"Rõ!" Tên thuộc hạ lên tiếng, nhanh chóng làm theo.
Nam nhân đứng ở cửa sổ nhìn về phía xa, thấy Dạ Mị càng đi xa, ánh mắt nham hiểm, cao thâm khó dò hơi trầm xuống.
Sau lưng còn có một tên thuộc hạ nhíu mày khom lưng mở miệng: "Vương gia, Mị Hương Các là sản nghiệp tại biên thành của ngài để tìm hiểu tin tức, hôm nay nữ nhân này ra tay đánh nhiều người chúng ta ngay trước mặt mọi người như vậy, nếu như không dạy dỗ, sau này thanh danh của Mị Hương Các…"Hắn vừa mới nói xong, người được xưng là Vương gia quay đầu lại, cả người một thân hoa phục cẩm tú, cho dù đã cải trang ra ngoài, nhưng không che giấu được khí chất cao quý.
Mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng phi phàm, ánh mắt như một thanh bảo kiếm thoát ra khỏi vỏ, sắc bén nhưng nội liễm.
Hắn nhìn chằm chằm vào thuộc hạ, đột nhiên cười khẽ một tiếng: "Không tệ! Nếu như không dạy dỗ, sau này người bên ngoài sẽ cho rằng, những người này bị đánh trước mặt mọi người cũng chẳng có việc gì, Mị Hương Các chẳng qua cũng chỉ là như thế mà thôi!""Vâng, ý thuộc hạ chính là như này!" Hạ nhân lập tức cúi đầu.
Nhưng mà, tiếp theo trong chớp mắt.
Người nam nhân lạnh giọng hỏi: "Nhưng mà, các ngươi có người đánh thắng được cô nương kia sao?"Hạ nhân sững sờ: "Cái này.
.
.
" Chính hắn khẳng định là đánh không lại.
Hơn nữa đừng nói là hắn, hắn cảm thấy lúc này tất cả đám thuộc hạ đi theo Vương gia từ Kinh Thành tới đây cùng đi lên cũng đánh không lại cô nương kia.
Nhưng mà! Tên thuộc hạ theo bản năng ngẩng đầu, nhìn Vương gia nhà hắn một chút.
"Đừng nhìn Bản vương, Bản vương cũng không có nắm chắc!" Hạ Hầu Kham nói đúng sự thật, lúc này lại còn có tâm tình nói đùa, cười nhạo nói, "Ngươi sẽ không để cho Bản vương tự mình động thủ đi ra mặt cho mấy tên thuộc hạ đấy chứ? Cuối cùng bị một chiêu của cô nương kia đánh trúng? Truyền về Kinh Thành, Bản vương còn cần mặt mũi hay không?"Hạ nhân khóe miệng giật một cái: "! Cái này, thuộc hạ biết!"Hắn chỉ là nhìn ra cô nương kia rất lợi hại, làm sao biết Vương gia không có nắm chắc đánh bại nàng.
Hạ Hầu Kham quay đầu trở lại, lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong bóng đêm đã không thấy thân ảnh Dạ Mị.
Hắn lạnh lùng nói: "Nữ nhân này, nếu như có thể để cho chúng ta sử dụng, tuyệt đối là một sự giúp đỡ lớn!"Đây là một loại trực giác, sau nhiều năm chính trận như vậy, trực giác của hắn chưa bao giờ sai.
Đáng tiếc trước mắt còn có đại sự, hắn không thể phân thân ra đi gặp nàng, nhưng bất luận như thế nào, tuyệt không thể để nàng bị những người khác sử dụng.
"Vâng, thuộc hạ lập tức phân phó người theo sát nàng!" Tên thuộc hạ hiểu ý, tranh thủ thời gian lên tiếng.
Hạ Hầu Kham gật đầu, trong ánh mắt hung ác nham hiểm có ý cười, hỏi: "Đại hoàng tử tới rồi sao?""Đã bí mật vào thành rồi! "…Dạ Mị khiêng người vừa cứu được ven đường đi lên phía trước.
Nàng đi tìm chỗ có thể giấu người, rồi giúp tiểu tử này chữa thương, ít nhất là không thể để cho những binh lính kia phát hiện ra nàng.
Nàng đi về phía hẻm nhỏ vắng lặng, đi qua mấy con đường, bước chân Dạ Mị bỗng nhiên dừng lại, khóe miệng giương lên mỉa mai cười, phía sau có người theo dõi.
Có thể bị nàng phát hiện dễ dàng như vậy, đã chứng minh người theo dõi nàng không phải cao thủ.
Người đi theo sau nàng thấy nàng dừng lại, bước chân cũng dừng lại.
Dạ Mị không quay đầu lại, gió đêm hơi lạnh, thổi lên vạt áo nàng.
Nàng lạnh giọng mở miệng: " Phải để ta dừng lại, dùng cây quạt đánh tới khi ngươi quay đầu trở về sao?"Nàng vừa mới nói xong, trong lòng tên theo dõi kinh ngạc, theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua.
Dò xét xung quanh đều không có ai, trong lòng hắn xiết chặt, hiển nhiên nữ nhân này là đang cảnh cáo hắn.
Nhớ tới nàng ở trên đường cái, thân thủ dễ dàng liền đem người đả thương trên mặt đất, hắn cho dù có chút võ công nhưng trong lòng cũng biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng, trong lòng lấp tức sinh ra sợ hãi.
Thấy người sau lưng không nhúc nhích, khóe miệng Dạ Mị giương lên cười lạnh, nhìn thoáng qua sắc trời, mây đen che khuất mặt trời, một luồng gió lạnh thổi qua.
Ánh mắt nàng lạnh đi, giọng điệu lạnh lùng nói: "Hôm nay đêm đen gió lớn, tương đối thích hợp để giết người, ngươi muốn thử đao không?".
Nam nhân đứng ở cửa sổ nhìn về phía xa, thấy Dạ Mị càng đi xa, ánh mắt nham hiểm, cao thâm khó dò hơi trầm xuống.
Sau lưng còn có một tên thuộc hạ nhíu mày khom lưng mở miệng: "Vương gia, Mị Hương Các là sản nghiệp tại biên thành của ngài để tìm hiểu tin tức, hôm nay nữ nhân này ra tay đánh nhiều người chúng ta ngay trước mặt mọi người như vậy, nếu như không dạy dỗ, sau này thanh danh của Mị Hương Các…"Hắn vừa mới nói xong, người được xưng là Vương gia quay đầu lại, cả người một thân hoa phục cẩm tú, cho dù đã cải trang ra ngoài, nhưng không che giấu được khí chất cao quý.
Mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng phi phàm, ánh mắt như một thanh bảo kiếm thoát ra khỏi vỏ, sắc bén nhưng nội liễm.
Hắn nhìn chằm chằm vào thuộc hạ, đột nhiên cười khẽ một tiếng: "Không tệ! Nếu như không dạy dỗ, sau này người bên ngoài sẽ cho rằng, những người này bị đánh trước mặt mọi người cũng chẳng có việc gì, Mị Hương Các chẳng qua cũng chỉ là như thế mà thôi!""Vâng, ý thuộc hạ chính là như này!" Hạ nhân lập tức cúi đầu.
Nhưng mà, tiếp theo trong chớp mắt.
Người nam nhân lạnh giọng hỏi: "Nhưng mà, các ngươi có người đánh thắng được cô nương kia sao?"Hạ nhân sững sờ: "Cái này.
.
.
" Chính hắn khẳng định là đánh không lại.
Hơn nữa đừng nói là hắn, hắn cảm thấy lúc này tất cả đám thuộc hạ đi theo Vương gia từ Kinh Thành tới đây cùng đi lên cũng đánh không lại cô nương kia.
Nhưng mà! Tên thuộc hạ theo bản năng ngẩng đầu, nhìn Vương gia nhà hắn một chút.
"Đừng nhìn Bản vương, Bản vương cũng không có nắm chắc!" Hạ Hầu Kham nói đúng sự thật, lúc này lại còn có tâm tình nói đùa, cười nhạo nói, "Ngươi sẽ không để cho Bản vương tự mình động thủ đi ra mặt cho mấy tên thuộc hạ đấy chứ? Cuối cùng bị một chiêu của cô nương kia đánh trúng? Truyền về Kinh Thành, Bản vương còn cần mặt mũi hay không?"Hạ nhân khóe miệng giật một cái: "! Cái này, thuộc hạ biết!"Hắn chỉ là nhìn ra cô nương kia rất lợi hại, làm sao biết Vương gia không có nắm chắc đánh bại nàng.
Hạ Hầu Kham quay đầu trở lại, lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong bóng đêm đã không thấy thân ảnh Dạ Mị.
Hắn lạnh lùng nói: "Nữ nhân này, nếu như có thể để cho chúng ta sử dụng, tuyệt đối là một sự giúp đỡ lớn!"Đây là một loại trực giác, sau nhiều năm chính trận như vậy, trực giác của hắn chưa bao giờ sai.
Đáng tiếc trước mắt còn có đại sự, hắn không thể phân thân ra đi gặp nàng, nhưng bất luận như thế nào, tuyệt không thể để nàng bị những người khác sử dụng.
"Vâng, thuộc hạ lập tức phân phó người theo sát nàng!" Tên thuộc hạ hiểu ý, tranh thủ thời gian lên tiếng.
Hạ Hầu Kham gật đầu, trong ánh mắt hung ác nham hiểm có ý cười, hỏi: "Đại hoàng tử tới rồi sao?""Đã bí mật vào thành rồi! "…Dạ Mị khiêng người vừa cứu được ven đường đi lên phía trước.
Nàng đi tìm chỗ có thể giấu người, rồi giúp tiểu tử này chữa thương, ít nhất là không thể để cho những binh lính kia phát hiện ra nàng.
Nàng đi về phía hẻm nhỏ vắng lặng, đi qua mấy con đường, bước chân Dạ Mị bỗng nhiên dừng lại, khóe miệng giương lên mỉa mai cười, phía sau có người theo dõi.
Có thể bị nàng phát hiện dễ dàng như vậy, đã chứng minh người theo dõi nàng không phải cao thủ.
Người đi theo sau nàng thấy nàng dừng lại, bước chân cũng dừng lại.
Dạ Mị không quay đầu lại, gió đêm hơi lạnh, thổi lên vạt áo nàng.
Nàng lạnh giọng mở miệng: " Phải để ta dừng lại, dùng cây quạt đánh tới khi ngươi quay đầu trở về sao?"Nàng vừa mới nói xong, trong lòng tên theo dõi kinh ngạc, theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua.
Dò xét xung quanh đều không có ai, trong lòng hắn xiết chặt, hiển nhiên nữ nhân này là đang cảnh cáo hắn.
Nhớ tới nàng ở trên đường cái, thân thủ dễ dàng liền đem người đả thương trên mặt đất, hắn cho dù có chút võ công nhưng trong lòng cũng biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng, trong lòng lấp tức sinh ra sợ hãi.
Thấy người sau lưng không nhúc nhích, khóe miệng Dạ Mị giương lên cười lạnh, nhìn thoáng qua sắc trời, mây đen che khuất mặt trời, một luồng gió lạnh thổi qua.
Ánh mắt nàng lạnh đi, giọng điệu lạnh lùng nói: "Hôm nay đêm đen gió lớn, tương đối thích hợp để giết người, ngươi muốn thử đao không?".
Danh sách chương