"Xin Đại Hãn yên tâm, thần chắc chắn sẽ toàn lực trù tính việc này!" Kiêu Khâm chắp tay đáp lời, cho Đại Mạc Vương một viên thuốc an thần.

Lục Oản Oản lập tức đi đến trước mặt Kiêu Khâm, khom lưng hành lễ: "Nếu như vậy, tính mạng của Oản Oản đành làm phiền Tả Dực Vương điện hạ!"

Ả nói, vứt cho Kiêu Khâm một cái mị nhãn.

Kiêu Khâm sắc mặt như băng, lạnh lùng nói: "Bản vương chỉ trù tính vì Đại Hãn cùng Đại Mạc, ngươi không cần tự mình đa tình!"

Sắc mặt Lục Oản Oản hơi tái đi, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, nhấp môi cười nói: "Tả Dực Vương hà tất cự tuyện cách ngàn dặm như thế, thiếp thân..."

"Đại hãn, quân địch ước định trao đổi người và lương thảo khi nào?" Kiêu Khâm trực tiếp bơ ả ta, nhìn về phía Đại Mạc Vương.

Đại Mạc Vương nhìn về phía Kiêu Khâm: "Ba ngày sau!"


Kiêu Khâm gật đầu: "Vậy việc này cứ quyết thế đi, thần đi chọn binh mã tinh nhuệ, ba ngày sau đích thân dẫn người trao đổi với bọn họ!"

Đại Mạc Vương kinh ngạc nhíu mày: "Tả Dực Vương muốn đích thân đi?"

Kiêu Khâm nhếch khóe môi: "Tự mình đi mới biết quân địch định chơi trò gì!"

Đại Mạc Vương gật đầu: "Vậy Tả Dực Vương hãy cẩn thận!"

"Vâng!" Kiêu Khâm đồng ý, ôm quyền, xoay người rời đi.

Trong lúc đối thoại, hai người căn bản không đếm xỉa gì đến Lục Oản Oản, Lục Oản Oản xấu hổ đứng giữa lều trại, trên mặt tràn ngập tức giận.

Đại Mạc Vương nhìn ả một cái, ánh mắt không nóng không lạnh: "Tả Dực Vương không phải là người dễ đối phó!"

Hiển nhiên, thái độ quá mức nhiệt tình và ân cần vừa rồi của Lục Oản Oản với Kiêu Khâm đã khiến cho Đại Mạc Vương bất mãn.


Lục Oản Oản cũng không phải kẻ ngu dốt, biết rõ Đại Mạc Vương giờ là chỗ dựa duy nhất của ả, lập tức lau nước mắt, thảm thiết nhìn về phía Đại Mạc Vương: "Thiếp thân sao có thể không lấy lòng Tả Dực Vương, tính mạng thiếp thân bây giờ hoàn toàn phụ thuộc vào ngài ấy, còn cả hài nhi mới sinh của thiếp, nếu là thiếp chết, vậy nó cũng..."

Thấy ả vừa khóc vừa giải thích như vậy, Đại Mạc Vương lập tức đánh mất nghi ngờ, lòng cũng mềm đi vài phần, vì thế nói: "Ngươi cũng không cầnphải khổ như thế, bản vương tin tưởng năng lực của Tả Dực Vương, hắn hẳn có thể đưa ngươi còn sống trở về!"

"Vâng!" Lục Oản Oản gật đầu, lau nước mắt.

----------

Phòng Tư Đồ Tường.

Tư Đồ Tường đang nằm trên giường tĩnh dưỡng, Tư Đồ Phong ngồi bên mép giường.

Tư Đồ Tường lau nước mắt, nhìn Tư Đồ Phong nói: "Ca ca, ngươi nhất định phải giúp Tường Nhi gϊếŧ ả tiện nhân kia, nếu không phải vì ả, Diễm ca ca nhất định sẽ không đối xử với muội như thế!"


Hình như những người phụ nữ đắc tội Dạ Mị bây giờ đầu phải lấy nước mắt rửa mặt.

Tư Đồ Phong nhìn ống quần trống rỗng của Tư Đồ Tường, còn cả dáng vẻ hoa lê dính mưa, tim như bị đao cắt, tiểu muội của hắn từ nhỏ đã được người nhà sủng ái mà lớn lên, ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng yêu thương cô ta như bảo bối, nào biết mấy ngày không gặp lại biến thành như vậy.

Hắn nhìn Tư Đồ Tường, mở miệng nói: "Ả tiện nhân, ta tất nhiên sẽ không bỏ qua! Chỉ là Tường Nhi, sau này muội đừng thương nhớ Bắc Thần Tà Diễm nữa, hắn thật sự không phải lương nhân!"

"Muội không!" Tư Đồ Tường kiên quyết lắc đầu, ánh mắt kiên định, "Hắn là hoàng tử mạnh mẽ, anh tuấn nhất Bắc Thần hoàng triều, cũng chỉ có hắn mới xứng với muội!"

Tư Đồ Phong cả giận nói: "Nhưng muội nghĩ thử xem, Đại hoàng tử và hắn cùng một mẹ đẻ ra, Đại hoàng tử mới là người thừa kế mà Hoàng Thượng và Hoàng Hậu coi trọng! Nếu ngươi làm theo ý của phụ thân, gả cho Đại hoàng tử, tương lai nhất định trở thành mẫu nghi thiên hạ!"
Tư Đồ Tường không phục nhìn Tư Đồ Phong: "Nhưng Đại hoàng tử gặp Diễm ca ca, không phải vẫn cúi đầu sao? Hắn ta có thể trở thành hoàng đế thì sao chứ? Còn không phải vẫn nhìn sắc mặt Diễm ca ca hành sự?"

"Bắc Thần Tà Diễm có để ý đến muội sao? Muội có xem trọng hắn thì thế nào? Là ai tự tay bẻ gãy chân muội? Muội quên sạch rồi sao?" Tư Đồ Phong lập tức nổi giận, muốn mắng nàng ta tỉnh.

Nghe hắn nói như vậy, Tư Đồ Tường lập tức khắc nước mắt rưng rưng nhìn hắn, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt lã chã rơi.

Tư Đồ Phong cũng nhận ra mình dưới cơn nóng giận nói quá lời, chọc trúng chỗ đau của nàng ta, trong lòng tự trách không thôi, mở miệng nói: "Là ca ca không phải! Ca ca lỡ lời! Chỉ là Tường Nhi, muội cũng tự biết, đã thành như vậy rồi, muội không thể trở thành Tứ hoàng tử phi hay Thái Tử Phi được nữa!"
Dù gì đi nữa, hoàng gia sẽ không chọn một cô gái què chân vào tông miếu làm con dâu.

Tư Đồ Tường cắn môi, lòng bàn tay siết chặt, nghiến răng nói: "Bất kể thế nào, ta nhất định phải gả cho Diễm ca ca, dù phải làm thiếp, ta cũng cam nguyện!"

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của nàng, Tư Đồ Phong cũng biết không khuyên được nữa rồi.

Hắn hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Nếu đã vậy thì muội cứ an tâm dưỡng thương đi! Muội yên tâm, con tiện nhân kia không sống được lâu đâu, ta đã cho người truyền tin tức về kinh, Hoàng Hậu cô mẫu nói đã phái binh tới gϊếŧ ả nữ nhân kia, chỉ cần không ai cản trở, ả nhất định phải chết!"

Tư Đồ Phong vừa trở về, nên không biết chuyện Bắc Thần Tà Diễm hạ lệnh diệt trừ nhân mã Hoàng Hậu phái đi.

Tư Đồ Tường lập tức an tâm gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia ác độc, mở miệng nói: "Ca nhất định phải nói cho cô mẫu, ta muốn lột da ả, bào từng sợi thịt của ả mới tiêu được mối hận này!"
"Muội yên tâm!" Tư Đồ Phong lập tức gật đầu.

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng động ầm ĩ.

Tư Đồ Phong kinh ngạc nhíu mày, nhìn về phía cửa, chỉ chốc lát sau, một binh sĩ vội vã chạy vào, quỳ một gối xuống đất, nhìn Tư Đồ Phong nói: "Tướng quân, không hay rồi! Lý tướng quân đến, Gã mang Thượng Phương Bảo Kiếm, nói là muốn lấy mạng quận chúa!"

"Cái gì? Thượng Phương Bảo Kiếm?!" Tư Đồ Phong không dám tin, đứng lên.

Sắc mặt Tư Đồ Tường cũng trắng bệch.

Binh sĩ tiếp tục nói: "Đúng là Thượng Phương Bảo Kiếm, cho nên người của chúng ta không dám động thủ, chỉ dám ngăn cản. Sắp không ngăn được nữa rồi, xin tướng quân nhanh chóng định đoạt!"

Tư Đồ Phong bỗng nhiên nhớ tới cái gì: "Thượng Phương Bảo Kiếm chỉ có một thanh, không phải ở trong tay Trần đại nhân sao? Ông ta là giám quân kinh thành phái tới, dựa theo pháp lệnh triều ta, Thượng Phương Bảo Kiếm không thể giao cho người khác, sao Lý tướng quân lại có nó được? Chẳng lẽ..."
Tư Đồ Phong hơi suy tư, chốc lát đã hiểu ngọn ngành mọi chuyện, cả cái Bắc Thần hoàng triều này, người dám vô pháp vô thiên như vậy trừ Bắc Thần Tà Diễm không thể nghĩ đến người thứ hai, nhất định là hắn! Sắc mặt Tư Đồ Phong tái xanh.

Binh sĩ kia lại nói: "Tướng quân, dù Lý tướng quân có được Thượng Phương Bảo Kiếm vì lí do gì thì ngài cũng không thể chính diện giao thủ với gã, nếu không sẽ bị mang tội phản quốc!"

Dù kiếm trong tay Lý tướng quân không phải do Hoàng Thượng đích thân ban, nhưng với ý nghĩa của nó, dù ở trong tay ai hắn cũng không thể chống lại người đó, điều này có cùng nguyên tắc với hổ phù.

Tư Đồ Phong nhanh chóng quyết định, quay đầu lại nhìn Tư Đồ Tường một cái: "Ta đưa muội đi đi!"

Hắn vừa nói dứt lời liền khiêng Tư Đồ Tường lên, nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
Đây là biện pháp duy nhất, đào tẩu, không chống lại người giữ Thượng Phương Bảo Kiếm, chỉ có thể trở về kinh thành xin Hoàng Thượng và Hoàng Hậu làm chủ!

Hắn vừa đưa Tư Đồ Tường ra ngoài, thì Lý tướng quân đã mang người người xông vào, vừa thấy trong phòng không một bóng người, nội tâm Lý tướng quân lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng không phải thật sự gϊếŧ người, đắc tội Hoàng Hậu và quốc cữu.

Nhưng gã lại làm bộ làm tịch mở miệng: "Người đâu? Người trốn đâu rồi? Mau đi tróc nã!"

Binh lính lập tức đi tróc nã.

Buổi tối đó cứ như vậy kết thúc với cảnh gà bay chó sủa.

----------

Hôm sau, sáng sớm, Dạ Mị tỉnh lại.

Vừa mới ra khỏi phòng, một binh sĩ tiến đến bẩm báo: "Cô nương, có một thiếu niên tới tìm ngài, nhưng không chịu khai thân phận. Thân thủ của hắn rất tốt, người của chúng ta không ngăn được. Có cần bẩm báo với Tứ hoàng tử điện hạ không?"
Dạ Mị nhướn mày: "Hắn ở đâu?"

Thiếu niên thân thủ tốt? Là Cửu Hồn?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện