Bạch gia võ quán, ở ngoài sân, một bóng dáng thiếu nữ xuất hiện, bộ dáng nhẹ nhàng, tay cầm cây chổi quét quét. Nhìn kỹ thiếu nữ ấy, đang mặc một bộ quần áo bình thường, tuổi chạc mười sáu, đang là ở độ tuổi đẹp nhất của người thiếu nữ. Nàng có nước da vàng nhạt, dung nhan tuyệt đẹp, ngũ quan xinh xắn, đôi mắt to tròn, đôi môi hồng hào mím chặt, cái mũi cao nhỏ nhắn, vẻ đẹp của nàng ánh lên một nét chất phác, giản dị. Nếu nói Hồng Nhi có vẻ đẹp quyến rũ, lộng lẫy khiến nam nhân nào nhìn nàng cũng muốn ăn tươi nuốt sống, thì thiếu nữ này là hoàn toàn ngược lại, vẻ đẹp của nàng khiến nam nhân nào nhìn vào cũng không nỡ làm những chuyện xấu xa, khiến bọn họ như muốn yêu thương bảo vệ nàng. Bây giờ là buổi chiều, mặt trời cũng đã bắt đầu từ từ lặn xuống, những tia ánh hoàng hôn chiếu vào khuôn mặt của người thiếu nữ ấy, tô điểm lên những đường nét đẹp đẽ trên mặt nàng, làm cho nàng càng thêm xinh đẹp tựa như tiên nữ giáng trần.

Thiếu nữ tuyệt đẹp ấy tên là Hoàng Dao, gia đình nàng trước đây từng nợ tiền của Hắc gia, trong lúc Bạch Lang trốn ra ngoài đi dạo, vô tình gặp được gia đình của nàng đang bị người của Hắc gia kéo đến để đòi nợ, Bạch Lang liền ra tay trả nợ giúp bọn họ, Hoàng Dao được Bạch Lang giúp nên muốn trả ơn, phụ mẫu của nàng cũng khăng khăng muốn trả ơn cho ân nhân, Bạch Lang hết cách chỉ đành đưa địa chỉ của Bạch gia cho nàng, bảo nàng đến đó để xin làm thị nữ. Đến nay nàng đã làm ở đây được hai năm, tính nết của nàng chất phác, dịu dàng, tốt bụng nên rất được mọi người trong nhà yêu quý.

"Xong rồi! Giờ phải vào bếp nấu ăn thôi."

Công việc quét sân của nàng cũng đã xong, nàng nhẹ nhàng đặt cây chổi vào một góc tường, lấy khăn đang choàng trên cổ, lau lau những vệt mồ hôi trên trán, nàng quay người, cất bước đi về phía phòng bếp.

Phòng bếp, cánh cửa từ từ mở ra, Hoàng Dao bước vào bên trong, nàng dòm ngó xung quanh một vòng, dáng vẻ trở nên trầm tư, chợt nàng nói nhỏ: "Hôm nay là ngày rằm, phu nhân dặn là nấu món chay."

" . . . "

"Được, quyết định vậy đi!"

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng nàng cũng đã quyết định được thực đơn cho tối nay gồm những món gì, nàng nhanh chóng tìm kiếm nguyên liệu, chuẩn bị nấu nướng.

Trong thực đơn, có món đậu hũ chiên, mà nàng định chiên khoảng hai mươi lát đậu hũ.

"Ủa?"

"Lạ vậy? Mình nhớ có mười lát cơ mà! Mất một lát rồi ư?"

Nàng đã chiên được mười lát, chuẩn bị gắp lát thứ mười một từ trong chảo ra đ ĩa, thì phát hiện trên đ ĩa mười lát đậu hũ nay chỉ còn chín lát, cũng có thể là nàng nhớ nhầm. Hoàng Dao thấy suy nghĩ mãi mà cũng không được nên đành vứt chuyện đó qua một bên, tiếp tục nấu nướng. Lúc này trên đ ĩa đã có mười lát đậu hũ.

"Ủa? Kỳ lạ vậy, sao lại thành ra thế này?" Nhưng đến lần chiên tiếp theo, nàng vẫn phát hiện ra trên đ ĩa có mười lát nay chỉ còn có chín lát, tình cảnh này giống như lúc nãy, nàng vội vàng nhìn ngó xung quanh phòng bếp, không thấy có cái gì bất thường, trong lòng nàng đã bắt đầu có vài tia run sợ. Lần thứ nhất còn có thể nói nàng nhớ nhầm, nhưng nàng cũng đã kiểm tra rất kỹ, lần này không thể lại nhớ nhầm nữa.

Nàng đang lúng túng, không hiểu chuyện kỳ quái gì đang xảy ra, chợt có một vòng tay từ đằng sau ôn nhu ôm lấy vòng eo của nàng, Hoàng Dao kêu lên một tiếng, giật mình làm rơi cả đôi đũa đang cầm trên tay, nhưng rất nhanh lại có một bàn tay từ phía sau chộp lấy đôi đũa, đặt lại trên đ ĩa, đồng thời thuận tiện bàn tay ấy quay sang tắt lửa trên bếp, sau đó ôm vào vòng eo của Hoàng Dao như cánh tay lúc đầu, một thanh âm ôn nhu từ phía sau vang lên: "Dao nhi!"

Hoàng Dao nghe được thanh âm ấy xong, giật cả mình, hai má của nàng bắt đầu ửng đỏ, nàng cố hất hai cánh tay phía sau ra, quay người nhìn lại, thấy được bóng người trước mặt, nàng vội khom người, kính lễ nói: "Thiếu gia! Có chuyện gì cần dặn dò ạ?" Chợt nàng sực nhớ đến một chuyện, vội vã nói: "Thiếu gia, người ăn đậu hũ mà tôi chiên phải không?"

Bạch Lang nghe xong, nhìn lấy dáng điệu ngây thơ của Hoàng Dao liền cười cười, nói: "Phải, ta đã ăn nó, món ăn do bàn tay muội làm rất ngon!"

"Cảm ơn thiếu gia đã khen!" Hoàng Dao có chút thẹn thùng, nói.

Thì ra người đó chính là Bạch Lang, hắn tiến sát đến, bàn tay xoa nhẹ lên má của nàng, hai má của Hoàng Dung bây giờ đã đỏ lên như lửa đốt, nàng cố lùi lại phía sau nhưng Bạch Lang lại tiến sát đến, sắc giọng dịu dàng nói: "Dao Nhi, ta đã bảo nàng cứ gọi ta là cái gì đó thân mật hơn rồi mà!"




"Nhưng người là thiếu gia, tôi chỉ là kẻ làm người ở, không dám xưng hô thân mật với người như vậy!"

"Nàng đừng có quan tâm đ ến những chuyện ràng buộc đó chứ!" Chợt sắc giọng của hắn càng thêm ôn nhu hơn nữa nói: "Muội biết là ta. . . yêu muội mà!"

Tuy việc Bạch Lang yêu mình thì nàng đã biết từ sớm, thậm chí Bạch Lang đã chủ động ngỏ lời trước nhưng mà nàng lại từ chối, tuy sau đó Bạch Lang có vài lần ngỏ lời lần nữa nhưng toàn bộ đều bị nàng từ chối, nhưng cứ mỗi khi nghe thấy Bạch Lang ngỏ lời một lần nữa, mặc dù nàng vẫn một mực từ chối, nhưng sâu trong trái tim của nàng lại có mấy phần ấm áp cùng hạnh phúc.

"Nhưng mà thiếu gia. . ." Tuy có rung động là vậy nhưng nàng vẫn phải giữ lễ nghĩa, phép tắc của một kẻ làm người ở.

"Ta nói muội gọi ta cái gì đó thân mật hơn mà!" Bạch Lang có chút tức giận, hắn có chút hơi lớn giọng đối với Hoàng Dao.

Tuy chỉ là lớn giọng một chút nhưng Hoàng Dao rất tinh tế liền đã phát hiện ra điểm này, biết là Bạch Lang đã tức giận nhưng mà vì mình nên đã cố kìm nén lại, trong lòng nàng lại có một chút tia ấm lòng. Nên nàng đã chiều theo ý của Bạch Lang, nói: "Bạch. . . huynh!"

Bạch Lang nghe vậy, trái tim có chút héo mòn chợt trở nên tươi xanh trở lại, hắn hớn hở, có chút vui sướng nói: "Muội, cuối cùng cũng gọi ta như vậy!"

Bạch Lang nhẹ nhàng từ tốn, xoa nhẹ trên mái tóc bồng bềnh của nàng. Hoàng Dao thấy cử chỉ thân mật của Bạch Lang như vậy, vội nói: "Bạch huynh, nam nữ thọ thọ bất tương thân."

Nhưng mà lời vừa dứt, bàn tay hiền dịu mang theo hơi ấm đã xoa nhẹ lên mái tóc của nàng, nàng rất muốn làm cái gì đó, nhưng có một cái gì đó, cái gì đó xuất phát từ trong tâm không cho phép nàng giẫy dụa, nàng muốn nói gì nhưng lời nói ra đến cửa liền nuốt lại vào. Phải nói nhà nàng tuy nghèo nhưng không phải không có gia giáo, nàng rất tôn trọng thân thể cũng như giữ gìn sự trong sáng, nhưng khi đối mặt với Bạch Lang, nàng cứ như quên bặt những điều ấy.

"Huynh biết chứ, nhưng mà huynh không thể kìm được cảm xúc khi gặp muội!" Giọng nói ấy khiến sâu trong tâm khảm của Hoàng Dao rung động, giọng nói ôn nhu từ tốn ấy khiến nàng như muốn buông trôi, mặc cho Bạch Lang xoa đầu, nàng nhắm mắt cảm nhận từng làn hơi ấm từ tay của Bạch Lang truyền từ đỉnh đầu xuống đến tóc gáy của nàng.

Những điều đó khiến cho Hoàng Dung cảm thấy ấm lòng vô cùng, một lát sau, nàng lại nói: "Huynh miệng lưỡi khôn khéo như vậy, chắc nhiều cô thích huynh lắm."

Bạch Lang giọng đầy trìu mến nói: "Nhưng mà huynh chỉ yêu mình muội thôi!"

"Nhưng muội chỉ là một. . ."

"Muội đừng nói cái đó nữa!"

Hoàng Dao nghe xong, lời còn chưa ra liền đã im bặt, nàng nghe được trong giọng nói của Bạch Lang có vài tia tức giận, nàng cúi mặt xuống, nói nhỏ: "Muội, muội xin lỗi!"

Một làn hơi ấm khẽ chạm vào má nàng, khiến trái tim của Hoàng Dao như được sưởi ấm, Bạch Lang nâng nhẹ khuôn mặt của nàng lên, hai mắt đối nhau, Hoàng Dao có chút thẹn thùng, xấu hổ, Bạch Lang nói: "Huynh mới cần phải xin lỗi, nếu quả thật được muội chấp nhận tình cảm, thì huynh thà không làm thiếu gia còn hơn!"

Sau đó, Bạch Lang còn đưa miệng sát cạnh tai của nàng, khẽ nói: "Bất kể là thiên kim tiểu thư hay hoàng gia công chúa cũng không thể so sánh được với muội!"

Trái tim của Hoàng Dao như muốn nhảy dựng ra ngoài khi nghe được Bạch Lang nói câu đó, hai tai của nàng ửng đỏ, không biết từ khi nào mà hai tay của nàng đã đưa lên ôm lấy Bạch Lang.





Một lúc sau, nàng đẩy nhẹ Bạch Lang ra, nói: "Vậy được rồi! Huynh, huynh đi làm việc của mình đi!"

Thế nhưng Bạch Lang lại không buông tay, giữ nàng lại, Hoàng Dao thấy vậy liền nói: "Huynh cũng quá chiếm tiện nghi của muội rồi, không cho huynh chiếm nữa. . . Dù gì muội cũng phải giữ giá chứ!" Nói đến đó, sắc mặt của nàng đỏ bừng.

Bạch Lang cũng nhẹ nhàng buông nàng ra, giọng ngọt ngào nói: "Được, huynh tôn trọng muội, vậy huynh đi làm chút việc đã."

"Ừm!" Hoàng Dao gật đầu.

Bạch Lang đi ra ngoài, khẽ đóng cửa, Hoàng Dao trong phòng, trái tim vậy mà vẫn đập liên hồi, không cách nào dừng lại, hơi thở của nàng có chút dồn dập, trong đầu nàng liên tục suy nghĩ về Bạch Lang, từng hình ảnh của hắn hiện ra trong đầu nàng, một khắc sau, tâm tình của nàng mới có chút ổn định lại, nàng mới có thể quay lại tiếp tục công việc của mình.

Trong thư phòng, Bạch Lang từ bên ngoài nhẹ nhàng bước vào, bên trong, ngay cái bàn gỗ có một cái hình nhân giống như đúc Bạch Lang, đặt ở trên ghế, Bạch Lang đi đến, tâm tình đang rất phấn khích, đặt con hình nhân xuống đất, đặt mông ngồi xuống cái ghế, bên cạnh bàn gỗ là một cái kệ gỗ, trên kệ chứa chi chít những quyển sách, Bạch Lang đưa tay di trên kệ, dừng lại ở một cuốn sách, tên là Đường Lang Quyền Phổ. Khi sáng hắn đã học văn nên chiều nay phải luyện võ, mà hắn đang muốn học môn võ này, môn võ này hắn đã học được ba ngày, độ thành thạo và tinh túy trong môn võ hắn cũng đã khá nắm vững, dù gì Bạch Lang được học võ từ nhỏ, nền tảng cơ sở hắn đều nắm chắc nên học một môn quyền phổ mới đối với hắn cũng đơn giản.

Thư phòng cũng khá rộng rãi nên Bạch Lang quyết định ở bên trong để luyện tập.

Bạch Lang nương theo các động tác được ghi trong sách sau đó diễn tập lại từng phần, Đường Lang quyền là một bài quyền nương theo động tác của con bọ ngựa, thế quyền chủ yếu là các động tác câu, kéo, chộp, bắt nhằm vô hiệu hóa đòn tấn công của đối thủ và đan xen các động tác đấm, chưởng để phản công ngược lại đối thủ.

Trong lúc Bạch Lang đang luyện tập, một giọng nói từ bên ngoài truyền vào, nghe qua thì đó là giọng của một nam nhân, giọng nói từ tốn mang theo khí khái của sự già dặn.

"Tiểu Lang, con đang làm gì vậy?"

Bạch Lang nghe xong vừa đi quyền vừa đáp: "Phụ thân, hài nhi đang ở bên trong luyện võ."

Bên ngoài lại truyền vào giọng nói khi nãy.

"Ừm, tốt lắm, con đang luyện bài quyền gì?"

Bạch Lang cười hì hì đáp: "Bí mật!"

"Tiểu tử thối, có vậy mà cũng bí mật. Khi nào rảnh ta sẽ kiểm tra trình độ võ học của con có tiến bộ hay không?" Chợt sắc giọng của nam nhân kia trở nên nghiêm túc hơn, nói: "Nếu không có tiến bộ, đừng trách ta cho con chịu phạt!"

Bạch Lang nghe xong, cả người như có một luồng hơi lạnh thổi vào sống lưng, hắn nói: "Phụ thân yên tâm, chắc chắn có tiến bộ!"

"Ừm, sắp đến giờ cơm rồi, con mau ra ăn cơm." Giọng nói của người nam nhân kia có mấy phần dịu lại.




"Dạ!" Bạch Lang đáp xong, cũng không còn nghe thấy thanh âm nào từ bên ngoài truyền vào, đoán chắc người đó đã đi, mà người đó là ai? Bạch Lang gọi hắn là phụ thân, hiển nhiên đó chính là Bạch Thiên, Bạch gia chủ.

Bạch Lang biết Bạch Thiên đã đi, liền tiếp tục luyện võ, còn một chút nữa là luyện xong nên Bạch Lang cố gắng luyện nốt đến phút cuối.

Vài phút sau, Bạch Lang cuối cùng cũng đã luyện xong Đường Lang quyền phổ, bài quyền này ở bên ngoài học trên sách vở bán bên ngoài hoặc học ở một người thầy bình thường thì chỉ có ba mươi sáu động tác, ở những nơi môn phái chính tông còn lên đến bảy mươi hai động tác, nhưng hắn không biết quyền phổ này từ đâu, chỉ biết cái này là của phụ thân hắn để ở thư phòng, mà quyền phổ này lên đến một trăm linh tám động tác, hắn cũng đã tham khảo sách ở bên ngoài và được cha dạy bảy mươi hai động tác, hắn cảm thấy quyền phổ trên cuốn sách này cao thâm hơn rất nhiều so với hai loại phía trên.

Bất quá Bạch Lang lại thích thú với một chuyện khác, dù gì hắn có học văn, đừng nói kiến thức văn học của hắn tầm thường, nếu nói thẳng ra, trình độ của hắn còn có thể cao hơn những quan văn trong triều đình. Nói Bạch Lang muốn đi thi trạng nguyên, việc đỗ đậu đối với hắn rất đơn giản, chính vì vậy Bạch Lang rất thích khám phá, tìm tòi nghiên cứu ra một cái gì đó mới mẻ, học xong bài quyền, hắn liền tổng hợp lại tất cả tinh hoa, yếu quyết trong môn võ, nghiền ngẫm suy nghĩ một hồi.

Bất quá hắn còn phải đi ăn cơm nên đành gác việc này sang một bên.

Ba ngày sau, cũng vào giờ này. Ba ngày này, thời gian rảnh hắn đều ở trong thư phòng để nghiên cứu.

Cuối cùng hắn phấn khởi hô lên: "Đúng rồi, tuy có thể phát triển Đường Lang quyền theo hướng tấn công nhưng mình lại càng muốn phát triển theo hướng phòng thủ."

Đường Lang quyền có các động tác chủ yếu câu, kéo, chụp, bắt cho nên có tính phòng thủ cao, Bạch Lang còn đang muốn nâng cao khả năng phòng thủ lên hơn nữa.

"Haha, có cái này, mọi võ công trên thiên hạ ta đều có thể vô hiệu hóa, hahaha. . ." Bạch Lang cười cười khoái chí, đem món quyền pháp vừa mới nghiên cứu thi triển ra một lần, bất quá bây giờ một trăm linh tám động tác, hắn đã rút gọn thành mười tám động tác, mà mười tám động tác đó hoàn toàn dùng để phòng thủ, không có bất khì động tác công kích nào.

"Xoẹt!"

Sau một lát khi Bạch Lang đi quyền xong, hắn liền nghe một thanh âm kỳ lạ từ bên ngoài truyền vào.

"Ai?" Bạch Lang vội vàng lên tiếng.

"Háhahahihi. . ." Một tràn cười quái dị từ bên ngoài truyền vào, tiếng cười như của một tên bị tâm thần, thêm vào đó đột nhiên từng luồng gió rít rít thổi lên, càng làm cho thanh âm trong không gian trở nên kỳ quái, kinh dị.

Bạch Lang rợn người, nhưng rất nhanh đã lấy lại dũng khí, hét lớn: "Là ai mau ra mặt! Cười như thằng điên làm gì?"

Một giọng nói kinh rợn vang lên: "Khà khà, tiểu tử hỗn xược, xem ta dạy dỗ ngươi như thế nào?!"

====o0o====

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện