Chương 43: Cừu Nhân!!! Bạch Lang đang chuẩn bị hành động, chàng định vận công lực, ném mạnh một hòn đá vào một huyệt đạo trên cẳng tay của Thiết Sơn.

Lúc đó thì cánh tay của gã sẽ trở nên mềm nhũn trong một thời gian ngắn, nhưng như vậy cũng đã đủ để tạo tiền đề để Đàm Sưu có thể chớp thời cơ, vung trượng phản công lại đối phương.

Dù gì lực đạo của cả hai bên đều đã bộc phát, nếu thu lại bất ngờ, rất có thể mình sẽ rơi xuống hạ phong, cho nên Thiết Sơn và Đàm Sưu chắc chắn tiếp tục lao vào công kích.

Bạch Lang chỉ việc canh chừng thời cơ, một chiêu Nho Hạc Phiến liền tiễn hai người này về chầu Diêm Vương.

Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ của Bạch Lang, chàng chưa kịp ra tay, thì một hòn đá từ đâu bắn tới cẳng tay của Thiết Sơn.

Kịch bản diễn ra giống những gì Bạch Lang dự đoán nhưng chàng lại không phải người thực hiện, mọi việc sau đó diễn ra đúng như kế hoạch trong đầu chàng.

"Keng!"

Đại đao sắc bén cùng thiết trượng nặng nề choang vào nhau, cả cánh tay của hai bên đều kịch liệt tê rần, hai người bọn họ nhanh chóng lùi về sau.

Sự việc này diễn ra khiến Bạch Lang vô cùng kinh ngạc, chàng định thần nhìn lại, ánh mắt đảo khắp cánh rừng, thần sắc cẩn trọng hơn rất nhiều.

Thiết Sơn sau khi lùi lại về sau, sắc diện vô cùng tức giận, gã gầm lên giận dữ: "Con mẹ nó, là ai? Còn không mau ra mặt! Đánh lén như vậy đâu phải là hảo hán giang hồ?!"

Đàm Sưu tuy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng trong lòng lão lại mừng thầm, nghĩ trong bụng: "May quá, không biết là cao nhân nào ra tay giúp đỡ?"





"Hahaha huhauhiha. . . !!!" Một tràn cười ghê rợn vang lên, không khí không biết xảy ra chuyện gì mà đột nhiên nhiệt độ đột ngột giảm xuống, từng luồng gió lạnh thổi vào sống lưng của mỗi người, khiến bọn họ rợn cả tóc gáy.

Bạch Lang đang lẩn trốn ở đằng sau một tán cây rậm rạp, lỗ tai chàng nghe rất rõ cái tràn cười ấy, bất chợt trong đầu hiện lên một hồi ức, chàng thất kinh, lẩm bẩm trong mồm: "Giọng cười này, nó, nó rất quen thuộc, không lẽ nào, là của Trường Giang Lão Quái?!?"

Chính là cái giọng cười ma rợn ấy, giọng cười vang lên trong Bạch gia trang, cũng coi như là một khúc nhạc dạo tiễn lần lượt phụ mẫu của chàng xuống Hoàng Tuyền.

Lúc này tâm tình của chàng đang rất kích động, chỉ cần một giọt nước nhỏ xuống cũng đủ để ly nước ấy tràn ra bên ngoài, nhưng Bạch Lang đã cố kìm nén cảm xúc, không để giọt nước tràn ly, chàng nhẹ nhàng lấy lại hơi thở đều đặn, tâm tình vì vậy mà cũng dịu đi được phần nào.

Một lúc sau, chàng đã bình ổn trở lại, liền nghĩ thầm trong đầu: "Khi nãy ở Hoa Hương Lâu có mặt của ba người Hắc Sư, Hồng Nhi và Giang lão, nay Trường Giang Lão Quái đang ở đây, chắc hẳn hai người còn lại cũng sẽ lần lượt xuất hiện."

Đúng như những gì Bạch Lang đã nghĩ, chỉ trong chớp mắt, ở cánh rừng phía bên trái đường mòn, ba thân ảnh lần lượt nhảy ra, theo thứ tự là một lão già, một cô nương tuyệt mỹ và một người thanh niên tuấn tú.

Không phải ai khác, đó chính là Trường Giang Lão Quái, Hồng Nhi Ma Nương và Hùng Ưng Kiêu Tử!!!

Tuy đã cố nén cảm xúc của chính mình nhưng khi tận mắt nhìn thấy cừu nhân sát hại phụ mẫu ở trước mặt mà lại không thể làm được gì, đó là một cảm giác rất khó chịu đối với Bạch Lang.

Chàng thầm nhủ: "Đợi thực lực của ta lên đến Nhất Lưu Cao Thủ, chắc chắn các ngươi phải trả giá!"

Quay trở lại sự kiện chính, Thiết Sơn nhìn thấy ba thân ảnh xuất hiện, cao giọng quát: "Các ngươi là ai? Sao lại dám xía vào truyện của Đế Kim Bang và Vạn Độc Cung?!" Hắn cố tình nói thẳng tên của Nhị Đại Tà Phái hòng hù dọa đối phương.

Nhưng sắc mặt của Hắc Sư vẫn không biến đổi, hắn hừ lạnh một tiếng, nở nụ cười thân thiện, ôm quyền đáp: "Bọn tại hạ chỉ là hiệp khách giang hồ, vô tình đi ngang qua đây, thấy Đế Kim Bang hà hiếp Vạn Độc Cung nên ra tay giúp đỡ."





Bạch Lang và Thiết Sơn như không hẹn mà cùng thầm chửi rủa một tiếng.

Thiết Sơn lại rất ghét thể loại người giả nhân giả nghĩa, nghe thấy giọng điệu trong lời nói của Hắc Sư, hắn cau mày gầm lên: "Giả nhân giả nghĩa! Xem ngươi có thực lực để xía vào vụ này không?"

Dứt câu, gã phi người lao đến, đao quang chớp lóe, thanh đại đao tựa như lôi đình oanh kích, bổ thẳng xuống đầu của Hắc Sư, chỉ thấy Hắc Sư nhẹ nhàng vung lên tay phải.

"Ầm!"

Khói bụi bốc lên nghi ngút, đợi một lát cho đến khi cát bụi lặng xuống, một màn hiện ra khiến cho mọi người đang quan sát phải há hốc mồm kinh ngạc, duy chỉ có hai người Giang lão và Hồng Nhi là giữ được thần sắc bình thường.

Hắc Sư đã đỡ lấy một đao của Thiết Sơn bằng tay không, chưa hết, hắn chính là sử dụng ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt lấy lưỡi đao của đối phương.

Thiết Sơn cũng không dám tin vào mắt mình, gã cố giật thanh đao ra nhưng không thể, nó bị kẹp quá chặt, gã thầm nghĩ một lúc chợt kêu lên: "Nhất. . . Nhất Lưu Cao Thủ?!?"

Ngoại trừ Bạch Lang là biết được thực lực thật của Hắc Sư, những người còn lại khi nghe đến bốn chữ "Nhất Lưu Cao Thủ" đều trợn mắt kinh hãi, nhưng rất nhanh đã xuất hiện hai thái cực cảm xúc, bang chúng của Đế Kim Bang thì ai ai cũng đều sợ hãi ra mặt, đối thủ của bọn họ là Nhất Lưu Cao Thủ đó! Còn bên Vạn Độc Cung, chúng thuộc hạ lại mừng thầm ở trong lòng.

Đàm Sưu đường đường là Tam Lưu Cao Thủ, nhưng lão chỉ nghĩ Hắc Sư mạnh chớ không nghĩ đối phương lại mạnh đến Nhất Lưu Cao Thủ.

Hắc Sư đảo mắt một vòng, thần sắc không giấu nổi vẻ khinh miệt, kế đó hắn nhìn chằm chằm vào Thiết Sơn, hừ lạnh một tiếng rồi lạnh lùng nói: "Không biết tại hạ có đủ thực lực để xen vào chuyện này không?" Nói xong, lực kình ở hai đầu ngón tay đột nhiên giảm xuống.

Nãy giờ Thiết Sơn vẫn cố dùng lực để giật thanh đao ra, mà kình lực của Hắc Sư lại bất ngờ buông lỏng khiến gã không kịp phòng bị, tuy đã giật được thanh đao ra nhưng cũng vì vậy mà khiến bộ pháp của gã lảo đảo lùi lại đằng sau.





Thiết Sơn sau khi đã ổn định lại bộ pháp, thần sắc của gã trở nên chần chừ hơn rất nhiều, gã hiểu rằng sự chênh lệch của Tam Lưu Cao Thủ và Nhất Lưu Cao Thủ giống như khoảng cách giữa trời và đất.

Thiết Sơn thầm nghĩ trong bụng: "Con mẹ nó! Không thể đối chiến với hắn ở đây được, nếu không thì tất cả chúng ta đành chôn xác ở đây thôi, chưa kể hai kẻ ở phía sau hắn, không biết thực lực tầm cỡ nào!"

Tuy tính tình của gã cương trực thẳng thắn nhưng gã cũng hiểu rằng mạng sống là quan trọng, quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Bây giờ chỉ có thể bảo toàn mạng sống của anh em, quay về tổng đàn báo cáo lại cho bang chủ.

Bạch Lang từ trên cao quan sát lấy mọi tình huống, chàng thầm nghĩ nghĩ trong đầu, bây giờ không thể thừa nước đục thả câu được nữa, thế trận đã nghiêng về phía Vạn Độc Cung hoàn toàn, đối thủ lại là ba tên Nhất Lưu Cao Thủ, tình thế đang rất khó khăn.

Bạch Lang trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng nghĩ ra được một cách khá mạo hiểm, chàng quyết định sẽ ra tay cứu lấy Thiết Sơn, mang về tổng đàn Đế Kim Bang, sau đó nhờ việc này mà xin làm môn hạ của Đế Kim Bang, ở trong bang luyện võ.

Đột nhiên chàng liếc mắt sang cỗ xe ngựa của Đế Kim Bang, thầm cười lạnh, nói: "Không biết trong cỗ xe đó có cái gì hữu ích không?"

====o0o====

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện