Bạch Lang cõng Thiết Sơn lên lưng, chạy một mạch về phía cánh rừng bên trái.

Hiển nhiên mọi thứ không thuận lợi đến vậy, mặc dù kẻ địch đang bị vây công bởi đàn huyết báo, nhưng còn đó là những con báo săn đang trực chờ tấn công con mồi.

Nguyên là khi nãy Bạch Lang rọc một đường trên cánh tay phải, để máu chảy ra, hòng dụ những con huyết báo ấy tới sớm, trong thời gian đó, chàng lén lút vào trong cỗ xe ngựa, thấy một bình dầu hỏa trong xe, vội đổ dầu lên cỗ xe, ngay khi Giang Hải và Hồng Nhi sắp đi đến xe để lấy công pháp Ly Hỏa Diệm Công, chàng đã ném mạnh hòn đá vào mông ngựa, khiến nó hí dài phi nhanh đến hai người, rồi chàng tính toán ném ra hai viên đá đánh lửa, khi hai viên đá bay gần đến cỗ xe ngựa, đột nhiên va chạm mạnh, tia lửa bắn ra khiến cỗ xe bốc cháy, rồi mọi chuyện tiếp tục xảy ra đến bây giờ.

Nhưng vết thương trên cánh tay vẫn còn, mùi máu vẫn bốc lên nhàn nhạt, nhưng như vậy là đủ để bọn huyết báo đánh hơi ra, vài con trong số đó vội rượt theo Bạch Lang, đi trong rừng, địa hình chật hẹp, lại phải cõng thêm một người trên lưng, khiến tốc độ của Bạch Lang có vài phần hạn chế.

Không bao lâu, bọn huyết báo đã gần đuổi kịp lấy Bạch Lang, chàng nghĩ thầm trong bụng: "Chết tiệt! Không bao lâu nữa bọn nó sẽ đuổi đến kịp!"

Thiết Sơn dần dần lấy lại sự bình tĩnh, gã lên tiếng cảm kích: "Cảm ơn đại hiệp đã ra tay giúp đỡ, ân tình này, Thiết mỗ xin ghi tạc trong lòng!"

Bạch Lang nghe vậy, gượng cười nói: "Không sao, ta thấy chuyện bất bình nên ra tay tương trợ thôi!"

Thiết Sơn nghe những thanh âm xột xoạt của bụi cây phát ra từ phía sau, gã quay đầu nhìn lại thì thấy hơn chục con huyết báo đang đuổi theo hai người, gã thất kinh, vội hô lên: "Đại hiệp, những con huyết báo ấy đang đến gần, đại hiệp vì ra tay giúp ta nên rất có thể sẽ mất mạng, chi bằng đại hiệp để ta ở lại, rồi quay về tổng đàn của Đế Kim Bang thông báo lại cho bang chủ!"

Bạch Lang nhè nhẹ nói: "Thiết huynh yên tâm, tại hạ đã giúp người, thì phải giúp cho trót! Tuyệt đối không bỏ mặc Thiết huynh ở lại, nếu làm như thế thì còn đâu là hảo hán giang hồ!" Nói xong, chàng thầm nghĩ: "Mẹ nó chứ! Nếu không phải lợi dụng ngươi để được gia nhập vào Đế Kim Bang, lão tử đây cũng chẳng thèm để ý đến ngươi!"

Nhưng Thiết Sơn lại không có cách nào để đọc được suy nghĩ của chàng, gã thầm cảm kích những lời chàng nói, bắt đầu có thiện cảm đối với chàng, đột nhiên định thần trở lại, Thiết Sơn nghe thấy những tiếng "róc róc" phát ra ở phía dưới, cúi đầu nhìn xuống, thì ra bên hông của Bạch Lang có kẹp lấy một thùng dầu hỏa, dầu từ trong thùng chảy ra không ngừng.




Gã lấy thế làm thắc mắc, bỗng nhiên gã lại để ý đến quãng đường đi của Bạch Lang, gã chợt kinh ngạc, vội hỏi: "Đại hiệp, tại sao lại đi một quãng đường vòng vo như vậy, sao đại hiệp không một đường chảy thẳng về phía trước?!"

Bạch Lang không đáp, Thiết Sơn thấy đối phương như vậy cũng không tiện hỏi, im lặng chờ đợi.

Chạy một hồi, cảm thấy phần thân dưới trở nên nhẹ hẳn, Bạch Lang biết chắc dầu hỏa trong thùng sắp chảy ra hết, lúc này vội hỏi Thiết Sơn: "Thiết huynh có biết cánh rừng này như thế nào không? Chạy bao xa nữa mới ra khỏi được cánh rừng này?"

"Grao!"

Thiết Sơn đang định trả lời, bất chợt một con huyết báo từ phía sau vồ đến, nó giương lên những móng vuốt sắc dài, cào vào người Thiết Sơn, nhưng Thiết Sơn dù gì cũng là Tam Lưu Cao Thủ, tay phải của gã nắm chắc thanh đao, vung mạnh về đằng sau, con huyết báo ấy liền đầu rìa khỏi cổ.

Theo sau đó là lần lượt những con báo khác cũng vung vuốt, công kích vào hai người Bạch Lang, Thiết Sơn cầm đao múa vun vút, đao quang chớp lóe bao nhiêu lần là bấy nhiêu cái đầu huyết báo rơi ra, nhưng gã vẫn không quên câu hỏi của Bạch Lang, vội trả lời: "Còn cách vài trượng nữa là ra khỏi cánh rừng rồi!" Bất chợt gã lại nhớ đến một cái gì đó, hớt hải kêu lên: "Không được, nếu ra khỏi cánh rừng này sẽ phải gặp một cái vực thẳm, lúc đó chúng ta không còn đường lui nữa!"

Lúc này Bạch Lang đã chuyển sang chạy thẳng một đường, dầu hỏa trong thùng cũng dần dần cạn kiệt, nhưng mà sức chàng cũng đã cạn, vội nói: "Thiết huynh, e là ta không chạy được nữa!" Chàng dừng chân, miệng thở hổn hển.

Thiết Sơn rất nhanh đáp lại: "Đại hiệp cứ chạy trước, để ta đi sau bọc hậu!"

Bạch Lang gật đầu, gắng sức chạy tiếp, dầu hỏa cũng đã cạn, chàng định thay thùng khác thì thấy đã không còn, linh cơ rất nhanh liền động, vội móc từ trong túi áo ra một chai rượu, vừa đi vừa đổ xuống đất.

Đột nhiên ánh sáng le lói chiếu vào cặp mắt của Bạch Lang, chàng biết rằng mình sắp sửa ra khỏi cánh rừng, trong lòng thầm vui mừng.





"Đứng lại!"

Một giọng nói truyền đến, Bạch Lang cũng Thiết Sơn bất giác ngẩn người, cặp mắt trợn to như muốn lồi ra ngoài, bởi vì thanh âm đó là của bốn người Hắc Sư.

Nguyên là bốn người bọn họ đã xử lí xong đám huyết báo ở ngoài đường mòn, vội dụng hết tốc lực, một mạch chạy đến đây, bởi vì là Nhất Lưu Cao Thủ nên tốc độ phải nói là rất nhanh, chưa gì bọn họ đã đuổi kịp Bạch Lang, chỉ còn cách chàng có vài chục trượng nữa.

Bạch Lang không nói hai lời, cùng Thiết Sơn tiếp tục chạy về phía trước, hai bọn học vận toàn bộ công lực vào đôi chân, đẩy tốc độ lên đến cực hạn.

"Ầm!"

Vài giây sau, chỉ thấy một ngọn trường tiên quất tới, đó chính là Thiên La Trường Tiên của Giang Hải, cũng may khoảng cách hơi xa, nên hai người Bạch Lang may mắn tránh né.

"Tới rồi!" Cuối cùng thi Bạch Lang và Thiết Sơn cũng đã chạy ra khỏi cánh rừng, ánh nắng gay gắt phả vào mặt bọn họ, khiến họ có đôi chút khó chịu.

Giang Hải còn cách vài trượng, khinh công chạy đến, lão huy động trường tiên, quật xuống một phát, toan đánh nát sọ Thiết Sơn, trường tiên mang theo tốc độ cực đỉnh cùng công lực của một Nhất Lưu Cao Thủ, cương ngạnh quất thẳng xuống đầu Thiết Sơn.

Thiết Sơn không kịp phòng bị, ngỡ như mình sắp chết, thì một cỗ lực lượng kéo gã về lại phía sau, còn thân hình của Bạch Lang lại nhanh chóng tiến về phía trước, hiển nhiên Bạch Lang đã kéo gã về sau, ngọn roi hung hãn may mắn sượt nhẹ qua da của Bạch Lang, nói là sượt nhẹ chớ thực ra một mảng thịt ở vai trái đã bị ngọn roi đánh bay mất tiêu.




Bạch Lang cố nén cơn đau, chàng nhanh tay ném mạnh hai viên đá đánh lửa về phía trước.

"Cạch!" Hai viên va chạm nhau, một tia lửa từ trong đó bắn ra, bắn xuống dưới đất, kết hợp với lượng dầu hỏa mà Bạch Lang vừa đi vừa đổ trên đường, khiến cho chưa đầy một cái chớp mắt, một ngọn lửa bùng lên, lan nhanh ra toàn bộ cánh rừng, ngọn lửa phập phùng, mang theo một nhiệt độ nóng đốt da, đốt cháy bốn người bọn Hắc Sư cùng bọn huyết báo.

Bạch Lang cùng Thiết Sơn vội lùi lại đằng sau, tránh để nhiệt độ khủng khiếp của ngọn lửa làm cháy da mình.

Hai người không hẹn mà cùng thở phào ra một hơi dài nhẹ nhõm, Bạch Lang tay phải ôm lấy vai trái, cố nhịn đau, Thiết Sơn vội lấy từ trong túi áo ra băng giấy, chu sa, nhằm cầm máu cho chàng cũng như chữa trị tạm thời.

Nhưng mà. . . Một ngọn roi từ trong đám lửa quất ra, nhắm thẳng thủ cấp của hai người mà công kích đến, tiên pháp nhanh ảo vi diệu, lực đọa bộc phát ra lại kinh người, đúng là Võ Kỹ của Nhất Lưu Cao Thủ.

Bạch Lang cùng Thiết Sơn trợn trừng con mắt, bởi vì bọn họ đang ở mép của vực thẳm, nhằm tránh nhiệt từ ngọn lửa làm cháy da, nhưng đâu ai ngờ đối phương vậy mà còn có thể công kích, một roi này của Giang Hải khiến hai người dù có né đi đâu cũng nhất định bị quất cho thân chia làm hai nửa.

Bạch Lang nhìn Thiết Sơn, thân hình chớp động, vội quát: "Nhảy!!!"

====o0o====

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện