Nghe được mấy chữ thiếu tư mệnh trong môn, mi tâm Y Thượng Vân nhảy một cái, vẫn chưa xoay người lại xác nhận với Tiêu An Ninh, bản mật lục kia đã chứng thực rất tốt tất cả những thứ này, cô cười nhạo nói: "Đại tế tư nên biết nàng đầu tiên là tam điện hạ của Bắc Chu, tiếp theo mới là thiếu tư mệnh trong miệng ngươi, nhưng mà nếu ngươi đã muốn thanh lý môn hộ, trẫm cũng không ngăn, nếu nàng đã không nghe lời, ngươi đem nàng trục xuất khỏi Thái Nhất Môn đi."
Lời nhẹ như mây gió, khá là uy nghiêm, dường như không phải đang cùng người thương lượng, mà là mệnh lệnh không cho phản bác.
Thần Sách Quân cùng bí vệ quân đồng thời vây vương phủ, trong ngoài đều là người, Mục Dạ đứng ở một bên trên mặt anh tuấn mất đi ý cười ngày xưa dửng dưng như không, trái lại nghiêm nghị thường ngày, cảm giác bất an trong lòng càng mãnh liệt.
Tiêu An Ninh cũng không để ý Y Thượng Vân biết thân phận của nàng, ánh mắt của nàng trước sau ngưng ở trên người Mạc Cửu Diên, cảm nhận được khí tức biến hóa trong không khí, nàng nói: "Đại tế tự có quyền đem ta trục xuất ra sao?"
Nàng chính là thiếu tư mệnh tiền nhiệm Tịch Sanh bổ nhiệm, lại ở trong môn hơn mười năm, nếu như đại tế tự giết nàng, 12 tư mệnh trong môn chắc sẽ không nhận thức như vậy. Vì thế, nàng không có chút nào lo lắng đại tế tư sẽ động thủ giết nàng, đại tế tư căn cơ bất ổn, chắc là sẽ không tùy ý giết chết chủ sự tiền nhiệm.
Đại tế tư đứng bình tĩnh ở nơi đó, trong không khí tỏa ra vô số sóng nước, khí tức mọi người hơi loạn, nàng đang điều động vệt nước trong không khí, mây mù tràn ngập, Tiêu An Ninh lúc này vừa hiểu, đại tế tư tu luyện linh lực thuần âm, cùng thiếu tư mệnh là không giống.
Y Thượng Vân bình tĩnh mà nhìn tất cả trước mắt, đứng chắp tay, nói: "Đại tế tư có lẽ là quên đi, đây là Hoàng thành Bắc Chu, là địa phương của trẫm, ngươi ở nơi này là một thân một mình, cho dù trẫm không động thủ, mấy vạn Thần Sách Quân bên ngoài cũng sẽ không thả ngươi đi."
Không giống mây mù cùng đại tế tư, xung quanh Y Thượng Vân như là ánh sáng ngôi sao tỏa ra, là ánh sáng càng trong suốt yên tĩnh.
Đại tế tư bỗng rút tay, nói: "Hôm nay ta cũng không muốn giết người, nhưng mà thân là thiếu tư mệnh của Thái Nhất Môn nên đứng nơi nào? Thiếu tư mệnh, ngươi có lẽ là quên đi dặn dò của Tịch Sanh đối với ngươi rồi?"
Hai chữ dặn dò đột nhiên đánh ở trái tim Tiêu An Ninh, nàng hình như có thống khổ, sắc mặt trắng bệch, trong con ngươi xuất hiện một vệt biểu hiện hơi sững sờ, ở bên trong trào phúng của đại tế tư, chậm rãi đã biến thành đau đớn.
Y Thượng Vân đồng dạng đưa mắt rơi vào trên người nàng, nụ cười không giống với đại tế tư, cô là đang dò hỏi, mang theo hơi thân thiết, nhưng mà Tiêu An Ninh hơi nghiêng con ngươi, không đành lòng nhìn lên ánh mắt ân cần kia.
Nàng quên rồi, còn có chuyện dặn dò này, nàng không biết đại tế tư làm sao biết được việc này, bất quá nàng trở về, Hàn tiên sinh tất nhiên sẽ đem việc trọng yếu như vậy nói cho nàng biết.
Nàng lạnh giọng nói: "Không cần đại tế tư nhắc nhở, thuộc hạ chưa bao giờ quên, nếu như ngươi nói thêm gì nữa, chỉ sợ không cần ngươi trục xuất thuộc hạ, thuộc hạ sẽ tự động lui khỏi Thái Nhất Môn, tựu như cùng Mạc Cửu Diên năm đó phản lại như vậy.". Truyện Đô Thị
Đại tế tư bỗng nhiên bật cười, nụ cười có chút đắc ý, "Nếu như Tịch Sanh biết mình cứu con gái của kẻ thù, ở Vong Xuyên có sẽ tức giận đến muốn đem ngươi bắt trở lại không, nhưng mà chuyện thứ nhất ngươi làm rất tốt, trước mắt chính là thời khắc tốt đẹp để ngươi làm chuyện thứ hai, ngươi muốn động thủ không?"
Tiêu An Ninh đứng dưới tán cây, bóng người rất là cô đơn, hoàn toàn không có cách nào nghĩ đến đại tế tư sẽ ở lúc này ép nàng làm ra lựa chọn, thật sâu hít vào một hơi, thật là khó nhọc nói: "Đại tế tư nhất định phải như vậy sao?"
Nghe lời này, tầm mắt Y Thượng Vân rơi vào trên người Tiêu An Ninh càng thêm nghiêm nghị, Tiêu An Ninh cảm giác hô hấp của mình đều trở nên rất nặng nề, nàng làm như cảm nhận được linh lực cắn lại trong cơ thể, nàng nửa quỳ trên mặt đất, gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Cửu Diên, việc đã đến nước này, nàng chung quy bại bởi vận mệnh.
Thái Nhất Môn nàng tâm tâm niệm niệm hơn mười năm, nửa canh giờ trước nàng còn đang suy nghĩ bệ hạ liệu sẽ có ân xá cho Thái Nhất Môn, liệu sẽ có hoàn thành nguyện vọng của Tịch Sanh, dù cho sẽ không chấn hưng, chí ít.. Chí ít nàng có thể làm được khá một chút so với ban đầu, Phù Vân Phi Nhứ Thất Tịch bọn họ không cần mang mặt nạ gặp người, bọn họ có thể quang minh chính đại như người bình thường đi ở trên đường cái như vậy.
Nhưng mà thì sao.. Nhưng mà tất cả những thứ này không kịp đi làm, đại tế tư thì triệt để phá huỷ tất cả của nàng, chỉ riêng không để nàng giết Mạc Cửu Diên cũng là thôi, lại đem bí mật cuối cùng này cũng công bố với nhiều người.
Nàng vì dặn dò của Tịch Sanh mà sống, nhưng cũng chung quy thua ở trên đó.
Kinh mạch phá vụn trong cơ thể dường như bị con kiến cắn xé, nàng ngửa đầu nhìn đại tế tư đắc ý, biểu hiện phức tạp, "Đại tế tư muốn lợi dụng ta đi giết Chu đế, có từng nghĩ tới nếu như ta chết rồi, 12 tư mệnh sẽ bội phản Thái Nhất, bọn họ là người của ta, người của ta bồi dưỡng ra, nếu ta chết rồi, Thái Nhất Môn tất là bãi cát rời rạc."
Nàng giờ khắc này rõ ràng, đại tế tư rời khỏi nhiều năm, hiện tại dường như con rối, mà môn nhân chắc không nghe nàng, nàng mượn nàng làm đá kê chân, để môn nhân tâm phục.
Lưu lại Mạc Cửu Diên, chỉ sợ muốn lệnh nàng làm thiếu tư mệnh, dù sao Mạc Cửu Diên lúc này ở Bắc Chu đã mất đất đặt chân, cũng như nàng nói tới như vậy, một phế vật làm sao có thể chiếm vị trí quan trọng.
Nàng từ từ đứng lên, khóe môi hơi nhếch lên, đồng dạng lộ ra một vệt nụ cười trào phúng, những tâm tư rắc rối phức tạp kia sau khi biến mất, nàng cười sang sảng nói: "Đại tế tư muốn lấy nạng của ta đi phục chúng, có từng nghĩ tới ta có sẽ để cho ngươi toại nguyện không, Thái Nhất Môn có ngươi sớm muộn sẽ tan, không bằng năm xưa."
Nàng vốn là người không còn nhiều thời gian, vì sao muốn để cho người khác toại nguyện?
Giết không chết Mạc Cửu Diên, cũng đủ để cho linh lực trong cơ thể nàng tiêu hao hết, nàng nhìn thấy Mạc Cửu Diên chậm rãi áp sát, cười nói: "Công danh của ngươi, lợi lộc của ngươi, vị trí quyền thần của ngươi, còn có hoàng vị ngươi hy vọng xa vời, ta cảm thấy đều đang rời bỏ ngươi."
Dáng dấp của nàng như si như cuồng, khiến người ta kinh tâm, Y Thượng Vân lắc mình mà qua, ngăn ở trước người của nàng, cô cảm thấy chuyện dặn dò kia tất nhiên là một chuyện rất không tốt, cho nên, cô không muốn đi nghe.
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Nhìn lại một lần nữa đế vương ngăn ở trước người của nàng, Tiêu An Ninh lựa chọn đẩy cô ra, lạnh lùng nói: "Trò chơi mẫu từ tử hiếu hát xong, chuyện thứ hai của Tịch Sanh liền để cho ta giết ngươi, đáng tiếc ta không làm nổi, chi bằng ngươi giết ta, hoặc là để ta chết ở trong tay của đại tế tư, cái mạng này luôn phải trả ngươi hoặc là Thái Nhất Môn, không phải sao?"
Nghe vậy, mặt mày lành lạnh của đế vương lần nữa nhíu lên, dư quang nhìn lướt qua đại tế tư, nói: "Đại tế tư muốn làm thế nào, trẫm không muốn quản, chỉ là người của Bắc Chu ta, chỉ sợ không tới phiên ngươi tới tính toán."
Đại tế tư nhìn nữ tử tựa như ánh mặt trời bình thường chói mắt kia, trước sau như một mạnh mẽ bá đạo, nàng cười nói: "Chu đế đây là không muốn nói đạo lý rồi?"
Y Thượng Vân an tĩnh chút, bốn phía càng yên tĩnh, cô đứng ở nơi đó mặt mày như thường, trong con ngươi thiêu đốt đốm lửa nhỏ, sau một lúc lâu, nhợt nhạt cười nói: "Ngươi nên biết, trẫm làm đế vương nhiều năm, bá đạo quen rồi, đại tế tư muốn lần nữa lặp lại đường lui của Tịch Sanh năm đó?"
Tịch Sanh chết là tổn thất lớn nhất của Thái Nhất Môn, cũng là đả kích lớn nhất của Thái Nhất Môn, dù sao người Thái Nhất cảnh đã ít lại càng ít.
Đề cập Tịch Sanh, đại tế tư đúng là vẫn còn nổi giận, nói: "Chu đế đem chính mình nhìn đến quá cao rồi, Tịch Sanh vì nghịch thiên cải mệnh cho người phía sau ngươi mới chết, một thân kinh mạch hủy diệt sạch, là Tịch Sanh dùng linh lực của chính mình đến cứu vãn, nhưng mà vẫn là không có chữa trị, nếu không cảnh giới hôm nay của nàng tất nhiên cao hơn ngươi, giò giỏi hơn thầy, cục diện như thế vẫn là rất đặc sắc."
"Ngươi sai rồi, cho dù nàng vào Thái Nhất trở thành Thánh Giả, cũng sẽ không chấp hành mệnh lệnh của Tịch Sanh." Thời điểmY Thượng Vân nói câu nói này, tâm tình rất bình thản, không mang theo buồn vui.
Đại tế tư làm như không tin cái này, "Nha?"
"Cốt nhục huyết thống chính là thiên tính."
"Hoàng gia không tình thân, xem Hiếu Văn đế làm sao làm, nhìn lại một chút trượng phu của ngươi, Minh Đế lại là thế nào giết cha đoạt vị, ta tin tưởng ngươi cũng sẽ có ngày đó."
Câu nói này biểu đạt sự thật rõ ràng nhất, Y Thượng Vân làm người trong cuộc không hề bị lay động, ở khi Tiêu An Ninh muốn mở miệng nói chuyện, cô chận lại nói: "Lui xuống!"
Đoạn lịch sử kia Mục Dạ có ký ức, Y Thượng Vân có ký ức, đại tế tư có ký ức, chỉ có nàng không có. Tiêu An Ninh biết được những căm hận thấu xương của năm tháng kia, nhưng mà nếu không có Hiếu Văn đế không có tấm lòng của người cha, Minh Đế lại làn sao làm việc như vậy.
Y Thượng Vân làm như không có thời gian nói chuyện phiếm cùng đại tế tư, chỉ nói: "Đại tế tư một người có thể đi, trẫm không ngăn cản, nếu muốn mang hai người nàng, chỉ sợ không thể nào."
"Không bằng như vậy, Chu đế, bản tọa cho ngươi một lựa chọn, giữa thiếu tư mệnh cùng Mạc đại nhân, bản tọa cần mang đi một."
Y Thượng Vân cười gằn, phất tay áo mà nói, "Đại tế tư hẳn là trí nhớ không tốt, vừa rồi đã nói rõ, trẫm bá đạo quen rồi, không thích cùng người bàn điều kiện, hoặc là ngươi lưu lại, tin tưởng trẫm có năng lực này."
Cô nhìn thấy Mạc Cửu Diên đầy mặt trắng bệch, trên mặt toát ra cảm xúc ghét cay ghét đắng, lại nói: "Người vong ân phụ nghĩa, trẫm há có thể để nàng rơi vào Thái Nhất Môn lại nổi lên phong ba."
Thân thể Mạc Cửu Diên có chút cứng ngắc, nàng vẫn duy trì tư thế cũ, lúc này nhìn đế vương, thiên nhân giao chiến trong lòng, "Bệ hạ đây là không tin thần rồi?"
Chuyện đến nước này, nàng vẫn cứ không thừa nhận, trong lòng Y Thượng Vân trái lại càng thêm thoải mái, nếu nàng thừa nhận, chỉ sợ mình cũng không biết xử trí như thế nào, sau giây lát, cô nói: "Vừa rồi trẫm đi qua thiên lao, Tần Thượng Minh đã nói ra đầu đuôi, còn về sự tình ra sao, Mạc đại nhân không cần nói rõ với trẫm nữa."
Tần Thượng Minh toàn bộ bê ra để trong lòng Mạc Cửu Diên khiếp sợ, nàng rõ ràng nhớ tới Tần Thượng Minh đã đáp ứng nàng, việc hành cung không thể thừa nhận, nếu không sẽ tăng thêm một tội hành thích vua, hắn sẽ không ngu dốt như thế.
"Bệ hạ cũng học được lừa gạt rồi sao? Việc thần không làm đương nhiên không hiểu."
Tự cho là dáng dấp điềm đạm đáng yêu có thể trêu đến đế vương thương hại, ai ngờ Y Thượng Vân chưa liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt rơi vào trên người đại tế tư, "Huyết mạch Thiên Phượng tất nhiên hiếm có, thế nhưng rắp tâm bất lương, trẫm đối với nàng như con ruột, nàng đều có thể ám sát ngược lại, đại tế tư nếu muốn nàng, trẫm có thể tặng cho ngươi, thạch tín, thời khắc mang theo bên người, trẫm ngày ngày kinh hồn bạt vía."
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Tiêu An Ninh cuống lên rồi, vội muốn ngăn cản, lại bị Mục Dạ ngăn cản, quát bảo ngưng lại: "Ngươi tự thân khó bảo toàn, chẳng lẽ còn muốn làm chuyện hồ đồ sao?"
Đại tế tư hình như có sầu lo, nhưng thấy được Mạc Cửu Diên thật sự bị cô từ bỏ rồi, nàng do dự giây lát, không nói nữa.
Y Thượng Vân thân là vua nhiều năm như vậy, biết rõ nơi sâu xa nơi xấu xí nhất lòng người, lại nói: "Nhưng mà ta có thể thả nàng, không biết thiếu tư mệnh các ngươi có bằng lòng thả hay không, ân oán giữa các nàng trẫm mặc kệ, nghĩ đến đại tế tư cũng sẽ không nhúng tay nữa."
Nói ngắn gọn, ngươi nếu động thủ, ta liền động thủ.
Đại tế tư vẫn còn cân nhắc, nàng là muốn đem Mạc Cửu Diên thu về dưới trướng, nhưng mà bây giờ xem ra nữ tử có thể giết ân nhân chưa chắc sẽ ngoan ngoãn nghe lời nàng, ngược lại không như Mục Tương Lạc trọng tình nghĩa, trong mắt của nàng lóe qua một tia do dự.
Sau đó trầm tư giây lát, nàng có quyết định, đột nhiên ra tay về phía Mục Tương Lạc, ở giữa hai người làm ra làm ra lựa chọn.
Chưởng phong cường đại lướt qua sân trước ngôi nhà chính, hơi nước to lớn tập kích tới phía người, Tiêu An Ninh không kịp chuẩn bị, ánh sáng sáng sủa hình thành luồng nước nóng to lớn, tựa như một lợi kiếm bổ tới phía nàng.
Sáng rực lưu tuyến, lợi kiếm vút lên trời cao bị chém đứt rồi, thời gian tựa như đang bất động, hành động đại tế tư muốn dẫn nàng đi thất bại rồi, ở thời điểm Y Thượng Vân lựa chọn cứu người, nàng thuận thế xách lên Mạc Cửu Diên biến mất ở trước mắt mọi người.
Y Thượng Vân nhìn tia hư không kinh hoàng kia, biểu hiện đột nhiên ngưng lại, đại tế tư đã vào Thái Nhất cảnh rồi.
Giây lát, cô xoay người lại nhìn thiếu nữ, mặt mày lạnh xuống, dương tay một chưởng vung xuống, tiếng vang lanh lảnh đặc biệt rõ ràng, "Thiếu tư mệnh Thái Nhất Môn, trẫm cũng không biết tam điện hạ những năm này nương thân ở bên trong Thái Nhất Môn."
Hết chương 28
Lời nhẹ như mây gió, khá là uy nghiêm, dường như không phải đang cùng người thương lượng, mà là mệnh lệnh không cho phản bác.
Thần Sách Quân cùng bí vệ quân đồng thời vây vương phủ, trong ngoài đều là người, Mục Dạ đứng ở một bên trên mặt anh tuấn mất đi ý cười ngày xưa dửng dưng như không, trái lại nghiêm nghị thường ngày, cảm giác bất an trong lòng càng mãnh liệt.
Tiêu An Ninh cũng không để ý Y Thượng Vân biết thân phận của nàng, ánh mắt của nàng trước sau ngưng ở trên người Mạc Cửu Diên, cảm nhận được khí tức biến hóa trong không khí, nàng nói: "Đại tế tự có quyền đem ta trục xuất ra sao?"
Nàng chính là thiếu tư mệnh tiền nhiệm Tịch Sanh bổ nhiệm, lại ở trong môn hơn mười năm, nếu như đại tế tự giết nàng, 12 tư mệnh trong môn chắc sẽ không nhận thức như vậy. Vì thế, nàng không có chút nào lo lắng đại tế tư sẽ động thủ giết nàng, đại tế tư căn cơ bất ổn, chắc là sẽ không tùy ý giết chết chủ sự tiền nhiệm.
Đại tế tư đứng bình tĩnh ở nơi đó, trong không khí tỏa ra vô số sóng nước, khí tức mọi người hơi loạn, nàng đang điều động vệt nước trong không khí, mây mù tràn ngập, Tiêu An Ninh lúc này vừa hiểu, đại tế tư tu luyện linh lực thuần âm, cùng thiếu tư mệnh là không giống.
Y Thượng Vân bình tĩnh mà nhìn tất cả trước mắt, đứng chắp tay, nói: "Đại tế tư có lẽ là quên đi, đây là Hoàng thành Bắc Chu, là địa phương của trẫm, ngươi ở nơi này là một thân một mình, cho dù trẫm không động thủ, mấy vạn Thần Sách Quân bên ngoài cũng sẽ không thả ngươi đi."
Không giống mây mù cùng đại tế tư, xung quanh Y Thượng Vân như là ánh sáng ngôi sao tỏa ra, là ánh sáng càng trong suốt yên tĩnh.
Đại tế tư bỗng rút tay, nói: "Hôm nay ta cũng không muốn giết người, nhưng mà thân là thiếu tư mệnh của Thái Nhất Môn nên đứng nơi nào? Thiếu tư mệnh, ngươi có lẽ là quên đi dặn dò của Tịch Sanh đối với ngươi rồi?"
Hai chữ dặn dò đột nhiên đánh ở trái tim Tiêu An Ninh, nàng hình như có thống khổ, sắc mặt trắng bệch, trong con ngươi xuất hiện một vệt biểu hiện hơi sững sờ, ở bên trong trào phúng của đại tế tư, chậm rãi đã biến thành đau đớn.
Y Thượng Vân đồng dạng đưa mắt rơi vào trên người nàng, nụ cười không giống với đại tế tư, cô là đang dò hỏi, mang theo hơi thân thiết, nhưng mà Tiêu An Ninh hơi nghiêng con ngươi, không đành lòng nhìn lên ánh mắt ân cần kia.
Nàng quên rồi, còn có chuyện dặn dò này, nàng không biết đại tế tư làm sao biết được việc này, bất quá nàng trở về, Hàn tiên sinh tất nhiên sẽ đem việc trọng yếu như vậy nói cho nàng biết.
Nàng lạnh giọng nói: "Không cần đại tế tư nhắc nhở, thuộc hạ chưa bao giờ quên, nếu như ngươi nói thêm gì nữa, chỉ sợ không cần ngươi trục xuất thuộc hạ, thuộc hạ sẽ tự động lui khỏi Thái Nhất Môn, tựu như cùng Mạc Cửu Diên năm đó phản lại như vậy.". Truyện Đô Thị
Đại tế tư bỗng nhiên bật cười, nụ cười có chút đắc ý, "Nếu như Tịch Sanh biết mình cứu con gái của kẻ thù, ở Vong Xuyên có sẽ tức giận đến muốn đem ngươi bắt trở lại không, nhưng mà chuyện thứ nhất ngươi làm rất tốt, trước mắt chính là thời khắc tốt đẹp để ngươi làm chuyện thứ hai, ngươi muốn động thủ không?"
Tiêu An Ninh đứng dưới tán cây, bóng người rất là cô đơn, hoàn toàn không có cách nào nghĩ đến đại tế tư sẽ ở lúc này ép nàng làm ra lựa chọn, thật sâu hít vào một hơi, thật là khó nhọc nói: "Đại tế tư nhất định phải như vậy sao?"
Nghe lời này, tầm mắt Y Thượng Vân rơi vào trên người Tiêu An Ninh càng thêm nghiêm nghị, Tiêu An Ninh cảm giác hô hấp của mình đều trở nên rất nặng nề, nàng làm như cảm nhận được linh lực cắn lại trong cơ thể, nàng nửa quỳ trên mặt đất, gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Cửu Diên, việc đã đến nước này, nàng chung quy bại bởi vận mệnh.
Thái Nhất Môn nàng tâm tâm niệm niệm hơn mười năm, nửa canh giờ trước nàng còn đang suy nghĩ bệ hạ liệu sẽ có ân xá cho Thái Nhất Môn, liệu sẽ có hoàn thành nguyện vọng của Tịch Sanh, dù cho sẽ không chấn hưng, chí ít.. Chí ít nàng có thể làm được khá một chút so với ban đầu, Phù Vân Phi Nhứ Thất Tịch bọn họ không cần mang mặt nạ gặp người, bọn họ có thể quang minh chính đại như người bình thường đi ở trên đường cái như vậy.
Nhưng mà thì sao.. Nhưng mà tất cả những thứ này không kịp đi làm, đại tế tư thì triệt để phá huỷ tất cả của nàng, chỉ riêng không để nàng giết Mạc Cửu Diên cũng là thôi, lại đem bí mật cuối cùng này cũng công bố với nhiều người.
Nàng vì dặn dò của Tịch Sanh mà sống, nhưng cũng chung quy thua ở trên đó.
Kinh mạch phá vụn trong cơ thể dường như bị con kiến cắn xé, nàng ngửa đầu nhìn đại tế tư đắc ý, biểu hiện phức tạp, "Đại tế tư muốn lợi dụng ta đi giết Chu đế, có từng nghĩ tới nếu như ta chết rồi, 12 tư mệnh sẽ bội phản Thái Nhất, bọn họ là người của ta, người của ta bồi dưỡng ra, nếu ta chết rồi, Thái Nhất Môn tất là bãi cát rời rạc."
Nàng giờ khắc này rõ ràng, đại tế tư rời khỏi nhiều năm, hiện tại dường như con rối, mà môn nhân chắc không nghe nàng, nàng mượn nàng làm đá kê chân, để môn nhân tâm phục.
Lưu lại Mạc Cửu Diên, chỉ sợ muốn lệnh nàng làm thiếu tư mệnh, dù sao Mạc Cửu Diên lúc này ở Bắc Chu đã mất đất đặt chân, cũng như nàng nói tới như vậy, một phế vật làm sao có thể chiếm vị trí quan trọng.
Nàng từ từ đứng lên, khóe môi hơi nhếch lên, đồng dạng lộ ra một vệt nụ cười trào phúng, những tâm tư rắc rối phức tạp kia sau khi biến mất, nàng cười sang sảng nói: "Đại tế tư muốn lấy nạng của ta đi phục chúng, có từng nghĩ tới ta có sẽ để cho ngươi toại nguyện không, Thái Nhất Môn có ngươi sớm muộn sẽ tan, không bằng năm xưa."
Nàng vốn là người không còn nhiều thời gian, vì sao muốn để cho người khác toại nguyện?
Giết không chết Mạc Cửu Diên, cũng đủ để cho linh lực trong cơ thể nàng tiêu hao hết, nàng nhìn thấy Mạc Cửu Diên chậm rãi áp sát, cười nói: "Công danh của ngươi, lợi lộc của ngươi, vị trí quyền thần của ngươi, còn có hoàng vị ngươi hy vọng xa vời, ta cảm thấy đều đang rời bỏ ngươi."
Dáng dấp của nàng như si như cuồng, khiến người ta kinh tâm, Y Thượng Vân lắc mình mà qua, ngăn ở trước người của nàng, cô cảm thấy chuyện dặn dò kia tất nhiên là một chuyện rất không tốt, cho nên, cô không muốn đi nghe.
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Nhìn lại một lần nữa đế vương ngăn ở trước người của nàng, Tiêu An Ninh lựa chọn đẩy cô ra, lạnh lùng nói: "Trò chơi mẫu từ tử hiếu hát xong, chuyện thứ hai của Tịch Sanh liền để cho ta giết ngươi, đáng tiếc ta không làm nổi, chi bằng ngươi giết ta, hoặc là để ta chết ở trong tay của đại tế tư, cái mạng này luôn phải trả ngươi hoặc là Thái Nhất Môn, không phải sao?"
Nghe vậy, mặt mày lành lạnh của đế vương lần nữa nhíu lên, dư quang nhìn lướt qua đại tế tư, nói: "Đại tế tư muốn làm thế nào, trẫm không muốn quản, chỉ là người của Bắc Chu ta, chỉ sợ không tới phiên ngươi tới tính toán."
Đại tế tư nhìn nữ tử tựa như ánh mặt trời bình thường chói mắt kia, trước sau như một mạnh mẽ bá đạo, nàng cười nói: "Chu đế đây là không muốn nói đạo lý rồi?"
Y Thượng Vân an tĩnh chút, bốn phía càng yên tĩnh, cô đứng ở nơi đó mặt mày như thường, trong con ngươi thiêu đốt đốm lửa nhỏ, sau một lúc lâu, nhợt nhạt cười nói: "Ngươi nên biết, trẫm làm đế vương nhiều năm, bá đạo quen rồi, đại tế tư muốn lần nữa lặp lại đường lui của Tịch Sanh năm đó?"
Tịch Sanh chết là tổn thất lớn nhất của Thái Nhất Môn, cũng là đả kích lớn nhất của Thái Nhất Môn, dù sao người Thái Nhất cảnh đã ít lại càng ít.
Đề cập Tịch Sanh, đại tế tư đúng là vẫn còn nổi giận, nói: "Chu đế đem chính mình nhìn đến quá cao rồi, Tịch Sanh vì nghịch thiên cải mệnh cho người phía sau ngươi mới chết, một thân kinh mạch hủy diệt sạch, là Tịch Sanh dùng linh lực của chính mình đến cứu vãn, nhưng mà vẫn là không có chữa trị, nếu không cảnh giới hôm nay của nàng tất nhiên cao hơn ngươi, giò giỏi hơn thầy, cục diện như thế vẫn là rất đặc sắc."
"Ngươi sai rồi, cho dù nàng vào Thái Nhất trở thành Thánh Giả, cũng sẽ không chấp hành mệnh lệnh của Tịch Sanh." Thời điểmY Thượng Vân nói câu nói này, tâm tình rất bình thản, không mang theo buồn vui.
Đại tế tư làm như không tin cái này, "Nha?"
"Cốt nhục huyết thống chính là thiên tính."
"Hoàng gia không tình thân, xem Hiếu Văn đế làm sao làm, nhìn lại một chút trượng phu của ngươi, Minh Đế lại là thế nào giết cha đoạt vị, ta tin tưởng ngươi cũng sẽ có ngày đó."
Câu nói này biểu đạt sự thật rõ ràng nhất, Y Thượng Vân làm người trong cuộc không hề bị lay động, ở khi Tiêu An Ninh muốn mở miệng nói chuyện, cô chận lại nói: "Lui xuống!"
Đoạn lịch sử kia Mục Dạ có ký ức, Y Thượng Vân có ký ức, đại tế tư có ký ức, chỉ có nàng không có. Tiêu An Ninh biết được những căm hận thấu xương của năm tháng kia, nhưng mà nếu không có Hiếu Văn đế không có tấm lòng của người cha, Minh Đế lại làn sao làm việc như vậy.
Y Thượng Vân làm như không có thời gian nói chuyện phiếm cùng đại tế tư, chỉ nói: "Đại tế tư một người có thể đi, trẫm không ngăn cản, nếu muốn mang hai người nàng, chỉ sợ không thể nào."
"Không bằng như vậy, Chu đế, bản tọa cho ngươi một lựa chọn, giữa thiếu tư mệnh cùng Mạc đại nhân, bản tọa cần mang đi một."
Y Thượng Vân cười gằn, phất tay áo mà nói, "Đại tế tư hẳn là trí nhớ không tốt, vừa rồi đã nói rõ, trẫm bá đạo quen rồi, không thích cùng người bàn điều kiện, hoặc là ngươi lưu lại, tin tưởng trẫm có năng lực này."
Cô nhìn thấy Mạc Cửu Diên đầy mặt trắng bệch, trên mặt toát ra cảm xúc ghét cay ghét đắng, lại nói: "Người vong ân phụ nghĩa, trẫm há có thể để nàng rơi vào Thái Nhất Môn lại nổi lên phong ba."
Thân thể Mạc Cửu Diên có chút cứng ngắc, nàng vẫn duy trì tư thế cũ, lúc này nhìn đế vương, thiên nhân giao chiến trong lòng, "Bệ hạ đây là không tin thần rồi?"
Chuyện đến nước này, nàng vẫn cứ không thừa nhận, trong lòng Y Thượng Vân trái lại càng thêm thoải mái, nếu nàng thừa nhận, chỉ sợ mình cũng không biết xử trí như thế nào, sau giây lát, cô nói: "Vừa rồi trẫm đi qua thiên lao, Tần Thượng Minh đã nói ra đầu đuôi, còn về sự tình ra sao, Mạc đại nhân không cần nói rõ với trẫm nữa."
Tần Thượng Minh toàn bộ bê ra để trong lòng Mạc Cửu Diên khiếp sợ, nàng rõ ràng nhớ tới Tần Thượng Minh đã đáp ứng nàng, việc hành cung không thể thừa nhận, nếu không sẽ tăng thêm một tội hành thích vua, hắn sẽ không ngu dốt như thế.
"Bệ hạ cũng học được lừa gạt rồi sao? Việc thần không làm đương nhiên không hiểu."
Tự cho là dáng dấp điềm đạm đáng yêu có thể trêu đến đế vương thương hại, ai ngờ Y Thượng Vân chưa liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt rơi vào trên người đại tế tư, "Huyết mạch Thiên Phượng tất nhiên hiếm có, thế nhưng rắp tâm bất lương, trẫm đối với nàng như con ruột, nàng đều có thể ám sát ngược lại, đại tế tư nếu muốn nàng, trẫm có thể tặng cho ngươi, thạch tín, thời khắc mang theo bên người, trẫm ngày ngày kinh hồn bạt vía."
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Tiêu An Ninh cuống lên rồi, vội muốn ngăn cản, lại bị Mục Dạ ngăn cản, quát bảo ngưng lại: "Ngươi tự thân khó bảo toàn, chẳng lẽ còn muốn làm chuyện hồ đồ sao?"
Đại tế tư hình như có sầu lo, nhưng thấy được Mạc Cửu Diên thật sự bị cô từ bỏ rồi, nàng do dự giây lát, không nói nữa.
Y Thượng Vân thân là vua nhiều năm như vậy, biết rõ nơi sâu xa nơi xấu xí nhất lòng người, lại nói: "Nhưng mà ta có thể thả nàng, không biết thiếu tư mệnh các ngươi có bằng lòng thả hay không, ân oán giữa các nàng trẫm mặc kệ, nghĩ đến đại tế tư cũng sẽ không nhúng tay nữa."
Nói ngắn gọn, ngươi nếu động thủ, ta liền động thủ.
Đại tế tư vẫn còn cân nhắc, nàng là muốn đem Mạc Cửu Diên thu về dưới trướng, nhưng mà bây giờ xem ra nữ tử có thể giết ân nhân chưa chắc sẽ ngoan ngoãn nghe lời nàng, ngược lại không như Mục Tương Lạc trọng tình nghĩa, trong mắt của nàng lóe qua một tia do dự.
Sau đó trầm tư giây lát, nàng có quyết định, đột nhiên ra tay về phía Mục Tương Lạc, ở giữa hai người làm ra làm ra lựa chọn.
Chưởng phong cường đại lướt qua sân trước ngôi nhà chính, hơi nước to lớn tập kích tới phía người, Tiêu An Ninh không kịp chuẩn bị, ánh sáng sáng sủa hình thành luồng nước nóng to lớn, tựa như một lợi kiếm bổ tới phía nàng.
Sáng rực lưu tuyến, lợi kiếm vút lên trời cao bị chém đứt rồi, thời gian tựa như đang bất động, hành động đại tế tư muốn dẫn nàng đi thất bại rồi, ở thời điểm Y Thượng Vân lựa chọn cứu người, nàng thuận thế xách lên Mạc Cửu Diên biến mất ở trước mắt mọi người.
Y Thượng Vân nhìn tia hư không kinh hoàng kia, biểu hiện đột nhiên ngưng lại, đại tế tư đã vào Thái Nhất cảnh rồi.
Giây lát, cô xoay người lại nhìn thiếu nữ, mặt mày lạnh xuống, dương tay một chưởng vung xuống, tiếng vang lanh lảnh đặc biệt rõ ràng, "Thiếu tư mệnh Thái Nhất Môn, trẫm cũng không biết tam điện hạ những năm này nương thân ở bên trong Thái Nhất Môn."
Hết chương 28
Danh sách chương