Ôn tướng mất đi, mây đen trước sau che đậy ở bầu trời Bình Dương thành, khua không đi, nhìn đến run sợ.

Ôn thị một mạch ở trên triều đường vẫn cứ có người, từng nổ lực can ngăn bệ hạ, nguyên nhân cái chết Ôn tướng không giống bình thường, mong tra rõ. Ôn Ngọc di ngôn ở bên tai, đế vương tuy nói căm hận, nhưng người chết là lớn, cô không muốn vi phạm tâm nguyện của Ôn Ngọc, mấy lần bác bỏ thỉnh cầu của Ôn đảng. Như thế Ôn Như Sơ đem tên của Ôn Tịnh triệt để loại bỏ trên gia phả, Ôn Tịnh danh tự này để hết thảy người biết chuyện sâu sắc khó lường.

Đêm hè rã rời, khi tiếng ve kêu mà vang lên, vầng minh nguyệt phía chân trời kia, nguyệt quang trút xuống trên người, bong ra phần hàn ý phát ra từ đáy lòng kia.

Mục Tương Lạc từ ngoài cung trở về, phát hiện đèn đuốc của Tử Thần điện vẫn sáng sủa, công việc đương nhiên bề bộn, trước đây Ôn Ngọc có thể gánh chịu một chút, trước mắt tướng vị trống chỗ, lại không có ứng cử viên thích hợp, đương nhiên rơi xuống trên vai một mình bệ hạ.

Nàng truy tra tung tích Tần Hàm, Vu Thu vốn thuộc Thái Nhất Môn, vô tung vô ảnh, vốn cũng không dễ tra, nàng luôn cảm giác Vu Thu cũng không đơn giản, năm đó Ôn Ngọc cũng không có tham dự sự kiện giết nàng kia, xem như là giết uổng, nàng khe khẽ đẩy ra cửa điện, cả điện trang nghiêm, cong cong con mắt, nàng đi tới.

Cửa điện mới mở, Y Thượng Vân đã phát hiện, cô ngồi thẳng lên, ánh mắt lóe qua ôn nhu nhợt nhạt không thường thấy, "Ngươi vừa trở về?" '

A Lạc há miệng, dừng chân lại, có chút không dám tiến lên, nàng biết được bệ hạ bận, dường như không nên tới quấy rối, xoay người lại nhìn ngó cửa điện, chột dạ nói: "Ngài dùng bữa rồi chưa?"

Hàm ý trong lời nói, ta còn chưa dùng bữa tối, đói rồi..

Y Thượng Vân cụp mắt, ánh mắt rơi vào trên công văn, không biết nàng ý gì, Mục Tương Lạc đi khẽ tới, nhìn tấu chương chồng chất như núi trên ngự án, mím chặt môi, nheo mắt nhìn vẻ mặt không được tốt của bệ hạ, nàng đưa tay ở trên vai cô bóp mấy cái, lần đầu tiên chủ động làm chuyện lấy lòng, có chút mới lạ.

Y Thượng Vân cũng bị nàng kinh sợ, thả ra bút son trong tay, Mục Tương Lạc chợt thấy cô không thích, liền thử đưa tay thu hồi lại, nửa đường lại bị tóm lại, Y Thượng Vân cười nhìn nàng, hiếu kỳ biến hóa ngày gần đây của nàng. A Lạc hiểu chuyện, rất có chủ kiến, ngoại trừ thỉnh thoảng tùy hứng ra, cũng không chỗ hỏng khác. Nếu là lúc trước nàng tránh được nên tránh, đương nhiên sẽ không đuổi tới vào điện. Cô không khỏi kì lạ nói: "Cái chết của Ôn Ngọc dường như cho ngươi rất nhiều gợi ý, huh?"

Mục Tương Lạc kinh ngạc cô sẽ nói tới chuyện này, cô cũng không phải người đa tình, Ôn Ngọc chết ngoại trừ trên triều đình mang đến không thoải mái cho cô, tất cả cái khác như cũ, nàng cảm thấy bệ hạ khi thì đa tình, khi thì thương hại, có thể có vẻ tuyệt tình, tỷ như việc Ôn Ngọc này, cô có vẻ vô tình chút.

Nàng hơi ngẩn ra, Y Thượng Vân tựa ở chỗ ngồi, bóp lấy lòng bàn tay của nàng, không vui nói: "Người ngươi ở chỗ của trẫm, lòng còn đang ngoài cung?"

"Không có, gần đây chẳng lẽ ta không nghe lời?" A Lạc miễn cưỡng cười cười, to gan thu tay về lại ấn huyệt đạo cho cô, đây là Thất Tịch dạy nàng, chỉ là nàng chỉ từng thử ở trên người Thất Tịch, không biết khả năng thật sự làm cho người ta giải lao.

Mục Tương Lạc không thông y thuật, đương nhiên không hiểu huyệt đạo thân thể, Y Thượng Vân kỳ quái thủ pháp này của nàng, hỏi nàng: "Ai dạy ngươi?"

Đây nên là có hiệu quả rồi, A Lạc liền cười, trả lời: "Thất Tịch dạy ta, nàng hiểu y, chăm sóc ta nhiều năm, chỉ là không có thời gian học thôi, y thuật của nàng còn được, là Hàn Vũ đích thân dạy, học chín phần mười."

"Ngươi học cái này làm chi?" Y Thượng Vân quay đầu nhìn nàng, trong con ngươi mang theo nghi vấn.

"Ta.. Ta không có chuyện gì thì học." Nàng đột nhiên quay đầu lại, A Lạc bị cô hù đọa, có chút nói năng lộn xộn, thầm nói chính mình học nghệ không tinh, liền nhìn chăm chú, cực kỳ thấp thỏm: "Không thoải mái?"



"Thiếu tư mệnh ngươi đây nhàn nhã như vậy? Dùng cái này từng lấy lòng ai?" Vẻ mặt Y Thượng Vân mang theo nghiêm nghị.

A Lạc không quá hiểu câu nói này, ngày gần đây bị bản án cũ năm xưa quấy nhiễu đến buổi tối đều ngủ bất an, trước mắt càng là không phản ứng kịp, sững sờ chút, mới đần độn mà trả lời: "Ta.. Lần đầu tiên.. Phỏng chừng quên đi nội dung chính, làm cho ngài không thoải mái."

Khi nàng nghiêm túc, màu ngươi cực kỳ trong suốt, lúc này tựa như một hồ nước tĩnh bị người ném một cục đá, không duyên cớ quấy rầy yên tĩnh. Y Thượng Vân nghe thấy được ba chữ lần đầu tiên, cong cong môi. Khi nhìn lại cô cảm thấy nàng dường như khi còn bé không khác nhau chút nào, ngốc đến đáng yêu, muốn cười lại cảm thấy không thích hợp, lấy tay chống đỡ môi che lấp ý cười, đứng dậy đi ra ngoài điện.

Nhìn bóng lưng của Y Thượng Vân, A Lạc vẫn không hiểu cô vừa rồi cớ gì tức giận, đứng một chút, càng cảm thấy cô hỉ nộ vô thường, nghĩ đến là triều chính quấy nhiễu đến phiền lòng, nàng theo sau thì không nói chuyện.

Trong lòng A Lạc hiện ra mơ hồ, lúc dùng bữa cũng không nói, bữa trưa nàng thì không dùng, đói lả, cũng không đi để ý tới người. Một bên. Nàng vùi đầu ăn cơm, Y Thượng Vân dừng lại nhìn nàng, chợt nghĩ đến ngày gần đây nàng truy tìm tung tích Tần Hàm, liền nói: "Ngươi đây là từ bên trong ổ ăn mày đi ra?"

Một miệng cơm tẻ mới nuốt xuống, A Lạc trừng mắt nhìn, nàng tướng ăn khó hơn nữa xem, cũng tốt hơn so với ăn mày, cung nhân ngắt lấy thời gian đưa lên nước lọc, nàng uống một hớp, mới nói: "Hôm nay ta đi tới quận huyện khác, nơi đó có cứ điểm Thái Nhất Môn, chỉ là cũng không người gặp Vu Thu, qua lại vội vàng, ăn trưa thì quên đi."

Vốn cho rằng Y Thượng Vân lại sẽ thao thao bất tuyệt răn dạy, nhưng cô nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, lại không nói tiếp, A Lạc đương nhiên sẽ không xúi quẩy nữa, cúi đầu tiếp tục dùng bữa.

Sau bữa tối, Y Thượng Vân hiếm thấy kéo nàng ngắm trăng. Cung điện của Trường Sinh điện bị đại tế tư hư hao, còn chưa tu sửa xong, Y Thượng Vân mấy ngày nay liền ở tại thiên điện. Từ thiên điện ra, đi tới trăm bước, liền đến trong đình, hồ rộng đầm sạch, ánh trăng phản chiếu trong nước, hồ bên trong Trung Cung dường như đi về ngoài thành sông đào bảo vệ thành.

Sau bích thủy, là đá thái hồ uốn lượn thành sơn mạch, núi non trùng điệp, nước trong róc rách, đêm hè nghe tới, như đặt mình bên trong khe rãnh, cấu tạo nơi này cùng có chút tương tự Tây Sơn, nghĩ đến cũng là bệ hạ gây nên.

A Lạc bôn ba qua lại, vốn là cảm thấy mệt, nhìn thấy đình thì càng thêm đi không nổi, đi tới ngồi ở bên trong, chết sống không muốn đi nữa, cung nhân một đường theo, ở trên bàn bày xong món tráng miệng hoa quả, không quên dâng hai chén trà nhỏ.

Y Thượng Vân đứng ngoài đình, dưới ánh trăng, thanh tú mỹ lệ, cô ngẩng đầu nhìn trời xanh, bên trong biểu hiện sơ nhạt mang theo một tia lười biếng lơ đãng. Lúc này, cô thấy A Lạc đang ăn trái cây, dường như mới dùng qua bữa tối, cô cười nói: "Ngươi lại đói bụng?"

"Không đói bụng, khát mà thôi." Ngày gần đây đi tới run chân, nhất định phải ở trước giờ cung cấm chạy về, không thể ngủ lại ở bên ngoài, dĩ nhiên là mệt mỏi chút, thời điểm bận rộn nước đều không có thời gian uống, dùng bữa tối rồi liền cảm thấy khát.

Y Thượng Vân nhìn A Lạc đang ăn, dường như chưa từng gặp, ánh mắt sáng quắc, A Lạc có chút không dễ chịu, hỏi ngược lại: "Ngài muốn ăn một ít không?"

Y Thượng Vân đương nhiên lắc đầu, thấy nàng ăn vài miếng thì để xuống, nói đến việc làm mấy ngày gần đây của nàng, nói: "Ngươi tìm được Tần Hàm, chuẩn bị làm sao? Giết hay là thả."

Vấn đề này không chỉ có cô đang nghĩ, A Lạc nghĩ tới, Ôn Như Sơ cũng nghĩ tới, chỉ là đáp án đều giống nhau, không giết được không thả được.. Cho nên, Y Thượng Vân thấy nàng bận bịu khổ cực, không khỏi đau lòng, muốn nhắc nhở nàng, tìm được Ôn Tịnh thì lại làm sao.

"Ta cũng không biết, chỉ là ta cuối cùng cảm thấy nàng không phải người nhẫn tâm, Ôn tướng đối với nàng rất tốt, không cần thiết giết người, hẳn là Vu Thu cố ý hành động." A Lạc ũng rất khổ não, thanh quan khó đứt chuyện nhà, thật ứng với câu nói này, nàng không tin A Tịnh giết mẹ.

"A Lạc, bất kể có phải Vu Thu cố ý hay không, ngươi cùng Tần Hàm, đã đứng phía đối lập, Bắc Chu không đất dung thân của nàng, điểm ấy ngươi nên rõ ràng." Y Thượng Vân lạnh nhạt nói, cô nhìn đến mức rất rõ, tất cả của Tần Hàm ở Bắc Chu, Vu Thu đã hủy đến không còn một mống, đầu tiên là quan chức, sau nữa là dưỡng mẫu, tất cả liên hệ vì vậy mà ngăn cách.



A Lạc gật đầu, trong lòng cay đắng, bẻ trái nho sau khi lột đi da, ngậm vào trong miệng, mùi vị ngọt ngào ở trong miệng tản ra, Ôn Tịnh đối với nàng mà nói, rất quan trọng. Nàng lại mở miệng, mang theo vẫn là cay đắng: "Nàng đối với ta hiểu rất rõ, ở Bắc Chu nàng là người đầu tiên nhận ra ta, dù cho nhiều năm chưa từng gặp lại, nhưng mà nàng vẫn cứ xác định ta là Mục Tương Lạc, tin tưởng đối với ta không nghi ngờ. Ôn tướng yêu nàng, ta cũng coi nàng làm bạn tốt, chỉ là cừu hận chung quy như Ngân Hà cách ở giữa ta và nàng."

Tần Hàm không thù dai, nhưng Vu Thu không giống.

Y Thượng Vân bỗng nhiên lạnh ánh mắt, nhưng trong lãnh quang kia pha thêm bao nhiêu chuyện cũ trước kia, ghi lòng tạc dạ, nói: "Nếu ngươi nghĩ thông chút, những thứ này cũng không phải lỗi của ngươi, không cần nghĩ nhiều như vậy, A Lạc, người xưa có câu người ai không phạm lỗi, nhưng ngươi không lầm lỗi, không có lỗi với nàng, thì đủ rồi."

Cô luôn luôn không vì những việc này mê hoặc, nhưng A Lạc thì lại khác, hãm sâu trong đó mà không thể tự kiềm chế. Cô đi tới, cúi người ngồi ở một bên, chính mình lột vỏ trái nho, óng ánh long lanh, nói: "Chờ sau khi tang ngũ thất của Ôn Ngọc, ngươi vào triều đi, bắt đầu từ Binh Bộ làm lên. Ôn Như Sơ, hắn có lòng vào triều, muốn vào Hình Bộ."

Ôn Ngọc chính là Hình Bộ làm lên, nhiều năm chìm nổi, quan bái thừa tướng, thanh niên trốn ở phía sau mẫu thân kia rốt cục vẫn là khuất phục với con đường làm quan, nếu hắn luôn trốn tránh, nỗ lực nhiều năm như vậy của mẫu thân liền hóa thành tro bụi.

A Lạc muốn cự tuyệt, mới há miệng muốn nói chuyện, trong miệng bị mẫu thân nhét vào trái nho, lời đến miệng theo trái nho nuốt trở lại trong bụng, ngọt ngào cực kì. Nàng nhìn lên ánh mắt lành lạnh của Y Thượng Vân, co rúm lại, nỗ lực giãy dụa: "Ngài không dự định triệu hồi a huynh?"

"Biên cảnh không an toàn, để hắn ở thêm chút thời gian, cũng nên thu lòng một chút rồi." Y Thượng Vân hiểu được bàn tính nhỏ của nàng, lại nói: "Hắn trở về hay không, không có quan hệ với ngươi."

Không chút lưu tình đem bàn tính nhỏ của đáy lòng A Lạc triệt để đẩy loạn, A Lạc bất đắc dĩ, chỉ đành nhận mệnh, sinh ở hoàng gia những thứ này là không cách nào tránh khỏi, sinh hoạt không bị ràng buộc, chung quy không thuộc về nàng.

Nàng nghĩ đến Ôn Ngọc từng nhắc qua, bệ hạ cùng Tịch Sanh từng có ước định, thuận miệng liền nói: "Bệ hạ cùng thiếu tư mệnh Tịch Sanh từng có ước định?" '

Tay lột trái nho của Y Thượng Vân dừng một chút, màu ngươi sâu xa, thừa dịp thời khắc đồ vật nhỏ mở miệng, nắm bắt cằm của nàng, đem trái nho nhét vào trong miệng nàng, mặt mày ôn nhu, thuận miệng nói: "Ăn nho thì an tâm ăn, chỗ nào tới nhiều vấn đề như vậy."

A Lạc: "..."

Nàng chỉ biết là thực bất ngôn tẩm bất ngữ (Khi ăn cơm không đàm luận, khi ngủ không nói chuyện), chưa từng nghe ăn nho cũng không cho phép nói chuyện, nàng ủy khuất trừng một chút, ngoan ngoãn ăn nho. Chỉ là nàng hiếu kỳ, cái ước định kia là cái gì, hẳn không phải là đại sự, bằng không Tịch Sanh tính tình ngay thẳng như vậy, nên nhắc lên. Nhưng bệ hạ luôn không thích nói thật, coi nàng làm ấu con, điểm ấy không tốt lắm.

Y Thượng Vân không nói, nàng liền càng hiếu kỳ, một đĩa nho sau khi dùng hết, nàng mới nói: "Mẫu thân vì sao không muốn nói, là đại sự sao?"

Trong đĩa đã hết nho, Y Thượng Vân lựa chọn đứng dậy hồi cung, không thèm để ý nàng. A Lạc vội vàng theo sau, một đường đi theo, mãi đến tận bị cản ở ngoài cửa, nàng đứng dưới hành lang qua lại hồi lâu, cung nhân nhìn ánh mắt của nàng tập mãi thành quen, từ khi tam điện hạ trở về, bệ hạ thường thường đều sẽ 'tức giận'.

Nàng không muốn đi, dĩ nhiên là đợi ở chỗ này, chỉ là kết quả không được tốt, chờ sau khi đèn đuốc trong điện tắt, cũng không thấy cung nhân mời nàng vào trong, nàng trước khi đi hừ một tiếng, thầm nói keo kiệt.

Đón lấy hai người chưa từng gặp mặt, Ôn Ngọc đại tang ba mươi lăm ngày, xưng là ngũ thất tang, tương truyền ngày ấy du hồn sẽ trở về, dừng lại một đêm lại rời đi, Mục Tương Lạc không biết cái này là thật hay giả, nhưng Tần Hàm không chắc sẽ lộ diện, liền cùng Ôn Như Sơ hai người chờ đợi rất sớm.

Hết chương 78
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện