Năm mươi tên Thiết Lang binh, mỗi tên đều mang trong tay một thanh trường đao cao bằng nửa người, ngồi trên lưng ngựa, mỗi đao chém xuống là một thân hình yếu ớt, hoảng loạn bị cắt làm hai nửa, máu tươi văng tung tóe.

Đám nhân sĩ giang hồ đều biết khinh công, trên mặt đất dù có nhanh cũng không bằng chiến mã. Tinh thần đã bị Đóa Nhi Sát dùng âm thanh cùng dị tượng áp chế tới không còn tâm trí mà chiến đấu nữa. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, những tiếng kêu thảm vang lên không ngớt, số người chết tăng lên không ngừng.

Địch nhân chỉ có năm mươi người, chứ nếu nhiều hơn, sợ là một người ở đây cũng không thoát được! Cảm giác sợ hãi và cái chết ập tới vốn là con dao hai lưỡi, vừa khiến đám nhân sĩ nhất thời hoảng loạn, lại phần nào thức tỉnh tâm trí bọn hắn. Từng người đều nhao nhao nhằm hướng chân núi gập ghềnh để chạy trốn.

Đám Thiết Lang binh sau một hồi thả sức đồ sát đã giảm bớt tốc độ, bắt đầu đuổi giết những người đang chạy trốn.

Khoảng mười tên Thiết Lang binh cùng nhau phi ngựa tới trước khách điếm, vừa lúc gặp phải đám người Mạnh Kỳ đi ra, định sẽ theo đuôi đám người đang chạy trốn để lên Thiếu Lâm Tự.

Vừa nhìn thấy Mạnh Kỳ, một tên Thiết Lang binh liền vung ngay trường đao, mượn thế ngựa phi chém ngang, khí thế cực kỳ hung mãnh khiến Mạnh Kỳ có cảm giác dù có dùng Thiết Bố Sam ngạnh khác, nếu không bị chém làm hai nửa thì cũng trọng thương, tính mạng có bảo toàn.

Trên khách điếm lúc trước, Mạnh Kỳ quan sát đám Thiết Lang binh truy sát bọn người nhân sĩ giang hồ đã để ý rất kỹ, trong đầu không ngừng tính toán làm sao để né tránh và đánh trả, giờ phút này không kịp suy nghĩ nhiều, hạ thấp người xuống, lăn một vòng tránh thoát khời đường đao. Đồng thời giới đao rút ra nhằm thẳng chân ngựa chém tới.

Tuấn mã hí lên đầy đau đớn rồi mang theo tên Thiết Lanh binh cùng ngã sụp xuống. Rất nhanh, Mạnh Kỳ tung người bổ thẳng một đao về phía kẻ địch.

“Choang!”

Toàn thân Thiết Lang binh đều mang khôi giáp bằng thép tinh luyện thành, giới đao của Mạnh Kỳ không phải lợi khí, toàn lực chém xuống cũng chỉ khiến khôi giáp xuất hiện một vết nứt.

Tên Thiết Lang binh giơ tay xoa đầu, hai mắt đỏ sậm vô hồn trợn trừng, giậm chân lao tới Mạnh Kỳ, trường đao không hề do dự bổ xuống đỉnh đầu đối phương.

Mạnh Kỳ thi triển Thần Hành Bát Bộ vọt sang bên phải né tránh, cùng lúc đó giới đao nhằm thẳng ngực đối phương. Tên Thiết Lang binh hành động có phần chậm chạp hơn nên không kịp né tránh, bị giới đao của Mạnh Kỳ chém trúng ngực. Tiếng va chạm giữa kim loại và kim loại vang lên khô khốc.

Một chiêu sử ra không đắc thủ, Mạnh Kỳ liền bị trường đao của tên Thiết Lang binh chém sượt qua vai tạo thành một vết cắt nhưng không lớn lắm.

“Nhờ có khôi giáp, bọn chúng không khác gì được học Thiết Bố Sam như ta.” Trong đầu Mạnh Kỳ thầm than thở, rồi phân tích tình huống của đôi bên để tìm ra đấu pháp. Hắn nhớ lại những lúc đối luyện cùng với Chân Diệu lúc trước, Chân Diệu luôn biết thay đổi chiến lược để đối phó với mình. Muốn thủ thắng tên Thiết Lang binh này chỉ có cách tấn công vào đôi mắt không được bảo vệ.

Đầu nghĩ chân làm, Thần Hành Bát Bộ được vận dụng tối đa khiến tên Thiết Lang binh không cách nào chạm tới người Mạnh Kỳ. Hắn không ngừng gào thét, kêu gọi đồng bọn tới tương trợ.

Trải qua quá trình rèn luyện bí mật, mỗi tên Thiết Lang binh đều có sức mạnh cùng khí lực rất lớn, mang nổi trên mình khôi giáp luyện bằng tinh thép không hề nhẹ. Lúc chiến đấu không biết tới cảm xúc mà chỉ như một cỗ máy không biết làm gì khác ngoài chém giết. Khôi giáp nặng nề có thể bảo trụ an toàn nhưng làm bọn chúng chậm chạp đi nhiều, nên Đóa Nhi Sát mới phát minh ra trận pháp cho bọn chúng học, tận dụng lực lượng của đồng bọn để giảm bớt nhược điểm của mỗi cá nhân. Trận pháp này mang tới hiệu quả không tệ. Có không ít cao thủ khing công rơi vào trận pháp mà đành bỏ mạng, loạn đao phân thây.

Uổng công tên Thiết Lang binh này gào thét vì đồng bọn của hắn lại không thể tới trợ giúp. Đám Thiết Lang binh còn lại bị Giang Chỉ Vi thi triển thân pháp thoan thoắt cuốn lấy, bàn tay cầm trường kiếm mỗi lần chém ra là có một tên Thiết Lang binh ôm mắt ngã xuống. Ở gần đó, Trương Viễn Sơn thủ vững như bàn thạch rồi bất ngờ phản công làm mấy tên Thiết Lang binh khác thay nhau đổ gục.

Tề Chính Ngôn thi triển mười ba thức Bách Biến Thiên Huyễn Vân Vụ lên tới đỉnh điểm, trường kiếm như hóa thành sương mù nhằm những chỗ hiểm trên người Thiết Lang binh đâm tới, cứ một lát lại có một tên Thiết Lang binh gieo mình xuống ngựa.

Mạnh Kỳ không phải không biết điểm yếu của đám Thiết Lang binh nằm ở hai mắt, nhưng hắn dùng giới đao chứ không dùng kiếm, trong tình huống này sẽ bị thất thế hơn mấy người còn lại nhiều.

Đang chiến đấu, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên linh quang, giới đao chuyển thành sống đao không ngừng tấn công vào mũ giáp của tên Thiết Lang binh này. Sau hơn mười đao, tên Thiết Lang binh liền trở nên ngây dại, trường đao trong tay rơi tuột xuống đất. Từ hai mắt và những khe hở trên mũ giáp máu chảy ra thành dòng, sau đó mềm oặt ngã nhào xuống ngựa.

“Không đâm được thì ta dùng lực để tạo thành chấn động a!” Mạnh Kỳ âm thầm đắc ý.

Bốn người Mạnh Kỳ, Giang Chỉ Vi, Trương Viễn Sơn và Tề Chính Ngôn hợp thành một tiểu đội, thế như mãnh hổ xuống núi đem đám Thiết Lang binh vừa tiến về khách điếm giết sạch không còn một mống.

“Ồ! Tiểu Tử cô nương đâu rồi? Vương đại hiệp đâu?” Qua thời khắc rối loạn, Mạnh Kỳ ngạc nhiên kêu lên khi không phát hiện thấy Vương Tấn và Tiểu Tử đâu.

Giang Chỉ Vi vừa đi vừa nói. “Vương Tấn nhân lúc chúng ta đánh nhau với đám Thiết Lang binh đã tiến vào sơn môn, Tiểu Tử cô nương chạy về sau khách điếm, không biết giờ đang ở nơi nào.”

“Kệ họ.” Tề Chính Ngôn nghe xong lạnh nhạt nói.

Mạnh Kỳ cũng không nói gì. Bọn họ không có thời gian, bản thân hắn không có đủ năng lực để lo cho tất cả mọi người, đồng thời cũng phải mau chóng tiến vào sơn môn. Đối với việc bảo vệ người khác, Mạnh Kỳ vốn không quá lo lắng, nhưng cũng không quản được nếu người đó chạy loạn.

Chuyện này tạm thời không ai bàn tới nữa. Tất cả cùng ngầm thống nhất, lợi dụng thời điểm đám Thiết Lang binh truy sát đám nhân sĩ giang hồ để vượt qua sơn môn, theo đường núi tiến lên Thiếu Lâm Tự.

“Tiến vào phạm vi Thiếu Lâm Tự, thủ vững cho đến giờ phút cuối cùng, không được rời khỏi phạm vi này.” Trên con đường tiến lên, từng đám lá rơi rụng xoay tròn rồi xếp thành một hàng văn tự.

Nhìn thấy vậy, Mạnh Kỳ khẽ thở ra nhẹ nhõm. Dọc theo con đường núi lên chùa hiện ra vô số thi thể nằm rải rác. Có thi thể của đám người giang hồ nghĩa sỉ, có tăng nhân Thiếu Lâm, còn có cả thi thể của đám Thiết Lang binh nhưng sô lượng cực ít.

Bốn người không dám chậm trễ, tăng tốc tiến lên. Rất nhanh phát hiện thấy dốc núi đối diện đang bao phủ từng tầng mây đen, cuồng phong gào thét không ngừng. Đóa Nhi Sát đứng giữa đám Thiết Lang binh đang không ngừng tàn sát tăng nhân Thiếu Lâm cùng đám nhân sĩ giang hồ.

Đám nhân sĩ vốn đã ít người giờ càng thêm ít, không ngừng quần thảo với đám Thiết Lang binh, trong đó có cả Ngụy Vô Kỳ.

“Ta có cảm giác bọn hắn giống như gian tế vậy.” Mạnh Kỳ vừa quan sát vừa nghi hoặc nói.

Giang Chỉ Vi ở bên cạnh còn chưa kịp trả lời thì thấy Đóa Nhi Sát quay đầu nhìn lại, đôi mắt lạnh lùng không biểu lộ chút cảm xúc nào.

“Còn có người đạt tới Tiên Thiên ở đây!” Hắn trầm giọng hô khẽ, xung quanh là cuồng phong gào thét nhưng mọi người đều có thể nghe rõ.

Giang Chỉ Vi nắm chặt trường kiếm trong tay, hơi có chút sợ hãi cùng với cảm giác hưng phấn không che giấu.

Đóa Nhi Sát vừa định quay người di chuyển thì một đạo thân ảnh từ trên trời hạ xuống, một bàn tay giữ chuỗi Phật châu, trên bàn tay còn lại, hai ngón tay khô gầy hoá thành chỉ đánh tới Đóa Nhi Sát. Bàn tay không lớn nhưng ẩn hiện kim sắc in rõ trong mắt Mạnh Kỳ. Xung quanh chuổi Phật châu hiện lên từng tầng kim quang, phảng phất như có tiếng thiền âm.

Mây đen nhất thời tản ra tứ phía, cuồng phong không còn bạo loạn. Hơn mười tên Thiết Lang binh đang đứng trước mặt Đóa Nhi Sát đột nhiên ôm mặt phát ra tiếng kêu thống khổ rồi ngã lăn ra đất.

“Đám Thiết Lang binh không hề biết đến cảm giác đau đớn đây sao?” Mọi người có mặt tại hiện trường đều thầm kinh ngạc.

Đóa Nhi Sát hừ lạnh một tiếng, tay phải cầm độc cước đồng nhân như vòi rồng chém tới.

“Uỳnh!” Phía chân trời giáng xuống một đạo lôi điện, chiếu sáng cả một góc trời, theo đó, Mạnh Kỳ nhìn thấy rõ một cánh tay khô gầy, bàn tay hóa thành chưởng chính diện va chạm với đồng nhân.

Sau đó, từng âm thanh nặng nề theo nhau vang lên. Trên bầu trời, mây đen vần vũ, gió gào thét không ngừng.

“Cao thủ Khai Khiếu đỉnh phong quyết đấu đây sao!” mạnh Kỳ âm thầm cảm thán.

“Đại Lực Kim Cương Chưởng của ngươi quả nhiên bất phàm. Đáng tiếc, ngươi đã già rồi.” Tiếng Đóa Nhi Sát vang lên giữa không trung.

“A di đà Phật! Sao thí chủ không phóng hạ đồ đao, quay đầu là bờ.” Tâm Tịch đại sư cất giọng già nua trầm thấp khuyên nhủ.

Tại chỗ hai người giao thủ, kình phong bắn ra bốn phía khiến đám Thiết Lang binh ở xa không dám tới gần, còn đám Thiết Lang binh ở trong phạm vi giao chiến đã ngã gục từ lâu, ở bên trong khôi giáp, thân thể đều hóa thành bùn nhão.

Giang Chỉ Vi cắn răng, đột nhiên mở miệng. “Ta đi tương trợ Tâm Tịch đại sư đây. Nếu có thể giết chết Đóa Nhi Sát thì nhiệm vụ chính tuyến nhất định có thể hoàn thành.”

Đó dù sao cũng là một cơ hội, nàng không muốn dễ dàng bỏ qua!

Nếu để Đóa Nhi Sát giết chết Tâm Tịch đại sư rồi, đám người mình cũng không thoát khỏi. Tới lúc đó, chỉ có mấy người bọn họ thì một chút phần thắng cũng không có.

Mọi người xung quanh đều hiểu nên không ai ngăn cản Giang Chỉ Vi, trái lại còn theo sát nàng cùng ngăn chặn đám Thiết Lang binh gặp trên đường.

Mạnh Kỳ đã có kinh nghiệm nên không còn lo ngại nữa, ra sức dùng lực đánh lên mũ giáp khiến đám Thiết Lang binh gặp phải không chết cũng trở nên ngây ngốc. Tề Chính Ngôn không ngừng thi triển mười ba thức Bách Biến Thiên Huyễn Vân Vụ, thoát ẩn thoắt hiện trong đội ngũ địch nhân, quye dị khó lường.

Trương Viễn Sơn thấy Giang Chỉ Vi đã gia nhập trận chiến, phối hợp cùng Tâm Tịch đại sư đối kháng Đóa Nhi Sát nhưng không vội xông vào, giữa trận chiến vẫn bảo trì trầm mặc chờ cơ hội ra tay.

“Ồ, Vương Tấn!” Trong lúc chiến đấu, Mạnh Kỳ vô cùng ngạc nhiên khi trông thấy Vương Tấn đang đối đầu với một tên Thiết Lang binh, vừa đánh vừa tìm cơ hội lui vào trong chùa.

Ở một bên, trường kiếm trong tay Giang Chỉ Vi như hóa thành một bông hồng trắng, từng chiêu xử ra đều vô cùng tinh diệu, lấy kỹ xảo để bù đắp sự thiếu hụt về thực lực so với Đóa Nhi Sát. Độc cước đồng nhân trong tay Đóa Nhi Sát không ngừng thôi động phong kín từng đường kiếm của Giang Chỉ Vi. Mỗi lần binh khí va chạm là cánh tay Giang Chỉ Vi lại run lên, rất dễ nhận thấy chênh lệch giữa hai bên là không nhỏ. Nếu không có Tâm Tịch đại sư cùng phối hợp ngăn chặn phần lớn đòn thế tấn công của Đóa Nhi Sát thì e rằng nàng đã sớm bị độc cước đồng nhân đè bẹp rồi.

Một mình đối chiến với hai người Tâm Tịch đại sư và Giang Chỉ Vi nhưng Đóa Nhi Sát không hề nao núng. Xung quanh hắn, từng đạo cuồng phong vần vũ làm ảnh hưởng không nhỏ tới thính giác và trực giác của hai người, khiến hai người thường rơi vào thế hạ phong.

Sau một lúc, khuôn mặt Tâm Tịch đại sư dần trở nên ửng đỏ, nội thương trong người không áp chế được nữa, than nhẹ một tiếng, Phật châu trong bàn tay đột nhiên vỡ tung thành từng hạt, từng hạt nổ tung hóa thành một hư ảnh giống như Phật Đà.

“Tất cả cùng giúp thì không còn là giúp, hết thảy chúng sinh thì không còn là chúng sinh nữa.” (* câu này ý muốn đề cao giá trị của mỗi cá nhân trong tập thể, mỗi một sự giúp đỡ riêng lẻ. Đây là ý hiểu của tại hạ!)

Hư ảnh Phật Đà hiện ra cùng với tiếng kinh phật nhanh chóng đè nén tiếng sấm, lấn át cuồng phong đang gào thét như thể tạo ra quanh đó một không gian riêng biệt.

Tay phải Tâm Tịch đại sư dần chuyển sang màu vàng óng như đúc từ hoàng kim, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng xuyên qua độc cước đồng nhân.

Lần đầu tiên trong trận chiến này, Đóa Nhi Sát tỏ ra ngừng trọng, vứt bỏ đồng nhân, bàn tay nắm thành quyền mạnh mẽ đánh trả.

“Ầm…!” Một đạo thiểm điện từ trên trời giáng xuống, quấn quanh người Đóa Nhi Sát.

Cao thủ đạt tới cảnh giới Ngoại Cảnh quả nhiên vượt ngoài cấp độ người thường có thể hình dung. Mạnh Kỳ theo dõi trận chiến bị hình đó dọa cho nhảy dựng, nhưng trong lòng rất nhanh trấn tĩnh, thay vào đó là nhiệt huyết sôi trào khi nghĩ tới một ngày kia mình cũng sẽ đạt tới cảnh giới như vậy.

Mây đen tan biến, cuồng phong ngừng thổi. Trong thời khắc song quyền của hai người va chạm, thời gian như ngừng trôi. Sau đó, từng đạo kình phong như đao bắn ra bốn phía. Tâm Tịch đại sư phun ra một búng máu tươi, bàn tay cháy đen, toàn thân bay ngược về phía sau. Đóa Nhi Sát cũng không tự chủ được lùi về sau hai bước, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Ngay vào thời điểm này, một đạo kiếm quang vụt sáng như bầu trời tháng ba, vô ảnh vô tung lao tới.

“Kiếm Xuất Vô Ngã!” Mạnh Kỳ hốt hoảng kêu lên. Đám Thiết Lang binh ở trong khôi giáp hai mắt mở lớn, tinh thần nhất thời trở nên ngưng trệ.

Đây là kiếm chiêu ngang với cấp bậc Pháp Thân, mang trong mình quy luật của thiên địa. Dù Giang Chỉ Vi mới chỉ nắm được chút da lông bên ngoài mà không thể toàn lực xuất ra cũng đã khiến tất cả kinh tâm động phách, thiên địa trong phút chốc cũng vì vậy mà biến sắc.

Chiêu thức đạt tới mức này, ngộ chính là đạo, trảm tức là lý, phải là cao thủ có ngộ tính cực cao mới có thể nắm bắt. Thân pháp và bộ pháp bình thường đều trở thành vô dụng.

“Á…!” Đóa Nhi Sát kêu lên thảm thiết. Theo tiếng thét, cuồng phong gầm rú vờn quanh thân thể hắn. Tay trái Đóa Nhi Sát nắm lấy Bạch Hồng Quán Nhật Kiếm của Giang Chỉ Vi khiến trường kiếm bất động như núi, không thể tiên thêm nữa, nhưng mũi kiếm đã đâm sâu vào trong hốc mắt.

“Đáng chết!” Tay phải Đóa Nhi Sát vung lên đánh vào lưng kiếm, thân kiếm lập tức bị uốn cong, hiện ra từng vết rạn, đồng thời vuột ra khỏi hốc mắt của hắn.

Miệng Giang Chỉ Vi thổ huyết tung tóe nhưng bàn tay vẵn nắm chắc trường kiếm, hiển nhiên thụ thương không nhẹ.

Từ hốc mắt Đóa Nhi Sát chảy ra từng dòng huyết dịch cùng thứ chất lỏng kỳ quái, toàn thân như phát điên lao về phía trước như muốn bóp nát Giang Chỉ Vi trong lòng bàn tay.

Chiêu Kiếm Xuất Vô Ngã của Giang Chỉ Vi tuy có cấp độ cực cao nhưng còn chưa được cao thủ cùng cấp độ đánh ra nên nhất thời chỉ tạo ra thương thế chứ không thể giết chết được Đóa Nhi Sát có thực lực mạnh hơn Giang Chỉ Vi rất nhiều.

Bỗng nhiên, giữa trận chiến lại xuất hiện một đạo kiếm quang sáng ngời, kiếm quang như hiện ra từ mông lung tăm tối, quỷ dị khôn lường nhằm tới Đóa Nhi Sát. Người xuất chiêu chính là Trương Viễn Sơn.

Thêm một lần nữa, Đóa Nhi Sát rú lên như bị chọc tiết. Hôn Thiên Hắc Địa được Trương Viễn Sơn xử ra đã đâm trúng sườn hắn. Miệng Đóa Nhi Sát không ngừng gào thét, thân thể đột nhiên bạo phát lực lượng, tay áo vung lên đánh văng Trương Viễn Sơn lui về phía sau.

Trương Viễn Sơn phun ra một ngụm máu tươi, trước ngực lõm vào một khoảng, vất vả lắm mới lảo đảo đứng dậy được nhưng chiến lực đã không còn nổi một thành.

Đóa Nhi Sát giương ánh nhìn căm thù về phía Giang Chỉ Vi, những muốn đem nàng băm thành vạn mảnh nhưng lại thấy Tâm Tịch đại sư lao tới, song chưởng vàng óng ánh lên hư ảnh như Phật Đà.

“Hừ!” Cúi nhìn thương thế trên người, Đóa Nhi Sát dứt khoát quay người rời đi. Đám Thiết Lang binh cũng theo đó rút lui như nước triều xuống.

“Thương thế của hắn không quá nặng, sau khi ổn định tất sẽ còn quay lại. Không bằng các vị mau mau rời đi.” Tâm Tịch đại sư cất giọng trầm trầm, hướng mắt nhìn nhóm người Giang Chỉ Vi, Trương Viễn Sơn, Mạnh Kỳ cùng Tề Chính Ngôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện