Dịch: Tiểu Băng
Đêm gần giờ hợi, sau khi cơm no rượu say, là thời gian một nhà già trẻ thanh nhàn nhất, nhưng họ đều tự lôi ra Vạn Giới Thông Thức phù của mình, chăm chú xem.
Một khu rừng trúc xanh rì, màu xanh tươi mát, xanh biếc hút mắt, có đặt một cái bàn, hai cô gái ngồi đối diện với nhau, một người mặc cổ bào hai màu đỏ đen, nhìn thẳng vào màn hình, cười đầy chuyên nghiệp:
“Hoan nghênh các vị xem bản kỳ [ vạn giới có ước ], ta là Khương Du, lần này chúng ta may mắn mời được đến đây Thái Thượng trưởng lão của Tẩy Kiếm các, Bạch Hồng cung Tiên Tôn, một đời Kiếm Thần, Giang Chỉ Vi Giang tiên tử, cô ấy sẽ cùng trò chuyện với chúng ta về võ đạo và tâm linh tu hành, kể lại cho chúng ta nghe một chút về một kỉ trước mà chúng ta đã không thể nào nhớ lại được.”
Giang Chỉ Vi vẫn mặc áo màu vàng, mày to mắt to, minh diễm chiếu nhân, cô khẽ gật đầu, thời gian như chưa bao giờ để lại được chút dấu vết nào trên cơ thể và tâm linh của cô.
Chủ trì ‘vạn giới có ước’ Khương Du hít sâu, cố kềm lại sự kích động và thấp thỏm trong lòng. Đây là Tạo Hóa đại thần thông đầu tiên từ trước tới nay nhận phỏng vấn trực tiếp của cô, mỗi người trong tổ tiết mục đều vô cùng căng thẳng. Nghe nói dưới Bỉ Ngạn không thể nhớ lại được một kỷ trước, đám người họ ngay cả cơ hội muốn tới gần Giang tiên tử cũng không có, một cái ở trên trời, một cái ở dưới đất, con người làm sao đi làm bạn với kiến!
May mà bà chủ Cù Cửu Nương của cô là một nữ nhân có bản lĩnh, giao thiệp rộng, kiến thức phong phú, không chỉ kiếm được vật kéo dài tuổi thọ vô cùng hiếm thấy khắp vạn giới, mà còn mời được một vị đã tới gần kiếm đạo đỉnh phong kẻ đại thần thông!
Đối mặt với nhân vật thế này, sự khác biệt tiên phàm khó mà mô tả được, lúc nào cũng có xúc động muốn quỳ bái!
Cũng chính vì vậy, mà ai cũng biết tiết mục hôm nay nhất định sẽ được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt, vị trí của tiết mục cũng được nâng cao lên mấy lần!
Khương Du mỉm cười nhìn Giang Chỉ Vi:
“Theo kế hoạch kịch bản ban đầu, chúng tôi sẽ cử hành một nghi thức long trọng để nghênh đón Giang tiên tử hàng lâm, để xứng đáng với thân phận của một kẻ đại thần thông. Nhưng tiên tử là người bình dị gần gũi, không ngờ lại cứ thế thoải mái tới đây, không để ý tới tiểu tiết.”
Giang Chỉ Vi cười: “Tiên giả tiêu dao, tâm linh tự tại, không cần phải nhiều lễ nghi phiền phức.”
Ngoài ba mươi ba trọng thiên, chợt có một tiếng ho nhẹ.
“Đây mới là phong thái của tiên gia thực thụ, thực làm người ta say mê.” Khương Du vỗ tay tán thưởng, sau đó đi vào vấn đề chính, “Giang tiên tử, từ khi Ngọc Hư cung Tô Mạnh thiên tôn mở ra kỉ nguyên tới nay, bí tịch tu hành đã được công khai rất nhiều, võ quán học viện thay thế cho các môn các phái. Họ thi nhau hóa giai, tấn chức, khiến giới tu hành người đến sau cuồn cuộn không ngừng, võ học trở nên mạnh mẽ hưng thịnh, người muốn tu hành không còn phải lo không có cơ hội, nhưng đối với các môn phái lại bị ảnh hưởng vô cùng rõ ràng, đối với chuyện này, ngài là Thái Thượng trưởng lão một đại tông môn, xin hỏi có ý kiến gì chăng?”
Giang Chỉ Vi chẳng cần suy nghĩ, cười nhẹ:
“ ‘Đạo’ mà, vốn nên là như thế, trở lại ban sơ, người người đều là Nguyên Thủy, minh tâm kiến tính, đều là Như Lai, bất kể nam nữ già trẻ, yêu ma quỷ quái, về mặt bản chất là không phân cao thấp quý tiện, cơ hội bình đẳng mới đúng là thuận thiên ứng thời.”
“Đối với các môn phái, nếu làm chuyện nghịch thế vậy chính là châu chấu đá xe, sẽ bị thời gian xóa sạch, nên cần phải chủ động thay đổi, thích ứng với thời thế mới là cách làm đúng đắn.”
“Đương nhiên, loại tình huống này đối với Tẩy Kiếm các là có trăm lợi mà không một hại.”
Khương Du khó hiểu nhíu mày, bao nhiêu người đang xem cũng khó hiểu như cô: “Vì sao lại là chỉ có lợi không có hại với Tẩy Kiếm các? Chẳng phải đại đa số môn phái đều vì thực tế này mà đã phải thay đổi hình thái hoặc đã hoàn toàn bị mất đi vinh quang hay sao.”
Giang Chỉ Vi vẫn không nhanh không chậm: “Có lẽ bởi vì chúng ta chỉ thuần túy là một môn phái kiếm tu, không hề có chấp niệm về việc phải mở rộng quy mô môn phái, luôn yêu cầu vô cùng nghiêm khắc đối với việc chọn lựa đệ tử chân truyền. Ngày xưa, chúng ta thu rất nhiều đệ tử bình thường, truyền thụ cho họ những môn kiếm pháp bình thường, sau đó quan sát bọn họ, khảo nghiệm bọn họ, ma luyện bọn họ để tìm ra những người có thể trở thành kiếm tu giả, có những khi mấy đời đệ tử mà không tìm lấy được một người.”
“Xu thế hiện nay đã giúp chúng ta tiết kiệm quá trình này. Cô xem, trong chư thiên vạn giới, tất cả những ai muốn tu hành đều được cung cấp bí tịch phù hợp, sau đó nhờ các sư phụ trong các võ quán học viện chỉ dẫn, từ từ tăng lên, phá vỡ cửa ải, có được công pháp cao hơn, cứ tuần hoàn như thế cho tới khi tu luyện tới một mức nhất định mà không sư phụ nào có thể chỉ dẫn thêm được nữa.”
“Trong quá trình này, mỗi sư phụ sẽ phải chỉ dẫn cho rất nhiều đệ tử, không giống các môn phái ngày xưa, sư đồ truyền thừa một thầy mà ít trò, quan sát chỉ dạy vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận. Mặt khác, thế giới Vạn Giới Thông Thức phát triển, luyện đan luyện phù luyện khí trở nên thông dụng, có rất nhiều những dụ hoặc khiến các đệ tử say mê phân tâm, lựa chọn đường khác.”
“Vì thế, nếu có thể ở trong hoàn cảnh như vậy mà từng bước đi ra, vẫn có thể chuyên chú vào kiếm đạo, thì những người đó đều là những tu giả có nội tâm cường đại, có ý chí kiên định, đều có khả năng trở thành đệ tử chân truyền của Tẩy Kiếm các, chúng ta không cần phải tiếp tục quan sát, kiểm tra, ma luyện gì nữa.”
Khương Du đăm chiêu gật đầu: “Tiên tử nói rất có lý, tới cảnh giới Pháp Thân, bí tịch đã trở nên huyền ảo thâm thúy, nếu chỉ dựa vào bản thân, chẳng biết tới chừng nào mới lĩnh ngộ nổi. Chẳng bằng bái một vị tiên nhân làm sư phụ, cùng nhau tu hành, sẽ được chỉ dẫn tốt hơn, đây đúng là lựa chọn tốt nhất, xem ra hệ thống võ quán học viện là chỉ thích hợp cho từ Pháp Thân trở xuống, cảnh giới càng cao lên, thì càng cần phải có sư phụ chuyên môn.”
Hai người nói thêm mấy câu về đề tài này, Khương Du chợt mỉm cười:
“Tiên tử là Kiếm Thần lừng lẫy khắp chư thiên vạn giới, mọi người đều rất tò mò về ngài. Tới nay, ngài vẫn không có đạo lữ, bao nhiêu năm tháng dài đằng đẵng này, ngài có cảm thấy tịch mịch hay không?”
Giang Chỉ Vi vẻ mặt vẫn như thường, thản nhiên cười:
“Thứ nhất, chữ ‘lữ’ trong ‘Tài lữ pháp địa’ nghĩa là người bạn tốt có thể bảo vệ lẫn nhau, có thể trao đổi cảm ngộ đại đạo với nhau, chứ không phải ý nghĩa là đạo lữ theo thế tục nghĩ. Mà những người bạn tốt như vậy, ta không hề thiếu.”
“Thứ hai luyện kiếm tức là luyện tâm, không thể lấy tình cảm của phàm tục để áp vào tiên phật, sự tịch mịch của các người có khi lại chính là sự hưởng thụ của chúng ta, khúc mắc trong mắt các người có khi chỉ là mây khói thoảng qua, chém đứt đi những hư vọng trong nội tâm chính là công phu tu hành hằng ngày, quan trọng hơn nữa là, truy tìm đạo, tâm ta là đủ, không cần mượn tới trợ lực bên ngoài, như vậy làm sao mà tịch mịch?”
“Tâm ta là đủ, không cần mượn tới trợ lực bên ngoài......” Khương Du lẩm bẩm mấy lần, vẫn không sao hiểu nổi ý của Giang Chỉ Vi, song cô cảm nhận được tâm linh cường đại của đối phương qua câu nói đó.
Trầm mặc nửa ngày, cô lại cười, hỏi tiếp:
“Tiên tử, chữ ‘lữ’ trong tài lữ pháp địa của ngài, ngài không có thiếu, chúng ta cũng biết ngài với vị kia của Ngọc Hư cung là bạn bè từ nhỏ với nhau, là người có thể phó thác sinh tử chí giao, cho hỏi một kỷ trước, khi hai người cùng trải qua bao nhiêu gian nan hiểm trở, có khi nào có một tình cảm khó tả nào từng thoáng qua không?”
Xoạt, cả đám khán giả đang coi đều ngồi thẳng dậy, mắt mở to chờ nghe đáp án.
Hửm? Ngoài ba mươi ba trọng thiên, trong Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ đang vuốt lông mèo, quay đầu lặng lẽ ngó qua.
Thời gian trôi ngược lại một chút trước đó. Khương Du chợt giật thót, sao tự nhiên mình lại muốn hỏi câu này, lỡ không hay sẽ tạo ra “Tinh phong huyết vũ” a!
Hú hồn, may mà mình mới chỉ nghĩ trong lòng thôi, chưa có hỏi ra miệng!
Cô đổi liền câu hỏi: “Tiên tử, chữ lữ trong tài lữ pháp địa của ngài, ngài nói không hề thiếu, chúng ta cũng biết ngài có mấy vị có thể phó thác sinh tử chí giao, có thể kể cho chúng ta một chút vài chuyện thú vị hoặc mạo hiểm nào đó mọi người cùng trải qua hồi đó không? Mọi người đều rất tò mò hứng thú về một kỉ trước.”
Khán giả đều gật gù, đúng đó.
Giang Chỉ Vi giật mình, mím môi cười:
“Được.”
Đêm gần giờ hợi, sau khi cơm no rượu say, là thời gian một nhà già trẻ thanh nhàn nhất, nhưng họ đều tự lôi ra Vạn Giới Thông Thức phù của mình, chăm chú xem.
Một khu rừng trúc xanh rì, màu xanh tươi mát, xanh biếc hút mắt, có đặt một cái bàn, hai cô gái ngồi đối diện với nhau, một người mặc cổ bào hai màu đỏ đen, nhìn thẳng vào màn hình, cười đầy chuyên nghiệp:
“Hoan nghênh các vị xem bản kỳ [ vạn giới có ước ], ta là Khương Du, lần này chúng ta may mắn mời được đến đây Thái Thượng trưởng lão của Tẩy Kiếm các, Bạch Hồng cung Tiên Tôn, một đời Kiếm Thần, Giang Chỉ Vi Giang tiên tử, cô ấy sẽ cùng trò chuyện với chúng ta về võ đạo và tâm linh tu hành, kể lại cho chúng ta nghe một chút về một kỉ trước mà chúng ta đã không thể nào nhớ lại được.”
Giang Chỉ Vi vẫn mặc áo màu vàng, mày to mắt to, minh diễm chiếu nhân, cô khẽ gật đầu, thời gian như chưa bao giờ để lại được chút dấu vết nào trên cơ thể và tâm linh của cô.
Chủ trì ‘vạn giới có ước’ Khương Du hít sâu, cố kềm lại sự kích động và thấp thỏm trong lòng. Đây là Tạo Hóa đại thần thông đầu tiên từ trước tới nay nhận phỏng vấn trực tiếp của cô, mỗi người trong tổ tiết mục đều vô cùng căng thẳng. Nghe nói dưới Bỉ Ngạn không thể nhớ lại được một kỷ trước, đám người họ ngay cả cơ hội muốn tới gần Giang tiên tử cũng không có, một cái ở trên trời, một cái ở dưới đất, con người làm sao đi làm bạn với kiến!
May mà bà chủ Cù Cửu Nương của cô là một nữ nhân có bản lĩnh, giao thiệp rộng, kiến thức phong phú, không chỉ kiếm được vật kéo dài tuổi thọ vô cùng hiếm thấy khắp vạn giới, mà còn mời được một vị đã tới gần kiếm đạo đỉnh phong kẻ đại thần thông!
Đối mặt với nhân vật thế này, sự khác biệt tiên phàm khó mà mô tả được, lúc nào cũng có xúc động muốn quỳ bái!
Cũng chính vì vậy, mà ai cũng biết tiết mục hôm nay nhất định sẽ được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt, vị trí của tiết mục cũng được nâng cao lên mấy lần!
Khương Du mỉm cười nhìn Giang Chỉ Vi:
“Theo kế hoạch kịch bản ban đầu, chúng tôi sẽ cử hành một nghi thức long trọng để nghênh đón Giang tiên tử hàng lâm, để xứng đáng với thân phận của một kẻ đại thần thông. Nhưng tiên tử là người bình dị gần gũi, không ngờ lại cứ thế thoải mái tới đây, không để ý tới tiểu tiết.”
Giang Chỉ Vi cười: “Tiên giả tiêu dao, tâm linh tự tại, không cần phải nhiều lễ nghi phiền phức.”
Ngoài ba mươi ba trọng thiên, chợt có một tiếng ho nhẹ.
“Đây mới là phong thái của tiên gia thực thụ, thực làm người ta say mê.” Khương Du vỗ tay tán thưởng, sau đó đi vào vấn đề chính, “Giang tiên tử, từ khi Ngọc Hư cung Tô Mạnh thiên tôn mở ra kỉ nguyên tới nay, bí tịch tu hành đã được công khai rất nhiều, võ quán học viện thay thế cho các môn các phái. Họ thi nhau hóa giai, tấn chức, khiến giới tu hành người đến sau cuồn cuộn không ngừng, võ học trở nên mạnh mẽ hưng thịnh, người muốn tu hành không còn phải lo không có cơ hội, nhưng đối với các môn phái lại bị ảnh hưởng vô cùng rõ ràng, đối với chuyện này, ngài là Thái Thượng trưởng lão một đại tông môn, xin hỏi có ý kiến gì chăng?”
Giang Chỉ Vi chẳng cần suy nghĩ, cười nhẹ:
“ ‘Đạo’ mà, vốn nên là như thế, trở lại ban sơ, người người đều là Nguyên Thủy, minh tâm kiến tính, đều là Như Lai, bất kể nam nữ già trẻ, yêu ma quỷ quái, về mặt bản chất là không phân cao thấp quý tiện, cơ hội bình đẳng mới đúng là thuận thiên ứng thời.”
“Đối với các môn phái, nếu làm chuyện nghịch thế vậy chính là châu chấu đá xe, sẽ bị thời gian xóa sạch, nên cần phải chủ động thay đổi, thích ứng với thời thế mới là cách làm đúng đắn.”
“Đương nhiên, loại tình huống này đối với Tẩy Kiếm các là có trăm lợi mà không một hại.”
Khương Du khó hiểu nhíu mày, bao nhiêu người đang xem cũng khó hiểu như cô: “Vì sao lại là chỉ có lợi không có hại với Tẩy Kiếm các? Chẳng phải đại đa số môn phái đều vì thực tế này mà đã phải thay đổi hình thái hoặc đã hoàn toàn bị mất đi vinh quang hay sao.”
Giang Chỉ Vi vẫn không nhanh không chậm: “Có lẽ bởi vì chúng ta chỉ thuần túy là một môn phái kiếm tu, không hề có chấp niệm về việc phải mở rộng quy mô môn phái, luôn yêu cầu vô cùng nghiêm khắc đối với việc chọn lựa đệ tử chân truyền. Ngày xưa, chúng ta thu rất nhiều đệ tử bình thường, truyền thụ cho họ những môn kiếm pháp bình thường, sau đó quan sát bọn họ, khảo nghiệm bọn họ, ma luyện bọn họ để tìm ra những người có thể trở thành kiếm tu giả, có những khi mấy đời đệ tử mà không tìm lấy được một người.”
“Xu thế hiện nay đã giúp chúng ta tiết kiệm quá trình này. Cô xem, trong chư thiên vạn giới, tất cả những ai muốn tu hành đều được cung cấp bí tịch phù hợp, sau đó nhờ các sư phụ trong các võ quán học viện chỉ dẫn, từ từ tăng lên, phá vỡ cửa ải, có được công pháp cao hơn, cứ tuần hoàn như thế cho tới khi tu luyện tới một mức nhất định mà không sư phụ nào có thể chỉ dẫn thêm được nữa.”
“Trong quá trình này, mỗi sư phụ sẽ phải chỉ dẫn cho rất nhiều đệ tử, không giống các môn phái ngày xưa, sư đồ truyền thừa một thầy mà ít trò, quan sát chỉ dạy vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận. Mặt khác, thế giới Vạn Giới Thông Thức phát triển, luyện đan luyện phù luyện khí trở nên thông dụng, có rất nhiều những dụ hoặc khiến các đệ tử say mê phân tâm, lựa chọn đường khác.”
“Vì thế, nếu có thể ở trong hoàn cảnh như vậy mà từng bước đi ra, vẫn có thể chuyên chú vào kiếm đạo, thì những người đó đều là những tu giả có nội tâm cường đại, có ý chí kiên định, đều có khả năng trở thành đệ tử chân truyền của Tẩy Kiếm các, chúng ta không cần phải tiếp tục quan sát, kiểm tra, ma luyện gì nữa.”
Khương Du đăm chiêu gật đầu: “Tiên tử nói rất có lý, tới cảnh giới Pháp Thân, bí tịch đã trở nên huyền ảo thâm thúy, nếu chỉ dựa vào bản thân, chẳng biết tới chừng nào mới lĩnh ngộ nổi. Chẳng bằng bái một vị tiên nhân làm sư phụ, cùng nhau tu hành, sẽ được chỉ dẫn tốt hơn, đây đúng là lựa chọn tốt nhất, xem ra hệ thống võ quán học viện là chỉ thích hợp cho từ Pháp Thân trở xuống, cảnh giới càng cao lên, thì càng cần phải có sư phụ chuyên môn.”
Hai người nói thêm mấy câu về đề tài này, Khương Du chợt mỉm cười:
“Tiên tử là Kiếm Thần lừng lẫy khắp chư thiên vạn giới, mọi người đều rất tò mò về ngài. Tới nay, ngài vẫn không có đạo lữ, bao nhiêu năm tháng dài đằng đẵng này, ngài có cảm thấy tịch mịch hay không?”
Giang Chỉ Vi vẻ mặt vẫn như thường, thản nhiên cười:
“Thứ nhất, chữ ‘lữ’ trong ‘Tài lữ pháp địa’ nghĩa là người bạn tốt có thể bảo vệ lẫn nhau, có thể trao đổi cảm ngộ đại đạo với nhau, chứ không phải ý nghĩa là đạo lữ theo thế tục nghĩ. Mà những người bạn tốt như vậy, ta không hề thiếu.”
“Thứ hai luyện kiếm tức là luyện tâm, không thể lấy tình cảm của phàm tục để áp vào tiên phật, sự tịch mịch của các người có khi lại chính là sự hưởng thụ của chúng ta, khúc mắc trong mắt các người có khi chỉ là mây khói thoảng qua, chém đứt đi những hư vọng trong nội tâm chính là công phu tu hành hằng ngày, quan trọng hơn nữa là, truy tìm đạo, tâm ta là đủ, không cần mượn tới trợ lực bên ngoài, như vậy làm sao mà tịch mịch?”
“Tâm ta là đủ, không cần mượn tới trợ lực bên ngoài......” Khương Du lẩm bẩm mấy lần, vẫn không sao hiểu nổi ý của Giang Chỉ Vi, song cô cảm nhận được tâm linh cường đại của đối phương qua câu nói đó.
Trầm mặc nửa ngày, cô lại cười, hỏi tiếp:
“Tiên tử, chữ ‘lữ’ trong tài lữ pháp địa của ngài, ngài không có thiếu, chúng ta cũng biết ngài với vị kia của Ngọc Hư cung là bạn bè từ nhỏ với nhau, là người có thể phó thác sinh tử chí giao, cho hỏi một kỷ trước, khi hai người cùng trải qua bao nhiêu gian nan hiểm trở, có khi nào có một tình cảm khó tả nào từng thoáng qua không?”
Xoạt, cả đám khán giả đang coi đều ngồi thẳng dậy, mắt mở to chờ nghe đáp án.
Hửm? Ngoài ba mươi ba trọng thiên, trong Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ đang vuốt lông mèo, quay đầu lặng lẽ ngó qua.
Thời gian trôi ngược lại một chút trước đó. Khương Du chợt giật thót, sao tự nhiên mình lại muốn hỏi câu này, lỡ không hay sẽ tạo ra “Tinh phong huyết vũ” a!
Hú hồn, may mà mình mới chỉ nghĩ trong lòng thôi, chưa có hỏi ra miệng!
Cô đổi liền câu hỏi: “Tiên tử, chữ lữ trong tài lữ pháp địa của ngài, ngài nói không hề thiếu, chúng ta cũng biết ngài có mấy vị có thể phó thác sinh tử chí giao, có thể kể cho chúng ta một chút vài chuyện thú vị hoặc mạo hiểm nào đó mọi người cùng trải qua hồi đó không? Mọi người đều rất tò mò hứng thú về một kỉ trước.”
Khán giả đều gật gù, đúng đó.
Giang Chỉ Vi giật mình, mím môi cười:
“Được.”
Danh sách chương