Một tia chân khí hội tụ, đi lên đánh thẳng vào khiếu huyệt bị bế tắc, Mạnh Kỳ cưỡng ép giữ vững tinh thần, bảo trì tỉnh táo. Chân khí dựa theo pháp môn mà trùng kích, tạo thành một cây kim mạnh mẽ đâm vào tầng nội lực của An Quốc Tà đưa vào để phong bế huyệt đạo.
Phốc, thanh âm vô hình vang trong lòng Mạnh Kỳ. Tầng nội lực bên ngoài vốn đã lỏng lẻo, dưới một đâm kia liền lập tức tan rã, huyệt đạo được giải khai! Mạnh Kỳ thuận thế đưa chân khí đi đến khắp nơi trong cơ thể, muốn đem toàn bộ huyệt đạo thông suốt. Chân khí vận chuyển, tuy rằng thực lực chưa hồi phục tới một thành, nhưng ít nhất là đã có thể hành động tự do, cũng có năng lực ra tay nhất định.
Hai tay nhẹ dùng sức, dây thừng yên lặng mà tuột xuống, Mạnh Kỳ cẩn thận nhìn về phía An Quốc Tà.
Hắn vẫn ngồi xếp bằng như cũ, hai mắt nhắm nghiền, chuyên tâm điều tức dưỡng thương. Quần áo đã thay nhưng dưới cổ gã vẫn có một cái vết thương, nhìn dữ tợn như một con Ngô Công, đang từ từ khép lại.
Mạnh Kỳ hé mắt, nghĩ mình nên dùng Phong Thần Thối đào tẩu, hay là thừa cơ hội này mà lấy mạng An Quốc Tà, vất vả một lần suốt đời nhàn nhã!
Hắn biết rõ An Quốc Tà trọng thương, nhưng đã điều tức hơn nửa ngày, ăn thêm không ít đan dược, có lẽ hiện tại thương thế đã ổn định. So với mình hiện tại thì vẫn một trời một vực.
Cân nhắc thực lực bản thân lúc này, trong tay lại không có giới đao, dùng La Hán quyền toàn lực cho dù có đánh trúng chỗ hiểm của An Quốc Tà thì cũng không giết được. Dù sao ổn thương thế đã ổn định lại, quanh thân hắn bắt đầu có cương khí hộ thể. Nghĩ vậy Mạnh Kỳ liền chọn chạy trốn, dù sao nơi này cũng không nên ở lâu.
Lúc này mà có Bạo Vũ Lê Hoa Châm thì tốt quá, hắn nhìn An Quốc Tà ngồi hớ hênh ở bên cạnh mà thầm tiếc. Mạnh Kỳ chậm rãi đứng dậy, đạp Thần hành bách biến bộ pháp, lặng yên kéo ra khoảng cách, sau đó không cố kỵ toàn lực vận Phong Thần Thối chạy như điên.
Đột nhiên, hắn thấy hoa cả mắt, ngạc nhiên một thoáng An Quốc Tà đã ở bên cạnh mình.
''Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ thừa cơ đánh lén ta đấy. Lần trước ngươi ám sát ta không hề sợ chết, sao giờ lại thay đổi?'' An Quốc Tà cười mà không cười nói.
Mạnh Kỳ kinh ngạc nghẹn ngào:'' Ngươi sớm đã phát hiện?''
''Nói thật, tra tấn người như thế nào ta đều chưa nghĩ đến, nhưng ngươi biết vì sao ta chỉ phong bế huyệt đạo người không?'' An Quốc Tà dáng vẻ tươi cười, dưới ánh trăng lạnh lẽo mang theo vài phần dữ tợn, '' Bởi vì ta thích xem hy vọng của người khác biến thành tuyệt vọng, vì thế ta cho ngưoi hy vọng, cho ngươi chạy trốn, đến lúc ngươi vui mừng nhất, ta tự tay bóp nát nó. Ha ha, nét mặt của ngươi hiện tại khiến ta rất hài lòng, không uổng công ta giả chữa thương lâu như thế.''
Đồ biến thái! Mạnh Kỳ nhịn không được thầm mắng một tiếng, thằng này khéo bệnh tâm thần chỉ kém Cố Tiểu Tang.
An Quốc Tà vẻ mặt tươi cười lắc đầu: ''Không, tuyệt vọng còn chưa đủ, tiểu lừa trọc, lén chạy trốn là bị trừng phạt đấy.''
Hắn vừa nói, một bên đưa tay phải ra, đặt phía trên đan điền Mạnh Kỳ, kình lực phát tán.
Đau nhức kịch liệt phóng lên não, đan điền như bị cương đao đâm chém một hồi, từng đoạn vỡ vụn.
''Tốt rồi, phế bỏ võ công của ngươi xem như trừng phạt.'' An Quốc Tà tràn đầy thần sắc của bệnh tâm thần, cười thỏa mãn cùng sung sướng, ''Tiểu lừa trọc, không nên tuyệt vọng a, phải biết không ngừng cố gắng, hặc hặc!''
''Bây giờ ngươi nói pháp môn kia cho ta, sẽ không phải chịu hành hạ nữa, ta sẽ cho ngươi tự sinh tự diệt, thế nào, động tâm rồi a?''
Đan điền đau nhức, toàn thân thoát lực, Mạnh Kỳ lại không tuyệt vọng giống như An Quốc Tà tưởng tượng, dưới thời điểm sống chết hắn phải bảo trì tỉnh táo. Coi như là có đem Huyễn Hình Đại Pháp giao ra cho An Quốc Tà, thằng biến thái này cũng tuyệt đối không buông tha mình. Hắn liền lập tức quay đầu khinh thường, coi như không nghe thấy yêu cầu của An Quốc Tà.
An Quốc Tà cười hắc một tiếng, không nói thêm lời nào, một lần nữa phong huyệt đạo Mạnh Kỳ, ngồi xuống điều tức.
''Đan điền bị hủy, đối với ta hắn sẽ hạ thấp cảnh giác, còn cơ hội chạy.'' Võ công bị phế, Mạnh Kỳ cũng không sợ, nhân lúc An Quốc Tà chữa thương, ngả đầu về sau nằm ngủ, cố gắng hồi phục tinh thần với thể lực.
Mấy ngày về sau, An Quốc Tà dắt theo Mạnh Kỳ Mạnh Kỳ đi lượn quanh tại biên giới Hãn Hải, đối với Cửu Khiếu cao thủ như hắn, yêu thú ở sâu trong Qua Bích cũng tương đối nguy hiểm. Bình thường xông vào có lẽ không sao, nhưng bản thân trọng thương, tốt hơn là đi vòng.
Mà Mạnh Kỳ thì vô cùng hợp tác, kiên nhẫn tìm kiếm cơ hội.
Ngày hôm đó, An Quốc Tà mang theo Mạnh Kỳ đi vào một ốc đảo. Nơi đây vốn có chút phồn hoa, thế nhưng dưới bão cát sa mạc, dần dần diện tích ốc đảo thu hẹp, phần lớn người sinh sống ở đây không thể không rời nhà mà đi tìm ốc đảo khác.
Nhà cửa trong ốc đảo một vẻ cũ nát, rách rưới, chỉ có khách sạn ở trung tâm coi như là được bảo tồn sạch sẽ chỉnh tề, hồ cạn bên cạnh có mấy cái thần miếu, cung điện bỏ hoang.
Vì có không ít thương đội đi qua nơi này, sinh ý trong khách sạn cũng không tệ, hơn mười cái bàn ăn đã ngồi đầy người, đa phần là thương nhân, sa khách, còn một bộ phận trông như giang hồ hiệp sĩ.
Trong đó có một bàn, là bốn vị thiếu hiệp hiệp nữ trẻ tuổi, bọn họ khí phách bừng bừng, nghênh ngang đắc ý, tựa hồ toàn bộ giang hồ đang đợi bọn họ chinh phục, trông hết sức thu hút.
Bước vào khách sạn, Mạnh Kỳ thấy bọn họ đầu tiên, không phải vì cách ăn mặc của họ tạo sự chú ý, mà là có một nam tử trên mu bàn tay khảm một đóa băng tuyết, trường kiếm bên hông nhỏ ngắn, nhìn rất quái dị.
Tất cả dấu hiệu này nói đến một việc, hắn là Tuyết Sơn Phái đệ tử có tư cách xuống núi du lịch.
Chỉ có Tuyết Sơn Phái, mới dùng loại kiếm này, cũng chỉ có bọn hắn mới khảm một bông băng tinh trên mu bàn tay, đó là tiêu chí môn phái.
Tuyết Sơn Phái là một trong sáu đại phái dùng kiếm, tranh bá xưng hùng với Kim Cương Tự ở Tây Vực, là một võ đạo đại tông, đệ tử có tư cách xuống núi ít nhất phải mở hai khiếu.
Đây là một cơ hội, Mạnh Kỳ thầm tự nhủ.
An Quốc Tà ngoại hình đặc dị, vừa vào khách sạn liền đưa tới từng ánh mắt. Vị Tuyết Sơn Phái đệ tử cũng không ngoại lệ, nhưng hắn chợt nhíu mày, tựa như nhận ra thân phận của An Quốc Tà, sau đó hắn coi như không có gì, tiếp tục nói chuyện với đồng bạn.
Khác với Thiếu Lâm, Tuyết Sơn Phái ở ngay Tây Vực, An Quốc Tà dĩ nhiên sẽ không chủ động trêu chọc, dắt Mạnh Kỳ đến nơi hẻo lánh, nghỉ ngơi gọi món ăn.
Mạnh Kỳ nhìn kỹ bàn kia, ngoại trừ Tuyết Sơn Phái đệ tử, còn có hai nam một nữ. Nữ xinh xắn lanh lợi, ngũ quan thanh tú, chưa tới mức xinh đẹp, nhưng lại tạo cảm giác gần gũi. Một nam tử thì mặc trang phục màu đen, vẻ mặt tươi cười đang cùng vị đệ tử Tuyết Sơn Phái nói chuyện, một người khác ăn mặc và tướng mạo giống thư sinh, nhưng huyệt Thái Dương nhô ra, nói rõ thực lực hắn không thấp. Mạnh Kỳ hoài nghi bọn họ đều đã Khai Khiếu.
Mà vị đệ tử Tuyết Sơn Phái mặc áo trắng, tướng mạo bình thường, mũi cao, khí chất mang theo vẻ vắng lặng lạnh lùng.
''Tuyết Sơn Phái cũng không có tiếng xấu, không biết có ra tay cứu viện hay không...'' Mạnh Kỳ thầm nghĩ, nhưng hắn cũng không lỗ mãng cầu cứu, dù sao không phải mỗi đệ tử đại phái đều giống mình và Giang Chỉ Vi, có thể hiểu chân ý, thủ đoạn mạnh mẽ. Dù vị đệ tử Tuyết Sơn Phái kia đã đạt tứ khiếu, nhưng những người khác chắc cũng mới Khai Khiếu, liên thủ cũng không thắng được An Quốc Tà -- Khốc Lão Nhân truyền thừa cũng rất bất phàm, không kém bao nhiêu so với các đại phái, An Quốc Tà là cửu khiếu cao thủ, cảnh giới cao hơn rất nhiều.
Hắn yên lặng ăn uống, thừa dịp An Quốc Tà không chú ý, vụng trộm cắn nát ngón trỏ, tại phía trên chân bàn viết hai chữ ''cứu mạng''.
Đợi đến lúc dùng cơm tối xong, An Quốc Tà quay người hướng lên lầu trên, Mạnh Kỳ nắm lấy cơ hội, nghiêng đầu qua bàn mấy vị hiệp khách trẻ tuổi, há miệng tạo khẩu hình ''cứu mạng'', cũng chỉ chỉ qua bàn của mình.
Liên tục ba lượt, hắn quay đầu, đi theo An Quốc Tà lên trên.
Hắn không hi vọng đối phương có thể hiểu khẩu hình của mình, chẳng qua khiến cho bọn họ chú ý, phát hiện trên chân bàn có hai chữ ''cứu mạng''.
Đi vài bước, An Quốc Tà đột nhiên dừng lại, đối với Mạnh Kỳ cười nói: ''Ài, vẫn là quen ở miếu nát hơn.''
Nói xong hắn lôi kéo Mạnh Kỳ đi ra ngoài khách sạn, xuyên qua rừng cây, vượt qua hồ nước, tới một tòa miếu tan hoang.
Nhìn An Quốc Tà ly khai, đám người Tuyết Sơn Phái đệ tử liền nhíu mày, đi đến bàn Mạnh Kỳ nhìn một chút.
''Hắn cầu cứu chúng ta sao?'' Thư sinh thấp giọng nói ra, tiện tay lau đi chữ máu trên chân bàn, ''Phó huynh, có viện thủ không?''
Vị đệ tử Tuyết Sơn Phái được gọi là Phó huynh cau mày: '' Đó là Bạch Đầu Ngốc Thứu, chúng ta không đánh lại, hơn nữa hòa thượng kia không rõ thân phận, có khi là tà ma ngoại đạo trự giết lẫn nhau.''
Hắn không muốn mạo hiểm vì những chuyện không chắc chắn.
Nghe thấy tên Bạch Đầu Ngốc Thứu, thiếu nữ và hắc y nam tử đều lắc đầu, đối với thư sinh văn nhược nói: ''Cố công tử, chớ nên cậy mạnh, tuy rằng hành hiệp trượng nghĩa là mục tiêu của chúng ta, nhưng cũng không nên chết một cách hồ đồ. Đến ốc đảo tiếp theo chúng ta liên lạc các vị tiền bối đến cứu viện được chứ?''
''Ta đang tỉnh táo đấy, sẽ không lỗ mãng, nhưng phải biết rõ thân phận hòa thượng kia, mới có thể mời tiền bối ra tay.'' Cố công tử trầm ngâm một chút nói, ''Đêm nay ta đi tìm hiểu một chút, kiếm thêm thông tin.''
''Được rồi, ngươi phải cẩn thận.'' Đệ tử Tuyết Sơn Phái nghiêm mặt nói.
...
Trong miếu hoang, Mạnh Kỳ vừa mới ngồi xuống, An Quốc Tà đã đi tới cười ha ha nói: ''Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ đến cứu ngươi sao?''
Lại bị hắn phát hiện? Mạnh Kỳ kinh ngạc, nhưng lập tức thu liễm thần sắc, không nói một lời.
''Chính là loại biểu lộ này.'' An Quốc Tà sung sướng nói, tiếp theo ngồi chồm hỗm xuống, cầm tay phải Mạnh Kỳ dò xét, ''Vừa rồi dùng máu chỗ này viết chữ a?''
''Ngươi muốn cái gì?'' Mạnh Kỳ cảm thấy lời nói của hắn có chứa đựng sự điên cuồng.
''Muốn làm gì? chỉ cần ngươi giao ra công pháp, ta sẽ không làm gì cả, còn có thể thả ngươi, nếu không ta sẽ bóp nát cánh tay phải của ngươi từ từ.'' An Quốc Tà mặt tràn đầy biểu lộ ''tốt nhất ngươi không nên đáp ứng''.
Mạnh Kỳ cắn răng, cười lạnh nói: ''Cứ tự nhiên.''
An Quốc Tà cười ha ha, hai tay dùng sức, từng tấc một bóp nát xương cốt tay phải Mạnh Kỳ. Loại thống khổ này chui thẳng trong đầu, Mạnh Kỳ suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh, về sau càng như chịu thập đại cực hình.
'' Lần sau chính là tay trái, sau đó chân trái, đùi phải, tử tôn mệnh căn...'' An Quốc Tà hài lòng thu tay lại, cẩn thận phong bế huyệt đạo Mạnh Kỳ một lần nữa, sau đó ngồi xuống nghỉ ngơi.
Mạnh Kỳ nằm trước hương án, tay phải không còn cảm giác, chỉ có từng cơn đau đớn làm hắn nửa tỉnh nửa mê.
Còn có cơ hội, hắn kiệt lực tự nhủ.
Trong sự hỗn loạn mơ hồ, Mạnh Kỳ hai mắt tối sầm, chợt nghe thấy giộng nữ kinh ngạc:
''Tiểu hòa thượng, sao ngươi lại thành cái dạng khổ quỷ này?''
''Xin mời trị liệu, thiện công khấu trừ trên người ta, ta lấy đan dược đổi thiện công.''
Mạnh Kỳ khóe miệng mỉm cười, cơ hội cuối cùng cũng tới.
Phốc, thanh âm vô hình vang trong lòng Mạnh Kỳ. Tầng nội lực bên ngoài vốn đã lỏng lẻo, dưới một đâm kia liền lập tức tan rã, huyệt đạo được giải khai! Mạnh Kỳ thuận thế đưa chân khí đi đến khắp nơi trong cơ thể, muốn đem toàn bộ huyệt đạo thông suốt. Chân khí vận chuyển, tuy rằng thực lực chưa hồi phục tới một thành, nhưng ít nhất là đã có thể hành động tự do, cũng có năng lực ra tay nhất định.
Hai tay nhẹ dùng sức, dây thừng yên lặng mà tuột xuống, Mạnh Kỳ cẩn thận nhìn về phía An Quốc Tà.
Hắn vẫn ngồi xếp bằng như cũ, hai mắt nhắm nghiền, chuyên tâm điều tức dưỡng thương. Quần áo đã thay nhưng dưới cổ gã vẫn có một cái vết thương, nhìn dữ tợn như một con Ngô Công, đang từ từ khép lại.
Mạnh Kỳ hé mắt, nghĩ mình nên dùng Phong Thần Thối đào tẩu, hay là thừa cơ hội này mà lấy mạng An Quốc Tà, vất vả một lần suốt đời nhàn nhã!
Hắn biết rõ An Quốc Tà trọng thương, nhưng đã điều tức hơn nửa ngày, ăn thêm không ít đan dược, có lẽ hiện tại thương thế đã ổn định. So với mình hiện tại thì vẫn một trời một vực.
Cân nhắc thực lực bản thân lúc này, trong tay lại không có giới đao, dùng La Hán quyền toàn lực cho dù có đánh trúng chỗ hiểm của An Quốc Tà thì cũng không giết được. Dù sao ổn thương thế đã ổn định lại, quanh thân hắn bắt đầu có cương khí hộ thể. Nghĩ vậy Mạnh Kỳ liền chọn chạy trốn, dù sao nơi này cũng không nên ở lâu.
Lúc này mà có Bạo Vũ Lê Hoa Châm thì tốt quá, hắn nhìn An Quốc Tà ngồi hớ hênh ở bên cạnh mà thầm tiếc. Mạnh Kỳ chậm rãi đứng dậy, đạp Thần hành bách biến bộ pháp, lặng yên kéo ra khoảng cách, sau đó không cố kỵ toàn lực vận Phong Thần Thối chạy như điên.
Đột nhiên, hắn thấy hoa cả mắt, ngạc nhiên một thoáng An Quốc Tà đã ở bên cạnh mình.
''Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ thừa cơ đánh lén ta đấy. Lần trước ngươi ám sát ta không hề sợ chết, sao giờ lại thay đổi?'' An Quốc Tà cười mà không cười nói.
Mạnh Kỳ kinh ngạc nghẹn ngào:'' Ngươi sớm đã phát hiện?''
''Nói thật, tra tấn người như thế nào ta đều chưa nghĩ đến, nhưng ngươi biết vì sao ta chỉ phong bế huyệt đạo người không?'' An Quốc Tà dáng vẻ tươi cười, dưới ánh trăng lạnh lẽo mang theo vài phần dữ tợn, '' Bởi vì ta thích xem hy vọng của người khác biến thành tuyệt vọng, vì thế ta cho ngưoi hy vọng, cho ngươi chạy trốn, đến lúc ngươi vui mừng nhất, ta tự tay bóp nát nó. Ha ha, nét mặt của ngươi hiện tại khiến ta rất hài lòng, không uổng công ta giả chữa thương lâu như thế.''
Đồ biến thái! Mạnh Kỳ nhịn không được thầm mắng một tiếng, thằng này khéo bệnh tâm thần chỉ kém Cố Tiểu Tang.
An Quốc Tà vẻ mặt tươi cười lắc đầu: ''Không, tuyệt vọng còn chưa đủ, tiểu lừa trọc, lén chạy trốn là bị trừng phạt đấy.''
Hắn vừa nói, một bên đưa tay phải ra, đặt phía trên đan điền Mạnh Kỳ, kình lực phát tán.
Đau nhức kịch liệt phóng lên não, đan điền như bị cương đao đâm chém một hồi, từng đoạn vỡ vụn.
''Tốt rồi, phế bỏ võ công của ngươi xem như trừng phạt.'' An Quốc Tà tràn đầy thần sắc của bệnh tâm thần, cười thỏa mãn cùng sung sướng, ''Tiểu lừa trọc, không nên tuyệt vọng a, phải biết không ngừng cố gắng, hặc hặc!''
''Bây giờ ngươi nói pháp môn kia cho ta, sẽ không phải chịu hành hạ nữa, ta sẽ cho ngươi tự sinh tự diệt, thế nào, động tâm rồi a?''
Đan điền đau nhức, toàn thân thoát lực, Mạnh Kỳ lại không tuyệt vọng giống như An Quốc Tà tưởng tượng, dưới thời điểm sống chết hắn phải bảo trì tỉnh táo. Coi như là có đem Huyễn Hình Đại Pháp giao ra cho An Quốc Tà, thằng biến thái này cũng tuyệt đối không buông tha mình. Hắn liền lập tức quay đầu khinh thường, coi như không nghe thấy yêu cầu của An Quốc Tà.
An Quốc Tà cười hắc một tiếng, không nói thêm lời nào, một lần nữa phong huyệt đạo Mạnh Kỳ, ngồi xuống điều tức.
''Đan điền bị hủy, đối với ta hắn sẽ hạ thấp cảnh giác, còn cơ hội chạy.'' Võ công bị phế, Mạnh Kỳ cũng không sợ, nhân lúc An Quốc Tà chữa thương, ngả đầu về sau nằm ngủ, cố gắng hồi phục tinh thần với thể lực.
Mấy ngày về sau, An Quốc Tà dắt theo Mạnh Kỳ Mạnh Kỳ đi lượn quanh tại biên giới Hãn Hải, đối với Cửu Khiếu cao thủ như hắn, yêu thú ở sâu trong Qua Bích cũng tương đối nguy hiểm. Bình thường xông vào có lẽ không sao, nhưng bản thân trọng thương, tốt hơn là đi vòng.
Mà Mạnh Kỳ thì vô cùng hợp tác, kiên nhẫn tìm kiếm cơ hội.
Ngày hôm đó, An Quốc Tà mang theo Mạnh Kỳ đi vào một ốc đảo. Nơi đây vốn có chút phồn hoa, thế nhưng dưới bão cát sa mạc, dần dần diện tích ốc đảo thu hẹp, phần lớn người sinh sống ở đây không thể không rời nhà mà đi tìm ốc đảo khác.
Nhà cửa trong ốc đảo một vẻ cũ nát, rách rưới, chỉ có khách sạn ở trung tâm coi như là được bảo tồn sạch sẽ chỉnh tề, hồ cạn bên cạnh có mấy cái thần miếu, cung điện bỏ hoang.
Vì có không ít thương đội đi qua nơi này, sinh ý trong khách sạn cũng không tệ, hơn mười cái bàn ăn đã ngồi đầy người, đa phần là thương nhân, sa khách, còn một bộ phận trông như giang hồ hiệp sĩ.
Trong đó có một bàn, là bốn vị thiếu hiệp hiệp nữ trẻ tuổi, bọn họ khí phách bừng bừng, nghênh ngang đắc ý, tựa hồ toàn bộ giang hồ đang đợi bọn họ chinh phục, trông hết sức thu hút.
Bước vào khách sạn, Mạnh Kỳ thấy bọn họ đầu tiên, không phải vì cách ăn mặc của họ tạo sự chú ý, mà là có một nam tử trên mu bàn tay khảm một đóa băng tuyết, trường kiếm bên hông nhỏ ngắn, nhìn rất quái dị.
Tất cả dấu hiệu này nói đến một việc, hắn là Tuyết Sơn Phái đệ tử có tư cách xuống núi du lịch.
Chỉ có Tuyết Sơn Phái, mới dùng loại kiếm này, cũng chỉ có bọn hắn mới khảm một bông băng tinh trên mu bàn tay, đó là tiêu chí môn phái.
Tuyết Sơn Phái là một trong sáu đại phái dùng kiếm, tranh bá xưng hùng với Kim Cương Tự ở Tây Vực, là một võ đạo đại tông, đệ tử có tư cách xuống núi ít nhất phải mở hai khiếu.
Đây là một cơ hội, Mạnh Kỳ thầm tự nhủ.
An Quốc Tà ngoại hình đặc dị, vừa vào khách sạn liền đưa tới từng ánh mắt. Vị Tuyết Sơn Phái đệ tử cũng không ngoại lệ, nhưng hắn chợt nhíu mày, tựa như nhận ra thân phận của An Quốc Tà, sau đó hắn coi như không có gì, tiếp tục nói chuyện với đồng bạn.
Khác với Thiếu Lâm, Tuyết Sơn Phái ở ngay Tây Vực, An Quốc Tà dĩ nhiên sẽ không chủ động trêu chọc, dắt Mạnh Kỳ đến nơi hẻo lánh, nghỉ ngơi gọi món ăn.
Mạnh Kỳ nhìn kỹ bàn kia, ngoại trừ Tuyết Sơn Phái đệ tử, còn có hai nam một nữ. Nữ xinh xắn lanh lợi, ngũ quan thanh tú, chưa tới mức xinh đẹp, nhưng lại tạo cảm giác gần gũi. Một nam tử thì mặc trang phục màu đen, vẻ mặt tươi cười đang cùng vị đệ tử Tuyết Sơn Phái nói chuyện, một người khác ăn mặc và tướng mạo giống thư sinh, nhưng huyệt Thái Dương nhô ra, nói rõ thực lực hắn không thấp. Mạnh Kỳ hoài nghi bọn họ đều đã Khai Khiếu.
Mà vị đệ tử Tuyết Sơn Phái mặc áo trắng, tướng mạo bình thường, mũi cao, khí chất mang theo vẻ vắng lặng lạnh lùng.
''Tuyết Sơn Phái cũng không có tiếng xấu, không biết có ra tay cứu viện hay không...'' Mạnh Kỳ thầm nghĩ, nhưng hắn cũng không lỗ mãng cầu cứu, dù sao không phải mỗi đệ tử đại phái đều giống mình và Giang Chỉ Vi, có thể hiểu chân ý, thủ đoạn mạnh mẽ. Dù vị đệ tử Tuyết Sơn Phái kia đã đạt tứ khiếu, nhưng những người khác chắc cũng mới Khai Khiếu, liên thủ cũng không thắng được An Quốc Tà -- Khốc Lão Nhân truyền thừa cũng rất bất phàm, không kém bao nhiêu so với các đại phái, An Quốc Tà là cửu khiếu cao thủ, cảnh giới cao hơn rất nhiều.
Hắn yên lặng ăn uống, thừa dịp An Quốc Tà không chú ý, vụng trộm cắn nát ngón trỏ, tại phía trên chân bàn viết hai chữ ''cứu mạng''.
Đợi đến lúc dùng cơm tối xong, An Quốc Tà quay người hướng lên lầu trên, Mạnh Kỳ nắm lấy cơ hội, nghiêng đầu qua bàn mấy vị hiệp khách trẻ tuổi, há miệng tạo khẩu hình ''cứu mạng'', cũng chỉ chỉ qua bàn của mình.
Liên tục ba lượt, hắn quay đầu, đi theo An Quốc Tà lên trên.
Hắn không hi vọng đối phương có thể hiểu khẩu hình của mình, chẳng qua khiến cho bọn họ chú ý, phát hiện trên chân bàn có hai chữ ''cứu mạng''.
Đi vài bước, An Quốc Tà đột nhiên dừng lại, đối với Mạnh Kỳ cười nói: ''Ài, vẫn là quen ở miếu nát hơn.''
Nói xong hắn lôi kéo Mạnh Kỳ đi ra ngoài khách sạn, xuyên qua rừng cây, vượt qua hồ nước, tới một tòa miếu tan hoang.
Nhìn An Quốc Tà ly khai, đám người Tuyết Sơn Phái đệ tử liền nhíu mày, đi đến bàn Mạnh Kỳ nhìn một chút.
''Hắn cầu cứu chúng ta sao?'' Thư sinh thấp giọng nói ra, tiện tay lau đi chữ máu trên chân bàn, ''Phó huynh, có viện thủ không?''
Vị đệ tử Tuyết Sơn Phái được gọi là Phó huynh cau mày: '' Đó là Bạch Đầu Ngốc Thứu, chúng ta không đánh lại, hơn nữa hòa thượng kia không rõ thân phận, có khi là tà ma ngoại đạo trự giết lẫn nhau.''
Hắn không muốn mạo hiểm vì những chuyện không chắc chắn.
Nghe thấy tên Bạch Đầu Ngốc Thứu, thiếu nữ và hắc y nam tử đều lắc đầu, đối với thư sinh văn nhược nói: ''Cố công tử, chớ nên cậy mạnh, tuy rằng hành hiệp trượng nghĩa là mục tiêu của chúng ta, nhưng cũng không nên chết một cách hồ đồ. Đến ốc đảo tiếp theo chúng ta liên lạc các vị tiền bối đến cứu viện được chứ?''
''Ta đang tỉnh táo đấy, sẽ không lỗ mãng, nhưng phải biết rõ thân phận hòa thượng kia, mới có thể mời tiền bối ra tay.'' Cố công tử trầm ngâm một chút nói, ''Đêm nay ta đi tìm hiểu một chút, kiếm thêm thông tin.''
''Được rồi, ngươi phải cẩn thận.'' Đệ tử Tuyết Sơn Phái nghiêm mặt nói.
...
Trong miếu hoang, Mạnh Kỳ vừa mới ngồi xuống, An Quốc Tà đã đi tới cười ha ha nói: ''Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ đến cứu ngươi sao?''
Lại bị hắn phát hiện? Mạnh Kỳ kinh ngạc, nhưng lập tức thu liễm thần sắc, không nói một lời.
''Chính là loại biểu lộ này.'' An Quốc Tà sung sướng nói, tiếp theo ngồi chồm hỗm xuống, cầm tay phải Mạnh Kỳ dò xét, ''Vừa rồi dùng máu chỗ này viết chữ a?''
''Ngươi muốn cái gì?'' Mạnh Kỳ cảm thấy lời nói của hắn có chứa đựng sự điên cuồng.
''Muốn làm gì? chỉ cần ngươi giao ra công pháp, ta sẽ không làm gì cả, còn có thể thả ngươi, nếu không ta sẽ bóp nát cánh tay phải của ngươi từ từ.'' An Quốc Tà mặt tràn đầy biểu lộ ''tốt nhất ngươi không nên đáp ứng''.
Mạnh Kỳ cắn răng, cười lạnh nói: ''Cứ tự nhiên.''
An Quốc Tà cười ha ha, hai tay dùng sức, từng tấc một bóp nát xương cốt tay phải Mạnh Kỳ. Loại thống khổ này chui thẳng trong đầu, Mạnh Kỳ suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh, về sau càng như chịu thập đại cực hình.
'' Lần sau chính là tay trái, sau đó chân trái, đùi phải, tử tôn mệnh căn...'' An Quốc Tà hài lòng thu tay lại, cẩn thận phong bế huyệt đạo Mạnh Kỳ một lần nữa, sau đó ngồi xuống nghỉ ngơi.
Mạnh Kỳ nằm trước hương án, tay phải không còn cảm giác, chỉ có từng cơn đau đớn làm hắn nửa tỉnh nửa mê.
Còn có cơ hội, hắn kiệt lực tự nhủ.
Trong sự hỗn loạn mơ hồ, Mạnh Kỳ hai mắt tối sầm, chợt nghe thấy giộng nữ kinh ngạc:
''Tiểu hòa thượng, sao ngươi lại thành cái dạng khổ quỷ này?''
''Xin mời trị liệu, thiện công khấu trừ trên người ta, ta lấy đan dược đổi thiện công.''
Mạnh Kỳ khóe miệng mỉm cười, cơ hội cuối cùng cũng tới.
Danh sách chương