Lúc Diệu Linh trở lại Căng Uyên Lâu, đã là ban đêm, hắn đi tới cửa tiệm mới kinh ngạc phát hiện, trên cửa treo tấm bảng gỗ “tạm ngừng kinh doanh”, mà trong điếm đèn đuốc sáng trưng, lâu lâu còn truyền ra tiếng người, đây là có chuyện gì? Tò mò mở cửa, một trận tiếng “két” thu hút ánh mắt mọi người trong điếm, Diệu Linh vào cửa chỉ thấy mọi người đều tập trung trong đại sảnh, mà người đang bị bọn họ vây quanh là…

“Lão bản!?” Ngâm Hoan nhìn thấy người tới không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lập tức nghênh đón, nói, “Sao lại đi lâu như vậy? Thực sự là hù chết chúng ta.” Hắn sắp bị hù muốn hư luôn rồi!

“Hù dọa cái gì?” Diệu Linh giống như người không có việc gì tới gần bọn họ, “Chẳng lẽ họ An còn có thể ăn thịt ta hay sao?”

Không có người trả lời, Diệu Linh thấy bọn họ đều ám chỉ nhìn vào trong đại sảnh, hắn cũng nhìn qua bên đó, vừa trông thấy, quả nhiên đại sự không ổn…

“Thì, ra… ngươi còn chưa bị ăn sạch à!” Mỗi một chữ này, đều tản ra khí tức âm u chỉ thuộc về riêng một người, đệ đệ Diệu Đình tuổi gần mười hai.

Ôi, trời ạ, hắn sao có thể quên, đệ đệ vẫn còn ở đây cơ chứ!

Lần này Diệu Linh có thể nói là “một lần sảy chân để hận nghìn đời*”, đừng thấy đệ đệ này tuổi còn nhỏ, mỗi lần nổi giận với hắn so với hai vị phụ thân kia còn muốn đáng sợ hơn, trước đây từng bị hù qua một lần, mà hôm nay mình lại tự nhiên “về muộn”, hắn nhất định là từ lo lắng biến thành phẫn nộ, hiện tại phỏng chừng đã tới cực hạn chịu đựng.

*Nguyên văn “nhất thất túc thành thiên cổ hận”.

“Tiểu, Tiểu Đình à, ngươi bình tĩnh, bình tĩnh một chút.” Hai tay Diệu Linh giơ lên đặt bên tai, một bộ dáng xin đầu hàng, “Không nên tức giận, ca ca không phải cố ý không trở về, thật sự là bởi vì bị họ An giữ lại, cho nên…”

Nhưng lời hắn nói chẳng khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, chẳng những không xoa dịu được cơn tức giận của Diệu Đình, trái lại còn khiến nó bùng phát hơn.

“Họ An dám giữ ngươi? Có phải hắn ngại sống lâu quá rồi đúng không?”

Ngoại trừ Diệu Linh ra, các vị tiểu quan đều không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của hắn, chỉ là có một chút rõ ràng — chọc ai cũng đừng chọc vị đệ đệ mỹ nhân này của lão bản, bộ dạng như vậy thật sự là… kinh khủng!

“Tỉnh táo một chút, người ta không phải muốn bắt giữ ta đâu, mà là muốn bắt giữ Chanh Âm.”

Một câu nói khiến mọi người bừng tỉnh, lúc này mới có người chú ý tới…

“Đúng rồi, lão bản, Chanh Âm đâu?” Có người hỏi, “Chắc không phải bị cái tên họ An kia bao rồi chứ?”

“Không phải ‘bao’, là ‘chuộc’!” Diệu Linh sửa lại cho đúng.

“Ồ, chuộc…”

“Hả???” Bao gồm cả Diệu Đình, dường như mọi người đều trăm miệng một lời hô lên.

“Không phải chứ, chuyện này quá bất hợp lý rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy, có phải họ An kia lầm rồi hay không?”

Không phải mọi người cố ý hạ thấp Chanh Âm, mà là thân ở kỹ viện, loại địa phương này muốn tìm một người giàu có vừa yêu thích vừa sẵn lòng chuộc thân cho mình thật sự rất khó!

Tính tình và tướng mạo Chanh Âm mọi người đều rõ như ban ngày, không phải đẹp đặc biệt mê người, tuy rằng cũng có khách nhân thích y, nhưng bình thường nói đến, nhiệt tình này không duy trì được bao lâu, cho nên đại đa số khách nhân đều lựa chọn “bao nuôi”, sau đó qua ít hôm lại đưa y trở về, song phương không phải chịu thiệt thòi gì cả, mà hôm nay lại có người nguyện ý chuộc y, còn là vị kim chủ quen biết chưa được một ngày, nhất thời nghi vấn cũng quá lớn.

“Bọn họ quả nhiên là đã quen biết trước đây.”

“Có điều hình như Chanh Âm rất sợ đại thiếu gia An gia kia, sẽ không sao đó chứ…”

Không trả lời vấn đề của bọn họ, Diệu Linh nói ra trọng tâm câu chuyện để cho bọn họ đi làm việc cần làm, còn mình thì kéo đệ đệ trở về phòng, về chuyện của Chanh Âm, hắn không thể buông xuống đơn giản như vậy được.

“Tiểu Đình, dù sao ngươi cũng nhàn rỗi, không bằng tới chỗ nhị bá bên kia giúp ta điều tra chút chuyện của An gia đi.” Diệu Linh nói thẳng.

Diệu Đình lúc này đang phân tích tình hình, nhất thời tức giận cũng tiêu tan một nửa, nhưng vẫn còn có chút không tình nguyện, “Ta rảnh rỗi hay sao mà lại đi tra chuyện phiền toái này chứ?”

“Ngoan, nghe lời.” Diệu Linh sờ sờ đầu em trai, “Làm xong việc trở về, ca ca cho ngươi kẹo ăn.”

“Bớt gạt ta đi.” Diệu Đình không để hắn lừa, “Muốn tra cũng được, nhưng phải đáp ứng điều kiện trước… Sau khi tra xong, trong vòng một tháng không được phép đề cập đến việc muốn ta làm đầu bài.”

Hắn không dám ôm hi vọng quá lớn đối với người ca ca này, dùng cái này để đổi lấy trước một tháng thanh tĩnh đã đủ rồi.

Diệu Linh cũng sảng khoái đáp ứng, “Thành giao!”



Chanh Âm lần thứ hai bắt đầu cuộc sống bên cạnh An Thiếu Du, nhưng vì nhờ vào thân phận rất đặc thù lần này, cho nên cũng được hưởng thụ một chút đãi ngộ, ví dụ như y không cần làm thiếp tư cả ngày hầu hạ An Thiếu Du như trước đây nữa, chỉ cần ban đêm tùy kêu tùy đến, ở trên giường hầu hạ hắn thư thái là được rồi.

Ban ngày An Thiếu Du bề bộn nhiều việc, cho nên sáng sớm hầu như không có ai quan tâm Chanh Âm như thế nào, mỗi ngày ăn uống no đủ rồi chờ trời tối, cuộc sống này cùng với Căng Uyên Lâu vô cùng giống nhau, Chanh Âm rất hài lòng, hơn nữa ở chỗ này còn có một chuyện rất tốt mà Căng Uyên Lâu so thế nào cũng kém — mỗi ngày y đều được uống Cửu Uấn Xuân Tửu cao cấp nhất, là do An Thiếu Du phân phó chuẩn bị, có lẽ là để khen thưởng y “phục vụ chu đáo”!

Nói tóm lại, hiện tại y sống rất tốt, thậm chí thời gian dần qua, còn sinh ra một chút cảm giác không nỡ đối với nơi này — đối với Cửu Uấn Xuân Tửu y thích nhất.

Ngày hôm đó sau giờ ngọ, ánh nắng rất tốt, Chanh Âm liền chuyển ghế dài trong phòng mình vào trong viện, y lười biếng nằm trên ghế phơi nắng, ánh sáng mặt trời nhu hòa chiếu vào thân thể khiến kẻ khác cả người thư sướng, bốn phía nhàn nhạt mùi thiên nhiên thơm ngát càng thêm thoải mái.

Chanh Âm nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảng thời gian thanh thản này, một tay nhẹ đánh nhịp, kìm lòng không đặng hát lên lời thoại*: “Y nhân hóa điệp vũ phân phi, hồng nhan bạch phát hoán bất hồi**…”

*Lời nói của nhân vật trong kịch.

**”Y nhân hóa bướm bay theo gió, hồng nhan tóc bạc không đổi lại…”: trích trong một bài kinh kịch do Phương Văn Sơn viết lời. Các bài hát của Châu Kiệt Luân thường do ông viết lời, hai người là đôi bạn thân, người ta thường nói “Châu Kiệt Luân phổ nhạc, Phương Văn Sơn viết lời là vô cùng mỹ mãn”. Một số bài hát tiêu biểu: Đài Hoa Cúc, Khách Điếm Hồng Trần,…

Mặc dù không chuyên nghiệp như đào kép, nhưng giọng hát của y khiến người ta phải khen ngợi, phối hợp với làn điệu này lại có thể hát ra lời nhạc thiên chuyển nhu tình* như vậy.

*Thiên chuyển nhu tình: hàng ngàn sự dịu dàng.

Nhắc tới cũng đúng lúc, ngày hôm đó An Thiếu Du cũng đang vội vàng tranh thủ thời gian đi tới viện tử của Chanh Âm, nghe hạ nhân nói y ở bên ngoài phơi nắng, vì vậy đi đến, không nghĩ tới hắn còn chưa đến gần, giọng hát du dương uyển chuyển nọ đã truyền đến trước, khiến hắn cả kinh.

Bị nhịp điệu tuyệt vời này hấp dẫn, An Thiếu Du bất tri bất giác chậm rãi di động cước bộ tới gần, mà Chanh Âm y chỉ chuyên chú hưởng thụ, một mực hát, cũng không có ý thức được có người tới gần.

“Điểm mặc nhất bát, dĩ thị cảnh trí vạn quyển… Mặc trúc oanh nhiễu, tuyển nhiễm thiên thượng nhân gian…*”

*Điểm một chút mực, đã vẽ nên vạn quyển phong cảnh… Trúc mực quanh quẩn, nhuộm đẫm bầu trời nhân gian. (câu tiếp theo trong bài ca kịch hồi nãy)

Chanh Âm hát đến xuất thần, An Thiếu Du cũng nghe đến độ mê mẩn, mười năm trước hắn chưa từng được nghe tiếng hát của Chanh Âm, thậm chí hắn căn bản không biết y có một giọng ca tốt như vậy, kỳ thực không chỉ có hắn, cả bản thân Chanh Âm cũng không biết, chuyện ca hát này là từ sau khi bị bán vào kỹ viện, tú bà vì thu hút sinh ý mà buộc y học, nếu như học không tốt hậu quả có thể tưởng tượng được, cho nên đây là vì sinh tồn, “tài hoa” bị bất đắc dĩ.

Hoàn tất khúc ca, tay Chanh Âm đánh nhịp cũng dừng lại, không còn động tác gì nữa, y cứ lẳng lặng nằm ngang như vậy, tựa hồ muốn dung nhập chính mình vào trong thiên nhiên thanh tĩnh này.

Không còn nghe tiếng gì nữa, An Thiếu Du hít một hơi thật sâu, hai tay “bộp bộp” vỗ hai tiếng.

Tiếng vỗ tay?

Chanh Âm bị kinh động có chút kỳ quái mở mắt ra, đứng dậy, quay đầu lại…

“Thiếu Du?” Ngày hôm nay đúng là sớm thật.

Đi tới bên người Chanh Âm, An Thiếu Du bình ổn lên tiếng, nói: “Mới vừa rồi, rất êm tai.”

“Cảm tạ.” Chanh Âm vui vẻ tiếp nhận lời ca ngợi của hắn.

Ban ngày tình huống hai người một mình ở riêng với nhau rất ít, hơn nữa bình thường đối thoại sẽ không vượt trên năm câu, hôm nay cũng giống như vậy.

Chanh Âm trải qua mười năm, hôm nay mới phát hiện, khi ấy mình và An Thiếu Du kỳ thực cũng không chung nhau lời nói, trước đây là do bản thân y đơn phương tình nguyện quấn quít lấy An Thiếu Du trò chuyện, mà những câu chuyện đó An Thiếu Du căn bản không có hứng thú.

An Thừa Anh thích đồ chơi kỳ lạ này nọ, An Thiếu Du thì thích thi từ ca phú, tuy chính chính kinh kinh* nhưng lại bảo thủ muốn chết, hai người lúc còn nhỏ dường như đều bộc lộ sở thích tương lai của mình, khi đó vì sao lại không phát hiện ra bọn họ bất hòa đến như vậy?

*Chính chính kinh kinh: là thành ngữ, nghĩa là nghiêm túc chăm chú, quang minh chính đại.

Chanh Âm thầm chế giễu sự ngây thơ và ngớ ngẩn của mình, bất giác cười ra tiếng.

Thấy nụ cười của hắn, An Thiếu Du hỏi: “Đang cười gì vậy?”

“Cười chính mình.”

“Ngươi rất buồn cười ư?”

“Ta không buồn cười sao?”

Quấn quít không buông* đổi lấy một thân ô uế, thân thể tàn tạ không chịu nổi trở thành vết nhơ suốt đời khó mà phai mờ, tự làm tự chịu đến mức này, Chanh Âm y chắc là người đầu tiên, như vậy… không buồn cười ư!?

*Nguyên văn “tử triền lạn đả”.

Cảm thấy nụ cười của y khó coi, An Thiếu Du nhíu mày, vươn tay ra hiệu y qua đây.

Chanh Âm hiểu ý hắn, đứng lên đưa tay mình qua.

An Thiếu Du lôi kéo y đi ra phía ngoài, lúc đầu rất im lặng không nói gì, nhưng được nửa đường, ngay lúc Chanh Âm có chút không yên lòng lại nghe An Thiếu Du nói: “Ngươi, không có gì buồn cười cả…”

Hắn tính làm gì vậy? An ủi? Không phải đâu… Không giống tác phong của hắn một chút nào cả, chẳng lẽ nói nam tử đã thành hôn đều sẽ thay đổi sao?

Chanh Âm bĩu môi, sợ là cả đời y cũng không thể hiểu được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện