Ba ngày sau, sau khi đơn giản dặn dò chuyện trong nhà, An Thiếu Du một lần nữa xuất phát đi Hoàng thành, nhưng chuyến đi lần này hết sức không thuận lợi, đang khi một tháng sau, hắn đã đi được hơn phân nửa lộ trình, bỗng nhiên nhận được thư trong nhà truyền tới, trong thư nói hắn rời nhà không bao lâu, phụ thân hắn An Kế Vũ bất chợt ngã bệnh, nằm trên giường không dậy nổi, vốn mọi người cảm thấy chẳng qua chỉ là phong hàn cũng không có vấn đề gì lớn, thế nhưng sau khi dùng thuốc đại phu kê, bệnh chứng này vẫn không hề thuyên giảm, hiện tại bệnh tình nguy kịch, người trong nhà thực sự không còn cách nào, vì vậy lập tức truyền tin bảo An Thiếu Du trở về.

An Thiếu Du vốn là hiếu tử, mấy năm trước mẫu thân không may qua đời, hiện tại phụ thân lại xảy ra chuyện, hắn lập tức không nói hai lời, quay đầu trở về, chuyện đi Hoàng thành cũng giao lại cho bộ hạ mình tín nhiệm.

An Thiếu Du một mình ra roi thúc ngựa lên đường trở về, lúc đi lộ trình một tháng, hắn ngày đêm gấp gáp, chỉ mất hai mươi ngày đã về được tới nhà, đáng tiếc vẫn chậm một bước…

Đương lúc khoái mã dừng ở cổng chính An phủ, tơ lụa bạch sắc nọ đập vào tầm mắt An Thiếu Du, nhất thời khiến hắn một trận choáng váng.

Nghe thấy tiếng ngựa hí vang, quản gia An phủ đang mặc tang phục mang theo vài hạ nhân chạy ra ngoài, vừa thấy là An Thiếu Du, trên mặt mấy người tức khắc lộ ra biểu tình hết sức phức tạp.

“Thiếu gia! Ngài thế nào…”

Không để ý sắc mặt của bọn họ, chưa đợi ông nói xong, An Thiếu Du đã như một cơn gió lập tức xuống ngựa chạy vào nhà, không để cho đám người kia một chút thời gian nào ngăn trở hắn.

“Thiếu gia! Thiếu gia đã trở về!”

Dọc theo đường đi, An Thiếu Du tựa hồ nghe được không ít người kêu lên như vậy, nhưng không có bất kỳ người nào có thể khiến hắn dừng chân đứng lại, một đường chạy như điên, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến đại sảnh, thở hồng hộc không hề nghỉ ngơi chỉ chốc lát sau đã bước vào được trong phòng, nghênh tiếp hắn chính là linh đường đã bố trí xong xuôi, bạch sắc phủ đầy chung quanh, một chiếc quan tài được đặt ở chính giữa đại sảnh.

“Cha…?”

An Thiếu Du không thể tin nổi chậm rãi bước tới gần quan tài, khuôn mặt tái nhợt của thân sinh phụ thân An Kế Vũ dần dần tiến vào trong mắt hắn.

“Thiếu Du…” An Dịch Nhiên vốn đang quỳ ở một bên chịu tang thấy rõ hắn trở về, cũng đứng dậy nghênh đón, “Nén bi thương.”

Nhưng An Thiếu Du phảng phất như không nghe được, vẫn như trước đứng ở nơi đó, bất động thanh sắc.

“Phu quân.” Úy tiểu thư cũng theo sau tiến lên, khí sắc nàng không tốt, giọng nói cũng khẽ khàng, “Bệnh của cha… khí thế hung hăng, đại phu nói… cứu không được…”

“… Bệnh gì?” Thanh âm An Thiếu Du so với trước đây còn lạnh hơn mấy phần, “Cha rốt cuộc là bệnh gì?”

Hắn xoay người đối diện với thê tử trên danh nghĩa, lời nói lạnh nhạt cùng với biểu tình cứng ngắc kia dọa sợ Úy tiểu thư khiến nàng không khỏi lùi lại phía sau mấy bước, An Thiếu Du còn muốn tiếp tục tiến lên, lại không lường được An Dịch Nhiên sáp vào ngăn trở giữa hai người.

“Thiếu Du, ngươi bình tĩnh một chút… Chuyện này cùng Nguyệt… đệ muội* không có quan hệ gì…”

*Đệ muội: em dâu.

Trong nháy mắt, An Thiếu Du giống như bắt được tin tức gì đó, một cái ý niệm thoáng hiện lên trong đầu.

Không đợi hắn suy xét rõ ràng, một vị bá phụ ở bên cạnh lại đột nhiên đứng dậy, ông là một trong những người túc trực bên linh cữu đang có mặt tại đây, cũng là “đồng bọn” trước kia của An Kế Vũ.

“Thiếu Du, chúng ta biết ngươi rất khó chịu, chúng ta làm sao mà không như vậy chứ? Nhưng người cũng đã đi rồi, hiện tại truy cứu chuyện này thì có ý nghĩa gì đâu!?”

Lời ông nói quả thật có lý, An Thiếu Du cũng cảm thấy tiếp thu, thế nhưng chẳng biết tại sao, sau khi nhìn quanh khắp bốn phía, An Thiếu Du trông thấy ngọn lửa chập chờn bên trong linh đường, trông thấy đám người quỳ ở bên cạnh không ngừng nức nở lau nước mắt, cảm giác của hắn lại là —— dối trá!

Thực sự là dối trá, bọn họ khóc cái gì? Mối quan hệ được xây dựng bằng việc đổi chác giữa cha và bọn họ, căn bản không có tình cảm gì đáng nói, còn có những người hầu kia… có cái gì mà khóc chứ? Bỏ qua việc giằng co với bọn họ, An Thiếu Du quay người lại, cái gì cũng không nói, lặng lẽ vì phụ thân thắp ba nén nhang, sau đó quỳ xuống dập đầu hành lễ.

“Thiếu Du…”

“Người đâu, mang tang phục đến.”

Khiến người khác bất ngờ, An Thiếu Du không hề hướng bất luận kẻ nào phát tiết bi thương trong lòng mình, mà chỉ bình tĩnh thay đổi tang phục túc trực bên linh cữu cho phụ thân.

Vẻ lãnh tĩnh này của hắn khiến mọi người nghi hoặc không thôi, mà An Dịch Nhiên ở một bên cũng nhẹ nhàng nhíu mày…

Ban đêm, An Thiếu Du lệnh những người khác rời đi hết, chỉ còn lại một mình hắn vì vong phụ* túc trực bên linh cữu, người đã lui sạch, đêm khuya yên tĩnh, đối mặt với quan tài, hắn mới buông lỏng cảnh giác, lộ ra chân ý.

*Vong phụ: cha đã mất.

“Cha… xin lỗi ngài.” An Thiếu Du lẩm bẩm, viền mắt cũng có chút đau nhói, “Hài nhi bất hiếu, không thể chăm sóc cho ngài trước lúc lâm chung…” Nói xong, hắn khấu đầu một cái, thân thể cứ như vậy nằm rạp trên mặt đất, không đứng dậy.

Nương theo ánh trăng chiếu vào, không khó để thấy rõ thân thể hắn hơi run rẩy, mặc dù không nghe được tiếng, nhưng nhìn dáng vẻ đó cũng có thể hiểu —— hắn đang khóc.

Úy tiểu thư ngẫu nhiên đi ngang qua cửa, tò mò nhìn vào bên trong liền phát hiện một màn như vậy, nàng xem mà trong lòng ngũ vị tạp trần.

Tuy rằng hắn không thương yêu thê tử, nhưng trên phương diện vật chất cũng chưa hề bạc đãi nàng, huống chi còn là một nam nhân hiếu thuận như vậy, có lẽ cũng là người có tình có nghĩa, như vậy xem ra, hắn không phải là người tồi tệ gì, chỉ là hắn chưa bao giờ đem tình cảm đặt ở trên người nàng mà thôi, nghĩ như vậy, dường như hắn cũng không quá đáng lắm, muốn trách cũng chỉ có thể trách hai người vô duyên, thế nhưng…

Trong lúc nhất thời, Úy tiểu thư nổi lên lòng trắc ẩn đối với người nam nhân này.

Rời khỏi đại sảnh, Úy tiểu thư lén lén lút lút đi vào gian phòng của An Dịch Nhiên, thấy người em dâu là nàng đêm hôm khuya khoắt vào phòng, An Dịch Nhiên chẳng những không cự tuyệt, trái lại còn nhiệt tình đón nàng vào trong.

“Tối nay đến đây không sợ Thiếu Du tìm nàng sao?” An Dịch Nhiên trêu đùa cầm tay Úy tiểu thư lên hôn xuống.

Úy tiểu thư không phản kháng, hai má cũng hơi phiếm hồng, “Không, không phải… Chỉ là ta có chuyện…”

“Chuyện gì?”

“Phu quân… Ta là nói Thiếu Du… Có thể nào bỏ qua cho hắn không?”

An Dịch Nhiên nghe vậy ngẩn ra, lập tức buông tay Úy tiểu thư, vẻ mặt cũng trong nháy mắt trở nên nghiêm túc: “Thế nào? Đau lòng…”

“Không phải, chỉ là… chỉ là… cảm thấy không cần phải… trừ, trừ khử hắn.” Úy tiểu thư rất sợ tình lang hiểu lầm, giọng nói lập tức nhỏ đi rất nhiều.

“Không trừ diệt hắn, làm sao bảo đảm được hạnh phúc của hai chúng ta!?” An Dịch Nhiên trái ngược với vẻ ôn hòa trước đây, lớn tiếng phản bác, “Không trừ diệt hắn, làm sao con chúng ta có thể quang minh chính đại sinh sống tại An gia!? Không trừ diệt hắn… làm sao đoạt được đương gia vị!?”

Úy tiểu thư nghe xong, cũng có chút chột dạ mà cúi thấp đầu, nàng biết rõ đạo làm phụ nữ, yêu đương vụng trộm là không đúng, thế nhưng một mực đối mặt với trượng phu lãnh tình, nàng thật sự là… thật sự là… quá tịch mịch!

“Chúng, chúng ta… có thể đuổi hắn đi…”

“Nguyệt nhi, đừng ngốc nữa, vạn nhất hắn quay lại trả thù thì phải làm sao đây?”

“Nhưng, nhưng là…”

“Không có nhưng là!” An Dịch Nhiên cắt đứt lời cầu xin của tình nhân, “Nguyệt nhi, ta xem ngươi mệt mỏi rồi, vì hài tử, vẫn là mau đi nghỉ ngơi thôi! Ngày mai… cứ theo kế hoạch mà làm!”

“Nhưng…” Vốn còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng thấy tình lang quyết tuyệt như vậy, Úy tiểu thư tự biết mình không có khả năng thuyết phục hắn, “Ta biết rồi, vậy ta về trước đây.”

An Dịch Nhiên không ngăn cản nàng, một mình trở lại trong phòng, Úy tiểu thư vẫn cảm thấy lương tâm bất an, nghĩ đến kế hoạch ngày mai, nghĩ đến chuyện bản thân phải làm, nàng cực kỳ sợ hãi.

Cuối cùng, Úy tiểu thư chưa đánh mất lương tâm vẫn là không nhịn được len lén lấy ra thứ gì đó giống như một bao bột phấn màu trắng mà trước đó An Dịch Nhiên đã đưa cho nàng —— nghe đâu chỉ cần rắc cái này vào trong nước trà của An Thiếu Du, là có thể lấy được tánh mạng của hắn.

Tay Úy tiểu thư run rẩy, quyết tâm trút bỏ đi phân nửa.

“Như, như vậy… Ngày mai lại cho nhiều, nhiều nước hơn… Pha loãng một chút… Hắn, hắn sẽ không chết…” Nàng chỉ có thể tự an ủi mình như thế.

Một đêm này, người trằn trọc không ngủ được quá nhiều, không phải vì cái chết của lão gia An gia, mà là vì sắp phải nghênh đón một trận tinh phong huyết vũ* đang đến gần!

*Tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu.

Rein Trinh: Thật sự edit đến đây mà thấy thương anh Du không chịu nổi:((((, có thằng tra công nào mà khổ như anh không cơ chứ huhu! Cũng thấy tội An lão gia nữa oa oa…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện