Dựa theo phương hướng Diệu Linh đã chỉ, An Thiếu Du điều khiển xe ngựa lúc thì gấp gáp lúc thì chậm chạp lên đường… Đến được thành Đồng Lăng, đã là mười ba ngày sau.

Ngày hắn đi vào trong thành trùng hợp là mùng tám tháng chạp, cũng là đoạn mở đầu cho khoảng thời gian mọi người cùng nhau đón chào năm mới, nhà nhà chuẩn bị cháo tịch bát*, mùi thơm lan tỏa khắp hang cùng ngõ hẻm, khiến người hoài niệm vô cùng.

*Cháo mùng tám tháng chạp: dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen…nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ.

Trong thành, người dân thật thà chất phác, tiểu thương đông đúc, trên đường thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy tiểu nhi (trẻ em) chơi đùa sôi nổi, một cảnh tượng sinh hoạt vui vẻ hòa thuận.

Trước tiên An Thiếu Du tìm một chỗ để an trí xe ngựa, sau đó mới một thân một mình mang theo bao phục đi tìm Chanh Âm, lại bởi vì đường sá trong thành quá mức rườm rà phức tạp mà lạc đường, may mắn được một người hảo tâm chỉ điểm, hắn mới tìm được một ngõ hẻm nhỏ tương đối vắng vẻ ở trong thành.

Vừa đi vào hẻm nhỏ này, An Thiếu Du đã lập tức phát hiện ở đây cùng với những nơi khác bất đồng —— bầu không khí không giống nhau, phần lớn người nơi đây đều mang một cỗ khí tức phong trần, vô luận là người lui tới trên đường hay là người bán hàng rong… Đeo mặt nạ, An Thiếu Du có chút chần chờ mà chậm rãi đi vào ngõ nhỏ.

Ở chỗ gần đầu hẻm có một sạp nhỏ bán bánh bao, chủ nhân sạp nhỏ là một nam nhân thanh tú ước chừng ba mươi tuổi, y vừa thấy có người vào hẻm liền tò mò ngắm nhìn hắn, thấy người tới mặc một thân tố y (áo tơ) vai mang theo bao phục, trên mặt còn che mặt nạ, bởi vậy thấy không rõ sắc mặt, người này tuy không có cử chỉ quái dị gì, nhưng vừa nhìn đã biết không phải xuất thân phong trần, cho nên đương nhiên, nam nhân coi An Thiếu Du là người đi nhầm đường.

“Vị huynh đài này, ngươi đi nhầm đường rồi.”

An Thiếu Du nghe tiếng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện vừa nói chuyện là một người bán bánh bao, y khuôn mặt vui vẻ đón chào, mà xung quanh lại không có người đi đường khác, An Thiếu Du xác định y là đang nói chuyện với mình.

“Ta… đến tìm người.”

Không muốn nói thêm cái gì, An Thiếu Du đơn giản nói rõ mục đích đến đây, đồng thời để chứng minh bản thân không nói dối, còn đưa tờ giấy trong tay ra, phía trên là chỗ ở của Chanh Âm mà Diệu Linh đã viết.

Nam nhân tiếp nhận giấy, y không biết được nhiều chữ lắm, trên giấy viết gì y cũng chỉ xem hiểu đôi chỗ, “Thì ra ngươi là bằng hữu của Chanh Âm hả?”

“… Không… Là người hầu.” An Thiếu Du dừng một chút, định nghĩa lại thân phận của mình.

“Người hầu?” Nam nhân nhìn hắn một cái, cách ăn mặc xác thực rất giống, “Nhưng Chanh Âm hình như không phải là thiếu gia nhà giàu gì, người hầu này…”

“Lão bản phái ta tới…” An Thiếu Du qua loa trả lời.

“Ồ!” Nói tới “lão bản”, người này xem như là đã hiểu, trái ngược với thái độ chất vấn vừa rồi mà nhiệt tình tiến lên đón, “Thì ra là tiểu lão bản a! Hắn thật là có tâm… Ngươi chắc là chưa quen thuộc nơi này phải không? Đi, ta dẫn ngươi đến nhà Chanh Âm!”

“Nhưng…”

An Thiếu Du vừa định nói không muốn trở ngại việc buôn bán của y, chợt nghe người này hô vào trong gian phòng phía sau: “A Cám*, ra đây trông hàng, ta có chuyện phải làm.”

*Cám: màu đỏ tím, giống với từ Chanh trong Chanh Âm là màu cam.

Vừa dứt lời, chỉ thấy một thiếu niên, không, nên nói là một đứa bé tung tăng chạy ra, hài tử này mi thanh mục tú, mặt mũi hân hoan, mi gian (giữa lông mày) dịu dàng tràn đầy tiếu ý, nam nhân nói với nó hai câu, nó chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn An Thiếu Du sau đó gật đầu, ngoan ngoãn mang qua một cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh sạp nhỏ.

Nam nhân vui vẻ sờ sờ đầu đứa bé, sau đó liền mang theo An Thiếu Du rời khỏi nơi này.

Trên đường đi, An Thiếu Du đối với nam nhân nhiệt tâm này có chút tò mò, nhưng lại không muốn lên tiếng hỏi nhiều, cứ như vậy kìm nén lại, nhưng người nam nhân này so với hắn lại rộng rãi hơn nhiều, dọc theo đường đi nói chuyện không ngừng, giới thiệu cái này cái kia cho hắn, giống như hoàn toàn coi hắn là “người một nhà” mà đối đãi.

“Ta là Hâm Nhiên, sống ở đây cũng sắp được sáu, bảy năm rồi, đối với nơi này rất quen thuộc, sau này có việc thì cứ tới tìm ta! Ta nhất định sẽ giúp một tay.”

An Thiếu Du đi theo một bên lặng lẽ gật đầu, hắn có chút cảnh giác, lại không hiểu nổi, vì sao một người chỉ mới gặp mặt một lần mà đã nguyện ý giúp đỡ, là y có ý bất chính trong lòng sao? Giống như là nhìn thấu tâm tư hắn, Hâm Nhiên khẽ mỉm cười, không để tâm mà tiếp tục nói: “Ngươi không cần cảm thấy kỳ quái, không riêng gì ta, tất cả mọi người ở đây đều là người một nhà, nếu ngươi đã do lão bản phái tới chiếu cố Chanh Âm, vậy dĩ nhiên là ‘hỏa bạn’.”

*Hỏa bạn: nhóm bạn thân.

“Hỏa… bạn?”

“Đúng vậy, tuy rằng người nơi này đều dốt đặc cán mai, có khi còn có thể khiến ngươi cảm thấy dung tục, nhưng tất cả mọi người đều không phải là người xấu, ta cam đoan với ngươi!”

“…”

“Đúng rồi, gần đây Chanh Âm có chút kỳ quái… Xin ngươi chiếu cố y nhiều hơn, dù sao… Ai…”

Lời của Hâm Nhiên khiến An Thiếu Du bất an, nhưng hắn lại tận lực tránh né sự tình mà Diệu Linh và Bạch đại phu đã nói trước đó, mơ hồ cự tuyệt chân tướng sự tình.

“Được rồi, tới rồi, chính là chỗ này!”

Hâm Nhiên nói xong liền dừng bước, An Thiếu Du cũng theo đó dừng lại, hai người bọn họ đứng trước một gian tiểu ốc đơn giản.

“Gian nhà này tuy nhỏ nhưng bên trong rất đầy đủ, phòng bếp hay gì gì đó đều có, hai người các ngươi ở cũng không coi là quá mức chen chúc…” Y vừa nói vừa đẩy cửa ra, “Ta còn có chút việc, ngươi tự mình vào đi… À, còn có cái này!”

Y nói xong liền lấy ra mấy cây nến từ trong tay áo đưa cho An Thiếu Du, “Đây là Chanh Âm trước đó đã hỏi ta, ngươi giúp ta đưa cho y đi! Vậy thôi… Tái kiến.”

“Tái kiến… Đa tạ.” An Thiếu Du không quá quen nói lời cảm tạ.

“Không cần cảm tạ.” Hâm Nhiên lắc đầu cười, xoay người liền rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện