Hà Cố ngẩn người: "Hả."

" "Hả"?" Tống Cư Hàn siết chặt di động: "Các người còn qua lại?"

"Uhm."

"Là lúc nào?"

"Trước đây mấy bữa."

"Gặp nhau?"

"Ừm." Hà Cố nhìn Tống Cư Hàn sắc mặt thâm trầm, buông tiếng thở dài trong lòng, xem ra sinh nhật anh phải chấm dứt rồi.

Điện thoại còn đang không biết sống chết mà kêu, hầu kết Tống Cư Hàn cao thấp loạn nhảy, lướt ngón tay, nhận nghe điện thoại.

Hà Cố còn chưa kịp ngăn cản, Tống Cư Hàn đã mở luôn loa ngoài, âm thanh Phùng Tranh mang theo ý cười vang lên: "Hà Cố, sinh nhật vui vẻ!"

Tống Cư Hàn lúc này đang ngồi khóa ở trên người Hà Cố, hắn híp mắt, từ trên cao nhìn xuống anh.

Hà Cố vươn tay muốn chụp lấy di động, Tống Cư Hàn lại không cho anh cơ hội, nồng đậm trào phúng cất giọng: "Phùng tổng đó à, cậu tìm Hà Cố sao?"

Đầu kia điện thoại im lặng hai giây, thanh âm Phùng Tranh âm trầm thêm hai bậc: "Ha, Tống đại minh tinh, các người cùng một chỗ à."

Tống Cư Hàn cười ha hả: "Đương nhiên, sinh nhật anh ta tôi không bên cạnh chẳng lẽ để cho người khác ở bên cạnh sao."

"Hậu cung của Tống đại minh tinh quá lớn, tôi sợ cậu lo không tới thôi."

"Có lo tới hay không, Phùng tổng quan tâm làm gì?" Tống Cư Hàn tay cầm di động dần siết mạnh, giống như thứ cầm trong tay chính là cái cổ của Phùng Tranh.

Hà Cố dùng khẩu hình nói: Cư Hàn, đưa điện thoại cho anh! Anh liều mạng muốn lấy lại di động, Tống Cư Hàn thẳng một chưởng đè ngực anh lại, làm anh ngoan ngoãn nằm yên sô pha. Anh quần áo xốc xếch, mới nãy không lâu đây vẫn là một hình ảnh dụ người, bây giờ nhìn thấy lại có chút chướng mắt.

Lực tay Tống Cư Hàn quá lớn, Hà Cố phút chốc cảm giác nội tạng đều bị đè bẹp, đừng nói chi ngồi dậy, đến hít thở cũng có chút không thông.

Phùng Tranh thay đổi khẩu khí, hết sức bình tĩnh mà nói: "Trả di động cho Hà Cố, để tôi nói chuyện với anh ta."

Trên mặt Tống Cư Hàn gợn lên một tia dữ tợn: "Ngại quá, miệng Hà Cố đang bận rồi, bây giờ không nói được đâu."

Hà Cố trừng thẳng ánh mắt, gần như là cùng Phùng Tranh đồng thanh mà phẫn nộ quát: "Tống Cư Hàn!"

Tống Cư Hàn trực tiếp cúp điện thoại, hung tợn quăng nó ra xa.

Hà Cố lồng ngực kịch liệt phập phồng đến mức mặt đỏ bừng. Lúc anh và Tống Cư Hàn bên nhau, anh chấp nhận chịu đựng, chưa từng oán giận. Dù sao cũng là anh vội vàng thích người ta trước. Nhưng cho dù là anh cố bình tĩnh đi nữa, thân là đàn ông, cũng kiêng kị nhất là mất mặt trước người ngoài. Tống Cư Hàn lạnh lùng trừng anh: "Các người gặp nhau, nhưng lại không nói cho tôi biết."

Hà Cố hít sâu một hơi: "Ngày nào anh cũng gặp nhiều người như vậy, chẳng lẽ ai cũng phải báo cho em biết hết sao."

"Phùng Tranh với mấy người đó giống nhau à!" Tống Cư Hàn hừ lạnh một tiếng, "Nhiều năm như vậy không gặp mà nó còn nhớ rõ sinh nhật của anh, đúng là đủ ân cần mà. Mấy người gặp nhau hồi nào, gặp mấy lần, làm cái gì?"

Hà Cố nghiến chặt răng: "Chúng tôi không có lên giường."

Tống Cư Hàn giật mình.

Hà Cố đã bình phục lại cảm xúc, anh nhìn chằm chằm vào mắt Tống Cư Hàn, từng chữ một rõ ràng mà nói: "Chúng tôi không có lên giường, mà tôi cũng không có làm loạn với ai nữa hết, tôi còn hàng năm đi kiểm tra sức khỏe vậy nên em không cần lo ngại đâu."

Tống Cư Hàn buông thõng hai tay bên người, chậm rãi nắm chặt, Hà Cố đã nói đến mức ngay cả một câu hắn cũng không thốt lên được. Phải rồi, hắn đối với Hà Cố yêu cầu không phải là cái này sao, đây là do chính miệng hắn đã nói...

Hắn cay độc cất lời: "Anh biết tự giác thế là tốt đấy."

"Biết." Gương mặt Hà Cố bình tĩnh nhìn không ra một tia cảm xúc: "Dù sao đây cũng là ưu thế duy nhất của tôi."

Tống Cư Hàn đứng dậy, một cước đá văng mấy túi quà tặng bên cạnh sô pha, cầm áo khoác lên muốn đi.

"Cư Hàn." Hà Cố cúi đầu, gọi hắn lại.

Tống Cư Hàn quay đầu nhìn anh, ánh mắt lạnh như băng.

"Em nói muốn tặng quà sinh nhật cho tôi, muốn cái gì cũng được, còn tính không?"

Tống Cư Hàn không nói.

Hà Cố ngẩng đầu, con ngươi tối đen, sâu thẳm như cục diện đáng buồn: "Anh nói muốn em, hôm nay hãy ở bên anh."

Tống Cư Hàn lạnh lùng mỉm cười, nói móc: "Một phút đồng hồ của tôi trên sân khấu giá tám vạn, ở với anh hai tiếng này cả đời anh cũng trả không nổi đâu. Nếu anh thật sự thấy trống vắng, vậy thì tìm cây gậy nào đi."

Hà Cố siết chặt nắm tay, mặt mũi cực kỳ cứng ngắc.

Tống Cư Hàn xoay thân bỏ đi.

Một giây kia khi cánh cửa hung hăng đóng sập, Hà Cố mãnh liệt từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, một cước đem bàn trà nặng nề đạp ngã lăn trên sàn nhà, còn như chưa thõa hận mà đá mạnh mấy cước. Mu bàn chân đau nhức, anh cũng như không hề hay biết. Anh há miệng thở dốc, trong ngực kịch liệt phập phồng, cả người có chút choáng váng. Cuối cùng ngay cả đứng cũng thấy như trời đất quay cuồng, đành phải ôm đầu thống khổ ngồi xuống.

Ngòi nổ đã muốn cháy tận rồi sao...

Hà Cố bên môi giương lên một tia cười tự giễu.

Nếu... Nếu ngay từ đầu Tống Cư Hàn đem một mặt ác liệt nhất mà phô bày trước mặt anh, anh có còn buông xuôi chống cự mà lao đầu vào chăng? Không, anh sẽ giữ một khoảng cách an toàn, anh sẽ thủy chung đối với Tống Cư Hàn như thể đối với một ngôi sao xa không hề với tới, sẽ mang theo sự xa cách vời vợi của trái đất đến sao trời. Cũng chỉ có thế, chỉ khi nào cách ngôi sao đó xa đến như vậy thì mới không bị ánh sáng kia phủ phục.

Nhưng trên đời này không có "nếu như".

Rượu uống xuống rồi mới biết được là có độc, thì có ích gì? Độc thấu tận xương, thuốc tiên khó chữa.

Hà Cố vô lực nằm vật trên ghế sô pha, nhìn trần nhà quen thuộc, ký ức quay cuồng như mây, không ngừng hiện ùa về.





Sáu năm trước, thời điểm anh vừa một bên đi thực tập, một bên viết luận văn, Tống Cư Hàn là sinh viên danh dự, tham gia dạ tiệc lễ mừng tròn hai trăm năm của trường học bọn họ. Anh biết Tống Cư Hàn về nước, lại không nghĩ rằng Tống Cư Hàn sẽ tham dự một tiệc hội mộc mạc như vậy. Khi đó anh vừa khờ vừa ngốc, làm sao biết được mấy cái chiến lược ngầm để tạo dựng hình tượng thân thiện, năng động này nọ. Chỉ đơn thuần cảm thấy Tống Cư Hàn có lòng với trường học cũ, thật sự là một người không tồi.

Anh là sinh viên đạt học bổng loại ưu, đại diện cho hội sinh viên đọc diễn văn khai hội, cho nên, hai người gặp lại nhau lần thứ hai tại phía sau cánh gà.

Cách nhiều năm qua, anh cũng quên không được tình cảnh khi lần thứ hai nhìn thấy Tống Cư Hàn.

Trường học của bọn họ là trường nổi danh cả nước, trong hội trường mới xây có thể chứa ba nghìn người. Nhưng vì hiệu trưởng lúc đó muốn tìm về không khí lịch sử của trường, lựa chọn tổ chức lễ mừng tại hội trường cũ được xây dựng lúc mới thành lập trường. Hội trường kia là thứ cổ vật cao thượng của trường học bọn họ, đại biểu cho toàn bộ trang lịch sử sâu dày của trường học, được bảo dưỡng đến hoàn hảo. Nhưng vì niên đại xa xưa nên hậu trường đơn sơ, không có phòng nghỉ riêng, vì vậy liền bố trí một bộ bàn ở trong góc. Tống Cư Hàn bên người có bốn bảo tiêu vây quanh, một người đại diện cùng một trợ lý. Cửa vào hậu trường còn có người của hội sinh viên, cấm bất kì người nào không liên quan bước vào. Khi đó Tống Cư Hàn đã ở giới giải trí trong nước bộc lộ tài năng. Vì tránh gặp rắc rối, fan hâm mộ nghe danh mà đến trực tiếp bị ngăn ở ngoài cổng trường.

Hà Cố vào phòng nghỉ, liền thấy được Tống Cư Hàn đang chân gác bắt chéo cao cao chơi di động. Tống Cư Hàn mặc một thân tây trang cắt may riêng màu xám, ngực đeo huy hiệu của trường học bọn họ, mái tóc xoăn thoải mái biếng nhác ngày thường lúc này được cẩn thận tỉ mỉ dùng keo xịt tóc cố định. Đường nét khuôn mặt nghiêng nghiêng hoàn mỹ tựa điêu khắc. Di động hắt sáng đem làn da trắng nõn của hắn tôn lên càng bóng loáng mịn màng.

Trong hậu trường tổng cộng có hai ba chục người, đều đang trộm nhìn hắn hoặc bàn tán này nọ. Hắn lại giống như không hề hay biết, đến đầu cũng không nâng lên một chút.

Hà Cố khó hiểu mà có chút hồi hộp, anh không biết Tống Cư Hàn có còn nhớ anh hay không.

Nghĩ đến cũng thấy buồn cười, nếu nhớ thì sao còn không nhớ thì như thế nào chứ.

Lúc này, trưởng hội sinh viên bước vào, cùng Hà Cố lần thứ hai kiểm tra đối chiếu lại quy trình, sau đó lại đi đến bên người Tống Cư Hàn, có chút lúng túng mà nói: "Bạn học Tống, chúng ta kiểm tra quy trình lại một lần đi?"

Tống Cư Hàn nghe vậy, ngẩng cằm lên mỉm cười: "Được nha."

Nụ cười kia khiến cho nữ hội trưởng ngày thường đoan trang nghiêm túc ngay lập tức hai má đỏ hồng.

Thời trung học Tống Cư Hàn cho dù tính cách trưởng thành sớm, nhưng trong ngoài cũng còn lộ ra non nớt ngây ngô của thiếu niên. Hắn hiện tại bất quá hai mươi tuổi nhưng đã có khí chất của một siêu sao mà tuổi này khó có được, nhất là ở giữa một đám đông sinh viên mộc mạc càng thêm vô cùng chói mắt.

Nữ hội trưởng nói chuyện có hơi lắp bắp: "Uhm, phải, quy trình là... đến phần sinh viên đọc diễn văn, trước tiên là.., cái đó, sinh đại biểu trước đọc diễn văn, sau đó..."

Đã có người trộm cười thành tiếng, hội trưởng mặt càng đỏ hơn, đầu một mực mà cắm xuống đất, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ.

"Trước tiên tôi sẽ đọc diễn văn, đọc diễn văn xong rồi sẽ giới thiệu sinh viên ưu tú, sau đó là giới thiệu đến cậu." Hà Cố đã đi tới, trong lòng anh cũng thực hồi hộp. Khổ nỗi trời sinh vẻ mặt anh luôn luôn bình tĩnh, nhìn cứ như thong dong bước đến trước mặt Tống Cư Hàn giải vây giúp cho hội trưởng.

"Khi nào giới thiệu đến cậu thì cậu liền đi lên sân khấu tự giới thiệu, sau đó người dẫn chương trình sẽ đi lên phối hợp với cậu."

Ánh mắt Tống Cư Hàn dừng lại ở trên người Hà Cố, rõ ràng là hắn cảm thấy Hà Cố nhìn hơi quen mắt, nhíu nhíu mày, rồi đứng dậy.

Tống Cư Hàn lúc hai mươi khi ngẩng đầu lên đã là 185cm, khiến hắn tạo cho người ta cảm giác áp bách càng lớn.

Hà Cố hầu kết cao thấp lên xuống, tay lặng lẽ ở sau lưng nắm chặt.

Thực khó tưởng tượng, tại sao lại có một người có thể xinh đẹp đến cái mức độ này. Là cái loại phát ra sức hấp dẫn từ trong xương cốt đến bên ngoài như thế, vẻ ngoài kia soi không thấy chút tỳ vết nào. Khi cùng đôi mắt sâu thẳm như biển cả kia tiếp xúc, vẻ đẹp đó quả thực giống như một làn sóng xung kích, lập tức đánh xuyên thấu người đối diện. Phải có bao nhiêu tự tin cùng can đảm mới dám cùng Tống Cư Hàn mắt đối mắt mà không đến mức tự biết xấu hổ? Ít nhất Hà Cố làm không được, nữ hội trưởng làm không được, trong cái phòng này không ai có thể làm được. Cho nên Tống Cư Hàn đứng lên, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Tống Cư Hàn hơi nghiêng nghiêng đầu: "Anh... trước kia chúng ta gặp nhau rồi sao?"

Hà Cố cố gắng bình tĩnh gật đầu: "Tôi ở trường phổ thông trực thuộc đi lên, chúng ta đã cùng nhau làm buổi biểu diễn tuyên truyền bảo vệ môi trường học đường."

"A, tôi nhớ ra rồi." Tống Cư Hàn tươi cười thật trong sáng: "Thiệt là khéo nha, hoạt động hôm nay lại cùng hợp tác rồi."

Hà Cố nhịn không được cũng cười lên theo, trong lòng anh có một âm thanh reo to: Tống Cư Hàn còn nhớ, Tống Cư Hàn còn nhớ!

Câu tiếp theo Tống Cư Hàn lại tạt cho anh một thùng nước lạnh: "Ngại quá, trí nhớ tôi không tốt lắm, anh tên là gì?"

"Hà Cố, Hà Cố Hà Cố."

Tống Cư Hàn bật cười: "Tại sao lại lấy tên này thế? Không lẽ hồi anh còn nhỏ rất thích mười vạn câu hỏi vì sao à?" Nụ cười kia thật sự là đáng yêu cực kỳ.

(Ờ... chắc là "hà cố" = "cớ gì" = "vì sao". Bởi vậy mới nói, đặt tên con cũng quan trọng lắm đó.)

Hà Cố cảm giác da mặt nóng lên. Cái loại cảm giác được người xa không thể với tới chú ý đến làm người ta vừa vui sướng vừa sợ hãi. Lúc ấy anh chỉ mới có 22 tuổi, có thể duy trì bình tĩnh đã là không dễ dàng gì. Dù sao cũng không có mấy người giống như Tống Cư Hàn, từ nhỏ đã thấy quen vô số sự kiện hoành tráng cùng các nhân vật lớn, đã sớm vinh sủng không sợ hãi. Anh cũng trở nên hơi lúng túng: "Uhm, cha tôi là giáo viên, ông nói đời người quý nhất ở chỗ không ngừng nghỉ cái ham học hỏi."

"Uhm, tên rất hay, ngồi xuống tâm sự đi." Tống Cư Hàn vứt cho trợ lý một ánh mắt ra hiệu.

Trợ lý vội vàng đem ghế bành đặt ở một bên. Hà Cố không nghĩ tới Tống Cư Hàn sẽ dễ nói chuyện như vậy, mơ mơ màng màng mà ngồi xuống.

"Cho tôi xem quy trình đi." Tống Cư Hàn áp người lại gần, nhìn chằm chằm bản thảo Hà Cố cầm.

Một làn hương nước hoa phảng phất rơi vào hơi thở Hà Cố, Tống Cư Hàn cách anh quá gần, đầu vai anh chạm vai của hắn, lông mi dài tinh tế cong cong giống như hai phiến quạt, ngay tại mí dưới của hắn vỗ vỗ, vỗ đến lòng người ngứa ngứa khó nhịn.

Hà Cố nhéo chính mình một cái, sợ thất thố. Anh mở bản thảo ra, lật đến phần của Tống Cư Hàn: "Trong phần giới thiệu về cậu của tôi, người đại diện anh xem, chắc là không vấn đề gì."

"Đúng vậy, không thành vấn đề." Người đại diện vừa nói, vừa chỉ huy thợ chụp ảnh không biết từ chỗ nào chui ra lắp thiết bị.

"Uhm, tôi biết rồi." Tống Cư Hàn gật gật đầu, giương mắt nhìn Hà Cố, mắt hàm tiếu ý: "Anh đọc diễn văn đại biểu là do thành tích của anh rất là tốt hả?"

Hà Cố cảm giác trái tim nhảy loạn mấy nhịp, lúng túng gật đầu.

"Trường chúng ta học chính là trường khó thi vào nhất của cả nước, hay anh chính là... thủ khoa đại học năm đó?"

"Tôi là trường cấp ba trực thuộc tuyển thẳng lên." Anh tuy rằng năm đó không thi đến thủ khoa, nhưng thành tích xét tuyển cũng là xếp hạng trong top mười thành phố. Bởi vì anh được tuyển thẳng, cho nên cũng không có chuẩn bị thi cử đại học làm gì. Khoảng thời gian đó đều đi thực tập, là muốn nghiêm túc chuẩn bị chiến đấu, còn chưa biết sẽ có thành tích như thế nào. Bất quá anh có thể đại diện đọc diễn văn, không phải bởi vì thành tích của anh tốt nhất, mà là bởi vì mấy người tốt nhất đều xuất ngoại trao đổi. Anh lúc ấy buông tha tư cách trao đổi sinh là do anh không vượt qua được chướng ngại xã giao bằng tiếng Anh với người nước ngoài, cho dù điểm GRE của anh cực cao.

GRE – Graduate Record Examination là một hệ thống kiểm tra, đánh giá nhằm giúp cho các trường đại học các cơ quan tài trợ đánh giá một cách đúng đắn năng lực của các ứng cử viên. GRE kiểm tra thí sinh về 3 năng lực cơ bản là ngôn ngữ (verbal), toán học (quantitative) và viết luận (analytical writing).

Đa số các trường đại học của Mỹ đều yêu cầu ứng viên phải tham dự kỳ thi này. Kết quả của kỳ thi này cộng với điểm học trong quá trình đại học sẽ là một trong những cơ sở để nhân viên xét tuyển quyết định chấp nhận hay từ chối một ứng viên vào chương trình sau đại học của khoa/trường mình.

Nguồn: GOOGLE

"Học bá nha." Tống Cư Hàn cười hì hì trêu chọc.

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng chụp ảnh, Hà Cố cũng không biết làm sao, lưng mãnh liệt dựng thẳng, ngay cả đầu cũng không dám quay lại.

Tống Cư Hàn nhìn anh y như chim sợ ná, nhịn không được cười lên một tiếng, đè lại bờ vai của anh trấn an nói: "Chụp vài tấm hình theo lệ thôi. Nếu không thích, có thể che khuất đi mặt của anh mà."

"A, không, không sao cả." Tay Tống Cư Hàn đặt trên vai anh tay nóng quá. Lúc ở trung học, Tống Cư Hàn cũng từng ôm bờ vai của anh như vậy, ở trên bục phát biểu trên sân khấu nói lời cảm tạ. Bốn năm qua đi, anh vậy mà còn nhớ rõ độ ấm bàn tay của Tống Cư Hàn.

Người đại diện đi lên điều chỉnh tay anh cầm bản thảo: "Bạn học, cánh tay cậu nâng lên một chút. Cư Hàn, cậu tạo dáng như đang cùng cậu ấy nghiêm túc thảo luận."

Vì thế Hà Cố liền cứng ngắc mà giơ bản thảo. Tống Cư Hàn cũng đã cúi đầu thấp xuống, hạ giọng nói: "Đừng sợ, không có gì đâu, rất nhanh sẽ chụp xong thôi." Chất giọng kia nghe rất độc đáo, trẻ trung mà lại biếng nhác, từng chút từng chút một phe phẩy gãi lên màng nhĩ, làm người ta tim đập gia tốc, máu nóng lên.

Thật vất vả chụp xong ảnh, Hà Cố cũng một hơi thở phào nhẹ nhõm.

"A, MC tới rồi, Phùng Tranh, cậu làm sao mà giờ phút này cũng đến trễ được hả." Nữ hội trưởng oán giận nói.

"Xin lỗi mà chị." Phùng Tranh bước nhanh đến. Không thể so với Tống Cư Hàn mang theo huyết thống thành thục của người Âu Mĩ, thân là thiếu niên phương đông 19 tuổi, Phùng Tranh xương cốt cao lên quá nhanh, ngược lại làm cho thân thể đơn bạc. Phối hợp với khuôn mặt trắng nõn đẹp trai, làm cho người ta cảm thấy một luồng khí thanh tú tươi mới, tinh thần phấn chấn.

Hà Cố nói: "Phùng Tranh, cậu tới vừa kịp tra lại quy trình..."

"A..." Ánh mắt Phùng Tranh lướt qua Hà Cố, lông mày nhíu lại, "Cư Hàn, cậu tới rồi à."

"Phùng Tranh à." Tống Cư Hàn hướng cậu ta khoát tay, ngoài cười nhưng trong không cười mà chào hỏi.

Hà Cố trong lòng kinh ngạc, ra là hai người quen biết? Tại sao anh chưa từng nghe Phùng Tranh nhắc tới bao giờ. Bất quá, cũng chẳng có gì kỳ quái. Chuyện anh luôn luôn để ý Tống Cư Hàn, anh cũng chưa từng cùng bất kì người nào nhắc tới cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện