Trong mấy ngày Hà Cố nghỉ ngơi ở nhà, đồng nghiệp muốn đến thăm anh, Cố Thanh Bùi cũng biết tin, dự định cùng đến.

Hà Cố rất không thích nhà mình ầm ĩ, nhưng chuyện này ít nhiều cũng là tai nạn xe cộ, mà anh ít nhiều cũng là một lãnh đạo, đồng nghiệp muốn đến thăm hỏi anh, anh cũng không có lý do từ chối.

Trước khi bọn họ đến, Hà Cố định tạm thời giấu hết những vết tích của Tống Cư Hàn có thể xuất hiện trong nhà, anh cẩn thận tìm tòi cả căn phòng một lượt, tạp chí của Tống Cư Hàn, phim điện ảnh truyền hình, poster, mấy thứ đồ hắn làm gương mặt đại diện của Tống Cư Hàn, đống này là anh thu thập, quần áo, thực phẩm bổ dưỡng, đồ ăn vặt, rượu,v.v...là Tống Cư Hàn lưu lại đây, không tìm không biết, căn phòng này vậy mà khắp nơi đều là bóng dáng của Tống Cư Hàn.

Hà Cố nhìn hai bàn chải đánh răng chạy bằng điện đặt trên bồn rửa mặt, tỏ rõ nơi này thường có hai người ở. Thực sự giống như bọn họ đang ở chung. Anh tự giễu cười cười, thu bàn chải đánh răng lại.

Lúc này, Cố Thanh Bùi gọi điện cho anh:"Hà Cố, chú có nhớ cậu diễn viên nhỏ chúng ta gặp khi ăn cơm lần trước không?"

"Nhớ, làm sao vậy?" Sau này hôm ấy, Trang Tiệp Dư gửi tin nhắn wechat chào hỏi anh, anh liền xóa thẳng tay, Trang Tiệp Dư liền gửi lời mời kết bạn mắng anh.

"Ò, trưa hôm nay bọn anh cùng đến ăn cơm, cậu ấy nghe nói chuyện của chú, muốn đến thăm hỏi."

"Cậu ấy?" Hà Cố nhíu chặt mày, anh ngày càng không hiểu Trang Tiệp Dư muốn làm gì, việc quen biết của hai người vốn đã rất không vui vẻ, quan hệ càng xấu hổ, hơn nữa từng bị một cậu trai nhìn thấy cảnh bản thân chật vật như vậy, anh thực sự không muốn có bất cứ liên quan gì với Trang Tiệp Dư nữa.

Cố Thanh Bùi nói:"Đúng vậy, anh cũng cảm thấy có chút đường đột, nhưng chắc cậu ấy có ý tốt, nếu chú cảm thấy không thuận tiện thì để anh từ chối."

"Vậy thì..." Hà Cố vừa định cự tuyệt, nhưng lại nghĩ, nếu Trang Tiệp Dư thực sự có mục đích gì, cho dù hiện tại trốn tránh, e rằng sau này vẫn sẽ tìm cơ hội đạt được mục đích, nếu mặc Trang Tiệp Dư nói linh tinh trước mặt Cố Thanh Bùi, thì càng không tốt đối với anh, hôm nay nhiều người như thế, có lẽ Trang Tiệp Dư cũng không dám làm càn, chẳng thà xem đứa trẻ này muốn làm gì, thuận đường giải quyết phiền phức luôn. Anh cảm thấy mình chưa đến nỗi không giải quyết được một thằng nhóc 19 tuổi. Nghĩ đến đây, anh sửa lời nói:"Không sao, cậu ấy muốn đến thì để cậu ấy đến."

Hơn 4 giờ chiều, tầm 6, 7 đồng nghiệp lục tục kéo tới, Trần San một tay cầm theo thuốc bổ, một tay cầm tài liệu kẹp văn kiện, bất đắc dĩ nói:"Hà tổng, anh xem..."

"Không sao, cậu để ở kia đi, tối tôi xem."

Mấy đồng nghiệp có tay nghề nấu nướng tốt đã đi nấu cơm, những người khác ngồi trong phòng khách tán gẫu. Chẳng biết thế nào mà tán đến cả giá tiền căn phòng này.

"Hà tổng mua phòng này khi nào? Lúc mua bao nhiêu tiền?"

"Mua hơn 5 năm rồi, lúc đó chưa tới hai vạn." Ban đầu, sau khi tốt nghiệp tiến vào Nam Sang làm việc, mặc dù có phòng bố mẹ để lại, nhưng cách công ty quá xa, đi phải tốn mất hơn 1 tiếng. Trong vòng 1 năm, Tống Cư Hàn lần lượt tặng anh xe và nhà. Nhưng đến hôm nay, anh đều chưa từng đến căn hộ ấy. Anh vẫn luôn tính toán có một ngày anh cùng Tống Cư Hàn kết thúc rồi, những thứ đồ ấy anh cũng chẳng muốn mang đi, dục vọng của anh đối với vật chất rất đạm bạc, huống hồ nhà anh có, xe anh cũng không phải không mua nổi, một ngày khi Tống Cư Hàn rời đi, anh muốn để tất cả những dấu vết về người đó hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của mình, chỉ có như vậy, anh mới có thể che kín miệng vết thương mà bước tiếp.

"Ai, giờ đã tăng lên dến 8, 9 vạn, đúng là dọa chết người, nếu mua sớm một chút thì tốt rồi."

Đồng nghiệp trêu chọc nói:"Cậu tưởng lúc 2 vạn là cậu mua nổi đấy, Hà tổng là phú nhị đại, cậu có thể so sánh sao."

Hà Cố cười khẽ:"Tôi không phải phú nhị đại."

"Hà tổng đừng khiêm tốn nữa, lúc đó anh mới vào công ty, lấy đâu ra thu nhập như bây giờ chứ."

Hà Cố cũng lười giải thích, nói anh là phú nhị đại, kỳ thực cũng không tính là sai, mẹ anh và bố dượng quả thật có tiền, nhưng điều đó chẳng liên quan chút nào đến anh cả.

Đang tán gẫu, chuông cửa vang lên, Hà Cố đi mở cửa, quả nhiên là Cố Thanh Bùi và Trang Tiệp Dư đến.

"Cố tổng, yo, Cố Tổng đến rồi." Đồng nghiệp tranh nhau tiến lên, "Cố tổng ở công ty mới nhất định là thuận buồm xuôi gió a."

Cố Thanh Bùi tự giễu nói:"Ai, đúng là gieo gió gặt bão, giờ đầu anh đau chết mất, hơi nhớ quãng thời gian thảnh thơi hồi ở Nam Sang rồi đấy."

"Hahaha ai lại dám chọc Cố tổng khó chịu vậy."

Hà Cố nghênh đón hai người vào nhà, Trang Tiệp Dư trộm liếc Hà Cố một cái, Hà Cố cau mày, thật muốn tóm cổ tên nhóc này ném ra ngoài.

"Hà Cố, chú đỡ chút nào chưa?" Cố Thanh Bùi mang theo ít thuốc bổ.

"Em tốt hơn nhiều rồi, lúc mới đầu còn hơi buồn nôn, mấy ngày nay chỉ có chút choáng váng, thèm ngủ, không có chuyện gì đâu."

"Oa!" Một nữ đồng nghiệp cả kinh kêu lên, "Trang Tiệp Dư, cậu là Trang Tiệp Dư sao!"

Trang Tiệp Dư lộ ra nụ cười ngoan ngoãn đáng yêu:"Chào mọi người."

Hà Cố nhăn mày, tên tiểu tử này lật mặt còn nhanh hơn lật bánh, quả không hổ là diễn viên.

"Trời ạ, Cố tổng còn quen cả diễn viên a."

"Cậu ấy là biểu đệ họ hàng xa, Hà Cố từng gặp qua." Cố Thanh Bùi mặt không đỏ tim không đập nói.

Trang Tiệp Dư cười khanh khách nói:"Hà Cố ca, anh đỡ chút nào chưa?"

"Đỡ nhiều rồi." Hà Cố híp mắt nhìn cậu.

Cố Thanh Bùi vừa đến, đương nhiên trở thành trung tâm của cuộc trò chuyện, Hà Cố rốt cục có thể ngồi một bên xem TV nghỉ ngơi một lúc rồi.

Trang Tiệp Dư tiến đến gần, hạ giọng nói:"Ê, anh dám block tôi, anh rốt cục có còn đạo đức không?"

Hà Cố chẳng thèm liếc cậu, nhìn điện thoại:"Giữa chúng ta tại sao phải liên hệ?"

"Tốt xấu gì cũng từng ngủ cùng một người, có tính có chút quan hệ không?"

Hà Cố nắm chặt điện thoại, anh ngẩng đầu, nhìm chằm chằm Trang Tiệp Dư, ánh mắt lạnh như băng.

Trang Tiệp Dư lùi cơ thể ra phía sau, nhịn không được nuốt nuốt ngụm nước miếng.

Hà Cố đứng lên:"Cậu vào đây, tôi và cậu nói chuyện."

Cố Thanh Bùi hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không biểu hiện gì cả.

Hai người tiến vào thư phòng. Hà Cố đóng cửa lại, nghiêng đầu nhìn Trang Tiệp Dư.

Trang Tiệp Dư có chút đề phòng nhìn anh:"Anh muốn làm gì?"

"Tôi cũng muốn hỏi cậu, cậu muốn làm gì? Tôi với cậu không thân chẳng quen, cậu chạy đến nhà tôi định làm gì?"

Trang Tiệp Dư nhếch miệng, "Chỉ là tôi có chút hiếu kỳ, anh và Hàn ca là loại quan hệ nào."

Hà Cố đùa cợt nói:"Cậu cảm thấy là loại quan hệ nào?"

"Anh không cảm thấy anh và Hàn ca rất không hợp sao, tôi tò mò các người đến với nhau ra làm sao."

"Chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu, Tống Cư Hàn ghét loại người lắm mồm, cậu muốn đi theo hắn mà ngay cả điểm này cũng không nắm được?"

Trang Tiệp Dư có chút xấu hổ:"Không cần anh dạy tôi!"

"Tôi không có hứng dạy cậu, bước ra khỏi cánh cửa này, chúng ta chỉ là người dưng gặp nhau lần hai, đừng nói bừa trước mặt Cố Thanh Bùi, nghe hiểu chưa?" Hà Cố tiến gần Trang Tiệp Dư, vẻ mặt nghiêm khắc.

Trang Tiệp Dư cũng trừng anh, trừng hồi lâu, đột nhiên biểu tình thay đổi, ái muội liếm liếm đôi môi phấn nộn, "Lần đó tôi hôn anh, có phải anh cũng rất sướng không?"

Hà Cố sửng sốt, Trang Tiệp Dư đột ngột đổi chủ đề quả thực khiến anh trở tay không kịp.

Trang Tiệp Dư cười nhẹ nói:"Hà Cố, ngày đó anh nói anh có thể làm 1, anh từng làm chưa?"

Hà Cố nhíu mày, thực sự không hiểu Trang Tiệp Dư muốn làm gì nữa.

Trang Tiệp Dư đáng bạo nắm vạt áo Hà Cố:"Kỳ thật...tôi thực sự rất có hứng thú với anh, anh là kiểu trước nay tôi chưa từng gặp, sao lại có người đặc biệt như anh vậy chứ."

Hà Cố nắm cổ tay Trang Tiệp Dư:"Cậu có bệnh à?"

"Hàn ca không cho tôi đụng đến anh, nhưng anh ta càng không cho tôi đụng, tôi càng hiếu kỳ." Trên gương mặt Trang Tiệp Dư nở một nụ cười xinh đẹp, "Anh trả lời tôi đi chứ, anh từng làm 1 chưa?"

Hà Cố không biết Trang Tiệp Dư mưu tính chuyện gì, nhưng anh tuyệt đối không tin cái "hứng thú" đó là đối với anh, anh mặt không biểu tình nói:"Chưa."

Trang Tiệp Dư phì cười:"Anh không muốn thử phát sao?"

"Ít nhất không muốn thử với cậu."

Trang Tiệp Dư trợn tròn mắt:"Anh thật cmn..."

Hà Cố uy hiếp nói:"Trang Tiệp Dư, cậu nghe rõ đây, tôi không biết cậu muốn làm gì, nhưng tôi không muốn dây dưa với cậu, nếu cậu còn làm chuyện gì kỳ lạ nữa, tôi không tha cho cậu đâu."

Trang Tiệp Dư tức đến nỗi mũi phập phồng kịch liệt, từ nhỏ cậu đã dễ nhìn, luôn được ca tụng, chưa bao giờ chịu qua thất bại thế này, cậu hung hăng đẩy Hà Cố, gầm nhẹ:"Anh đúng là cho mặt mũi còn không muốn, ông nội anh!"

Trang Tiệp Dư nổi giận đùng đùng mở cửa đi ra, Hà Cố thầm nghĩ, lần này chắc cậu ta sẽ không đến làm phiền mình nữa rồi.

Khi về tới phòng khách, ánh mắt Cố Thanh Bùi nhìn anh có chút cổ quái, anh giải thích:"Trang Tiệp Dư muốn nhìn mô hình kiến trúc của em."

Cố Thanh Bùi cười cười, chẳng nói gì.

Đồng nghiệp ăn ở nhà Hà Cố bữa cơm, khoảng thời gian đó Hà Cố nhận được ba cuộc điện thoại của Tống Cư Hàn, hỏi mấy người đó đi chưa, hắn càng ngày càng mất kiên nhẫn, Hà Cố cũng hy vọng mau chóng tiễn mấy người đó về.

Cho đến hơn 8 giờ tối, bọn họ mới rời đi, Hà Cố lập tức gọi điện cho Tống Cư Hàn, nói họ đi rồi.

Tống Cư Hàn mất hứng nói:"Giờ mới đi, thích nhà cậu đến thế à, sao không trải chiếu nằm trước cửa nhà anh luôn cho rồi."

"Họ cũng có ý tốt thôi, tôi không có cách nào đuổi họ được, cậu ở đâu? Tôi đi tìm cậu nhé."

"Bỏ đi." Tống Cư Hàn hừ một cái:"Anh đi tắm đi."

"Hử?"

"Tôi đến ngay bây giờ."

Hà Cố nửa tin nửa ngờ, thực sự đi tắm. Vừa thay quần áo xong, Tống Cư Hàn liền mở cửa tiến vào. Hà Cố kinh ngạc:"Cậu ở ngay gần đây sao?"

"Massa chân ở chỗ gần nhà anh." Tống Cư Hàn mặt lạnh nói, "Sao anh lại để bọn họ đến chứ, phiền chết."

"Đồng nghiệp mà, thực sự không dễ từ chối." Hà Cố dịu dàng nói, "Sớm biết cậu đợi bên dưới, tôi đã giả bệnh đuổi họ về rồi.

"Hừ, hiện tại nói thì có tác dụng cái rắm gì." Tống Cư Hàn cởi áo lông lạnh lẽo xuống, tiến lên ôm chặt Hà Cố, ngửi hương sữa tắm ấm áp trên người anh, tâm tình chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Hà Cố xoa nhẹ lưng hắn:"Mệt rồi hả?"

"Hôm nay bắt đầu diễn tập chuẩn bị cho concert, mệt lắm ấy." Thanh âm Tống Cư Hàn mang theo chút buồn ngủ.

"Cậu đi tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi cho tốt."

"Anh biết cách nghỉ ngơi của tôi không phải ngủ." Tay hắn mò vào trong áo Hà Cố, nhẹ nhàng xoa xoa tấm lưng ấm áp kia, còn nhéo eo anh coi như trừng phạt.

Hai người đã hơn một tháng không có làm, cả hai đều có chút động tình, hôn từ phòng khách vào thẳng phòng ngủ, rất nhanh đã rời vào trong bể tình dục điên cuồng.

Trong lúc ý loạn tình mê, đầu Hà Cố chợt lóe lên một số suy nghĩ phức tạp, anh nghĩ, tốt quá rồi, có lẽ anh và Tống Cư Hàn vẫn có thể bên nhau qua một mùa đông nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện