Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, Hà Cố tìm nhân viên khách sạn mượn một bộ quần áo, sau đó để lại 500 tệ, bảo gã mua cho Chu Hạ Nhất một bộ, sau đó cố nhịn sự khó chịu của thân thể rời khỏi.

Anh mặc kệ sau khi Chu Hạ Nhất tỉnh dậy liệu có nhớ chuyện phát sinh tối qua không, lúc này anh cũng chẳng cách nào đối diện với Chu Hạ Nhất.

Về đến nhà, Tôn Tình và Tố Tố vẫn chưa dậy, anh rón ra rón rén trở lại phòng, chui vào trong chăn.

Thân thể đau đớn không là gì cả, dù sao thì trái tim vẫn như đang bị ném trong chảo dầu.

Anh đoán không sai, Tống Cư Hàn lúc trước hay bây giờ, tất cả thâm tình, ôn nhu, lấy lòng, đều là ngụy trang mà thôi, giấu bản tính của sói đi cải trang thành động vật ăn cỏ, nhưng có thể giấu bao lâu? Đó chung quy vẫn là sói, có một ngày nhất định sẽ lộ nguyên hình.

Thế mà anh còn có chút hoài nghi, có phải Tống Cư Hàn thật sự chuyển tính rồi? Đây chính là Tống Cư Hàn, một tên khốn ích kỷ, lãnh khốc, bá đạo. Làm cho anh tối qua hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của mình, cũng chưa chắc đã không phải là chuyện tốt, ít nhất, anh sẽ không có bất cứ mơ tưởng nào đối với con người này nữa, cũng sẽ không có chút dao động nào với quyết định của chính bản thân.

Thậm chí thứ tình cảm mà anh tưởng rằng cả đời này đều khó buông bỏ đối với Tống Cư Hàn, cũng đã tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Anh từng cho rằng anh phải có được Tống Cư Hàn mới có thể đạt được hạnh phúc, chết cũng chẳng nghĩ tới, có một ngày sự thực sẽ hoàn toàn ngược lại. Quả đúng là chuyện nực cười nhất nửa đời trước của anh.

Anh đem bảy năm thanh xuân đẹp đẽ nhất của mình, chôn vùi trên một con người như vậy.

Hà Cố ngủ thẳng đến giữa trưa thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Anh mơ hồ mò điện thoại nhìn, người gọi hiển thị rõ ràng: Chu Hạ Nhất.

Anh gần như nghĩ đều chưa nghĩ liền ngắt máy.

Điện thoại chưa từ bỏ ý định tiếp tục vang lên, Hà Cố dứt khoát chặn số Chu Hạ Nhất. Anh tạm thời thật sự không muốn xử lý chuyện giữa anh và Chu Hạ Nhất, hiện tại anh không muốn làm bất cứ cái gì cả, bởi trên người anh đã chẳng còn chút sức lực nào.

Hoãn trong chốc lát, Hà Cố bò từ giường dậy, nhìn thấy trên bàn cơm bày thức ăn cùng một tờ giấy, cầm lên xem, hóa ra là Tôn Tình đưa Tố Tố đi học vẽ từ sáng sớm, thấy anh chưa dậy, nghĩ rằng anh mệt nên không gọi.

Hà Cố nhẹ nhàng thở ra, máy móc ăn vài miếng thức ăn đã nguội lạnh.

Điện thoại lại vang, lần này là Phùng Tranh gọi tới, chưa từ bỏ ý định hẹn anh ra ngoài ăn cơm, anh không nhận mà trực tiếp vứt điện thoại sang một bên, buông đũa xuống, ngã nhoài lên sô pha, bất tri bất giác thiếp đi.

Trước khi trời tối, anh tỉnh lại tắm rửa một cái, khi Tôn Tình và Tố Tố trở về, anh nhìn như đã khôi phục trạng thái bình thường, giống như tối hôm qua cái gì đều chưa từng phát sinh, chỉ là vẻ mệt mỏi rõ ràng trong mắt vẫn khiến Tôn Tình nghi ngờ, nhưng bị anh gạt phăng đi.

Trước lúc ngủ, anh nhận được tin nhắn từ Trang Tiệp Dư, là một bức ảnh, bối cảnh là phố Nam Kinh buổi tối, ảnh chụp mờ tối mơ hồ, nhưng chỉ cần là người quen anh đều có thể nhận ra. Đó là bức ảnh anh ôm Chu Hạ Nhất, anh cũng không ngờ rõ ràng là kéo lê một người say rượu lên xe, nhìn từ góc độ này lại vô cùng ái muội thân mật.

Trang Tiệp Dư gửi một đoạn ghi âm qua, quả thực như đang rống lên: Đây là ai đây là ai đây là ai!

Tay Hà Cố có chút phát run, anh trực tiếp gọi cuộc điện thoại quốc tế, thẳng thắn hỏi:"Sao cậu có bức ảnh này?"

"Âu Thái Ninh gửi vào một nhóm gồm toàn sao, sau đó chắc chắn có người phát ra ngoài, bọn họ nói..." Trang Tiệp Dư ấp ủng một chút, "Tiện nhân Âu Thái Ninh này."

Hà Cố lạnh lùng nói:"Nói cái gì?"

"Nói...Tống Cư Hàn bị đội mũ xanh."

"Con mẹ nó." Hà Cố thốt ra.

Trang Tiệp Dư giật mình:" Thúc thúc, anh nói bậy nghe man quá đi, tiểu sinh hơi xao xuyến rồi nhe."

Hà Cố thở một hơi:"Cậu nghỉ đi, cúp đây."

"Đừng, chỗ tôi giờ là buổi sáng." Trang Tiệp Dư không thoải mái nói, "Người anh ôm là ai, con hồ li tinh từ phương nào tới vậy."

"Bạn bè."

"Hừ, tôi không tin." Trang Tiệp Dư thất vòn nói, "Có cảm giác khi tôi không ở đó đã xảy ra rất nhiều chuyện."

Hà Cố muốn nói với cậu, quả thật đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng anh không muốn nói câu nào cả.

Trang Tiệp Dư lại nói:"Cái thằng khốn Âu Thái Ninh này, hắn muốn chỉnh mình Tống Cư Hàn cũng được, thế mà còn lợi dụng cả anh, đấy là chụp trước cửa quản bar hả? Âu Thái Ninh cũng can đảm lắm, ỷ vào trong nhà có chút gia thế, đúng lúc sự nghiệp của Tống Cư Hàn xuống dốc, liền muốn cướp mối hòng phất lên lần nữa, Tống Cư Hàn dễ chọc lắm chắc, lần này thì hay rồi, tôi nghe nói hôm nay the gate đã bị phá."

"Hử?"

"Sướng quá đi, cả đám người cầm thiết côn đi vào, chỉ buông một câu "không đả thương người", sau đó đập nát bét cả cái quán bar, trong lòng anh có vui vẻ hơn chút nào không?"

"Có". Hà Cố thật muốn biết Âu Thái Ninh hiện tại còn có thể lộ ra nụ cười ý vị thâm trường kia không.

"Nhưng mà cũng bởi vì hai người có thù cũ, hình như Tống Cư Hàn ngủ với người của hắn ta, ngoài mặt thì hi hi ha ha, sau lưng vẫn luôn ghi hận, hừ, một lũ khốn như nhau cả thôi."

Hà Cố ngay cả nghe đến cái tên Tống Cư Hàn đều cảm thấy khó chịu:"Ừm, cậu yên tâm đi, tôi không sao, tôi còn lên cả thời sự rồi, sẽ bị bức ảnh này ảnh hưởng à? Tiệp Dư, cảm ơn cậu quan tâm." Anh biết mới sáng sớm Trang Tiệp Dư đã dậy tìm anh, là vì cậu lo lắng cho anh.

"Khách khí cái gì. Đúng rồi, tháng sau tôi về nước, anh nhất định rất nhớ tôi rồi chứ hả?"

"Ừm." Hà Cố cố gắng cười thành tiếng, "Có chút."

"Anh đó, đúng là không biết nói chuyện, nhưng mà điểm này tôi cũng thích, được rồi, đợi đón tiếp tôi đi!"

Cúp điện thoại, Hà Cố lên mạng tìm kiếm "the gate", quả nhiên là bị phá, truyền thông vẫn chưa đưa tin, trong giới đồng tính đã bủng nổ rồi, đều ào ào đồn rằng Âu Thái Ninh đắc tội xã hội đen.

Hà Cố nhìn bức ảnh chụp hiện trường, quả thật nát hết, anh cảm thấy có chút hả giận, nhưng trong lòng vẫn chẳng dễ chịu nửa phần.

Tống Cư Hàn có bao nhiêu "không dễ chọc", anh mới là người rõ nhất.

Sau ngày hôm đó, Tống Cư Hàn giống như biến mất khỏi cuộc đời anh, không chỉ không lộ diện, ngay cả điện thoại tin nhắn mỗi ngày đều không có, nhưng Hà Cố vẫn thường nhìn thấy hắn trên các quảng cáo. Từ nỗi phẫn uất ban đầu biến thành tê dại, cũng chỉ mất vài ngày.

Phùng Tranh đến tìm anh một lần, anh thật sự mệt mỏi phải ứng phó, nên liền cùng y đi ăn bữa cơm, Phùng Tranh thấy anh mất hồn mất vía, vô cùng thất vọng, hai người ai về nhà nấy mà trong lòng chẳng hề vui vẻ.

Tôn Tình bắt đầu trị bệnh bằng hoá chất, mấy ngày này Hà Cố đều đưa bà tới bệnh viện, nhưng bà giống như không yên lòng, thường xuyên gọi điện một hai tiếng, còn muốn đi ra ngoài gặp người.

Hà Cố khuyên vài lần bà đều không nghe, liền có chút phát hỏa:"Bây giờ là thời điểm quan trọng, không thể buông bỏ công việc một chút sao, có chuyện gì con giúp mẹ làm, tại sao mẹ không nói gì với con chứ."

Tôn Tình thở dài:" Là chuyện công ty, con không giúp được, kiến trúc và kinh doanh khác xa nhau con à."

Hà Cố nhăn mày:"Cho dù quan trọng hơn nữa, cũng không thể so được với sức khỏe của mẹ."

Tôn Tình lắc lắc đầu:"Mẹ tự biết chừng mực, không phải cũng chưa làm chậm trễ trị liệu sao?"

Hà Cố nhìn Tôn Tình mặc quần áo bệnh nhân, mang theo khăn trùm đầu, sắc mặt tái nhợt, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, tính anh rất bướng bỉnh, nên vô cùng hiểu tính cách mẹ anh, nhưng phàm là việc mình đã quyết định thì ai nói cũng đều vô dụng.

Cứ như vậy qua nửa tháng, Hà Cố đã quen với việc chạy qua chạy lại giữa nhà với bệnh viện, cuộc sống chăm sóc mẹ và em gái, anh rốt cuộc lần nữa cảm nhận được cảm giác được người dựa dẫm.

Hôm nay về đến nhà, anh lại nhận được tin nhắn Chu Hạ Nhất gửi tới, yêu cầu gặp anh một lần, dù là nói chuyện qua điện thoại. Anh ngồi yên thật lâu, cảm thấy làm lơ người ta cũng không hay lắm, nhưng anh thật sự không muốn nói chuyện cùng Chu Hạ Nhất, anh sợ vấn đề Chu Hạ Nhất hỏi, anh không có đủ thời gian suy nghĩ nên trả lời nên như thế nào, vì thế anh gửi một tin nhắn: Chúng ta cứ nói thế này đi.

Chu Hạ Nhất lập tức trả lời: Anh vẫn ổn chứ? Ngày hôm ấy có phải Tống Cư Hàn đến không, hắn ta làm gì với anh?

Hà Cố trả lời: Tôi không muốn nhắc lại chuyện ngày đó, xin lỗi, lại khiến cậu bị thương rồi.

Chu Hạ Nhất nhắn: Em mới nên là người nói xin lỗi, em uống nhiều quá, gây thêm phiền phức cho anh, xin lỗi.

Hà Cố thở dài: Hạ Nhất, cậu không làm gì sai, nhưng hiện tại tình trạng tôi không ổn, mẹ tôi còn bị bệnh, cần tôi chăm sóc, tôi tạm thời không thích hợp gặp cậu, cho tôi chút thời gian được không? Rất xin lỗi, cậu đặc biệt đến Trung Quốc tìm tôi mà tôi lại không thể tiếp đãi cậu thật tốt.

Bên kia trầm mặc vài phút mới trả lời: Thực xin lỗi, nhưng em thích anh.

Trái tim Hà Cố khẽ run, không biết nên nói gì.

Chu Hạ Nhất cũng chẳng nhắn tới nữa.

Hà Cố nghĩ đến khuôn mặt khiến người ta yêu thích của Chu Hạ Nhất, cảm thấy buồn bã vô cùng. Nếu như, chỉ là nếu như, cho anh thời gian một hai năm, anh có thể hoàn toàn hút bỏ chất độc mang tên "Tống Cư Hàn" ra khỏi cơ thể, mà Chu Hạ Nhất vẫn nguyện ý chấp nhận anh, có lẽ anh sẽ nghiêm túc cùng y hẹn hò. Nhưng hiện tại không được, anh không muốn phụ lòng người thanh niên nhiệt tình thiện lương này.

Đến bệnh viện đưa cơm cho Tôn Tình xong, Hà Cố dự định đi đón Tố Tố tan học, Tố Tố đang học lớp hội họa, thời gian còn sớm, anh có thể ngồi đọc sách một lúc trong quán cafe gần đó.

Trên đường, điện thoại anh vang hai tiếng, anh liếc một cái, có người gửi mail tới, anh nhìn trúng tên hiển thị trên màn hình: Cần Tình.

Công nghiệp Cần Tình? Đó là tên công ty của mẹ.

Hà Cố Có chút nghi hoặc mở điện thoại, đảo qua tiêu đề: Điều tra tài sản công ngiệp Cần Tình.

Trong lòng Hà Cố căng thẳng, đỗ xe vào ven đường. Anh nhìn người gửi mail, không phải mẹ anh, nếu không phải mẹ anh, ai sẽ gửi thứ này cho anh? Anh vội mở ra xem.

Nội dung điều tra rất dài, ước chừng có hơn mười trang, bên trong liệt kê mấy khoản vay gần đây của Cần Tình, nợ ngân hàng bốn trăm triệu, nhiều sản nghiệp dưới trướng công ty bị niêm phong, còn có chính sách bảo vệ môi trường do chính phủ Thượng Hải đề ra, yêu cầu khu công nghiệp dời địa chỉ, nhà máy xăm lốp vừa hay ở trên danh sách buộc phải di dời, ngoài ra còn có nhiều chứng cớ, nghi ngờ công nghiệp Cần Tình năm trước làm ăn thua lỗ, làm giả sổ sách lừa gạt cổ đông.

Hà Cố càng xem càng kinh hãi, tay đều đã phát run.

Công nghiệp Cần Tình vốn dĩ chính là công ty nhỏ, những hạng mục điều tra này tùy tiện một cái cũng đủ khiến cổ phiếu hạ giá trầm trọng, làm giả sổ sách tuy rằng không có chứng cớ thực tế, nhưng rất nhiều phân tích ràng đâu ra đấy, hiển nhiên là bị điều tra kỹ càng, mà chỉ cần bản điều tra này bị công khai, nghành giảm thị tất nhiên phải nhúng tay vào, cuối cùng sẽ tra ra cái gì, chẳng cần nói cũng biết.

Hà Cố đóng word, trở lại trang email, phát hiện người gửi là hòm thư lạ, hơn nữa trừ bỏ tệp văn kiện này, thì người đó không nói chữ nào, nhưng Hà Cố đã đoán ra được là ai.

Tống Cư Hàn.

Chỉ có Tống Cư Hàn mới có năng lực như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngủ mà có thể vượt qua các khâu cần thiết, nắm được những thông tin cơ mật, là một trong những công ty lớn nhất trong ở giới tư bản trong nước, mạng lưới quan hệ của truyền thông Tống thị trải rộng khắp mọi nơi, nếu muốn thăm dò về một công ty trong thị trường chứng khoán, quả thực là dễ như trở bàn tay.

Cũng chỉ có Tống Cư Hàn, mới có động cơ như vậy. Nhớ tới lời uy hiếp tối hôm đó của hắn...

Nửa tháng ngắn ngủi,Tống Cư Hàn trừ bỏ không lấy được sổ kế toán, gần như đã moi được hết thông tin của Cần Tình.

Hà Cố ném di động xuống, hung hăng đấm lên vô lăng, tiếng còi vang lên cùng tiếng phẫn nộ gầm nhẹ của anh.

Anh rốt cục hiểu được tại sao mỗi ngày Tôn Tình đều bận rộn như vậy, hơn nữa bất luận thua lỗ là thật hay giả, nợ ngân hàng nhiều tiền đến thế, lại đối mặt với biến động lớn phải dời nhà máy, khẳng định có vô số vấn đề khó khăn chờ bà, huống chi bà đang chữa bệnh, còn phải đấu đá cùng chồng, quả thực là loạn trong giặc ngoài, họa vô đơn chí.

Nhưng bà lại chọn cách một mình chống chọi, cái gì cũng không nói.

Hà Cố khó chịu đến nỗi gần như không thở nổi.

Qua hơn nửa ngày, anh mới cầm điện thoại, bấm dãy số anh đã xóa nhưng vẫn in sâu trong tâm trí kia.

Bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói Tống Cư Hàn không có vẻ biếng nhác như ngày thường, mà rất trầm thấp:"Anh xem xong rồi."

Hà Cố cắn răng:"Cậu muốn thế nào?"

"Tới nhà tôi, ngay bây giờ." Tống Cư Hàn nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Hà Cố khởi động xe, thô bạo đạp chân ga, lái về nơi anh tưởng rằng cả đời này đều sẽ không đặt chân tới.

Tới nhà Tống Cư Hàn, Hà Cố đứng trước cửa, dồn toàn bộ dũng khí ấn chuông.

Cửa bị mở ra, Tống Cư Hàn đứng tại cửa, nhìn qua rất chán chường, tinh thần sa sút, cả người gầy một vòng, chẳng còn vẻ thiên chi kiêu tử ngông cuồng tự đại ngày xưa nữa.

Hà Cố khó có thể khắc chế lửa giận trong lòng, hung tợn trừng hắn.

"Vào đi." Tống Cư Hàn nói.

Hà Cố nắm tay thành quyền tiến vào.

Ánh mắt Tống cư Hàn từ đầu tới đuôi đều chưa từng dời khỏi người Hà Cố, khát vọng như dã thú ấy khiến Hà Cố sợ hãi.

Hà Cố đứng giữa phòng khách, không tiến thêm bước nào nữa:"Nói, cậu muốn làm gì."

Tống Cư Hàn đi đến quầy bar nhỏ:"Muốn uống gì? Hình như anh chỉ thích trà và nước."

Hà Cố tiến tới trước quầy bar, lạnh lùng nhìn hắn:"Cậu, muốn, làm, cái, gì!"

Tống Cư Hàn dừng một chút, nâng mắt nhìn Hà Cố:"Tôi muốn anh."

"Tống Cư Hàn!" Biểu tình Hà Cố đã chút vặn vẹo, "Tên súc sinh, rốt cuộc tôi nợ cậu cái gì, tại sao cậu không thể buông tha cho tôi!"

Trong mắt Tống Cư Hàn xẹt qua một tia thống khổ:"Tôi chính là...không thể."

"Tư liệu này, cậu tưởng rằng tôi sẽ tin sao?"

"Nếu anh không tin thì sẽ chẳng đến, muốn biết là thật hay giả, trực tiếp đi hỏi mẹ anh là được." Tống Cư Hàn đờ đẫn nói, "Tôi có thể hủy cả Cần Tình, cũng có thể cứu nó, tất cả đều phải dựa vào anh."

Hà Cố tóm lấy cổ áo hắn:"Có phải cậu điên rồi không!"

Tống Cư Hàn nhếch môi cười:"Chắc là thế đi, là anh khiến tôi phát điên."

"Cậu làm như vậy có ý nghĩa gì, tôi sẽ hận cậu, sẽ khinh thường cậu cả đời này!"

Tống Cư Hàn đem bàn tay to lớn của mình bao trọn tay Hà Cố, ngả người về phía trước, tiến sát mặt Hà Cố, con ngươi tối đen sâu không thấy đáy:"Ít nhất, anh sẽ mãi thuộc về tôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện