Cơm nước xong, tiểu Tùng đưa bọn họ tới sân bay, lần này đem xe trực tiếp lái thẳng tới chỗ phi cơ.
Tố Tố hưng phấn cười rạng rỡ, nhảy xuống xe liền bảo Hà Cố chụp ảnh cho bé.
Hà Cố căn bản không biết chụp ảnh, người nhờ anh chụp hộ không phải chỉ có mỗi đầu thì chính là tối mờ chẳng nhìn rõ mặt, Tố Tố phi thường không hài lòng, tiểu Tùng vội thế chân, bảo Hà Cố và Tống Cư Hàn lên máy bay trước.
Hà Cố ghét ngoài trời nóng nên liền bước lên máy bay.
Hà Cố cũng là lần đầu tiên ngồi phi cơ tư nhân, anh đã sớm biết Tống Cư Hàn có tiền, nhưng đối với cụm từ "có tiền" kia rốt cục là bao nhiêu thì anh chẳng có khái niệm gì, lần này quả thực chấn động bởi vẻ xa hoa của chiếc phi cơ kia.
"Ngồi." Tống Cư Hàn lấy lòng ấn Hà Cố ngồi xuống ghế da, "Phi cơ này là bố tôi mua cùng với mấy người bạn của ông ấy, nhà Bành Phóng cũng mua một chiếc, trước kia tôi cảm thấy không thực dụng, chẳng bằng đi thuê, hiện tại rốt cục phát huy được chút tác dụng rồi."
Hà Cố nghe đến cái tên quen thuộc cái kia, thuận miệng hỏi một câu:" Bành tổng gần đây thế nào?"
Tống Cư Hàn trợn mắt:"Có quỷ mới biết, chắc vẫn chưa chết." Chuyện lần trước hắn lười tìm Bành Phóng tính sổ, nhưng tạm thời cũng không muốn để ý tới tên họ Bành lắm mồm kia nữa, Bành Phóng mồm năm miệng mười đã nổi danh trong giới, bình thường tin bát quái Bành Phóng thu được đều đến từ cậu bạn chơi từ thuở nhỏ của y-Nguyên Dương, chẳng ngờ mối quan hệ giữa hai người không mặn không nhạt mà cũng có thể trúng chiêu.
"Vậy..." Hà Cố Do dự một chút, vẫn là mở miệng hỏi, "Còn Nguyên Dương? Cậu có tin gì về cậu ta không?"
Hồi chuông cảnh giác trong lòng Tống Cư Hàn rung lên mãnh liệt:"Anh quen Nguyên Dương à? Anh hỏi cậu ta làm gì?"
"Không quen, nhưng cậu ta cùng với cấp trên trước đây của tôi từng có chút...quan hệ."
"Cố Thanh Bùi?"
"Ừm."
Tống Cư Hàn nhíu mày:"Anh chắc chắn? Nguyên Dương thích phụ nữ mà."
"Chắc chắn."
"Chỉ nghe nói cậu ta gây sự với bố, sau đó tính tình đại biến, tự gây dựng sự nghiệp, hình như còn rất ăn nên làm ra." Tống Cư Hàn hừ lạnh nói, "Tôi đã nói tên Cố Thanh Bùi kia không phải người bình thường mà, đến cả Nguyên Dương mà anh ta còn có thể bẻ cong, anh ta thật sự không có ý gì với anh chứ?"
Hà Cố bình thản nói:"Cố tổng rất có mị lực, ai thích anh ấy tôi đều không thấy ngạc nhiên, nhưng chúng ta...bỏ đi, sao tôi phải giải thích với cậu?"
Tống Cư Hàn nhất thời có chút khẩn trương:"Anh đừng tức giận, tôi chỉ nói bừa thôi."
Hà Cố Quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tiểu Tùng vừa hay dắt Tố Tố lên phi cơ.
Tố Tố vui vẻ nhảy tưng tưng:"Wa, đẹp quá, anh Hàn em thích phi cơ này."
"Em thích vậy lần sau anh lại cho em ngồi, đợi đến khi sinh nhật em anh liền lái phi cơ đưa em đi chơi."
"Được!" Tố Tố nhịn không được cười mãi, "Anh Hàn đẹp trai lắm luôn đó!"
"Thế hả?" Tống Cư Hàn trêu bé, "Anh Hàn hay anh trai em đẹp trai hơn?" Nói xong hắn nháy mắt ra hiệu mãnh liệt với Tố Tố về hướng Hà Cố.
Tố Tố nhìn nhìn Hà Cố, lại nhìn nhìn Tống Cư Hàn, chớp mắt do dự một chút, nhỏ giọng nói:"anh Hàn đẹp trai hơn."
Tống Cư Hàn bĩu bĩu môi, không tán thưởng lắc lắc đầu.
"Nhưng em yêu anh trai nhất." Tố Tố xấu hổ nói.
Hà Cố quay đầu, nở nụ cười nhàn nhạt.
Tống Cư Hàn nói:"Ừ, anh cũng yêu anh trai em nhất." Nói xong giơ tay lên nắm thành quyền đụng nhẹ vào nắm tay Tố Tố.
Hà Cố nhíu mày quát khẽ:"Cậu nói linh tinh gì vậy."
Tống Cư Hàn nhìn anh, trong mắt tràn đầy thâm tình cùng ý cười.
"Ôi chao." Tiểu Tùng nhìn chằm chằm di động kêu một tiếng, "Sáng nay hai người đi mua đồ ăn sáng cùng nhau bị chụp lại rồi, cách đây chưa bao lâu mà đã tung lên mạng."
"Đậu, tôi trùm kín thế mà vẫn có thể nhận ra?"
"Xóa không?" Tiểu Tùng hỏi, "Em cảm thấy không cần xóa, bởi vì rất nhiều người đều nói rất ấm áp, rất xứng đôi."
Hà Cố chậm rãi quay đầu nhìn tiểu Tùng, không dám tin nói:" Cái gì?" Vì để bản thân đỡ cảm thấy ấm ức nên mấy ngày nay anh dứt khoát không lên mạng đọc mấy thứ lung tung ấy, ngay cả tin tức ở sân bay ngày hôm qua anh cũng chưa xem, dù sao không phải mắng anh thì chính là mắng Tống Cư Hàn, sao hiện tại lại xuất hiện thêm chiều hướng dư luận như thế này nữa.
Mắt Tống Cư Hàn ngời sáng:"Mau đưa tôi xem xem." Hắn cướp lấy điện thoại, ngón tay nhanh chóng lướt màn hình, trên mặt dần lộ ra nụ cười đắc ý, "Coi như bọn họ có mắt nhìn, không cần xóa."
"Hiệu quả cứ đi theo chiều hướng này sẽ rất tốt, hiện tại rất nhiều người ủng hộ hai anh, nhất là fan của anh." Tiểu Tùng cười nhìn Hà Cố, "Anh, anh Hàn làm chuyện này, mới bắt đầu khẳng định sẽ khiến người ta trở tay không kịp, làm cho người ta cảm thấy trái lẽ thường, không thể tha thứ, nhưng thời gian trôi qua lâu ắt sẽ có những tiếng nói khác, chung quy đây không phải việc xấu xa, đây là một chuyện, ai, nói hoa mỹ một chút chính là chân ái tối thượng, rất cảm động lòng người, hiện tại rất nhiều người khen ngợi anh Hàn dũng cảm, khí phách, đáng mặt đàn ông, còn nói hai người vô cùng xứng đôi, chúc phúc cho hai người."
Hà Cố ngẩn ngơ, nửa ngày mới phun ra một câu:" Xã hội hiện nay phóng khoáng thế rồi à?"
Tiểu Tùng cười cười:"Nói thế nào nhỉ, dân chúng coi như khá cởi mở, nhưng mấy ông lớn lại cực bảo thủ, anh Hàn nói ra mấy lời đó, về sau chỉ có thể làm việc ở sau sân khấu, tổn thất quá lớn..."
"Được rồi, nói nhiều như vậy." Tống Cư Hàn ngắt lời cậu, hừ nhẹ một tiếng, "Tôi chẳng thèm quan tâm họ nói gì, muốn mắng muốn chửi tùy, nhưng nói tôi với Hà Cố xứng đôi, thẩm mỹ nhất định không tồi."
Trong lòng Hà Cố có chút cảm khái, anh vốn dĩ cho rằng bản thân đã biến thành "kẻ thù chung của toàn dân" rồi, bất quá nghĩ đến những người đó cũng chỉ là bởi vì thích Tống Cư Hàn mà yêu ai yêu cả đường đi, cũng không có gì đáng vui mừng cả, chỉ có thể miễn cưỡng coi như được an ủi.
"Hà Cố, anh xem." Tống Cư Hàn đem điện thoại giơ trước mặt Hà Cố.
Hà Cố thờ ơ liếc nhìn, trong ảnh chụp có cảnh Tống Cư Hàn đỡ lấy bữa ăn sáng từ tay anh, có cảnh hắn kéo tay anh, còn có cảnh hắn ôm anh giúp anh tránh khỏi cái cống, từng bức từng bức, tuy rằng chụp có chút mờ ảo, nhưng những bức chưa qua chỉnh sửa vô cùng bình dị ấy lại trông hài hòa lạ thường.
"Em cũng muốn xem." Tố Tố tiến gần.
Hà Cố vươn tay che màn hình:"Trẻ con đừng quan tâm mấy chuyện này, em làm bài tập hè xong chưa?"
Tố Tố xụ mặt.
"Vài ngày nữa là khai giảng rồi, mau đi làm bài tập."
"Vâng." Tố Tố hậm hực đi làm bài tập.
Tiểu Tùng rất thức thời đứng lên:"Em đi phụ đạo bé, aiya em học toán giỏi lắm đó."
Phi cơ cất cánh, Hà Cố cùng Tống Cư Hàn ngồi đối diện nhau trên ghế sô pha đơn, Hà Cố nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, Tống Cư Hàn nhìn anh.
Khóe mắt Hà Cố luôn có thể cảm giác được ánh nhìn của Tống Cư Hàn, nhưng anh không chỗ có thể trốn, cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa, anh dứt khoát hạ ghế xuống nằm nghỉ một lát, tuy rằng anh chẳng mệt chút nào. Ngón tay anh ấn nút chỉnh trên tay vịn, chẳng biết nút nào mới đúng.
"Làm sao vậy?"
"Tôi muốn chỉnh ghế dựa xuống thấp."
"Anh mệt thì vào phòng ngủ đi."
"Không cần."
Tống Cư Hàn đứng dậy, hai tay đè lên tay vịn, nửa người trên cúi xuống, ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn đôi mắt Hà Cố.
Hương nước hoa nhẹ nhàng cùng hơi thở thuần nam tính của Tống Cư Hàn tản ra trong cự ly cực gần, Hà Cố không tránh ở đâu được, hô hấp ngưng trệ, không cam lòng yếu thế nhìn thẳng hắn.
Ngón tay Tống Cư Hàn ấn nhẹ nút trên tay vịn, Hà Cố liền cảm giác chỗ tựa lưng ngửa về sau, thẳng đến khi nghiêng đến một góc độ thoải mái. Tống Cư Hàn nhịn không được áp người xuống, ấn một nụ hôn nhẹ trên trán Hà Cố, "Nghỉ ngơi một lát đi."
Hà Cố nhắm hai mắt lại, anh lo lắng cảm xúc trong lòng sẽ bị đôi mắt tiết lộ mất.
Tống Cư Hàn lấy một tấm chăn mỏng trong ngăn tủ đắp lên người Hà Cố, sau đó ngồi về chỗ, tay chống cằm lặng lẽ nhìn anh, khóe miệng dần dần kéo lên một nụ cười vừa ôn nhu vừa khổ sở.
Chẳng bao lâu sau phi cơ đã tới Thượng Hải, Tống Cư Hàn đích thân xách hành lý giúp Hà Cố:" Chúng ta đi thôi."
Hà Cố kinh ngạc nhìn hắn:"Cậu cũng muốn xuống máy bay?" Anh tưởng rằng Tống Cư Hàn và tiểu Tùng chỉ là đưa bọn họ đến đây rồi về luôn.
"Đương nhiên, nếu bác gái bằng lòng, tôi còn muốn mời bà ăn bữa cơm."
"Không được." Hà Cố chẳng chút do dự nói, "Bà không muốn thấy cậu, cậu đừng làm bừa."
Biểu tình Tống Cư Hàn có chút mất mác:" Được rồi, nhưng tôi vẫn phải ở lại, tôi còn phải đưa anh về nữa chứ."
Hà Cố hết cách, không để ý đến hắn nữa.
Bọn họ ngồi trên xe, Tống Cư Hàn đưa anh tới khách sạn Tôn Tình đặt trước, sau khi để hành lý xuống, Hà Cố đưa Tố Tố về nhà.
Tôn Tình ly thân với chồng đã mấy năm, để tiện cho Tố Tố đến trường, bà mua một căn phòng trong thành phố, nhưng thỉnh thoảng bố Tố Tố sẽ đến thăm bé, để tránh khỏi tình huống xấu hổ ngẫu nhiên, Hà Cố đến Thượng Hải vẫn luôn ở khách sạn.
Nhưng hiện tại tựa hồ không cần nữa, ba người vừa gặp mặt, Tôn Tình liền bảo Hà Cố ở lại.
Hà Cố nói:"Bỏ đi, con ở khách sạn tiện hơn. Mẹ, dạo này mẹ cảm thấy sao? Tháng sau là phải tiếp tục đợt trị liệu thứ hai rồi."
"Mẹ vẫn ổn." Giữa mi tâm Tôn Tình có một tia mệt mỏi, rõ ràng là do đàm phán không thuận lợi.
"Tình huống hiện tại thế nào?"
" Lí Thành Tinh coi như nể tình cũ, có điểm buông lỏng, nhưng hai thằng con trai của ông ta đúng là lũ chẳng ra gì, tham lam muốn chết, hơn nữa... Chuyện mẹ sinh bệnh bọn họ đã biết, hiện tại buộc mẹ nhượng lại cổ phần với giá thấp."
Sắc mặt Hà Cố khẽ biến:"Sao bọn họ biết?"
"Ai, kỳ thật việc này sớm muộn gì cũng lộ thôi, hiện tại công ty còn có vài người tâm lý hoảng sợ, bọn họ tung tin đồn nói mẹ sống không được bao lâu nữa, người trước kia trung thành với mẹ đều bắt đầu tính toán đường lui cho chính mình, dựa dẫm bên khác, tình thế rất bất lợi với mẹ."
"Mẹ, sự tình nghiêm trọng như vậy sao giờ mới nói với con?"
Tôn Tình thở dài:"Mẹ nói với con cái gì đây, con quan tâm chuyện của con đã đủ sứt đầu mẻ trán rồi."
"Vậy mẹ cũng không thể..." Hà Cố có chút buồn bực, "Con lớn bằng ngần này, lẽ nào trong mắt mẹ không có chút tác dụng gì sao?"
Tôn Tình vội nói:"Sao có thể, chỉ là mẹ không muốn kéo con vào mớ rắc rối này."
"Muốn hay không thì sớm muộn gì con đều sẽ bị cuốn vào, trước mắt chúng ta không phải nên cùng vượt qua cửa ải khó khăn sao?"
Tôn Tình khó chịu xoa xoa mi tâm, "Con trai, mẹ biết con rất muốn san sẻ gánh nặng cùng mẹ, nhưng mẹ thật sự không biết con có thể giúp mẹ được cái gì, chuyện giữa mẹ và Lí gia quá rối rắm, nếu kéo thêm con vào nữa chỉ càng thêm loạn thôi, chỉ cần con giúp mẹ chăm sóc tốt Tố Tố chính là sự giúp đỡ lớn nhất rồi, những thứ khác mẹ không muốn con bận tâm."
Trong lòng Hà Cố ảo não, cũng biết mẹ anh nói đúng, anh đích thực chẳng giúp được gì. Anh không hiểu kinh doanh, không hiểu pháp luật, thậm chí ngay cả đạo lí đối nhân xử thế đều học không đủ hoàn thiện, nói cho cùng anh chỉ là một kỹ sư, tham gia vào trận phân tranh tài sản vài trăm triệu này thì có thể phát huy tác dụng gì đây? Nhìn bộ dáng thất vọng của Hà Cố, trong lòng Tôn Tình khó chịu, liền nói rất nhiều để an ủi anh.
Chẳng biết tại sao Hà Cố đột nhiên nhớ tới Tống Cư Hàn, có lẽ vấn đề khó khăn mang đến phiền phức cho bọn họ, với tài lực của Tống Cư Hàn đều có thể dễ dàng giải quyết...Chỉ là anh vĩnh viễn sẽ không cầu xin Tống Cư Hàn giúp đỡ nữa.
"Đúng rồi, con với Tống Cư Hàn rốt cuộc là chuyện gì?"
Đột nhiên nghe thấy ba chữ "Tống Cư Hàn" từ miệng mẹ, Hà Cố giật mình, cảm giác chột dạ chợt ùa tới, anh ngây ngẩn:"Chuyện gì là chuyện gì ạ?"
Tôn Tình lắc lắc đầu:" Tuy rằng mẹ không hay lên mạng nhưng tin tức liên quan tới con mẹ đều theo dõi, sáng nay hai đứa còn ở cùng nhau, con tưởng mẹ không biết gì à?"
Hà Cố nhanh chóng nghĩ ra rất nhiều lý do, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói thật:"Cậu ấy muốn làm hòa với con."
Tôn Tình trách móc nhìn anh một cái:"Cậu ta muốn làm hòa với con, hiện tại cả Trung Quốc, à không, đâu chỉ Trung Quốc, dù sao hiện tại ai không biết, mấu chốt là ở con, con nghĩ thế nào?"
Hà Cố lắc lắc đầu:"Con và cậu ấy ở bên nhau bao năm qua cũng chỉ chứng minh bọn con không hợp, vậy nên con không định quay đầu."
"Con thật sự nghĩ như vậy?" Tôn Tình nghiêm túc nhìn anh, "Nếu con thật sự nghĩ thế thì mẹ yên tâm rồi, đừng quan tâm đến cậu ta nữa, cậu ta sớm muộn sẽ mất hứng thú, không dây dưa tiếp tục dây dưa với con."
"Ừm," Hà Cố cúi đầu.
Tôn Tình nheo mắt, biểu tình hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Đưa Tố Tố về nhà, cùng ăn bữa cơm, buổi tối Hà Cố liền trở về khách sạn.
Anh vừa dùng thẻ phòng mở cửa, phòng bên cạnh lần nữa đột ngột bật mở, Tống Cư Hàn vọt ra như một vị thần, vui vẻ nói:"Anh về rồi."
Hà Cố nhíu mày:"Sao cậu..." Lẽ nào Tống Cư Hàn cứ dựng tai nghe ngóng động tĩnh bên phòng anh?
"Bạn tôi vừa tặng chai rượu ngon, cùng uống đi."
"Không." Hà Cố tiến vào phòng.
Tống Cư Hàn vẫn cứ theo đuôi cùng vào, "Tôi biết gần chỗ này có đồ ăn ngon, chúng ta đi ăn khuya đi."
"Tôi rất no."
"Lầu 2 khách sạn có KTV, tôi hát cho anh nghe nhé?"
Thân hình Hà Cố dừng một chút, nói:"Tôi muốn nghỉ ngơi."
Tống Cư Hàn dựa lên tưởng, trong miệng khẽ ngâm một điệu hát u buồn.
Hà Cố gần như lập tức nghe ra ca khúc Tống Cư Hàn hát là "yêu thì có gì sai", trong lòng anh run lên, xoay mạnh người:"Cậu nên đi ra rồi đó."
Ánh mắt Tống Cư Hàn sáng như sao trời, hàm chứa một loại chờ mong khiến người ta không nỡ:"Anh không muốn nghe bản live sao?"
"Không muốn." Hà Cố lạnh lùng nói, "Ra ngoài."
Biểu tình Tống Cư hàn nháy mắt ảm đạm, yên lặng xoay người rời khỏi.
Nghe tiếng cửa khóa lạch cạch một tiếng khép lại, dây thần kinh căng chặt của Hà Cố mới chậm rãi buông lỏng. Anh nhắm hai mắt, trong lòng mờ mịt như đang đi giữa sa mạc.
Tố Tố hưng phấn cười rạng rỡ, nhảy xuống xe liền bảo Hà Cố chụp ảnh cho bé.
Hà Cố căn bản không biết chụp ảnh, người nhờ anh chụp hộ không phải chỉ có mỗi đầu thì chính là tối mờ chẳng nhìn rõ mặt, Tố Tố phi thường không hài lòng, tiểu Tùng vội thế chân, bảo Hà Cố và Tống Cư Hàn lên máy bay trước.
Hà Cố ghét ngoài trời nóng nên liền bước lên máy bay.
Hà Cố cũng là lần đầu tiên ngồi phi cơ tư nhân, anh đã sớm biết Tống Cư Hàn có tiền, nhưng đối với cụm từ "có tiền" kia rốt cục là bao nhiêu thì anh chẳng có khái niệm gì, lần này quả thực chấn động bởi vẻ xa hoa của chiếc phi cơ kia.
"Ngồi." Tống Cư Hàn lấy lòng ấn Hà Cố ngồi xuống ghế da, "Phi cơ này là bố tôi mua cùng với mấy người bạn của ông ấy, nhà Bành Phóng cũng mua một chiếc, trước kia tôi cảm thấy không thực dụng, chẳng bằng đi thuê, hiện tại rốt cục phát huy được chút tác dụng rồi."
Hà Cố nghe đến cái tên quen thuộc cái kia, thuận miệng hỏi một câu:" Bành tổng gần đây thế nào?"
Tống Cư Hàn trợn mắt:"Có quỷ mới biết, chắc vẫn chưa chết." Chuyện lần trước hắn lười tìm Bành Phóng tính sổ, nhưng tạm thời cũng không muốn để ý tới tên họ Bành lắm mồm kia nữa, Bành Phóng mồm năm miệng mười đã nổi danh trong giới, bình thường tin bát quái Bành Phóng thu được đều đến từ cậu bạn chơi từ thuở nhỏ của y-Nguyên Dương, chẳng ngờ mối quan hệ giữa hai người không mặn không nhạt mà cũng có thể trúng chiêu.
"Vậy..." Hà Cố Do dự một chút, vẫn là mở miệng hỏi, "Còn Nguyên Dương? Cậu có tin gì về cậu ta không?"
Hồi chuông cảnh giác trong lòng Tống Cư Hàn rung lên mãnh liệt:"Anh quen Nguyên Dương à? Anh hỏi cậu ta làm gì?"
"Không quen, nhưng cậu ta cùng với cấp trên trước đây của tôi từng có chút...quan hệ."
"Cố Thanh Bùi?"
"Ừm."
Tống Cư Hàn nhíu mày:"Anh chắc chắn? Nguyên Dương thích phụ nữ mà."
"Chắc chắn."
"Chỉ nghe nói cậu ta gây sự với bố, sau đó tính tình đại biến, tự gây dựng sự nghiệp, hình như còn rất ăn nên làm ra." Tống Cư Hàn hừ lạnh nói, "Tôi đã nói tên Cố Thanh Bùi kia không phải người bình thường mà, đến cả Nguyên Dương mà anh ta còn có thể bẻ cong, anh ta thật sự không có ý gì với anh chứ?"
Hà Cố bình thản nói:"Cố tổng rất có mị lực, ai thích anh ấy tôi đều không thấy ngạc nhiên, nhưng chúng ta...bỏ đi, sao tôi phải giải thích với cậu?"
Tống Cư Hàn nhất thời có chút khẩn trương:"Anh đừng tức giận, tôi chỉ nói bừa thôi."
Hà Cố Quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tiểu Tùng vừa hay dắt Tố Tố lên phi cơ.
Tố Tố vui vẻ nhảy tưng tưng:"Wa, đẹp quá, anh Hàn em thích phi cơ này."
"Em thích vậy lần sau anh lại cho em ngồi, đợi đến khi sinh nhật em anh liền lái phi cơ đưa em đi chơi."
"Được!" Tố Tố nhịn không được cười mãi, "Anh Hàn đẹp trai lắm luôn đó!"
"Thế hả?" Tống Cư Hàn trêu bé, "Anh Hàn hay anh trai em đẹp trai hơn?" Nói xong hắn nháy mắt ra hiệu mãnh liệt với Tố Tố về hướng Hà Cố.
Tố Tố nhìn nhìn Hà Cố, lại nhìn nhìn Tống Cư Hàn, chớp mắt do dự một chút, nhỏ giọng nói:"anh Hàn đẹp trai hơn."
Tống Cư Hàn bĩu bĩu môi, không tán thưởng lắc lắc đầu.
"Nhưng em yêu anh trai nhất." Tố Tố xấu hổ nói.
Hà Cố quay đầu, nở nụ cười nhàn nhạt.
Tống Cư Hàn nói:"Ừ, anh cũng yêu anh trai em nhất." Nói xong giơ tay lên nắm thành quyền đụng nhẹ vào nắm tay Tố Tố.
Hà Cố nhíu mày quát khẽ:"Cậu nói linh tinh gì vậy."
Tống Cư Hàn nhìn anh, trong mắt tràn đầy thâm tình cùng ý cười.
"Ôi chao." Tiểu Tùng nhìn chằm chằm di động kêu một tiếng, "Sáng nay hai người đi mua đồ ăn sáng cùng nhau bị chụp lại rồi, cách đây chưa bao lâu mà đã tung lên mạng."
"Đậu, tôi trùm kín thế mà vẫn có thể nhận ra?"
"Xóa không?" Tiểu Tùng hỏi, "Em cảm thấy không cần xóa, bởi vì rất nhiều người đều nói rất ấm áp, rất xứng đôi."
Hà Cố chậm rãi quay đầu nhìn tiểu Tùng, không dám tin nói:" Cái gì?" Vì để bản thân đỡ cảm thấy ấm ức nên mấy ngày nay anh dứt khoát không lên mạng đọc mấy thứ lung tung ấy, ngay cả tin tức ở sân bay ngày hôm qua anh cũng chưa xem, dù sao không phải mắng anh thì chính là mắng Tống Cư Hàn, sao hiện tại lại xuất hiện thêm chiều hướng dư luận như thế này nữa.
Mắt Tống Cư Hàn ngời sáng:"Mau đưa tôi xem xem." Hắn cướp lấy điện thoại, ngón tay nhanh chóng lướt màn hình, trên mặt dần lộ ra nụ cười đắc ý, "Coi như bọn họ có mắt nhìn, không cần xóa."
"Hiệu quả cứ đi theo chiều hướng này sẽ rất tốt, hiện tại rất nhiều người ủng hộ hai anh, nhất là fan của anh." Tiểu Tùng cười nhìn Hà Cố, "Anh, anh Hàn làm chuyện này, mới bắt đầu khẳng định sẽ khiến người ta trở tay không kịp, làm cho người ta cảm thấy trái lẽ thường, không thể tha thứ, nhưng thời gian trôi qua lâu ắt sẽ có những tiếng nói khác, chung quy đây không phải việc xấu xa, đây là một chuyện, ai, nói hoa mỹ một chút chính là chân ái tối thượng, rất cảm động lòng người, hiện tại rất nhiều người khen ngợi anh Hàn dũng cảm, khí phách, đáng mặt đàn ông, còn nói hai người vô cùng xứng đôi, chúc phúc cho hai người."
Hà Cố ngẩn ngơ, nửa ngày mới phun ra một câu:" Xã hội hiện nay phóng khoáng thế rồi à?"
Tiểu Tùng cười cười:"Nói thế nào nhỉ, dân chúng coi như khá cởi mở, nhưng mấy ông lớn lại cực bảo thủ, anh Hàn nói ra mấy lời đó, về sau chỉ có thể làm việc ở sau sân khấu, tổn thất quá lớn..."
"Được rồi, nói nhiều như vậy." Tống Cư Hàn ngắt lời cậu, hừ nhẹ một tiếng, "Tôi chẳng thèm quan tâm họ nói gì, muốn mắng muốn chửi tùy, nhưng nói tôi với Hà Cố xứng đôi, thẩm mỹ nhất định không tồi."
Trong lòng Hà Cố có chút cảm khái, anh vốn dĩ cho rằng bản thân đã biến thành "kẻ thù chung của toàn dân" rồi, bất quá nghĩ đến những người đó cũng chỉ là bởi vì thích Tống Cư Hàn mà yêu ai yêu cả đường đi, cũng không có gì đáng vui mừng cả, chỉ có thể miễn cưỡng coi như được an ủi.
"Hà Cố, anh xem." Tống Cư Hàn đem điện thoại giơ trước mặt Hà Cố.
Hà Cố thờ ơ liếc nhìn, trong ảnh chụp có cảnh Tống Cư Hàn đỡ lấy bữa ăn sáng từ tay anh, có cảnh hắn kéo tay anh, còn có cảnh hắn ôm anh giúp anh tránh khỏi cái cống, từng bức từng bức, tuy rằng chụp có chút mờ ảo, nhưng những bức chưa qua chỉnh sửa vô cùng bình dị ấy lại trông hài hòa lạ thường.
"Em cũng muốn xem." Tố Tố tiến gần.
Hà Cố vươn tay che màn hình:"Trẻ con đừng quan tâm mấy chuyện này, em làm bài tập hè xong chưa?"
Tố Tố xụ mặt.
"Vài ngày nữa là khai giảng rồi, mau đi làm bài tập."
"Vâng." Tố Tố hậm hực đi làm bài tập.
Tiểu Tùng rất thức thời đứng lên:"Em đi phụ đạo bé, aiya em học toán giỏi lắm đó."
Phi cơ cất cánh, Hà Cố cùng Tống Cư Hàn ngồi đối diện nhau trên ghế sô pha đơn, Hà Cố nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, Tống Cư Hàn nhìn anh.
Khóe mắt Hà Cố luôn có thể cảm giác được ánh nhìn của Tống Cư Hàn, nhưng anh không chỗ có thể trốn, cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa, anh dứt khoát hạ ghế xuống nằm nghỉ một lát, tuy rằng anh chẳng mệt chút nào. Ngón tay anh ấn nút chỉnh trên tay vịn, chẳng biết nút nào mới đúng.
"Làm sao vậy?"
"Tôi muốn chỉnh ghế dựa xuống thấp."
"Anh mệt thì vào phòng ngủ đi."
"Không cần."
Tống Cư Hàn đứng dậy, hai tay đè lên tay vịn, nửa người trên cúi xuống, ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn đôi mắt Hà Cố.
Hương nước hoa nhẹ nhàng cùng hơi thở thuần nam tính của Tống Cư Hàn tản ra trong cự ly cực gần, Hà Cố không tránh ở đâu được, hô hấp ngưng trệ, không cam lòng yếu thế nhìn thẳng hắn.
Ngón tay Tống Cư Hàn ấn nhẹ nút trên tay vịn, Hà Cố liền cảm giác chỗ tựa lưng ngửa về sau, thẳng đến khi nghiêng đến một góc độ thoải mái. Tống Cư Hàn nhịn không được áp người xuống, ấn một nụ hôn nhẹ trên trán Hà Cố, "Nghỉ ngơi một lát đi."
Hà Cố nhắm hai mắt lại, anh lo lắng cảm xúc trong lòng sẽ bị đôi mắt tiết lộ mất.
Tống Cư Hàn lấy một tấm chăn mỏng trong ngăn tủ đắp lên người Hà Cố, sau đó ngồi về chỗ, tay chống cằm lặng lẽ nhìn anh, khóe miệng dần dần kéo lên một nụ cười vừa ôn nhu vừa khổ sở.
Chẳng bao lâu sau phi cơ đã tới Thượng Hải, Tống Cư Hàn đích thân xách hành lý giúp Hà Cố:" Chúng ta đi thôi."
Hà Cố kinh ngạc nhìn hắn:"Cậu cũng muốn xuống máy bay?" Anh tưởng rằng Tống Cư Hàn và tiểu Tùng chỉ là đưa bọn họ đến đây rồi về luôn.
"Đương nhiên, nếu bác gái bằng lòng, tôi còn muốn mời bà ăn bữa cơm."
"Không được." Hà Cố chẳng chút do dự nói, "Bà không muốn thấy cậu, cậu đừng làm bừa."
Biểu tình Tống Cư Hàn có chút mất mác:" Được rồi, nhưng tôi vẫn phải ở lại, tôi còn phải đưa anh về nữa chứ."
Hà Cố hết cách, không để ý đến hắn nữa.
Bọn họ ngồi trên xe, Tống Cư Hàn đưa anh tới khách sạn Tôn Tình đặt trước, sau khi để hành lý xuống, Hà Cố đưa Tố Tố về nhà.
Tôn Tình ly thân với chồng đã mấy năm, để tiện cho Tố Tố đến trường, bà mua một căn phòng trong thành phố, nhưng thỉnh thoảng bố Tố Tố sẽ đến thăm bé, để tránh khỏi tình huống xấu hổ ngẫu nhiên, Hà Cố đến Thượng Hải vẫn luôn ở khách sạn.
Nhưng hiện tại tựa hồ không cần nữa, ba người vừa gặp mặt, Tôn Tình liền bảo Hà Cố ở lại.
Hà Cố nói:"Bỏ đi, con ở khách sạn tiện hơn. Mẹ, dạo này mẹ cảm thấy sao? Tháng sau là phải tiếp tục đợt trị liệu thứ hai rồi."
"Mẹ vẫn ổn." Giữa mi tâm Tôn Tình có một tia mệt mỏi, rõ ràng là do đàm phán không thuận lợi.
"Tình huống hiện tại thế nào?"
" Lí Thành Tinh coi như nể tình cũ, có điểm buông lỏng, nhưng hai thằng con trai của ông ta đúng là lũ chẳng ra gì, tham lam muốn chết, hơn nữa... Chuyện mẹ sinh bệnh bọn họ đã biết, hiện tại buộc mẹ nhượng lại cổ phần với giá thấp."
Sắc mặt Hà Cố khẽ biến:"Sao bọn họ biết?"
"Ai, kỳ thật việc này sớm muộn gì cũng lộ thôi, hiện tại công ty còn có vài người tâm lý hoảng sợ, bọn họ tung tin đồn nói mẹ sống không được bao lâu nữa, người trước kia trung thành với mẹ đều bắt đầu tính toán đường lui cho chính mình, dựa dẫm bên khác, tình thế rất bất lợi với mẹ."
"Mẹ, sự tình nghiêm trọng như vậy sao giờ mới nói với con?"
Tôn Tình thở dài:"Mẹ nói với con cái gì đây, con quan tâm chuyện của con đã đủ sứt đầu mẻ trán rồi."
"Vậy mẹ cũng không thể..." Hà Cố có chút buồn bực, "Con lớn bằng ngần này, lẽ nào trong mắt mẹ không có chút tác dụng gì sao?"
Tôn Tình vội nói:"Sao có thể, chỉ là mẹ không muốn kéo con vào mớ rắc rối này."
"Muốn hay không thì sớm muộn gì con đều sẽ bị cuốn vào, trước mắt chúng ta không phải nên cùng vượt qua cửa ải khó khăn sao?"
Tôn Tình khó chịu xoa xoa mi tâm, "Con trai, mẹ biết con rất muốn san sẻ gánh nặng cùng mẹ, nhưng mẹ thật sự không biết con có thể giúp mẹ được cái gì, chuyện giữa mẹ và Lí gia quá rối rắm, nếu kéo thêm con vào nữa chỉ càng thêm loạn thôi, chỉ cần con giúp mẹ chăm sóc tốt Tố Tố chính là sự giúp đỡ lớn nhất rồi, những thứ khác mẹ không muốn con bận tâm."
Trong lòng Hà Cố ảo não, cũng biết mẹ anh nói đúng, anh đích thực chẳng giúp được gì. Anh không hiểu kinh doanh, không hiểu pháp luật, thậm chí ngay cả đạo lí đối nhân xử thế đều học không đủ hoàn thiện, nói cho cùng anh chỉ là một kỹ sư, tham gia vào trận phân tranh tài sản vài trăm triệu này thì có thể phát huy tác dụng gì đây? Nhìn bộ dáng thất vọng của Hà Cố, trong lòng Tôn Tình khó chịu, liền nói rất nhiều để an ủi anh.
Chẳng biết tại sao Hà Cố đột nhiên nhớ tới Tống Cư Hàn, có lẽ vấn đề khó khăn mang đến phiền phức cho bọn họ, với tài lực của Tống Cư Hàn đều có thể dễ dàng giải quyết...Chỉ là anh vĩnh viễn sẽ không cầu xin Tống Cư Hàn giúp đỡ nữa.
"Đúng rồi, con với Tống Cư Hàn rốt cuộc là chuyện gì?"
Đột nhiên nghe thấy ba chữ "Tống Cư Hàn" từ miệng mẹ, Hà Cố giật mình, cảm giác chột dạ chợt ùa tới, anh ngây ngẩn:"Chuyện gì là chuyện gì ạ?"
Tôn Tình lắc lắc đầu:" Tuy rằng mẹ không hay lên mạng nhưng tin tức liên quan tới con mẹ đều theo dõi, sáng nay hai đứa còn ở cùng nhau, con tưởng mẹ không biết gì à?"
Hà Cố nhanh chóng nghĩ ra rất nhiều lý do, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói thật:"Cậu ấy muốn làm hòa với con."
Tôn Tình trách móc nhìn anh một cái:"Cậu ta muốn làm hòa với con, hiện tại cả Trung Quốc, à không, đâu chỉ Trung Quốc, dù sao hiện tại ai không biết, mấu chốt là ở con, con nghĩ thế nào?"
Hà Cố lắc lắc đầu:"Con và cậu ấy ở bên nhau bao năm qua cũng chỉ chứng minh bọn con không hợp, vậy nên con không định quay đầu."
"Con thật sự nghĩ như vậy?" Tôn Tình nghiêm túc nhìn anh, "Nếu con thật sự nghĩ thế thì mẹ yên tâm rồi, đừng quan tâm đến cậu ta nữa, cậu ta sớm muộn sẽ mất hứng thú, không dây dưa tiếp tục dây dưa với con."
"Ừm," Hà Cố cúi đầu.
Tôn Tình nheo mắt, biểu tình hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Đưa Tố Tố về nhà, cùng ăn bữa cơm, buổi tối Hà Cố liền trở về khách sạn.
Anh vừa dùng thẻ phòng mở cửa, phòng bên cạnh lần nữa đột ngột bật mở, Tống Cư Hàn vọt ra như một vị thần, vui vẻ nói:"Anh về rồi."
Hà Cố nhíu mày:"Sao cậu..." Lẽ nào Tống Cư Hàn cứ dựng tai nghe ngóng động tĩnh bên phòng anh?
"Bạn tôi vừa tặng chai rượu ngon, cùng uống đi."
"Không." Hà Cố tiến vào phòng.
Tống Cư Hàn vẫn cứ theo đuôi cùng vào, "Tôi biết gần chỗ này có đồ ăn ngon, chúng ta đi ăn khuya đi."
"Tôi rất no."
"Lầu 2 khách sạn có KTV, tôi hát cho anh nghe nhé?"
Thân hình Hà Cố dừng một chút, nói:"Tôi muốn nghỉ ngơi."
Tống Cư Hàn dựa lên tưởng, trong miệng khẽ ngâm một điệu hát u buồn.
Hà Cố gần như lập tức nghe ra ca khúc Tống Cư Hàn hát là "yêu thì có gì sai", trong lòng anh run lên, xoay mạnh người:"Cậu nên đi ra rồi đó."
Ánh mắt Tống Cư Hàn sáng như sao trời, hàm chứa một loại chờ mong khiến người ta không nỡ:"Anh không muốn nghe bản live sao?"
"Không muốn." Hà Cố lạnh lùng nói, "Ra ngoài."
Biểu tình Tống Cư hàn nháy mắt ảm đạm, yên lặng xoay người rời khỏi.
Nghe tiếng cửa khóa lạch cạch một tiếng khép lại, dây thần kinh căng chặt của Hà Cố mới chậm rãi buông lỏng. Anh nhắm hai mắt, trong lòng mờ mịt như đang đi giữa sa mạc.
Danh sách chương