Editor: thúy thúy

“Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, huynh không sao, Tam muội muội đừng sợ.” Văn Tư Tồn được đỡ ngồi xuống, nhìn Văn Cảnh Tâm an ủi nàng.

Chỉ tiếc giọng của hắn cực kì yếu, chắc là do mất máu quá nhiều, sắc mặt còn vô cùng tái nhợt nữa chứ. Chẳng những không khiến Văn Cảnh Tâm yên tâm, còn làm cho đôi mắt nàng đầm đìa nước, Văn Tư Tồn trái lại phải dỗ dành nàng.

Tuệ An đi tới đúng lúc chứng kiến cảnh tượng như thế, nàng thấy Văn Tư Tồn bản thân vốn đã không tốt, vết thương trên cánh tay còn đang chảy máu, vậy mà vẫn cố gắng dỗ dành Văn Cảnh Tâm, sốt ruột đến mức trán cũng rịn ra một lớp mồ hôi, trong lòng không khỏi xúc động, thực ra Văn Tư Tồn cũng là một ca ca vô cùng tốt.

Khóe mắt Tuệ An cay cay, vội bước nhanh đến nắm tay Văn Cảnh Tâm, khuyên nhủ: “Coi tỷ kìa, phải để người ta nhanh chóng băng bó vết thương cho Văn nhị công tử chứ, đừng khóc nữa.” diễn^đàn&lê*quý#đôn

Văn Tư Tồn thấy Tuệ An lại đây, lập tức nghiêng người sang một bên, che cánh tay đầm đìa máu khỏi tầm mắt nàng, sau đó mới cảm kích nhìn Tuệ An.

Tuệ An gật đầu với hắn, kéo Văn Cảnh Tâm đi ra ngoài, nhưng vẫn không quên dặn dò Mạn nhi chăm sóc cho Văn Tư Tồn. diễn^đàn@lê$quý,đôn

Chuyện phát sinh quá mức đột ngột, một đám nữ quyến, công tử đều bị chuyển qua trà lâu bên này, chỉ có thể sự cấp tòng quyền*, trong đại sảnh tạm thời đặt 18 tấm bình phong hoa điểu ngư trùng** để ngăn cách nam và nữ.

(*) Thời điểm có việc khẩn cấp phải xem tình huống mà biến đổi cho phù hợp.

(**) Bức tranh gồm có hoa, chim, cá và sâu bọ.

Tuệ An kéo Văn Cảnh Tâm vòng qua bình phong, đỡ nàng ngồi xuống ghế dựa, lại dỗ thêm một lúc, Văn Cảnh Tâm mới gọi Miên nhi hỏi thăm tình hình.

Miên nhi nói: “Vì nhị công tử đỡ một đao cho tiểu thư Uy Viễn hầu phủ nên mới bị thương.” diễn,đàn.lê%quý*đôn

Văn Cảnh Tâm nghe vậy, vội hỏi: “Tri Phỉ muội muội bị thương?”

Miên nhi lắc đầu, trên mặt lộ vẻ đau thương: “Lúc tặc tử xông vào, mọi người phủ Uy Viễn hầu đều tụ tập ở trước lầu, không thể tránh kịp, mà hộ vệ mang theo lại không có bao nhiêu. Tên tặc tử đó hình như nhận ra An Hoa phu nhân, vì vậy luôn tấn công về phía bọn họ. Thôi tiểu thư không có việc gì, chẳng qua An Hoa phu nhân...... Hiện tại đã được Ngự Lâm quân hộ tống trở về hầu phủ.”

Tuệ An nghe vậy trong lòng cũng khó chịu, theo bản năng sờ sờ chuỗi phật châu bằng gỗ tử đàn đeo trên cổ tay trái, nhớ lại vừa rồi An Hoa phu nhân còn ôn tồn kéo tay nàng nói khi nào rãnh thì đến Uy Viễn hầu chơi, bây giờ lại...... Nhất thời lại cảm thán thế sự thật vô thường, cho dù là người có thân phận cao quý cỡ nào, cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết.

Chốc lát sau ngự y của Thái y viện đều được mời tới để giải quyết tình trạng lộn xộn ở đây, đồng thời bên ngoài cũng đã tạm ổn định.

Khi Tuệ An và Tôn Tâm Từ được đưa lên xe ngựa nhà mình thì đường lớn vừa rồi còn kín người nay đã trở nên vắng vẻ.

Xuân nhi và Thu nhi ngồi chung xe với Tuệ An, hai người một trái một phải gắt gao canh chừng nàng, nắm chặt tay Tuệ An giống như sợ nàng lo lắng. Tuy hiện tại Tuệ An đã không có gì đáng ngại, nhưng vẫn cảm động trước sự quan tâm của các nàng, tựa vào người Thu nhi nhắm mắt suy nghĩ.

Mà tỳ nữ Minh Tâm bên người Tôn Tâm Từ lại chẳng may gặp phải bất trắc, thi thể vẫn còn nằm ở trước cửa Thường Âm lâu, nhưng Tôn Tâm Từ không hề đến nhìn nàng ấy lấy một cái, lúc được Ngự Lâm quân thông báo nàng ta thậm chí còn chẳng có chút đau khổ nào cả.

Minh Tâm đó cũng là một người trung thành, không ngờ lại rơi vào kết cục như thế. Thấy vậy, Xuân nhi và Thu nhi càng căm ghét Tôn Tâm Từ hơn, nhìn nàng ta ngồi ở một góc trong xe ngựa run lẩy bẩy, chỉ hận không thể đi lên mỗi người một cước đá bay nàng ta.

Ngự Lâm quân phụng mệnh đóng chặt chín cửa của kinh thành, đường phố cũng rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ, thi thể dân chúng chồng chất khắp các ngã tư đường, toàn bộ kinh thành dường như bị nhấn chìm trong một bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Ngự Lâm quân, hộ vệ kinh đô cùng với quân Đông chinh mới vào thành lập tức tản ra khắp nơi, xung quanh đều là âm thanh kỵ binh tuần tra lục soát.

Suốt cả đường đi không nói chuyện, hiện tại đám người Tuệ An rốt cuộc cũng trở về được Phượng Dương hầu phủ, Đỗ Mĩ Kha sớm đã chờ ở cửa phủ lo lắng trông đứng trông ngồi, đợi Tôn Tâm Từ vừa xuống xe, bèn lao tới ôm lấy Tôn Tâm Từ kêu to “Con của ta”. Hôm nay Tôn Tâm Từ coi như cũng bị dọa mất nửa cái mạng, được nàng ta ôm vào lòng lập tức khóc thét lên.

Ánh mắt Tuệ An nhìn bọn họ lập tức trở nên lạnh lẽo, nếu không phải hai người này, e rằng mẫu thân của nàng cũng chờ ở nơi đây. Không, chắc chắn mẫu thân sẽ chạy tới Thường Âm lâu trước, ôm nàng vào trong ngực an ủi, che chở cho nàng.

Trong lòng Tuệ An đầy sự chua sót và phẫn hận, bên kia Phương ma ma lảo đảo chạy vội tới, bắt lấy Tuệ An kiểm tra một lần từ trên xuống dưới, trong miệng còn không ngừng khẩn ‘A di đà Phật, Bồ Tát phù hộ’.

Tay Phương ma ma dùng lực rất mạnh, Tuệ An bị bà nắm có chút đau, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp, ánh mắt cũng ôn hòa hơn.

Đúng vậy, nàng còn có nhũ mẫu, còn có Xuân Hạ Thu Đông, bọn họ đều quan tâm yêu thương mình, vì mình ngay cả mạng cũng có thể không cần, nàng cần gì phải so đo với Tôn Tâm Từ, bởi vì tương lai không lâu nữa nàng sẽ làm cho mẫu tử Tôn Tâm Từ mất hết tất cả! Trở lại Dong Lê viện, Phương ma ma sớm đã dặn bọn nha hoàn chuẩn bị sẵn nước nóng, Tuệ An cho Xuân Hạ Thu Đông đi nghỉ trước, gọi hai nha đầu nhị đẳng Thừa Ảnh và Minh Hồng hầu hạ nàng vào phòng tắm.

Ngâm mình trong thùng tắm ấm áp, Tuệ An mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, mùi máu tươi vốn vẫn còn quanh quẩn chưa tan thoáng chốc giống như đã nhạt hơn rất nhiều. Nàng nhắm mắt lại, tùy ý để Thừa Ảnh lau tóc cho nàng, trước mắt lại hiện lên toàn bộ cảnh tượng vung Cửu Tiết Tiên lúc nãy.

Vốn không muốn nhớ lại, giờ phút này nghĩ đến Tuệ An mới giật mình buồn nôn, càng thêm áy náy đối với vết thương trên người dân chúng do roi của nàng gây ra. Còn có tên tử sĩ Đông Khương quốc kia, cơ thể nàng nhịn không được run rẩy, càng lúc càng dữ dội, dọa hai người Thừa Ảnh luống cuống không biết phải làm sao, vội vàng chạy đi gọi Phương ma ma đến.

Nhưng Tuệ An lại đuổi bọn họ ra ngoài, vùi đầu vào trong nước khóc thảm thiết.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tuệ An nàng giết người, lại còn là vì Lí Vân Sưởng. Tuệ An cảm thấy rõ là tạo hóa trêu người. Thực ra cho dù không có một roi đó của nàng, cận vệ Lí Vân Sưởng cũng sẽ kéo hắn thoát được, nhưng nàng rốt cuộc vẫn không thể kiềm chế tình cảm của mình.

Cười tự giễu, Tuệ An nhô lên khỏi mặt nước, há miệng hít thở, sự lo sợ trong lòng vì lần đầu tiên giết người từ từ tiêu tán.

Thực ra kiếp trước nàng cũng coi như đã từng giết người, ở trong vương phủ không phải chưa từng đánh chết nô tài, nhưng rốt cuộc vẫn là người khác ra tay, không như hôm nay. Nghĩ đến tử sĩ Đông Khương kia, nếu không chết trong tay nàng, cũng sẽ không sống được thêm phút giây nào, lúc này Tuệ An mới thở dài, bước ra thùng tắm.

Tự mình mặc quần áo, ra khỏi phòng tắm, Tuệ An nằm trên giường êm trong khuê phòng mặc cho Phương ma ma lấy khăn lau tóc, nói.

“Kêu Chu tổng quản đi hỏi thăm xem trong kinh nhà nào xảy ra chuyện, sáng mai chắc chắn sẽ có rất nhiều tang ma, người nên sớm đi chuẩn bị đồ cúng tế, tránh đến lúc đó lại xuất hiện sự cố. Sau đó liệt kê ra một danh sách, sẽ có những phủ cần con đích thân đến viếng, đừng để người ta nói Phượng Dương hầu phủ chúng ta không biết điều.”

Phương ma ma nghe vậy chợt sửng sốt, tiếp theo cười đáp lại. Thầm nghĩ đứa nhỏ không nương sớm phải quản lý việc nhà, nay đã hiểu chuyện hơn rồi.

Bà lại không biết rằng kiếp trước Tuệ An đã phải trải qua không biết bao nhiêu cay đắng, bởi vì Phượng Dương hầu phủ không có chủ mẫu trông coi, các phủ có tang lễ đều do quản gia xem xét đưa lễ tới. Tuệ An chưa bao giờ chú ý đến những thứ này, lại thêm không thường xuyên qua lại với các phủ khác, khiến Tuệ An không được mọi người biết đến. Vì vậy lúc mẫu tử Tôn Tâm Từ âm thầm bôi nhọ nàng cũng không có người giải thích hộ, ngược lại còn hết lòng tin tưởng lời nói của họ.

Phương ma ma vắt khô tóc Tuệ An, chải cho nàng một kiểu tóc đơn giản, nhưng cùng lúc này trong viện lại truyền tới tiếng động lớn.

Lờ mờ nghe được là giọng nói của Tôn Hi Tường, Tuệ An vén rèm đi ra ngoài, đúng lúc trông thấy Tôn Hi Tường đi nhanh vào sân, phía sau là Đỗ Mĩ Kha đầy vẻ lo lắng đuổi theo ông ta, trong miệng còn lẩm bẩm.

Giọng nàng ta cũng khá lớn, Tuệ An nghe rất rõ ràng.

“Xin lão gia mau dừng bước, có thể là vì lúc ấy tên tử sĩ đó xông tới đại cô nương cũng bị sợ hãi nên mới vội kéo Văn tiểu thư chạy trốn trước, quên mất tiểu Từ mà thôi, hoặc là khi đó dưới tình thế cấp bách đại cô nương nhầm lẫn giữa Văn tiểu thư và Tâm Từ cũng nên, đại cô nương vạn lần sẽ không bỏ mặt tiểu Từ mà đi che chở cho Văn tiểu thư kia. Lão gia đừng tức giận, nên nói chuyện rõ ràng với đại cô nương cái đã, trong chuyện này chắc chắn là có nguyên do.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện