“Là cô nương đụng vào người ta trước.” Quan Nguyên Hạc nghe vậy, chỉ nhướng cao đôi mày, thản nhiên nói.
Nàng đụng vào y trước?! Mệt cho y có thể mở miệng nói ra câu đó, sau đầu nàng thì lấy đâu ra mắt, đường đường là Quan Đại tướng quân như y chẳng lẽ cũng không biết đằng mở to mắt ra mà nhìn sao?!
Đúng rồi, mới vừa rồi y vẫn còn khinh nàng là kẻ “hữu dũng vô mưu” nữa chứ!
Nếu nói là những ai dám ở trước mặt Tuệ An chỉ vào mũi mắng nàng lỗ mãng sẽ khiến cho nàng nổi trận lôi đình, thì ngay lúc này đây Quan Nguyên Hạc trực tiếp khinh bỉ quả thực chính là một điều vô cùng nhục nhã đối với Tuệ An, có thể làm nàng lửa giận ngút trời !
Tuệ An không dám tin những lời mình vừa nghe thấy, càng không tin trên đời này còn có người còn không biết lễ nghĩa hơn cả nàng!
Còn nữa, y đây là cái giọng điệu gì, cái dáng vẻ gì! Dựa vào đâu mà dám nói năng như vậy với nàng! Y dựa vào cái gì mà nhìn nàng với tư thái cao cao tại thượng, còn ra vẻ khinh thường chán ghét, dựa vào cái gì mà lên giọng dạy đời nàng!
Nàng là kẻ hữu dũng vô mưu? Được rồi, kỳ thật trong lòng Tuệ An cũng biết là khi nãy nàng có phần xúc động, hiện giờ khắp những con đường lớn nhỏ ở kinh thành đều có binh sĩ tuần tra kinh đô và các nơi lân cận, Đông Khương tử sĩ khi coi như có trèo tường trốn thoát, trải qua một phen ầm ĩ vừa rồi, hành tung của hắn đã lộ, bất kể thế nào đều trốn không thoát được.
Nàng vốn không nên nhất thời ỷ mạnh, phẫn nộ đến mất lý trí như vậy, nhưng đó cũng là nàng tự tin mình có thể bắt lại tên Đông Khương tử sĩ kia, thế mới ra tay, cuối cùng kết quả không phải chứng minh là nàng đúng sao, nhiều nhất nàng chỉ hơi lỗ mãng chút xíu mà thôi, sao lại đánh đồng với việc hữu dũng vô mưu cơ chứ.
Vả lại, y nói nàng như vậy, nhất định đã thấy hết những chuyện xảy ra ban nãy, nói cách khác y sớm đã xuất hiện, không thèm ra tay giúp nàng thì thôi, lại còn nói nàng hữu dũng vô mưu, lấy đâu ra cái kiểu người như vậy!
Quả thực là khinh người quá đáng mà, thứ nam tử vừa không phong độ, không trình độ lại vừa tự cao tự đại! Còn nói xuất thân danh gia vọng tộc, thế gia đời đời là học giả uyên thâm cơ đấy, đúng là chó má!
Tuệ An lửa giận dâng cao, trừng mắt chống lại ánh mắt Quan Nguyên Hạc nhìn xuống đang đứng cách nàng hơn ba thước, hận không thể xông tới cắn y một ngụm tóe lửa mới hả giận!
Thế nhưng nhìn Quan Nguyên Hạc trưng ra khuôn mặt tuấn mỹ băng lãnh, tư thái cao không với tới kia, nàng lại cảm thấy hơi hơi chột dạ. Suy nghĩ trong đầu cứ xoay chuyển một hồi làm cho vẻ mặt nàng cũng không ngừng biến hóa theo, phối với búi tóc đã rối bời, cả người một thân chật vật của nàng không thể nói là không khiến người ta phì cười.
Những ý nghĩ kia của Tuệ An đều biểu hiện ở trên mặt, Quan Nguyên Hạc là nhân vật thế nào sao có thể không hiểu rõ. Y cũng không tức giận, ngược lại trong lòng còn cảm thấy buồn cười, chỉ nghĩ Tuệ An rốt cuộc là một đứa nhóc, không chịu được trách mắng, nói một câu đã mặt xưng mày xỉa lên như vậy.
Trừng Quan Nguyên Hạc một hồi lâu, Tuệ An mới chậm rãi bình phục tâm tình, bỗng nhiên làm mặt lạnh, hai tay khẽ chống bò dậy từ trên mặt đất, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến trước mặt Quan Nguyên Hạc, dùng ánh mắt hết sức kiêu căng nhìn y, hất cằm chống nạnh tức giận nói:
“Đừng tưởng ngài có bộ dáng ưa nhìn là muốn làm gì thì làm, bổn cô nương chẳng thèm để tâm ngài như thế nào. Ta đây là kẻ hữu dũng vô mưu? Thế thì ngài chính là thứ người không coi ai ra gì, tự cao tự đại.” Tuệ An mắng xong, thấy Quan Nguyên Hạc nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt âm u tịch mịch, trong lòng đã có phần hoảng hốt, cúi đầu khí thế sụt giảm hẳn, nhưng nàng không thể cứ thế mà thua được, vì vậy lầu bầu nói:
“Vô lễ với thục nữ như thế, chẳng xứng với tiếng đại trượng phu.”
“Thục nữ? Thì ra người như Thẩm cô nương đây cũng được mang danh thục nữ, hôm nay Quan mỗ thật sự mới được thọ giáo.”
Trên đầu truyền đến thanh âm lười biếng của nam tử, Tuệ An bị y trào phúng đỏ cả mặt, trong lòng càng thêm oán giận, thở phì phò ngẩng đầu lên, trợn mắt nói: “Ta không phải là thục nữ, vậy ngài cũng chẳng làm được quân tử đâu! Hừ, ngài không chỉ không phải là quân tử mà còn hành sự giấu đầu hở đuôi, tâm tư bất chính! Ai biết mấy hôm trước ngài lén về kinh đã làm ra cái chuyện xấu xa gì…”
Tuệ An nói chính là hôm nàng ở đường mòn Tây Sơn gặp phải Quan Nguyên Hạc lần đầu tiên.
Qua nhiều triều đại các vị Đế vương đối với việc kiểm soát võ tướng đều cực kỳ nghiêm khắc, từ khi Đại Huy kiến triều đến nay mặc dù chiến tranh liên miên, khiến triều đình trọng dụng võ tướng, hậu đãi võ tướng. Thêm đời Thánh tổ, Thái tổ nghiêng về phương châm đã dùng người thì phải tin, không tin quyết không dùng, tạo thành luật lệ quản chế của Đại Huy với võ tướng có tình trạng buông lỏng đã lâu.
Nhưng sau khi Hiền Khang đế lên thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, bởi lẽ người không giống Thánh tổ, Thái tổ mặc dù quý vì thiên tử, nhưng cũng đầy chiến công hiển hách, trong quân doanh rất có uy tín, cho nên Hiền Khang đế càng cần có được sự kiêng dè của võ tướng.
Chưa kể khi Hiền Khang đế đăng cơ thì thiên hạ cơ bản đã trong cảnh thái bình, tác dụng của võ tướng hiển nhiên đã không còn quan trọng như thời Thánh tổ, Thái tổ, điều này cũng là nguyên do khiến thái độ Hiền Khang đế đối với võ tướng từ ân lớn hơn uy biến thành uy lớn hơn ân, những năm gần đây vẫn luôn tìm cớ thu hồi binh quyền cho về nhà hưởng phúc.
Theo luật lệ Đại Huy, tướng ở bên ngoài chưa có chiếu chỉ thì không thể tùy ý rời khỏi đội quân, chủ trương hành động, đặc biệt là không thể tự mình hồi kinh. Mà ngày ấy Quan Nguyên Hạc lén lút đi đường nhỏ về kinh, rõ ràng là cố ý tránh tai mắt người khác, cũng không phải do hoàng đế bày mưu đặt kế, cho nên Tuệ An mới có lời ấy.
Tuệ An chẳng suy nghĩ gì đã buột miệng thốt ra, thanh âm vừa vang lên đã hối hận kinh khủng, nghĩ thầm Quan Nguyên Hạc này vạn nhất thật là làm chuyện xấu xa gì, vậy mình không phải là rơi vào thế nguy hiểm rồi ư?! Người quả nhiên không thể xúc động, lần này chuốc họa vào thân thật rồi!
Thấy sắc mặt Quan Nguyên Hạc trầm xuống, quả nhiên biến sắc, nghĩ y ngày đó dùng khuôn mặt lạnh băng ra lệnh quân sĩ bắn chết Đông Khương tử sĩ, Tuệ An sợ tới mức trợn mắt lùi về sau hai bước, vẻ mặt cảnh giác theo dõi nhất cử nhất động của y, làm như sợ y đột nhiên ra tay là đi đời cái mạng nhỏ này của mình không bằng.
Hôm đó Quan Nguyên Hạc hồi kinh là vì nghe nói ân sư của mình Ngũ thành đề đốc Cửu môn Thống lĩnh năm doanh tuần bổ, nội các đại thần Tống Giảm bệnh nặng, y lúc này mới cuống quýt vào kinh thăm.
Cũng nhớ rõ luật lệ nghiêm khắc của triều đình với võ tướng, lại đang lúc đại quân sắp sửa về triều, không muốn khiến cho gián quan bất mãn, hơn nữa Hiền Khang đế cực kỳ chán ghét võ quan giao du thân mật, y lúc này mới phải che giấu hành tung.
Chuyện này cho dù sau đó có được tuyên dương, Hiền Khang đế chẳng qua chỉ hỏi han trách cứ đôi câu, đối với y cũng không có gì là đáng ngại, chỉ là tránh không khỏi những tên gián quan phiền phức khiến người ta phiền toái.
Giờ Tuệ An lấy chuyện này ra nói, Quan Nguyên Hạc thật có chút không vui, hơi nhíu mày nhìn về phía Tuệ An bằng ánh mắt rét lạnh. Lại không ngờ, Tuệ An giống như con mồi bị kinh hãi vội vàng lùi ra hai bước, đôi mắt dán chặt lấy y quả thật chẳng khác nào một tên ác ma hung hãn giết người không chớp mắt đang muốn giết người diệt khẩu vậy, lần này xác thực khiến Quan Nguyên Hạc dở khóc dở cười.
Loại cảm giác này đối với người từ lâu vẫn ngồi ở địa vị cao, được thế nhân sùng kính như y thì đúng là không được gặp nhiều, thoáng cái trỗi lên vài phần tâm tính thiếu niên, nghĩ muốn trêu chọc tiểu nữ tử cả người đầy gai nhọn, chạm vào chút xíu đã xù lông phòng bị, giương nanh múa vuốt, to gan cố chấp trước mặt này một phen.
Cho nên y tỏ vẻ u lãnh, hai mắt nheo lại, lạnh lùng nói: “Trên đời này có một số việc thấy được, nhưng phải giữ trong lòng cả đời cũng không được hé ra, nếu không sẽ mang tới đại họa khó lường. Xem ra Thẩm nữ hầu không có dạy cho Thẩm cô nương đạo lý này thì phải, hay là để hôm nay Quan mỗ dạy bảo Thẩm cô nương một chút đi.” Y nói xong tiến về phía Tuệ An bước lên hai bước.
Tuệ An thấy Quan Nguyên Hạc quả nhiên là thẹn quá hóa giận, thầm kêu xong đời, liên tiếp lùi về phía sau, lại hoảng hốt xua tay la ầm lên:
“Ngài đừng đến đây, ta không cần ngài dạy bảo. Không phải vừa rồi ngài còn nói ta là kẻ hữu dũng vô mưu sao, thất phu bị nhục, rút kiếm ra tay, động thân mà đánh, không phải là dũng. Thiên hạ có đại dũng sĩ, tất nhiên lâm trận là không sợ hãi, gây sự vô cớ cũng không giận. Đây là kinh thành! Trên đường vẫn còn đầy binh sĩ kinh đô và cận vệ lân cận qua lại, nếu như ngài làm gì ta, ngài cũng tránh không được liên quan, đây không phải cũng là hữu dũng vô mưu sao? Ngài là đại trượng phu, là đại anh hùng của Đại Huy chúng ta, là đại dũng sĩ, không thể chỉ vì mấy lời nói nhảm nhí của ta mà tức giận được. Ta chuyện đó… Mới vừa rồi là nói linh tinh mà thôi, có ai mà không biết Quan Đại tướng quân hành sự lỗi lạc, là bậc trượng phu chân chính trên đời cơ chứ!”
Tuệ An vốn còn có mấy phần khí thế, theo Quan Nguyên Hạc càng ngày càng đến gần, mà bản thân càng lùi càng gần vách tường thì khí thế đã chẳng còn bao nhiêu, dứt khoát nhận lỗi đủ đường, trong lòng âm thầm lo lắng, chỉ nói mấy nha đầu Đông Nhi chết tiệt kia sao mãi vẫn chưa dẫn người đến.
Nàng nói người bình thường khi bị sỉ nhục lẫn xúc phạm, thông thường dưới cơn nóng giận, sẽ rút kiếm đánh nhau. Điều này không thể nói là dũng cảm, người dũng cảm thật sự, khi bất ngờ bị xúc phạm hay gì đi nữa, luôn trấn định không sợ hãi. Hơn nữa cho dù là tự dưng bị người sỉ nhục, cũng có thể khống chế phẫn nộ của mình. Đây là bởi vì người ta có tấm lòng khoan dung độ lượng, có tu dưỡng lâu dài.
Hữu dũng vô mưu, tức là chỉ có lòng gan dạ là thể hiện ra ngoài, cũng không khoan dung với người, dễ dàng nổi giận. Nói như thế, tính ra coi như cũng có vài phần đạo lý.
Thấy Tuệ An chỉ là một tiểu nữ tử, người còn chưa trưởng thành đã có thể nói ra những lời này, Quan Nguyên Hạc có chút ngoài ý muốn nhíu mày. Thầm nghĩ cô nhóc này cũng có vài phần trí tuệ, vẫn biết dùng lời của mình để làm khó mình. Nhưng nàng còn không hiểu sao, nếu thật người ta đã thẹn quá hóa giận thì há lại đứng ở đây nghe nàng giảng giải đạo lý, thật là ngốc nghếch.
“Chỉnh trang lại mình đi.”
Đúng lúc này, đầu hẻm truyền đến một loạt thanh âm ồn ào náo động, biết là có người đến, Quan Nguyên Hạc cũng không tiến tới gần Tuệ An nữa, chỉ liếc nàng một cái rồi giật áo khoác có gắn huy hiệu tượng trưng cho Đại Huy trên người xuống khoác lên người Tuệ An xong xoay người đi ngược lại hướng đầu hẻm.
Tuệ An thấy y như thế, ngược lại sửng sốt, lúc này mới nhận ra nãy giờ là bị người này trêu chọc, tức đến xanh mặt, trợn mắt lườm theo bóng lưng Quan Nguyên Hạc như muốn phun lửa.
Nàng thật không hiểu tại sao trên đời lại có loại người như thế, mang trên mặt vẻ băng hàn chết rét người khác, hóa ra lại đang cùng người đùa cợt?! Trong lòng sôi sục, Tuệ An vừa muốn hét lên mấy câu cho thỏa phẫn nộ, đã thấy Đông Nhi dẫn theo một toán đại đội kinh đô và cận vệ vùng lân cận từ chỗ đầu hẻm đang chạy vội tới.
Nàng cuống quýt xoay người, vội vã chỉnh đốn dung nhan, lúc này mới phát hiện búi tóc của mình sớm đã rơi xuống, y phục cũng rất không chỉnh tề, nhiều chỗ đã bị loan đao của Đông Khương tử sĩ kia quét qua, thậm chí nơi ngực còn lộ ra cái yếm trắng thêu hoa mẫu đơn bên trong.
Nghĩ đến vừa rồi mình lại dùng bộ dạng này đứng trước mặt Quan Nguyên Hạc hô to gọi nhỏ, Tuệ An bất tri bất giác đỏ bừng cả mặt, nỗi xấu hổ lan đầy hai má. Lại nói nếu không phải vừa rồi Quan Nguyên Hạc nhắc nhở, e rằng bây giờ chưa chắc nàng đã biết chỉnh trang lại y phục.
Việc này nếu như để một đám binh sĩ kinh đô và vùng lân cận nhìn thấy, tuy là hiện giờ lối sống cởi mở, chuyện này mà loan truyền ra ngoài thì thanh danh của nàng cũng chả tốt đẹp gì, thì ra Quan Nguyên Hạc kia cũng không phải là không biết lễ nghĩa cho lắm.
Bên này Tuệ An suy nghĩ tới lui, bên kia mấy người Đông Nhi đã hấp tấp chạy đến, hai mắt đỏ rơm rớm nước vây quanh Tuệ An ngăn lại tầm mắt những người khác, chỉnh đốn cho Tuệ An từ trên xuống dưới thêm lần nữa. Tuệ An lén che kín chiếc huy hiệu, mặc cho các nàng sửa sang lại búi tóc cùng lau đi máu ngựa trên mặt, xong mới được các nàng vây quanh hộ tống ra khỏi ngõ hẻm.
Vừa ra khỏi ngõ nhỏ thì gặp ngay Quan Nguyên Hạc dắt một con ngựa toàn thân đen tuyền đi ra từ ngõ bên cạnh, đang đứng dưới mái hiên đầu ngõ nói chuyện cùng một nam tử mặc trường bào tím, bên hông đeo thắt lưng bằng gấm Vân Nam sắc xanh, nhìn qua bóng dáng người nọ chính là Lý Vân Sưởng.
Nàng đụng vào y trước?! Mệt cho y có thể mở miệng nói ra câu đó, sau đầu nàng thì lấy đâu ra mắt, đường đường là Quan Đại tướng quân như y chẳng lẽ cũng không biết đằng mở to mắt ra mà nhìn sao?!
Đúng rồi, mới vừa rồi y vẫn còn khinh nàng là kẻ “hữu dũng vô mưu” nữa chứ!
Nếu nói là những ai dám ở trước mặt Tuệ An chỉ vào mũi mắng nàng lỗ mãng sẽ khiến cho nàng nổi trận lôi đình, thì ngay lúc này đây Quan Nguyên Hạc trực tiếp khinh bỉ quả thực chính là một điều vô cùng nhục nhã đối với Tuệ An, có thể làm nàng lửa giận ngút trời !
Tuệ An không dám tin những lời mình vừa nghe thấy, càng không tin trên đời này còn có người còn không biết lễ nghĩa hơn cả nàng!
Còn nữa, y đây là cái giọng điệu gì, cái dáng vẻ gì! Dựa vào đâu mà dám nói năng như vậy với nàng! Y dựa vào cái gì mà nhìn nàng với tư thái cao cao tại thượng, còn ra vẻ khinh thường chán ghét, dựa vào cái gì mà lên giọng dạy đời nàng!
Nàng là kẻ hữu dũng vô mưu? Được rồi, kỳ thật trong lòng Tuệ An cũng biết là khi nãy nàng có phần xúc động, hiện giờ khắp những con đường lớn nhỏ ở kinh thành đều có binh sĩ tuần tra kinh đô và các nơi lân cận, Đông Khương tử sĩ khi coi như có trèo tường trốn thoát, trải qua một phen ầm ĩ vừa rồi, hành tung của hắn đã lộ, bất kể thế nào đều trốn không thoát được.
Nàng vốn không nên nhất thời ỷ mạnh, phẫn nộ đến mất lý trí như vậy, nhưng đó cũng là nàng tự tin mình có thể bắt lại tên Đông Khương tử sĩ kia, thế mới ra tay, cuối cùng kết quả không phải chứng minh là nàng đúng sao, nhiều nhất nàng chỉ hơi lỗ mãng chút xíu mà thôi, sao lại đánh đồng với việc hữu dũng vô mưu cơ chứ.
Vả lại, y nói nàng như vậy, nhất định đã thấy hết những chuyện xảy ra ban nãy, nói cách khác y sớm đã xuất hiện, không thèm ra tay giúp nàng thì thôi, lại còn nói nàng hữu dũng vô mưu, lấy đâu ra cái kiểu người như vậy!
Quả thực là khinh người quá đáng mà, thứ nam tử vừa không phong độ, không trình độ lại vừa tự cao tự đại! Còn nói xuất thân danh gia vọng tộc, thế gia đời đời là học giả uyên thâm cơ đấy, đúng là chó má!
Tuệ An lửa giận dâng cao, trừng mắt chống lại ánh mắt Quan Nguyên Hạc nhìn xuống đang đứng cách nàng hơn ba thước, hận không thể xông tới cắn y một ngụm tóe lửa mới hả giận!
Thế nhưng nhìn Quan Nguyên Hạc trưng ra khuôn mặt tuấn mỹ băng lãnh, tư thái cao không với tới kia, nàng lại cảm thấy hơi hơi chột dạ. Suy nghĩ trong đầu cứ xoay chuyển một hồi làm cho vẻ mặt nàng cũng không ngừng biến hóa theo, phối với búi tóc đã rối bời, cả người một thân chật vật của nàng không thể nói là không khiến người ta phì cười.
Những ý nghĩ kia của Tuệ An đều biểu hiện ở trên mặt, Quan Nguyên Hạc là nhân vật thế nào sao có thể không hiểu rõ. Y cũng không tức giận, ngược lại trong lòng còn cảm thấy buồn cười, chỉ nghĩ Tuệ An rốt cuộc là một đứa nhóc, không chịu được trách mắng, nói một câu đã mặt xưng mày xỉa lên như vậy.
Trừng Quan Nguyên Hạc một hồi lâu, Tuệ An mới chậm rãi bình phục tâm tình, bỗng nhiên làm mặt lạnh, hai tay khẽ chống bò dậy từ trên mặt đất, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến trước mặt Quan Nguyên Hạc, dùng ánh mắt hết sức kiêu căng nhìn y, hất cằm chống nạnh tức giận nói:
“Đừng tưởng ngài có bộ dáng ưa nhìn là muốn làm gì thì làm, bổn cô nương chẳng thèm để tâm ngài như thế nào. Ta đây là kẻ hữu dũng vô mưu? Thế thì ngài chính là thứ người không coi ai ra gì, tự cao tự đại.” Tuệ An mắng xong, thấy Quan Nguyên Hạc nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt âm u tịch mịch, trong lòng đã có phần hoảng hốt, cúi đầu khí thế sụt giảm hẳn, nhưng nàng không thể cứ thế mà thua được, vì vậy lầu bầu nói:
“Vô lễ với thục nữ như thế, chẳng xứng với tiếng đại trượng phu.”
“Thục nữ? Thì ra người như Thẩm cô nương đây cũng được mang danh thục nữ, hôm nay Quan mỗ thật sự mới được thọ giáo.”
Trên đầu truyền đến thanh âm lười biếng của nam tử, Tuệ An bị y trào phúng đỏ cả mặt, trong lòng càng thêm oán giận, thở phì phò ngẩng đầu lên, trợn mắt nói: “Ta không phải là thục nữ, vậy ngài cũng chẳng làm được quân tử đâu! Hừ, ngài không chỉ không phải là quân tử mà còn hành sự giấu đầu hở đuôi, tâm tư bất chính! Ai biết mấy hôm trước ngài lén về kinh đã làm ra cái chuyện xấu xa gì…”
Tuệ An nói chính là hôm nàng ở đường mòn Tây Sơn gặp phải Quan Nguyên Hạc lần đầu tiên.
Qua nhiều triều đại các vị Đế vương đối với việc kiểm soát võ tướng đều cực kỳ nghiêm khắc, từ khi Đại Huy kiến triều đến nay mặc dù chiến tranh liên miên, khiến triều đình trọng dụng võ tướng, hậu đãi võ tướng. Thêm đời Thánh tổ, Thái tổ nghiêng về phương châm đã dùng người thì phải tin, không tin quyết không dùng, tạo thành luật lệ quản chế của Đại Huy với võ tướng có tình trạng buông lỏng đã lâu.
Nhưng sau khi Hiền Khang đế lên thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, bởi lẽ người không giống Thánh tổ, Thái tổ mặc dù quý vì thiên tử, nhưng cũng đầy chiến công hiển hách, trong quân doanh rất có uy tín, cho nên Hiền Khang đế càng cần có được sự kiêng dè của võ tướng.
Chưa kể khi Hiền Khang đế đăng cơ thì thiên hạ cơ bản đã trong cảnh thái bình, tác dụng của võ tướng hiển nhiên đã không còn quan trọng như thời Thánh tổ, Thái tổ, điều này cũng là nguyên do khiến thái độ Hiền Khang đế đối với võ tướng từ ân lớn hơn uy biến thành uy lớn hơn ân, những năm gần đây vẫn luôn tìm cớ thu hồi binh quyền cho về nhà hưởng phúc.
Theo luật lệ Đại Huy, tướng ở bên ngoài chưa có chiếu chỉ thì không thể tùy ý rời khỏi đội quân, chủ trương hành động, đặc biệt là không thể tự mình hồi kinh. Mà ngày ấy Quan Nguyên Hạc lén lút đi đường nhỏ về kinh, rõ ràng là cố ý tránh tai mắt người khác, cũng không phải do hoàng đế bày mưu đặt kế, cho nên Tuệ An mới có lời ấy.
Tuệ An chẳng suy nghĩ gì đã buột miệng thốt ra, thanh âm vừa vang lên đã hối hận kinh khủng, nghĩ thầm Quan Nguyên Hạc này vạn nhất thật là làm chuyện xấu xa gì, vậy mình không phải là rơi vào thế nguy hiểm rồi ư?! Người quả nhiên không thể xúc động, lần này chuốc họa vào thân thật rồi!
Thấy sắc mặt Quan Nguyên Hạc trầm xuống, quả nhiên biến sắc, nghĩ y ngày đó dùng khuôn mặt lạnh băng ra lệnh quân sĩ bắn chết Đông Khương tử sĩ, Tuệ An sợ tới mức trợn mắt lùi về sau hai bước, vẻ mặt cảnh giác theo dõi nhất cử nhất động của y, làm như sợ y đột nhiên ra tay là đi đời cái mạng nhỏ này của mình không bằng.
Hôm đó Quan Nguyên Hạc hồi kinh là vì nghe nói ân sư của mình Ngũ thành đề đốc Cửu môn Thống lĩnh năm doanh tuần bổ, nội các đại thần Tống Giảm bệnh nặng, y lúc này mới cuống quýt vào kinh thăm.
Cũng nhớ rõ luật lệ nghiêm khắc của triều đình với võ tướng, lại đang lúc đại quân sắp sửa về triều, không muốn khiến cho gián quan bất mãn, hơn nữa Hiền Khang đế cực kỳ chán ghét võ quan giao du thân mật, y lúc này mới phải che giấu hành tung.
Chuyện này cho dù sau đó có được tuyên dương, Hiền Khang đế chẳng qua chỉ hỏi han trách cứ đôi câu, đối với y cũng không có gì là đáng ngại, chỉ là tránh không khỏi những tên gián quan phiền phức khiến người ta phiền toái.
Giờ Tuệ An lấy chuyện này ra nói, Quan Nguyên Hạc thật có chút không vui, hơi nhíu mày nhìn về phía Tuệ An bằng ánh mắt rét lạnh. Lại không ngờ, Tuệ An giống như con mồi bị kinh hãi vội vàng lùi ra hai bước, đôi mắt dán chặt lấy y quả thật chẳng khác nào một tên ác ma hung hãn giết người không chớp mắt đang muốn giết người diệt khẩu vậy, lần này xác thực khiến Quan Nguyên Hạc dở khóc dở cười.
Loại cảm giác này đối với người từ lâu vẫn ngồi ở địa vị cao, được thế nhân sùng kính như y thì đúng là không được gặp nhiều, thoáng cái trỗi lên vài phần tâm tính thiếu niên, nghĩ muốn trêu chọc tiểu nữ tử cả người đầy gai nhọn, chạm vào chút xíu đã xù lông phòng bị, giương nanh múa vuốt, to gan cố chấp trước mặt này một phen.
Cho nên y tỏ vẻ u lãnh, hai mắt nheo lại, lạnh lùng nói: “Trên đời này có một số việc thấy được, nhưng phải giữ trong lòng cả đời cũng không được hé ra, nếu không sẽ mang tới đại họa khó lường. Xem ra Thẩm nữ hầu không có dạy cho Thẩm cô nương đạo lý này thì phải, hay là để hôm nay Quan mỗ dạy bảo Thẩm cô nương một chút đi.” Y nói xong tiến về phía Tuệ An bước lên hai bước.
Tuệ An thấy Quan Nguyên Hạc quả nhiên là thẹn quá hóa giận, thầm kêu xong đời, liên tiếp lùi về phía sau, lại hoảng hốt xua tay la ầm lên:
“Ngài đừng đến đây, ta không cần ngài dạy bảo. Không phải vừa rồi ngài còn nói ta là kẻ hữu dũng vô mưu sao, thất phu bị nhục, rút kiếm ra tay, động thân mà đánh, không phải là dũng. Thiên hạ có đại dũng sĩ, tất nhiên lâm trận là không sợ hãi, gây sự vô cớ cũng không giận. Đây là kinh thành! Trên đường vẫn còn đầy binh sĩ kinh đô và cận vệ lân cận qua lại, nếu như ngài làm gì ta, ngài cũng tránh không được liên quan, đây không phải cũng là hữu dũng vô mưu sao? Ngài là đại trượng phu, là đại anh hùng của Đại Huy chúng ta, là đại dũng sĩ, không thể chỉ vì mấy lời nói nhảm nhí của ta mà tức giận được. Ta chuyện đó… Mới vừa rồi là nói linh tinh mà thôi, có ai mà không biết Quan Đại tướng quân hành sự lỗi lạc, là bậc trượng phu chân chính trên đời cơ chứ!”
Tuệ An vốn còn có mấy phần khí thế, theo Quan Nguyên Hạc càng ngày càng đến gần, mà bản thân càng lùi càng gần vách tường thì khí thế đã chẳng còn bao nhiêu, dứt khoát nhận lỗi đủ đường, trong lòng âm thầm lo lắng, chỉ nói mấy nha đầu Đông Nhi chết tiệt kia sao mãi vẫn chưa dẫn người đến.
Nàng nói người bình thường khi bị sỉ nhục lẫn xúc phạm, thông thường dưới cơn nóng giận, sẽ rút kiếm đánh nhau. Điều này không thể nói là dũng cảm, người dũng cảm thật sự, khi bất ngờ bị xúc phạm hay gì đi nữa, luôn trấn định không sợ hãi. Hơn nữa cho dù là tự dưng bị người sỉ nhục, cũng có thể khống chế phẫn nộ của mình. Đây là bởi vì người ta có tấm lòng khoan dung độ lượng, có tu dưỡng lâu dài.
Hữu dũng vô mưu, tức là chỉ có lòng gan dạ là thể hiện ra ngoài, cũng không khoan dung với người, dễ dàng nổi giận. Nói như thế, tính ra coi như cũng có vài phần đạo lý.
Thấy Tuệ An chỉ là một tiểu nữ tử, người còn chưa trưởng thành đã có thể nói ra những lời này, Quan Nguyên Hạc có chút ngoài ý muốn nhíu mày. Thầm nghĩ cô nhóc này cũng có vài phần trí tuệ, vẫn biết dùng lời của mình để làm khó mình. Nhưng nàng còn không hiểu sao, nếu thật người ta đã thẹn quá hóa giận thì há lại đứng ở đây nghe nàng giảng giải đạo lý, thật là ngốc nghếch.
“Chỉnh trang lại mình đi.”
Đúng lúc này, đầu hẻm truyền đến một loạt thanh âm ồn ào náo động, biết là có người đến, Quan Nguyên Hạc cũng không tiến tới gần Tuệ An nữa, chỉ liếc nàng một cái rồi giật áo khoác có gắn huy hiệu tượng trưng cho Đại Huy trên người xuống khoác lên người Tuệ An xong xoay người đi ngược lại hướng đầu hẻm.
Tuệ An thấy y như thế, ngược lại sửng sốt, lúc này mới nhận ra nãy giờ là bị người này trêu chọc, tức đến xanh mặt, trợn mắt lườm theo bóng lưng Quan Nguyên Hạc như muốn phun lửa.
Nàng thật không hiểu tại sao trên đời lại có loại người như thế, mang trên mặt vẻ băng hàn chết rét người khác, hóa ra lại đang cùng người đùa cợt?! Trong lòng sôi sục, Tuệ An vừa muốn hét lên mấy câu cho thỏa phẫn nộ, đã thấy Đông Nhi dẫn theo một toán đại đội kinh đô và cận vệ vùng lân cận từ chỗ đầu hẻm đang chạy vội tới.
Nàng cuống quýt xoay người, vội vã chỉnh đốn dung nhan, lúc này mới phát hiện búi tóc của mình sớm đã rơi xuống, y phục cũng rất không chỉnh tề, nhiều chỗ đã bị loan đao của Đông Khương tử sĩ kia quét qua, thậm chí nơi ngực còn lộ ra cái yếm trắng thêu hoa mẫu đơn bên trong.
Nghĩ đến vừa rồi mình lại dùng bộ dạng này đứng trước mặt Quan Nguyên Hạc hô to gọi nhỏ, Tuệ An bất tri bất giác đỏ bừng cả mặt, nỗi xấu hổ lan đầy hai má. Lại nói nếu không phải vừa rồi Quan Nguyên Hạc nhắc nhở, e rằng bây giờ chưa chắc nàng đã biết chỉnh trang lại y phục.
Việc này nếu như để một đám binh sĩ kinh đô và vùng lân cận nhìn thấy, tuy là hiện giờ lối sống cởi mở, chuyện này mà loan truyền ra ngoài thì thanh danh của nàng cũng chả tốt đẹp gì, thì ra Quan Nguyên Hạc kia cũng không phải là không biết lễ nghĩa cho lắm.
Bên này Tuệ An suy nghĩ tới lui, bên kia mấy người Đông Nhi đã hấp tấp chạy đến, hai mắt đỏ rơm rớm nước vây quanh Tuệ An ngăn lại tầm mắt những người khác, chỉnh đốn cho Tuệ An từ trên xuống dưới thêm lần nữa. Tuệ An lén che kín chiếc huy hiệu, mặc cho các nàng sửa sang lại búi tóc cùng lau đi máu ngựa trên mặt, xong mới được các nàng vây quanh hộ tống ra khỏi ngõ hẻm.
Vừa ra khỏi ngõ nhỏ thì gặp ngay Quan Nguyên Hạc dắt một con ngựa toàn thân đen tuyền đi ra từ ngõ bên cạnh, đang đứng dưới mái hiên đầu ngõ nói chuyện cùng một nam tử mặc trường bào tím, bên hông đeo thắt lưng bằng gấm Vân Nam sắc xanh, nhìn qua bóng dáng người nọ chính là Lý Vân Sưởng.
Danh sách chương