“Gió trong Hầu phủ sắp đổi chiều rồi!”
“Đại ân đại đức của Thẩm tiểu thư hôm nay ta sẽ không quên.”
Tuệ An sợ hết hồn, còn chưa kịp nhận ra chuyện gì hắn đã dập đầu với nàng. Tuệ An đỏ mặt không dám nhận, vội vã sai người hầu tiến tới giúp đỡ.
Tuệ An đón Đinh thị vàophòng khách, Uông Dương Tùng đặt mẫu thân ngay ngắn trên giường, nghiêm nghị nhìn bà một lúc mới quay đầu thi lễ với Tuệ An và Thế tử phi, nói:
“Làm phiền Thẩm cô nương và đại tẩu thay ta chăm sóc mẫu thân.”
Tuệ An gấp rút cúi đầu trả lễ, nói:
“Xin công tử yên tâm, tin chắc thái y cũng sắp đến nơi rồi.”
“Nhị đệ mau đi tiếp đi, mẫu thân đã có ta.”
Uông Dương Tùng cũng gật đầu sải bước mà đi. Tuệ An len lén nhìn sang Thế tử phi, trông nàng cũng liễu yếu đào tơ mảnh mai chẳng kém, vội vàng đỡ nàng ngồi xuống chiếc ghế bên giường, khuyên nhủ:
“Thế tử phi cũng yên tâm đi, ta thấy sắc mặt phu nhân đã đỡ ít nhiều, không có chuyện gì đâu.”
Thế tử phi nghe vậy kéo tay Tuệ An, mặt mũi tràn đầy cảm kích nói:
“Ta lớn hơn muội muội mấy tuổi, khuê danh Thịnh Vận, nếu muội muội không chê, gọi ta một tiếng tỷ tỷ nhé?”
“Thịnh tỷ tỷ…”
Tuệ An gọi nàng một tiếng, thấy tướng mạo nàng thanh lệ thoát tục, đôi mắt như hồ nước mùa thu xanh biếc một màu, mặc dù ửng đỏ do khóc quá nhiều cũng không che hết vẻ thông minh linh lợi, cằm nhỏ tôn lên khuôn mặt trái xoan, nhìn bộ dạng này chỉ sợ mới mười sáu mười bảy tuổi. Trẻ tuổi như vậy đã mất đi phu quân, trong lòng Tuệ An khó nén nỗi buồn, lại nói:
“Thịnh tỷ tỷ phải chú ý thân thể, ta thấy sắc mặt tỷ cũng không tốt cho lắm!”
Thịnh Vận đang muốn đáp lời, rèm lại được vén lên, là Đông Nhi dẫn Thái y đến:
“Cô nương, đây là Vương thái y của Thái y viện.”
“Thái y mau qua nhìn cho phu nhân đi, chẳng hay có chuyện gì hay không?”
Tuệ An gấp rút đứng dậy nhường chỗ cho Vương thái y. Vương thái y chẩn mạch, một lúc mới gật đầu nói:
“Phu nhân chỉ là bi thương quá độ nên ngất xỉu, không có chuyện gì. Về phần ngụm máu kia có thể là do mấy ngày liên tiếp tích tụ trong lòng, không phun ra mới gặp chuyện chẳng lành đây.”
Thịnh Vận nghe vậy không khỏi lẩm bẩm hai tiếng Bồ Tát phù hộ, lại vội vàng hỏi:
“Vậy tại sao mẫu thân vẫn chưa tỉnh?”
“Thế tử phi yên tâm, để ta châm cứu cho phu nhân một lát đã.”
Vương thái y nói xong lấy ra ngân châm thư đồng dâng lên, châm vài cái lên tay phải Đinh thị, quả nhiên Đinh thị từ từ mở mắt.
Tuệ An thấy Vương thái y đứng dậy, vội nói:
“Làm phiền thái y cũng bắt mạch cho Thịnh tỷ tỷ, sắc mặt tỷ ấy không được tốt lắm.”
Thịnh Vận nghe vậy vốn định từ chối, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, lại đổi ý ngồi vào ghế. Vương thái y tiến lên chẩn mạch, khẽ mỉm cười nói:
“Không phải chuyện xấu, là hỉ mạch, chúc mừng Thế tử phi…”
Ông nói đến đây nhớ tới đứa trẻ vừa ra đời đã không có phụ thân, nói được một nửa liền biến thành thở dài một tiếng.
Thịnh Vận nghe vậy sững sờ, ngược lại Đinh thị vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tin này, nhất thời buồn vui lẫn lộn, không khỏi hỏi thăm Vương thái y kỹ càng, lấy được lời khẳng định của ông mới xúc động nói:
“Trời xanh có mắt, trời xanh có mắt, con ta có hậu rồi…”
Tuệ An thấy vậy gấp rút cùng Thịnh Vận an ủi Đinh thị vài câu. Thấy bà nắm tay Thịnh Vận dặn dò, Tuệ An cũng đứng dậy mời Vương thái y ra ngoài kê đơn. Phân phó Hạ Nhi đi nấu thuốc xong, lại đưa Vương thái y ra cửa mới trở lại.
Lúc Tuệ An quay về phòng, thấy Đinh thị và Thịnh Vận đang ôm nhau rơi lệ, Tuệ An càng ảo não thở dài một tiếng. Hai người nghe được động tĩnh, mới lau lệ trên mặt. Tuệ An thấy Đinh thị vẫy tay gọi nàng, cũng tiến lên vài bước, ngồi xuống bên giường đưa tay cho Đinh thị.
Đinh thị kéo tay nàng nói:
“Đúng là một cô nương tốt. Nay phủ Quốc công ta đã đổ một nửa, ai ai cũng nói phủ Thành Quốc công hết rồi, tước vị này không chừng về sau Thánh thượng sẽ thu hồi. Ngay cả những nhà ngày thường luôn thân thiết với Quốc công gia nhà chúng ta cũng không thèm để ý, hoàn toàn không bằng một phần lúc trước. Trong hoàn cảnh thế này mà Thẩm tiểu thư vẫn đối đãi với phủ ta chu toàn như vậy, ta đây khắc ghi tận tâm can, không bao giờ quên…”
Tuệ An nghe vậy đang muốn đáp lời, lại đột nhiên nghe bên ngoài truyền tới thanh âm ồn ào náo động. Sau đó một gã sai vặt vén rèm xông vào, sụp người quỳ trên mặt đất khóc lóc nói:
“Không xong rồi phu nhân, Nhị thiếu gia… Nhị thiếu gia, ngài ấy…”
Có thể là do tình thế cấp bách, gã sai vặt ấp úng mãi mà không nói nên lời. Điều này càng khiến Đinh thị gấp rút lên, sắc mặt tái nhợt chống người ngồi dậy nói:
“Rốt cuộc Nhị thiếu gia làm sao, ngươi nói nhanh lên!”
Gã sai vặt kia lúc này mới nói:
“Phu nhân, Nhị thiếu gia cùng đội ngũ đưa tang vừa ra khỏi Phượng Dương hạng, đúng lúc gặp phải một đoàn thị vệ kinh thành đang áp tải Bạt Thác Ngạn diễu hành thị chúng, Nhị thiếu gia nhìn thấy liền bảo mấy người khiêng quan sửa lại lộ trình, đi thẳng về hướng Thiên lao…
Bảo là muốn… Bảo là muốn giết chết Bạt Thác Ngạn, báo thù cho Quốc công gia, Thế tử gia và Tam thiếu gia. Quản gia ngăn cản không được, mới sai tiểu nhân nhanh chóng chạy về báo cáo phu nhân. Lúc này chỉ sợ Nhị thiếu gia đã đối đầu với thị vệ kinh thành rồi.”
Về vấn đề xử lý Bạt Thác Ngạn, triều đình đã bàn bạc mấy ngày mấy đêm. Ban đầu chư vị đại thần đều nhất quyết mang đi lăng trì xử tử, đặc biệt những đại thần có người thân chết trong sự kiện Đoan môn thì càng kích động, rối rít xin gặp Hiền Khang đế yêu cầu xử tử Bạt Thác Ngạn, Hiền Khang đế cũng hận không thể làm thế nào cho Bạt Thác Ngạn chết tươi luôn.
Nhưng Quan Nguyên Hạc và mấy người võ tướng lại phản đối ý kiến này, không biết tại sao lại thuyết phục được Hiền Khang đế. Hiền Khang đế ra lệnh cho thị vệ kinh thành áp tải Bạt Thác Ngạn dạo phố thị chúng một ngày sau đó giam vào Thừa Ninh tháp, thế mới có chuyện dân chúng và đại thần không phục, rủ nhau quỳ trước cửa Hoàng thành, một bộ Thánh thượng không thu hồi mệnh lệnh đã ban sẽ quỳ chết ở đó luôn.
Về sau vẫn là Hoàng thượng cho thị vệ kinh thành đi tuyên chỉ, nói là thích khách ở Đoan môn thật ra đều là người do Hải Xương vương phái đến, không liên quan tới Bạt Thác Ngạn. Lại cứng rắn áp xuống cuộc nổi loạn, lấy chuyện tụ tập gây rối nhiễu loạn Hoàng thành mà bỏ ngục vài người, lúc này mới khiến chuyện này lắng đi đôi chút.
Nay Đinh thị nghe nói Uông Dương Tùng muốn cướp người từ tay thị vệ kinh thành, đây chẳng khác nào khiêu khích uy quyền của hoàng đế, bà làm sao không vội cho được, nghe vậy suýt nữa không thở nổi, sắp sửa ngất tiếp.
Thịnh Vận gấp rút vỗ vỗ lưng bà, bà mới đập vào thành giường giận dữ nói:
“Nghiệt chướng! Cái tên nghiệt chướng này một khắc cũng không làm người khác yên lòng, phải chăng nó mà có được một phần trầm ổn của ca ca nó thôi, thì phủ Quốc công cũng không bị người ta xem thường như thế!”
Đinh thị nói xong nước mắt lại tuôn rơi như mưa. Thịnh Vận nghe vậy nhớ đến khuôn mặt tuấn tú tựa ngọc của phu quân, phong thái quyết đoán bất phàm khi chàng làm việc, không khỏi càng đau buồn, cũng lại nhạt nhòa nước mắt. Gã sai vặt nọ thấy vậy cũng cuống hết cả lên, khóc thưa:
“Phu nhân và Thế tử phi mau nghĩ cách đi.”
Hai người lúc này mới ngừng khóc, Đinh thị nắm chặt góc chăn dường như muốn ngồi dậy, nào biết chỉ một động tác nhỏ nhoi như vậy đã khiến bà phải loạng choạng ngã ầm trở lại, run rẩy nửa ngày không thể cử động. Tần vương thấy vậy vội vàng đỡ tay bà, sụt sùi khuyên nhủ:
“Mẫu thân chớ nóng vội! Hay là để con dâu đi khuyên Nhị đệ. Hiện giờ thân thể mẫu thân há có thể mệt mỏi thêm.”
Đinh thị nghe vậy lại kéo tay Thịnh Vận, thở dốc nói:
“Không được, con ở đây chờ người trong phủ tới đón. Mẫu thân đi! Con đang mang trong mình cốt nhục của Uông gia ta, có chuyện thì thì mẫu thân biết ăn nói với liệt tổ liệt tông thế nào? Lại nói, với tính tình của con, chỉ sợ Nhị đệ con chưa chắc đã chịu nghe lời!”
Tuệ An thấy hai người như thế do dự đứng dậy khuyên nhủ:
“Phu nhân và Thế tử phi đều nên nghỉ ngơi mới phải, để An nương đi.”
Đinh thị ngạc nhiên nhìn nàng, Tuệ An cười hì hì một tiếng, nói:
“Người yên tâm đi, nếu con không ngăn được lại phái người về đây gọi phu nhân. Suy cho cùng cũng có thể kéo dài thời gian một chút, để phu nhân bình ổn lại tâm tình. Con mặc dù không thể bảo đảm sẽ thuyết phục được Nhị thiếu gia, nhưng việc hắn có xô xát với thị vệ kinh thành gây ra họa lớn hay không, con có thể chắc chắn với người.”
Đinh thị nghe Tuệ An khẳng định như vậy, hốc mắt lại ửng hồng, vội nói:
“Đành làm phiền Thẩm cô nương phải đi một chuyến. Thằng con kia của ta ngu dốt, lại chỉ biết dụng võ làm càn, cô nương cũng không cần can ngăn nó quá đâu, việc thế nào đã có trời định, ta sợ nó làm cô nương bị thương.”
Tuệ An đáp ứng yêu cầu của bà, dưới ánh mắt tha thiết của hai người mà đi ra khỏi cửa, mang theo bọn Đông Nhi cùng đi.
Đến cửa đã thấy xe ngựa của Uông phủ chờ sẵn ở đó, vẫn còn vải trắng phủ quanh. Tuệ An đang muốn lên xe, Đông Nhi đã vội vàng can ngăn:
“Cô nương, không thể! Nô tỳ đã sai người dắt xe khác ra, cô nương đợi một chút.”
Trong lòng Tuệ An lo lắng không thôi, chỉ khoát tay nói:
“Ta không ngại, ngươi dẫn đường cho ta, mấy người Hạ Nhi theo ta.”
Nói xong liền lưu loát vén rèm vào xe. Đông Nhi chỉ đành thở dài một tiếng, thầm oán cô nương đúng là không biết kiêng kỵ gì cả. Người ta nói có kiêng có lành, ra cửa nhìn thấy nhà ai đưa tang còn phải tránh thật xa, về nhà thắp hương cúng bái trừ tà còn chưa đủ. Chỉ có cô nương các nàng là không coi mấy chuyện này ra gì, dính vào mấy chuyện kiểu này thì hay ho gì chứ.
Nàng tuy nghĩ vậy nhưng cũng theo lên xe ngựa. Xe ngựa lập tức phi như bay về phía trước. Thấy Tuệ An trầm tư ngồi đó, Đông Nhi không khỏi nhắc nàng:
“Việc này đâu có liên quan tới cô nương, chúng ta cũng không quen không biết Uông Nhị công tử kia, thật không hiểu cô nương có ý gì nữa.”
Thật ra hôm nay Tuệ An một là cảm thấy áy náy do đã tính kế nhà người ta, hai là nàng cũng cảm thấy có đôi phần đồng bệnh tương liên* với Uông Nhị kia, nỗi đau mất mát người thân đâu phải là thứ dễ dàng chịu đựng. Lại thêm nàng vốn là người nhiệt tình xúc động, nên mới gánh lấy việc này vào thân.
*Cùng cảnh ngộ thì thông cảm lẫn nhau.
Chỉ sợ hôm nay trở về sẽ bị Phương mama mắng cho một trận nên thân mất, rồi lại uống canh trừ tà gì đó nữa. Tuệ An nghĩ vậy liền ngẩng đầu trừng Đông Nhi một cái, Đông Nhi đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Rất nhanh xe ngựa đã đến Vô Hồi hạng, Vô Hồi hạng này là con đường nối liền với Thiên lao của Đại Lý tự, phần lớn nhốt những trọng phạm triều đình, tên như ý nghĩa, chính là đã đi qua Vô Hồi hạng thì đừng hòng quay đầu trở lại, đời này ắt phải chấm dứt tại đây.
Xe ngựa cách Vô Hồi hạng hơn hai trăm thước liền dừng lại, Tuệ An xuống xe. Đã thấy dân chúng chặt kín đầu hẻm, tất cả đều kích động phận nộ yêu cầu xử tử Bạt Thác Ngạn, mà đội ngũ đưa tang của phủ Thành Quốc công đang ở trong cùng vòng vây.
Nhắc tới vị Uông Nhị công tử này quả nhiên cũng không hề tầm thường, mới hơn một khắc đã kêu gọi dân chúng cùng nhau nổi loạn. Còn nghĩ ra chuyện xếp ba chiếc quan tài thành một hàng thẳng, ngăn cách Vô Hồi hạng với đường đến Thiên lao, chặn kín không một kẽ hở.
Tuệ An đẩy ra đám người chen vào bên trong, đã thấy xe tù đang bị chúng hộ vệ phủ Thành Quốc công vây quanh. Một đường là quan tài cùng dân chúng là thị vệ kinh thành không thể nhích đi đâu được, bên kia lại là người làm lẫn thân quyến phủ Quốc công đang chen lấn với một toán thị vệ, mà phần lớn chỗ đó là nữ tử chân yếu tay mềm.
Hiện giờ tình cảnh thế này, tiểu thư hay nô tỳ thì cũng đều mặc áo tang như nhau, ai biết được đâu là quý tộc đâu là tỳ nữ, khiến cho thị vệ kinh thành chỉ có thể bó tay chịu trói, căn bản không có cơ hội đột phá vòng vây.
Mà bên phía xe chở tù thì đã lâm vào tình trạng không thể cứu vãn, chỉ còn mười mấy thị vệ lăm lăm giáo mác hộ tống xung quanh Bạt Thác Ngạn, Uông Dương Tùng không biết đã nhảy lên xe tù từ lúc nào, đang vung thương hỗn chiến cùng một võ tướng râu ria xồm xoàm mặc áo giáp bạc.
Hiển nhiên là Uông Nhị đang ở thế hạ phong, chỉ là hắn toàn thân mang đầy sát khí, ra tay không màng mạng sống khiến cho võ tướng kia tức tối chửi ầm lên:
“Mẹ kiếp, tên công tử bột nhà ngươi lăn xuống khỏi xe của lão tử ngay, cứ thế thì đừng trách lão Triệu ta đây ra tay tàn nhẫn.”
Uông Nhị nghe vậy cũng không biết là tức hay xấu hổ, cả khuôn mặt đỏ bừng, lạnh lùng nói:
“Ta lại muốn nhìn một chút ngươi làm sao lấy mạng của ta? Đừng nói nhiều, động thủ đi! Hoặc là giao Bạt Thác Ngạn cho ta xử trí, nếu không cứ bước luôn qua xác của bổn thiếu gia!”
Hắn hét lên một tiếng liền có hộ vệ phủ Thành Quốc công đáp lại, lập tức cũng vung gậy đánh tới thị vệ đang canh giữ quanh Bạt Thác Ngạn. Nhất thời chúng thị vệ sắc mặt đại biến, giơ thẳng trường thương trong tay, mắt thấy đã muốn ngươi sống ta chết.
Tuệ An thấy vậy gấp rút gạt ra đám đông chen lấn, nhìn vị võ tướng râu ria xồm xoàm kia sắp sửa đâm một kiếm vào vai Uông Dương Tùng, Tuệ An không kịp suy nghĩ, theo bản năng rút ra roi chín khúc đánh tới.
Roi thép giống như linh xà kéo lê một đường trên không trung quấy lấy kiếm sắc, va chạm nhau vang lên tiếng động đầy sắc nhọn, mũi kiếm lạnh băng bị roi chín khúc quấn chặt không buông, mơ hồ còn thấy tia sáng lóe lên.
Tuệ An thấy ra tay thành công, vội vàng dùng toàn lực kéo mạnh một cái. Võ tướng kia không kịp phòng bị, loạng choạng suýt thì ngã chổng vó xuống khỏi xe ngựa. Hắn không khỏi mắng to một câu:
“Mẹ kiếp! Người kinh thành đúng là con mẹ nó ti bỉ đê tiện! Là tên khốn nào đánh lén lão Triệu ta!”
Hắn chửi xong, quay đầu nhìn thấy Tuệ An lại sững người một lúc, sau đó là cười lên ha hả, một tay đỡ lấy quyền cước do Uông Dương Tùng đánh xuống, một mặt cười nói với Tuệ An:
“Ha ha, thì ra là Thẩm cô nương.”
Tuệ An thật không nhớ mình đã gặp qua người này lúc nào, thấy hắn dùng ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào mình, cũng không biết phải làm thế nào cho thỏa. Gấp rút gật đầu hành lễ, nói:
“Tiểu nữ gặp qua đại nhân.”
Nói xong cũng không chờ râu ria xồm xoàm phản ứng, liền quay qua Uông Dương Tùng nói:
“Nhị công tử có thể kiếm một chỗ cùng ta nói chuyện được không?”
Uông Dương Tùng thấy Tuệ An ra tay cứu mình, ngây ngốc một hồi, ngay cả khi râu ria xồm xoàm đỡ được đòn đánh của mình vẫn chưa tỉnh lại, chỉ cảm thấy như trời long đất lở, tưởng rằng mẫu thân có mệnh hệ gì.
Đợi Tuệ An mở miệng hắn mới bỗng nhiên giật mình, nhảy khỏi xe ngựa chạy đến trước mặt Tuệ An, bắt lấy cánh tay Tuệ An gắt gao nhìn chằm chằm nàng, hỏi:
“Chẳng lẽ mẫu thân của ta… Mẫu thân của ta…”
Tuệ An biết hắn hiểu lầm, vội nói:
“Xin Nhị công tử yên tâm, lệnh đường rất tốt. Bà nghe nói công tử muốn kháng chỉ cướp ngục, nên mới nhờ ta tới khuyên nhủ công tử đôi điều.”
Uông Dương Tùng nghe vậy thở phào một hơi, toàn thân cũng mất hết khí lực, vừa thả lỏng tay cũng là buông Tuệ An ra, trầm giọng nói:
“Chuyện này không liên quan đến Thẩm cô nương, cô đừng khuyên ta, cũng chưa chắc khuyên được ta! Hôm nay ta thề phải bắt tên lão tặc Bạt Thác Ngạn kia đền mạng!”
Tuệ An nghe vậy lại chỉ cười lạnh, nói:
“Ngài nghĩ ta tình nguyện mất công đến đây khuyên nhủ một người không có đầu óc, kẻ nhu nhược vô dụng chỉ biết vung tay đá chân ra vẻ ta đây nghĩa khí, gây họa khắp nơi như ngài sao? Chẳng trách ai ai cũng nói phủ Thành Quốc công hết rồi, quả nhiên không sai tí nào.”
“Cô nói cái gì! Cô nói ai nhu nhược vô dụng! Có giỏi thì cô thử nói lại những câu vừa rồi xem nào!”
Uông Dương Tùng nhất thời giận dữ, vẻ mặt tối sầm nhìn xoáy vào Tuệ An. Mà Tuệ An vẫn thản nhiên như thường, cười khúc khích nghiêng đầu nhìn hắn, nói:
“Không biết là ai vừa dập đầu bái tạ ở trước cửa phủ nhà ta? Giờ đã chỉ vào mũi ta một bộ muốn giết ta cho hả giận. Sao nào? Uông Nhị công tử bị ta nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận rồi à? Đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt đấy, ngài làm việc không biết chừng mực, ngang ngạnh cứng đầu, hữu dũng vô mưu đi lại khắp nơi gây họa cho gia đình, còn to tiếng nạt nộ chèn ép một nữ tử tay không tấc sắt như ta, không phải không có đầu óc, nhu nhược vô dụng thì là cái gì?”
“Thẩm Tuệ An, nể mặt cô có ơn với nhà ta ban nãy nên ta mới đứng đây nghe cô nói nhăng nói cuội thế này, cô đừng có được đằng chân lân đằng đầu, nhục nhã ta. Hôm nay coi như ta không nghe thấy gì, tốt nhất cô nên đi khỏi đây đi.”
Uông Dương Tùng vừa nói vừa bước tới gần Tuệ An hơn, đôi mắt chứa lửa như muốn bùng cháy.
Tuệ An nghe vậy lại cười một tiếng, nói:
“Nhị công tử, không chỉ là một mình ta nói ngài như thế. Mà toàn bộ dân chúng trong kinh thành này, hay ngay đến mẫu thân ngài, đại tẩu ngài, rồi bọn nô tài của phủ Quốc công cũng sẽ nói như vậy, đều cảm thấy ngài không bao giờ có thể bì được huynh trưởng ngài. Trong lòng ngài tất nhiên là không phục phải không, hoặc ngài cứ thử mở to mắt nhìn xem, xem những chuyện ngài làm sẽ gây ra hậu quả thế nào?”
Tuệ An nói xong, chỉ vào cục diện hỗn loạn bên cạnh, nói:
“Ta chỉ biết hiện giờ mẫu thân ngài còn đang thập tử nhất sinh trên giường bệnh, lại vẫn phải thời thời khắc khắc lo lắng cho ngài. Ta chỉ thấy ngài ngu ngốc đối đầu triều đình, gan to bằng trời mới dám công khai cướp đoạt trọng phạm, không coi luật pháp, thánh chỉ ra gì.
Ta chỉ thấy những vị tiểu thư của phủ Quốc công phải xuất đầu lộ diện ra ngoài, còn xô xô đẩy đẩy với thị vệ kinh thành. Lúc ngài làm mọi chuyện trở thành thế này, có nhớ đến mẫu thân ngài hay không, có vì những tỷ muội ruột thịt của ngài mà cân nhắc một hai? Ngài nói sau này các nàng phải sống tiếp thế nào?”
Tuệ An nói không hề lớn, thậm chí còn tận lực đè nén thanh âm. Vốn là không muốn để người khác nghe thấy, không ngờ chất giọng trầm thấp của nàng lại càng thêm phần khí khái như vậy, Uông Dương Tùng nghe vào trong tai liền chấn động đứng im tại chỗ.
“Ngài thật sự cho rằng dựa vào công đức mấy đời tổ tiên để lại, thì Hoàng thượng sẽ không thể giết ngài hay sao? Hay là ngài cảm thấy gặp chuyện phải vung lên nắm đấm mới xứng đáng với cái danh anh hùng hào kiệt?
Đúng là buồn cười! Ngài làm vậy chỉ khiến phủ Quốc công tàn lụi nhanh hơn, khiến mẫu thân ngài đau đớn từng khúc ruột, khiến những kẻ vẫn luôn xem thường gia môn nhà ngài cười ra nước mắt mà thôi.
Tốt lắm, giờ ngài thử một đao chém chết Bạt Thác Ngạn đi, rồi đến khi tin tức này truyền tới Đông Khương, kích thích bọn dư nghiệt Đông Khương khởi binh tạo phản. Rồi Hải Xương vương kia cũng sẽ danh chính ngôn thuận vì huynh trưởng báo thù, đăng cơ xưng đế, lại xua quân chống đối Đại Huy ta, để xem các tướng sĩ Đại Huy có thể nào tiếp tục hi sinh nơi sa trường, xương cốt không người chôn cất hay không.
Ngài làm như thế không phải khiến người thân đau khổ, kẻ thù phấn khích hay sao? Không phải không có đầu óc thì là cái gì?
Ngài nói chuyện ám sát lần này là do Bạt Thác Ngạn huy động người đến ư? Lão ta ngại mạng mình lớn quá à? Đây rõ ràng là âm mưu quỷ kế do Hải Xương vương sắp đặt, Thánh thượng anh minh đã lật tẩy được mưu mẹo nham hiểm của đối phương. Ngài thì tốt rồi, vội vội vàng vàng dâng mình lên cho kẻ thù lợi dụng. Nếu như hôm nay ngài động tới Bạt Thác Ngạn, đó mới gọi là làm cho vong linh Quốc công gia khó lòng siêu thoát đấy.
Phải chi ngài mà có một chút bản lĩnh của anh hùng hào kiệt thôi, thì nên xông pha chiến trường trực tiếp giao đấu với lũ người Đông Khương kia, để những người xem thường ngài, xem thường phủ Quốc công không thể không thu hồi lời nói của mình, bắt họ phải mở mắt to ra mà nhìn, chỉ dựa vào Uông Dương Tùng ngài cũng có thể oai phong lẫm liệt như Thành Quốc công năm đó, lấy lại vinh quang cho phủ Quốc công, cho tổ tiên bao đời Uông gia nhà ngài.
Bây giờ ngài tự tiện kích động nổi loạn, người một nhà cắn xé lẫn nhau, lại còn chống lại ý vua, thì là anh hùng hảo hán cái nỗi gì? Như ngài người ta gọi là bất trung, bất nghĩa, bất nhân, bất hiếu! Vì sao một nữ tử luôn quanh quẩn khuê phòng như ta còn biết, mà nói mãi ngài vẫn không hiểu đây. Không phải ngu ngốc thì chính là ngu ngốc đến cùng cực mà thôi!”
Tuệ An mắng không ngừng nghỉ, cả khuôn mặt đỏ bừng thở phì phò, thấy sắc mặt Uông Dương Tùng thay đổi mấy lần, hiển nhiên là cũng để tâm tới những câu nàng nói, lúc này Tuệ An mới hơi yên lòng một chút.
Quả nhiên, nàng vừa định nói thêm vài câu để lửa cháy mạnh hơn, Uông Dương Tùng đã lập tức lùi về phía sau một bước, khom lưng hành đại lễ với nàng, nói:
“Hôm nay may nhờ cô nương thức tỉnh, ơn nghĩa này suốt đời Uông Dương Tùng cũng không dám quên.”
Trong thanh âm của hắn còn ẩn chứa nghẹn ngào xúc động, Tuệ An nhất thời cả kinh, gấp rút nghiêng người tránh lễ, thấy hắn khom người, mơ hồ nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện hai mảnh ẩm ướt, thầm than một tiếng, vội nói:
“Tiểu nữ không dám nhận lễ của Nhị công tử, tiểu nữ cáo từ.”
Nói xong vội vã xoay người rời khỏi.
Uông Dương Tùng dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt, đứng dậy hét lớn một tiếng:
“Nâng quan!”
Bên này Tuệ An rút khỏi đám đông, tổng quản phủ Thành Quốc công cũng đuổi tới, cung kính thi lễ với Tuệ An, nói:
“Đa tạ cô nương! Hôm nay nếu không có cô nương, chỉ sợ thiếu gia nhà chúng tôi…”
Nói xong cũng sụt sùi nước mắt, gấp rút gọi phu xe đến phân phó:
“Ngươi đưa cô nương trở về, nhớ đi đường cẩn thận.”
Tuệ An cười nói:
“Tổng quản nhanh đi đi.”
Vừa nói vừa xoay người lên xe ngựa.
Ai ngờ nàng mới đặt mình ngồi xuống, tức thì có một người cũng vén màn xe phi thân nhảy vào, dáng người cao lớn nhất thời che khuất toàn bộ ánh sáng bên ngoài. Tuệ An nheo mắt nhìn qua, ngẩng đầu thấy kỹ khuôn mặt người kia liền giật thót, “A” một tiếng nhảy lên, hét lớn:
“Tại sao lại là ngài! Ngài đừng có mà đến đây!”
Người nọ đương nhiên chính là Quan Nguyên Hạc. Hôm qua Tuệ An dùng thỏi bạc đánh lén y, nay thấy y lập tức nghĩ người này đến báo thù nàng. Phút chốc quên mất mình đang trong xe, vừa nhảy dựng lên nhất thời đập đầu vào trần xe, ‘cốp’ một tiếng, đau đến nỗi chảy cả nước mắt.
“Ngốc nghếch!”
Màn xe bị y phất tay buông xuống, trong buồng xe kín mít vang lên thanh âm trầm thấp hàm chứa ý cười của Quan Nguyên Hạc, sau đó tay y cũng tự nhiên mà rơi xuống đỉnh đầu Tuệ An, chạm đến mái tóc đen tuyền của nàng.
P/s: Lần trước có nói muốn kỉ niệm khi fb 1111 like nhưng vì vụ thi cử nên tui quên khuấy mất, giờ được 1234 like lại trồi lên kỉ niệm tí cho vui cửa vui nhà vậy, ha ha :) (tui vẫn chưa thi xong nhé !)
Anh chàng họ Uông sau này sẽ làm nên nghiệp lớn. Về chuyện này, thật ra không phải Tuệ An muốn nhúng tay vào làm gì, mang vạ vào thân, mà như tui đã spoil trước đó, Tuệ An muốn lợi dụng đám tang của Uông gia để tính toán vài điều, nên mới cắn rứt lương tâm không chịu được đưa tay giúp đỡ. Tuệ An tuyệt đối không phải thánh nữ, cũng không thích lấy ơn báo oán, trung thành với có thù tất trả.
Hạc ca đến trả thù ‘vụ ném đá sau lưng’ lần trước, chương sau hứa hẹn JQ bay tung tóe, đồng thời cũng tiết lộ sự có mặt của mỗ biểu ca trong kinh thành:
Nhà họ Thẩm có bốn người con trai, mỗi người một sở trường.
Con trai cả tên Thẩm Đại Đồng.
Con trai thứ hai tên Thẩm Đồng.
Người con thứ ba tên Thẩm Tiểu Đồng.
Vậy đố các nàng cậu con út tên gì?
“Đại ân đại đức của Thẩm tiểu thư hôm nay ta sẽ không quên.”
Tuệ An sợ hết hồn, còn chưa kịp nhận ra chuyện gì hắn đã dập đầu với nàng. Tuệ An đỏ mặt không dám nhận, vội vã sai người hầu tiến tới giúp đỡ.
Tuệ An đón Đinh thị vàophòng khách, Uông Dương Tùng đặt mẫu thân ngay ngắn trên giường, nghiêm nghị nhìn bà một lúc mới quay đầu thi lễ với Tuệ An và Thế tử phi, nói:
“Làm phiền Thẩm cô nương và đại tẩu thay ta chăm sóc mẫu thân.”
Tuệ An gấp rút cúi đầu trả lễ, nói:
“Xin công tử yên tâm, tin chắc thái y cũng sắp đến nơi rồi.”
“Nhị đệ mau đi tiếp đi, mẫu thân đã có ta.”
Uông Dương Tùng cũng gật đầu sải bước mà đi. Tuệ An len lén nhìn sang Thế tử phi, trông nàng cũng liễu yếu đào tơ mảnh mai chẳng kém, vội vàng đỡ nàng ngồi xuống chiếc ghế bên giường, khuyên nhủ:
“Thế tử phi cũng yên tâm đi, ta thấy sắc mặt phu nhân đã đỡ ít nhiều, không có chuyện gì đâu.”
Thế tử phi nghe vậy kéo tay Tuệ An, mặt mũi tràn đầy cảm kích nói:
“Ta lớn hơn muội muội mấy tuổi, khuê danh Thịnh Vận, nếu muội muội không chê, gọi ta một tiếng tỷ tỷ nhé?”
“Thịnh tỷ tỷ…”
Tuệ An gọi nàng một tiếng, thấy tướng mạo nàng thanh lệ thoát tục, đôi mắt như hồ nước mùa thu xanh biếc một màu, mặc dù ửng đỏ do khóc quá nhiều cũng không che hết vẻ thông minh linh lợi, cằm nhỏ tôn lên khuôn mặt trái xoan, nhìn bộ dạng này chỉ sợ mới mười sáu mười bảy tuổi. Trẻ tuổi như vậy đã mất đi phu quân, trong lòng Tuệ An khó nén nỗi buồn, lại nói:
“Thịnh tỷ tỷ phải chú ý thân thể, ta thấy sắc mặt tỷ cũng không tốt cho lắm!”
Thịnh Vận đang muốn đáp lời, rèm lại được vén lên, là Đông Nhi dẫn Thái y đến:
“Cô nương, đây là Vương thái y của Thái y viện.”
“Thái y mau qua nhìn cho phu nhân đi, chẳng hay có chuyện gì hay không?”
Tuệ An gấp rút đứng dậy nhường chỗ cho Vương thái y. Vương thái y chẩn mạch, một lúc mới gật đầu nói:
“Phu nhân chỉ là bi thương quá độ nên ngất xỉu, không có chuyện gì. Về phần ngụm máu kia có thể là do mấy ngày liên tiếp tích tụ trong lòng, không phun ra mới gặp chuyện chẳng lành đây.”
Thịnh Vận nghe vậy không khỏi lẩm bẩm hai tiếng Bồ Tát phù hộ, lại vội vàng hỏi:
“Vậy tại sao mẫu thân vẫn chưa tỉnh?”
“Thế tử phi yên tâm, để ta châm cứu cho phu nhân một lát đã.”
Vương thái y nói xong lấy ra ngân châm thư đồng dâng lên, châm vài cái lên tay phải Đinh thị, quả nhiên Đinh thị từ từ mở mắt.
Tuệ An thấy Vương thái y đứng dậy, vội nói:
“Làm phiền thái y cũng bắt mạch cho Thịnh tỷ tỷ, sắc mặt tỷ ấy không được tốt lắm.”
Thịnh Vận nghe vậy vốn định từ chối, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, lại đổi ý ngồi vào ghế. Vương thái y tiến lên chẩn mạch, khẽ mỉm cười nói:
“Không phải chuyện xấu, là hỉ mạch, chúc mừng Thế tử phi…”
Ông nói đến đây nhớ tới đứa trẻ vừa ra đời đã không có phụ thân, nói được một nửa liền biến thành thở dài một tiếng.
Thịnh Vận nghe vậy sững sờ, ngược lại Đinh thị vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tin này, nhất thời buồn vui lẫn lộn, không khỏi hỏi thăm Vương thái y kỹ càng, lấy được lời khẳng định của ông mới xúc động nói:
“Trời xanh có mắt, trời xanh có mắt, con ta có hậu rồi…”
Tuệ An thấy vậy gấp rút cùng Thịnh Vận an ủi Đinh thị vài câu. Thấy bà nắm tay Thịnh Vận dặn dò, Tuệ An cũng đứng dậy mời Vương thái y ra ngoài kê đơn. Phân phó Hạ Nhi đi nấu thuốc xong, lại đưa Vương thái y ra cửa mới trở lại.
Lúc Tuệ An quay về phòng, thấy Đinh thị và Thịnh Vận đang ôm nhau rơi lệ, Tuệ An càng ảo não thở dài một tiếng. Hai người nghe được động tĩnh, mới lau lệ trên mặt. Tuệ An thấy Đinh thị vẫy tay gọi nàng, cũng tiến lên vài bước, ngồi xuống bên giường đưa tay cho Đinh thị.
Đinh thị kéo tay nàng nói:
“Đúng là một cô nương tốt. Nay phủ Quốc công ta đã đổ một nửa, ai ai cũng nói phủ Thành Quốc công hết rồi, tước vị này không chừng về sau Thánh thượng sẽ thu hồi. Ngay cả những nhà ngày thường luôn thân thiết với Quốc công gia nhà chúng ta cũng không thèm để ý, hoàn toàn không bằng một phần lúc trước. Trong hoàn cảnh thế này mà Thẩm tiểu thư vẫn đối đãi với phủ ta chu toàn như vậy, ta đây khắc ghi tận tâm can, không bao giờ quên…”
Tuệ An nghe vậy đang muốn đáp lời, lại đột nhiên nghe bên ngoài truyền tới thanh âm ồn ào náo động. Sau đó một gã sai vặt vén rèm xông vào, sụp người quỳ trên mặt đất khóc lóc nói:
“Không xong rồi phu nhân, Nhị thiếu gia… Nhị thiếu gia, ngài ấy…”
Có thể là do tình thế cấp bách, gã sai vặt ấp úng mãi mà không nói nên lời. Điều này càng khiến Đinh thị gấp rút lên, sắc mặt tái nhợt chống người ngồi dậy nói:
“Rốt cuộc Nhị thiếu gia làm sao, ngươi nói nhanh lên!”
Gã sai vặt kia lúc này mới nói:
“Phu nhân, Nhị thiếu gia cùng đội ngũ đưa tang vừa ra khỏi Phượng Dương hạng, đúng lúc gặp phải một đoàn thị vệ kinh thành đang áp tải Bạt Thác Ngạn diễu hành thị chúng, Nhị thiếu gia nhìn thấy liền bảo mấy người khiêng quan sửa lại lộ trình, đi thẳng về hướng Thiên lao…
Bảo là muốn… Bảo là muốn giết chết Bạt Thác Ngạn, báo thù cho Quốc công gia, Thế tử gia và Tam thiếu gia. Quản gia ngăn cản không được, mới sai tiểu nhân nhanh chóng chạy về báo cáo phu nhân. Lúc này chỉ sợ Nhị thiếu gia đã đối đầu với thị vệ kinh thành rồi.”
Về vấn đề xử lý Bạt Thác Ngạn, triều đình đã bàn bạc mấy ngày mấy đêm. Ban đầu chư vị đại thần đều nhất quyết mang đi lăng trì xử tử, đặc biệt những đại thần có người thân chết trong sự kiện Đoan môn thì càng kích động, rối rít xin gặp Hiền Khang đế yêu cầu xử tử Bạt Thác Ngạn, Hiền Khang đế cũng hận không thể làm thế nào cho Bạt Thác Ngạn chết tươi luôn.
Nhưng Quan Nguyên Hạc và mấy người võ tướng lại phản đối ý kiến này, không biết tại sao lại thuyết phục được Hiền Khang đế. Hiền Khang đế ra lệnh cho thị vệ kinh thành áp tải Bạt Thác Ngạn dạo phố thị chúng một ngày sau đó giam vào Thừa Ninh tháp, thế mới có chuyện dân chúng và đại thần không phục, rủ nhau quỳ trước cửa Hoàng thành, một bộ Thánh thượng không thu hồi mệnh lệnh đã ban sẽ quỳ chết ở đó luôn.
Về sau vẫn là Hoàng thượng cho thị vệ kinh thành đi tuyên chỉ, nói là thích khách ở Đoan môn thật ra đều là người do Hải Xương vương phái đến, không liên quan tới Bạt Thác Ngạn. Lại cứng rắn áp xuống cuộc nổi loạn, lấy chuyện tụ tập gây rối nhiễu loạn Hoàng thành mà bỏ ngục vài người, lúc này mới khiến chuyện này lắng đi đôi chút.
Nay Đinh thị nghe nói Uông Dương Tùng muốn cướp người từ tay thị vệ kinh thành, đây chẳng khác nào khiêu khích uy quyền của hoàng đế, bà làm sao không vội cho được, nghe vậy suýt nữa không thở nổi, sắp sửa ngất tiếp.
Thịnh Vận gấp rút vỗ vỗ lưng bà, bà mới đập vào thành giường giận dữ nói:
“Nghiệt chướng! Cái tên nghiệt chướng này một khắc cũng không làm người khác yên lòng, phải chăng nó mà có được một phần trầm ổn của ca ca nó thôi, thì phủ Quốc công cũng không bị người ta xem thường như thế!”
Đinh thị nói xong nước mắt lại tuôn rơi như mưa. Thịnh Vận nghe vậy nhớ đến khuôn mặt tuấn tú tựa ngọc của phu quân, phong thái quyết đoán bất phàm khi chàng làm việc, không khỏi càng đau buồn, cũng lại nhạt nhòa nước mắt. Gã sai vặt nọ thấy vậy cũng cuống hết cả lên, khóc thưa:
“Phu nhân và Thế tử phi mau nghĩ cách đi.”
Hai người lúc này mới ngừng khóc, Đinh thị nắm chặt góc chăn dường như muốn ngồi dậy, nào biết chỉ một động tác nhỏ nhoi như vậy đã khiến bà phải loạng choạng ngã ầm trở lại, run rẩy nửa ngày không thể cử động. Tần vương thấy vậy vội vàng đỡ tay bà, sụt sùi khuyên nhủ:
“Mẫu thân chớ nóng vội! Hay là để con dâu đi khuyên Nhị đệ. Hiện giờ thân thể mẫu thân há có thể mệt mỏi thêm.”
Đinh thị nghe vậy lại kéo tay Thịnh Vận, thở dốc nói:
“Không được, con ở đây chờ người trong phủ tới đón. Mẫu thân đi! Con đang mang trong mình cốt nhục của Uông gia ta, có chuyện thì thì mẫu thân biết ăn nói với liệt tổ liệt tông thế nào? Lại nói, với tính tình của con, chỉ sợ Nhị đệ con chưa chắc đã chịu nghe lời!”
Tuệ An thấy hai người như thế do dự đứng dậy khuyên nhủ:
“Phu nhân và Thế tử phi đều nên nghỉ ngơi mới phải, để An nương đi.”
Đinh thị ngạc nhiên nhìn nàng, Tuệ An cười hì hì một tiếng, nói:
“Người yên tâm đi, nếu con không ngăn được lại phái người về đây gọi phu nhân. Suy cho cùng cũng có thể kéo dài thời gian một chút, để phu nhân bình ổn lại tâm tình. Con mặc dù không thể bảo đảm sẽ thuyết phục được Nhị thiếu gia, nhưng việc hắn có xô xát với thị vệ kinh thành gây ra họa lớn hay không, con có thể chắc chắn với người.”
Đinh thị nghe Tuệ An khẳng định như vậy, hốc mắt lại ửng hồng, vội nói:
“Đành làm phiền Thẩm cô nương phải đi một chuyến. Thằng con kia của ta ngu dốt, lại chỉ biết dụng võ làm càn, cô nương cũng không cần can ngăn nó quá đâu, việc thế nào đã có trời định, ta sợ nó làm cô nương bị thương.”
Tuệ An đáp ứng yêu cầu của bà, dưới ánh mắt tha thiết của hai người mà đi ra khỏi cửa, mang theo bọn Đông Nhi cùng đi.
Đến cửa đã thấy xe ngựa của Uông phủ chờ sẵn ở đó, vẫn còn vải trắng phủ quanh. Tuệ An đang muốn lên xe, Đông Nhi đã vội vàng can ngăn:
“Cô nương, không thể! Nô tỳ đã sai người dắt xe khác ra, cô nương đợi một chút.”
Trong lòng Tuệ An lo lắng không thôi, chỉ khoát tay nói:
“Ta không ngại, ngươi dẫn đường cho ta, mấy người Hạ Nhi theo ta.”
Nói xong liền lưu loát vén rèm vào xe. Đông Nhi chỉ đành thở dài một tiếng, thầm oán cô nương đúng là không biết kiêng kỵ gì cả. Người ta nói có kiêng có lành, ra cửa nhìn thấy nhà ai đưa tang còn phải tránh thật xa, về nhà thắp hương cúng bái trừ tà còn chưa đủ. Chỉ có cô nương các nàng là không coi mấy chuyện này ra gì, dính vào mấy chuyện kiểu này thì hay ho gì chứ.
Nàng tuy nghĩ vậy nhưng cũng theo lên xe ngựa. Xe ngựa lập tức phi như bay về phía trước. Thấy Tuệ An trầm tư ngồi đó, Đông Nhi không khỏi nhắc nàng:
“Việc này đâu có liên quan tới cô nương, chúng ta cũng không quen không biết Uông Nhị công tử kia, thật không hiểu cô nương có ý gì nữa.”
Thật ra hôm nay Tuệ An một là cảm thấy áy náy do đã tính kế nhà người ta, hai là nàng cũng cảm thấy có đôi phần đồng bệnh tương liên* với Uông Nhị kia, nỗi đau mất mát người thân đâu phải là thứ dễ dàng chịu đựng. Lại thêm nàng vốn là người nhiệt tình xúc động, nên mới gánh lấy việc này vào thân.
*Cùng cảnh ngộ thì thông cảm lẫn nhau.
Chỉ sợ hôm nay trở về sẽ bị Phương mama mắng cho một trận nên thân mất, rồi lại uống canh trừ tà gì đó nữa. Tuệ An nghĩ vậy liền ngẩng đầu trừng Đông Nhi một cái, Đông Nhi đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Rất nhanh xe ngựa đã đến Vô Hồi hạng, Vô Hồi hạng này là con đường nối liền với Thiên lao của Đại Lý tự, phần lớn nhốt những trọng phạm triều đình, tên như ý nghĩa, chính là đã đi qua Vô Hồi hạng thì đừng hòng quay đầu trở lại, đời này ắt phải chấm dứt tại đây.
Xe ngựa cách Vô Hồi hạng hơn hai trăm thước liền dừng lại, Tuệ An xuống xe. Đã thấy dân chúng chặt kín đầu hẻm, tất cả đều kích động phận nộ yêu cầu xử tử Bạt Thác Ngạn, mà đội ngũ đưa tang của phủ Thành Quốc công đang ở trong cùng vòng vây.
Nhắc tới vị Uông Nhị công tử này quả nhiên cũng không hề tầm thường, mới hơn một khắc đã kêu gọi dân chúng cùng nhau nổi loạn. Còn nghĩ ra chuyện xếp ba chiếc quan tài thành một hàng thẳng, ngăn cách Vô Hồi hạng với đường đến Thiên lao, chặn kín không một kẽ hở.
Tuệ An đẩy ra đám người chen vào bên trong, đã thấy xe tù đang bị chúng hộ vệ phủ Thành Quốc công vây quanh. Một đường là quan tài cùng dân chúng là thị vệ kinh thành không thể nhích đi đâu được, bên kia lại là người làm lẫn thân quyến phủ Quốc công đang chen lấn với một toán thị vệ, mà phần lớn chỗ đó là nữ tử chân yếu tay mềm.
Hiện giờ tình cảnh thế này, tiểu thư hay nô tỳ thì cũng đều mặc áo tang như nhau, ai biết được đâu là quý tộc đâu là tỳ nữ, khiến cho thị vệ kinh thành chỉ có thể bó tay chịu trói, căn bản không có cơ hội đột phá vòng vây.
Mà bên phía xe chở tù thì đã lâm vào tình trạng không thể cứu vãn, chỉ còn mười mấy thị vệ lăm lăm giáo mác hộ tống xung quanh Bạt Thác Ngạn, Uông Dương Tùng không biết đã nhảy lên xe tù từ lúc nào, đang vung thương hỗn chiến cùng một võ tướng râu ria xồm xoàm mặc áo giáp bạc.
Hiển nhiên là Uông Nhị đang ở thế hạ phong, chỉ là hắn toàn thân mang đầy sát khí, ra tay không màng mạng sống khiến cho võ tướng kia tức tối chửi ầm lên:
“Mẹ kiếp, tên công tử bột nhà ngươi lăn xuống khỏi xe của lão tử ngay, cứ thế thì đừng trách lão Triệu ta đây ra tay tàn nhẫn.”
Uông Nhị nghe vậy cũng không biết là tức hay xấu hổ, cả khuôn mặt đỏ bừng, lạnh lùng nói:
“Ta lại muốn nhìn một chút ngươi làm sao lấy mạng của ta? Đừng nói nhiều, động thủ đi! Hoặc là giao Bạt Thác Ngạn cho ta xử trí, nếu không cứ bước luôn qua xác của bổn thiếu gia!”
Hắn hét lên một tiếng liền có hộ vệ phủ Thành Quốc công đáp lại, lập tức cũng vung gậy đánh tới thị vệ đang canh giữ quanh Bạt Thác Ngạn. Nhất thời chúng thị vệ sắc mặt đại biến, giơ thẳng trường thương trong tay, mắt thấy đã muốn ngươi sống ta chết.
Tuệ An thấy vậy gấp rút gạt ra đám đông chen lấn, nhìn vị võ tướng râu ria xồm xoàm kia sắp sửa đâm một kiếm vào vai Uông Dương Tùng, Tuệ An không kịp suy nghĩ, theo bản năng rút ra roi chín khúc đánh tới.
Roi thép giống như linh xà kéo lê một đường trên không trung quấy lấy kiếm sắc, va chạm nhau vang lên tiếng động đầy sắc nhọn, mũi kiếm lạnh băng bị roi chín khúc quấn chặt không buông, mơ hồ còn thấy tia sáng lóe lên.
Tuệ An thấy ra tay thành công, vội vàng dùng toàn lực kéo mạnh một cái. Võ tướng kia không kịp phòng bị, loạng choạng suýt thì ngã chổng vó xuống khỏi xe ngựa. Hắn không khỏi mắng to một câu:
“Mẹ kiếp! Người kinh thành đúng là con mẹ nó ti bỉ đê tiện! Là tên khốn nào đánh lén lão Triệu ta!”
Hắn chửi xong, quay đầu nhìn thấy Tuệ An lại sững người một lúc, sau đó là cười lên ha hả, một tay đỡ lấy quyền cước do Uông Dương Tùng đánh xuống, một mặt cười nói với Tuệ An:
“Ha ha, thì ra là Thẩm cô nương.”
Tuệ An thật không nhớ mình đã gặp qua người này lúc nào, thấy hắn dùng ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào mình, cũng không biết phải làm thế nào cho thỏa. Gấp rút gật đầu hành lễ, nói:
“Tiểu nữ gặp qua đại nhân.”
Nói xong cũng không chờ râu ria xồm xoàm phản ứng, liền quay qua Uông Dương Tùng nói:
“Nhị công tử có thể kiếm một chỗ cùng ta nói chuyện được không?”
Uông Dương Tùng thấy Tuệ An ra tay cứu mình, ngây ngốc một hồi, ngay cả khi râu ria xồm xoàm đỡ được đòn đánh của mình vẫn chưa tỉnh lại, chỉ cảm thấy như trời long đất lở, tưởng rằng mẫu thân có mệnh hệ gì.
Đợi Tuệ An mở miệng hắn mới bỗng nhiên giật mình, nhảy khỏi xe ngựa chạy đến trước mặt Tuệ An, bắt lấy cánh tay Tuệ An gắt gao nhìn chằm chằm nàng, hỏi:
“Chẳng lẽ mẫu thân của ta… Mẫu thân của ta…”
Tuệ An biết hắn hiểu lầm, vội nói:
“Xin Nhị công tử yên tâm, lệnh đường rất tốt. Bà nghe nói công tử muốn kháng chỉ cướp ngục, nên mới nhờ ta tới khuyên nhủ công tử đôi điều.”
Uông Dương Tùng nghe vậy thở phào một hơi, toàn thân cũng mất hết khí lực, vừa thả lỏng tay cũng là buông Tuệ An ra, trầm giọng nói:
“Chuyện này không liên quan đến Thẩm cô nương, cô đừng khuyên ta, cũng chưa chắc khuyên được ta! Hôm nay ta thề phải bắt tên lão tặc Bạt Thác Ngạn kia đền mạng!”
Tuệ An nghe vậy lại chỉ cười lạnh, nói:
“Ngài nghĩ ta tình nguyện mất công đến đây khuyên nhủ một người không có đầu óc, kẻ nhu nhược vô dụng chỉ biết vung tay đá chân ra vẻ ta đây nghĩa khí, gây họa khắp nơi như ngài sao? Chẳng trách ai ai cũng nói phủ Thành Quốc công hết rồi, quả nhiên không sai tí nào.”
“Cô nói cái gì! Cô nói ai nhu nhược vô dụng! Có giỏi thì cô thử nói lại những câu vừa rồi xem nào!”
Uông Dương Tùng nhất thời giận dữ, vẻ mặt tối sầm nhìn xoáy vào Tuệ An. Mà Tuệ An vẫn thản nhiên như thường, cười khúc khích nghiêng đầu nhìn hắn, nói:
“Không biết là ai vừa dập đầu bái tạ ở trước cửa phủ nhà ta? Giờ đã chỉ vào mũi ta một bộ muốn giết ta cho hả giận. Sao nào? Uông Nhị công tử bị ta nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận rồi à? Đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt đấy, ngài làm việc không biết chừng mực, ngang ngạnh cứng đầu, hữu dũng vô mưu đi lại khắp nơi gây họa cho gia đình, còn to tiếng nạt nộ chèn ép một nữ tử tay không tấc sắt như ta, không phải không có đầu óc, nhu nhược vô dụng thì là cái gì?”
“Thẩm Tuệ An, nể mặt cô có ơn với nhà ta ban nãy nên ta mới đứng đây nghe cô nói nhăng nói cuội thế này, cô đừng có được đằng chân lân đằng đầu, nhục nhã ta. Hôm nay coi như ta không nghe thấy gì, tốt nhất cô nên đi khỏi đây đi.”
Uông Dương Tùng vừa nói vừa bước tới gần Tuệ An hơn, đôi mắt chứa lửa như muốn bùng cháy.
Tuệ An nghe vậy lại cười một tiếng, nói:
“Nhị công tử, không chỉ là một mình ta nói ngài như thế. Mà toàn bộ dân chúng trong kinh thành này, hay ngay đến mẫu thân ngài, đại tẩu ngài, rồi bọn nô tài của phủ Quốc công cũng sẽ nói như vậy, đều cảm thấy ngài không bao giờ có thể bì được huynh trưởng ngài. Trong lòng ngài tất nhiên là không phục phải không, hoặc ngài cứ thử mở to mắt nhìn xem, xem những chuyện ngài làm sẽ gây ra hậu quả thế nào?”
Tuệ An nói xong, chỉ vào cục diện hỗn loạn bên cạnh, nói:
“Ta chỉ biết hiện giờ mẫu thân ngài còn đang thập tử nhất sinh trên giường bệnh, lại vẫn phải thời thời khắc khắc lo lắng cho ngài. Ta chỉ thấy ngài ngu ngốc đối đầu triều đình, gan to bằng trời mới dám công khai cướp đoạt trọng phạm, không coi luật pháp, thánh chỉ ra gì.
Ta chỉ thấy những vị tiểu thư của phủ Quốc công phải xuất đầu lộ diện ra ngoài, còn xô xô đẩy đẩy với thị vệ kinh thành. Lúc ngài làm mọi chuyện trở thành thế này, có nhớ đến mẫu thân ngài hay không, có vì những tỷ muội ruột thịt của ngài mà cân nhắc một hai? Ngài nói sau này các nàng phải sống tiếp thế nào?”
Tuệ An nói không hề lớn, thậm chí còn tận lực đè nén thanh âm. Vốn là không muốn để người khác nghe thấy, không ngờ chất giọng trầm thấp của nàng lại càng thêm phần khí khái như vậy, Uông Dương Tùng nghe vào trong tai liền chấn động đứng im tại chỗ.
“Ngài thật sự cho rằng dựa vào công đức mấy đời tổ tiên để lại, thì Hoàng thượng sẽ không thể giết ngài hay sao? Hay là ngài cảm thấy gặp chuyện phải vung lên nắm đấm mới xứng đáng với cái danh anh hùng hào kiệt?
Đúng là buồn cười! Ngài làm vậy chỉ khiến phủ Quốc công tàn lụi nhanh hơn, khiến mẫu thân ngài đau đớn từng khúc ruột, khiến những kẻ vẫn luôn xem thường gia môn nhà ngài cười ra nước mắt mà thôi.
Tốt lắm, giờ ngài thử một đao chém chết Bạt Thác Ngạn đi, rồi đến khi tin tức này truyền tới Đông Khương, kích thích bọn dư nghiệt Đông Khương khởi binh tạo phản. Rồi Hải Xương vương kia cũng sẽ danh chính ngôn thuận vì huynh trưởng báo thù, đăng cơ xưng đế, lại xua quân chống đối Đại Huy ta, để xem các tướng sĩ Đại Huy có thể nào tiếp tục hi sinh nơi sa trường, xương cốt không người chôn cất hay không.
Ngài làm như thế không phải khiến người thân đau khổ, kẻ thù phấn khích hay sao? Không phải không có đầu óc thì là cái gì?
Ngài nói chuyện ám sát lần này là do Bạt Thác Ngạn huy động người đến ư? Lão ta ngại mạng mình lớn quá à? Đây rõ ràng là âm mưu quỷ kế do Hải Xương vương sắp đặt, Thánh thượng anh minh đã lật tẩy được mưu mẹo nham hiểm của đối phương. Ngài thì tốt rồi, vội vội vàng vàng dâng mình lên cho kẻ thù lợi dụng. Nếu như hôm nay ngài động tới Bạt Thác Ngạn, đó mới gọi là làm cho vong linh Quốc công gia khó lòng siêu thoát đấy.
Phải chi ngài mà có một chút bản lĩnh của anh hùng hào kiệt thôi, thì nên xông pha chiến trường trực tiếp giao đấu với lũ người Đông Khương kia, để những người xem thường ngài, xem thường phủ Quốc công không thể không thu hồi lời nói của mình, bắt họ phải mở mắt to ra mà nhìn, chỉ dựa vào Uông Dương Tùng ngài cũng có thể oai phong lẫm liệt như Thành Quốc công năm đó, lấy lại vinh quang cho phủ Quốc công, cho tổ tiên bao đời Uông gia nhà ngài.
Bây giờ ngài tự tiện kích động nổi loạn, người một nhà cắn xé lẫn nhau, lại còn chống lại ý vua, thì là anh hùng hảo hán cái nỗi gì? Như ngài người ta gọi là bất trung, bất nghĩa, bất nhân, bất hiếu! Vì sao một nữ tử luôn quanh quẩn khuê phòng như ta còn biết, mà nói mãi ngài vẫn không hiểu đây. Không phải ngu ngốc thì chính là ngu ngốc đến cùng cực mà thôi!”
Tuệ An mắng không ngừng nghỉ, cả khuôn mặt đỏ bừng thở phì phò, thấy sắc mặt Uông Dương Tùng thay đổi mấy lần, hiển nhiên là cũng để tâm tới những câu nàng nói, lúc này Tuệ An mới hơi yên lòng một chút.
Quả nhiên, nàng vừa định nói thêm vài câu để lửa cháy mạnh hơn, Uông Dương Tùng đã lập tức lùi về phía sau một bước, khom lưng hành đại lễ với nàng, nói:
“Hôm nay may nhờ cô nương thức tỉnh, ơn nghĩa này suốt đời Uông Dương Tùng cũng không dám quên.”
Trong thanh âm của hắn còn ẩn chứa nghẹn ngào xúc động, Tuệ An nhất thời cả kinh, gấp rút nghiêng người tránh lễ, thấy hắn khom người, mơ hồ nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện hai mảnh ẩm ướt, thầm than một tiếng, vội nói:
“Tiểu nữ không dám nhận lễ của Nhị công tử, tiểu nữ cáo từ.”
Nói xong vội vã xoay người rời khỏi.
Uông Dương Tùng dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt, đứng dậy hét lớn một tiếng:
“Nâng quan!”
Bên này Tuệ An rút khỏi đám đông, tổng quản phủ Thành Quốc công cũng đuổi tới, cung kính thi lễ với Tuệ An, nói:
“Đa tạ cô nương! Hôm nay nếu không có cô nương, chỉ sợ thiếu gia nhà chúng tôi…”
Nói xong cũng sụt sùi nước mắt, gấp rút gọi phu xe đến phân phó:
“Ngươi đưa cô nương trở về, nhớ đi đường cẩn thận.”
Tuệ An cười nói:
“Tổng quản nhanh đi đi.”
Vừa nói vừa xoay người lên xe ngựa.
Ai ngờ nàng mới đặt mình ngồi xuống, tức thì có một người cũng vén màn xe phi thân nhảy vào, dáng người cao lớn nhất thời che khuất toàn bộ ánh sáng bên ngoài. Tuệ An nheo mắt nhìn qua, ngẩng đầu thấy kỹ khuôn mặt người kia liền giật thót, “A” một tiếng nhảy lên, hét lớn:
“Tại sao lại là ngài! Ngài đừng có mà đến đây!”
Người nọ đương nhiên chính là Quan Nguyên Hạc. Hôm qua Tuệ An dùng thỏi bạc đánh lén y, nay thấy y lập tức nghĩ người này đến báo thù nàng. Phút chốc quên mất mình đang trong xe, vừa nhảy dựng lên nhất thời đập đầu vào trần xe, ‘cốp’ một tiếng, đau đến nỗi chảy cả nước mắt.
“Ngốc nghếch!”
Màn xe bị y phất tay buông xuống, trong buồng xe kín mít vang lên thanh âm trầm thấp hàm chứa ý cười của Quan Nguyên Hạc, sau đó tay y cũng tự nhiên mà rơi xuống đỉnh đầu Tuệ An, chạm đến mái tóc đen tuyền của nàng.
P/s: Lần trước có nói muốn kỉ niệm khi fb 1111 like nhưng vì vụ thi cử nên tui quên khuấy mất, giờ được 1234 like lại trồi lên kỉ niệm tí cho vui cửa vui nhà vậy, ha ha :) (tui vẫn chưa thi xong nhé !)
Anh chàng họ Uông sau này sẽ làm nên nghiệp lớn. Về chuyện này, thật ra không phải Tuệ An muốn nhúng tay vào làm gì, mang vạ vào thân, mà như tui đã spoil trước đó, Tuệ An muốn lợi dụng đám tang của Uông gia để tính toán vài điều, nên mới cắn rứt lương tâm không chịu được đưa tay giúp đỡ. Tuệ An tuyệt đối không phải thánh nữ, cũng không thích lấy ơn báo oán, trung thành với có thù tất trả.
Hạc ca đến trả thù ‘vụ ném đá sau lưng’ lần trước, chương sau hứa hẹn JQ bay tung tóe, đồng thời cũng tiết lộ sự có mặt của mỗ biểu ca trong kinh thành:
Nhà họ Thẩm có bốn người con trai, mỗi người một sở trường.
Con trai cả tên Thẩm Đại Đồng.
Con trai thứ hai tên Thẩm Đồng.
Người con thứ ba tên Thẩm Tiểu Đồng.
Vậy đố các nàng cậu con út tên gì?
Danh sách chương