Tuệ An giật mình cả kinh, còn chưa kịp phản ứng đã có hai cung nữ tiến lên bắt lấy cánh tay của nàng.
Tuệ An bị họ nửa lôi nửa kéo ra ngoài, nàng đang muốn kêu oan, lại nghe thấy Đông phi nương nương nói với Hiền Khang đế:
“Hoàng thượng, nha đầu kia làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, không bằng trước tạm nghe nàng nói đã, thần thiếp thấy lúc này Thái hậu cũng không còn khó thở như ban nãy nữa.”
Hiền Khang đế quay đầu nhìn lại, quả nhiên cảm thấy thanh âm khò khè nơi lồng ngực Thái hậu ít đi đôi chút, không khỏi liếc mắt nhìn Tuệ An.
Tuệ An gấp rút dập đầu thoát khỏi hai cung nữ nọ, lần nữa quỳ trước giường, hai tay cầm lấy tay Thái hậu tay, dùng sức ấn vào huyệt hợp cốc ở giữa ngón cái và ngón trỏ của bà, một mặt không quên trấn an Thái hậu, nhỏ nhẹ nói:
“Thái hậu nương nương, người đừng căng thẳng quá, Hoàng thượng cũng đang ở bên cạnh người đây, Thái y sẽ đến nhanh thôi. Xin người dùng miệng thở ra, lại dùng mũi hít vào, thả lỏng một chút… Đúng đúng, lặp lại động tác này lần nữa… Thả lỏng… Đến khi hơi thở xuống bụng … Người làm tốt lắm, lại lần nữa…”
Tuệ An không ngừng chỉ đạo, cùng Thái hậu hít vào thở ra theo nhịp, tay vẫn luôn ấn chặt huyệt hợp cốc.
Dần dần, tiếng hít thở của Thái hậu từ từ đều hơn rất nhiều, mặc dù hô hấp dồn dập như cũ, nhưng tiếng khò khè trong lồng ngực gần như đã biến mất.
Tuệ An vui mừng lắm, ngẩng đầu đã đối diện ánh mắt của Thái hậu, tức thì hốc mắt ửng hồng, thanh âm cũng nghẹn ngào hẳn, còn cảm thấy Thái hậu khẽ nắm chặt tay mình.
“Thái y đến!”
Cung nhân đem dẫn Thái y vào trong, Tuệ An lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng lên lui qua một bên. Thái y tiến lên, Ngô Viện phán liếc nhìn miếng đệm dưới chân Thái hậu, trong mắt thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng lại cũng không nói gì.
Ông ngồi vào ghế cung nữ mang lên, chẩn mạch cho Thái hậu, một đám Thái y bắt đầu lầm rầm thương nghị một phen, lúc này mới bẩm báo với Hiền Khang đế.
Nghe nói Thái hậu đã không sao, sắc mặt Hiền Khang đế cũng hòa hoãn hơn nhiều, Tuệ An không nhịn được thở ra một hơi, nỗi thấp thỏm trong lòng rốt cuộc tan đi.
Đông phi nương nương nhìn Tuệ An một cái, cười quay sang Ngô Viện phán, hỏi:
“Không biết còn cần đặt miếng đệm gấm dưới chân Thái hậu nữa không? Vừa rồi bổn cung thấy Thẩm tiểu thư ấn vào huyệt hợp cốc của Thái hậu, còn lấy miếng đệm gấm giữ chân Thái hậu nâng lên cao, sắc mặt Thái hậu mới tốt lên được một chút, không biết …?”
Ngô Viện phán cung kính trả lời:
“Bẩm Hoàng thượng, bẩm nương nương. Dùng miếng đệm gấm nâng hai chân Thái hậu lên có thể giảm bớt gánh nặng cho thân thể, điều hòa hô hấp, ấn giữ huyệt hợp cốc sẽ thúc đẩy máu lưu thông, mặt khác còn có thể điều chỉnh tâm tình.
Đây là những phương pháp thường được sử dụng trong dân gian, có thể giúp bệnh hen suyễn thuyên giảm đôi chút, hôm nay Thái hậu phát bệnh quá nhanh, Thẩm tiểu thư dùng phương pháp này đã giảm bớt khó chịu cho Thái hậu, nếu không chỉ sợ Thái hậu có khả năng đã hôn mê bất tỉnh.”
Hoàng đế nghe vậy liền nhíu mày, nói:
“Nếu như có ích, tại sao Thái y các ngươi chưa bao giờ dùng phương pháp này giúp Thái hậu!”
Ngô Viện phán nghe vậy gấp rút quỳ xuống, lại trả lời:
“Bẩm Hoàng thượng, phương pháp này quả thật là chúng thần biết, nhưng dùng nó lại ngại hạ thấp thể diện hoàng gia, Thái hậu phượng thể uy nghi, chúng thần không dám dùng những thứ do dân gian truyền miệng mà áp dụng lên thân thể Thái hậu.
Chưa nói phương pháp này chuyên dùng cho cấp cứu, chỉ có thể kéo dài thời gian, đối với chứng bệnh như hen suyễn cũng không quá mức có ích, mỗi khi Thái hậu phát bệnh, bọn thần lập tức có mặt, cho nên chưa từng đề cập đến.”
Hiền Khang đế nghe vậy lạnh lùng nói:
“Còn sợ mất thể diện cái gì, lúc này tất cả phải lấy sức khỏe của Thái hậu là nhất. Truyền khẩu dụ của trẫm, Thẩm gia cô nương có công cứu chữa Thái hậu, trọng thưởng.”
Tuệ An nghe vậy vội vàng quỳ xuống lĩnh thưởng. Hiền Khang đế đến bên giường nắm tay Thái hậu, nói:
“Thân thể mẫu hậu yếu ớt, người đừng nói gì, tránh mệt nhọc mình, nghỉ ngơi thật tốt.”
Thấy Thái hậu gật đầu, Hiền Khang đế mềm mỏng khuyên lơi thêm vài câu, nhìn Thái hậu từ từ khép mắt lại, lúc này mới phân phó Thái y chăm sóc cẩn thận, xong xuôi thì bước ra khỏi điện.
Tuệ An dĩ nhiên không dám quấy rầy Thái hậu nghỉ ngơi, sớm đã được cung nữ dẫn lui ra khỏi đại điện, đợi cung tiễn Hiền Khang đế xong, chốc lát Đông phi nương nương cũng đi ra, Tuệ An vội cung kính quỳ xuống, cảm kích nói:
“Đa tạ nương nương.”
Đông phi nghe vậy nhìn Tuệ An một cái, lúc này mới nói:
“Được rồi, tiểu thư là người thông minh cơ trí, bản cung bất quá chỉ tiện thể nói giúp vài câu, không cần phải khách khí như thế, đứng lên đi.”
Nói dứt lời, Tuệ An chỉ nhìn thấy làn váy tím nhạt lay động qua bên người nàng, Đông phi đã chầm chậm mà đi. Tuệ An cũng đứng dậy, nhìn theo bóng lưng Đông phi, trên mặt cảm xúc không rõ.
Kiếp trước Tuệ An biết Đông phi không thích nàng, còn tưởng rằng do thanh danh nàng không tốt, lại không được lòng Lý Vân Sưởng, vô duyên vô cớ chiếm giữ vị trí Tần vương phi, còn không thể sinh hạ con trai trưởng, nên mới khiến Đông phi chán ghét.
Vậy nhưng kiếp này nàng nào có sống chết quấn quít lấy Lý Vân Sưởng đâu, vì sao nàng vẫn cảm thấy Đông phi rất không thích nàng nhỉ? Tuệ An nghĩ mãi vấn đề này, không để ý Liễu cô cô cũng ra khỏi điện, Tuệ An vội vàng thi lễ, hỏi:
“Cô cô, Thái hậu có tốt hơn chút nào không?”
Liễu cô cô gật đầu, mặt lộ vẻ mệt mỏi nói:
“Thái hậu đã ngủ, hai ngày nay Thái hậu liên tục phát bệnh, không hiểu tại sao nữa.”
Tuệ An nhớ đến tình cảnh rối ren vừa rồi cùng với sắc mặt tái nhợt của Thái hậu, cũng đăm chiêu nhíu mày, nói:
“Ngày thường con coi như cũng thu thập chút ít biện pháp thuyên giảm hen suyễn, chỉ có điều đều là biện pháp thô thiển do dân chúng truyền tai nhau, không biết…”
Liễu cô cô nghe vậy lại kéo tay Tuệ An, ánh mắt hàm chứa vui mừng nói:
“Khó ai có thể tận tâm với Thái hậu như tiểu thư, tiểu thư nói đi, thô thiển hay không thì chí ít vẫn hơn nhiều so với đám Thái y chỉ bo bo giữ mình, có biện pháp hay cũng không dám dùng, hết kiêng cái này lại kỵ cái nọ, nhìn thấy Thái hậu khổ sở cũng chẳng hé nửa lời.
Tiểu thư nói cô cô nghe xem nào, biện pháp dân gian không một vạn thì cũng đến mấy nghìn người đã dùng qua, có danh ắt sẽ có thực.”
Tuệ An nghe vậy vội nói:
“Con nghe nói trong phòng nhiều bụi, mới dễ dàng khiến cho hen suyễn bộc phát. Gia đình dân chúng nếu trong nhà có người bị bệnh suyễn, đều tận lực dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, mấy thứ như đệm chăn các loại cách hai ba ngày phải mang ra ngoài phơi dưới nắng mặt trời phủi đi bụi bám, trong phòng cũng không được dùng đồ vật có lông.
Mùa đông phải chú ý nhiệt độ cơ thể của người bệnh, càng ấm càng tốt, áo ngủ tốt nhất là thêm vải bông mềm mại bằng phẳng một chút, chỉ vừa đủ không cần quá dày. Trong phòng khô quá cũng không hay, tốt nhất là duy trì độ ẩm nhất định, như vậy bụi sẽ ít hơn, còn có thể đặt vài bồn cây không ra hoa, thanh lọc không khí…”
Phụ thân của một quản sự trong phủ Phượng Dương hầu cũng mắc phải căn bệnh hen suyễn này, có lần Tuệ An ngẫu nhiên nghe được tiểu nha hoàn trong viện nàng nhắc đến, liền ghi nhớ một hai, còn đích thân bảo Phương mama truyền quản sự kia tới hỏi.
Những gì nàng nói, cả phương pháp nàng vừa tiến hành cấp cứu cho Thái hậu, đều là nghe từ quản sự kia.
Tuệ An biết những điều phải chú ý kiểu này, e là Thái y đã sớm nhắc nhở từ lâu, mà cho dù nàng có ghi nhớ đôi điều, nhưng vẫn không thể nói được rành mạch chi tiết.
Liễu cô cô chăm chú lắng nghe, ánh mắt nhìn Tuệ An càng thêm ôn hòa, đợi đến lúc đưa Tuệ An ra khỏi chính điện, mới cười vỗ về tay Tuệ An, nói:
“Mấy hôm gần đây có chút lời đồn đãi bất lợi với tiểu thư, việc này Thái hậu cũng biết, tiểu thư không cần lo lắng, Thái hậu lão nhân gia người đều có dự tính cả.”
Tuệ An nghe vậy trong lòng ấm áp, vội thi lễ, nói:
“An nương lại khiến Thái hậu bận tâm, thật xấu hổ quá!”
Liễu cô cô vừa cười vừa nắm tay Tuệ An, nói:
“Thái hậu còn bệnh, cô cô không thể tiễn tiểu thư xa, vài hôm nữa là đến ngày tết, Hoàng thượng đã phân phó Lễ bộ chuẩn bị cung yến, đồng ý để đại thần mang theo nữ quyến tiến cung chúc tết quý nhân trong cung, nếu như thân thể có chuyển biến tốt, nhất định cũng sẽ tham dự cung yến.”
Tuệ An nghe vậy ánh mắt chợt lóe, trịnh trọng nói:
“Cám ơn cô cô chỉ bảo.”
Liễu cô cô lúc này mới gật đầu, quay đầu dặn dò tiểu cung nữ phía sau:
“Đưa Thẩm tiểu thư xuất cung.”
Tuệ An từ biệt Liễu cô cô, theo tiểu cung nữ ra khỏi cung Thừa Ninh, nửa đường liền bị một cung nữ mặc cung trang màu xanh nhạt ngăn lại, cung nữ kia hành lễ với Tuệ An, lại nói:
“Chẳng hay có phải Thẩm tiểu thư?”
Thấy Tuệ An gật đầu, nàng mới quay sang tiểu cung nữ cung Thừa Ninh chịu trách nhiệm đưa Tuệ An xuất cung, nói:
“Tỷ tỷ xin thứ lỗi, Đoan Ninh công chúa nghe nói Thẩm tiểu thư vào cung, đặc biệt phân phó muội muội chờ sẵn ở đây, công chúa muốn mời Thẩm tiểu thư đến tẩm cung của công chúa cùng nhau trò chuyện. Tỷ tỷ xem…?”
Tiểu cung nữ nghe vậy nhìn Tuệ An không biết phải làm sao, trong lòng Tuệ An không thể không bất ngờ, nhưng lúc ở Quan phủ nàng quả thật đã gặp qua Đoan Ninh công chúa, cũng coi như có quen biết, nếu người ta đã phái người chờ ở đây, đoán chừng nàng không đi không được, cho nên đành nói:
“Vị tỷ tỷ này, hay là cứ trở về trước đi, ta và công chúa đã gặp nhau đôi lần, tin chắc công chúa sẽ sai người đưa ta xuất cung sau. Làm phiền tỷ tỷ rồi.”
Nói xong liền đút một thỏi bạc vào tay tiểu cung nữ kia, tiểu cung nữ cười nhận lấy, xoay người mà đi.
Tuệ An đi theo cung nữ áo xanh về phía đông hoàng cung, sắc mặt của cung nữ áo xanh này vô cùng trang nghiêm, một đường chỉ biết vội vã mà đi, chẳng nói chẳng rằng.
Tuệ An đi theo cũng không mở miệng, chỉ thầm nghĩ nàng và Đoan Ninh công chúa thì thân thiết nỗi gì, cũng không biết Đoan Ninh vì sao lại tìm nàng.
Đi theo cung nữ kia một hồi lâu, lại vẫn chưa tới nơi, Tuệ An cảm thấy đường đi càng ngày càng hẻo lánh, liền sinh lòng nghi ngờ, bước chân từ từ chậm lại, cười nói:
“Vị tỷ tỷ này, chúng ta đi lâu như vậy, sao vẫn chưa tới nơi vậy?”
Cung nữ kia nghe thế quay đầu cười một tiếng, nói:
“Tiểu thư mệt sao? Cung Lưu Hương của công chúa hơi xa Cung Thừa Ninh của Thái hậu một chút, đường nô tỳ dẫn tiểu thư đi còn là đường tắt đây, cũng sắp đến rồi.
Tiểu thư đi nhanh lên, công chúa đã đợi từ lâu.”
Tuệ An nghe vậy cười một tiếng, vội vàng kéo tay của nàng đút vào một túi bạc, hỏi:
“Không biết công chúa tìm ta có chuyện gì, tỷ tỷ biết không?”
Cung nữ kia thu tiền, vội lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nói:
“Tiểu thư vừa xinh đẹp lại hiểu chuyện, đúng là chẳng khác nào tiên nữ trên trời. Tiểu thư yên tâm, nhất định là chuyện tốt.”
Tuệ An vẫn mơ màng không hiểu, cũng chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, ai ngờ cung nữ kia mang theo nàng rẽ đông rẽ tây một hồi, càng đi càng kỳ lạ, trong lòng Tuệ An thấp thỏm không yên, liên tục chất vấn thì cung nữ kia luôn miệng nói sắp đến.
Đợi tới khi hai người lạc đến một sân viện hẻo lánh không một bóng người, Tuệ An đang định làm cho ra nhẽ, cung nữ kia lại chỉ vào trong sân nói:
“Nhìn xem, không phải chúng đã đến rồi sao, công chúa đang ở trong sân chờ tiểu thư kìa. Tiểu thư mau đi theo ta đi.”
Tuệ An nghi ngờ lắm, thấy nàng đã cất bước đi phía trước, chỉ có thể nhấc chân đuổi theo, tay lại nắm chặt chiếc roi chín khúc bên hông, nhíu mày đề phòng.
Ai ngờ hai người vừa đến gần tường viện, liền nghe bên trong truyền đến thanh âm kỳ quái cùng vài tiếng nam nữ đan xen rên rỉ, thỉnh thoảng còn có tiếng y phục ma xát sột xoạt cả lần, rồi thanh âm nam nữ thân mật hôn môi, kèm theo đó là giọng người thủ thỉ:
“Nương nương quả nhiên kiều diễm động lòng người, vi thần có chết ở trên người nương nương cũng đáng.”
Tuệ An nghe vậy bất chợt giật mình kinh hãi, theo bản năng nhìn sang cung nữ dẫn đường kia, thấy nàng cũng khiếp sợ không phải giả vờ, khuôn mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn lui về phía sau một bước, chẳng biết dẫm phải cành khô nào mà vang lên một tiếng ‘rắc’.
“Ai?”
Dường như ngay lập tức, đôi nam nữ trong viện nhận ra có động tĩnh lạ, đồng thời kéo theo thanh âm cung nữ canh cửa giật mình hô lên, nối tiếp là một loạt tiếng bước chân đi thẳng về phía này.
Tuệ An bị họ nửa lôi nửa kéo ra ngoài, nàng đang muốn kêu oan, lại nghe thấy Đông phi nương nương nói với Hiền Khang đế:
“Hoàng thượng, nha đầu kia làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, không bằng trước tạm nghe nàng nói đã, thần thiếp thấy lúc này Thái hậu cũng không còn khó thở như ban nãy nữa.”
Hiền Khang đế quay đầu nhìn lại, quả nhiên cảm thấy thanh âm khò khè nơi lồng ngực Thái hậu ít đi đôi chút, không khỏi liếc mắt nhìn Tuệ An.
Tuệ An gấp rút dập đầu thoát khỏi hai cung nữ nọ, lần nữa quỳ trước giường, hai tay cầm lấy tay Thái hậu tay, dùng sức ấn vào huyệt hợp cốc ở giữa ngón cái và ngón trỏ của bà, một mặt không quên trấn an Thái hậu, nhỏ nhẹ nói:
“Thái hậu nương nương, người đừng căng thẳng quá, Hoàng thượng cũng đang ở bên cạnh người đây, Thái y sẽ đến nhanh thôi. Xin người dùng miệng thở ra, lại dùng mũi hít vào, thả lỏng một chút… Đúng đúng, lặp lại động tác này lần nữa… Thả lỏng… Đến khi hơi thở xuống bụng … Người làm tốt lắm, lại lần nữa…”
Tuệ An không ngừng chỉ đạo, cùng Thái hậu hít vào thở ra theo nhịp, tay vẫn luôn ấn chặt huyệt hợp cốc.
Dần dần, tiếng hít thở của Thái hậu từ từ đều hơn rất nhiều, mặc dù hô hấp dồn dập như cũ, nhưng tiếng khò khè trong lồng ngực gần như đã biến mất.
Tuệ An vui mừng lắm, ngẩng đầu đã đối diện ánh mắt của Thái hậu, tức thì hốc mắt ửng hồng, thanh âm cũng nghẹn ngào hẳn, còn cảm thấy Thái hậu khẽ nắm chặt tay mình.
“Thái y đến!”
Cung nhân đem dẫn Thái y vào trong, Tuệ An lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng lên lui qua một bên. Thái y tiến lên, Ngô Viện phán liếc nhìn miếng đệm dưới chân Thái hậu, trong mắt thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng lại cũng không nói gì.
Ông ngồi vào ghế cung nữ mang lên, chẩn mạch cho Thái hậu, một đám Thái y bắt đầu lầm rầm thương nghị một phen, lúc này mới bẩm báo với Hiền Khang đế.
Nghe nói Thái hậu đã không sao, sắc mặt Hiền Khang đế cũng hòa hoãn hơn nhiều, Tuệ An không nhịn được thở ra một hơi, nỗi thấp thỏm trong lòng rốt cuộc tan đi.
Đông phi nương nương nhìn Tuệ An một cái, cười quay sang Ngô Viện phán, hỏi:
“Không biết còn cần đặt miếng đệm gấm dưới chân Thái hậu nữa không? Vừa rồi bổn cung thấy Thẩm tiểu thư ấn vào huyệt hợp cốc của Thái hậu, còn lấy miếng đệm gấm giữ chân Thái hậu nâng lên cao, sắc mặt Thái hậu mới tốt lên được một chút, không biết …?”
Ngô Viện phán cung kính trả lời:
“Bẩm Hoàng thượng, bẩm nương nương. Dùng miếng đệm gấm nâng hai chân Thái hậu lên có thể giảm bớt gánh nặng cho thân thể, điều hòa hô hấp, ấn giữ huyệt hợp cốc sẽ thúc đẩy máu lưu thông, mặt khác còn có thể điều chỉnh tâm tình.
Đây là những phương pháp thường được sử dụng trong dân gian, có thể giúp bệnh hen suyễn thuyên giảm đôi chút, hôm nay Thái hậu phát bệnh quá nhanh, Thẩm tiểu thư dùng phương pháp này đã giảm bớt khó chịu cho Thái hậu, nếu không chỉ sợ Thái hậu có khả năng đã hôn mê bất tỉnh.”
Hoàng đế nghe vậy liền nhíu mày, nói:
“Nếu như có ích, tại sao Thái y các ngươi chưa bao giờ dùng phương pháp này giúp Thái hậu!”
Ngô Viện phán nghe vậy gấp rút quỳ xuống, lại trả lời:
“Bẩm Hoàng thượng, phương pháp này quả thật là chúng thần biết, nhưng dùng nó lại ngại hạ thấp thể diện hoàng gia, Thái hậu phượng thể uy nghi, chúng thần không dám dùng những thứ do dân gian truyền miệng mà áp dụng lên thân thể Thái hậu.
Chưa nói phương pháp này chuyên dùng cho cấp cứu, chỉ có thể kéo dài thời gian, đối với chứng bệnh như hen suyễn cũng không quá mức có ích, mỗi khi Thái hậu phát bệnh, bọn thần lập tức có mặt, cho nên chưa từng đề cập đến.”
Hiền Khang đế nghe vậy lạnh lùng nói:
“Còn sợ mất thể diện cái gì, lúc này tất cả phải lấy sức khỏe của Thái hậu là nhất. Truyền khẩu dụ của trẫm, Thẩm gia cô nương có công cứu chữa Thái hậu, trọng thưởng.”
Tuệ An nghe vậy vội vàng quỳ xuống lĩnh thưởng. Hiền Khang đế đến bên giường nắm tay Thái hậu, nói:
“Thân thể mẫu hậu yếu ớt, người đừng nói gì, tránh mệt nhọc mình, nghỉ ngơi thật tốt.”
Thấy Thái hậu gật đầu, Hiền Khang đế mềm mỏng khuyên lơi thêm vài câu, nhìn Thái hậu từ từ khép mắt lại, lúc này mới phân phó Thái y chăm sóc cẩn thận, xong xuôi thì bước ra khỏi điện.
Tuệ An dĩ nhiên không dám quấy rầy Thái hậu nghỉ ngơi, sớm đã được cung nữ dẫn lui ra khỏi đại điện, đợi cung tiễn Hiền Khang đế xong, chốc lát Đông phi nương nương cũng đi ra, Tuệ An vội cung kính quỳ xuống, cảm kích nói:
“Đa tạ nương nương.”
Đông phi nghe vậy nhìn Tuệ An một cái, lúc này mới nói:
“Được rồi, tiểu thư là người thông minh cơ trí, bản cung bất quá chỉ tiện thể nói giúp vài câu, không cần phải khách khí như thế, đứng lên đi.”
Nói dứt lời, Tuệ An chỉ nhìn thấy làn váy tím nhạt lay động qua bên người nàng, Đông phi đã chầm chậm mà đi. Tuệ An cũng đứng dậy, nhìn theo bóng lưng Đông phi, trên mặt cảm xúc không rõ.
Kiếp trước Tuệ An biết Đông phi không thích nàng, còn tưởng rằng do thanh danh nàng không tốt, lại không được lòng Lý Vân Sưởng, vô duyên vô cớ chiếm giữ vị trí Tần vương phi, còn không thể sinh hạ con trai trưởng, nên mới khiến Đông phi chán ghét.
Vậy nhưng kiếp này nàng nào có sống chết quấn quít lấy Lý Vân Sưởng đâu, vì sao nàng vẫn cảm thấy Đông phi rất không thích nàng nhỉ? Tuệ An nghĩ mãi vấn đề này, không để ý Liễu cô cô cũng ra khỏi điện, Tuệ An vội vàng thi lễ, hỏi:
“Cô cô, Thái hậu có tốt hơn chút nào không?”
Liễu cô cô gật đầu, mặt lộ vẻ mệt mỏi nói:
“Thái hậu đã ngủ, hai ngày nay Thái hậu liên tục phát bệnh, không hiểu tại sao nữa.”
Tuệ An nhớ đến tình cảnh rối ren vừa rồi cùng với sắc mặt tái nhợt của Thái hậu, cũng đăm chiêu nhíu mày, nói:
“Ngày thường con coi như cũng thu thập chút ít biện pháp thuyên giảm hen suyễn, chỉ có điều đều là biện pháp thô thiển do dân chúng truyền tai nhau, không biết…”
Liễu cô cô nghe vậy lại kéo tay Tuệ An, ánh mắt hàm chứa vui mừng nói:
“Khó ai có thể tận tâm với Thái hậu như tiểu thư, tiểu thư nói đi, thô thiển hay không thì chí ít vẫn hơn nhiều so với đám Thái y chỉ bo bo giữ mình, có biện pháp hay cũng không dám dùng, hết kiêng cái này lại kỵ cái nọ, nhìn thấy Thái hậu khổ sở cũng chẳng hé nửa lời.
Tiểu thư nói cô cô nghe xem nào, biện pháp dân gian không một vạn thì cũng đến mấy nghìn người đã dùng qua, có danh ắt sẽ có thực.”
Tuệ An nghe vậy vội nói:
“Con nghe nói trong phòng nhiều bụi, mới dễ dàng khiến cho hen suyễn bộc phát. Gia đình dân chúng nếu trong nhà có người bị bệnh suyễn, đều tận lực dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, mấy thứ như đệm chăn các loại cách hai ba ngày phải mang ra ngoài phơi dưới nắng mặt trời phủi đi bụi bám, trong phòng cũng không được dùng đồ vật có lông.
Mùa đông phải chú ý nhiệt độ cơ thể của người bệnh, càng ấm càng tốt, áo ngủ tốt nhất là thêm vải bông mềm mại bằng phẳng một chút, chỉ vừa đủ không cần quá dày. Trong phòng khô quá cũng không hay, tốt nhất là duy trì độ ẩm nhất định, như vậy bụi sẽ ít hơn, còn có thể đặt vài bồn cây không ra hoa, thanh lọc không khí…”
Phụ thân của một quản sự trong phủ Phượng Dương hầu cũng mắc phải căn bệnh hen suyễn này, có lần Tuệ An ngẫu nhiên nghe được tiểu nha hoàn trong viện nàng nhắc đến, liền ghi nhớ một hai, còn đích thân bảo Phương mama truyền quản sự kia tới hỏi.
Những gì nàng nói, cả phương pháp nàng vừa tiến hành cấp cứu cho Thái hậu, đều là nghe từ quản sự kia.
Tuệ An biết những điều phải chú ý kiểu này, e là Thái y đã sớm nhắc nhở từ lâu, mà cho dù nàng có ghi nhớ đôi điều, nhưng vẫn không thể nói được rành mạch chi tiết.
Liễu cô cô chăm chú lắng nghe, ánh mắt nhìn Tuệ An càng thêm ôn hòa, đợi đến lúc đưa Tuệ An ra khỏi chính điện, mới cười vỗ về tay Tuệ An, nói:
“Mấy hôm gần đây có chút lời đồn đãi bất lợi với tiểu thư, việc này Thái hậu cũng biết, tiểu thư không cần lo lắng, Thái hậu lão nhân gia người đều có dự tính cả.”
Tuệ An nghe vậy trong lòng ấm áp, vội thi lễ, nói:
“An nương lại khiến Thái hậu bận tâm, thật xấu hổ quá!”
Liễu cô cô vừa cười vừa nắm tay Tuệ An, nói:
“Thái hậu còn bệnh, cô cô không thể tiễn tiểu thư xa, vài hôm nữa là đến ngày tết, Hoàng thượng đã phân phó Lễ bộ chuẩn bị cung yến, đồng ý để đại thần mang theo nữ quyến tiến cung chúc tết quý nhân trong cung, nếu như thân thể có chuyển biến tốt, nhất định cũng sẽ tham dự cung yến.”
Tuệ An nghe vậy ánh mắt chợt lóe, trịnh trọng nói:
“Cám ơn cô cô chỉ bảo.”
Liễu cô cô lúc này mới gật đầu, quay đầu dặn dò tiểu cung nữ phía sau:
“Đưa Thẩm tiểu thư xuất cung.”
Tuệ An từ biệt Liễu cô cô, theo tiểu cung nữ ra khỏi cung Thừa Ninh, nửa đường liền bị một cung nữ mặc cung trang màu xanh nhạt ngăn lại, cung nữ kia hành lễ với Tuệ An, lại nói:
“Chẳng hay có phải Thẩm tiểu thư?”
Thấy Tuệ An gật đầu, nàng mới quay sang tiểu cung nữ cung Thừa Ninh chịu trách nhiệm đưa Tuệ An xuất cung, nói:
“Tỷ tỷ xin thứ lỗi, Đoan Ninh công chúa nghe nói Thẩm tiểu thư vào cung, đặc biệt phân phó muội muội chờ sẵn ở đây, công chúa muốn mời Thẩm tiểu thư đến tẩm cung của công chúa cùng nhau trò chuyện. Tỷ tỷ xem…?”
Tiểu cung nữ nghe vậy nhìn Tuệ An không biết phải làm sao, trong lòng Tuệ An không thể không bất ngờ, nhưng lúc ở Quan phủ nàng quả thật đã gặp qua Đoan Ninh công chúa, cũng coi như có quen biết, nếu người ta đã phái người chờ ở đây, đoán chừng nàng không đi không được, cho nên đành nói:
“Vị tỷ tỷ này, hay là cứ trở về trước đi, ta và công chúa đã gặp nhau đôi lần, tin chắc công chúa sẽ sai người đưa ta xuất cung sau. Làm phiền tỷ tỷ rồi.”
Nói xong liền đút một thỏi bạc vào tay tiểu cung nữ kia, tiểu cung nữ cười nhận lấy, xoay người mà đi.
Tuệ An đi theo cung nữ áo xanh về phía đông hoàng cung, sắc mặt của cung nữ áo xanh này vô cùng trang nghiêm, một đường chỉ biết vội vã mà đi, chẳng nói chẳng rằng.
Tuệ An đi theo cũng không mở miệng, chỉ thầm nghĩ nàng và Đoan Ninh công chúa thì thân thiết nỗi gì, cũng không biết Đoan Ninh vì sao lại tìm nàng.
Đi theo cung nữ kia một hồi lâu, lại vẫn chưa tới nơi, Tuệ An cảm thấy đường đi càng ngày càng hẻo lánh, liền sinh lòng nghi ngờ, bước chân từ từ chậm lại, cười nói:
“Vị tỷ tỷ này, chúng ta đi lâu như vậy, sao vẫn chưa tới nơi vậy?”
Cung nữ kia nghe thế quay đầu cười một tiếng, nói:
“Tiểu thư mệt sao? Cung Lưu Hương của công chúa hơi xa Cung Thừa Ninh của Thái hậu một chút, đường nô tỳ dẫn tiểu thư đi còn là đường tắt đây, cũng sắp đến rồi.
Tiểu thư đi nhanh lên, công chúa đã đợi từ lâu.”
Tuệ An nghe vậy cười một tiếng, vội vàng kéo tay của nàng đút vào một túi bạc, hỏi:
“Không biết công chúa tìm ta có chuyện gì, tỷ tỷ biết không?”
Cung nữ kia thu tiền, vội lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nói:
“Tiểu thư vừa xinh đẹp lại hiểu chuyện, đúng là chẳng khác nào tiên nữ trên trời. Tiểu thư yên tâm, nhất định là chuyện tốt.”
Tuệ An vẫn mơ màng không hiểu, cũng chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, ai ngờ cung nữ kia mang theo nàng rẽ đông rẽ tây một hồi, càng đi càng kỳ lạ, trong lòng Tuệ An thấp thỏm không yên, liên tục chất vấn thì cung nữ kia luôn miệng nói sắp đến.
Đợi tới khi hai người lạc đến một sân viện hẻo lánh không một bóng người, Tuệ An đang định làm cho ra nhẽ, cung nữ kia lại chỉ vào trong sân nói:
“Nhìn xem, không phải chúng đã đến rồi sao, công chúa đang ở trong sân chờ tiểu thư kìa. Tiểu thư mau đi theo ta đi.”
Tuệ An nghi ngờ lắm, thấy nàng đã cất bước đi phía trước, chỉ có thể nhấc chân đuổi theo, tay lại nắm chặt chiếc roi chín khúc bên hông, nhíu mày đề phòng.
Ai ngờ hai người vừa đến gần tường viện, liền nghe bên trong truyền đến thanh âm kỳ quái cùng vài tiếng nam nữ đan xen rên rỉ, thỉnh thoảng còn có tiếng y phục ma xát sột xoạt cả lần, rồi thanh âm nam nữ thân mật hôn môi, kèm theo đó là giọng người thủ thỉ:
“Nương nương quả nhiên kiều diễm động lòng người, vi thần có chết ở trên người nương nương cũng đáng.”
Tuệ An nghe vậy bất chợt giật mình kinh hãi, theo bản năng nhìn sang cung nữ dẫn đường kia, thấy nàng cũng khiếp sợ không phải giả vờ, khuôn mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn lui về phía sau một bước, chẳng biết dẫm phải cành khô nào mà vang lên một tiếng ‘rắc’.
“Ai?”
Dường như ngay lập tức, đôi nam nữ trong viện nhận ra có động tĩnh lạ, đồng thời kéo theo thanh âm cung nữ canh cửa giật mình hô lên, nối tiếp là một loạt tiếng bước chân đi thẳng về phía này.
Danh sách chương