Trong lòng Tuệ An kích động, không khỏi vừa khóc vừa cười, mấy người Đông Nhi cũng khóc theo, gấp rút an ủi nàng, Thu Nhi là người lớn giọng, lúc xúc động thì thanh âm nói chuyện càng lớn, trực tiếp truyền ra ngoài phòng.

Bên ngoài Thẩm Phong nghe được động tĩnh, liền khụ một tiếng cất bước tiến vào, thấy Tuệ An cầm lấy khăn lau nước mắt, sắc mặt ông lập tức trầm xuống, thầm nghĩ này không biết đứa trẻ này đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, lại ủy khuất thành như vậy.

Tuệ An thấy Thẩm Phong tiến đến, vội thu thập dung nhan, bước xuống giường, thi lễ với Thẩm Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, nói:

“Vừa rồi An nương chỉ giả bộ bất tỉnh, quả thật tình thế bất đắc dĩ, khiến cậu lo lắng, là An nương bất hiếu, An nương thỉnh tội với cậu.”

Ban nãy dưới tình thế cấp bách Thẩm Phong cũng cho rằng Tuệ An thật sự bởi vì tâm tình kích động nên mới hôn mê bất tỉnh, còn lo lắng một hồi, sau bình tâm nghĩ lại cũng nhận ra, chỉ có điều ông là kiểu người bao che khuyết điểm, sao có thể trách tội Tuệ An.

Chỉ cảm thấy đứa bé này làm gì đều hợp ý ông hết, nhìn mà xem, rốt cuộc vẫn là cốt nhục Thẩm gia, trí tuệ có thừa!

Ông thấy Tuệ An thỉnh tội, vội vàng tiến lên đỡ nàng dậy, lại an ủi một phen.

Lá thư của Tuệ An viết rất mơ hồ, nay đã đến trong phủ, tất nhiên tránh không được phải hàn huyên rõ ràng.

Tuệ An chỉnh trang y phục, đợi nàng ra khỏi nội thất, đã thấy Thẩm Phong cùng bốn huynh đệ Thẩm gia đang ngồi ở chính sảnh, Đông Nhi tay cầm khay trà đứng bên cạnh, Tuệ An lại lần nữa hành đại lễ với Thẩm Phong, lúc này mới ngồi xuống kể ra từng chuyện phát sinh trong những năm nay.

Nói đến đoạn thời gian Đỗ Mỹ Kha vào phủ, cùng với việc Tuệ An nghi ngờ cái chết của mẫu thân Thẩm Thanh có vấn đề, Thẩm Phong đã là giận không kềm được, một chưởng đập xuống làm vỡ nát nữa bên thành ghế.

Trong lòng hắn sóng lớn sôi trào, giọng căm hận nói:

“Chuyện này nhất định phải tra ra manh mối!”

Tuệ An nghe vậy, nước mắt tuôn rơi, phịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu với Thẩm Phong, nói:

“Kính xin cậu vì An nương làm chủ, giải oan cho mẫu thân!”

Thẩm Phong cuống quít nâng Tuệ An dậy, sai Thu Nhi đỡ nàng ngồi xuống, trầm ngâm nói:

“An nương yên tâm, việc này nếu con đã có nghi, ta nhất định sẽ tra xét rõ ràng. Năm đó cậu vẫn biết phụ thân kia của con không phải người an phận, nhưng mẫu thân con lại bị tấm mặt nạ lương thiện của hắn lừa gạt, một mực chung tình với hắn.

Ta nghĩ họ Tôn chẳng qua chính là một thư sinh hủ nho kiết xác, cho dù trời đất đảo lộn cũng không đến phiên hắn trèo lên đầu lên cổ mẫu thân con, nên chưa từng sinh lòng phòng bị.

Xảy ra chuyện năm đó, bất luận nguyên do là gì, cậu đều không có cách nào đối mặt với mẫu thân con. Ta chỉ trách mình nhất thời sơ sẩy, rơi vào bẫy người, liên lụy danh dự của mẫu thân con, nhưng cũng không hề oán trách phụ thân đã đuổi ta ra khỏi Hầu phủ.

Từ khi rời khỏi Hầu phủ, trong lòng ta vẫn luôn nghĩ về phụ thân và Thanh tỷ, còn nhiều lần hỏi thăm tình cảnh trong phủ.”

Tuệ An nghe Thẩm Phong nói như thế, không khỏi liếc nhìn bốn huynh đệ Thẩm gia một cái, thấy sắc mặt bọn họ khẽ biến, nhưng nháy mắt đã khôi phục thái độ bình thường.

Tuệ An âm thầm cảm thán Thẩm Phong đúng là quang minh lỗi lạc, trong mắt lại tăng thêm vài phần kính trọng, đối với chuyện năm đó lại càng quyết tâm phải điều tra bằng được, trả lại công đạo cho Thẩm Phong.

Thẩm Phong nói tiếp:

“Lúc ta rời phủ, thân thể phụ thân đã chẳng còn cường tráng như xưa, không ngờ năm sau liền buông tay mà đi, ta vì trúng kế của người, không thể hầu hạ dưới gối, tiễn phụ thân đoạn đường cuối cùng, quả thật vô cùng bất hiếu… Chỉ dám từ xa đi theo đội ngũ đưa tang, khóc quỳ trước mộ phần phụ thân.

Sau thấy mẫu thân con cũng bớt đau thương, họ Tôn cũng coi như an phận thủ thường, ta mới rời khỏi kinh thành. Lúc biết con sinh ra, còn nhờ người ta đưa bộ xiêm y trẻ nhỏ do đích thân mợ con may tới, chỉ là chưa từng nhận được Thanh tỷ hồi âm đôi câu.

Ta nghĩ mẫu thân con vẫn kị chuyện năm đó, liền lạnh lòng, không hề cho người hỏi thăm chuyện trong Hầu phủ nữa. Ai ngờ lần nữa nghe được tình hình trong phủ, lại là tin tức mẫu thân con nhiễm phong hàn mà qua đời, lúc ấy cậu còn bán tín bán nghi, cho là tin đồn thất thiệt.

Thanh tỷ tuổi trẻ lại là người luyện võ, sao có thể bị một hồi phong hàn đoạt đi mạng sống. Về sau biết là sự thật, cậu bi thương quá mức vô tình quên mất mối nghi trước đó.

Mẫu thân con vừa đi, cậu đối với Hầu phủ càng thêm phai nhạt, mặc dù cũng quan tâm con, nhưng nghĩ đến chuyện năm đó, sợ trong lòng tên chó má Tôn Hi Tường còn ôm khúc mắc, nghĩ cậu mà quan tâm con, lại ảnh hưởng đến tình phụ tử hai người, lỡ như khiến con và hắn sinh ra ngăn cách, ngược lại không hay, nào ngờ…”

Thẩm Phong nói đến đây, đã nhiều lần nghẹn ngào, ông cảm thán một tiếng, nghiêm mặt nói:

“Nếu con cảm thấy cái chết của mẫu thân con có điều kỳ quặc, vậy thì khẳng định sẽ có mờ ám. Nhưng con nói muốn lén mở quan nghiệm thi, cậu lại cảm thấy không ổn!

Chúng ta làm việc quang minh chính đại, nghi ngờ thì nghi ngờ, muốn tra cũng phải đường đường chính chính mà tra, cứ giao cho nha môn Phượng An lật lại bản án, tại sao phải lén lút? Lén khám nghiệm tử thi, không nói đến bị người biết được sẽ thi nhau lên án, nếu thật tra ra cái gì, về sau cũng vẫn phải tới quan phủ, mới có thể định tội những kẻ giết người, chẳng lẽ đến lúc đó lại đi quấy nhiễu mẫu thân con thêm lần nữa?”

Tuệ An nghe vậy nhưng lại sững sờ, nàng muốn lén mở quan khám nghiệm tử thi, thứ nhất là do không xác định kiếp này mẫu thân có phải cũng chết oan uổng hay không, nghĩ phải kiểm chứng trước mới có thể tra ra chân tướng, đợi nắm được chứng cớ trong tay, lại một kích tất sát*.

Đây cũng là suy nghĩ xuất phát từ việc nàng thân cô thế cô, sợ đánh rắn động cỏ, lỡ như Tôn Hi Tường và Đỗ Mỹ Kha phát hiện manh mối, có khi sẽ đem chứng cứ hoặc nhân chứng năm đó còn lưu lại hủy diệt bằng sạch.

Còn nữa, chuyện này nếu không có người làm chủ cho nàng, chỉ cần một ngày Tôn Hi Tường còn đè nặng trên đầu, nàng liền không thể bẩm báo quan phủ, cho nên chỉ có thể lén lút thăm dò.

Nay Thẩm Phong muốn tới nha môn Phượng An lập án xét xử, Tuệ An vẫn lo lắng vấn đề này, liền hỏi:

“Nhưng chuyện này đã qua nhiều năm, chỉ sợ có chứng cứ cũng sớm đã bị phá hủy sạch sẽ, nếu như chúng ta lại gióng trống khua chiêng, chẳng phải sẽ đánh rắn động cỏ hay sao?

Con sợ Tôn Hi Tường sẽ có cảnh giác, nếu ông quét sạch những thứ còn sót lại, cho dù nha môn Phượng An có muốn tra cũng không tra được manh mối gì.”

Thẩm Phong nghe vậy, lạnh lùng nói:

“Sợ hắn cái con khỉ! Cậu còn sợ hắn bất động đây! Hắn kinh hãi mới là chuyện tốt. Nếu con đã hoài nghi chuyện này là do họ Tôn và người đàn bà kia gây nên, chỉ sợ năm đó bọn họ đã dám việc động trời như thế, chưa chắc đã lưu lại chứng cứ cho con tìm, con muốn điều tra rõ ràng, định tội bọn họ nhưng lại rất khó.”

Tuệ An nghe vậy, sắc mặt buồn bã, chuyện này nàng cũng nghĩ tới, Tôn Hi Tường và Đỗ Mỹ Kha đều không phải kẻ ngốc, mưu hại mẫu thân một khi thẩm tra chính là tội chết.

Nếu như năm đó bọn họ đã dám làm, há lại không làm gọn gàng, làm sao có thể lưu lại chứng cứ?

Thẩm Phong thấy Tuệ An im lặng không nói, vội an ủi:

“Chuyện này con không cần xen vào nữa, cứ giao cho cậu. Nếu mẫu thân con quả thật là bị độc hại, họ Tôn và người đàn bà chắc chắn sẽ bị đưa đi thẩm vấn, chỉ cần bọn họ bước vào nha môn Phượng An, cậu nhất định róc xương lột da chúng. Bọn họ nhận thì tốt, nếu không nhận, hừ, lão tử có đủ trăm ngàn cách khiến cho họ sống không bằng chết!”

Tuệ An nghe vậy tất nhiên vui mừng vô cùng, cứ quyết định chuyện này thế đi.

Tuệ An nghĩ một nhà Thẩm Phong gấp rút lên đường vào kinh, còn chưa nghỉ ngơi đã phải giải quyết chuyện lộn xộn trong Hầu phủ, rất áy náy băn khoăn. Nàng phân phó Đông Nhi, Xuân Nhi ở lại Tây viện, đứng dậy cáo từ, trở về Dung Lê viện.

Nàng vừa mới trở lại Dung Lê viện, đúng lúc nghe trong cung truyền tin tới các phủ, nói là ở Ngự hoa viên có một gốc Ngụy tím* nở rộ giữa trời đông giá rét, Hoàng hậu nương nương cảm thấy đây là điềm lành, quyết định mở cung yến mời các vị phu nhân tiểu thư trong kinh đến Ngự hoa viên cùng nhau thưởng hoa.

*Một loài hoa cũng thuộc họ Mẫu Đơn.

Vì để cho cung yến thêm phần vinh dự, Hoàng hậu còn đặc biệt cho phép tiểu thư các phủ chuẩn bị những tác phẩm sở trường, hoặc tranh thêu, hoặc tranh vẽ, thư pháp các loại mang vào trong cung, đến lúc đó ngắm hoa xong, lại có thể dời bước đến Phượng điện cùng nhau thưởng thức các tác phẩm xuất sắc của chúng tiểu thư, cũng coi như một chuyện thanh nhã.

Sau đó mọi người bình luận chọn ra tác phẩm đứng nhất, vị tiểu thư đứng thứ nhất không chỉ tiếng lành đồn xa, mà Hoàng hậu nương nương cũng có trọng thưởng.

Lúc tin đến, Tuệ An đang ngả người trên nhuyễn tháp cho Hạ Nhi đấm bóp, nàng phất tay ra hiệu nha hoàn lui đi, tròng mắt khẽ chuyển, nảy ra ý hay, liền nói với Hạ Nhi:

“Đi đem chuyện này thông báo cho Nhị cô nương, mặt khác…”

Tuệ An vẫy vẫy tay, đợi Hạ Nhi ghé sát, nàng mới thấp giọng phân phó vài câu, hai mắt Hạ Nhi sáng ngời, tươi cười gật đầu, bước nhanh mà đi.

Thu Nhi bưng khay đựng canh tiến đến, thấy Tuệ An thì thầm phân phó Hạ Nhi gì đó, tiếp theo Hạ Nhi liền hưng phấn gật đầu chạy đi.

Thu Nhi để khay xuống bàn, dâng chén canh lên cho Tuệ An, nói:

“Cô nương lại nghĩ ra kế sách gì hay ho rồi, cũng không cho chúng nô tỳ biết. Lúc trước cô nương mời cữu lão gia về, còn lừa gạt cả chúng nô tỳ, chỉ có Phương mama biết, chẳng lẽ cô nương không tin mấy người chúng nô tỳ sao?

Hừ, cô nương đúng là càng ngày càng mưu ma chước quỷ, cũng không biết học được của ai nữa.”

Tuệ An cầm chén canh, dùng chiếc thìa bằng sứ trắng muốt quấy quấy vài cái, nghe Thu Nhi bĩu môi lên án, làm ra vẻ thật sự để bụng, lúc này mới gấp rút bồi tội, nói:

“Được rồi, việc này là lỗi của cô nương ta, do cô nương ta suy nghĩ không chu toàn, về sau chuyện gì cũng sẽ không giấu diếm mấy người các muội, được chưa!

Không phải là cô nương ta không tin các muội, chỉ là chuyện này liên quan đến chuyện của mẫu thân, ta không cẩn thận không được, mà ta cũng nào ngờ việc này có thể tiến triển thuận lợi như thế đâu, nếu không còn giấu diếm các muội làm gì.

Vốn là muốn chờ cậu trả lời thư liền cáo của các ngươi, ai nghĩ tới việc này lại như vậy khéo, cậu không ngờ ở trên kinh trên đường.”

Tuệ An thấy sắc mặt Thu Nhi hơi dịu đi, lại nói tiếp:

“Chuyện vừa rồi muội muốn biết thì cứ đi hỏi Hạ Nhi, còn sợ muội ấy không nói cho muội hay sao? Phóng mắt nhìn khắp phủ này, có ai không biết nha đầu nhà muội mới mưu ma chước quỷ nhất phủ, nếu cô nương ta nghĩ ra chủ ý kỳ quái gì, tất nhiên cũng là học được từ muội!”

Thu Nhi thấy Tuệ An trêu ghẹo mình, giận dỗi liếc Tuệ An một cái, thật ra trong lòng nàng nào có trách Tuệ An, cũng biết không phải Tuệ An không tin các nàng, chỉ ganh tị với Phương mama một chút thôi.

Giờ được Tuệ An dỗ dành, liền vui vẻ ra mặt, vội nói:

“Cô nương mau ăn chén này táo đỏ hạt sen này đi, vừa rồi hết quỳ lại ngất, chỉ sợ khí lạnh vào thân.”

Thu Lan viện.

Đại phu vừa chẩn mạch cho Đỗ Mỹ Kha xong, để lại thuốc liền rời đi.

Lúc này Đỗ Mỹ Kha đã tỉnh, nghĩ tới dáng vẻ muốn nói lại thôi của đại phu kia, còn có khi bà hỏi thương thế của mình, đại phu chỉ lắc đầu liên tục thở dài, sau đó lại nói bà nên buông lỏng tinh thần, an tâm dưỡng bệnh, dùng thuốc đúng giờ, uống nhiều canh xương từ từ điều trị có thể sẽ không để lại di chứng.

Đại phu kia ăn nói ngập ngừng, Đỗ Mỹ Kha làm sao không biết chuyện này nghĩa là gì. Sáu mươi trượng đánh xuống, bà có ba cái mạng cũng không đủ để mà chịu đựng.

Tuy bà vẫn còn sống, nhưng chân này chỉ sợ có vấn đề, cho dù không tàn tật, cũng không thể hoàn hảo như lúc ban đầu, đến bảy phần sẽ què.

Một thiếp thất què, lại không có nhà mẹ chống lưng, càng không có con trai dưới gối, sẽ gặp phải vận mệnh như thế nào, điểm này Đỗ Mỹ Kha há có thể không biết?

Bà nghĩ vậy, trong lòng tức thì dấy lên từng cơn tuyệt vọng, lo lắng, đau đớn, sợ hãi, phẫn hận, không cam lòng, hối tiếc… Đủ loại tình cảm đan xen lẫn nhau, khiến bà căn bản không quan tâm chuyện dưỡng bệnh, thậm chí còn cảm thấy vết thương trên người tuy đau nhức không thôi nhưng cũng không thể bì được nỗi hoảng sợ tận đáy lòng.

Cái chân gãy của bà đã được nẹp cố định, nhưng miệng vết thương vẫn chưa băng bó xong, Sính Cúc cầm lọ thuốc muốn bôi thuốc cho Đỗ Mỹ Kha, thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt bà thoáng nét dữ tợn lại không dám tiến lên.

Khoảng thời gian nàng đi theo Đỗ Mỹ Kha cũng không ngắn, lúc Đỗ Mỹ Kha còn là cô nương nàng chính là nha hoàn trong phủ Thượng thư, là một tiểu nha hoàn chuyên lo việc vẩy nước quét nhà ở viện Đỗ Mỹ Kha.

Sau khi Đỗ Mỹ Kha xảy ra chuyện với Tôn Hi Tường, mất hết thanh danh, Đỗ đại nhân nổi cơn thịnh nộ, đánh chết toàn bộ bốn đại nha hoàn bên người Đỗ Mỹ Kha, nhị đẳng tam đẳng nha hoàn lại càng bị đánh không còn hình người, ném vào phòng chứa củi bỏ đói ba ngày, chết gần hết, người còn sống cũng cũng không biết đã bán tới chốn phong trần bẩn thỉu nào.

Mà những nha hoàn chuyên làm việc nặng như các nàng tuy không bị đánh, bảo vệ được mạng sống, nhưng cũng bị đuổi ra khỏi phủ, bán cho người môi giới.

Là Đỗ Mỹ Kha nghe được chuyện này, mua lại các nàng từ tay tên buôn người, từ đó về sau nàng vẫn luôn đi theo Đỗ Mỹ Kha, thành thiếp thân đại nha hoàn bên người bà.

Sự hiểu biết của nàng đối với Đỗ Mỹ Kha cũng xem như không ít, biết người chủ tử này của mình cực kỳ thâm trầm, có chính kiến, không chịu thua kém, thủ đoạn cũng cao, tâm lại càng vô cùng ác độc.

Đi theo một chủ tử như vậy, tuy nói ngày ngày sẽ phải nơm nớp lo sợ mà sống, nhưng cũng an tâm chẳng kém, chỉ cần ngươi đủ trung thành, đủ tận tụy, không sinh ra chủ ý đáng chết nào, thì có thể cùng chung hưởng vinh hoa phú quý với chủ tử, so với đi theo một kẻ không có tiền đồ, ăn trấu nuốt canh qua ngày dĩ nhiên tốt hơn nhiều.

Sính Cúc luôn cho là như vậy, lúc trước có hai người nha hoàn thông minh hơn nàng, cũng được lòng Đỗ Mỹ Kha hơn nàng, nhưng bọn họ lại dám mắt đi mày lại với Tôn Hi Tường, không phải cuối cùng vẫn mất mạng dưới tay chủ tử hay sao, chỉ có nàng là trở thành nha hoàn tâm phúc bên người Đỗ Mỹ Kha.

Thế nhưng Sính Cúc ngàn lần không ngờ chính là, thậm chí có một ngày, Đỗ Mỹ Kha cũng sẽ thất sủng.

Mắt thấy Đỗ Mỹ Kha hồn bay phách lạc, thần sắc dữ tợn nằm trên giường, nhìn qua không khác nào lệ quỷ đòi mạng, Sính Cúc cảm thấy bức tường thành nàng vẫn cất công gây dựng trong lòng bấy lâu này thoáng cái đã ầm ầm sụp đổ, đầu óc bàng hoàng suy nghĩ, không biết sau này mình sẽ trôi dạt về đâu.

Dường như Đỗ Mỹ Kha cũng cảm nhận được ý nghĩ này của nàng, bà lập tức quét đôi mắt đầy âm độc sắc bén nhìn sang.

Vốn dĩ ánh sáng trong phòng đã âm u mờ ảo, Đỗ Mỹ Kha lại đầu tóc rối bù, nửa người nhuốm máu, ánh mắt vừa lạnh lẽo lại thê lương trừng về phía nàng, dọa Sính Cúc run rẩy một cái, chân mềm nhũn liền quỳ rạp xuống đất, lọ thuốc trong tay tức thì tan tành thành mảnh vụn.

Đỗ Mỹ Kha nheo mắt nhìn, túm lấy chiếc gối sứ đầu giường ném tới, đập thẳng vào trán Sính Cúc, kéo ra một vết máu lăn dài xuống cằm:

“Tiện nhân! Thế nào? Sợ về sau phải theo ta chịu khổ? Ta nói cho ngươi biết, ai cũng đừng mơ tưởng hạ bệ được ta, đừng mơ tưởng!

Ta chắc chắn sẽ khá hơn! Sẽ không trở thành người què! Sẽ không!

Thẩm Phong! Thẩm Tuệ An! Các ngươi chờ xem, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!”

Bà nói xong, vẻ mặt càng thêm điên cuồng, nắm lấy tất cả những thứ có thể ném được xung quanh, đập lên người Sính Cúc, Sính Cúc sợ sệt quỳ trên mặt đất không dám cử động.

Lại đúng lúc này, Tôn Tâm Từ bước vào phòng, nhìn thấy Đỗ Mỹ Kha như vậy cũng sợ hết hồn, gấp rút kinh hô một tiếng chạy vội tới bên cạnh Đỗ Mỹ Kha, nắm chặt cánh tay đang không ngừng xé rách ga giường, gọi một tiếng:

“Mẫu thân, người bình tĩnh một chút! Là con, là Tiểu Từ của người đây!”

Đỗ Mỹ Kha nghe vậy, hai mắt đỏ au gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Tâm Từ, hồi lâu bà mới giật mình nhận ra, òa khóc nức nở, ôm Tôn Tâm Từ, cầm tay nàng không ngừng nói:

“Tiểu Từ, nương sẽ què sao? Con nói cho nương biết, nương sẽ không què có đúng không?”

Nói xong cũng không đợi Tôn Tâm Từ trả lời, liền ôm nàng thất thanh khóc rống.

Trong lòng Tôn Tâm Từ một mảnh mờ mịt, theo bản năng vỗ vỗ lưng bà, nhìn về phía Sính Cúc phân phó:

“Đi, nấu chén canh an thần đến đây.”

Đỗ Mỹ Kha nghe vậy, lập tức ngừng tiếng khóc, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tôn Tâm Từ, lạnh lùng nói:

“Như thế nào? Ngay cả con cũng chán ghét mẫu thân? Ngay cả con cũng cảm thấy mẫu thân phiền phức, có đúng không, đúng không?”

Thanh âm của bà cực kỳ bén nhọn, vẻ mặt lại càng dữ tợn vô cùng, dọa Tôn Tâm Từ sợ run một cái, suýt nữa không kiềm chế được vung tay đẩy bà ra.

Một hồi lâu nàng mới trấn an tâm tình, mở miệng an ủi:

“Nương, người nghĩ gì thế, Tiểu Từ làm sao có thể ghét bỏ nương, Tiểu Từ là lo lắng cho nương! Người nhìn xem, hôm nay người đã bị thương nặng như vậy, không uống thuốc sao được? Vết thương còn chảy đầy máu đây này, nếu không bôi thuốc người sẽ mất máu quá mức, ảnh hưởng sức khỏe.”

Nàng vừa nói, vừa vươn tay đặt lên trán Đỗ Mỹ Kha, chạm đến một mảnh lửa nóng, không khỏi cả kinh, vội nói:

“Người xem, đều nóng rần lên rồi kìa! Nương, người đừng nghĩ nhiều nữa, nghe lời nữ nhi, dưỡng bệnh mới là quan trọng!”

Đỗ Mỹ Kha nghe vậy, thấy nàng giương mắt lo lắng nhìn mình, thần sắc cũng hơi hòa hoãn, vậy nhưng lập tức bà lại như con gà xù lông nhìn thẳng Tôn Tâm Từ, nói:

“Không đúng, vừa rồi mẫu thân bị đánh, tại sao con không đi cầu xin phụ thân con, tại sao không đi bảo vệ mẫu thân? Con là tiểu thư phủ này, là cốt nhục ruột thịt của phụ thân con, ai dám làm gì con? Vừa rồi tại sao con không đi!”

Tôn Tâm Từ bị bà chất vấn, trong lòng âm thầm chột dạ, nuốt nước bọt nói:

“Nương, người nói gì vậy, từ hôm Tiểu Từ bị tiện nhân Thẩm Tuệ An tát, chỉ một mực nằm trong phòng khóc lóc không dám ra ngoài, người cũng không phải không biết.

Con không có tai mắt bên ngoài, thực sự không biết đã xảy ra chuyện tày đình bực này! Tiểu Từ là nữ nhi ruột của nương, sao có thể bất chấp sự sống chết của nương!”

Đỗ Mỹ Kha nghe vậy vội nói:

“Đúng, đúng, Tiểu Từ là máu mủ ruột thịt của nương, nương còn có Tiểu Từ. Tiểu Từ con nhất định không được thua kém Thẩm Tuệ An, hiện tại nương chỉ có thể dựa vào một mình con. Đúng rồi, cung yến, con nhất định phải nắm chắc cơ hội trong lần cung yến này, làm cho chúng phu nhân biết đến con, khen ngợi con mới được!”

Tôn Tâm Từ thấy Đỗ Mỹ Kha như thế, trong lòng thật sự rất khó chịu, sinh ra một cảm giác chán ghét muốn vứt bỏ, phải đè nén cảm giác này xuống khiến nàng bực bội bất an không thôi. Tôn Tâm Từ cố nén xúc động đứng dậy, an ủi Đỗ Mỹ Kha vài câu.

Đợi Đỗ Mỹ Kha dùng canh an thần xong, nàng lại nhìn bọn nha hoàn thay đổi y phục cho Đỗ Mỹ Kha, lúc này mới để Đỗ mama và Thủy Tâm ở lại chăm sóc Đỗ Mỹ Kha, một mình mang theo Tơ Liễu mệt mỏi ra khỏi phòng.

Cho tới nay đều là Đỗ Mỹ Kha sủng ái nàng, mưu tính mọi chuyện cho nàng, nay thấy mẫu thân như thế, Tôn Tâm Từ thật sự vô cùng sợ hãi bất an.

Nàng nhìn khoảng sân trống rỗng, lại nhìn về phía Tơ Liễu mới được thăng nhị đẳng nha hoàn, nói:

“Ngươi nói xem, có phải mẫu thân ta điên rồi hay không? Người ngủ một giấc sẽ tốt hơn chứ?”

Mặc kệ trong lòng Tôn Tâm Từ nghĩ gì, nói ra lời này đều là đại bất hiếu, Tơ Liễu nghe vậy cúi đầu, trên mặt thoáng hiện nét mỉa mai khinh thường không thể che giấu, trả lời:

“Cô nương yên tâm, phu nhân chỉ là nhất thời khó có thể tiếp nhận sự thật, nên tâm tình hơi kích động mà thôi, đợi người ngủ một giấc chắc chắn sẽ khá hơn.”

Tôn Tâm Từ nghe vậy, thở dài một hơi, đi về phía phòng ngoài, chỉ có điều nàng vừa cất bước, đã thấy Hạ Nhi vào Thu Lan viện, nàng nhất thời như lâm đại địch, gấp rút ưỡn thẳng sống lưng, vốn tưởng Hạ Nhi tới ra oai, ai ngờ Hạ Nhi chỉ nói vài câu về chuyện cung yến liền thi lễ ra khỏi viện.

Tôn Tâm Từ giật mình ngạc nhiên, bước nhanh trở về phòng, Hỉ Mai vội vàng chào đón hầu hạ nàng thay đổi xiêm y, Tơ Liễu dâng trà, nói:

“Cô nương uống một ngụm trà cho thoải mái, vừa rồi cô nương bị kinh hãi không ít, nhìn sắc mặt cũng không được tốt. Hay là nô tỳ đi phân phó nhà bếp làm chút điểm tâm cho cô nương ăn khuya? Cô nương thân thể mảnh mai, hai hôm nữa còn phải tham gia cung yến, nhất định không thể lơ là.”

Tôn Tâm Từ nghe vậy, nhìn Tơ Liễu một cái, gật đầu nói:

“Ngươi là người lanh lợi, hôm nay ta cũng mệt mỏi lắm rồi, ngươi mau đi đi, chỗ ta có Hỉ Mai là đủ.”

Tơ Liễu liền thi lễ bước nhanh mà đi, Hỉ Mai nhìn theo bóng lưng của nàng, nói:

“Cô nương, Tơ Liễu này lúc trước chỉ là một nha đầu làm việc nặng trong viện, sau khi Minh Tâm tỷ tỷ gặp chuyện không may mới được nâng lên, cô nương thấy nàng lanh lợi, nâng nàng từ tam đẳng lên nhị đẳng, đã là cực kỳ ân sủng, chỉ có điều tâm tư nàng thế nào chúng ta còn không biết rõ, hiện giờ Thu Lan viện lại đang trong cơn hỗn loạn, cô nương nhất định phải đề phòng nàng.”

Tôn Tâm Từ vốn đã mang giận trong lòng, nghe Hỉ Mai nói lại cảm thấy nàng ăn nói huyên thuyên, không muốn thấy người khác được trọng dụng hơn nàng, nhất thời dựng thẳng lông mày, vứt chén trà đập xuống đất, cả giận nói:

“Đến lúc nào rồi, ngươi còn tị nạnh với người, cút!”

Hỉ Mai không ngờ mình chỉ nói một câu, lại khiến Tôn Tâm Từ nổi giận như thế, khuôn mặt tái nhợt, gấp rút quỳ xuống thu dọn chén trà vỡ, khom người lui ra ngoài.

Lát sau Tơ Liễu trở lại, thấy trong phòng chỉ có một mình Tôn Tâm Từ, không khỏi kinh ngạc nhíu mày, nàng cẩn thận hầu hạ Tôn Tâm Từ dùng nửa chén canh, nhẹ giọng khuyên nhủ:

“Hay là cô nương nằm xuống chợp mắt một lát?”

Tôn Tâm Từ lắc đầu, nói:

“Lúc này bảo ta làm sao ngủ được, mắt thấy cung yến sắp đến, mẫu thân lại nửa tỉnh nửa mơ như vậy, ta thật không biết phải chuẩn bị tác phẩm gì, để khi tiến cung mới có thể nổi bật hơn người đây.

Việc này còn phải cùng mẫu thân thương lượng một phen, nhưng thời gian cấp bách, nay mai không chuẩn bị đã chẳng kịp nữa rồi. Nếu như mẫu thân ngủ một giấc thẳng hết ngày mai, vậy ta biết làm gì bây giờ.”

Tơ Liễu nghe vậy lại cười nói:

“Chuyện này có khó khăn gì đâu, dựa vào bản lĩnh của cô nương, tùy tiện bỏ ra một bức tranh vẽ hoặc tranh thêu, cũng có thể đè bẹp mấy tiểu thư thế gia suốt ngày rong chơi hưởng lạc kia.

Nô tỳ nghe nói kỹ thuật thêu của cô nương là phu nhân mời thượng cung của Châm cung cục đã về hưu đích thân dạy bảo, Song diện thêu* tài tình sống động, thêu cái gì cũng nhìn y như thật. Trước kia nô tỳ ở bên ngoài viện hầu hạ, vẫn không thể được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của cô nương, nay may mắn được hầu hạ bên cô nương, người phải trổ tài cho nô tỳ mở rộng tầm mắt mới được.”

*Một kỹ thuật thêu mà mặt trước mặt sau nhìn giống hệt nhau.

Tôn Tâm Từ thấy nàng đưa ánh mắt sùng bái nhìn mình, kiêu ngạo nở nụ cười, nhưng lập tức lại thở dài một tiếng, nói:

“Ngươi không biết đấy thôi, khuê tú trong kinh, có ai không mời danh sư chỉ dạy? Tuy Song diện thêu được coi là khó, nhưng có không ít tiểu thư cũng am hiểu nó, riêng những người ta biết, tiểu thư phủ Vĩnh Ninh hầu là một, Nhị tiểu thư nhà Lễ bộ Thượng thư là hai, tài thêu tốt hơn ta nhiều lắm. Nếu ta muốn ở đó nổi bật, chỉ sợ là muôn vàn khó khăn.

Huống chi, một bức tranh thêu tuyệt hảo, không chỉ cần đường thêu tỉ mỉ khéo léo, còn phải có ý cảnh đặc biệt bất phàm, các quý phu nhân tham gia cung yến có ai không học rộng hiểu nhiều, nay nước đã đến chân, e rằng không kịp…”

Tôn Tâm Từ nói xong, nặng nề thở dài, liên tục lắc đầu.

Tơ Liễu cũng xụ mặt theo, nhưng đột nhiên hai mắt nàng lại sáng ngời, kinh hô một tiếng:

“Cô nương, nô tỳ biết cách giúp cô nương thêu ra một bức tranh thêu độc nhất vô nhị rồi!”

Hai ngày nay Tuệ An trải qua vô cùng thoải mái, mỗi ngày đều dùng bữa trưa ở Tây viện, Thẩm Phong vì có công vụ trong người, nên không thường xuyên ở phủ, Thẩm Đại Đồng và Thẩm Đồng cũng vậy, không thường ở trong phủ dùng bữa, chỉ có hai người Thẩm Tiểu Đồng và Thẩm A Đồng mới tới kinh thành, lại không có chuyện gì làm, ngày nào cũng rong chơi trong phủ.

So với phần lớn khuê tú trong kinh, Tuệ An vốn là một nha đầu hoang dã, kinh thành có nơi nào chơi vui, chỗ nào ăn ngon nàng đều thuộc như lòng bàn tay, lại thêm tính tình cởi mở, rất nhanh đã thân thiết với hai vị tiểu biểu ca, cùng nhau ăn chơi hưởng lạc.

Tình cảm nhanh chóng tăng tiến, Tuệ An cũng càng hiểu rõ về hoàn cảnh nhà cậu hơn. Thẩm Phong làm cậu thì tốt không ai bằng, chỉ có điều ông và Thẩm Cường đúng là cùng một giuộc, hoa tâm háo sắc như nhau.

Nhưng háo sắc thì háo sắc, ông lại không thích mất công ứng phó nữ tử, cho nên chỉ thường xuyên lui tới chốn thanh lâu kỹ viện, cũng không bao giờ mang nữ tử về nhà, đối với nha hoàn trong phủ càng không để mắt, thì đừng đề cập đến chuyện nâng thiếp thất nạp thông phòng gì.

Cho nên hậu viện của Thẩm Phong chỉ có duy nhất một vị chủ mẫu, bốn người con trai cũng đều thê tử kết tóc của ông sở sinh, trong nhà rất yên bình.

Lại nói tới thê tử Đồng thị của Thẩm Phong, người này có quan hệ rất sâu xa với phủ Phượng Dương hầu, bà xuất thân không cao, được Thẩm Thanh đáp ứng, Thẩm Cường làm chủ cưới vào cửa cho Thẩm Phong khi ông còn chưa lập nên công trạng.

Vì sao phải cần Thẩm Thanh đáp ứng, chính vì Đồng thị vốn là nha hoàn thiếp thân bên người Thẩm Thanh.

Chuyện cưới gả thời chiến nào có rườm rà như bây giờ, các tướng sĩ vung đao liếm máu sống qua ngày, cũng không đề cao xuất thân, có một nữ tử bên cạnh đã là chuyện khiến cho bao người hâm mộ đỏ mắt ấy chứ.

Nếu như nữ tử này còn có thể theo quân, mặc dù thời chiến ăn không được, nhưng thỉnh thoảng lại được nắm bàn tay nhỏ bé, ôm cái eo mảnh khảnh, đó cũng là chuyện sung sướng mà người người tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.

Cho nên quân đoàn Nương tử quân của Thẩm Thanh, đó chính lá miếng thịt màu mỡ bị bao nhiêu con ác lang nhìn nhỏ dãi, cả ngày chỉ tính toán làm sao cướp được một tiểu nương tử mang về, quân đoàn Nương tử quân của Thẩm Thanh có không ít người đã gả cho binh sĩ Thẩm gia quân lúc ấy, Đồng thị chính là một trong đó.

Nghe nói mợ và mẫu thân có mối quan hệ như vậy, Tuệ An lại càng không thể chờ đợi thêm, chỉ muốn gặp bà ngay tức khắc.

Từ khi Thẩm Phong sai người đưa tin cho Đồng thị, Tuệ An cũng bận rộn thu thập phòng ốc theo, hai ngày nay nàng đều gấp rút gia tăng tình cảm với một nhà cậu, cuộc sống ngược lại qua rất nhanh, đảo mắt đã đến buổi chiều trước hôm cung yến.

Tần Tiểu Song tự mình đưa hai bộ y phục đặt làm đến Hầu phủ, mấy hôm nay tâm tình Tuệ An vô cùng tốt, tránh không được lại lôi kéo nàng hàn huyên một hồi, sau cùng còn lấy ra những món đặc sản mà Thẩm Phong mang về định dùng làm quà tết tặng cho các gia đình thân quen, gọi Đông Nhi gói một phần để nàng thưởng thức.

Đợi Tần Tiểu Song đi khỏi, Thu Nhi mới mở bộ y phục làm theo yêu cầu của Tôn Tâm Từ ra, không khỏi cười nói:

“Vân Thường trai này quả nhiên làm xiêm y không thể chê vào đâu, cô nương nhìn xem, sáng mai Nhị cô nương mặc vào bộ xiêm y này nhất định sẽ xinh đẹp lấn át toàn trường đây.”

Tuệ An nghe vậy, nhìn bộ y phục kia một cái, chỉ khẽ cười, thấy Thu Nhi mặt đầy ranh mãnh, liền đưa tay véo má nàng, nói:

“Đúng, là xinh đẹp lấn át toàn trường. Được rồi, mau đưa sang cho nàng đi, mấy hôm nay nàng ở lì trong phòng thêu bức Mẫu đơn phú quý đấy chắc cũng mệt mỏi, muội tiện thể giúp ta xem nàng thêu xong chưa, cũng khuyên nàng chớ có cố sức quá, hỏng mắt cũng không hay.”

Thấy Thu Nhi cười mang xiêm y ra khỏi phòng, Tuệ An mới nhoài người trên giường ngắm nghía bộ y phục màu hồng phấn của mình, đường may cực kỳ tỉ mỉ, vừa phú quý đoan trang lại phù hợp lễ nghi phép tắc, liền cười gọi Hạ Nhi vào thu dọn.

Hôm sau, bởi vì cung yến được tổ chức vào ban ngày, Hoàng hậu nương nương có ý mời các vị phu nhân tiểu thư dùng bữa ở Phượng điện, trước đó còn muốn cùng nhau tới Ngự hoa viên ngắm hoa, cho nên trời chưa sáng Tuệ An đã bật dậy ăn no căng một bụng, xong xuôi đâu đấy mới ngồi ngay ngắn ở bàn trang điểm mặc cho mấy người Thu Nhi bôi son trát phấn.

Đợi tới giờ Thìn, Tôn Tâm Từ mới khoan thai mà đến, Tuệ An nhìn lại, thấy nàng mặc một bộ xiêm y xanh pha trắng thanh nhã thoát tục, bên hông đeo đai lưng bằng gấm Vân La thêu bươm bướm bay lượn.

Hai con bướm tung cánh phía trên, một xanh một hồng, quả nhiên là sinh động khiến người chú ý, huống chi nó còn tôn lên vòng eo mảnh khảnh không đầy nắm tay của nàng, chậc chậc, đúng là tốn công chuẩn bị.

Trên đầu Tôn Tâm Từ chỉ cài một cây trâm vàng gắn hạt trân châu nho nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết động lòng người, thanh lệ thoát tục không gì sánh bằng, đặc biệt là sánh vai với một người nhan sắc diễm tục, toàn thân kim quang đỏ thẫm như nàng, lại càng thêm phần ngây thơ nhã nhặn.

Tuệ An cười cười, không nói nhiều liền đi về phía trước, Tôn Tâm Từ thấy nàng như thế thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng bước theo Tuệ An.

Bên ngoài cửa phủ đã có xe ngựa chờ sẵn, Tôn Hi Tường đang mặc quan phục ngồi trên lưng ngựa.

Từ cái hôm ông bị Thẩm Phong đánh cho một cú vào mặt vẫn liên tục núp trong Xuân Vận uyển, ngay cả cửa phòng mấy người thiếp thất cũng không dám đi qua, cánh tay trật khớp đã được đại phu băng bó còn dễ nói, tuy có hơi đau nhưng chí ít sẽ không mất mặt.

Nhưng vết bầm tím trên mặt bảo ông biết làm thế nào, hai ngày nay ông chỉ một mực trốn trong phòng dưỡng thương, bôi thuốc mỡ tốt nhất thuốc, dùng đủ mọi biện pháp hòng xóa tan vết bầm, chỉ có điều đến tận hôm nay nơi hốc mắt vẫn tím tái một mảnh, ông cố ý dùng chút ít son phấn đắp lên, lúc này mới nhìn đỡ hơn đôi chút.

Thấy Tuệ An đi ra, ông lập tức quét đôi mắt cú vọ tới, nay Tuệ An há còn phải sợ ông, nàng cảm nhận được ánh mắt kia, cũng liếc mắt nhìn qua, trưng ra khuôn mặt hớn hở, chọc Tôn Hi Tường tức gần chết, lảo đảo suýt ngã khỏi lưng ngựa.

Ai ngờ ông còn chưa mở miệng, đã thấy Thẩm Phong và bốn huynh đệ Thẩm gia một thân cẩm y hoa phục ra cửa.

Tuệ An nghe tiếng nhìn lại, không khỏi hai mắt tỏa sáng, bình thường bốn vị biểu ca Thẩm gia vẫn ăn mặc rất là lôi thôi tùy hứng, hôm nay người nào người nấy gọn gàng sạch sẽ, tuấn tú vô song, dáng vẻ không khác gì các quý công tử nhà danh môn thế gia, Tuệ An nhìn mà âm thầm tán thưởng.

Tuệ An tiến lên thi lễ với từng người, hàn huyên vài câu, lúc này mới lên xe ngựa, Tôn Hi Tường hừ nhẹ một tiếng, lạnh giọng phân phó phu xe đánh ngựa mà đi.

Trong xe ngựa, Tuệ An nhắm mắt nghỉ ngơi, Tôn Tâm Từ thì ngẩn người không biết suy nghĩ gì, một đường bình an vô sự.

Hôm nay Hiền Khang đế cũng mở tiệc ăn mừng với chúng đại thần và các vị công tử tại Triêu Vân điện, Triêu Vân điện nằm ở hướng đông bắc hoàng cung Đại Huy, cũng không thuộc phạm vi hậu cung, mà Ngự hoa viên lại nằm trong nội cung.

Cho nên lúc đến cửa cung, Tuệ An và Tôn Tâm Từ liền tách khỏi đám người Thẩm Phong, xe ngựa đến Thừa Thiên môn của hoàng cung thì chậm rãi dừng lại, hai người Tuệ An xuống xe, theo cung nhân đi về phía nội cung.

Đợi đến nơi dành để tiếp đón các quý phu nhân tiểu thư là Phù Vân điện, Tuệ An nhìn trong điện đã có không ít người.

Đưa mắt nhìn qua, quả nhiên là một phòng châu ngọc xen kẽ, rực rỡ muôn màu, kim quang chói lọi, đúng như dự đoán của Tuệ An.

Đại đa số các tiểu thư đều mặc không đỏ thì hồng, không cam thì tím, lấy gam màu nóng làm chủ đạo, cũng có người dụng tâm nổi bật, mặc màu sáng bắt mắt như xanh ngọc, xanh biếc, mặc xanh lam như Tôn Tâm Từ cũng không ít, chỉ có điều người ta hoặc váy hoặc áo, hoặc hoa văn bên ngoài, bao trọn bộ xanh lam như Tôn Tâm Từ quả thật chẳng có một ai.

Cho nên hai người Tuệ An và Tôn Tâm Từ vừa vào điện, ngược lại đưa tới vô số ánh mắt thăm dò, Tôn Tâm Từ dường như cũng hơi sợ hãi, nhưng rất nhanh đã cúi thấp đầu, Tuệ An đứng bên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của nàng hồng hào một mảnh, khẽ nhếch môi cười khẩy, tự mình xoay người đi tìm Văn Cảnh Tâm.

Không bao lâu sau, có cung nhân đến truyền lời, nói Thôi Hoàng hậu đã bãi giá Ngự hoa viên, mời các vị phu nhân tiểu thư dời bước đến Ngự hoa viên ngắm hoa, chúng nữ liền tốp năm tốp ba dắt tay nhau đi về phía Ngự hoa viên.

Lúc gần đến cửa Chương Thúy ngoài Ngự hoa viên, lại gặp Thôi Hoàng hậu và các vị phi tần cùng đội ngũ cung nhân hướng bên này mà đến, chúng nữ quyến rối rít quỳ hành lễ, đợi Thôi Hoàng hậu hô bình thân, lại mở miệng mời chư vị vào vườn, đám người Tuệ An mới đứng dậy quy củ theo vào Ngự hoa viên.

Ngự hoa viên tuy đang đông giá rét nhưng cảnh trí vẫn xanh tươi như thường, cầu kiều vắt ngang, nước chảy róc rách, trúc xanh mơn mởn, thỉnh thoảng có hồng, mai vươn cành, cũng không biết người chăm sóc hoa trong đại nội phải tốn bao nhiêu tâm huyết, mới có thể làm cho Ngự hoa viên xanh tươi thế này, mặc dù không thể muôn hồng nghìn tía bằng những ngày hè, nhưng cũng làm cho một đám nữ quyến nhà quan lại nhìn mà hưng trí bừng bừng.

Dường như Thôi Hoàng hậu ở phía trước cũng vô cùng vui vẻ, liên tiếp truyền đến tiếng cười nói của nàng và mấy vị nhất phẩm phu nhân, không khí có vẻ cực kỳ hòa hợp.

Gốc Ngụy tím trổ hoa đã được chuyển vào đình bát giác, bốn phía đình bát giác trống trải quang đãng, rất thích hợp để mọi người cùng nhau ngắm hoa.

Ngụy tím vốn là loài mẫu đơn cao quý nhất, gốc Ngụy tím này lại sinh trưởng rất đẹp, cuống hoa thô mà cứng rắn, rễ hoa vươn ra mọi phía, cành lá rậm rạp, nở được ba đóa hoa to đùng màu hồng phấn, xếp thành hình vương miện, nụ hoa tròn dẹp, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, đóa nào đóa nấy to ngang miệng bát, bên cạnh còn có mấy cái nụ hoa chớm nở đang phấp phới trong gió.

Một chậu mẫu đơn như vậy, nếu đặt ở trường hợp bình thường dĩ nhiên không hề hiếm có, nhưng trong những ngày đông chí rét đậm thế này thì đúng là hiếm thấy.

Hôm nay vốn là ngày trời quang mây tạnh, mặt trời chiếu sáng chói lòa, cũng không quá lạnh, rất hợp để thưởng hoa, chúng phu nhân tiểu thư nhìn thấy hoa này tránh không được lại nhiều tán thưởng vài câu, cần biết hoa đẹp hay không, hoa này đại diện cho mặt mũi Hoàng hậu đó.

Có Đoan Ninh công chúa dẫn đầu, mấy quý nữ cũng rối rít làm vài bài thơ vịnh hoa, Thôi Hoàng hậu nghe thấy hay, liền gọi cung nữ viết lại mang đến Triêu Vân điện, thỉnh Hiền Khang đế cùng chúng đại thần công tử bình phẩm.

Đợi thưởng hoa xong liền bãi giá Phượng điện, trước kia Phượng điện và Triêu Vân điện vốn là một điện, được ngăn cách bằng một bức tượng sư tử bằng ngọc thạch, giữa hai điện còn có một con đường nối với nhau, từ Ngự hoa viên đến đó ngược lại cũng không tính xa.

Tuệ An đang định cùng mọi người đi về phía Phượng điện, đã thấy quản sự công công Dương công công hầu hạ bên cạnh Thái hậu vội vã mà đến, cất giọng the thé nói:

“Bẩm Hoàng hậu nương nương, Thái hậu nghe nói nương nương muốn mở tiệc chiêu đãi các vị phu nhân tiểu thư ở Phượng điện, đặc biệt lệnh nô tài đưa tới hai bình Cúc tửu* trăm năm, mời chư vị cùng phẩm rượu.”

*Rượu hoa cúc.

Hoàng hậu vội vàng dẫn mọi người tạ ơn, Dương công công phân phó tiểu thái giám trình rượu lên, lúc này mới lại nói:

“Thái hậu nương nương hôm nay cao hứng, hiện đang cùng Tĩnh Mẫn Trưởng công chúa, Định Quốc phu nhân và vài vị phu nhân nói chuyện, muốn cho mời vài vị tiểu bối qua đó giúp vui, kính xin nương nương ân chuẩn.”

Hoàng hậu nghe vậy vội nói:

“Khó có khi mẫu hậu lại cao hứng như vậy, mẫu hậu muốn mời các cô nương quá đó nói chuyện, sao có thể nói ân chuẩn hay không ân chuẩn, công công nhanh đưa người đi đi, đừng để mẫu hậu đợi lâu.”

Được Thái hậu triệu kiến đó là vinh dự nhường nào, chúng phu nhân cùng các tiểu thư nghe vậy, có ai không trợn mắt há mồm, trong lòng đã thầm đoán, chỉ sợ triệu kiến cũng chỉ là mấy vị tiểu thư Văn gia, cùng lắm thì mang thêm tiểu thư những nhà cùng có quan hệ thông gia với phủ Định Bắc vương mà thôi.

Ai ngờ Dương công công lại chỉ gọi tên Văn Cảnh Ngọc, Văn Cảnh Tâm và Tuệ An, đợi Tuệ An cúi đầu theo sát Dương công công đi thật xa, vẫn có thể cảm thấy từng đạo ánh mắt không ngừng quét về phía nàng.

Đến cung Thừa Ninh của Thái hậu, đã thấy vài vị phu nhân thân mặc triều phục, tóc trắng da đồi mồi đang ngồi trong điện cùng Thái hậu nói chuyện, các bà phần lớn là lão thái quân các phủ Công, Hầu, Bá, có sắc phong trên người, Tuệ An vào điện chỉ liếc mắt nhìn qua liền không dám ngẩng đầu, vẻ mặt kính cẩn đi theo cung nhân phía trước.

Tĩnh Mẫn Trưởng công chúa và Quan lão thái quân đang ngồi một chỗ nói gì đó cùng Thái hậu, trên mặt ba người đều mang nụ cười mỉm, nhìn vô cùng vui vẻ hòa thuận, đám người Tuệ An quy củ dập đầu thỉnh an, Văn Thái hậu gọi cung nữ đỡ bọn họ dậy, vẫy tay ra hiệu đến bên cạnh bà.

Hôm nay Văn Thái hậu mặc cung trang tường vân đỏ thẫm, khí sắc nhìn tốt hơn rất nhiều so với đoạn thời gian trước, nói đùa với bọn Tuệ An vài câu, sau mới quay qua Định Quốc phu nhân và Tĩnh Mẫn Trưởng công chúa:

“Khó có khi nào trong cung lại mở tiệc lớn như vậy, đúng lúc mấy bà già chúng ta cũng tụ họp một chỗ, chẳng bằng đi xem chút náo nhiệt cho thoải mái tinh thần, mấy người chúng ta qua bên đó đi?”

Thái hậu nói xong, đỡ tay Dương công công đứng dậy, Trưởng công chúa và Định Quốc phu nhân cũng mỉm cười đứng lên.

Chúng phu nhân phía dưới tự nhiên cũng đứng theo, rối rít thưa vâng.

Lần trước Tuệ An tiến cung, Liễu cô cô đã lộ ra ý tứ Thái hậu sẽ tham gia cung yến, sau khi Phương mama đến Tê hà tự cũng đưa tin về phủ, nói đúng là Liễu cô cô đã lên chùa, thân thể Thái hậu đã tốt lên rất nhiều, Tuệ An liền khẳng định Thái hậu chắc chắn sẽ xuất hiện trong cung yến.

Cho nên nhìn Thái hậu và hai người Trưởng công chúa đứng lên cũng không kinh ngạc, thấy Văn Cảnh Tâm đã tiến lên đỡ tay Thái hậu, mà Văn Cảnh Ngọc vốn đứng ở bên cạnh Quan lão thái quân, thấy bà đứng dậy cũng giúp đỡ một tay, Tuệ An liền cười đi đến bên Tĩnh Mẫn Trưởng công chúa, nhẹ nhàng đỡ lấy tay bà, khom người đầy kính cẩn.

Nhưng Trưởng công chúa lại kéo tay Tuệ An, bà mỉm cười nhìn sang, ôn hòa nói:

“Nghe nói tiểu khắc tinh nhà bản cung mạo phạm con, lát nữa bản cung sẽ làm chủ cho con, bắt nó tự mình nhận lỗi.”

Tuệ An nghe vậy, vội vàng cười một tiếng, nói:

“Hôm đó Hầu gia chỉ nói đùa đôi câu cùng tiểu nữ mà thôi, huống chi tiểu nữ đã tự tiện báo thù, còn chưa thỉnh tội với Trưởng công chúa nữa, cũng không dám bắt Trưởng công chúa làm chủ cho tiểu nữ.”

Tĩnh Mẫn Trưởng công chúa nghe vậy, hắng giọng cười một tiếng, vỗ về tay Tuệ An, nói:

“Chuyện này bản cung đã nghe nói, có thể khiến Khanh Nhi nhà ta bị thua thiệt mà vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, không từng gây khó dễ cho con, giỏi lắm, là một cô bé thông tuệ*.”

*Thông minh trí tuệ.

Đây là lần thứ hai Tĩnh Mẫn Trưởng công chúa khen nàng thông tuệ!

Thanh âm Trưởng công chúa không nhỏ, mấy người bọn họ lại đang đi ở phía trước, nhất thời Tuệ An liền cảm giác sau lưng nhiều có rất nhiều đôi mắt sáng quắc bắn tới, ngay cả Văn Cảnh Ngọc đi trước nghe vậy cũng không khỏi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Tuệ An một cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện