Bản thân có 15triệu điểm tích lũy, Kenji cũng không quên để lại cho Zoro một thanh Zanpakuto tại Punk Hazard coi như thực hiện lời hứa lúc trước, còn lại chút ít Kenji mua đồ linh tinh cho gia viên coi như cho chúng nữ đỡ nhàm chán.

Trong hệ thống không gian, Kenji trên giường không giữ lại chút nào, trên đầu đôi tao mọc dài ra, cùng 9 chiếc đuỗi phủ kín giường, trong những chiếc đuôi ấm áp đấy, một thân ảnh cũng tương tự giữ lại đôi tai nhỏ đang núp tại trong lồng ngực khóe miệng vẫn tại rỉ một chút nước dãi, mà chín chiếc đuôi Kenji phát huy công hiệu một chiếc chăn ấm rất tốt.

"Kenji nói hôm nay rời đi nhưng sao chưa rời giường a."

"Không biết, bất quá để ta đi gọi." Robin cũng có chút sốt ruột, dù sao cũng là rời đi cái này thế giới muốn thử xem sao rốt cuộc địa phương Kenji sống là dạng gì.

Mở cửa phòng mạnh mẽ một cái, Robin tùy ý liếc, sau khi chứng kiến trong phòng Robin lại lặng lẽ đóng cửa nhẹ nhàng đi ra tựa như sợ bên trong thức giấc.

"Sao vậy chị Robin." Kuina có chút nghi hoặc nhìn động tác Robin.

"Tạm thời cứ thế đã, chúng ta vẫn là đi xem bên trong này tốt, Kenji nói đây về sau là chúng ta nhà, vẫn là đi xem xung quanh khung cảnh một lần."

"Đồng ý." Gion chột dạ một chút khẽ khép lại cửa, miệng cũng nhẹ nói, đánh thức hai thân ảnh bên trong phòng kia là một tội ác, Gion âm thầm đưa ra lời nói trong lòng.

Boa hancock có nghi hoặc nhưng vẫn là nghe theo, Boa Hancock bế quan thời khắc hiện tại bản thân tự hình thành một khí chất riêng biệt không hề liên quan tới trái ác quỷ, đó là một dạng bá khí cũng không phải, đồng dạng mọi người mỗi người một vẻ khác nhau cùng sóng vai nhau đi đến thác nước lại khám phá bên trong cái này tiểu thế giới. Kimiko huyền bí,Makino hiền dịu, Robin điềm đạm, Kuina lạnh nhạt, Gion ngạo kiều, Boa Hancock vũ mị. Mỗi người một vẻ nhưng lại hòa thuận một cách lạ thường.

Kenji đã sớm thức dậy đang ngồi trước cửa cùng với một thân ảnh đang ngồi trên đầu mình là Keiko đang thư sướng nhìn thấy tất cả những điều này.

"Hệ thống, trở lại chủ thế giới."

"Túc chủ nói sai rồi, chủ thế giới túc chủ ở đây, đây mới là thế giới túc chủ thuộc về, thế giới cũ của túc chủ đã từ chối sự tồn tại của túc chủ rồi, trở lại đó túc chủ chỉ là khách qua đường mà thôi."

"Vâng vâng, vậy tiến đến địa cầu đi."

"Túc chủ có muốn đóng băng thời gian thế giới One Piece hay không."

"Không!!." Ngu sao mà đóng băng, trong đó còn một con gà đẻ trứng vàng đây, điểm tích lũy cũng từ đó sản xuất.

"Kiểm tra đến túc chủ không đóng băng thế giới One Piece, hệ thống tự động quy ước mỗi một thế giới hoàn thành thế giới One Piece sẽ tự động đi qua một năm thời gian."

"Túc chủ mời chuẩn bị, 3 giây sau bắt đầu truyền tống."

"3.2.1...."

"..."

"???." Bị lỗi sao...

"Đã đến địa cầu, túc chủ không cần tỏ vẻ khó hiểu, túc chủ rời khỏi hệ thống không gian là rõ ràng, hệ thống cũng đã đưa túc chủ về với vị trí nguyên bản túc chủ rời đi."

"Ân!! Quên mất đang tại hệ thống không gian." Kenji vỗ vỗ đầu một cái, lại bế Keiko lên ngực, cả hai người biến mất tại chỗ trong không gian hệ thống.

- -------

Trong một con đường đất nhỏ, một thân ảnh cao 1m9 mặc bạch sắc trường bào màu trắng, một mái tóc dài đen thả nhẹ, trên đỉnh một chiếc kẹp ghim lại đỡ lộn xộn, tóc dài tùy ý bay trong gió. Trong ngực một thân ảnh nhỏ đang nũng nịu vẫn chưa có tỉnh ngủ hoàn toàn, nhìn chiếc tai kia đang vểnh vểnh gấp gấp, Kenji khóe miệng co quắp lại tùy ý phủ một lớp mỏng ma lực che giấu đi đồng thời một đôi tai ảo cũng hiển hiện bên cạnh, hai người bước chân rất nhẹ, chậm chạp bước đi trên đường vắng.

"Ân!!" Không để ý thì thôi, để ý mới thấy xung quanh không khí năng lương ba động, so với One Piece thế giới còn thêm nhiều, xem ra cái này địa cầu cũng không phải đơn giản như mình vẫn nghĩ đâu."

"Keng, túc chủ lúc trước không biết vì vẫn là người bình thường, cái này tinh cầu nhưng ẩn chứa rất nhiều điều thú vị, tỉ như ma pháp, yêu ma quỷ quái, các loại đều có, chỉ là người bình thường không có tiếp xúc đến, nhưng những cái kia cũng bị hạn chế rất nhiều bình thường cũng sẽ không quan tâm đến người bình thường, túc chủ có muốn hay không tại đây nhận vài nhiệm vụ phụ tuyến tìm hiểu."

"Thôi không cần, thế giới này với ta đã hết ràng buộc, ta không còn lí do ở lại đây, ta chỉ đến làm vài chuyện chúng ta sẽ tiếp tục chuyến hành trình."

"Theo ý túc chủ."

"Không đúng!! Ta đã rời đi hơn 20năm lâu tại sao cũng không có bao nhiêu thay đổi." tự nói trong lòng Kenji lại nhìn phía xa xa có một căn nhà, đó là nơi Kenji từng sống, viện mồ côi.

"Hệ thống xin phép giải đáp, tuy rằng túc chủ đã rời đi thời gian vậy lâu, tuy nhiên tại đây thế giới trải qua cũng vẹn vẹn hơn hai năm lâu, cụ thể 2 năm 4 tháng 11 ngày."

Tốt tốt!!!, Kenji không khỏi phun ra hai chữ tốt, nếu là dạng này chắc chắn đám kia sát thủ hắn vẫn còn chứ, đến đến...kiểm nghiệm đến sự trừng phạt từ địa ngục đi. Sát khí không tự chủ thả ra, không khí xung quanh Kenji một tầng sương lạnh bắt đầu ngưng đọng.

"Ư..ư." cảm nhận được Kenji động tác, Keiko dụi dụi mắt như gần tỉnh ngủ, đôi to hiếu kì nhìn xung quanh."

"Ách! Không có chuyện gì, ngủ đi con." Kenji thở dài một tiếng nhìn trước mặt Keiko, nhìn Keiko nhắm mắt lại thở đều trên ngực, Kenji khóe miệng không tự giác được lại cong lên, nếu để đám kia sát thủ nhìn thấy hiện tại Vô Diện nụ cười này không biết có biểu tình gì, bất quá biểu tình gì đi chăng nữa cũng không có được thể hiện nhiều rồi.

Kenji lại bước nhẹ nhàng hướng về phía viện mồ côi, bước thật chậm cảm nhận cái thế giới này một lần nữa. Nhìn tất cả cảnh vật vẫn như xưa Kenji không khỏi một dòng thổn thức hoài niệm, tuy rằng sớm bị tổ chức sát thủ mang đi đào tạo nhưng kỉ niệm vẫn còn đó, mà sau này Kenji qua lại cũng không ít lần.

Đi được không lâu, Kenji đã đứng trước mặt cô nhi viện, nhìn trong sân những cái kia trẻ con vui vẻ sinh hoạt cười nói, ở giữa đó một thân ảnh khoảng 40 tuổi không hơn, nhưng khuôn mặt phúc hậu tươi cười nhìn đám trẻ, người đó Kenji cũng không có lạ lẫm gì, ở đây chỉ mới hơn hai năm nhưng Kenji trải qua đã hơn 2chục năm, bất quá thân ảnh đó Kenji cũng không có văng nó khỏi đầu, đó là người đã cưu mang Kenji trước khi được sát thủ nhận nuôi, Kenji gọi đó là Mẹ Maria.

"Uỵch!!!."

"U ta cha cha..."

Kenji đang suy nghĩ, một thân ảnh nhỏ nô đùa quá mức không cẩn thận tông rầm cái vào chân, là một bé gái bất quá tuổi tác không quá 6 tuổi, trên người một bộ thanh thuần váy trắng, tay không ngừng xoa trán đã sưng to.

Nhận ra trước mắt có người, bé gái hiếu kì ngước đầu lên, bất quá do Kenji quá cao nguyên cớ bé gái quá mức miễn cưỡng mới có thể nhìn thấy khuôn mặt.

Kenji cười nhạt một tiếng, tay dán xít xao lên đầu bé gái, một luồng ma lực thẩm thấu chữa trị vết thương cho cô bé.

Mới đầu cô bé có vẻ run lên vì sợ, bất quá một nguồn năng lượng thần kì mát mẻ nhanh chóng làm dịu vết đau, cô bé nhìn lên Kenji càng ngày càng hiếu kì hơn, chả lẽ thanh niên này là ma thuật sư sao?. Thời buổi công nghệ cao tuy cô nhi viện không có tiếp xúc nhiều nhưng trường học nghe kể cũng biết một chút ít, khả năng thần kì đó hẳn là ma thuật sư trong ti vi thường chiếu đi.

Biết trước mặt cũng không phải người xấu, cô bé lấy ánh mắt hiếu kì,cùng rất nhanh chấn định buột miệng hỏi một câu.

"Ân đại ca ca... Ngươi tìm ai."

"Otori-chan, đã lớn ngần này rồi, thế nào? Không còn nhớ mặt ta không."

"Anh là... Kenji sao." Otori nhìn kĩ khuôn mặt với giọng điệu không chắc chắn nhẹ giọng đoán lấy.

"Ha ha, đã lâu a..." Kenji cười xoa đầu Otori.

"Thật giống lúc trước nha." Otori cười hưởng thụ, Kenji trước kia cũng thường xoa đầu như vậy.

Bỗng như chợt nhớ đến điều gì, Otori bỗng thoát ra hét lớn, "Mẹ Maria...a Kenji-nii chở về."

Maria ở xa trong sân, trêu đùa đám trẻ nghe thấy Otori hét, bất giác ngẩng đầu lên, đập vào mặt là một thân ảnh cao gầy cùng với mái tóc dài, trên thân còn mang theo bộ áo bào trắng không nhiễm bụi, còn cùng khuôn mặt mang theo tiếu dung.

Maria cũng không có vui đùa cùng đám trẻ mà chạy ra ngoài đón lấy, hơn hai năm biệt tích không liệt lạc được, Maria trân thật rất lo lắng, lúc trước người ta mang đi cũng không có lo lắng, nhưng Kenji trở về lại đột ngột mất tích không liên lạc.

"Trở về thật tốt, trở về thật tốt..." Maria không ngừng cười đón lấy, hai tay không nhịn được sờ xoạng, nhìn Maria chỉ có cao đến 1m6 hơn kém chỉ cao đến ngực Kenji không ngừng vũ động.

"Ân!! Đây là??." nhìn trên ngực đang ngủ say Keiko, Maria kinh ngạc không hiểu nhìn Kenji, chả lẽ nói Kenji mang theo một đứa bé tội nghiệp bị bỏ rơi đến đây hay sao.

"Mẹ Maria không cần suy nghĩ nhiều, đây là con gái con, tên Keiko." Kenji cười khổ, trong mắt lại nhìn ra Maria vẻ tội nghiệp.

"Con gái cậu??" Maria sững sờ, chết lặng tại chỗ, mới bao lâu a, đã mang theo con gái lớn từng này trở lại.

Gỡ nhẹ gợn tóc mỏng che mắt Keiko ra, Kenji cười.

"Phải a, đã được hơn 1 tuổi."

Nhìn Kenji hành động lại đánh giá khuôn mặt đứa bé, quả nhiên rất giống Kenji, lại càng thêm tin tưởng.

Hai người nói chuyện bất giác đã đánh thức Keiko, Keiko mị mị đôi mắt nhìn ngó xung quanh, lại nhìn trước mặt Maria, khóe miệng bỗng nhiên cười một cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện