Hệ Nhị Phân
Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chương 42
Đúng vậy, hắn đã mang bệnh từ lâu lắm rồi. Lan Tri chính là căn bệnh của hắn, cả đời vĩnh viễn không thể chữa khỏi.
Cuộc sống đại học bận rộn nhưng cũng thật tuyệt vời. Các môn học, những câu lạc bộ và bạn bè lấp đầy từng ngày của Hàn Kính.
Thời gian dần trôi qua, Hàn Kính cảm thấy những ký ức về Lan Tri của hắn như đã tan thành nước, trong vắt mà chảy đi, dần dần biến mất.
Hắn chẳng còn nhớ đến anh nữa rồi.
Giống như những gì anh viết trong giấy thư vàng nhạt, Hàn Kính bắt đầu cuộc sống mới. Hắn tham dự các lớp học, tham gia câu lạc bộ, đi chơi với bạn bè mỗi cuối tuần, chơi game, xem phim, hoặc thậm chí cùng lũ bạn tụm năm tụm bảy dưới lầu của các cô gái, tặng hoa và hát hò.
Mỗi ngày thật vui vẻ tràn đầy ánh nắng. Những kỉ niệm về Lan Tri từ lâu đã bị bỏ lại trong một góc của cuộc sống đại học muôn màu.
Thẳng đến mấy tháng sau, Hàn Kính làm bài thi thử bất ngờ trông thấy một người trợ giảng đeo kính, ôm một chồng đề thi đứng giữa lớp nói: "Hôm nay thi thử giữa kì.", hắn lại đột nhiên nhớ đến anh.
Lan Tri ngày ấy cũng đeo kính mắt, làn da trắng nõn hơi phủ mờ một lớp chân râu xanh nhạt vừa cạo, đứng thẳng trên bục giảng, gương mặt điềm tĩnh không cảm xúc nào.
Hàn Kính nhìn bài thi truyền dần từ bàn đầu xuống, những tờ giấy thi trắng bóng như những trang sách ký ức, từng tờ từng tờ nhanh chóng lật qua trong đầu hắn. Gương mặt anh những khi lạnh lùng, hay phóng đãng, lúc mỉm cười, hay dịu dàng, cao ngạo... tất cả những hình ảnh của Lan Tri như rơi ùa ra khỏi từng trang sách, rành mạch rõ ràng mà hiện lên.
Hắn mới chợt nhận ra, hắn chưa từng có giây phút nào quên đi Lan Tri. Anh chỉ là bị hắn cất giấu ở nơi sâu nhất của ký ức, phủ đầy bụi ở đó mà thôi.
Kết thúc thi thử, Hàn Kính trở về phòng mở máy tính. Hắn nhớ rõ Lưu Minh từng nói, Lan Tri đã bay đến thành phố P ở nước K.
Hắn truy cập vào website của từng trường đại học hắn tìm được ở thành phố P. Nước K rất chú trọng hoàn thiện website, nên có thể tra được cả danh sách giảng viên đại học, chức danh, số điện thoại văn phòng và cả email.
Hắn mở từng trang web, nhập chữ "Lan Zhi", bắt đầu tìm kiếm mọi trường. Nhưng vẫn không có kết quả nào trả về.
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, tìm kiếm những bài luận văn học thuật dưới tên anh. Những quyển sách hay luận văn vẫn còn trong nước đấy, nhưng Lan Tri dường như đã bốc hơi đi mất rồi, không còn dấu vết gì để lại.
Hàn Kính đang ngẩn người nhìn màn hình máy tính lập lòe, di động của hắn đột nhiên vang lên.
"Xin lỗi cho hỏi có phải số máy của anh Hàn Kính không?" Một giọng đàn ông lạ lẫm vang lên trong điện thoại.
Hắn vừa xác nhận, bên đầu dây lập tức hỏi thẳng vào vấn đề: "Chúng tôi nghe nói cậu với giáo sư Lan Tri quan hệ rất thân thiết. Chuyện bê bối của giáo sư Lan Tri và nguyên hiệu trưởng Chu Thành trước đây, không biết cậu có biết được có sự tình nào uẩn khúc đằng sau không?
Hàn Kính cầm điện thoại hơi bất ngờ.
Người phía bên kia đầu dây giải thích thêm một chút, hắn dần dần hiểu được. Người này muốn hạ bệ Dương Anh, đang cố gắng tìm hiểu tận tình chuyện bê bối của Chu Thành để gây khó dễ. Ông ta gọi hỏi Hàn Kính, hy vọng có thể biết được khuất tất phía sau cũng như bằng chứng.
"Chuyện của Lan Tri tôi có rất nhiều thứ để nói." Hàn Kính trầm ngâm một lúc rồi trả lời, "Nhưng mà bằng chứng, thì cần cho tôi thời gian, tôi mới có thể gửi cho ông."
Hàn Kính trước đây đã từng chụp được hơn mười tấm ảnh Chu Thành đang hãm hại Lan Tri, nhưng Lan Tri lúc đó không muốn những tấm ảnh này bị rò rỉ ra ngoài, đã bắt hắn xóa hết.
Nhưng hiện tại Hàn Kính lên đại học, là sinh viên năm nhất khoa kỹ thuật, cũng có một chút về hệ thống lưu trữ. Trừ khi bị format, thì dù có xóa dữ liệu thì cũng chỉ là xóa phần hiển thị bên ngoài mà thôi. Dữ liệu dù không hiển thị ra nữa nhưng vẫn sẽ còn được lưu trữ dưới một dạng khác trong thẻ nhớ. Nếu chưa bị ghi đè, thì khả năng phục hồi được là rất cao.
Hàn Kính tìm trên internet, down về một số phần mềm khôi phục dữ liệu thẻ nhớ. Nhưng loạt ảnh đã được chụp cách đây một năm rồi, đã có dữ liệu mới nằm đè lên, các phần mềm không thể hỗ trợ khôi phục lại được.
Hàn Kính vẫn chưa nản lòng. Hắn và Lan Tri phải cách xa nhau ngàn vạn dặm. Mặc dù nguyên nhân anh bỏ đi cũng có một phần lỗi của hắn, nhưng nguồn cơn cớ sự không phải vì tên Chu Thành kia sao? Nếu lão không si mê rồi giở trò đồi bại với anh, hết thảy mọi chuyện sẽ không xảy ra rồi.
Lan Tri nhớ công ơn hai người họ nuôi dưỡng, nhưng Hàn Kính thì không. Trong mắt Hàn Kính Chu Thành đáng hận đến cực điểm, chỉ muốn đánh chết cho rồi. Hàn Kính phận dân đen không thể làm gì đả động đến hắn được, bỗng nhiên lại có một nhân vật trong giới muốn chơi xấu hai vợ chồng nhà họ, Hàn Kính sao có thể không châm thêm dầu vào lửa được.
Công sức bỏ ra cuối cùng cũng được đền đáp. Tuy không thể khôi phục hoàn toàn nhưng hắn cũng cứu được thành công ba tấm ảnh.
Ba tấm, như vậy đủ rồi.
Hàn Kính nhìn vào những bức ảnh. Mặc dù hắn đã cố gắng không nhớ nhiều về anh nhưng Lan Tri trong những tấm ảnh này hiện lên thật rõ ràng, làm lòng hắn cảm thấy đau đớn.
Hắn ngẩn nhơ nhìn trong chốc lát, sau đó cầm điện thoại gọi cho người đàn ông kia.
"Tôi đã có chứng cứ." Hàn Kính bình tĩnh nói: "Tôi có thể đưa cho ông, nhưng tôi có một điều kiện."
"Là gì?"
"Giúp tôi tìm xem Lan Tri rốt cuộc đang ở đâu."
Người đàn ông ở trong giới chính trị, muốn tra cứu hành tung dân thường cũng khá dễ dàng, ít nhất so với Hàn Kính thấp cổ bé họng dễ dàng hơn.
Nhưng mà có lẽ Lan Tri che dấu thân phận mình khá tốt, người đàn ông sau khi đồng ý điểu kiện hắn đưa ra, mất tròn hai tuần mới cho Hàn Kính được câu trả lời chính xác thuyết phục.
"Cậu Hàn," Giọng người đàn ông truyền trong ống nghe, "Theo như người của tôi tìm hiểu, Lan Tri đang ở ngoại ô thành phố Q ở nước K."
Hàn Kính theo bản năng liếc nhìn bản đồ.
Thành phố Q ở bờ biển phía đông của nước K, còn theo thông tin Lưu Minh báo cho hắn thì anh đáp máy bay xuống thành phố P ở bờ biển phía tây. Hai thành phố cách ba múi giờ, đi máy may cũng phải khoảng sáu tiếng đồng hồ.
Chẳng trách hắn lật tung mọi website trường đại học ở thành phố P cũng không tìm thấy Lan Tri. Anh sau khi đặt chân đến nước K đã chuyển ngay sang thành phố khác.
Hàn Kính ảo não vỗ vỗ cái ót, chuyện đơn giản như vậy mà hắn cũng không nghĩ ra.
"Các người làm sao biết anh ấy đang ở thành phố Q?"
"Bên chúng tôi vốn cũng không thể tra được tung tích Lan Tri. Nhưng may mắn thay, hôm qua anh ấy có ghé lãnh sự quán Trung Quốc ở thành phố Q nên bọn tôi mới phát hiện ra. "
Hàn Kính sửng sốt: "Anh ấy...anh ấy đi lãnh sự quán làm gì?"
Suy nghĩ đầu tiên của hắn là: không phải Lan Tri thiếu ăn thiếu mặc nên đến lãnh sự quán cầu cứu chứ?
(cháu Hàn vẫn chưa hết làm chị em bật ngửa =]]])
Đầu dây bên kia liền trả lời: "Lan Tri tháng trước đã thành công được nhập tịch nước K thông qua chế độ tiến cử nhân tài. Anh ấy đến lãnh sự quán để hủy quốc tịch Trung Hoa."
Toàn những danh từ đao to búa lớn, làm Hàn Kính phải ồ lên trầm trồ.
Thuộc thẩm quyền của thành phố Q có các bang T,U,V và W. Sau khi xin được quốc tịch Lan Tri phải sống ở các tiểu bang này.
Hàn Kính cẩn thận che kín đi những nơi nhạy cảm của Lan Tri trong ba tấm ảnh, rồi gửi cho người đàn ông nọ. Còn về phần Chu Thành lõa lồ sẽ ra sao, hắn đã không thể quản nữa rồi.
Gửi xong ảnh Hàn Kính lại mò mẫm vào website tất cả các trường đại học ở những tiểu bang có thể có Lan tri ra tìm tòi. Nhưng hắn lại lần nữa thất vọng. Lan Tri vẫn chẳng thấy đâu.
Hàn Kính ảo não nằm dài trên bàn. Hắn cảm giác công sức mấy buổi tối khôi phục dữ liệu đều công cốc cả rồi.
Vừa lúc đó cậu bạn cùng phòng đẩy cửa vào, luôn miệng càm ràm vì ở lớp học Anh văn mới, giáo sư luôn gọi cậu ta bằng tên tiếng anh là Mr. She(*) .
(*) họ Xà bính âm là She
Hàn Kính nghe cậu bạn phàn nàn, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Lan Tri bính âm là Lan Zhi, người nước ngoài sẽ rất khó đọc. Nếu anh đã đổi quốc tịch, nói không chừng cũng đổi cả tên luôn rồi. Hàn Kính tự cảm thấy mình thật thông minh vì có thể suy luận ra chuyện này, hắn hưng phấn nhảy dựng lên.
Nhưng sau đó hắn đột nhiên lại ỉu xìu. Nếu như anh đổi tên, thì sẽ sửa thành tên gì đây?
Cậu bạn cùng phòng nhìn thấy Hàn Kính thay đổi cảm xúc liên tục, hoài nghi nhìn hắn: "Này! Cậu làm gì vậy, phát bệnh kinh phong à. Đi khám chưa đó!"
Hàn Kính bắt đầu lục lọi tìm đồ, vừa trả lời cậu bạn vừa tự giễu: "Đúng rồi, tôi bệnh đó. Cậu giờ mới biết sao."
Đúng vậy, hắn đã mang bệnh từ lâu lắm rồi. Lan Tri chính là căn bệnh của hắn, cả đời vĩnh viễn không thể chữa khỏi.
Hắn xới tung hết đồ đạc hồi lâu, muốn đem cả cái vali lật úp ra giũ giũ, cuối cùng cũng tìm thấy thứ hắn cần, chính là danh thiếp của Lan Tri.
Hàn Kính hồi ấy được Lan Tri dẫn đi bar, hắn cao hứng điên cuồng trong đấy, được người ta đút cho vô số danh thiếp. Lan Tri cũng bí mật đưa danh thiếp của anh cho hắn. Sau này sợ anh giận hắn đã đem đống danh thiếp kia vứt sọt rác hết, chỉ để lại danh thiếp của anh.
Hàn Kính run tay cầm danh thiếp lên. Nước hoa phun trên mặt giấy đã bay đi hết từ lâu, nhưng hai chữ Lan Tri trên danh thiếp đã tự bản thân nó tỏa ra một mùi hương quen thuộc làm trái tim Hàn Kính rung động rồi.
Hắn hít sâu một hơi, lật mặt sau danh thiếp lên.
Quả đúng như hắn dự liệu, mặt sau danh thiếp toàn tiếng Anh.
Lance Lan.
Hàn Kính run tay, nhập tên tiếng Anh của Lan Tri vào trình duyệt, lần nữa cố gắng tìm kiếm anh.
Hàn Kính cuối cùng cũng tìm thấy Lan Tri. Anh đang giảng dạy ở khoa ứng dụng toán học tại đại học N thành phố Q.
Hàn Kính hồi hộp mở trang thông tin giảng viên của trường N ra. Trang web xếp tên theo thứ tự bảng chữ cái, còn có ảnh chân dung đính kèm. Dưới ảnh ghi chức vị, số điện thoại văn phòng, còn có cả email.
Hắn rất nhanh tìm được Lan Tri.
Anh mặc một cái áo sơmi màu than tím. Màu da bị ánh mặt trời chiếu lên trắng nõn. Gương mặt anh gầy gò như vừa khỏi một cơn bệnh nặng.
Giống y như đúc lần đầu tiên hắn gặp anh, giáo sư Lan Tri lạnh lùng tĩnh lặng với ánh nhìn không cảm xúc núp sau thấu kính thủy tinh, tâm tư tình cảm đều chôn sâu trong đáy mắt.
Chỉ khác là bây giờ Hàn Kính biết, Lan Tri không phải không có cảm xúc. Một năm gần cạnh anh, hắn hiểu rõ người đàn ông này chỉ có tầng băng dày bao quanh phía ngoài mà thôi, bên trong tâm hồn thật ấp áp và nhu hòa.
Hàn Kính lặng im ngắm ảnh anh thật lâu, rồi click chuột tải hình về máy tính.
Hắn hoàn toàn không có tấm ảnh chụp nào của Lan Tri, nên thời gian vô tình cọ rửa, hắn cũng có chút quên mất hình dáng anh rồi.
(lạy hồn còn chưa tới 1 năm nó đã quên...)
Hắn sẽ đem tấm ảnh nho nhỏ này in ra, dán trong phòng, mỗi ngày nhắc nhở chính mình, hắn và người trong tấm ảnh, đã từng yêu nhau, ở cùng một chỗ.
Như vậy Hàn Kính sẽ chẳng bao giờ quên được anh.
Vĩnh viễn không quên.
Nhưng nghĩ một hồi hắn lại cảm thấy lo lắng.
Lan Tri khi ấy rời đi, chắc mẩm anh cũng muốn không bao giờ gặp lại hắn nữa. Đến hình bóng của anh trong lòng hắn cũng bị phai mờ một chút, Lan Tri có khi nào cũng..
Có khi nào anh cũng đã quên đi hắn lâu rồi.
Hàn Kính rầu rĩ ngây người trong chốc lát, bỗng hắn thấy mục các hoạt động và tin tức nghiên cứu học thuật liên quan với hình ảnh đang được nhấp nháy trên đầu trang(*).
(*) T nghĩ là kiểu mấy mục trong trang web mà nó tự nhảy nhảy nhiều tin như ảnh gif rồi muốn xem tin gì thì bấm vào nó thông ra link khác ý ^^
Hình ảnh chợt lóe lên, Hàn Kính như nhác thấy bóng dáng Lan Tri trong đó.
Hắn dụi mắt, chờ hình ảnh đó hiện ra lại rồi bấm ngay vào.
Bài viết thông ra là một bài báo, nội dung chủ yếu là về kết quả nghiên cứu của một số giảng viên trong khoa đã được chính phủ khen ngợi. Có một tấm ảnh được đính kèm trong bài, trong ảnh Lan Tri đứng cùng một hàng với những vị giáo sư khác.
Đây là một buổi trao giải. Có rất nhiều người trong ảnh, đồ đạc vật phẩm cũng rất nhiều và lộn xộn. Thế nhưng Hàn Kính liếc mắt một cái đã chợt nhận ra ngay một thứ.
Trên cổ tay buông thõng của anh lấp ló một chuỗi vòng hạt. Chuỗi vòng phong cách hoàn toàn chẳng hợp với bộ Tây trang sang trọng anh đang vận trên người. Thậm chí có thể nói trông khá khó coi.
Hàn Kính phóng to bức ảnh lên xem, to đến mức ảnh nhòe đi, thấy được cả những ô màu pixel. rồi hắn chợt nhoẻn miệng cười thật tươi. Hàn Kính nhận ra được chuỗi vòng hạt, nó chính là chuỗi vòng trước đợt tập huấn quân sự hắn đã mua rồi khai quang, đợi đến đêm lén lút lẻn vào phòng bệnh của anh tỉ tê tâm sự rồi cẩn thận từng li từng tý đeo vào cổ tay anh khi anh đang ngủ.
Cảm xúc Hàn Kính chợt hỗn loạn, dâng trào cuồn cuộn như một trận lũ, dữ dội phá tan bờ đê, đập vào lòng hắn một cú thật mạnh. Hắn không thể bình tĩnh được nữa.
Lan Tri không quên hắn. Lan Tri không những không quên hắn, mà còn lúc nào cũng nhớ về hắn.
Vài phút trước hắn còn như ở địa ngục, giờ lại vọt lên chín tầng mây xanh. Hắn không những tìm được anh trong biển người rộng lớn kia bằng mọi sự cố gắng nỗ lực, mà còn biết được Lan Tri vẫn còn yêu hắn.
Hàn Kính cảm giác như mình đã tìm được ốc đảo giữa hoang mạc khô cằn. Hắn không kìm chế được nhảy phắt lên, chạy qua chạy lại trong phòng, miệng rống oang oang thiếu chút nữa làm vỡ cả đèn huỳnh quang trên trần nhà.
Cậu bạn họ Xà mặt mày tái mét: "Này cậu bị làm sao đấy hả? Ăn gì đau bụng rồi sao?"
Hàn Kính vung vẩy cánh tay: "Không có! Chỉ là tôi vừa tìm lại được mục đích sống thôi!"
Nói xong hắn lại chạy ngay đến máy tính, đùng đùng mở email cào bàn phím viết cho Lan Tri một bức thư:
"Lan Tri,
Đồ hèn nhát! (*) Quan hệ của chúng ta như thế nào mà anh dám để một phong thư ba câu chữ là có thề chấm dứt được hả? Con mẹ nó, anh coi tôi là cái gì? Là sợi mỳ trong miệng anh, muốn cắn đứt lúc nào thì cắn sao? Không có cửa đâu cưng! Tôi đây đếch phải mỳ sợi, tôi là kẹo cao su đó. Cả đời này anh phải dính chặt với tôi rồi. Anh đừng tưởng rúc vào mai rùa trốn ở đâu đó thì tôi không tìm được anh. Nói cho anh biết anh có trốn đến tận chân trời nào, tôi cũng có thể tóm anh lại được! Tôi nhất định phải lột truồng anh, ấn lên giường hung hăng đ*t đến khi nào anh khóc lóc cầu xin tôi tha thứ, nói tôi nghe mấy lời thật lòng mới thôi."
(*) Chỗ này HK chởi khá nặng (你个狗娘养的王八蛋!) nhưng vì editor là fan não tàn của thầy Lan nên tự xen-xo bớt.....
Đánh xong một tràng văn bản dài, Hàn Kính ngồi trước màn hình mà thở dốc. Nhưng hắn lại cảm thấy thật nhẹ nhõm, vì đã đem được những uất ức nhẫn nhịn bấy lâu nay xả ra được.
Nhưng mà hắn đương nhiên nào dám gửi cái thư dung tục đầy câu chửi thề thế này cho Lan Tri được. Hắn chỉ dám lưu thành bản nháp trong hòm thư.
Lan Tri tuy lạnh nhạt với mọi người, nhưng thật ra lại là tuýp người cực kỳ nhạy cảm, anh đương nhiên sẽ không chịu được mấy câu nói thô lỗ như vầy. Hơn nữa Lan Tri vất vả lắm mới ổn định được cuộc sống mới, Hàn Kính cũng không muốn mạo muội quấy rầy anh.
Mà cũng đúng, giờ anh với hắn cũng chẳng còn là gì với nhau, hắn lấy tư cách gì quấy rầy anh.
"Lan Tri à." Hàn Kính lại ngắm Lan Tri trong ảnh, đưa tay vuốt lấy vòng hạt, lẩm bẩm: "Anh phải kiên trì chờ tôi. Đừng cô đơn quá rồi đi với người khác đấy."
oOo
Hàn Kính cảm thấy đời hắn lần nữa lại rực sáng. Hắn đến hội sinh viên, hỏi thăm tiêu chuẩn để có thể được du học.
Hắn ở đại học cũng không phải là thủ khoa, không có cơ hội xuất ngoại trao đổi sinh viên, càng không được học bổng trợ cấp du học của nhà nước. Còn nếu du học tự túc, xét về kinh tế của Hàn Kính thì thật là viển vông.
"Em có thể cân nhắc sau khi tốt nghiệp chính quy đại học thì xin ra nước ngoài làm nghiên cứu sinh. Nếu đủ điều kiện thì bên kia sẽ tài trợ học bổng toàn phần và phí sinh hoạt luôn đấy." – Chị hội trưởng hội sinh viên mách nước.
Có chuyện tốt như vậy sao? Hàn Kính cười tít mắt, cuống quít hỏi han thêm: "Vậy làm sao mới gọi là "Có đủ điều kiện" ạ?"
"Cái này thì hơi khó à." Chị hội trưởng tặc lưỡi: "Đầu tiên bằng tốt nghiệp ở trường mình chắc chắn là không đủ đẳng cấp. Muốn ra nước ngoài theo dạng như vậy chỉ có tốt nghiệp ở đại học Z mới có cơ hội, mà điểm số tốt nghiệp phải là dạng top cơ."
Hàn Kính lập tức bị đả kích. Hắn từng là bảo vệ của đại học Z, giờ vác cặp lên đó đi học cũng hơi ngại ngại.
Nhưng ông trời cũng không phụ lòng người. Mỗi năm các trường đại học trọng điểm trong thành phố có tuyển thêm sinh viên từ các trường cao đẳng, đại học khác trong thành phố A. Những sinh viên quan tâm có thể đăng ký làm bài thi cuối năm. Nếu điểm thi xuất sắc có thể chuyển sang trường tốt hơn, giống như thi đại học lần hai vậy. Hàn Kính dò la được đại học Z tuyển thêm mười người vào năm nay.
Trường điểm thì ít, người đăng ký thì nhiều, cạnh tranh rất khốc liệt, cơ hội là rất hiếm. Nhưng Hàn Kính không mảy may suy nghĩ, lập tức ghi danh.
Mọi chuyện đều phải cố gắng thật nhiều. Hàn Kính nghĩ, nếu như lúc ấy hắn có đầy đủ áo cơm gạo tiền, công việc ổn định, hắn sẽ lo được cho Lan Tri, và anh cũng sẽ không bỏ hắn mà đi như vậy.
Cho nên, cơ hội để hắn lần nữa ở cạnh bên anh, lần nữa cùng anh bắt đầu, vui vẻ hạnh phúc nửa đời sau... Sự cố gắng hiện tại này, chẳng phải rất đáng sao.
Thi xếp loại cũng chẳng phải dễ dàng gì, độ khó ngang ngửa thi đại học.
Hàn Kính ngoại trừ những giờ lên lớp, thì đều vùi đầu vào ôn luyện.
Nói ra cũng thật xấu hổ. hắn lúc trước quyết định thi Đại học, là vì Lan Tri. Mà giờ hôm nay hắn tham gia thi xếp lớp, cũng là vì anh.
Nhưng kì thi này Lan Tri đã không còn bên cạnh rồi, chỉ có mình hắn gian khổ học hành. Hàn Kính bắt đầu viết email cho Lan Tri, cốt để dịu bớt đi những ngày học quần quật và buồn tẻ.
"Lan Tri,
Những kẻ bắt cóc đánh đập anh ngày ấy hôm nay đã ra tòa xử rồi. Kẻ cầm đầu bị xử mười hai năm, ba tên tòng phạm năm năm. Anh có vui không? Cảm ơn anh vì hôm ấy không chỉ điểm tôi là nghi can. Tôi thiếu nợ anh quá nhiều. Anh yên tâm tôi đã chấm dứt hoàn toàn quan hệ với bọn đó rồi.
Kỳ thật tôi suy nghĩ nhiều lắm nhưng không hiểu được, lúc ấy mắt anh đã bị bịt kín, vì sao anh lại biết được tôi đứng trước mặt anh. Nhưng mà dù vì thế nào đi nữa, đến giờ tôi rẫn rất hối hận vì đã không cho anh ly nước... Tôi không ngờ anh lại mang bệnh như vậy."
"Lan Tri,
Hôm nay tôi mải học mà quên cả thời gian, rốt cuộc lỡ cả buổi ăn tối trong canteen. Giờ tôi đói bụng chết đi được, tôi muốn cùng anh ăn món sườn sốt bánh gạo anh thích nhất.
À đúng rồi, anh lúc bận rộn cũng hay ăn cơm linh tinh chẳng đúng giờ, lại còn mua toàn đồ ăn sẵn. Anh vừa bệnh nặng mới khỏi đấy, ngàn vạn lần hãy ăn cơm uống thuốc đúng giờ cho tôi đó!"
"Lan Tri,
Anh có nghe qua người nào tên Tiểu Long không. Hắn là ngôi sao mới trong làng chính trị đó! Nghe bảo trước đây rất thù địch với mẹ nuôi anh. Không biết anh có bị phóng viên nào liên hệ không. Truyền thông đều bảo không có cách nào tìm ra anh để liên lạc đây này. Tóm lại dù anh có muốn biết hay không, ông Tiểu Long đó cũng đã lật lại vụ việc trước đây của Chu Thành ra vạch trần. Mẹ nuôi anh vì bao che việc ác của lão, bị dư luận chỉ trích rất nhiều, hôm nay đã thông báo từ chức luôn rồi."
(coconut pussy!)
"Lan Tri,
Hôm nay đọc bài báo có diễn viên bị chụp lén khi đang quan hệ trên xe, đột nhiên lại nhớ đến chuyện trước đây chúng ta cũng từng trong xe một lần. Tôi nghĩ kỹ rồi, là vì hôm ấy Hắc Tử rình mò xem trộm bị tôi xuống đánh, hắn đã gọi tôi là "anh Cục Gạch". Tôi nghĩ rằng anh không nghe được nhưng anh đã nghe được hết, đúng không? Nên lúc bắt cóc anh đã biết chính là tôi đến.
Tôi thật ngu ngốc. Anh biết tôi không muốn kể chuyện quá khứ cho anh, nên anh chừa cho tôi mặt mũi không hỏi đến. Mà tôi lại không nghĩ được gì tốt cho anh, chỉ chăm chăm gặng hỏi quan hệ của anh và Chi Thành. Lúc ấy thật sự tôi chẳng hề hiểu anh, càng chẳng hề biết làm thế nào để có thể yêu anh."
.....
Tất cả những email này đều không gửi đi, đều nằm lại trong mục draft.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã trở nên thành thục, suy nghĩ thấu đáo hơn trước kia rất nhiều. Mạo muội gửi những lá thư này cho Lan Tri, chẳng thể nào giải quyết được chuyện của anh và hắn. Vì suy cho cùng, vấn đề của anh và hắn cũng không phải chuyện còn yêu hay đã hết, hay ai yêu ai nhiều hơn.
Hàn Kính đã biết vấn đề nằm ở đâu. Tuy rất khó giải quyết, nhưng hắn sẽ dùng ba năm rưỡi này cố gắng hết sức.
oOo
Công sức bỏ ra cuối cùng cũng được đền đáp. Năm hai hắn thi đậu lớp tuyển sinh thêm của đại học Z, vào khoa máy tính.
Trong ba năm tiếp theo hắn cần cù chăm chỉ học tập. Kỳ thật Hàn Kính cũng không quá ngu ngốc, chỉ là hắn không có động lực học tập mà thôi. Nhưng giờ hắn đã tìm được rồi.
Hàn Kính nhớ rõ lời chị hội trưởng nói, muốn được học bổng đó, thành tích phải đứng đầu trong danh sách.
Hắn khao khát muốn đứng đầu danh sách, muốn học vấn ưu tú, muốn bay nhảy ra Thái Bình Dương, muốn kiêu ngạo đĩnh đạc mà xuất hiện trước mặt người hắn yêu.
Thomas Edison đã từng nói: "Thiên tài chỉ có 1% năng khiếu bẩm sinh, còn 99% là do khổ luyện. Hàn Kính như một con mọt, gặm hết sách này đến sách khác, cự tuyệt mọi hoạt động xã giao vui chơi giải trí, chăm chăm ôm một mộng tưởng vĩ đại trong đáy lòng.
Hàn Kính vẫn giữ nguyên thói quen ngày ngày viết email.
"Lan Tri,
Hôm nay tôi lên khóa hệ điều hành, cuối cùng cũng biết hệ Unbutu trước đây anh sử dụng là gì!"
"Lan Tri,
Hôm nay nghe giáo viên giảng về mã hóa Unicode, tôi chợt nhớ đến mật mã máy tính của anh. Là 97E9656C phải không, đấy là tên tôi hiển thị bằng mã Unicode 16 (*) đúng không? 97E9 là Hàn, 656C là Kính đúng không? Anh cũng tình cảm quá đó nha. Từ giờ tôi cũng phải đặt mật mã máy tôi là tên anh mới được."
"Lan Tri,
Hôm nay tôi đi nghiên cứu luận văn tốt nghiệp tiến sĩ của anh. Ra là anh tham gia vào phân tích lý thuyết về khai thác dữ liệu. Bên khoa tôi cũng có giáo sư dạy khai thác dữ liệu, nhưng nghiên về ứng dụng nhiều hơn. "
"Lan Tri,
Anh có nhớ câu nói cuối cùng anh nói với tôi là gì không? Có lẽ anh đã quên, nhưng tôi mãi mãi không quên.
Khi ấy anh nói với tôi, "Đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, chúng ta không còn cơ hội trở lại như trước đây đâu."
Lan Tri à, đúng như anh nói, chúng ta không còn có thể như trước, nhưng mà tôi lại cảm thấy đây lại là chuyện tốt.
Anh biết vì sao không. Vì tôi trước đây chẳng thể nào xứng được với anh. Nhưng mà anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng thật nhiều, thật nhiều, để có thể làm người đàn ông có thể đứng bên cạnh anh cả đời."
"Lan Tri,
Hồi ấy trong lúc day dứt, tôi luôn khĩ nếu như tôi có tiền nuôi anh, anh cũng sẽ không một mực chia tay tôi, sẽ không bỏ tôi lại mà đi.
Nhưng giờ tôi không còn ý nghĩ đó nữa. Vì dù thế nào..anh cũng sẽ chọn bỏ lại tôi. Học vấn sự nghiệp của anh một tay anh dựng thành, anh cũng là đàn ông, dù có thế nào cũng chẳng bao giờ chịu buông tay khỏi sự nghiệp, chịu để tôi nuôi dưỡng cả đời phải không? Nếu tôi là anh, tôi cũng sẽ chẳng chịu như vậy đâu.
Cho nên, tôi sẽ không trách anh vô tình ra đi nữa. Anh đã quyết định rời đi còn tôi thì vừa chuẩn bị vào đại học. Anh cảm thấy giữa hai chúng ta sẽ không có cái gì bền lâu nữa, nên anh mới xé bỏ tất cả bản nháp ghi lại cảm xúc thật của anh, chỉ viết ba câu lạnh lùng, cốt để cho tôi hoàn toàn buông bỏ anh.
"Lan Tri,
Nhưng mà, anh đã bao giờ nghĩ đến, tôi làm sao có thể vì anh ra đi mà hoàn toàn buông bỏ được.
Anh hiểu tôi rất rõ. Rất nhiều lần anh đoán chính xác suy nghĩ và cảm xúc của tôi, nhưng không phải lần nào cũng đúng đâu. Ví dụ như lần này.
Anh nghĩ nếu tôi bắt đầu cuộc sống mới, sẽ dần dần theo thời gian sẽ quên được anh, sẽ tìm được hạnh phúc mới, đúng không? Nhưng mà Lan Tri à, tôi nói anh nghe, anh đã sai rồi.
Đúng vậy, tôi chính xác đã bắt đầu cuộc sống mới, nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ quên anh đâu. Trái lại, từng ngày trôi qua, tôi càng cảm nhận được rõ ràng hơn một việc.
Đó là, đời này được ở cạnh anh, mới là ước mong hạnh phúc nhất của tôi."
"Lan Tri,
Anh còn nhớ khi ở giường bệnh, tôi đã ôm anh nói gì không? Tôi nói chúng ta có thể nghỉ đông đi phương Bắc trượt tuyết, hè phơi nắng trên bãi biển, trời thu ngắm lá bay, mùa xuân dạo chơi ngoại thành. Tôi nói tôi phải học sử dụng được hệ thống Ubuntu, học nói tiếng Anh lưu loát.
Hiện giờ những thứ đó tôi đều học xong rồi... nhưng chỉ không biết lúc nào, mới có thể cùng anh trượt tuyết, phơi nắng, ngắm hoa đây.
Dù thế nào, mỗi ngày tôi đều ước sáng dậy mở mắt là có thể nhìn thấy anh bên cạnh."
"Lan Tri,
Tôi nhớ anh.... Nhớ anh nhiều lắm."
- ---
(*) Unicode 16 hay (UTF-16):
(T viết lại theo những gì t hiểu cho dễ đọc)
Đại khái là những gì hiển thị ra của máy tính đều là những đoạn mã hóa rồi giải mã ra để hiển thị. Thì Unicode là bảng mã chứa gần như toàn bộ các kí tự của hầu hết các ngôn ngữ trên toàn cầu.
Nó dựa vào một bảng mã ký tự chuẩn gọi là ASCII (American Standard Code for Information Interchange - Chuẩn mã trao đổi thông tin Hoa Kỳ). Bảng này đổi các chữ và số thành các bit, hiển thị bằng một mã (như ảnh).
Cái bảng này là bảng chung thôi, mỗi hệ máy tính khác nhau sẽ lấy cái số chung này xào nấu cộng trừ nhân chia 7749 cách để ra được đoạn mã riêng của mỗi hệ nữa. Cái UTF này cũng thế.
Trong truyện thầy Lan không sử dụng chữ cái Latin mà dùng luôn Hán tự để encode nha, nên tính ra chỉ có 2 ký tự nên mã nó sẽ khá ngắn, chỉ là 韩 - 97E9 và 敬- 656C.
TÈN TEN TEN.
Sau đây là chuyên mục "Thầy Lan dạy bạn cách yêu đương."
Bạn muốn set password theo tên người yêu thành code UTF-16 thật tri thức và ngầu lòi như thầy?
Bạn muốn ghi những ký tự bí mật vào nhật ký công chúa?
Nhưng điểm toán của bạn chỉ vừa đủ qua môn?
Và bạn cũng ếch biết gì về code và lập trình?
Xin gửi đến các bạn trang web auto encode này =]]]]
https://www.browserling.com/tools/utf16-encode
Sử dụng rất đơn giản. Các bạn chỉ cần ghi chữ cần mã hóa vào ô rồi bấm encode. Thế là bùm =]]]
Trang web sẽ để dưới dạng thế này:
u{41}u{6e}
Các bạn chỉ cần lấy mấy số và chữ trong { } này thôi nhé, tức là 416E (An)
Ký tự latin 1 chữ cái là 1 code nên sẽ hơi bị dài đó nha:)))))))
Ví dụ hanJin = 48616E4A696E6720 =]]]]]
Nếu được chuyển ra chữ Hán cho ngắn nè.
Và đây là tên thầy Lan theo mã UTF-16 cho bạn nào cần set password giống cháu Kính =]]]
兰 知 = 517077E5
p/s: Vẫn đang nghiêm túc nghiên cứu xem vì sao bộ này lại tên là hệ nhị phân.....
p/s2: À lảm nhảm một tý, chương trước có bảo thầy Lan ở Mỹ hoặc Canada, giờ chương này thì thấy 99% là Mỹ rồi, thành phố P là Philadelphia (hoặc New York) còn thành phố Q là San Francisco nhé.
2 thành phố đều ở bờ biển, một cái đông một cái tây, Từ Đông qua Tây mất 5 6 giờ bay, 3 múi giờ, Y như miêu tả,
Ở San Francisco (Cali) có lãnh sự quán TQ, đông đảo dân Asian nữa nên khả năng thầy ở là rất cao nha =]]]]]]]
p/s 3: Hàn Kính giờ mới lớn á nha bà con =]]]]
p/s 4: Còn 1 chương nữa là hết rồi:((((
p/s 5: Tớ mới vừa tìm thêm bản RAW, ra là có tới 3 phiên ngoại mà còn dài đùng đoàng nên chắc sang tháng 4 mới hoàn được hết nhé huhu.
Mà phiên ngoại chất như nước cất nhé =]]]
- -
*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(
*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
*Cảm ơn mọi người nhiều xD
Danh sách chương