Editor: Ngạn Tịnh.

Đêm đó, Triệu Thiên Hoa ôm cảm giác mỹ mãn ngủ say, thậm chí trong lúc ngủ, cũng làm một giấc mơ đẹp, cười khanh khách không ngừng.

Ngày hôm sau hắn mang theo tâm tình hưng phấn đến lớp, không ngờ còn chưa vào lớp đã bị bà cô Vương dạy môn Toán sớm chờ ở cửa túm lấy, nói gì mà không cho hắn vào lớp học, trái lại còn muốn hắn dọn dẹp sách vở cút khỏi lớp, loại người vô liêm sỉ thế này bà dạy học nửa đời người cũng chưa từng gặp, tối hôm qua về nhà nằm trên giường lăn lộn qua lại tức đến không ngủ được, thiếu chút nữa tái phát bệnh tim, bà mặc kệ Triệu Thiên Hoa đi lớp nào, dù sao chỉ cần không phải lớp bà dạy là được, gặp Triệu Thiên Hoa, bà chỉ sợ sẽ tổn thọ mười năm.

Triệu Thiên Hoa cũng cực kỳ tức giận, cảm giác bà cô già trước mặt ngày càng đáng ghét, ngay cả mấy bạn học trong lớp đang xem náo nhiệt kia, trong mắt hắn lại càng đáng ghét không chịu được, tất cả mọi người đều xa lánh hắn, tất cả đều khinh thường hắn, tất cả đều ghê tởm đến buồn nôn!

Nhưng Triệu Thiên Hoa hắn bây giờ đã không phải Triệu Thiên Hoa của ngày hôm qua nữa, chút khuất nhục ấy hắn vẫn chịu được. Vì thế khi liếc thấy bóng dáng của thầy chủ nhiệm cùng cô giáo tiếng Anh xinh đẹp đang đi đến, "bùm" một tiếng quỳ xuống trước mặt bà cô Vương, nước mắt nước mũi bay tứ tung, thâm tình nhận lỗi, cũng kể ra trong nhà xảy ra đủ loại ngoài ý muốn, cùng sự cực khổ của cha mẹ chị gái, cũng tỏ vẻ sau này nhất định sẽ học tập thật tốt, bù đắp lại sai lầm trước đó của mình, cầu bà tha thứ, chỉ cần cô giáo tha thứ, cái gì hắn cũng làm được.

Nói còn chưa xong, đã được cô giáo tiếng Anh kéo lên. Cô giáo tiếng Anh lớp bọn họ là một cô gái trẻ xinh đẹp vừa tốt nghiệp không lâu, dáng người cao gầy mê người, ở trong đám giáo viên nữ trung niên kia đặc biệt nổi trội, hơn nữa có tiếng hiền lành tốt bụng dịu dàng, vừa thấy Triệu Thiên Hoa như vậy thì nào chịu được, ngay lập tức kéo hắn ra sau, bảo vệ hắn, bắt đầu lý luận với bà cô Vương.

Vốn Triệu Thiên Hoa vừa quỳ xuống, bà cô Vương đã tức lại không thể làm gì, lại có cô giáo tiếng Anh xinh đẹp không ngừng lý luận chèn ép, thiếu chút nữa đã tức đến ngất đi, ngay lập tức xanh mặt rời đi.

Triệu Thiên Hoa còn ở đằng sau hô to, lần thi tháng này nhất định sẽ để cho bà nhìn với cặp mắt khác xưa.

Sau lần vả mặt chấm dứt, Triệu Thiên Hoa giống như có Thần trợ giúp.

Phạm vi cuộc thi tháng vốn nhỏ, hơn nữa lớp bọn họ là khoa văn, trừ Toán học, trên cơ bản tất cả đều có trong sách giáo khoa. Cho nên trong một tuần ngắn ngủi tiếp theo, Triệu Thiên Hoa nhanh chóng đã học thuộc hết sách giáo khoa, cho dù là môn cực kỳ khó như tiếng Anh hay Toán học, cũng da mặt dày đi tìm nhóm học bá có thành tích tốt mượn notebook, tận tâm tận sức chép lại.

Đó cũng không phải là vì hắn hiếu học, mà là hắn tìm được một cách nhanh và tiện hơn, chỉ một chữ, coppy.

Dù sao mắt thấu thị của hắn, cho dù cách một ngăn tủ thật dày cũng có thể nhìn cực kỳ rõ từng dấu chấm, càng đừng nói là cách một lớp vải cặp sách mỏng, chỉ cần hắn xử lý tốt, chắc chắn có thể khiến mọi người chấn động, chính là bước quật khởi đầu tiên của Triệu Thiên Hoa hắn.

Mà cuộc thi tháng đó quả nhiên không làm cho hắn thất vọng, có lẽ là nhân vật chính thật sự được ông trời chăm sóc, lần thi tháng đó, có 80% là tri thức có trong sách giáo khoa, trực tiếp làm cho Triệu Thiên Hoa vốn có công năng trợ giúp to lớn nhảy lên top ba cả khối, hoàn toàn hãnh diện một phen.

Ngay cả hoa đào cũng bắt đầu nảy nở nhiều lên, Triệu Thiên Hoa vừa có bàn tay vàng trong mắt đám phụ nữ kia, giống như toàn thân đều bắt đầu nổi hào quang vàng lấp lánh. Trong đám phụ nữ kia có cả cô giáo tiếng Anh xinh đẹp Chương Tử Văn cùng cô bạn loli ngồi cùng bàn của Phó Bạch Vi- Thiệu Dung Dung, hai người này cũng là hai người phụ nữ đầu tiên của Triệu Thiên Hoa.

Rồi sau đó, Triệu Thiên Hoa lại xuôi gió xuôi nước, đủ loại rút thưởng trúng vé số, làm cho hắn trong một thời gian ngắn kéo lên không ít tài chính. Sau đó hắn lại bắt đầu theo ngành sản xuất đổ thạch, gần như chuẩn xác trăm phát trăm trúng, làm cho một học sinh chưa tốt nghiệp như hắn đã trở thành phú ông triệu đô. Tiếp đó lại là công ty châu báu, công ty giải trí vân vân... đủ loại sản nghiệp đều phát triển thịnh vượng, làm cho Triệu Thiên Hoa vừa tốt nghiệp đã có thành tựu vang danh cả nước. Quật khởi nhanh chóng như vậy làm cho tất cả mọi người nghẹn họng trân trối mà nhìn.

Cùng lúc đó, duyên với phụ nữ của hắn lại tốt đến khó tin, trừ Chương Tử Văn, Thiệu Dung Dung ra, còn có đủ loại hoa hậu giảng đường, diễn viên nổi tiếng, thiên kim nhà giàu ào ào nhảy vào vòng tay hắn. Cuối cùng khi hắn chọn lựa một vị thân phận cao nhất trong đó kết hôn, những bóng hồng ngoài kia vẫn không lùi bước, bóng hồng bên ngoài vẫn nhảy vào lòng ào ào.

Nhưng rõ ràng, trong đám bóng hồng kia không hề có Phó Bạch Vi, cô ấy cùng Triệu Thiên Hoa giống như trời sinh đã xung khắc, cho dù đối phương phát đạt thế nào, thậm chí sau này bộ dáng cũng thay đổi trở nên đẹp trai mê người, cô ấy vẫn như trước không thèm nhìn tới, không có chút động lòng. Ở trong mắt cô ấy, Triệu Thiên Hoa vốn không phù hợp tiêu chuẩn kén chồng của mình, sau này lại đa tình, thì lại càng không, sao cô ấy có thể động lòng được? Thậm chí cô ấy còn cảm thấy đầu óc của bạn thân Thiệu Dung Dung của mình có vấn đề rồi, làm tình nhân không thể thấy ánh mặt trời cho người ta còn vui như vậy, nhưng chuyện của người khác cô ấy không tiện xen mồm nhiều, nếu cô ta vui vẻ chịu đựng, vậy cô ấy cũng chỉ có thể chúc phúc cho bạn thân.

Nhưng cô không động lòng ở trong mắt Triệu Thiên Hoa lại giống như một tội ác tày trời, cũng hoặc là vì đạo lý thứ không có được luôn là thứ tốt nhất kia, Phó Bạch Vi vẫn luôn là ánh trăng sáng trước cửa sổ, nốt ruồi chu sa trước ngực(*) trong lòng hắn, mỗi phút mỗi giây hắn đều muốn để cho Phó Bạch Vi thích mình, sau đó lại hung hăng vả mặt cô, về phần chuyện sau đó có giữ cô lại bên cạnh hay không, có lẽ tâm tình của hắn tốt sẽ giữ cô lại tiêu khiển giải buồn...

Vì thế hắn tập kết tất cả nhân mạch cùng tài phú bắt đầu điên cuồng chèn ép công ty Phó gia, đồng thời còn đưa ra yêu cầu, chỉ cần Phó Bạch Vi nguyện ý đến cửa cầu hắn, hắn có thể tha cho bọn họ một lần.

Nhưng người Phó gia xương cứng, Triệu Thiên Hoa là người nào, đám người trong giới này sao có thể không biết, sao đành lòng đưa bé con nhà mình tới cửa cho người ta giẫm đạp được. Nhưng bản lĩnh của Triệu Thiên Hoa thật sự quá lớn, không qua ba tháng, Phó gia hoàn toàn không chống đỡ nổi nữa. Ba tháng này vẫn là Phó Bạch Vi cùng anh trai Phó Bách Thụy cắn răng mà chống đỡ, đổi thành người khác, dưới sự chèn ép mãnh liệt của Triệu Thiên Hoa cùng hành động bỏ đá xuống giếng của các gia tộc khác, sợ là không chống đỡ được vài ngày.

Nhìn công ty tiếp nhận từ tay cha bây giờ lại biến thành bộ dạng này, cha Phó nghẹn một hơi, liền đột phát xuất huyết não, chống đỡ ở bệnh viện vài ngày liền rời đi, mà bộ dáng của mẹ Phó cũng là muốn đi theo.

Phó Bạch Vi cắn chặt răng, phải đi tìm Triệu Thiên Hoa, tỏ vẻ chỉ cần buông tha cho nhà cô ấy, Triệu Thiên Hoa muốn cô ấy làm gì cũng được.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phó Bạch Vi, Triệu Thiên Hoa liền kích động không đè nén được. Hắn đã mong nhớ rất lâu, mong nhớ người phụ nữ vô tâm này rất rất lâu rồi, cô là người đầu tiên hắn động lòng, bóng dáng mặc đồng phục học sinh cúi đầu làm bài tập khiến người rung động kia, gương mặt tuyệt trần tắm trong ánh chiều kia, ngay cả sợi lông tơ tinh tế trên mặt đối phương, mỗi một động tác nhỏ của đối phương, dường như chỉ cần nhắm mắt lại hắn cũng có thể hồi tưởng ra được. Hắn nghĩ cô khác biệt, cho nên mới đánh bạo tỏ tình với cô, lại không ngờ cô ở trong lòng hắn tốt đẹp như vậy, ngay cả nhìn hắn thêm một giây cũng không, từ chối ngay lập tức, sau đó cũng chẳng thèm nhìn hắn, bước đi...

Cô cũng như vậy, cô không khác gì những kẻ đáng giận kia, cô cũng khinh thường hắn, cô cũng không thèm nhìn hắn, hắn hận cô..

Nỗi hận này theo thời gian càng lắng đọng thật dày trong lòng Triệu Thiên Hoa, đến sau này thậm chí trở thành một nỗi khúc mắc, một loại hư không, chỉ khi có được cô mới có thể cởi bỏ, cỗ hư không kia mới có thể hoàn toàn được lấp đầy.

Mà bây giờ, người phụ nữ này chính là quỳ gối trước mặt cầu mình lâm hạnh, hắn nhất thời trở nên thỏa mãn. Hắn có ý định lại giày vò cô thêm mấy ngày, chờ đến khi hoàn toàn mài giũa hết góc sắc trên người cô...

Đáng tiếc hắn căn bản lại không đợi được, ba ngày sau, tên bệnh thần kinh Phó Bách Thụy kia ngay cả Phó gia cũng không cần, trả giá một chân, một mình cứu Phó Bạch Vi ra ngoài, từ nay về sau hai người bắt đầu cuộc sống lang bạc, phạm vi trong toàn thế giới.

Mà mẹ Phó kể từ lúc Phó Bạch Vi rời nhà đến cầu Triệu Thiên Hoa, cũng đã dùng một bình thuốc ngủ, đi theo cha Phó rồi. Nói không muốn nhìn con gái chịu nhục, không muốn gây thêm gánh nặng cho hai anh em, cũng không muốn để cha Phó ở dưới kia một mình cô đơn, hai người già bọn họ ở cạnh nhau lâu như vậy, tách ra một hồi, cha Phó khẳng định không quen...

Phó Bách Thụy chỉ kịp làm qua loa lễ tang cho cha mẹ, liền bán tất cả thứ có giá trong nhà, đi cứu em gái.

Thật ra hai người Phó Bách Thụy cùng Phó Bạch Vi là long phượng thai, Phó Bách Thụy cũng chỉ sinh trước em gái vài phút, nhưng chỉ vài phút đó, anh cũng là anh trai, chăm sóc cho em gái là chuyện hiển nhiên.

Hai người đi khắp nơi trên thế giới để trốn tránh, thậm chí là đến nơi đang có chiến tranh mù mịt, lại vẫn bị Triệu Thiên Hoa tìm được.

Phó Bách Thụy bị đánh chết tươi ngay trước mặt Phó Bạch Vi, lúc đó Triệu Thiên Hoa vì cứu một ông già lánh đời không biết tên, may rủi lấy được một bí pháp huyền huyễn, cho nên hai người không thể trốn được, chỉ cần còn ở trên Trái Đất, bọn họ không chạy trốn được. Chạy nhiều năm như vậy, cũng đã sớm mệt mỏi rồi...

Thấy bộ dáng Phó Bách Thụy chết không toàn thây, Phó Bạch Vi trực tiếp chảy nước mắt máu, cô đã làm sai cái gì rồi? Rốt cuộc cô đã làm sai cái gì chứ? Vì sao, vì sao ông trời lại đối xử với cô như vậy? Vì sao? Vì sao trên trời này lại bất công đến vậy?

Cô hận, cực kỳ hận..

Kịch tình đến đây là chấm dứt, Bạch Vi mạnh mẽ mở choàng mắt ra, đúng lúc đối diện với một đôi mắt hạnh cong cong, chính là em gái loli Thiệu Dung Dung.

Chỉ thấy cô cứ như đang làm trộm, nhìn nhìn chung quanh, sau đó lặng lẽ vươn người tới, "Bạch Vi, có phải cậu gặp ác mộng không? Nhìn đầu cậu đầy mồ hôi luôn rồi kìa, cũng đừng ngủ nữa, sắp tan học rồi..."

Bạch Vi trừng mắt nhìn, cảm xúc mênh mông mãnh liệt của Phó Bạch Vi vẫn chưa rút đi, người cũng dần dần bình tĩnh lại, hô hấp nhẹ nhàng dần hòa hoãn, cũng không đáp lời của Thiệu Dung Dung. Nhìn bộ dáng rõ ràng là một cô gái trẻ hoàn toàn bình thường, cũng không biết sao sau này đầu óc lại hỏng đến thế được. Qủa nhiên MarySue cùng Tom Sue đều là hung khí nhất trần gian, có teher dễ dàng kéo IQ của người bình thường đến số âm.

Thấy Bạch Vi không trả lời, Thiệu Dung Dung cũng không để ý, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bục giảng, lại tiếp tục đến bên tai Bạch Vi nói nhỏ, "Bạch Vi, vận khí của cậu cũng tốt, đúng lúc hai tiết cuối buổi chiều đều là của Người đẹp Chương, trước đó cô ấy nhìn thấy cậu nằm trên bàn còn quan tâm hai câu đấy, tớ vừa nói cậu không thoải mái, cô ấy lập tức kêu tớ đừng quấy rầy cậu, để cậu nghỉ ngơi cho tốt, thật sự là quá dịu dàng... Bà cô Vương quả thật không có gì so được với cô ấy mà! Đều là người sao lại có khác biệt lớn như thế chứ..."

Cô gái trẻ vẫn còn đang lải nhảu, Bạch Vi nhíu mày, vẫn như trước không trả lời, ngồi thẳng người, cũng nhìn thoáng qua bục giảng, quả nhiên phát hiện một người đẹp trên đó. Khác với bé lolie đáng yêu thanh thuần Thiệu Dung Dung, người đẹp trên bục giảng, dịu dàng xinh đẹp, ánh mắt mềm mại, bị cô ấy liếc mắt nhìn một cái, cả người đều thấy thoải mái mềm mại, là một người đẹp hệ chữa lành nha!

Đáng tiếc, sau này đầu óc cũng có vấn đề...

Bạch Vi nhẹ mím môi, không đáp lại ánh mắt thân thiết của cô giáo, lúc đang chuẩn bị mở sách giáo khoa, em gái loli bên cạnh đột nhiên giống như điên lay lay ống tay áo cảu cô, tay đều có chút phát run, giọng nói kích động có chút đè nén lại vang lên bên tai.

"Trở lại rồi, trở lại rồi, Bạch Vi cậu mau nhìn ra cửa sổ, anh Bách Thụy về rồi, ở ngoài cửa sổ chờ cậu kìa! Mau nhìn!"

Bạch Vi theo bản năng ngoái nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài có hai anh đẹp trai cực kỳ chói mắt, một người văn nhã một người như ánh mặt trời. Ánh mặt trời kia nhìn thấy Bạch Vi nhìn qua, liền mỉm cười thật tươi với cô. Vừa nhìn thấy nụ cười kia, Bạch Vi lập tức cảm giác bản thân như đang đứng trong vườn hoa hướng dương, toàn bộ tâm tình đều rạng ngời lên, không tự giác cũng cười đáp lại, không cần nghĩ cũng biết đó chắc chắn là Phó Bách Thụy, không chạy đi đâu được!

Mà người còn lại vẫn mang theo nụ cười như có như không, thấy Bạch Vi nhìn qua, chỉ là lấy tay đỡ đỡ kính đen trên sống mũi, cử chỉ tuy rằng nhìn qua thấy bình dị gần gũi, nhưng chính là làm cho người ta không dám tiếp cận anh. Vừa thấy người kia, Bạch Vi cảm thấy trái tim co rụt một trận, bên tai vẫn đang vang lên tiếng Thiệu Dung Dung huyên náo, cái loại tiếng động muốn gào thét lại phải dồn nén trong cổ họng kia, làm cho yết hầu của Bạch Vi không khỏi cũng cảm thấy ngứa ngáy.

"A, đó không phải là Cố Tử Viễn sao? Sao anh ấy cũng đến đây? Anh ấy đến xem mình sao? A, anh ấy nhìn qua rồi, khẳng định là tới xem mình, a, hội trưởng đại nhân em muốn sinh khỉ con cho anh!"

Nghe đến đó, Bạch Vi thiếu chút nữa không nhịn được phun ra tiếng được, cô bé này thật là...

Đúng vậy, Cố Tử Viễn kia chính là hội trưởng hội học sinh trung học Thu Hoa, bưởi vì trung học Thu Hoa cực kỳ chú ý bồi dưỡng tố chất, trong trường có rất nhiều chuyện, ví như tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường, hay đại hội thể dục thể thao vân vân... đều do một tay hội học sinh gánh vác. Giáo viên trung học Trung Hoa trừ dạy học, trên cơ bản chính là chưởng quầy phủi tay, mà cấp trên hội học sinh chính là hiệu trưởng, trực tiếp nghe lệnh từ hiệu trưởng, có thể thấy được quyền lực lớn đến làm người phải sợ hãi.

Nhưng chàng trai kia lại cho cô một cảm giác rất quỷ dị, khí chất quanh thân kia làm cho cô nghĩ tới một người không có nhiều khả năng, thế nhưng ánh mắt kia cô lại cực kỳ quen thuộc, rốt cuộc anh ta là....

Không đợi Bạch Vi nghĩ kỹ hơn, cô giáo dịu dàng xinh đẹp phía trên đã hô tan học, gần như đồng thời với tiếng chuông tan học. Lớp học giống như được cởi bỏ lệnh cấm, hoàn toàn ầm ĩ náo nhiệt lên, mà hai anh đẹp trai ngoài cửa cũng lập tức hấp dẫn phần lớn ánh mắt.

Bạch Vi chậm rãi thu dọn sách vở, sau đó dưới sự lôi kéo của loli Thiệu, chậm rãi đi đến trước mặt Phó Bách Thụy và Cố Tử Viễn.

"Anh!" Bạch Vi theo bản năng nở một nụ cười tươi, mỉm cười với anh, là bản năng của thân thể này.

Phó Bách Thụy vội vàng tiến lên xoa đầu em gái nhà mình, cười hì hì nói, "Vài ngày không gặp, giỏi lên rồi nha! Còn biết ngủ trong lớp, đây không giống chuyện em sẽ làm nha... Ách, làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?" Ngay lúc đầu còn trêu chọc một chút, vừa nghĩ tới có lẽ là thân thể em gái thật sự không khỏe, trên mặt Phó Bách Thụy lập tức lộ vẻ lo lắng, hai hàng lông mày đen dày cũng nhăn lại một đường, vốn là một gương mặt xán láng như ánh matwjt rời cũng lập tức nhăn lại, hận không thể lập tức đưa em gái đến bệnh viện kiểm tra.

Phó Bách Thụy là một tên cuồng em gái nghiêm trọng, đây là chuyện mà người hơi quen biết hai anh em một chút đều biết. Cho nên cho dù Phó Bạch Vi có tiếng là một trong những hoa hậu giảng đường, cũng không ai dám tùy tiện xuống tay, dù sao còn có một tên cuồng em gái Phó Bách Thụy ở bên cạnh như hổ rình mồi đó, ai dám nhổ lông trên mông lão hổ chứ, không muốn sống nữa sao? Cho dù về sau, mấy tên sói nhỏ có muốn cưới Phó Bạch Vi cũng phải nơm nớp lo sợ xem sắc mặt Phó Bách Thụy mới được.

Nhưng chính là có một kẻ không có mắt như Triệu Thiên Hoa tồn tại. Phải biết rằng trong kịch tình, ngay lúc đầu khi Triệu Thiên Hoa còn chưa hoàn toàn quật khởi, biết có một người ghê tởm như vậy theo đuổi em gái nhà mình không thành trái lại còn hãm hại cô, anh Phó không biết đã bao lần chụp bao tải đánh hắn rồi. Thế cho nên đoạn thời gian kia, mỗi ngày Triệu Thiên Hoa đều mang một gương mặt đầy vết thương đi học, khiến ho chủ nhiệm lớp còn tưởng có người bắt nạt hắn... Ạch, quả thật là có người bắt nạt hắn...

"Không..." Bạch Vi còn chưa nói xong, Thiệu Dung Dung lập tức nhảy vào.

"Phải đấy, phải đấy, anh Bách Thụy, Bạch Vi không thải mái, nói tối hôm qua ngủ không tốt, đầu rất khó chịu đấy!" Nói xong còn vẻ mặt đòi khen nhìn anh Phó.

"A, vậy sao? Nhanh, nhanh về nhà cùng anh, kêu bác sĩ Tống đến nhìn em một chút đi!" Phó Bách Thụy nói nhanh, sau đó kéo cánh tay Bạch Vi, nhanh chóng biến mất không thấy.

Thiệu Dung Dung muốn tiến thêm một bước thân cận với Phó Bách Thụy: "..."

Cố Tử Viễn đứng tại chỗ giả ngầu nửa ngày, đang chờ Phó Bách Thụy giới thiêu: "..."

Aiz, trở lại đi, ở đây còn có hai người sống to đùng đây này!

Aiz... Lần sau sẽ tìm cơ hội!

- ---

Tịnh: Wattpad bị gì ấy, hôm qua đăng mãi méo được /_
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện