Editor: Ngạn Tịnh.

Triệu Thiên Hoa cảm thấy hai ngày nay quả thật là ngày xui xẻo của hắn, thật sự! Mọi chuyện đều không thuận lợi, giống như ông trời cố ý muốn đối nghịch với hắn vậy.

Cuộc thi thì hỏng bét, còn đắc tội với người khác. Đi ra ngoài kiếm chút tiền thì luôn gặp phải thương gia lòng dạ đen tối, động tay động chân bên trong, sao những người đó có thể vô sỉ không biết xấu hổ như vậy chứ, tiền này rõ ràng nên là của hắn, kết quả không lấy được tới tay còn bị người đánh vài trận, sao hắn lại đen đủi như vậy chứ?

Trước nay vốn chỉ xem là ngoài ý muốn, sau khi chuyện xui qua đi chính là lúc may mắn, dù sao hắn cũng có kính xuyên thấu, một ngày nào đó rồi sẽ phát đạt thôi. Không ngờ tất cả còn chưa có bắt đầu, hắn lại gặp người kia, cái người đàn ông kia vĩnh viễn hắn cũng sẽ không quên, cái người đàn ông tặng kính mắt xuyên thấu cho hắn ở tiệm nét, sao lại ở chỗ này chứ? Rốt cuộc vì sao anh ta lại ở chỗ này?

Triệu Thiên Hoa quả thật muốn phát cuồng, thấy người đàn ông kia đứng trên bục giảng vẻ mặt tươi cười nhìn sang, hắn chỉ thấy máu khắp cả người đều vọt lên đỉnh đầu, ngay lập tức không khống chế được, chạy như điên ra ngoài.

Đúng vậy, trốn, hắn không muốn nhìn thấy người đàn ông kia, vĩnh viễn cũng không muốn thấy. Cuộc sống tốt đẹp của hắn chỉ vừa mới bắt đầu, hắn quyết không cho phép hiện tại chấm dứt. Thứ gì đã vào tay hắn, còn muốn lấy lại, cũng phải hỏi xem hắn có đồng ý hay không mới được!

Ánh mắt Triệu Thiên Hoa hung ác, thế mà lại tỏa ra mùi máu tanh nhè nhẹ.

Trường học không thể quay về, trong nhà lại không có người nào, Chương Tử Văn đã về nhà cha mẹ rồi, Triệu Thiên Hoa liền dứt khoát lắc lư trên đường, vừa lượn lờ vừa suy nghĩ nếu tên Giang Mạc kia tìm được hắn, hắn nên làm thế nào.

Vừa qua một ngã tư đường, liền thấy một nữ sinh mặc bộ đồng phục trường Thu Hoa mỏng manh, một đôi mắt lấp lánh nước nhìn tới. Làn da của nữ sinh rất trắng, cằm đầy đặn, cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo, dưới đèn đường mỏng manh, có vẻ đặc biệt điềm đạm đáng yêu. Lúc ấy Triệu Thiên Hoa liền cảm giác trái tim mình như bị cái gì đột nhiên đánh trúng, cả người như không thể hô hấp được, sau đó ma xui quỷ khiến mà đi về phía cô ấy.

Vừa đi đến bên cạnh nữ sinh kia, đối phương dường như có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, đột nhiên vươn tay kéo lấy cánh tay hắn, vừa ngẩng đầu lên, nước mắt theo hai má ngọc trơn bóng rơi xuống cằm, giọng nói nghẹn ngào nói, "Sáu vạn, chỉ cần sáu vạn, tôi sẽ theo anh!"

Nghe nói như thế, Triệu Thiên Hoa đột nhiên cả kinh, trong lòng bất giác bốc lên tia khinh bỉ. Qủa nhiên mà, đêm hôm khuya khoắt còn đứng trên đường, nào có cô gái nào tốt chứ. Bề ngoài nhìn vô cùng thanh thuần, thực tế trong tim gan vẫn là một con đ*, vừa mở miệng liền đòi tiền, loại phụ nữ này có cho hắn, hắn cũng chướng mắt.

Triệu Thiên Hoa ngay lập tức muốn vứt tay đối phương ra bỏ đi, lại không ngờ nữ sinh này lại có lực đến vậy, ôm chặt lấy hắn, "Cầu xin anh, cầu xin anh, mẹ của tôi vẫn còn ở bệnh viện, đang rất rất cần tiền, tôi còn là lần đầu tiên, thật sự, chỉ cần sáu vạn khối, sáu vạn khối là đủ rồi, cầu xin anh giúp tôi..."

Nước mắt Tống Mạn Mạn trút xuống như thác, cô thật sự là cùng đường, chỉ có thể nghĩ ra được cách này. Hơn nữa cô thật sự không có dũng khí tìm người thứ hai, chỉ có thể mòng chờ người đàn ông trước mặt này có thể lấy ra sáu vạn khối, đến lúc đó mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô cũng đều không hối hận!

Vừa nghe nữ sinh nói vậy, Triệu Thiên Hoa liền ngừng lại, cúi đầu nhìn cô gái một cái, lần đầu tiên? Thật hay giả vậy? Mẹ đang nằm viện cần tiền gấp, lý do cũng rất đầy đủ, làm hắn có chút dao động. Quan trọng nhất là, thân thể nữ sinh điện nước đầy đủ vậy mà cứ dán hết lên người hắn, nhất thời khiến trong lòng hắn có chút rung động, cả người đều trở nên lâng lâng, bất giác liền nổi lên phản ứng. Chương Tử Văn không ở bên cạnh, bây giờ lại có người tự đưa tới cửa, không dùng cũng thật lãng phí.

Tiền không phải là vấn đề trước khi Chương Tử Văn đi sợ hai ngày này hắn không có tiền sẽ ăn không ngon, cố ý ném thẻ lại cho hắn, bên trong cũng chừng hai mươi vạn, lấy ra sáu vạn cũng không thành vấn đề. Dù sao lấy bản lĩnh cảu hắn, kiếm tiền vẫn rất là đơn giản, đến lúc đó lại trả lại cho cô ấy. Dù sao Chương Tử Văn cũng đã là người của hắn, tất cả đồ của cô ấy cũng là của hắn thôi!

Mà bây giờ...

Triệu Thiên Hoa giơ tay lên lau nước mắt trên mặt Tống Mạn Mạn, đồng phục trung học Thu Hoa, hẳn không phải là kẻ lừa đảo, quan trọng nhất là bộ dáng của nữ sinh này thật sự xinh đẹp, khí chất còn tương tự với Phó Bạch Vi, hắn thật sự có chút kiềm chế không được, ngay lập tức đi rút tiền, còn cùng đối phương đến bệnh viên giao trước phí phẫu thuật, sau đó dẫn đối phương đến một nhà nghỉ nhỏ gần bệnh viện.

Vào phòng, nữ sinh đỏ mặt đi tắm rửa, mà Triệu Thiên Hoa cao hứng đến cả người đều choáng váng, không phải kẻ lừa đảo, là thật, hắn xem như nhặt một tiện nghi lớn!

Chờ Tống Mạn Mạn tắm rửa xong, hắn lập tức khẩn cấp vọt vào phòng vệ sinh tắm rửa, sau đó quấn khăn tắm bước ra. Hai người nói với nhau mấy câu, Triệu Thiên Hoa liền vào thẳng chủ đề. Chỉ là đang giở trò, cửa phòng đã bị người mạnh mẽ đá ra, ngay lập tức có hai cảnh sát bước vào, một tay ấn lấy hai người đang ở trên giường. Hai người ngay cả quần áo cũng không kịp mặc, đã bị người dẫn ra ngoài.

"Tên họ?"

"Triệu Thiên Hoa..."

"Nói lớn một chút!"

"Triệu Thiên Hoa!"

"Tuổi?"

"Mười bảy."

Nghe là mười bảy, cảnh sát tra hỏi nhướng nhướng mày, dường như có chút không tin.

"Có người báo cáo hai người mua bán dâm, theo chúng tôi đi một chút!"

"Sao có thể? Không thể nào, tôi không có, người kia vu hãm tôi..." Vừa nghe cảnh sát tra hỏi nói như vậy, Triệu Thiên Hoa nhất thời gấp đến độ đỏ mặt tía tai.

"Vu hãm? Ha ha, chẳng lẽ hai người còn là một đôi uyên ương nhỏ hay soa? Được! Vậy nói cho tôi biết, tên họ, tuổi, địa chỉ gia đình của bên gái..."

"..."

Triệu Thiên Hoa mê mang, những điều này hắn thật không biết, vốn tưởng rằng chỉ là một hồi gặp gỡ thoáng qua, bây giờ, bây giờ phải làm sao đây?

"Được rồi, theo chúng tôi đi một chuyến, cô gái bên kia vẫn là học sinh, vị thành niên, cậu chờ ngồi tù đi! Đi!"

Bạch Vi sớm đã về tới nhà căn bản không biết, chuyện bên này đã phấn khích đến như vậy. Mà chủ nhiệm lớp của Triệu Thiên Hoa cùng Tống Mạn Mạn nửa đêm nhận được điện thoại của cảnh sát, nháy mắt liền mờ mịt, cũng không kịp nói một lời với người nhà, lập tức chạy ra bên ngoài. Việc này thậm chí ngay cả Phó hiệu trưởng trường Thu Hoa cũng bị kinh động đến.

Ngày hôm sau, lúc Bạch Vi đến trường, quả nhiên phát hiện Triệu Thiên Hoa không tới, cũng không biết tối qua hắn có bị dọa xuất t*nh sớm không nhỉ? Bạch Vi ác ý thầm nghĩ.

Mà chủ nhiệm lớp đen mặt sớm đã bước vào lớp tự học, uyển chuyển giải thích Triệu Thiên Hoa vì lý do đặc biệt đã bị trường học ra lệnh cưỡng chế nghỉ học mấy tháng, cụ thể khi nào đi học, nghe trường học an bài, mọi người đừng suy đoán nhiều.

Nói xong, mặt chủ nhiệm lớp lại càng đen. Mặc cho ai hơn nửa đêm còn vì chuyện kia mà bị cảnh sát gọi đến cũng đều không vui vẻ được. Nuốt không trôi, thật sự! Ông thật sự dạy không nổi Triệu Thiên Hoa này, từ lúc khai giảng học kỳ đến nay cũng chỉ một tháng ngắn ngủi, đối phương đã nháo ra nhiều chuyện xấu đến vậy, khó trách cô giáo Vương bị tức đến nhập viện. Theo ông thì con sâu làm rầu nồi canh Triệu Thiên Hoa này nên lập tức đuổi học mới đúng. Đáng tiếc, đây cũng không phải chuyện do ông nói một câu là được. Dù sao, lúc trước Triệu Thiên Hoa được chiêu vào cũng là vì trung học Thu Hoa muốn dùng mánh lới tin tức, năm đó còn chiếm nửa trang quan trọng đất. Hơn nữa cha mẹ đối phương đều không phải người ăn chay, lúc này trung học Thu Hoa thật đúng là bị một thằng nhóc con nắm trong tay, ngay cả muốn đuổi học hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể tạm thời không để hắn xuất hiện trước mặt, quả thật buồn nôn chết người!

Lần này tình tiết nghiêm trọng như vậy, cấp trên cũng có những ý kiến khác nhau. Một bộ phận muốn khai trừ học sinh như vậy, để tránh sau này lại làm hỏng thanh danh trung học Thu Hoa. Một một bộ phận khác lại theo phái ôn hòa, để cho hắn học xong 3 năm này rồi lập tức cút đi, không liên quan gì nữa.

Nhất thời tranh chấp không ngừng, Triệu Thiên Hoa đã bị đình chỉ học.

Cho dù người khác nghĩ thế nào, Triệu Thiên Hoa lại cảm thấy hiện tại nghỉ học quả thật không thể tốt hơn được. Hắn căn bản không muốn quay về gặp người tên Giang Mạc kia, cho dù không đình chỉ hắn, hắn cũng sẽ lấy cớ trốn học, như bây giờ quả thật mọi người đều vui, cũng càng tiện cho hắn lợi dụng kính xuyên thấu làm việc.

Cũng không biết bên nhà trường nói gì với bên cảnh sát, dù sao Triệu Thiên Hoa ở đồn cảnh sát một đêm, hôm sau đã được thả ra. Vừa ra tới liền thấy cô gái xinh đpẹ tối qua cũng đi ra, nhìn thấy hắn, lập tức hung ác liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó giống như nhìn thấy thứ gì đó gớm ghiếc ghê tởm, cách hắn thật xa.

"Tiền nợ cậu rất nhanh sẽ trả lại, sau này đừng đến dây dưa với tôi, liếc mắt nhìn cậu một cái tôi cũng muốn nôn!" Tống Mạn Mạn căn bản cũng không nghĩ ra được sao đêm qua cô lại nóng đầu làm ra loại chuyện như vậy được. Lớn đến chừng này, tuy nhà cô nghèo, nhưng cô vẫn luôn là bé ngoan, chưa từng dám làm chuyện gì hư hỏng, sao cô có thể vì tiền làm ra loại chuyện này được chứ! Vừa nghĩ tới tối qua theieus chút nữa cô đã làm chuyện đó với người đàn ông này, cô liền cảm thấy bản thân thật là dơ bẩn, người đàn ông kia vừa tới gần, cô liền kìm lòng không được cảm giác cuồn cuộn nơi bụng, thiếu chút nữa đã nôn ra. Hơn nữa trường học cũng đã biết chuyện của cô, tuy nói cô giáo an ủi cô rằng mọi người sẽ bảo thủ bí mật này của cô, nhưng trên đời này nào có bức tường nào không lọt gió, Tống Mạn Mạn cô xem như hoàn toàn bị hủy, bị hủy! Còn bị hủy trong tay loại người ghê tởm này!

Vừa nghĩ tới đây, Tống Mạn Mạn liền cảm thấy ngực bị tức đến phát đau, chờ trả hết sáu vạn khối kia, cô lập tức cắt đứt với người đàn ông này, sạch sẽ!

Nói xong, Tống Mạn Mạn lại cừu hận liếc mắt nhìn Triệu Thiên Hoa một cái, xoay người rời đi.

Để lại một mình Triệu Thiên Hoa đứng tại chỗ, tức giận đến cả người đều phát run, tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân... Trong đầu của hắn trừ hai từ này ra rốt cuộc không nghĩ ra được từ nào khác. Dám dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, tiện nhân! Nếu không phải bên cạnh Tống Mạn Mạn còn có chủ nhiệm lớp đứng bên, nói không chừng Triệu Thiên Hoa đã trực tiếp nhảy lên cho cô ta một bạt tai. Dùng tiền của hắn còn nhìn hắn như vậy, quả nhiên là con bitch chết tiệt! Chờ sau này hắn thành đạt, loại tiện nhân này hắn nhất định sẽ cho cô ta sống không bằng chết, sau đó quỳ dưới chân hắn cầu hắn!

Hung tợn liếc mắt nhìn bóng lưng Tống Mạn Mạn một cái, Triệu Thên Hoa cũng rời đi.

Ra phạm vi đồn công an, Triệu Thiên Hoa ngẩng đầu nhìn mặt trời chói lóa trên đầu, từ tối hôm qua đến giờ hắn vẫn chưa ăn gì, dù sao cũng không cần đến trường, Triệu Thiên Hoa liền tìm một quán ven đường, gọi một bát vằn thắn thịt tươi, kiên nhẫn đợi.

Đúng lúc này, hai người đàn ông mặc đồ công nhân bên cạnh uống rượu nói choang choang bên tai.

"... Lão Hàn, gần đây phát tài ở đâu đấy? Nghe nói thằng nhóc mày gần đây quen biết con nhà đại gia đúng không? Ra tay cũng quá hào phóng rồi, cửa hàng len dạ trong phố Hoàng Môn cũng phải mấy chục vạn mà cũng dám đập!"

"Tất nhiên rồi, cũng không nhìn xem Trịnh thiếu là ai? Đó là người từ thành phố Kinh đến, mang theo mấy trăm ngàn ở trên người đấy, người trong nhà chính là đưa để hắn đi đổ thạch. Mà nói cái trò đổ thạch này quả thật biết cách hành người mà, biết bao nhiêu người đổ hết tiền vào đó cũng không đứng lên được, lại có bao nhiêu người một đêm liền thành ngài tỷ phú, tao thật là chơi không được, cũng không có tố chất tâm lý kia, chỉ có thể đi theo sau Trịnh thiếu mở rộng tầm mắt, hắc hắc..."

"... Thì đấy, dù sao cũng đã có chữ đổ, tao khuyên mày đừng có dính vào, kiếm chút tiền trinh sống cho tốt mới là đứng đắn, ha ha, không nói chuyện này nữa, uống rượu uống rượu đi..."

Người nói vô tâm, người nghe cố ý, bên này Triệu Thiên Hoa nghe thấy hai mắt sáng ngời, đổ thạch, đổ thạch, đây còn không phải cơ hội cho mình tảo sáng sao! Có kính xuyên thấu ở đây, có tảng đá nào mà nhìn không thấu, đến lúc đó, muốn kiếm bao nhiêu tiền mà không có, ha ha ha. Triệu Thiên Hoa dường như nhìn thấy một con đường lấp lánh ánh vàng đang chào đón mình, ngay cả mỳ cũng không kịp ăn, liền đi thẳng đến phố Hoành Môn trong miệng hai người kia.

Bên này, Bạch Vi nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ừm, theo kịch tình phát triển, Triệu Thiên Hoa hẳn là cũng sắp đi đổ thạch rồi. Nếu nói trước đó đều là một vài hồi náo loạn nho nhỏ, vậy lúc này hoàn toàn chính là trụ cột quật khởi của Triệu Thiên Hoa. Từ phố Hoành Môn kiếm tiền vốn, đến Vân nam động trăm ngàn, Triệu Thiên Hoa xuôi gió xuôi nước, thậm chí còn kết giao một đống quý nhân, sau này chiếu cố không ít đến sự phát triển của hắn.

Ngón tay Bạch Vi vô thức gõ hai cái lên bàn, xem ra người mình chuẩn bị trước đó lúc này đã có thể lên sàn. Tuy rằng có rồi lại mất mới là đau khổ nhất, nhưng đối với loại người như Triệu Thiên Hoa, cô cũng không có ý sẽ chờ đến khi hắn hưởng thụ xong mới kéo hắn từ trên cao xuống lại mặt đất, loại người như hắn hưởng thụ một chút, cũng là sai!

Đang nghĩ như vậy, đột nhiên Bạch Vi cảm giác khủy tay bị quệt một cái, quay đầu nhìn, thấy Thiệu Dung Dung vẻ mặt lo lắng nhìn cô, sau đó tầm mắt Bạch Vi chuyển theo cô nàng lên trên người Giang Mạc, chỉ thấy đối phương vẻ mặt ôn hòa nhìn cô, "Phó Bạch Vi, câu vừa rồi em có thể dịch lại giúp thầy một chút không?" Chữ Phó vẫn phát ra nhẹ như trước.

Bạch Vi: "..."

... Cmn câu nào vậy?

==========

Tác giả có lời muốn nói: Loại người xấu xa như Triệu Thiên Hoa, nếu thật sự cho hắn hưởng thụ cái gì đó, rồi để Bạch Vi biến hắn trở về hai bàn tay trắng, tôi đều cảm thấy rất tiện nghi cho hắn, phải cho hắn chịu tra tấn ngay từ lúc bắt đầu, chính là như vậy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện