Editor: Ngạn Tịnh.

Nhìn nụ cười khẽ hoàn toàn không phù hợp với gương mặt xinh đẹp kia, ánh mắt Bạch Vi không chút thay đổi, thay cầm chủy thủ vững chắc vô cùng, đi tới trước hai bước, đã bức Tang Nhã đến chỗ sâu nhất trong ngõ nhỏ.

Sau lưng Tang Nhã dựa lên vách tường lạnh như băng, trong lòng thầm hận người phụ nữ này từ trên xuống dưới không có chỗ sơ hở nào, ngay cả điểm phản kích cô cũng tìm không ra. Ở cái nơi quỷ quái chẳng có bóng ma nào lượn lờ này, cho dù cô bị giết chết, chỉ sợ cũng sẽ chẳng có ai biết được.

Bạch Vi không nói gì, chờ khí thế kia áp bách đủ, mới chậm rải lấy kính trên mặt xuống.

Đồng tử Tang Nhã nháy mắt co rụt lại, nhưng theo bản năng lại muốn sờ sờ mặt mình, chờ đến khi cảm giác được tình cảnh hiện tại mới kịp chặn lại, nhưng đầu óc vẫn nhanh chóng chuyển đổi, liên hệ với ánh mắt si mê trước đó của Triệu Thiên Hoa cùng dung mạo của người đối diện, cộng thêm ánh mắt nhìn kỹ của người phụ nữ này lúc mới bước vào, cô lập tức hiểu rõ, trước đó người đàn ông họ Triệu kia chỉ sợ cũng là xuyên thấu qua cô nhìn người phụ nữ này đi!

Khí chất như vậy, dung mạo như vậy, thân thủ như vậy, khó trách tên thối tha Triệu Thiên Hoa kia không dám tiếp cận!

Cô cũng không phải vật thay thế duy nhất bị Triệu Thiên Hoa dùng đến, trước đó cũng có một người phụ nữ họ Tống đến cửa cầu Triệu Thiên Hoa, nói cái gì mà chỉ cần cứu mẹ cô ta, sau này cô ta tuyệt đối toàn tâm toàn ý với hắn, làm cái gì cũng được. Đáng tiếc Triệu Thiên Hoa kia không hề có lòng thương hương tiếc ngọc, không nói hai lời liền đuổi người phụ nữ kia đi. Khí chất quanh người cô gái kia khá tương tự với người đối diện này, chỉ là cái tương tự kia cũng chỉ khi hai người không đứng cùng một chỗ, một khi ở cạnh nhau, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết được ai là thật ai là giả.

Không chiếm được Bạch Nguyệt quang trong lòng, Triệu Thiên Hoa thế nhưng muốn tìm kiếm an ủi từ trên người những người phụ nữ khác. Người này ánh mắt giống, nhận; người này đôi môi giống, nhận, thật không biết nên nói hắn si tình hay là đa tình, chỉ là tóm lại đều quá ghê tởm rồi, cho dù là đối với những người là "Vật thay thế" như cô mà nói, hay là đối với người đối diện này.

Chú ý đến sắc mặt đối phương có thay đổi rất nhỏ, Bạch Vi đoán rằng đối phương hẳn là nghĩ tới cái gì đó, chỉ là cô cũng không để ý. Cô ngăn người phụ nữ này lại, cũng chỉ là muốn cô ta hỗ trợ làm hai chuyện mà thôi.

"Không biết cô tiếp nhận nhiệm vụ của Trịnh Lân này có thể được bao nhiêu tiền, nhưng cho dù bao nhiêu, tôi đều nguyện ý trả gấp đôi, chỉ cần cô giúp tôi hai việc." Nói xong cũng không đợi Tang Nhã đồng ý, Bạch Vi liền nói thẳng yêu cầu của mình.

"Thứ nhất đương nhiên chính là muốn cô tạm dừng nhiệm vụ hiện tại, Trịnh Lân kia tạm thời vẫn còn tác dụng, không thể chết được, ít nhất là hiện tại không thể chết. Thứ hai..."

Nói đến đây Bạch Vi chợt dừng lại, sau đó ghé sát bên tai Tang Nhã, tinh tế nói.

Thời tiết hôm nay quá không tốt, trên trời mây tầng tầng đông nghìn nghịt, biển hiệu cửa hàng hai bên đường đêu bị gó lớn thổi đến lung la lung lay kêu cót két, bộ dáng như tùy thời đều sẽ đổ mưa.

Trong tầng hầm đen nhánh ở Trịnh gia, Triệu Thiên Hoa không biết ngủ bao lâu mới mê mang tỉnh lại, vừa mở mắt trừ những điểm sáng nhạt từ đằng xa, gần như không nhìn thấy được gì, dưới sự kinh hãi, hắn theo bản năng muốn ngồi xuống.

Đột nhiên,t rên đùi phải truyền đến một trận đau đớn thấu tim, đau đến mức hắn thiếu chút nữa đã hôn mê. Hắn run run sờ vào cái chân trừ đau đã không còn cảm giác gì kia, lại đụng đến một mảnh trơn mịn, từ phía trước truyền đến mùi máu tươi dày đặc nháy mắt đánh sâu vào lý trí của hắn, trí nhớ trước khi hôn mê cũng như nước biển mạnh mẽ ùa vào óc hắn.

Chân hắn, chân hắn... A... A....

Ngay cả một tiếng la cũng chưa kịp phát ra, Triệu Thiên Hoa bị kích thích quá độ nhất thời lại ngất đi.

Cùng lúc đó, ở trong biệt thự ngoại ô, trong ánh sáng mờ nhạt, Giang Mạc quần áo hỗn độn, hai mắt gắt gao nhìn mảnh phỉ thúy đang được điêu khắc sắp hoàn thành trong tay, biểu tình giống như điên cuồng.

Sắp thành công rồi, sắp thành công rồi...

Nhìn khối ngọc hình người chỉ chừng bàn tay kia, rõ ràng chính là điêu khắc theo bảy bức tranh trước kia, đây là cái thứ hai, bên cạnh Giang Mạc có một chiếc hộp đựng một khối đã được hắn điêu khắc xong từ mười ngày trước, đó là cái thứ nhất, nhìn rất sống động, ngay cả lông mi nhỏ nhất, cũng được điêu khắc tinh tế tỉ mỉ, có thể nghĩ, người khắc đã phí bao nhiêu tâm huyết.

Không ai biết Giang Mạc trốn ở nơi này điêu khắc người ngọc là muốn làm gì, thầy giáo tiếng Anh trường trung học Thu Hoa đã rất lâu rồi không lên lớp, tất cả mọi người đều không nhìn thấy bóng dáng của anh ta, ai có thể nghĩ thầy Giang luôn luôn tao nhã lại giống như phát cuồng mà trốn trong không gian u tối hẻo lánh để điêu khắc những ngọc thạch quỷ dị kia.

Tiếng động khi va chạm với ngọc, người đàn ông hết sức chăm chú, động tác nối liền, ngón tay thon dài không chút tạm dừng, tất cả tinh thần đều tập trung lên ngọc người vẫn chưa hoàn thành, giống như trên thế gian đã không còn chuyện gì khác có thể phân tâm hắn.

Động tác như vậy hắn đã kiên trì hơn nửa tháng, đáy mắt đã một mảnh xanh đen, mặc mang màu vàng như nến, nhưng hắn vẫn luôn không biết mệt mỏi vẫn kiên trì, sẽ thành công, hắn nhất định sẽ thành công!

Gió từ rừng cây ngoài biệt thự gào thét mà qua, sắc trời trở nên hoàn toàn đen, mưa rốt cuộc cũng rơi xuống, tiếng ầm ầm không dứt bên tai.

Mà bên này Bạch Vi cũng nói xong yêu cầu của mình, mở chiếc ô nhỏ vẫn đem theo bên người ra, mỉm cười với Tang Nhã đang trố mắt nhìn mình, xoay người liền đi. Nên nói cô đều nói cả rồi, tiếp theo chỉ cần xem người phụ nữ thông minh này sẽ lựa chọn thế nào, cô mỏi mắt chờ mong!

Chờ đến khi bóng dáng Bạch Vi hoàn toàn biến mắt trong màn mưa, Tang Nhã vẫn còn phát ngốc đứng ở nơi đó. Cô căn bản không biết người phụ này rốt cuộc muốn làm gì, vì sao cô lại hoàn toàn chẳng hiểu gì hết thế này!

Mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa không ngừng đập lên đầu Tang Nhã không có ô che, thiếu chút nữa đập cô đến mê mang, một người phụ nữ gương mặt trang điểm tinh xảo cứ như thế tội nghiệp ướt sũng.

"Mẹ nó, có dù cũng không cho mình đi nhờ một chuyến! Cho dù đi nhờ một đoạn thôi cũng được mà!" Hậu tri hậu giác, Tang Nhã rốt cuộc phát hiện bản thân đang bị vải gió dầm mưa, lớp trang điểm trên mặt đều đang trôi đi, bộ dáng cực kỳ thê thảm. Nhớ tới dáng vẻ che ô cực kỳ thoải mái tự tại của Bạch Vi trước đó, cô không khỏi muốn chửi tục.

Người đẹp cũng có cơn giận!

Dùng túi xách che khuất đầu, Tang Nhã không ngừng chạy ra bên ngoài...

Thời gian ngày rồi lại ngày trôi qua, Triệu Thiên Hoa căn bản không biết bản thân rốt cuộc bị nhốt ở nơi quỷ quái này bao lâu, chung quanh thực tối, hắn đã rất lâu chưa được thấy ánh mặt trời, cũng thật lâu chưa thấy được những người khác. Mỗi ngày trừ có người đúng giờ đưa nước cùng thức ăn từ cái lỗ nhỏ kia vào, hắn rốt cuộc một chút tin tức cũng không thu được.

Ngay từ đầu hắn còn kêu gào, đáng tiếc không có bất luận kẻ nào để ý tới hắn. Sau đó hắn cũng không kêu nữa, có ăn liền ăn có uống liền uống, hắn cũng không biết bản thân rốt cuộc còn có thể kiên trì được bao lâu nữa, mỗi ngày đều hỗn loạn, giống như mộng lại không phải mộng.

Bởi vì ăn uống tiêu tiểu đều ở trong cái không gian nho nhỏ này, không khí bên trong cực kỳ nặng mùi, mùi hôi tràn ngập chung quanh, có mùi từ vật bài tiết, cũng có mùi hôi thối từ chân hắn. Chân này của hắn tám chín phần mười là phế rồi, ha ha, mấy ngày trước đây hắn còn cao cao tại thượng, người đẹp ở trong ngực, thế mà mới mấy ngày, hắn đã thành bộ dáng này, ha ha...

Triệu Thiên Hoa đã bắt đầu có chút không thanh tỉnh, tịch mịch, buồn tẻ, bóng tối đã sắp tàn phá tất cả lý trí của hắn, hắn vui vẻ không được, thật sự không vui vẻ được. Cái gì mà vinh hoa phú quý, hiện tại hắn thậm chí ngay cả hy vọng sống cũng không nhìn thấy được, mắt xuyên thấu căn bản không có tác dụng, ngay cả tường đổ thép cũng không nhìn qua được, hắn còn có tác dụng gì, hắn thực sống không nổi nữa...

Ngay khi Triệu Thiên Hoa mất hết can đảm, cánh cửa thép vẫn luôn đóng kín kia rốt cuộc được người bên ngoài mở ra, một luông ánh sáng mãnh liệt đâm vào hai mắt hắn. Triệu Thiên Hoa đã rất lâu rồi không thấy được ánh mặt trời che mắt quát to một tiếng ngã xuống đất, hai mắt nháy mắt được kích thích chảy ra nước mắt sinh lý, chua xót không chịu được!

"Cứu..."

Lời nói còn nghẹn trong họng, Triệu Thiên Hoa đã bị vài người thô lỗ kéo đứng lên, tha ra bên ngoài, không cho hắn bất kỳ cơ hội để giãy giụa nào. Dưới sự mạnh bạo kia, Triệu Thiên Hoa suy yêu đến cực điểm ngoại trừ nức nở mấy tiếng ra căn bản là không phát ra được tiếng động gì, lập tức hắn chợt nghe hai người đàn ông đối thoại.

"Thối quá, sao nó lại biến thành thế này? Nhanh chóng tắm rửa cho nó đi, nếu không để Trịnh thiếu phát hiện sẽ nổi giận đấy, mày cũng biết tính tình cậu ta rồi!"

"Tắm rửa thế nào? Nhìn bộ dáng gà què này của nó còn có thể tự tắm rửa sao? Cũng không thể để tao tắm giúp nó chứ, cũng quá ác rồi..."

"Tùy tiện vứt nó dội cho nó mấy cái là được rồi, cũng không phải muốn mày kỳ cọ cho nó! Nhanh đi..."

Hai người đối thoại xong, Triệu Thiên Hoa liền cảm giác mình bị người tha tới một phía, nước mắt vẫn đang không ngừng chảy, hắn căn bản không thấy rõ được gì.

Tha qua một cái, hắn bị người ném mạnh vào tường, cái chân đau đánh lên thứ gì đó bén nhọn, Triệu Thiên Hoa nhất thời phát ra một chuỗi tiếng hét thảm thiết xé gan xé phổi, tiếng kêu còn chưa hoàn toàn ngừng lại, cả người đã bị một trận nước lạnh như băng dội thẳng xuống người, tùy theo mà đến là giọng nói không chút kiên nhẫn của người đàn ông.

"Kêu cái gì! Kêu cái gì hả! Giết heo à! Không phải chỉ là tắm rửa thôi sao, cần gì kêu như bị thịt vậy hả? Đừng kêu nữa, lại kêu nữa tao chặn miệng mày! Cho mày mười phút, nhanh chóng tự mình tắm rửa đi, Trịnh thiếu vẫn đang đợi đấy..."

Rõ ràng nghe thấy cái tên Trịnh thiếu, toàn thân Triệu Thiên Hoa theo bản năng run lên, dường như hồi tưởng lại câu mệnh lệnh phế đi chân hắn của Trịnh thiếu...

Hắn vẫn luôn không rõ, bản thân rốt cuộc sao lại lưu lạc đến tình trạng này, rõ ràng tất cả đều thuận lợi như vậy, rõ ràng không có vấn đề gì, rốt cuộc đã phạm sai lầm ở chỗ nào? Trịnh thiếu đang yên đang lành sao lại muốn đánh hắn chứ? Rõ ràng hắn giúp cho anh ta lấy được khối Đế Vương xanh to như vậy, không phải sao? Qua cầu rút ván cũng không nên như vậy chứ? Chỉ cần có hắn, muốn bao nhiêu phỉ thúy cũng có được, hắn tin tưởng loại người thông minh như Trịnh thiếu, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện mổ gà lấy trước kia, vậy rốt cuộc sai lầm ở chỗ nào? Phỉ thúy hắn nhìn qua chân thật như vậy, xanh biếc như vậy, sáng ngời như vậy, căn bản không thể nào có vấn đề được!

Đột nhiên, Triệu Thiên Hoa nhớ tới sau khi mình bị Trịnh Lân đánh một bàn tay, bỗng nhiên vang lên tiếng súng, hắn căn bản không biết người nổ súng kia là ai, chẳng lẽ... Trịnh Lân nghĩ đến người ra tay kia có liên quan đến hắn, nghĩ như vậy, Triệu Thiên Hoa cảm thấy rất có khả năng. Không được, hắn nhất định phải nói rõ ràng với Trịnh Lân, tuyệt không thể nhận loại oan khuất này.

Vì thế hắn miễn cưỡng nâng tay lên tắm rửa toàn thân một lần, sau đó lại bị người đàn ông kia thô lỗ tha ra ngoài.

Chờ sau khi hắn nói rõ ràng với Trịnh Lân, chờ sau khi hắn đứng lên được, hắn nhất định phải băm người đàn ông này cho chó ăn, tiện nhân!

Triệu Thiên Hoa nghĩ rất tốt, nhưng không ngờ vừa nhìn thấy Trịnh Lân, hắn ngay cả mặt đối phương còn chưa kịp nhìn rõ ràng, đã bị người ấn mạnh xuống đấy, đồng thời có vài cánh tay vươn đến gần, xé rách áo quần trên người hắn.

"Trịnh..."

Triệu Thiên Hoa còn chưa kịp la lên, đã bị một bàn tay to bưng kín miệng, sau đó hắn tuyệt vọng nghe thấy giọng nói còn chút suy yếu của Trịnh Lân, giống như tiếng quỷ vọng từ địa ngục, thô bạo mà khoái ý.

"Thượng ngay chỗ này, tao xem!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện