Editor: Ngạn Tịnh.

"Tướng quân!"

Hai chữ này không chỉ nổ vang trong đầu Bạch Vi, còn làm cho Bàng Tố Tố thất thố đến mức khống chế lấy thân thể của An Bạch Vi, kìm lòng không đậu phát ra tiếng, sau đó vẻ mặt si mê nhìn người tới, khiến Bạch Vi bất giác trong lòng lạnh lẽo run run lên.

Bạch Vi cũng không biết bên này Bàng Tố Tố không chút kiêng nể kêu lên, là vì ngu, hay căn bản là vì kìm lòng không đậu, chỉ là hai chữ tướng quân này nhưng thật ra đánh thức Bạch Vi, cô ngưng mắt nhìn qua, quả nhiên bộ dáng của Ôn Nguyên Bạch giống như đúc với tướng quân trẻ, chẳng qua một người lãnh khốc vô tình, một người tao nhã.

Chỉ thấy người tới mặc áo khoác dài màu trắng, trên sống mũi cao thẳng là một cái kính mắt không khuông, khóe miệng dường như lúc nào cũng đang mỉm cười, luôn cong lên, đến bây giờ cô mới nhìn ra khóe miệng người này thế nhưng cong lên đẹp đến như vậy, khiến người vừa thấy liền dễ dàng lòng sinh hảo cảm. Ngẫm lại đời trước, có thể là vì làm một tưởng thống lĩnh vạn binh, môi vẫn luôn mím chặt, cố gắng làm ra bộ dáng nghiêm túc, nhưng thật ra hủy đi nụ cười xinh đẹp kia.

"Tướng quân..." Dường như e sợ Ôn Nguyên Bạch không chú ý đến mình, Bàng Tố Tố ngồi dậy lại ẩn ẩn đưa tình hô một tiếng, hai gò má đỏ bừng kia làm cho An Bạch Lễ đi vào đằng sau nhẹ nhíu mày.

Anh quả thật rất muốn cho bé út nhà mình cùng bạn tốt đến với nhau, nhưng bộ dáng vừa gặp đã yêu này của bé út khiến trong lòng anh có chút không được tự nhiên, càng cảm thấy có chút quái dị, dù sao ba anh em nhà họ An bọn họ tuy rằng diện mạo không giống nhau, tính cách cũng hoàn toàn khác biệt, nhưng chỉ có một điểm vô cùng giống, chính là hàm súc nội liễm, không có thói quen để lộ tình cảm ra ben ngoài, cho dù là tình yêu nam nữ hay tình thân, tình bạn, bé út như bây giờ trái lại có chút kỳ quái.

Đáng tiếc lúc này tất cả sự chú ý của Bàng Tố Tố đã bị Ôn Nguyên Bạch hấp dẫn đi, căn bản không nhận ra được hành vi của mình có chỗ nào không ổn, toàn tâm toàn ý si mê, thậm chí cảm thấy khí chất không nhiễm một hạt bụi nhỏ nào của Ôn Nguyên Bạch, làm cho đáy lòng dâng lên một cỗ tự ti cùng không chịu nổi. Dù sao cô ta cũng không phải người trong sạch gì cho cam, đã sớm ủy thân cho Khương Thuật, chỉ là hiện tại An Bạch Vi lại chính là người sạch sẽ, chỉ nghĩ như vậy, Bàng Tố Tố vốn lo lắng nhất thời ngồi thẳng người, cho dù dùng thân thể của An Bạch Vi cũng chả sao, cô ta chỉ thầm muốn hoàn hoàn chỉnh chỉnh dâng lên anh.

Cảm nhận ý tưởng của cô ta, Bạch Vi thiếu chút nữa không khống chế được bản thân muốn phụt cười, chỉ là lại nghĩ đến Bàng Tố Tố vốn đến từ thời cổ đại, cũng liền có thể hiểu rõ. Ở cổ đại, trinh tiết xác thực rất nặng. Đáng tiếc, chỉ vừa mới gặp mặt một lần, người phụ nữ này đã nghĩ đến chuyện lăn giường, quả thật buồn nôn.

Ôn Nguyên Bạch cũng hiểu được An Bạch Vi bây giờ có chút khác biệt với sự miêu tả của An Bạch Lễ, nhưng anh cũng chỉ là đến giúp cô kiểm tra, chuyện khác anh cũng không muốn quản nhiều.

Vì thế liền tiến lên, cực kỳ tự nhiên nói tiếng chào với An Bạch Vi, sau đó đứng yên ở một bên nghe bác sĩ nói cùng An Bạch Lễ nói tình huống cụ thể của cô, lật xem các loại giấy tờ báo cáo trong tay.

Một bên khác, hai tay Bàng Tố Tố đặt dưới chăn đã sớm bị kích động chiếm giữ, mặt càng đỏ bừng, cô ta thật sự không ngờ thế nhưng thật có thể lại tướng quân, thật sự gặp...

Nghĩ như vậy, vào lúc Ôn Nguyên Bạch gần sát vào hỏi hiện tại thân thể cô ta cảm giác thế nào, Bàng Tố Tố như bị ma xui quỷ ám thế mà lại muốn dùng tay sờ sờ gương mặt của đối phương. Bạch Vi vẫn ở trong đầu mắt lạnh nhìn nhất cử nhất động của cô ta, nói thật ra, cô thật sự không rõ Bàng Tố Tố này, một người đàn ông đẩy mình vào hố lửa, thế mà lại có thể khiến cô ta nhớ lâu đến như vậy, cũng là rất thú vị... Hơn nữa trải qua mấy trăm năm, người đã sớm thay đổi thật lớn, ai mà biết có phải là tướng quân trẻ kia hay không, cũng không biết người phụ nữ này đang chấp nhất cái gì.

Thấy Bàng Tố Tố vẻ mặt tình thâm chậm rãi nâng tay lên, anh cả An đứng ở phía sau không thấy rõ tình cảm trong mắt Bàng Tố Tố, Ôn Nguyên Bạch lại nhìn thấy rõ rành mạch, mày đẹp bất giác nhăn lại. An Bạch Vi này sao lại hoàn toàn không giống như lời anh trai cô nói, nhìn qua thật ra có chút... Ngả ngớn... Suy tư trong một cái chớp mắt, trong đầu Ôn Nguyên Bạch lướt qua một cụm từ.

Đáng tiếc Bàng Tố Tố đã hoàn toàn chìm đắm trong vui sướng khi gặp được tướng quân của mình, căn bản không thấy rõ hoài nghi trong mắt đối phương.

Chỉ là không đợi cánh tay Bàng Tố Tố hoàn toàn nâng lê, đột nhiên một trận lực hút khó hiểu từ trong thân thể An Bạch Vi đánh úp lại, hai người nháy mắt liền đổi, Bạch Vi liền lập tức bốn mắt nhìn nhau với Ôn Nguyên Bạch, chỉ trong chớp mắt, cả hai đều cảm giác một luồng điện nhỏ lướt qua trái tim, một cỗ cảm giác tê dại ngứa ngáy kỳ dị truyền đến, trong lòng Bạch Vi bất giác muốn cong môi, vừa tới không bao lâu liền gặp được rồi, Giang tiểu Mạc.

Thành công thu một chút nghi hoặc cùng động lòng của đối phương vào đáy mắt, Bạch Vi cũng không có ý tứ nhắc nhở, trong mắt trái lại đúng lúc lộ ra mê mang, dường như đang kỳ quái sao bản thân bỗng dưng ngủ rồi lại tỉnh, sau đó liền lộ ra một nụ cười có chút yếu ớt, quay đầu nhìn về phía anh cả, "Anh, vị này là?"

Cái này không chỉ Ôn Nguyên Bạch có nghi hoặc, An Bạch Lễ cũng có chút kỳ quái, "Bé út, vừa rồi anh đã giới thiệu rồi mà, là anh em tốt của anh, bác sĩ Ôn- Ôn Nguyên Bạch, rất có thành tựu trong nội khoa tim, sao nhanh như vậy đã quên rồi?"

"Vậy sao?" Vẻ mặt Bạch Vi ngây thơ, quay đầu lại nhìn về phía Ôn Nguyên Bạch, tươi cười lại lớn hơn một chút, vươn tay ra, "Xin chào, em là An Bạch Vi, rất vui khi được quen biết anh."

Ôn Nguyên Bạch chỉ cảm thấy không hiểu sao trái tim của mình lại nhảy mạnh hơn, đây là cảm giác vừa rồi không hề có, cũng không biết vì sao lại đột ngột xuất hiện như vậy, anh đột nhiên cảm giác cô gái trước mặt thay đổi thành một người khác, mà người thay đổi này vẫn luôn khiến nhịp tim anh tăng dần, thậm chí mặt cũng có chút nóng lên, đây thật sự là cảm giác anh chưa từng trải nghiệm, nhất thời khiến cho anh vứt bỏ một chút không vui vừa rồi, mặt đỏ tim đập vươn tay bắt lấy tay cô.

"Tôi tên là Ôn Nguyên Bạch, rất vui được quen biết em."

Bạch Vi cười càng vui vẻ, đặc biệt là sau khi nghe thấy tiếng Bàng Tố Tố hổn hển thét chói tai trong đầu.

Tinh thần lực nhẹ nhàng đảo qua, quả nhiên phát hiện hơi thở của Khương Thuật, cô đã nói mà, Bàng Tố Tố si mê như vậy sao cam tâm buông tay được, cô bởi vì hạn chế mà không thể động tay chân, trừ Khương Thuật ra còn ai không muốn nhìn bộ dáng kia của Bàng Tố Tố chứ! Chỉ là có chút kỳ quái vì sao đối phương hiện tại lại ở đây, rõ ràng khoảng cách thời gian hai người gặp mặt còn phải mấy tiếng nữa...

Chỉ là việc này tạm thời còn không đến lượt cô quan tâm, Bạch Vi chỉ là rất nghiêm túc nghe Ôn Nguyên Bạch nói chuyện với bác sĩ chính của cô, thường thường nói hai câu, không khí cực kỳ hài hòa.

Qua một hồi, Ôn Nguyên Bạch đã hiểu biết không ít, tiếp theo cần phải thêm một bước kiểm tra nữa, đến lúc đó Ôn Nguyên Bạch mới có thể hoàn toàn biết được tình huống khôi phục của An Bạch Vi.

Thảo luận bệnh tình xong, vì không quấy rầy A Bạch Vi nghỉ ngơi, Ôn Nguyên Bạch cũng chỉ có thể rời đi, chỉ là trước khi rời đi như ma xui quỷ khiến còn quay đầu lại liếc mắt nhìn Bạch Vi một cái, vừa nhìn thấy đôi mắt chứa ý cười của cô, nhịp tim lại lần nữa mất trật tự, điều này khiến anh vớ vẩn nghĩ đến, độc thân gần ba mươi năm, anh thế nhưng vừa gặp đã yêu với một cô gái, khó tin đến cỡ nào! Nhưng sung sướng dưới đáy lòng lại khiến anh không thể bỏ qua, bởi vì cảm giác thích một người thật sự quá mỹ diệu!

Mà bọn họ vừa rời đi, Bạch Vi liền cảm giác trước mắt biến đổi, lại trở về trong đầu, ngẩng đầu xuyên qua đôi mắt An Bạch Vi nhìn ra, quả nhiên, là Khương Thuật.

Trên tay người đàn ông còn cầm một bó hoa hồng trắng, trước kia mỗi lần đến đây trên mặt đều là ý cười dung túng cùng sủng nịch, giờ phút này lại bịt kín một tầng lo lắng cùng lạnh như băng.

Nhưng Bàng Tố Tố chiếm thân thể An Bạch Vi lại dường như không hề cảm nhận được gì, có lẽ thấy được cô ta cũng cho là cái gì cũng không thấy thôi, dù sao nuông chiều mấy trăm năm, là người đều sẽ bị làm hư. Chỉ thấy cô ta lập tức ngồi dậy vẻ mặt phẫn hận nhìn Khương Thuật, "Anh làm gì vậy, cơ thể này sớm muộn gì cũng thuộc về em, đang tốt sao anh lại bức em trở về? Ngay cả một tiếng báo trước cũng không nói, Khương Thuật, anh thật sự quá đáng lắm rồi, cút, cút ra ngoài cho em, hôm nay, không, một tuần tiếp theo em cũng không muốn lại nhìn thấy anh, cút cho em!"

Tiếng nói của Bàng Tố Tố vừa dứt, một cái ly thủy tinh liền ném tới đầu của Khương Thuật, trực tiếp lướt qua bên trán của hắn, va chạm vào mặt tường thuần trắng đằng sau, thủy tinh vỡ ra thành công cắt ra vài miệng vết thương bên sườn mặt Khương Thuật.

Sưng đỏ trên thái dương cùng vết máu trên mặt khiến người đàn ông thoạt nhìn càng thêm khủng bố dọa người, nhưng hắn lại chẳng nói gì, thậm chí chẳng thèm kêu rên một tiếng, chỉ là lẳng lặng nhìn Bàng Tố Tố, không khí trong phòng lực kỳ đè nén.

Thấy bộ dáng vô thanh vô thức này của hắn, Bàng Tố Tố bất giác tay run lên, như là nhận thấy được bản thân có chút quá đáng, nhưng nhiều năm qua người đàn ông này luôn nói gì nghe nấy vẫn làm cho cô ta đè ép xuống chút run sợ trong lòng, "Còn không mau cút đi, ở chỗ này muốn chọc em thêm tức giận sao? Cút!"

Thấy vậy, Bạch Vi đang bàng quan đứng nhìn tất cả mọi chuyện nhíu mày, tình yêu mà không có sự tôn trọng không có sự công bằng đều là dị dạng, hai người này, ha ha, thật sự rất thú vị...

Mà Khương Thuật nghe lời trách cứ của Bàng Tố Tố cũng chẳng thèm nói gì, chỉ là nhìn cô ta một cái thật sâu, ôm bó hoa hồng trắng nhiễm máu của mình đi ra ngoài.

Hôm nay là sinh nhật của Bàng Tố Tố, hắn cố ý xin nghỉ nửa ngày đến nơi đây, lại không ngờ nhìn được một hồi trò hay, bó hoa hồng này chắc cũng chẳng có tác dụng gì, vẫn là nên vứt đi thôi...

Chỉ là không đợi hắn đi tới cửa, giọng của Bàng Tố Tố lập tức truyền tới, "Chờ một chút..."

"... Trước đó anh đã đồng ý với em sẽ không nuốt lời chứ? Em muốn nói chuyện yêu đương, với người khác... Bây giờ em gặp người kia rồi, em hy vọng anh có thể thực hiện lời hứa của mình, có thể để em nói chuyện yêu đương chân chính một lần... Có thể chứ? Chỉ một lần này mà thôi..." Nói đến sau, trong giọng nói của Bàng Tố Tố thậm chí mang theo chút cầu xin.

Lâu như vậy, cô thế nhưng lại lần nữa cầu mình, Khương Thuật có chút hốt hoảng nghĩ đến, đã bao lâu rồi, ít nhất cũng phải hơn hai trăm năm rồi, ngay từ đầu trừ tình hình đặc biệt mà nơm nớp lo sợ, nhỏ giọng nói hắn mang cô theo, sau đó dường như cũng không có nữa...

Nhưng chỉ vì một chút thất thần như vậy, Khương Thuật không ngay lập tức trả lời vấn đề của Bàng Tố Tố, một ly thủy tinh lại đập lên vai hắn, "Nói chuyện với anh đấy! Không phải anh muốn nuốt lời đó chứ? Có phải hay không? Tôi biết mà, lúc trước anh chỉ dỗ tôi, dụ dỗ tôi giao mình cho anh, bây giờ bản thân tôi đã ô uế, không sạch sẽ! Nói chuyện với anh đấy! Cái tên lừa đảo nhà anh... Cầm thú..."

Lời nói nhục mạ còn chưa nói hết, Bàng Tố Tố chợt nghe giọng nói mơ hồ của Khương Thuật, tựa như tiếng trời từ cửa truyền đến, "Anh cũng không nuốt lời, chỉ cần... Người ta có thể để ý... A..."

Câu nói tiếp theo cực kỳ nhẹ, Bàng Tố Tố căn bản không nghe thấy, lúc này cô ta đã hoàn toàn vui mừng đến nói không nên lời, hắn đồng ý rồi, hắn thật sự đồng ý rồi, thật sự đồng ý, cô có thể ở cùng một chỗ với tướng quân, thật tốt, thật tốt, thật sự là quá tốt!

Thời khắc này Bàng Tố Tố căn bản không có tâm tình đi băn khoăn Khương Thuật có vui vẻ hay không, cho tới bây giờ Khương Thuật vui vẻ hay không căn bản không nằm trong phạm vi lo lắng của cô ta, bởi vì cho dù đối phương tức giận, bản thân chỉ cần tùy ý dỗ một tiếng, đối phương khẳng định sẽ không tức giận, cái gì cũng nghe theo mình, về Khương Thuật, Bàng Tố Tố căn bản chẳng thèm sợ!

Nhưng thật ra Bạch Vi nhìn ra được Khương Thuật nản lòng cùng đau khổ, ở trong đầu cười đến vui vẻ, có lẽ nhiệm vụ lần này sẽ dễ dàng hơn cả tưởng tượng của mình...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện