Editor: Ngạn Tịnh.
Nhan Tình thật sự sắp tức điên luôn rồi, từ nhỏ đến lớn cô ta nào có chịu khuất nhục như vậy bao giờ đâu? Có ngày nào mà cô ta chẳng một hô ngàn đáp, một tay che trời, chỉ có cô ta tra tấn người khác, nhục nhã người khác, từ lúc nào đến lượt Nhan Tình này chịu khinh mạn đến không nỡ nhìn như vậy chứ? Còn là bị một con nhóc mười tuổi muốn diện mạo không có diện mạo, muốn dáng người không có dáng người kia khinh miệt, kêu cô ta làm cách nào can tâm đây chứ?
Vẻ mặt người phụ nữ áo đỏ không phục, uy hiếp nhìn về phía Lục Thừa.
Cái này trái lại chọc Lục Thừa bật cười, chỉ thấy hắn chậm rì rì đi tới trước mặt mấy người kia, "Bằng không thì sao? Tiểu Ngang chính là em trai của tôi, tôi không giúp cậu ấy, chẳng lẽ giúp mấy người à?"
Sau đó Bạch Vi trơ mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ của Lục Thừa cách Nhan Tình ngày càng gần, gần đến mức thậm chí cảm nhận được hô hấp của đối phương, bàn tay người đàn ông còn vươn lên vuốt nhẹ lọn tóc bên tai cô ta, khóe miệng nhẹ cong, bộ dáng nội tiết tố bùng nổ kia khiến Bạch Vi cũng có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Nhưng tư thế mạnh mẽ xâm lược kia lại khiến Nhan Tình thượng ngàn người cũng có chút không chống đỡ được, hai má lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhiễm lên hai rạng mây đỏ.
"Anh... Lục... Lục Ngang.... Tôi có thể... Có thể nể mặt anh buông tha cho anh ta! Nhưng con nhóc kia nói thế nào cũng không được, trước đó cô ta vũ nhục tôi, cho dù tôi đồng ý bỏ qua chuyện cũ, cũng phải xem anh em của tôi có đồng ý nhẹ nhàng bỏ qua hay không. Tôi muốn một đôi tay của cô ta! Chuyện này coi như xóa bỏ!" Nhan Tình nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt nhìn Bạch Vi như hận không thể lột xuống một tầng da của cô mới được.
Nghe vậy, Bạch Vi chỉ là nhíu mày, trên mặt chẳng có chút biểu tình sợ hãi hay phẫn nộ gì.
Nhưng trái lại Tiêu Tử Ngang lại bắt đầu trở nên khẩn trường, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nhan Tình đang ra mặt hiển nhiên, "Cô dám!"
"Nhìn xem, em trai cũng không đồng ý, cậu ta xem bạn gái nhỏ như tròng mắt của mình luôn rồi! Một cô gái xinh đẹp như em khẳng định sẽ không khiến người khác phải khó xử, đúng không?" Lục Thừa đến gần cô ta một chút, trong mắt tràn đầy thâm tình, nhìn cô ta giống như đang nhìn bảo bối trân quý nhất đời này vậy.
Không ngoài dự đoán, màu đỏ trên mặt Nhan Tình càng sâu. Cô ta thở sâu, lui về sau hai bước, nhìn biểu tình dường như có chút thỏa hiệp, "Được, tôi cũng không làm khó mấy người, cũng chả thèm đôi bàn tay bẩn thỉu kia nữa, tôi muốn rạch mặt cô ta mấy đường, vậy cũng xem như có hời hơn việc chặt tay rồi!"
Nhan Tình nở nụ cười đầy độc ác, không phải ỷ vào trẻ tuổi xinh đẹp sao? Ha, bây giờ cô ta phá hủy gương mặt kia, xem người này còn đắc sắt thế nào! Một gương mặt chứa đầy vết sẹo, xem lúc đó Lục Ngang có thể yêu thích được bao lâu, đến lúc đó chính là lúc cô ta thu thập đối phương! Tiểu tiện nhân!
Người phụ nữ cực kỳ chắc chắn, cô ta cũng nhận ra được Lục Thừa sẽ không vì một con nhóc lừa đảo mà nổ súng với bọn họ, dù sao thế này mới vừa bắt đầu không phải sao? Bọn họ cũng chỉ có gần mười người, chẳng lẽ sẽ thật sự vì một tiểu tiện nhân không có tác dụng bao nhiêu mà đối nghịch với ba hành tinh? Không có khả năng!
Vẻ mặt Nhan Tình cực kỳ đắc ý, Lục Thừa cũng không mở miệng phản bác, trái lại quay đầu nhìn về phía hai người Bạch Vi.
Hắn đang chờ mong...
"Không có khả năng!" Tiểu Tử Ngang vội vàng kéo Bạch Vi đến phía sau hắn, thái độ cực kỳ cứng rắn.
"Không có khả năng? Ha... Lục Ngang, tôi thừa nhận anh là một nhân vật ngoan độc, nhưng bây giờ còn chưa tới lượt anh nói không, tôi nói rách mặt cô ta thì nhất định phải rạch..." Ánh mắt Nhan Tình hung ác.
"Ha ha..."
Đang lúc giương cung bạt kiếm, mọi người đột nhiên nghe thấy một tiếng cười nhạo, sau đó bọn họ liền thấy Bạch Vi chậm rãi đi ra từ sau lưng Tiêu Tử Ngang, trên mặt không có chút sợ hãi nào.
"Tiểu tiện nhân, mày cười cái gì?" Cơn giận của Nhan Tình càng vượn.
"Tiểu tiện nhân mắng ai cơ?" Bạch Vi theo bản năng liền đáp trả.
"Mắng tiểu tiện nhân!"
Cũng không biết là IQ không onl, hay là vì cơn giận lấn áp, Nhan Tình gần như không chút nghĩ ngợi đáp lời.
"À... Thì ra là như vậy à..." Một người thoạt nhìn âm hiểm ác độc thì ra cũng ngây ngốc như vậy thôi, Bạch Vi cũng chẳng có bao nhiêu cảm giác thành tựu.
"Vậy bây giờ tôi muốn hỏi tiểu tiện nhân một chút, chẳng lẽ không phải muốn chặt tay tôi, rạch mặt tôi sao? Sao lại chẳng hỏi ý kiến tôi gì thế? Tôi thật sự không rõ, chém tay tôi, rạch mặt tôi, người khác liên quan méo gì?" Vẻ mặt Bạch Vi đầy nghi hoặc.
"Xì!" Vào lúc người khác còn đang tiêu hóa đoạn đối thoại vừa rồi cùng tinh thần không sợ chết của Bạch Vi, Lục Thừa lại cực kỳ không cho chút mặt mũi phì cười, quả nhiên, một chút thiệt thòi cũng không muốn chịu!
Nghe thấy tiếng cười của Lục Thừa, lúc này Nhan Tình mới phản ứng lại, cô ta thật sự không ngờ tới, đến lúc này rồi, ngay cả Lục Thừa cũng không nhất định có thể bảo trụ đến mình, tiện nhân này thế nhưng vẫn còn dám hoàng hoành như vậy!
"Mày muốn chết!" Nhan Tình giận không thể át giơ tay lên, trong nháy mắt cũng không biết từ đâu tràn ra một đám nhện màu đen to nhỏ chừng nắm tay trẻ con, bay thẳng đến mặt của Bạch Vi.
Cô theo bản năng híp mắt, xiết chặt mấy bá bùa trong tay, vừa mới chuẩn bị phóng bùa ra thiêu sạch mấy con ghê tởm kia, lại không ngờ đã có người ra tay trước cả cô.
Tiêu Tử Ngang trực tiếp kéo căng cung, mấy mũi tên gào thét mà ra, gần như vừa đụng tới mấy con nhện kia liền bốc lửa lên, dọa Nhan Tình ở gần đó sợ tới mức trực tiếp ngã ngồi xuống đất, nhìn mấy con nhện vốn còn đang giương nanh múa vuốt bỗng nhiên bị lửa thiêu trực tiếp thành một đống tro nhẹ bẫng rơi xuống trước mặt cô ta, người phụ nữ mới nhắm mắt hét lên một tiếng.
"A! Bảo bối của mình!"
Đám người hành tinh C lập tức chạy đến, người người đều là vẻ mặt tức giận, mà người mặc áo quần màu lam bên phía Lục Thừa cũng tiến lên mấy bước, trên mặt mang theo nụ cười không chút ý tốt.
Không khí hết sức căng thẳng.
Thấy thế, Nhan Tình lập tức liền đứng lên, hận cực kỳ, "Lục Thừa, anh thật sự muốn khai chiến cùng ba hành tinh sau lưng chúng tôi sao? Anh cũng không nghĩ lại cho bản thân mình, đủ phân lượng sao? Vì một tiểu tiện nhân nho nhỏ kia, rốt cuộc có đáng giá hay không?"
Vừa dứt lời, Lục Thừa còn chưa trả lời, đã có người đứng dậy, có chút khó hiểu mở miệng nói, "Chờ đã, Nhan Tình, tôi biết bây giờ cô đang tức giận, nhưng không có nghĩa cô có thể ăn nói bậy bạ như vậy được, cái gì gọi là khai chiến với ba hành tinh chúng ta chứ? Thẩm Hoành thì tôi không biết, nhưng Triệu Thiên Kình tôi chưa từng nói sẽ khai chiến với Lục Thừa mà? Tuy rằng tôi cũng rất cảm thông cho cô, nhưng xin cô đừng gộp tôi vào cùng như vậy có được không? Triệu mỗ tôi vẫn luôn rất kính nể cách làm người của Lục Thừa, vẫn luôn muốn kết bạn với anh ta, cô vừa nói như vậy, tôi cũng không thể không biết xấu hổ mà mở miệng, ai..."
Một người đàn ông to lớn đang vui vẻ xem drama đột nhiên đứng lên, có chút bất đắc dĩ nói.
"Thì ra là Triệu Tứ ca hành tinh H, nghe danh đã lâu!" Lục Thừa vừa nghe vậy cũng chào hỏi một hồi, "Không sao, mặc dù hai bên chúng ta ra tay, Lục Thừa tôi vẫn sẽ xem Triệu Tứ ca là bạn bè, không cần chú ý!"
Nghe vậy, trên mặt Triệu Tứ hiện ra một chút hổ thẹn, "Lục Thừa xin đừng nói như vậy Triệu mỗ có chút xấu hổ, quên đi quên đi, hai bên đều là bạn vậy tôi giúp ai cũng không tốt, vẫn là đi trước một bước đi! Hy vọng hai người đừng làm tổn thương tình cảm, dù sao chúng ta đều là bạn bè!"
Nói xong, người đàn ông thô kệch kia có vẻ nho nhã chắp tay, mang theo một đám cấp dưới rời đi.
Bạch Vi thật sự có chút kinh ngạc, quả nhiên, mỗi người đều chẳng phải là đèn cạn dầu, nhìn bộ dáng đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, không ngờ mỗi lời nói ra đều cẩn thận như vậy, hai bên đều không đắc tội.
Mà người đàn ông gầy yếu hơn lại chẳng khéo léo được như gã kia, đứng lên, ngay cả một câu dư thừa cũng chẳng nói, xoay người nối bước theo Triệu Thiên Kình kia.
Cứ như vậy chọc Nhan Tình tức giận đến sắp bốc cháy tới nơi luôn rồi, cảm giác mặt mình bị hai cái tát kia vả tới sưng phù, rõ ràng trước đó cái tên Triệu Thiên Kình kia còn ôm tâm tư không đứng đắn với mình, vào lúc cô ta đang suy nghĩ có nên cho đối phương ân ái với mình hay không, người này thế nhưng vào lúc giáp mặt với kẻ địch mạnh liền không chút do dự vứt bỏ mình, tiện nhân! Một người hai người đều là tiện nhân!
Nhan Tình cảm giác bản thân từ nhỏ tới lớn chưa từng giận dữ như bây giờ, tất cả đều do tiểu tiện nhân kia mà ra! Nếu không có nó...
Triệu Thiên Kình cùng Thẩm Hoành đều đã đi, thực lực của Lục Thừa quá mạnh mẽ, cho dù trước đó ba hành tinh Trục Xuất của bọn họ liên thủ lại cũng chưa chắc đã có thể đối phó với đội ngũ mạnh mẽ của hắn, càng đừng nói đến chuyện hai tên lòng lang dạ sói kia đã chạy rồi, chỉ còn lại một mình cô ta, sao có thể địch nổi Lục Thừa? Huống chi còn có một Lục Ngang đang ở bên cạnh như hổ rình mồi, thế nhưng kêu cô ta cứ như vậy nhận thua, cô ta làm sao nuốt trôi cục tức này!
Vào lúc sắc mặt Nhan Tình một hồi xanh một hồi trắng như tắc kè hoa, Lục Thừa thiện giải ý người ra tay, "Í, đi hết rồi? Vậy người đẹp, chuyện này chúng ta xem như hết, em dâu còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, tôi thay mặt cô ấy nói lời xin lỗi với em, chuyện này chúng ta cứ như vậy bỏ qua đi, sắp đến mười hai giờ rồi, sau mười hai giờ, trong rừng này chỉ sợ không quá an toàn, chúng ta ở nơi này đánh nhau, chẳng biết tiện nghi cho ai đâu? Cứ như vậy xí xóa hết, người đẹp, tôi nhất định dẫn hai người họ về dạy dỗ thật tốt!"
Nói xong, Lục Thừa căn bản không đợi Nhan Tình gật đầu, quay đầu cười với Bạch Vi, "Nhìn chị gái xinh đẹp tốt bụng thiện lương đến nhường nào, cũng không trách em nữa đâu! Sau này đừng nghịch ngợm như vậy nữa, đi cùng chúng ta nào!"
Nói xong, liền đi đầu dẫn một đám người đi về phía trước, hoàn toàn không chút để ý Nhan Tình ở phía sau sắc mặt khó coi đến nhường nào.
Bạch Vi liếc mắt nhìn cô ta một cái, ngón tay khẽ nhúc nhích, một tấm lá bùa vô thanh vô thức chui vào bụng người phụ nữ đang bừng bừng lửa giận kia, cô ta chỉ cảm thấy như bị muỗi đốt, căn bản không chú ý lắm.
Nhưng trái lại Tiêu Tử Ngang lại cúi đầu nhìn cô một cái, Bạch Vi cảm giác tầm mắt của anh, lập tức ngẩng đầu lên, cho anh một nụ cười cực kỳ ngọt, cười đến mức trong lòng Tiêu Tử Ngang cũng ngọt ngào theo.
Chuyện tốt đẹp nhất trên đời này chỉ là người bạn yêu đúng lúc cũng yêu bạn! Anh thật sự rất hạnh phúc!
"Đại tỷ!" Gã đàn ông trước đó mang Tiêu Tử Ngang cùng Bạch Vi đến, tức giận nói, "Cứ để cho bọn họ đi như vậy sao?"
Lúc này, tâm tình của Nhan Tình mới dần dần bình thường trở lại, lý trí cũng quay về, cười lạnh một tiếng, "Ha, chờ xem! Chúng ta đi!"
Không quá một hồi, mười hai giờ liền đến, lúc này Bạch Vi đã đi theo đám người Lục Thừa đến một sơn động ẩn nấp.
Mười hai giờ sở dĩ thành điểm phân chia, không chỉ bởi vì người tham gia Cuộc Chiến Trốn Giết có thể ra tay giết chết người tham gia khác, mà còn đại biểu cho toàn bộ hành tinh Đấu Thú cũng thức tỉnh.
Đây là một hành tinh có thể tấn công con người, khắp nơi đều có người hành tinh chủ vây xem, động thực vật bên trong hành tinh, thậm chí là đất đai, con sông vân vân.... đều có thể khống chế. Nói cách khác, nếu người bên ngoài muốn bạn chết, người dự thi bên trong không khác gì tự mình lên sân khấu thể nghiệm một phen cái gì gọi là Tử Thần đoạt mạng.
Mỗi lần, sau 8 tiếng Cuộc Chiến Trốn Giết được bắt đầu, tất cả cơ quan trên hành tinh Đấu thú đều bị hành tinh chủ mở ra, tất cả động thực vật đều giống như ăn phải thuốc kích thích, bắt đầu công kích con người không chút phân biệt, mặc dù bạn cũng chẳng bước vào lãnh thổ của nó. Thậm chí động đất, núi lửa phun trào, đất đá trôi vân vân... đủ loại cảnh tượng hiếm thấy, bạn cũng có thể gặp phải nhiều lần trong một ngày.
Người hành tinh Lam dường như xem hành tinh Đấu Thú là hành tinh Lam trước kia, ở trên đó tái diễn một lần lại một lần tình cảnh tận thế trước kia, nhìn đám dân đen ở trong đó giãy giụa cầu sống, cũng chỉ vì tư cách tiến vào hành tinh Lam, bọn họ có một loại cảm giác ưu việt cùng sảng khoái nói không nên lời.
Đây là cái gì? Đây là quý tộc! Bọn họ trời sinh đã tài trí hơn người!
Lúc này người hành tinh chủ rốt cuộc nghĩ thế nào, đám người Lục Thừa đã chẳng thèm quan tâm đến, thậm chí bên ngoài trời long đất lở bọn họ cũng chẳng cảm giác được, bởi vì lúc này bọn họ đã bị đôi cẩu nam nữ diễn ân ái trước mặt đâm mù mắt đám chó độc thân!
Ha ha.
Nhan Tình thật sự sắp tức điên luôn rồi, từ nhỏ đến lớn cô ta nào có chịu khuất nhục như vậy bao giờ đâu? Có ngày nào mà cô ta chẳng một hô ngàn đáp, một tay che trời, chỉ có cô ta tra tấn người khác, nhục nhã người khác, từ lúc nào đến lượt Nhan Tình này chịu khinh mạn đến không nỡ nhìn như vậy chứ? Còn là bị một con nhóc mười tuổi muốn diện mạo không có diện mạo, muốn dáng người không có dáng người kia khinh miệt, kêu cô ta làm cách nào can tâm đây chứ?
Vẻ mặt người phụ nữ áo đỏ không phục, uy hiếp nhìn về phía Lục Thừa.
Cái này trái lại chọc Lục Thừa bật cười, chỉ thấy hắn chậm rì rì đi tới trước mặt mấy người kia, "Bằng không thì sao? Tiểu Ngang chính là em trai của tôi, tôi không giúp cậu ấy, chẳng lẽ giúp mấy người à?"
Sau đó Bạch Vi trơ mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ của Lục Thừa cách Nhan Tình ngày càng gần, gần đến mức thậm chí cảm nhận được hô hấp của đối phương, bàn tay người đàn ông còn vươn lên vuốt nhẹ lọn tóc bên tai cô ta, khóe miệng nhẹ cong, bộ dáng nội tiết tố bùng nổ kia khiến Bạch Vi cũng có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Nhưng tư thế mạnh mẽ xâm lược kia lại khiến Nhan Tình thượng ngàn người cũng có chút không chống đỡ được, hai má lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhiễm lên hai rạng mây đỏ.
"Anh... Lục... Lục Ngang.... Tôi có thể... Có thể nể mặt anh buông tha cho anh ta! Nhưng con nhóc kia nói thế nào cũng không được, trước đó cô ta vũ nhục tôi, cho dù tôi đồng ý bỏ qua chuyện cũ, cũng phải xem anh em của tôi có đồng ý nhẹ nhàng bỏ qua hay không. Tôi muốn một đôi tay của cô ta! Chuyện này coi như xóa bỏ!" Nhan Tình nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt nhìn Bạch Vi như hận không thể lột xuống một tầng da của cô mới được.
Nghe vậy, Bạch Vi chỉ là nhíu mày, trên mặt chẳng có chút biểu tình sợ hãi hay phẫn nộ gì.
Nhưng trái lại Tiêu Tử Ngang lại bắt đầu trở nên khẩn trường, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nhan Tình đang ra mặt hiển nhiên, "Cô dám!"
"Nhìn xem, em trai cũng không đồng ý, cậu ta xem bạn gái nhỏ như tròng mắt của mình luôn rồi! Một cô gái xinh đẹp như em khẳng định sẽ không khiến người khác phải khó xử, đúng không?" Lục Thừa đến gần cô ta một chút, trong mắt tràn đầy thâm tình, nhìn cô ta giống như đang nhìn bảo bối trân quý nhất đời này vậy.
Không ngoài dự đoán, màu đỏ trên mặt Nhan Tình càng sâu. Cô ta thở sâu, lui về sau hai bước, nhìn biểu tình dường như có chút thỏa hiệp, "Được, tôi cũng không làm khó mấy người, cũng chả thèm đôi bàn tay bẩn thỉu kia nữa, tôi muốn rạch mặt cô ta mấy đường, vậy cũng xem như có hời hơn việc chặt tay rồi!"
Nhan Tình nở nụ cười đầy độc ác, không phải ỷ vào trẻ tuổi xinh đẹp sao? Ha, bây giờ cô ta phá hủy gương mặt kia, xem người này còn đắc sắt thế nào! Một gương mặt chứa đầy vết sẹo, xem lúc đó Lục Ngang có thể yêu thích được bao lâu, đến lúc đó chính là lúc cô ta thu thập đối phương! Tiểu tiện nhân!
Người phụ nữ cực kỳ chắc chắn, cô ta cũng nhận ra được Lục Thừa sẽ không vì một con nhóc lừa đảo mà nổ súng với bọn họ, dù sao thế này mới vừa bắt đầu không phải sao? Bọn họ cũng chỉ có gần mười người, chẳng lẽ sẽ thật sự vì một tiểu tiện nhân không có tác dụng bao nhiêu mà đối nghịch với ba hành tinh? Không có khả năng!
Vẻ mặt Nhan Tình cực kỳ đắc ý, Lục Thừa cũng không mở miệng phản bác, trái lại quay đầu nhìn về phía hai người Bạch Vi.
Hắn đang chờ mong...
"Không có khả năng!" Tiểu Tử Ngang vội vàng kéo Bạch Vi đến phía sau hắn, thái độ cực kỳ cứng rắn.
"Không có khả năng? Ha... Lục Ngang, tôi thừa nhận anh là một nhân vật ngoan độc, nhưng bây giờ còn chưa tới lượt anh nói không, tôi nói rách mặt cô ta thì nhất định phải rạch..." Ánh mắt Nhan Tình hung ác.
"Ha ha..."
Đang lúc giương cung bạt kiếm, mọi người đột nhiên nghe thấy một tiếng cười nhạo, sau đó bọn họ liền thấy Bạch Vi chậm rãi đi ra từ sau lưng Tiêu Tử Ngang, trên mặt không có chút sợ hãi nào.
"Tiểu tiện nhân, mày cười cái gì?" Cơn giận của Nhan Tình càng vượn.
"Tiểu tiện nhân mắng ai cơ?" Bạch Vi theo bản năng liền đáp trả.
"Mắng tiểu tiện nhân!"
Cũng không biết là IQ không onl, hay là vì cơn giận lấn áp, Nhan Tình gần như không chút nghĩ ngợi đáp lời.
"À... Thì ra là như vậy à..." Một người thoạt nhìn âm hiểm ác độc thì ra cũng ngây ngốc như vậy thôi, Bạch Vi cũng chẳng có bao nhiêu cảm giác thành tựu.
"Vậy bây giờ tôi muốn hỏi tiểu tiện nhân một chút, chẳng lẽ không phải muốn chặt tay tôi, rạch mặt tôi sao? Sao lại chẳng hỏi ý kiến tôi gì thế? Tôi thật sự không rõ, chém tay tôi, rạch mặt tôi, người khác liên quan méo gì?" Vẻ mặt Bạch Vi đầy nghi hoặc.
"Xì!" Vào lúc người khác còn đang tiêu hóa đoạn đối thoại vừa rồi cùng tinh thần không sợ chết của Bạch Vi, Lục Thừa lại cực kỳ không cho chút mặt mũi phì cười, quả nhiên, một chút thiệt thòi cũng không muốn chịu!
Nghe thấy tiếng cười của Lục Thừa, lúc này Nhan Tình mới phản ứng lại, cô ta thật sự không ngờ tới, đến lúc này rồi, ngay cả Lục Thừa cũng không nhất định có thể bảo trụ đến mình, tiện nhân này thế nhưng vẫn còn dám hoàng hoành như vậy!
"Mày muốn chết!" Nhan Tình giận không thể át giơ tay lên, trong nháy mắt cũng không biết từ đâu tràn ra một đám nhện màu đen to nhỏ chừng nắm tay trẻ con, bay thẳng đến mặt của Bạch Vi.
Cô theo bản năng híp mắt, xiết chặt mấy bá bùa trong tay, vừa mới chuẩn bị phóng bùa ra thiêu sạch mấy con ghê tởm kia, lại không ngờ đã có người ra tay trước cả cô.
Tiêu Tử Ngang trực tiếp kéo căng cung, mấy mũi tên gào thét mà ra, gần như vừa đụng tới mấy con nhện kia liền bốc lửa lên, dọa Nhan Tình ở gần đó sợ tới mức trực tiếp ngã ngồi xuống đất, nhìn mấy con nhện vốn còn đang giương nanh múa vuốt bỗng nhiên bị lửa thiêu trực tiếp thành một đống tro nhẹ bẫng rơi xuống trước mặt cô ta, người phụ nữ mới nhắm mắt hét lên một tiếng.
"A! Bảo bối của mình!"
Đám người hành tinh C lập tức chạy đến, người người đều là vẻ mặt tức giận, mà người mặc áo quần màu lam bên phía Lục Thừa cũng tiến lên mấy bước, trên mặt mang theo nụ cười không chút ý tốt.
Không khí hết sức căng thẳng.
Thấy thế, Nhan Tình lập tức liền đứng lên, hận cực kỳ, "Lục Thừa, anh thật sự muốn khai chiến cùng ba hành tinh sau lưng chúng tôi sao? Anh cũng không nghĩ lại cho bản thân mình, đủ phân lượng sao? Vì một tiểu tiện nhân nho nhỏ kia, rốt cuộc có đáng giá hay không?"
Vừa dứt lời, Lục Thừa còn chưa trả lời, đã có người đứng dậy, có chút khó hiểu mở miệng nói, "Chờ đã, Nhan Tình, tôi biết bây giờ cô đang tức giận, nhưng không có nghĩa cô có thể ăn nói bậy bạ như vậy được, cái gì gọi là khai chiến với ba hành tinh chúng ta chứ? Thẩm Hoành thì tôi không biết, nhưng Triệu Thiên Kình tôi chưa từng nói sẽ khai chiến với Lục Thừa mà? Tuy rằng tôi cũng rất cảm thông cho cô, nhưng xin cô đừng gộp tôi vào cùng như vậy có được không? Triệu mỗ tôi vẫn luôn rất kính nể cách làm người của Lục Thừa, vẫn luôn muốn kết bạn với anh ta, cô vừa nói như vậy, tôi cũng không thể không biết xấu hổ mà mở miệng, ai..."
Một người đàn ông to lớn đang vui vẻ xem drama đột nhiên đứng lên, có chút bất đắc dĩ nói.
"Thì ra là Triệu Tứ ca hành tinh H, nghe danh đã lâu!" Lục Thừa vừa nghe vậy cũng chào hỏi một hồi, "Không sao, mặc dù hai bên chúng ta ra tay, Lục Thừa tôi vẫn sẽ xem Triệu Tứ ca là bạn bè, không cần chú ý!"
Nghe vậy, trên mặt Triệu Tứ hiện ra một chút hổ thẹn, "Lục Thừa xin đừng nói như vậy Triệu mỗ có chút xấu hổ, quên đi quên đi, hai bên đều là bạn vậy tôi giúp ai cũng không tốt, vẫn là đi trước một bước đi! Hy vọng hai người đừng làm tổn thương tình cảm, dù sao chúng ta đều là bạn bè!"
Nói xong, người đàn ông thô kệch kia có vẻ nho nhã chắp tay, mang theo một đám cấp dưới rời đi.
Bạch Vi thật sự có chút kinh ngạc, quả nhiên, mỗi người đều chẳng phải là đèn cạn dầu, nhìn bộ dáng đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, không ngờ mỗi lời nói ra đều cẩn thận như vậy, hai bên đều không đắc tội.
Mà người đàn ông gầy yếu hơn lại chẳng khéo léo được như gã kia, đứng lên, ngay cả một câu dư thừa cũng chẳng nói, xoay người nối bước theo Triệu Thiên Kình kia.
Cứ như vậy chọc Nhan Tình tức giận đến sắp bốc cháy tới nơi luôn rồi, cảm giác mặt mình bị hai cái tát kia vả tới sưng phù, rõ ràng trước đó cái tên Triệu Thiên Kình kia còn ôm tâm tư không đứng đắn với mình, vào lúc cô ta đang suy nghĩ có nên cho đối phương ân ái với mình hay không, người này thế nhưng vào lúc giáp mặt với kẻ địch mạnh liền không chút do dự vứt bỏ mình, tiện nhân! Một người hai người đều là tiện nhân!
Nhan Tình cảm giác bản thân từ nhỏ tới lớn chưa từng giận dữ như bây giờ, tất cả đều do tiểu tiện nhân kia mà ra! Nếu không có nó...
Triệu Thiên Kình cùng Thẩm Hoành đều đã đi, thực lực của Lục Thừa quá mạnh mẽ, cho dù trước đó ba hành tinh Trục Xuất của bọn họ liên thủ lại cũng chưa chắc đã có thể đối phó với đội ngũ mạnh mẽ của hắn, càng đừng nói đến chuyện hai tên lòng lang dạ sói kia đã chạy rồi, chỉ còn lại một mình cô ta, sao có thể địch nổi Lục Thừa? Huống chi còn có một Lục Ngang đang ở bên cạnh như hổ rình mồi, thế nhưng kêu cô ta cứ như vậy nhận thua, cô ta làm sao nuốt trôi cục tức này!
Vào lúc sắc mặt Nhan Tình một hồi xanh một hồi trắng như tắc kè hoa, Lục Thừa thiện giải ý người ra tay, "Í, đi hết rồi? Vậy người đẹp, chuyện này chúng ta xem như hết, em dâu còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, tôi thay mặt cô ấy nói lời xin lỗi với em, chuyện này chúng ta cứ như vậy bỏ qua đi, sắp đến mười hai giờ rồi, sau mười hai giờ, trong rừng này chỉ sợ không quá an toàn, chúng ta ở nơi này đánh nhau, chẳng biết tiện nghi cho ai đâu? Cứ như vậy xí xóa hết, người đẹp, tôi nhất định dẫn hai người họ về dạy dỗ thật tốt!"
Nói xong, Lục Thừa căn bản không đợi Nhan Tình gật đầu, quay đầu cười với Bạch Vi, "Nhìn chị gái xinh đẹp tốt bụng thiện lương đến nhường nào, cũng không trách em nữa đâu! Sau này đừng nghịch ngợm như vậy nữa, đi cùng chúng ta nào!"
Nói xong, liền đi đầu dẫn một đám người đi về phía trước, hoàn toàn không chút để ý Nhan Tình ở phía sau sắc mặt khó coi đến nhường nào.
Bạch Vi liếc mắt nhìn cô ta một cái, ngón tay khẽ nhúc nhích, một tấm lá bùa vô thanh vô thức chui vào bụng người phụ nữ đang bừng bừng lửa giận kia, cô ta chỉ cảm thấy như bị muỗi đốt, căn bản không chú ý lắm.
Nhưng trái lại Tiêu Tử Ngang lại cúi đầu nhìn cô một cái, Bạch Vi cảm giác tầm mắt của anh, lập tức ngẩng đầu lên, cho anh một nụ cười cực kỳ ngọt, cười đến mức trong lòng Tiêu Tử Ngang cũng ngọt ngào theo.
Chuyện tốt đẹp nhất trên đời này chỉ là người bạn yêu đúng lúc cũng yêu bạn! Anh thật sự rất hạnh phúc!
"Đại tỷ!" Gã đàn ông trước đó mang Tiêu Tử Ngang cùng Bạch Vi đến, tức giận nói, "Cứ để cho bọn họ đi như vậy sao?"
Lúc này, tâm tình của Nhan Tình mới dần dần bình thường trở lại, lý trí cũng quay về, cười lạnh một tiếng, "Ha, chờ xem! Chúng ta đi!"
Không quá một hồi, mười hai giờ liền đến, lúc này Bạch Vi đã đi theo đám người Lục Thừa đến một sơn động ẩn nấp.
Mười hai giờ sở dĩ thành điểm phân chia, không chỉ bởi vì người tham gia Cuộc Chiến Trốn Giết có thể ra tay giết chết người tham gia khác, mà còn đại biểu cho toàn bộ hành tinh Đấu Thú cũng thức tỉnh.
Đây là một hành tinh có thể tấn công con người, khắp nơi đều có người hành tinh chủ vây xem, động thực vật bên trong hành tinh, thậm chí là đất đai, con sông vân vân.... đều có thể khống chế. Nói cách khác, nếu người bên ngoài muốn bạn chết, người dự thi bên trong không khác gì tự mình lên sân khấu thể nghiệm một phen cái gì gọi là Tử Thần đoạt mạng.
Mỗi lần, sau 8 tiếng Cuộc Chiến Trốn Giết được bắt đầu, tất cả cơ quan trên hành tinh Đấu thú đều bị hành tinh chủ mở ra, tất cả động thực vật đều giống như ăn phải thuốc kích thích, bắt đầu công kích con người không chút phân biệt, mặc dù bạn cũng chẳng bước vào lãnh thổ của nó. Thậm chí động đất, núi lửa phun trào, đất đá trôi vân vân... đủ loại cảnh tượng hiếm thấy, bạn cũng có thể gặp phải nhiều lần trong một ngày.
Người hành tinh Lam dường như xem hành tinh Đấu Thú là hành tinh Lam trước kia, ở trên đó tái diễn một lần lại một lần tình cảnh tận thế trước kia, nhìn đám dân đen ở trong đó giãy giụa cầu sống, cũng chỉ vì tư cách tiến vào hành tinh Lam, bọn họ có một loại cảm giác ưu việt cùng sảng khoái nói không nên lời.
Đây là cái gì? Đây là quý tộc! Bọn họ trời sinh đã tài trí hơn người!
Lúc này người hành tinh chủ rốt cuộc nghĩ thế nào, đám người Lục Thừa đã chẳng thèm quan tâm đến, thậm chí bên ngoài trời long đất lở bọn họ cũng chẳng cảm giác được, bởi vì lúc này bọn họ đã bị đôi cẩu nam nữ diễn ân ái trước mặt đâm mù mắt đám chó độc thân!
Ha ha.
Danh sách chương