Editor: Ngạn Tịnh.

Bạch Vi lúc ấy, bởi vì hậu sự của cha vẫn luôn là mẹ kế trợ giúp xử lý, hơn nữa khi đó tuổi cũng không nhỏ, đối với mọi vấn đề cũng không cực đoan như khi còn nhỏ, tuy rằng cũng không thích người mẹ kế này bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng không chán ghét như khi tuổi dậy thì.

Có thể nói góc cạnh trêи người được mài dũa đi không ít, ngay cả tính tình cũng nhu hòa đi rất nhiều.

Dung Khải chính là xông vào cuộc sống của cô lúc đó.

Chàng trai chính trực vào những năm cuối của tuổi dậy thì, mang theo một chút khí phách thời niên thiếu vẫn chưa rút hết hoàn toàn, lại mang theo chút thành thục ổn trọng của đàn ông, thường mặc áo sơ mi trắng, ít khi nói cười, thường cưỡi xe đạp xé gió mà qua trước ký túc xá của cô, đưa tới một hồi tiếng thét chói tai của các bạn nữ.

Vốn dĩ Bạch Vi và hắn hẳn là không nên có bất kỳ liên quan gì, dù sao một người chuyên về tiếng Pháp, một người chuyên về quản lý, hai người dù là khu ký túc xá hay khu dạy học đều cách xa nhau, hơn nữa Dung Khải và Bạch Vi đều là người tính tình lạnh nhạt, lại càng không thể dây dưa gì với nhau.

Nhưng đôi khi, duyên phận giữa người với người chính là khó tả như vậy.

Hai người thế mà lại cùng chọn một môn tự học, ngày đầu tiên đi học, bởi vì Bạch Vi không quen thân với ai, đi một hồi lại đi sai phòng học, mãi đến khi chuông vào học vang lên mới chạy đến cầu thang phòng học, sau đó trực tiếp tìm vị trí gần cạnh cửa, vừa ngồi xuống còn chưa kịp ổn định tinh thần, cái bàn bị người gõ gõ, ngẩng đầu lại thấy Dung Khải, hắn cũng đến trễ, cũng chọn vị trí gần đó, hơn nữa còn muốn đi qua chỗ cô vào bên trong.

Bạch Vi cắn môi, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người nhích người cho hắn ngồi.

Sau đó hai người gặp gỡ dưới đủ loại trường hợp, đọc cùng một bàn trong thư viện, ngồi cùng bàn trong phòng tự học, thậm chí vào nhà ăn, Bạch Vi vừa ngồi xuống, ngay lập tức có người cầm mâm ngồi đối diện với mình.

Dung Khải, Dung Khải, trong khoảng thời gian ngắn, trong cuộc sống vốn bình lặn yên ổn của cô tràn ngập bóng dáng người này.

Bạch Vi cũng không nghĩ nhiều như ba cô nàng khác trong phòng ký túc xá, cô nhiều lắm cũng chỉ nghĩ trùng hợp mà thôi, đã xem Dung Khải coi như người xa lạ ngẫu nhiên gặp nhiều vài lần.

Gặp được ở nhà ăn, thong thả ung dung ăn xong cơm của mình, sau đó gật đầu một cái với đối phương rồi rời đi; ở thư viện, phòng tự học ngồi chung một bàn, cũng chỉ làm bài tập của mình, tai nhét tai nghe; lúc học môn tự học gặp được, đối phương muốn ngồi ở bên trong thì cho ngồi trong, muốn ngồi ngoài thì để ngồi ngoài, cô đều không sao cả.

Ba người trong phòng ký túc xá sau khi quen thân với cô, thấy tình huống giữa cô và Dung Khải, trực tiếp gọi cô là vật cách điện, vật cách điện thì vật cách điện đi, dù sao cô vốn dĩ cũng không muốn yêu đương trong trường đại học.

Nhưng suy nghĩ chắc chắn đó lại bị đánh vỡ vào lúc không cẩn thận liếc nhìn bức ảnh trong ví tiền Dung Khải.

Lúc ấy là ở thư viện, ví tiền của Dung Khải không cẩn thận bị rớt, lúc Bạch Vi khom lưng nhặt bút, trực tiếp nhìn thấy bức ảnh đen trắng trong ví tiền của hắn, đó là ảnh chụp một cậu bé chừng sáu bảy tuổi, trêи người mặc một bộ quân trang đậm màu, cúi chào với màn hình.

Bộ dáng kia… Bộ dáng kia…

Bạch Vi trực tiếp ngây ngẩn cả người.

“Này… Đây là anh sao?” Đây là câu đầu tiên Bạch Vi nói với Dung Khải, bên trong giọng nói thanh thúy của thiếu nữ mang theo chút cứng cỏi, giống như tính cách của cô.

“Hửm?” Bộ dáng Dung Khải có chút mờ mịt, cô gái này gặp mình nhiều lần như vậy, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện thế mà lại là vấn đề này.

“Ừm, có chuyện gì sao?” Giọng nói của người đàn ông có chút dịu nhẹ.

“Không… Không có gì…”

Bạch Vi lập tức trở nên hoảng loạn, đó là lần đầu tiên cô đỏ mặt với giáo thảo(*) mà người ngoài đồn đãi, sau đó vội vàng thu dọn đồ của mình, vội chạy khỏi, thậm chí ngay cả mp3 rơi cũng không để ý, sao có thể chú ý đến vẻ hứng thú trong mắt người đối diện.

(*)Theo hudong thì 校草(giáo thảo) là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường, xứng với 校草(giáo thảo) là 校花 (hoa khôi).

Kết quả, đêm đó, cô vừa mới lên giường không bao lâu, đã bị một cô gái phòng ký túc xá bên cạnh vẻ mặt hâm mộ ghen tỵ hận kêu xuống dưới, nói phía dưới có người đang chờ cô.

Lúc Bạch Vi còn đang mờ mịt, khoác áo khoác, chịu đựng cơn buồn ngủ đi xuống lầu, lập tức bị Dung Khải trường thân ngọc lập(*) đứng dưới đèn đường dọa cho choáng váng. Trước kia cô chẳng hề để ý hình tượng bản thân trước mặt các chàng trai gì cả, nhưng giờ khắc này cũng chẳng biết vì sao, cả người cô đều trở nên luống cuống, một hồi lại cảm thấy đôi dép con thỏ trêи chân mình quá ngây thơ, một hồi lại cảm thấy tóc mình quá rối quá xuề xòa, cứ ngượng ngùng xoắn xít như vậy mà đi tới trước mặt Dung Khải.

(*) “Trường thân ngọc lập”: câu nói này theo nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nhưng theo thời gian và quá trình biến hóa của ngôn ngữ, câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, “ngọc lập” hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.

Đối phương lại phụt một tiếng bật cười, cười đến mức khiến mặt Bạch Vi đỏ bừng lên, sau đó mới lấy mp3 trong túi ra trả cho cô, bỗng nhiên lại còn xoa xoa đống xù xù trêи đầu cô.

Xoa đến tóc Bạch Vi rối tung cả lên, lúc này mới không hề có thành ý nói một câu ‘Ngại quá.’.

Trêи mp3 chàng trai đưa qua còn có cả nhiệt độ trêи thân thể hắn, Bạch Vi cảm nhận thấy mặt đã đỏ lên, sau đó cũng không kịp ngăn cản hành động thân mật của đối phương.

Chờ đến khi phản ứng lại, đối phương cũng đã dừng tay, cười cười, lại đút tay vào trong túi quần.

“Ngủ ngon.”

Hắn nói một câu như vậy, Bạch Vi ngây thơ mờ mịt nhìn bóng dáng của đối phương dần dần chìm vào bóng đêm, lại mặt đỏ tim đập trở về ký túc xá, còn bị ba vị còn lại trong phòng trêu ghẹo cô mùa xuân sắp đến.

Mùa xuân đến hay không Bạch Vi không biết, nhưng thật ra đêm đó cô mộng mị cả một đêm.

Cô nhớ cực kỳ rõ ràng, khi còn nhỏ bởi vì mẹ qua đời, cô từng tự kỷ một đoạn thời gian, đoạn thời gian kia không chỉ có cha ở cạnh bầu bạn, còn có một anh trai nhỏ mỗi ngày đều chọc cô vui vẻ.

Lúc ấy, bởi vì cha lo lắng cho tình huống của cô, trực tiếp mang cô về nông thôn, cũng chính ở nơi đó cô gặp một cậu bé, bộ dáng chính là như bức ảnh trong ví Dung Khải kia.

Cậu bé kia dường như cũng là vì nghỉ hè nên về quê ngoại, về sớm hơn Bạch Vi rất lâu, lúc Bạch Vi nhìn thấy cậu bé, đối phương đã sớm đen láng toàn thân, môi nhếch cười, lộ ra hai hàm răng trắng chỉnh tề, khiến Bạch Vi vẫn luôn tự kỷ nhiều ngày cũng nhịn không được, ngay trong nháy mắt đó cũng phải bật cười.

Cậu bé cũng chưa từng nói mình tên gì, chỉ nghe đám trẻ con trong thôn vẫn luôn gọi cậu là đại ca.

Mới đến bao lâu đâu, đã lăn lộn thành đại ca cmn luôn rồi! Sau đó có lẽ cha Bạch Vi là Bạch Tử Minh nhìn thấy con gái mình mấy ngày nay chỉ đến khi nhìn thấy thằng nhóc da đen kia mới bật cười, cũng không hạn chế hai người lui tới.

Sau này cậu bé da đen kia càng thường xuyên tới tìm Bạch Vi chơi đùa, có lẽ vì cảm thấy em gái mới tới này lớn lên vừa trắng lại còn xinh, mặc kệ Bạch Vi từ chối mấy lần, vẫn kiên trì bền bỉ, còn lội vào sông ngắt củ ấu cho cô, hái hoa sen, giữa trưa nắng nóng, đầu đội trời đưa tới cho cô, vẫn như trước cười đến hàm răng phản chiếu ánh sáng.

Vài lần như vậy, Bạch Vi cũng ma xui quỷ khiến mà theo cậu bé ra ngoài chơi, thế nhưng vẫn luôn mang theo một cây dù nhỏ màu trắng, mang váy nhỏ đáng yêu, đứng ở bờ hồ nhìn bọn họ hoặc ở trong nước, hoặc ở trêи cây điên cuồng chơi đùa, ngẫu nhiên cũng sẽ vui vẻ cười theo.

Cậu bé da đen kia mặc kệ được thứ tốt gì, cũng đều đưa tới tay Bạch Vi trước, tặng cho Bạch Vi. Viên đá hình dáng xinh đẹp, xác ve, chuỗi vòng tay nhỏ linh tinh, tích cóp một đống lớn, cho đến tận bây giờ, những thứ kia vẫn còn nằm trong hộp giữ đồ của cô

Mùa hè này có thể nói là mùa hè trải qua vui vẻ nhất của Bạch Vi, cô còn trao đổi địa chỉ với cậu bé da đen kia, dự định sau khi trở về hai người vẫn muốn viết thư liên hệ với nhau.

Có thể nói, bệnh tự kỷ của Bạch Vi có thể tốt lên, nụ cười xán lạn của cậu bé kia chiếm phần không hề nhỏ. Cô chỉ biết ông ngoại cậu bé thường gọi cậu là Mạc Mạc, vì thế cô cũng gọi theo ông, gọi cậu là Mạc Mạc.

Mà sau khi về nhà, quả nhiên hai người vẫn luôn liên hệ với nhau, mãi đến khi Bạch Vi bước vào tuổi dậy thì, trong nhà có thêm hai người chọc người chán ghét, cha cũng bởi vì công việc bận rộn không để ý đến cô, ngay cả Mạc Mạc cũng mất liên hệ, cô viết vài bức thư, đối phương đều không trả lời, cô cho rằng đối phương cũng không muốn để ý tới mình nữa.

Những đứa trẻ ở tuổi dậy thì đều bi quan như vậy, một chút việc nhỏ đều có thể phóng đại đến vô hạn. Cô khóc rống một hồi, bèn bắt đầu phản nghịch.

Sau đó mãi đến năm 12, Mạc Mạc kia mới rốt cuộc viết một bức thư gửi đến, giải thích lý do vì sao không hồi âm.

Thì ra cha mẹ anh ly hôn, anh ở cùng mẹ, em trai ở cùng cha, bởi vì lỗi là của cha, mẹ vẫn luôn không muốn để ý tới ông, không muốn phục hôn, đáng tiếc cha vẫn luôn dây dưa không dứt, cuối cùng không còn cách nào khác mẹ chỉ có thể mang anh chuyển nhà khắp nơi, địa chỉ nhà lúc trước Bạch Vi cho cũng mất, bây giờ mới tìm về được, còn ghi lại cách liên lạc trêи mạng của anh vào cuối thư, sau này hai người nói không chừng không cần phải viết thư rườm rà.

Cũng là một năm này, Bạch Vi dưới sự cổ vũ và phụ đạo của đối phương, mỗi đêm làm bài tập, nghe đối phương dạy và đọc đề, liều chết thi vào đại học.

Giống như anh từng nói, cuộc đời là của chính mình, ai cũng không thể thay thế, có một số việc bỏ lỡ chỉ sợ sẽ hối hận cả đời, anh không hy vọng Bạch Vi sẽ để lại tiếc nuối gì.

Nhưng chờ sau khi cô lên đại học, thế nhưng không thể liên lạc với Mạc Mạc được nữa. Có kinh nghiệm từ lần trước, Bạch Vi cũng không còn lo lắng nhiều, cô biết đối phương khẳng định rồi sẽ lên mạng tìm mình, cô chỉ cần chờ đợi đối phương đến tìm là được.

Chỉ là đáng tiếc, bên kia Mạc Mạc chưa từng mở video, đến bây giờ cô vẫn không biết anh lớn lên có bộ dáng gì, chỉ sợ gặp ở hiện thực cũng không nhận ra được.

Lại không ngờ bây giờ căn bản không cần liên lạc trêи mạng, cô gặp được anh ngay cả trong hiện thực, tuy rằng gương mặt không quá giống như cô dự đoán, nhưng cũng rất đẹp! Sau đó Bạch Vi cũng không coi nhẹ sự trùng hợp của hai người nữa, trái lại cảm thấy đây là duyên phận của hai người họ, duyên phận từ nhỏ tới lớn, mà Mạc Mạc, có lẽ là tên thân mật của anh.

Mỗi ngày Bạch Vi đều chìm đắm trong ngọt ngào, cứ như vậy qua lại nửa năm, cô và Dung Khải đã hoàn toàn quen thuộc, đối phương lại trước sau đều không có ý tỏ tình, Bạch Vi lo được lo mất một trận, mới rốt cuộc chủ động tỏ tình.

Đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ nụ cười ngày đó của Dung Khải, không giống như ngạc nhiên bất ngờ, cũng không giống như vui vẻ, đương nhiên, quan trọng nhất chính là hắn không từ chối, gật đầu đồng ý với Bạch Vi.

Đại học năm hai, Bạch Vi và Dung Khải yêu đương.

Một năm qua, Bạch Chỉ ra nước ngoài du học, mà tài khoản chuyên dùng để nói chuyện phiếm với Mạc Mạc, Bạch Vi cũng chưa từng đăng nhập một lần.

Dù sao người thật cũng đã ở bên cạnh rồi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện