Editor: Ngạn Tịnh.
"Bạch Vi, cô quá đáng lắm rồi..." Thấy lão trưởng thôn ngã trên mặt đất không biết trời trăng, Lê An An hoảng sợ, khiển trách nhìn về phía Bạch Vi, thở phì phò nói. Người ta nhiều tuổi vậy rồi, sao Bạch Vi có thể một lời không hợp liền chặt đứt một bàn tay của người ta chứ, thật sự quá đáng lắm luôn á! Nhưng là chưa nói dứt lời, đã bị toàn thể thôn dân thôn Kiều Khẩu vả mặt.
"A, thôn trưởng đau đến ngất đi rồi, chúng ta cùng tiến lên, bắt đám nhãi ranh này về, nhốt trong hầm hai ngày, xem có thu thập bọn họ hay không! Chờ thôn trưởng tỉnh lại chúng ta một người một đứa, lưu trữ ả kia cho thôn trưởng!" Người nói chuyện chỉ vào Bạch Vi, hung ác nói, "Chờ thôn trưởng hưởng dụng trước, lại chậm rãi dày vò chết ả, xem cô ta còn hoàng hoành được hay không! Lên!"
Thấy thế, Bạch Vi quay đầu mỉm cười với Lê An An đang chơi trò tắc kè đổi màu, lại quay đầu lại, sắc mặt dần dần lạnh xuống, cũng phải xem các người có mạng để hưởng dụng hay không đã! Lê An An cô thương tiếc những người này như vậy trăm ngàn đừng có ra tay nha, nếu không thì rất không phù hợp vai thánh mẫu đâu đó!
Nghĩ xong Bạch Vi liền trực tiếp vọt vào trong đám thôn dân kia, cũng không lấy dao ra, dù sao mùi máu tươi quá nồng ngược lại sẽ dẫn zombie đến, đến lúc đó bị bao vây sẽ rất mệt, hơn nữa những người này còn có tác dụng khác. Bạch Vi cũng tuyệt đối không cho những người này dễ chịu, chuyên môn tìm vài vị trí đặc biệt để đánh. Những vị trí kia không có tác dụng gì, chính là đau, mặc dù là người ý chí mạnh mẽ đến nhường nào cũng không có cách nào chịu đựng được. Cho nên nơi Bạch Vi lướt qua, những người đó trên căn bản đều đau đến sắc mặt trắng bệch lăn lộn trên mặt đất, ngay cả kêu rên cũng không phát ra được.
Mà đám người Trần Phương cũng rất ra lực, dù sao đám người kia đa số nữ đều là bạn học cùng hội quán võ thuật với Lộ Húc, công phu trên tay cũng không tệ, trừ bỏ vài người thất thế, trên cơ bản đều thu thập đám thôn dân kia.
Bạch Vi cảm thán, kia rốt cuộc là dạng võ quán gì nhỉ, trừ cô gái Lâm Đóa kia còn bình thường một chút, toàn bộ đều kỳ dị!
Trái lại bên phía Lê An An lại rất khôi hài, cô ta giống như bệnh thần kinh vậy, dường như thật sự không muốn ra tay đối phó với đám thôn dân mà trong mắt cô ta chính là cơ cực đáng thương kia, trừ bỏ trốn tránh cũng chỉ dựa vào Lộ Húc cứu, mặc dù có ra tay, cũng chỉ thả một vài ngọn lửa nhỏ. Điều này khiến Bạch Vi không khỏi nghĩ đến, nhớ rõ trước đó lúc ở biệt thự, người phụ nữ này chưa từng dùng được dị năng, trên cơ bản chỉ có đùng dể dọa người, không ngờ trôi qua mấy tháng, thế nhưng không hề có chút tiến bộ nào. Xem ra tất cả tâm tư của cô ta đều đặt trên lòng thánh mẫu rồi, thật đúng là thánh mẫu trăm năm khó gặp mà! Lộ Húc kia chắc không phải vì điểm kia mà khăng khăng một mực với cô ta đấy chứ?
Nhưng mặc kệ Lê An An không đành lòng thế nào, đám thôn dân kia vẫn là bị đám người Bạch Vi xử lý, xếp thành một đống, rầm rì, giống như cực kỳ đau đớn.
Lúc sau đám thôn dân kia cũng biết mình chọc phải tổ ong vò vẽ, không ngờ tới đám phụ nữ này lại mạnh như vậy, hoàn toàn khác với đám người chỉ biết khóc lóc bọn họ bắt được trước đó, bọn họ quả thật xem nhầm rồi. Phải biết rằng người thôn Kiều Khẩu có teher sống đến bây giờ đều dựa vào đôi mắt tinh, một khi thấy đàn ông trong đội ngũ vượt qua bảy người, sẽ tuyệt đối trốn hết vào trong hầm, tránh đi, chờ những người đó nghỉ ngơi tốt rời đi, bọn họ mới trở ra. Mà một khi thấy trong đội ngũ đàn ông udowis bảy người, đội ngũ kia sẽ gặp phải tai ương, đoạt đồ chỉ xem là việc nhỏ, phụ nữ khẳng định phải để lại hưởng dụng, nếu thật sự đói đến hoảng, thịt người bọn họ cũng sẽ ăn. Trừ thôn dân thôn Kiều Khẩu, người bên ngoài sẽ không bao giờ biết thì ra bọn họ đã từng nếm loại thịt này, đừng nói hương vị thật đúng là không tệ, càng ăn lại càng nghiện!
Đúng lúc này, người đàn ông trước đó mở miệng muốn giày vò chết Bạch Vi kia lúc này sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, vừa rồi gã cũng được Bạch Vi săn sóc không ít, bây giờ ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn, nhưng vẫn là thân tàn chí kiên nhìn đám người Bạch Vi, "Van cầu mấy người, van cầu mấy người thả chúng tôi đi, chúng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ, tận thế quá khó khăn, lương thực dự trữ cũng đã hết sạch, bây giờ chỉ có teher dựa vào cướp bóc vài đội ngũ nhỏ bên đường sống tạm, có thể tiếp tục sống ai mà muốn làm loai chuyện này chứ, van cầu mấy người thả chúng tôi đi, nơi này của chúng tôi ai cũng đều có mẹ già con thơ, trong nhà chỉ toàn dựa vào chúng tôi, van cầu mấy người! Vừa rồi... Vừa rồi chngs tôi cũng chỉ là muốn giả vờ hù dọa mấy người một chút, đoạt chút lương thực mà thôi, chúng tôi đều là nông dân, sao có thể làm mấy chuyện này được chứ, tay thôn trưởng đều bị mấy người chặt đứt rồi, sợ là sau này sống không nổi nữa, mấy người cũng nên bớt giận rồi, xin hãy thả chúng tôi..."
"Đúng vậy, đúng vậy, thả chúng tôi đi, mọi người đều khó khăn cả, van cầu mấy người, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ...."
Tiếng cầu xin liên tiếp van lên, thậm chí có mấy người đàn ông bị dây thường cột cũng miễn cưỡng chống đỡ người dập đầu với bọn họ, đường nhiên, hướng dập đầu chủ yếu là về phía Bạch Vi, bọn họ nghĩ nhóm người này hẳn là do Bạch Vi thực lực mạnh mẽ dẫn đầu.
Rồi sau đó, người dập đầu ngày càng nhiều, mỗi người đều tràn đầy thành ý, tiếng dập đầu "Bộp bộp" rung động, nghe đến da đầu có chút đau.
Nhưng Bạch Vi cũng chỉ ôm cánh tay, ung dung nhìn bọn họ, đúng là nên dập đầu, nhưng không phải về phía cô, mà là với những người vô tội đã chết kia. Bây giờ thành khẩn như vậy, nếu trái lại là bọn họ là người bih bắt, chỉ sợ cũng đổi thành sắc mặt khác rồi. Cô quá rõ ràng tâm tính của những người này, tận thế không có tác dụng gì với họ, liền đào tạo bọn họ thành một đống ảnh đế Oscar, không thấy được lúc quỳ cầu xin, ánh mắt đám đàn ông kia đều mang theo nước mắt đó sao, tục ngữ nói, nam nhi có lệ không dễ rơi, chính là chưa tới chỗ đau đớn mà thôi, cũng thật lợi hại quá rồi! Xin đừng vũ nhục thanh danh nông dân của người ta nữa!
Nhưng là Bạch Vi còn chưa nói cái gì, Lê An An liền đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe, bộ dáng dường như cực kỳ không đành lòng, quay đầu nhìn về phía Bạch Vi, "Bạch Vi, thả bọn họ đi có được không? Tận thế đến mọi người đều không dễ dàng, nếu không đang sống thật tốt có ai muốn đi cướp bóc chứ? Nếu không phải thật sự ăn không đủ no, ai mà nguyện ý phạm tội chứ? Chúng ta nên đổi vị trí mà suy nghĩ một chút, đứng ở góc độ của bọn họ mà suy nghĩ một chút, thật ra nếu đổi lại là cô, nói không chừng cũng sẽ cướp bóc, không phải sao? Nếu là chuyện mỗi người đều có thể làm, sao chúng ta phải truy cứu chỉ trích bọn họ chứ? Ngay lúc này đây, Bạch Vi, xin hãy mở rộng tấm lòng cô một chút, có được không? Van cầu cô..."
Nghe lời Lê An An nói, giống như Bạch Vi là một người tội ác đầy trời vậy, xin cô hãy thiện lương, người phụ nữ này thật sự là dùng hết sinh mạng để bôi đen cô mà, mỗi một câu đều đẩy cô đến điểm cao nhất của đạo đức, đáng tiếc, Bạch Vi sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng!
Mà đám thôn dân kia giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, bắt đầu sống chết dập đầu với thánh mẫu mềm lòng Lê An An, "Người đẹp, van cầu cô cứu chúng tôi, chúng tôi đều là bất đắc dĩ, người đẹp, cô chính là quan âm bồ tát tái thế, van cầu cô..."
"Bạch Vi..." Nước mắt của Lê An An đảo quanh nơi hốc mắt, cả người đều có vẻ cực kỳ đáng thương, mà tên bạn trai bên cạnh cô ta lại bắt đầu thèm đánh, xem ra lần trước đánh một trận vẫn còn chưa phục!
Chỉ là Bạch Vi cũng thật buồn cười, đám người này từ lúc nào đến lượt cô làm chủ chứ, Lê An An một bộ dáng hoàn toàn nghe theo ý kiến của cô, cũng là rất có ý tứ!
"An An, cô nói với cô ta làm gì?" Trần Phương nhìn không được, đứng dậy, "Người phụ nữ kia không có tim, cô nói với cô ta thì có tác dụng gì? Nhóm người này đáng thương như vậy, cô muốn thả hay bắt lại thì tùy, chúng ta làm việc vì sao còn phải xem sắc mặt của cô ta chứ, không phải chỉ là bản lĩnh lớn một chút thôi sao? Thật sự tốt hơn chỗ nào chứ!" Trần Phương liên tục trào phúng.
"Ha...." Bạch Vi hơi hơi cong khóe miệng, xoay người tránh ra, không biết vì sao, cô lại rất thích nhìn người tự tìm đường chết, cảm giác thật sự rất tuyệt!
Sau đó, Lê An An liếc mắt nhìn Bạch Vi một cái, cắn răng một cái liền thả đám thôn dân kia đi, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi thật sâu, giống như hoàn thành một nghi thức thần thành vậy, đám người Trần Phương cũng nở nụ cười theo.
Nhưng Lê An An còn chưa thỏa mãn, cô ta lại lấy một vài thức ăn trong cặp của mình ra đặt đến trước mặt đám người kia, cả người đều tản ra hào quang của thánh mẫu Maria, "Nếu mọi người đói bụng, nơi này của tôi còn có chút thức ăn, cho mọi người ăn đấy, đồng đội của tôi cũng có rất nhiều thức ăn, bọn họ..."
Lê An An chờ mong quay đầu nhìn về phía đám người Trần Phương, lại thấy bọn họ thế nhưng ôm chặt ba lô, lui về sau mấy bước, một bộ làm như không thấy.
"Phương, nếu chúng ta không bao lâu là tới căn cứ phương Bắc, thức ăn nhiều như vậy, nếu cô có dư chừng nào..."
"Không có!" Không đợi Lê An An nói cho hết lời, Trần Phương liền mở miệng đánh gãy lời cô ta, sau đó lại tận tình khuyên bảo khuyên nhủ, "An An, tôi biết cô lòng dạ tốt, nhưng thức ăn này, bản thân chúng ta còn ăn không đủ no đấy, sao có thể cho người khác, đám phụ nữ chúng ta còn có thể kiếm ra thức ăn, đám đàn ông bọn họ sao có thể chết đói được, ai biết đến căn cứ phía Bắc sẽ có tình huống gì, mặc kệ như thế nào, tôi cũng phải để lại chút đồ phòng thân!"
"Đúng vậy, đúng vậy." Người khác không ngừng phụ họa.
Vừa thấy biểu hiện này của bọn họ, trong mắt Lê An An hiện lên một ánh sáng tối lướt qua thật nhanh, sau đó lại lộ ra biểu tình khó xử, "Mọi người... Vì sao chứ? Rõ ràng người ta đáng thương đến vậy..."
Cũng mặc Lê An An nói thế nào, đám đồng đội kia của cô ta đều không có chút dao động, trái lại đám thôn dân kia đều lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, hẳn là bị tình huống trước mắt làm khiếp sợ rồi. Đừng nói là bọn họ, ngay cả Cố Thời cũng đều cảm thấy có chút mộng ảo đấy có được không? Trên đời này lại có người đối xử như thế với đám cướp muốn cướp đồ của mình, anh cảm giác tam quan đều bị đánh đến lắc lư.
Rồi sau đó, Lê An An chuyển hướng ánh mắt về phía Bạch Vi, Bạch Vi làm bộ như nghe không hiểu, cứng rắn chèn ép mấy lời Lê An An chuẩn bị nói xuống lại cổ.
Trần Phương thấy Lê An An hy vọng nhìn Bạch Vi, lúc ấy liền châm chọc khiêu khích, "Người ta ấy à, cũng là ác độc, bản thân ôm đồ đến mốc meo, cũng không nguyện ý lấy ra cứu tế người khác, so sánh với An An thật đúng là khác biệt như trời với đất luôn á!"
"Phương, đừng nói nữa..." Lâm Đóa kéo ống tay áo cô ta khuyên nhủ.
"Tôi nói một chút cũng không được sao? Rốt cuộc cô đứng về phía nào hả?" Trần Phương liếc mắt.
Bạch Vi vẫn mắt điếc tai ngơ như cũ.
Sau đó bọn họ nghỉ ngơi gần thôn Kiều Khẩu một chút lại tiếp tục đi, giống như kịch tình miêu tả, đám thôn dân kia quả nhiên đi theo sau, dường như cũng là muốn đi căn cứ phía Bắc.
Nhưng Bạch Vi lại không hề thấy bóng dáng tên tọc trưởng răng hô kia đâu, nghĩ đến hẳn là đám người này vứt bỏ lão rồi, về phần mẹ già con thơ trong miệng gã kia, Bạch Vi ngay cả dấu chấm câu cũng éo tin, đúng là lời gì cũng có thể nói mà!
Chỉ là làm Bạch Vi quan tâm nhất chính là trên lưng mỗi người bọn họ đều có một túi vải trắng hơi vàng, hương bị của nó, khiến Bạch Vi không tự giác nhíu mày, nếu suy đoán của cô là thật, đám người này chỉ sợ chết một vạn lần cũng không đủ!
Nhưng Lê An An thấy bọn họ đi theo cũng cực kỳ cao hứng, thường xuyên chủ động nói chuyện với bọn họ, quan tâm bọn họ ăn, mặc, đi, ở thế nào, thái độ thiết tha đến mức làm người giận sôi.
Chính là thứ gọi là, chuyện khác thường tất cả điều mờ ám, lòng cảnh giác của Bạch Vi dâng đến điểm tối cao.
Qủa nhiên, sau giờ cơm chiều, đúng là đêm Lê An An cùng Lộ Húc gác đêm, Bạch Vi nhìn thấy đám người TRần Phương đều hôn mê bất tỉnh, Bạch Vi cùng Cố Thời luôn cách nhóm người này khá xa, sau khi ngửi thấy một mùi hương làm người choáng váng, liền lập tức nắm tay Cố Thời, truyền linh khí qua, sau đó lại ngầm đưa cho anh một ánh mắt, hai người cũng hôn mê bất tỉnh.
"Người không có lòng tốt thì nên chết..."
Bạch Vi đang dần dần nhắm mắt lại đột nhiên nghe thấy một tiếng thì thầm như vậy, giọng nói kia không phải Lê An An thì còn có thể là ai?
"Bạch Vi, cô quá đáng lắm rồi..." Thấy lão trưởng thôn ngã trên mặt đất không biết trời trăng, Lê An An hoảng sợ, khiển trách nhìn về phía Bạch Vi, thở phì phò nói. Người ta nhiều tuổi vậy rồi, sao Bạch Vi có thể một lời không hợp liền chặt đứt một bàn tay của người ta chứ, thật sự quá đáng lắm luôn á! Nhưng là chưa nói dứt lời, đã bị toàn thể thôn dân thôn Kiều Khẩu vả mặt.
"A, thôn trưởng đau đến ngất đi rồi, chúng ta cùng tiến lên, bắt đám nhãi ranh này về, nhốt trong hầm hai ngày, xem có thu thập bọn họ hay không! Chờ thôn trưởng tỉnh lại chúng ta một người một đứa, lưu trữ ả kia cho thôn trưởng!" Người nói chuyện chỉ vào Bạch Vi, hung ác nói, "Chờ thôn trưởng hưởng dụng trước, lại chậm rãi dày vò chết ả, xem cô ta còn hoàng hoành được hay không! Lên!"
Thấy thế, Bạch Vi quay đầu mỉm cười với Lê An An đang chơi trò tắc kè đổi màu, lại quay đầu lại, sắc mặt dần dần lạnh xuống, cũng phải xem các người có mạng để hưởng dụng hay không đã! Lê An An cô thương tiếc những người này như vậy trăm ngàn đừng có ra tay nha, nếu không thì rất không phù hợp vai thánh mẫu đâu đó!
Nghĩ xong Bạch Vi liền trực tiếp vọt vào trong đám thôn dân kia, cũng không lấy dao ra, dù sao mùi máu tươi quá nồng ngược lại sẽ dẫn zombie đến, đến lúc đó bị bao vây sẽ rất mệt, hơn nữa những người này còn có tác dụng khác. Bạch Vi cũng tuyệt đối không cho những người này dễ chịu, chuyên môn tìm vài vị trí đặc biệt để đánh. Những vị trí kia không có tác dụng gì, chính là đau, mặc dù là người ý chí mạnh mẽ đến nhường nào cũng không có cách nào chịu đựng được. Cho nên nơi Bạch Vi lướt qua, những người đó trên căn bản đều đau đến sắc mặt trắng bệch lăn lộn trên mặt đất, ngay cả kêu rên cũng không phát ra được.
Mà đám người Trần Phương cũng rất ra lực, dù sao đám người kia đa số nữ đều là bạn học cùng hội quán võ thuật với Lộ Húc, công phu trên tay cũng không tệ, trừ bỏ vài người thất thế, trên cơ bản đều thu thập đám thôn dân kia.
Bạch Vi cảm thán, kia rốt cuộc là dạng võ quán gì nhỉ, trừ cô gái Lâm Đóa kia còn bình thường một chút, toàn bộ đều kỳ dị!
Trái lại bên phía Lê An An lại rất khôi hài, cô ta giống như bệnh thần kinh vậy, dường như thật sự không muốn ra tay đối phó với đám thôn dân mà trong mắt cô ta chính là cơ cực đáng thương kia, trừ bỏ trốn tránh cũng chỉ dựa vào Lộ Húc cứu, mặc dù có ra tay, cũng chỉ thả một vài ngọn lửa nhỏ. Điều này khiến Bạch Vi không khỏi nghĩ đến, nhớ rõ trước đó lúc ở biệt thự, người phụ nữ này chưa từng dùng được dị năng, trên cơ bản chỉ có đùng dể dọa người, không ngờ trôi qua mấy tháng, thế nhưng không hề có chút tiến bộ nào. Xem ra tất cả tâm tư của cô ta đều đặt trên lòng thánh mẫu rồi, thật đúng là thánh mẫu trăm năm khó gặp mà! Lộ Húc kia chắc không phải vì điểm kia mà khăng khăng một mực với cô ta đấy chứ?
Nhưng mặc kệ Lê An An không đành lòng thế nào, đám thôn dân kia vẫn là bị đám người Bạch Vi xử lý, xếp thành một đống, rầm rì, giống như cực kỳ đau đớn.
Lúc sau đám thôn dân kia cũng biết mình chọc phải tổ ong vò vẽ, không ngờ tới đám phụ nữ này lại mạnh như vậy, hoàn toàn khác với đám người chỉ biết khóc lóc bọn họ bắt được trước đó, bọn họ quả thật xem nhầm rồi. Phải biết rằng người thôn Kiều Khẩu có teher sống đến bây giờ đều dựa vào đôi mắt tinh, một khi thấy đàn ông trong đội ngũ vượt qua bảy người, sẽ tuyệt đối trốn hết vào trong hầm, tránh đi, chờ những người đó nghỉ ngơi tốt rời đi, bọn họ mới trở ra. Mà một khi thấy trong đội ngũ đàn ông udowis bảy người, đội ngũ kia sẽ gặp phải tai ương, đoạt đồ chỉ xem là việc nhỏ, phụ nữ khẳng định phải để lại hưởng dụng, nếu thật sự đói đến hoảng, thịt người bọn họ cũng sẽ ăn. Trừ thôn dân thôn Kiều Khẩu, người bên ngoài sẽ không bao giờ biết thì ra bọn họ đã từng nếm loại thịt này, đừng nói hương vị thật đúng là không tệ, càng ăn lại càng nghiện!
Đúng lúc này, người đàn ông trước đó mở miệng muốn giày vò chết Bạch Vi kia lúc này sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, vừa rồi gã cũng được Bạch Vi săn sóc không ít, bây giờ ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn, nhưng vẫn là thân tàn chí kiên nhìn đám người Bạch Vi, "Van cầu mấy người, van cầu mấy người thả chúng tôi đi, chúng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ, tận thế quá khó khăn, lương thực dự trữ cũng đã hết sạch, bây giờ chỉ có teher dựa vào cướp bóc vài đội ngũ nhỏ bên đường sống tạm, có thể tiếp tục sống ai mà muốn làm loai chuyện này chứ, van cầu mấy người thả chúng tôi đi, nơi này của chúng tôi ai cũng đều có mẹ già con thơ, trong nhà chỉ toàn dựa vào chúng tôi, van cầu mấy người! Vừa rồi... Vừa rồi chngs tôi cũng chỉ là muốn giả vờ hù dọa mấy người một chút, đoạt chút lương thực mà thôi, chúng tôi đều là nông dân, sao có thể làm mấy chuyện này được chứ, tay thôn trưởng đều bị mấy người chặt đứt rồi, sợ là sau này sống không nổi nữa, mấy người cũng nên bớt giận rồi, xin hãy thả chúng tôi..."
"Đúng vậy, đúng vậy, thả chúng tôi đi, mọi người đều khó khăn cả, van cầu mấy người, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ...."
Tiếng cầu xin liên tiếp van lên, thậm chí có mấy người đàn ông bị dây thường cột cũng miễn cưỡng chống đỡ người dập đầu với bọn họ, đường nhiên, hướng dập đầu chủ yếu là về phía Bạch Vi, bọn họ nghĩ nhóm người này hẳn là do Bạch Vi thực lực mạnh mẽ dẫn đầu.
Rồi sau đó, người dập đầu ngày càng nhiều, mỗi người đều tràn đầy thành ý, tiếng dập đầu "Bộp bộp" rung động, nghe đến da đầu có chút đau.
Nhưng Bạch Vi cũng chỉ ôm cánh tay, ung dung nhìn bọn họ, đúng là nên dập đầu, nhưng không phải về phía cô, mà là với những người vô tội đã chết kia. Bây giờ thành khẩn như vậy, nếu trái lại là bọn họ là người bih bắt, chỉ sợ cũng đổi thành sắc mặt khác rồi. Cô quá rõ ràng tâm tính của những người này, tận thế không có tác dụng gì với họ, liền đào tạo bọn họ thành một đống ảnh đế Oscar, không thấy được lúc quỳ cầu xin, ánh mắt đám đàn ông kia đều mang theo nước mắt đó sao, tục ngữ nói, nam nhi có lệ không dễ rơi, chính là chưa tới chỗ đau đớn mà thôi, cũng thật lợi hại quá rồi! Xin đừng vũ nhục thanh danh nông dân của người ta nữa!
Nhưng là Bạch Vi còn chưa nói cái gì, Lê An An liền đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe, bộ dáng dường như cực kỳ không đành lòng, quay đầu nhìn về phía Bạch Vi, "Bạch Vi, thả bọn họ đi có được không? Tận thế đến mọi người đều không dễ dàng, nếu không đang sống thật tốt có ai muốn đi cướp bóc chứ? Nếu không phải thật sự ăn không đủ no, ai mà nguyện ý phạm tội chứ? Chúng ta nên đổi vị trí mà suy nghĩ một chút, đứng ở góc độ của bọn họ mà suy nghĩ một chút, thật ra nếu đổi lại là cô, nói không chừng cũng sẽ cướp bóc, không phải sao? Nếu là chuyện mỗi người đều có thể làm, sao chúng ta phải truy cứu chỉ trích bọn họ chứ? Ngay lúc này đây, Bạch Vi, xin hãy mở rộng tấm lòng cô một chút, có được không? Van cầu cô..."
Nghe lời Lê An An nói, giống như Bạch Vi là một người tội ác đầy trời vậy, xin cô hãy thiện lương, người phụ nữ này thật sự là dùng hết sinh mạng để bôi đen cô mà, mỗi một câu đều đẩy cô đến điểm cao nhất của đạo đức, đáng tiếc, Bạch Vi sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng!
Mà đám thôn dân kia giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, bắt đầu sống chết dập đầu với thánh mẫu mềm lòng Lê An An, "Người đẹp, van cầu cô cứu chúng tôi, chúng tôi đều là bất đắc dĩ, người đẹp, cô chính là quan âm bồ tát tái thế, van cầu cô..."
"Bạch Vi..." Nước mắt của Lê An An đảo quanh nơi hốc mắt, cả người đều có vẻ cực kỳ đáng thương, mà tên bạn trai bên cạnh cô ta lại bắt đầu thèm đánh, xem ra lần trước đánh một trận vẫn còn chưa phục!
Chỉ là Bạch Vi cũng thật buồn cười, đám người này từ lúc nào đến lượt cô làm chủ chứ, Lê An An một bộ dáng hoàn toàn nghe theo ý kiến của cô, cũng là rất có ý tứ!
"An An, cô nói với cô ta làm gì?" Trần Phương nhìn không được, đứng dậy, "Người phụ nữ kia không có tim, cô nói với cô ta thì có tác dụng gì? Nhóm người này đáng thương như vậy, cô muốn thả hay bắt lại thì tùy, chúng ta làm việc vì sao còn phải xem sắc mặt của cô ta chứ, không phải chỉ là bản lĩnh lớn một chút thôi sao? Thật sự tốt hơn chỗ nào chứ!" Trần Phương liên tục trào phúng.
"Ha...." Bạch Vi hơi hơi cong khóe miệng, xoay người tránh ra, không biết vì sao, cô lại rất thích nhìn người tự tìm đường chết, cảm giác thật sự rất tuyệt!
Sau đó, Lê An An liếc mắt nhìn Bạch Vi một cái, cắn răng một cái liền thả đám thôn dân kia đi, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi thật sâu, giống như hoàn thành một nghi thức thần thành vậy, đám người Trần Phương cũng nở nụ cười theo.
Nhưng Lê An An còn chưa thỏa mãn, cô ta lại lấy một vài thức ăn trong cặp của mình ra đặt đến trước mặt đám người kia, cả người đều tản ra hào quang của thánh mẫu Maria, "Nếu mọi người đói bụng, nơi này của tôi còn có chút thức ăn, cho mọi người ăn đấy, đồng đội của tôi cũng có rất nhiều thức ăn, bọn họ..."
Lê An An chờ mong quay đầu nhìn về phía đám người Trần Phương, lại thấy bọn họ thế nhưng ôm chặt ba lô, lui về sau mấy bước, một bộ làm như không thấy.
"Phương, nếu chúng ta không bao lâu là tới căn cứ phương Bắc, thức ăn nhiều như vậy, nếu cô có dư chừng nào..."
"Không có!" Không đợi Lê An An nói cho hết lời, Trần Phương liền mở miệng đánh gãy lời cô ta, sau đó lại tận tình khuyên bảo khuyên nhủ, "An An, tôi biết cô lòng dạ tốt, nhưng thức ăn này, bản thân chúng ta còn ăn không đủ no đấy, sao có thể cho người khác, đám phụ nữ chúng ta còn có thể kiếm ra thức ăn, đám đàn ông bọn họ sao có thể chết đói được, ai biết đến căn cứ phía Bắc sẽ có tình huống gì, mặc kệ như thế nào, tôi cũng phải để lại chút đồ phòng thân!"
"Đúng vậy, đúng vậy." Người khác không ngừng phụ họa.
Vừa thấy biểu hiện này của bọn họ, trong mắt Lê An An hiện lên một ánh sáng tối lướt qua thật nhanh, sau đó lại lộ ra biểu tình khó xử, "Mọi người... Vì sao chứ? Rõ ràng người ta đáng thương đến vậy..."
Cũng mặc Lê An An nói thế nào, đám đồng đội kia của cô ta đều không có chút dao động, trái lại đám thôn dân kia đều lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, hẳn là bị tình huống trước mắt làm khiếp sợ rồi. Đừng nói là bọn họ, ngay cả Cố Thời cũng đều cảm thấy có chút mộng ảo đấy có được không? Trên đời này lại có người đối xử như thế với đám cướp muốn cướp đồ của mình, anh cảm giác tam quan đều bị đánh đến lắc lư.
Rồi sau đó, Lê An An chuyển hướng ánh mắt về phía Bạch Vi, Bạch Vi làm bộ như nghe không hiểu, cứng rắn chèn ép mấy lời Lê An An chuẩn bị nói xuống lại cổ.
Trần Phương thấy Lê An An hy vọng nhìn Bạch Vi, lúc ấy liền châm chọc khiêu khích, "Người ta ấy à, cũng là ác độc, bản thân ôm đồ đến mốc meo, cũng không nguyện ý lấy ra cứu tế người khác, so sánh với An An thật đúng là khác biệt như trời với đất luôn á!"
"Phương, đừng nói nữa..." Lâm Đóa kéo ống tay áo cô ta khuyên nhủ.
"Tôi nói một chút cũng không được sao? Rốt cuộc cô đứng về phía nào hả?" Trần Phương liếc mắt.
Bạch Vi vẫn mắt điếc tai ngơ như cũ.
Sau đó bọn họ nghỉ ngơi gần thôn Kiều Khẩu một chút lại tiếp tục đi, giống như kịch tình miêu tả, đám thôn dân kia quả nhiên đi theo sau, dường như cũng là muốn đi căn cứ phía Bắc.
Nhưng Bạch Vi lại không hề thấy bóng dáng tên tọc trưởng răng hô kia đâu, nghĩ đến hẳn là đám người này vứt bỏ lão rồi, về phần mẹ già con thơ trong miệng gã kia, Bạch Vi ngay cả dấu chấm câu cũng éo tin, đúng là lời gì cũng có thể nói mà!
Chỉ là làm Bạch Vi quan tâm nhất chính là trên lưng mỗi người bọn họ đều có một túi vải trắng hơi vàng, hương bị của nó, khiến Bạch Vi không tự giác nhíu mày, nếu suy đoán của cô là thật, đám người này chỉ sợ chết một vạn lần cũng không đủ!
Nhưng Lê An An thấy bọn họ đi theo cũng cực kỳ cao hứng, thường xuyên chủ động nói chuyện với bọn họ, quan tâm bọn họ ăn, mặc, đi, ở thế nào, thái độ thiết tha đến mức làm người giận sôi.
Chính là thứ gọi là, chuyện khác thường tất cả điều mờ ám, lòng cảnh giác của Bạch Vi dâng đến điểm tối cao.
Qủa nhiên, sau giờ cơm chiều, đúng là đêm Lê An An cùng Lộ Húc gác đêm, Bạch Vi nhìn thấy đám người TRần Phương đều hôn mê bất tỉnh, Bạch Vi cùng Cố Thời luôn cách nhóm người này khá xa, sau khi ngửi thấy một mùi hương làm người choáng váng, liền lập tức nắm tay Cố Thời, truyền linh khí qua, sau đó lại ngầm đưa cho anh một ánh mắt, hai người cũng hôn mê bất tỉnh.
"Người không có lòng tốt thì nên chết..."
Bạch Vi đang dần dần nhắm mắt lại đột nhiên nghe thấy một tiếng thì thầm như vậy, giọng nói kia không phải Lê An An thì còn có thể là ai?
Danh sách chương