Tiếng bước chân dồn dập, Huân Bạc gấp gáp trở về căn phòng nhốt cô gái nhỏ, lính gác ở ngoài nhìn thấy liền cúi đầu nghiêm trang chào hắn.
Hai chân thẳng tắp trong một lúc đột ngột chửng lại, trong đầu ong ong lời khuyên nhũ của mẹ hắn, làm nội tâm có phần xáo trộn, chưa vội bước vào.
Hắn hướng mắt trầm mặc trước cửa, vẻ ngoài lạnh lùng khiến lính gác có chút rụt rè cúi mặt, trộm quan sát biểu cảm.
- Hoa Ly, phải chăng thực sự nhưng những gì mẹ nói...
Trịnh Ý nói không sai, tự bản thân hắn cũng rõ đều đó, nhưng bản tính hắn cố chấp, tuyệt đối không cho người khác làm trái ý hắn. Bất kể Hoa Ly tự nguyện hay bắt ép, yêu hay không yêu thì cả cuộc đời này cô không bao giờ được phép rời xa hắn.
Bố của hắn vì yêu chết trong ấm ức, còn hắn nhất định không định vào con đường tan vỡ của họ, phải chứng minh cho mẹ hắn thấy, Hoa Ly ở bên cạnh hắn mới có được hạnh phúc.
Sau một hồi đấu tranh tâm lý, hắn dứt khoát mở cửa đi vào, cửa sổ mở toang lọt vào ngay tầm mắt, trong lòng lập tức dấy lên tia suy nghĩ.
"Hoa Ly!"
Hắn gấp gáp gọi, khẩn trương chạy vào trong xem xét, chiếc giường trống quơ, từ phòng tắm ra đến ban công đều không thấy người.
Cô gái nhỏ đã bỏ trốn, hắn cũng không hoảng, ảm đạm "chật" lên một tiếng rít qua kẽ răng, sắc mặt bao phủ một màu tối đen hệt như đêm không trăng của đêm nay.
Huân Bạc bình tĩnh đứng từ cửa sổ nhìn ra bốn phía tường thành vững chắc và rừng cây um tùm.
Bên ngoài khá tối, lính gác lại thưa thớt, quả thật rất tiện cho kẻ khác bỏ trốn. Nhưng, đây là địa bàn của hắn, địa bàn của một Thống Đốc chứ không phải của một người dân bình thường, vào được nhưng chưa chắc ra được, tuy thưa mà khó thoát.
Hoa Ly có chạy đằng trời cũng không vượt qua tầm kiểm soát của hắn, không cần phải vội cho lính lùng sục.
Hắn bình tĩnh ra ngoài, hướng mắt sát khí vào lính gác không nói, quay sang người đàn ông cao tuổi đang cúi đầu, giọng lạnh lùng nói.
"Hưu An, lấy nỏ đến cho tôi."
"Vâng, Thống Đốc!"
Hưu An nhất nhất nhận lệnh bất di bất dịch, không tò mò, không nhiều lời, nhìn sắc mặt đen kịt của hắn ông tự biết, sải chân bình tĩnh tự bước tới phòng vũ khí lấy ngay cây nọ và vài mũi tên bọc thép sắt nhọn.
Rất nhanh, Hưu An quay lại hai tên kính cẩn dâng lên món đồ, hắn cầm chắc cây nỏ giơ cao ngắm nghía, những mũi tên trong tay hắn lóe lên thứ ánh sáng bạc bạc chói mắt.
Đột nhiên, hắn lại đặt những mũi tên về lại tay Hưu An, chậm rãi yêu cầu.
"Lấy một mũi, chọn mũi nào vừa nhỏ vừa mòn ít gây đau đớn!"
"Vâng."
Hưu An không nói nhiều liền làm theo lời hắn, mấy phút sau lại đem đến một mũi tên nhỏ, phần mũi nhọn có phần tù hơn, ít sắc bén.
Hắn hài lòng cầm lấy mũi tên, cùng với vài người lính đi vào rừng cây ngoài cổng dinh thự.
Vì tính cách hắn biệt lập có phần cổ quái nên ở ngoài không cho mở nhiều đèn, nhưng hiện giờ hắn buộc phải phát sáng cả khu để bắt con mồi.
Cả khu vực to lớn được chiếu rọi, sáng rực như ban ngày, Hoa Ly liền hoảng hồn, xoay đầu đã nhìn thấy bóng người từ đằng xa tiến tới.
- Huân Bạc !
Cô chắc chắn đó là hắn, còn có thêm vài người đi sau hắn, khí thế xâm lược làm người ta phát run, hai chân mảnh khảnh lùi bước không ngừng, đến mức vấp ngã.
Vội vàng quay đầu nhìn ra phía trước, chỉ còn một tí nữa tới bờ rào để leo ra ngoài, không ngờ cô lại bị hắn phát hiện.
Ánh đèn sáng quắc rọi thấu đến từng ngọn cây ngọn cỏ, bóng cô gái động đậy bên dưới lọt vào tầm mắt hắn.
"Hoa Ly!"
Thanh âm âm u hữu lực văng vẳng, Hoa Ly rúng mình, đầu óc hoảng loạn, cô sợ thất kinh đứng lên cắm đầu chạy, mặc cho ở phía sau có gì cũng không dám quay đầu lại.
Huân Bạc không cho người bao vây cô, cũng không cho lính ở phía trước cản cô lại, hắn bình tĩnh bỏ mũi tên vào nỏ, căng dây giơ cao nhắm chuẩn hướng.
Cô gái nhỏ còn đang chạy bạt mạng, bất thình lình thanh âm lưu loát bén nhọn vút tới, một mũi tên xuyên tới đâm trúng vào bắp chân bên phải.
"Áaaaaaaaaa...."
Hoa Ly kêu lên thất thanh, ngã nhào ra phía trước, nước mắt nước mũi nước miếng điều túa ra, bắp chân đau đớn đến tận xương tủy. Cô quay đầu mũi tên cắm thẳng vào da thịt mềm yếu đập vào mắt.
Máu tươi chảy ồ ạt, chưa gì đã nhuộm đỏ nước da trắng tinh của cô, toàn thân hứng chịu cơn đau đến tê dại chưa từng có, chỉ cần động đậy thì mũi nhọn đang nằm trong thịt sẽ thêm đâm sâu, khó khăn không thể đứng dậy.
"Cứu tôi với..."
Cô kêu khóc đáng thương, cầu cũng chẳng ai cứu, đám người chẳng mấy chốc đã đến gần. Hắn cầm nỏ gác lên vai ngạo nghễ nhìn cô bằng ánh mắt khinh khi người hạ đẳng.
Có nằm mơ cũng không thể ngờ hắn lại tàn độc với Hoa Ly đến thế, sẵn sàng dùng tên bắn rách da thịt chỉ để cô không thể chạy được nữa.
Hoa Ly còn chút ý thức, đau đớn ôm lấy chân, cố lắm lùi người được vài gang tay.
Huân Bạc ung dung tiến đến cạnh cô, tiện tay đưa nỏ cho lính cầm, khụy người tiện tay túm cả tóc cô.
Người yếu thế không thể chống đối, cô duỗi tay kẹp chặt tay to của hắn, toàn thân đều đau đớn, cả đầu cũng bị nắm đến đau rát, tưởng tượng như một mảng da đầu của cô sắp bị hắn kéo ra.
"Hoa Ly, tôi đã nói em đừng trốn mà!
Sao lại không ngoan ngoãn thế kia? Nhìn đi, em chọc giận tôi rồi đấy!"
Bắp chân tội nghiệp bất chợt bị hắn bóp mạnh, máu chảy chan hòa từ lỗ mũi tên, Hoa Ly đau điếng người lên, co rút toàn thân, đồng tử tối tăm thu lại, ngửa cổ thở hổn hển.
Bao nhiêu cơn đau đều ập đến cùng một lúc khiến cô choáng váng, xây xẩm mặt mày, há miệng kêu van.
"Đau quá...đừng..."
Hắn thả tay ra khỏi tóc cô, bóp lấy gương mặt không còn một giọt máu, cay nghiệt nói.
"Biết đau mà dám bỏ trốn sao? Em xem lời nói của tôi là không khí à?"
"Đừng...đau quá...hức..."
Nước mắt vòng quanh khóc loạn, Hoa Ly rời cằm tinh tế ra khỏi tay, mất mát luyến tiếc.
Cô ôm lấy chân mình không còn thiết nghe được lời hắn nói, đau đến cùng cực, bắp chân chưa gì đã sưng lên, máu cứ chảy không ngừng.
Ánh mắt đầy sát khí của hắn hướng vào thân thể yêu ớt khiến tay chân cô toang muốn chạy trốn trong vô lực.
Hắn luồn tay bòng cô lên, giọt máu đỏ tươi nhiễu như giọt mưa xuống lớp đất cát, dưới ánh đèn sáng chói Hoa Ly không còn sức phản kháng dựa vào thân to lớn, mặc hắn đưa cô về nơi giam giữ.
Hai chân thẳng tắp trong một lúc đột ngột chửng lại, trong đầu ong ong lời khuyên nhũ của mẹ hắn, làm nội tâm có phần xáo trộn, chưa vội bước vào.
Hắn hướng mắt trầm mặc trước cửa, vẻ ngoài lạnh lùng khiến lính gác có chút rụt rè cúi mặt, trộm quan sát biểu cảm.
- Hoa Ly, phải chăng thực sự nhưng những gì mẹ nói...
Trịnh Ý nói không sai, tự bản thân hắn cũng rõ đều đó, nhưng bản tính hắn cố chấp, tuyệt đối không cho người khác làm trái ý hắn. Bất kể Hoa Ly tự nguyện hay bắt ép, yêu hay không yêu thì cả cuộc đời này cô không bao giờ được phép rời xa hắn.
Bố của hắn vì yêu chết trong ấm ức, còn hắn nhất định không định vào con đường tan vỡ của họ, phải chứng minh cho mẹ hắn thấy, Hoa Ly ở bên cạnh hắn mới có được hạnh phúc.
Sau một hồi đấu tranh tâm lý, hắn dứt khoát mở cửa đi vào, cửa sổ mở toang lọt vào ngay tầm mắt, trong lòng lập tức dấy lên tia suy nghĩ.
"Hoa Ly!"
Hắn gấp gáp gọi, khẩn trương chạy vào trong xem xét, chiếc giường trống quơ, từ phòng tắm ra đến ban công đều không thấy người.
Cô gái nhỏ đã bỏ trốn, hắn cũng không hoảng, ảm đạm "chật" lên một tiếng rít qua kẽ răng, sắc mặt bao phủ một màu tối đen hệt như đêm không trăng của đêm nay.
Huân Bạc bình tĩnh đứng từ cửa sổ nhìn ra bốn phía tường thành vững chắc và rừng cây um tùm.
Bên ngoài khá tối, lính gác lại thưa thớt, quả thật rất tiện cho kẻ khác bỏ trốn. Nhưng, đây là địa bàn của hắn, địa bàn của một Thống Đốc chứ không phải của một người dân bình thường, vào được nhưng chưa chắc ra được, tuy thưa mà khó thoát.
Hoa Ly có chạy đằng trời cũng không vượt qua tầm kiểm soát của hắn, không cần phải vội cho lính lùng sục.
Hắn bình tĩnh ra ngoài, hướng mắt sát khí vào lính gác không nói, quay sang người đàn ông cao tuổi đang cúi đầu, giọng lạnh lùng nói.
"Hưu An, lấy nỏ đến cho tôi."
"Vâng, Thống Đốc!"
Hưu An nhất nhất nhận lệnh bất di bất dịch, không tò mò, không nhiều lời, nhìn sắc mặt đen kịt của hắn ông tự biết, sải chân bình tĩnh tự bước tới phòng vũ khí lấy ngay cây nọ và vài mũi tên bọc thép sắt nhọn.
Rất nhanh, Hưu An quay lại hai tên kính cẩn dâng lên món đồ, hắn cầm chắc cây nỏ giơ cao ngắm nghía, những mũi tên trong tay hắn lóe lên thứ ánh sáng bạc bạc chói mắt.
Đột nhiên, hắn lại đặt những mũi tên về lại tay Hưu An, chậm rãi yêu cầu.
"Lấy một mũi, chọn mũi nào vừa nhỏ vừa mòn ít gây đau đớn!"
"Vâng."
Hưu An không nói nhiều liền làm theo lời hắn, mấy phút sau lại đem đến một mũi tên nhỏ, phần mũi nhọn có phần tù hơn, ít sắc bén.
Hắn hài lòng cầm lấy mũi tên, cùng với vài người lính đi vào rừng cây ngoài cổng dinh thự.
Vì tính cách hắn biệt lập có phần cổ quái nên ở ngoài không cho mở nhiều đèn, nhưng hiện giờ hắn buộc phải phát sáng cả khu để bắt con mồi.
Cả khu vực to lớn được chiếu rọi, sáng rực như ban ngày, Hoa Ly liền hoảng hồn, xoay đầu đã nhìn thấy bóng người từ đằng xa tiến tới.
- Huân Bạc !
Cô chắc chắn đó là hắn, còn có thêm vài người đi sau hắn, khí thế xâm lược làm người ta phát run, hai chân mảnh khảnh lùi bước không ngừng, đến mức vấp ngã.
Vội vàng quay đầu nhìn ra phía trước, chỉ còn một tí nữa tới bờ rào để leo ra ngoài, không ngờ cô lại bị hắn phát hiện.
Ánh đèn sáng quắc rọi thấu đến từng ngọn cây ngọn cỏ, bóng cô gái động đậy bên dưới lọt vào tầm mắt hắn.
"Hoa Ly!"
Thanh âm âm u hữu lực văng vẳng, Hoa Ly rúng mình, đầu óc hoảng loạn, cô sợ thất kinh đứng lên cắm đầu chạy, mặc cho ở phía sau có gì cũng không dám quay đầu lại.
Huân Bạc không cho người bao vây cô, cũng không cho lính ở phía trước cản cô lại, hắn bình tĩnh bỏ mũi tên vào nỏ, căng dây giơ cao nhắm chuẩn hướng.
Cô gái nhỏ còn đang chạy bạt mạng, bất thình lình thanh âm lưu loát bén nhọn vút tới, một mũi tên xuyên tới đâm trúng vào bắp chân bên phải.
"Áaaaaaaaaa...."
Hoa Ly kêu lên thất thanh, ngã nhào ra phía trước, nước mắt nước mũi nước miếng điều túa ra, bắp chân đau đớn đến tận xương tủy. Cô quay đầu mũi tên cắm thẳng vào da thịt mềm yếu đập vào mắt.
Máu tươi chảy ồ ạt, chưa gì đã nhuộm đỏ nước da trắng tinh của cô, toàn thân hứng chịu cơn đau đến tê dại chưa từng có, chỉ cần động đậy thì mũi nhọn đang nằm trong thịt sẽ thêm đâm sâu, khó khăn không thể đứng dậy.
"Cứu tôi với..."
Cô kêu khóc đáng thương, cầu cũng chẳng ai cứu, đám người chẳng mấy chốc đã đến gần. Hắn cầm nỏ gác lên vai ngạo nghễ nhìn cô bằng ánh mắt khinh khi người hạ đẳng.
Có nằm mơ cũng không thể ngờ hắn lại tàn độc với Hoa Ly đến thế, sẵn sàng dùng tên bắn rách da thịt chỉ để cô không thể chạy được nữa.
Hoa Ly còn chút ý thức, đau đớn ôm lấy chân, cố lắm lùi người được vài gang tay.
Huân Bạc ung dung tiến đến cạnh cô, tiện tay đưa nỏ cho lính cầm, khụy người tiện tay túm cả tóc cô.
Người yếu thế không thể chống đối, cô duỗi tay kẹp chặt tay to của hắn, toàn thân đều đau đớn, cả đầu cũng bị nắm đến đau rát, tưởng tượng như một mảng da đầu của cô sắp bị hắn kéo ra.
"Hoa Ly, tôi đã nói em đừng trốn mà!
Sao lại không ngoan ngoãn thế kia? Nhìn đi, em chọc giận tôi rồi đấy!"
Bắp chân tội nghiệp bất chợt bị hắn bóp mạnh, máu chảy chan hòa từ lỗ mũi tên, Hoa Ly đau điếng người lên, co rút toàn thân, đồng tử tối tăm thu lại, ngửa cổ thở hổn hển.
Bao nhiêu cơn đau đều ập đến cùng một lúc khiến cô choáng váng, xây xẩm mặt mày, há miệng kêu van.
"Đau quá...đừng..."
Hắn thả tay ra khỏi tóc cô, bóp lấy gương mặt không còn một giọt máu, cay nghiệt nói.
"Biết đau mà dám bỏ trốn sao? Em xem lời nói của tôi là không khí à?"
"Đừng...đau quá...hức..."
Nước mắt vòng quanh khóc loạn, Hoa Ly rời cằm tinh tế ra khỏi tay, mất mát luyến tiếc.
Cô ôm lấy chân mình không còn thiết nghe được lời hắn nói, đau đến cùng cực, bắp chân chưa gì đã sưng lên, máu cứ chảy không ngừng.
Ánh mắt đầy sát khí của hắn hướng vào thân thể yêu ớt khiến tay chân cô toang muốn chạy trốn trong vô lực.
Hắn luồn tay bòng cô lên, giọt máu đỏ tươi nhiễu như giọt mưa xuống lớp đất cát, dưới ánh đèn sáng chói Hoa Ly không còn sức phản kháng dựa vào thân to lớn, mặc hắn đưa cô về nơi giam giữ.
Danh sách chương