Editor: Nara
Betaer: Bạn cute =))
Chương 28
Trong phòng đột nhiên tối om, Tống Viễn Tuần nhúc nhích một chút, đèn điện thoại chớp lên, trong phòng mới có một tia sáng yếu ớt.
“Trong nhà có đèn pin không?” Tống Viễn Tuần hỏi Phương Chiêu Mộ.
“Không có. ” Phương Chiêu Mộ nói xong, mò mẫm đi tới cạnh cái tủ thấp bên giường, mở ngăn kéo ra tìm kiếm “Điện thoại di động của tôi…”
Hai ngày nay cậu không có mở điện thoại, nhớ mang máng là vứt trong tủ. Ngăn kéo đầu tiên không có, Phương Chiêu Mộ lại mở ngăn kéo phía dưới ra.
“Mộ Mộ ” Tống Viễn Tuần hỏi cậu, “Bây giờ em không dùng điện thoại à?”
Phương Chiêu Mộ mò được điện thoại ở dưới một cái khăn quàng cổ, cậu mở máy ra, quay đầu bình thản nói với Tống Viễn Tuần: “Không thường dùng.”
Bởi vì khi cậu cầm điện thoại, tâm tình sẽ rất tệ.
Trong lúc đợi máy khởi động, Phương Chiêu Mộ đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ nhìn ra ngoài, cả một con phố đều tối om, tuyết chặn tầm mắt, Phương Chiêu Mộ gần như không thấy rõ phố đối diện. Cậu chưa từng thấy trận tuyết nào rơi lâu như thế.
Phương Chiêu Mộ liếc mắt nhìn xuống, xe Tống Viễn Tuần gần như bị tuyết che lấp.
Dưới lầu có người đi ra ngoài, hô to: “Có phải bị cúp điện không!”
“Mộ Mộ.” Tống Viễn Tuần gọi Phương Chiêu Mộ một tiếng, Phương Chiêu Mộ liền đóng cửa sổ, quay đầu lại nhìn Tống Viễn Tuần.
Nói là nhìn, nhưng Phương Chiêu Mộ cũng không thấy được gì, chỉ thấy được thân hình của Tống Viễn Tuần, Tống Viễn Tuần đứng cạnh chiếc bàn thấp mà vừa nãy cậu bày ra, đứng rất thẳng. Tống Viễn Tuần nói với Phương Chiêu Mộ: “Em về nhà anh trước đi, cũng không biết chỗ này cúp tới bao giờ.”
Phương Chiêu Mộ suy nghĩ một chút, hỏi Tống Viễn Tuần: “Nhà anh không bị cúp điện?”
“Nhà anh có lẽ không bị cúp điện, hơn nữa tầng hầm có chuẩn bị máy phát điện, có thể chống đỡ mấy ngày. ” Tống Viễn Tuần nói, “Dù sao cũng hơn chỗ này của em.”
Tống Viễn Tuần nói rất có lý nhưng Phương Chiêu Mộ vẫn do dự.
Cậu nhìn lượng pin điện thoại di động một chút, chỉ còn lại 30%, không biết cúp điện bao lâu nữa, nếu như lâu, vừa nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi.
Phương Chiêu Mộ đang lo lắng thì nghe thấy mấy tiếng sột soạt, quay đầu nhìn sang, thì thấy Tống Viễn đặt chiếc điện thoại đang chiếu đèn lên bàn nhỏ, đang bỏ bánh lại vào hộp, trông rất gian nan.
Trên hộp bánh ngọt có một nút thắt tinh xảo, Tống Viễn Tuần rõ ràng không biết cái này, dáng vẻ như đang đấu với quái thú.
Phương Chiêu Mộ cảm thấy có chút buồn cười, hỏi Tống Viễn Tuần: “Tống Viễn Tuần, anh đang làm gì thế hả.”
“Cầm theo bánh ngọt đi.” Tống Viễn Tuần mở miệng, cũng không ngẩng đầu lên.
Giọng nói của Tống Viễn Tuần rất nghiêm túc, tay hơi dùng sức, hộp giấy bị anh xé rách.
Phương Chiêu Mộ bị anh chọc cho cười không ngừng, vừa cười vừa đi tới kéo anh ra, nói: “Anh dừng lại, tôi chưa đáp ứng mà anh đã tự thu dọn rồi hả.”
Tống Viễn Tuần nhìn cậu, nói: “Mau thu dọn đi, điện thoại anh sắp hết pin rồi.”
Phương Chiêu Mộ nhìn Tống Viễn Tuần vài giây, nói: “Vậy anh soi đèn đi, tôi xem xem hộp còn dùng được hay không.”
Tống Viễn Tuần lùi về sau một bước, Phương Chiêu Mộ đến gần xem. Hộp tuy bị rách nhưng còn có thể đóng lại, Phương Chiêu Mộ gói bánh lần nữa.
Thật ra nếu bị cúp điện vào ngày có tuyết rơi cũng không phải không có biện pháp khác, nhưng nếu như tiếp tục từ chối, Tống Viễn Tuần có lẽ cũng sẽ từ bỏ, không cố chấp nữa.
Nhưng đã tiếp nhận thiện ý một lần, lần sau lại đẩy đưa từ chối, Phương Chiêu Mộ cảm thấy không nên cho lắm, bất quá quan trọng hơn là vì Phương Chiêu Mộ không muốn nhìn thấy Tống Viễn Tuần một mình đứng dưới lầu nhà cậu hút thuốc.
Phương Chiêu Mộ mở đèn pin trên điện thoại mình, đưa cho Tống Viễn Tuần, nói: “Tôi lấy ít đồ.”
Lúc Tống Viễn Tuần tiếp nhận điện thoại của cậu, Phương Chiêu Mộ thấy anh có vẻ rất vui vẻ.
Phương Chiêu Mộ không nhanh không chậm thu dọn đồ, trong phòng vẫn còn ấm, cậu không mặc áo khoác, tìm nơi này lại tìm nơi kia. Phương Chiêu Mộ đi tới chỗ nào, ánh sáng trong tay Tống Viễn Tuần cũng theo tới chỗ đó.
Chất đồ muốn mang theo lên giường, cũng không nhiều, Phương Chiêu Mộ xếp đồ lên, phát hiện Tống Viễn Tuần đang chiếu lên mặt của cậu làm mắt cậu đau đớn, đành đưa tay che mắt, nói với Tống Viễn Tuần: “Anh đừng chiếu mặt của tôi như vậy.”
Tống Viễn Tuần lập tức sửa sai, dời điện thoại xuống.
Phương Chiêu Mộ lấy không nhiều đồ, bỏ vào một cái túi xong liền nói với Tống Viễn Tuần: “Được rồi.”
Lúc này, Phương Chiêu Mộ bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại.
Cậu cầm lên xem, là thầy hướng dẫn của cậu, cậu liền nhận. Giáo sư hỏi cậu sao chưa chuyển báo cáo về, bảo cậu mau chóng nộp.
Phương Chiêu Mộ ngoan ngoãn nói vẫn chưa điền xong, có mấy cái không biết điền thế nào, còn chưa kịp gửi thư hỏi bởi vì ngày hôm nay C thị bão tuyết, cậu đi mua đồ.
Thế là giáo sư hỏi Phương Chiêu Mộ tình huống thời tiết bên này, lại hỏi Phương Chiêu Mộ cái nào chưa biết, Phương Chiêu Mộ cố gắng nhớ lại rồi nói ra mấy cái không biết, giáo sư giải thích cho cậu một lần.
Sau khi tắt máy, Tống Viễn Tuần hỏi Phương Chiêu Mộ: “Em điền cái gì?”
“Một phần bảng biểu.” Phương Chiêu Mộ không muốn nói nhiều, nên chỉ nói đơn giản.
“Mấy tháng nữa trở về?” Tống Viễn Tuần lại hỏi cậu.
“Năm tháng.” Phương Chiêu Mộ nói.
Tống Viễn Tuần lại hỏi: “Trở về rồi có đến nữa không?”
Phương Chiêu Mộ nói: “Chắc là không, còn chưa xác định.”
“Tôi không phải anh, không phải muốn đến là có thể đến.” Phương Chiêu Mộ lại nói.
Phương Chiêu Mộ nghĩ người như Tống Viễn Tuần căn bản sẽ không hiểu, cho dù giải thích anh cũng không hiểu hết, anh vốn chẳng biết gì về cuộc sống của của người bình thường cụ thể là dạng gì. Tống Viễn Tuần đứng cứng đơ, nhìn qua là biết anh là kiểu người bướng bỉnh không biết thế sự.
“Phương Chiêu Mộ, nếu như Andrew không phải anh. ” Tống Viễn Tuần mở miệng hỏi, “Nếu như Andrew không phải anh, em có lưu lại vì anh ta không?”
Phương Chiêu Mộ không có cách nào phán đoán tâm tình của Tống Viễn Tuần là gì, âm thanh Tống Viễn Tuần nói chuyện căn bản không có chút phập phồng nào. Cho nên cậu hỏi ngược lại Tống Viễn Tuần: “Anh hỏi vậy có ý nghĩa à?”
Tống Viễn Tuần hiểu rõ.
Anh không hỏi nhiều nữa, điện thoại di động của anh cũng đã hết pin, thế là cầm lấy điện thoại của Phương Chiêu Mộ, tiếp nhận túi trong tay cậu, lại nhấc túi mua sắm ở cửa lên, đi ra.
Phương Chiêu Mộ dừng một chút, ôm lấy hộp bánh ngọt.
Lúc cậu định đi mở cửa, Tống Viễn Tuần gọi cậu một tiếng. Phương Chiêu Mộ xoay người lại muốn hỏi Tống Viễn Tuần làm sao lại nhìn thấy Tống Viễn Tuần tắt đèn điện thoại, chậm rãi bước đến.
Tống Viễn Tuần áp sát quá gần, Phương Chiêu Mộ không thấy rõ mặt của anh, chỉ biết là anh đang đến gần, hô hấp quấn quýt, nhiệt độ hòa vào nhau. Tống Viễn Tuần cho Phương Chiêu Mộ cơ hội né tránh, nhưng Phương Chiêu Mộ không trốn, vì vậy Tống Viễn Tuần hôn lên đôi môi của Phương Chiêu Mộ.
Tống Viễn Tuần hôn rất ôn nhu rất triền miên, giống như đi trên băng mỏng, Phương Chiêu Mộ dựa lưng vào cửa, bị Tống Viễn Tuần hôn không biết làm sao, chớp mắt mấy cái, nhắm lại.
Phương Chiêu Mộ vĩnh viễn không hiểu tình cảm của mình đối với Tống Viễn Tuần là gì.
Cậu từng kinh sợ tránh xa, từng tức đến nổ phổi, từng chẳng quan tâm, nhưng sau nụ hôn này với Tống Viễn Tuần, Phương Chiêu Mộ đã không nhận rõ, người khiến cậu không nỡ lòng đẩy ra, rốt cuộc là Andrew hay là Tống Viễn Tuần.
Có lẽ là giống nhau, sẽ không còn ai hôn cậu một cách trân trọng như thế, giống như sắp tới giây phút chia ly.
Người trả giá cũng muốn được đền đáp lại, yêu thích Phương Chiêu Mộ, có người yêu thích bề ngoài của cậu, yêu thích tính cách của cậu, viết tên của Phương Chiêu Mộ vào nhật ký, gọi tên cậu đầy yêu thương.
Tống Viễn Tuần coi như không phải trong số những người theo đuổi ngu xuẩn nhất, cũng có thể nói là không có hi vọng nhất. Anh rất lỗ mãng, rất tùy hứng, đắc tội lớn với Phương Chiêu Mộ, theo lý thuyết, cả đời này hai người chẳng qua lại với nhau đâu, nhưng Phương Chiêu Mộ lại khoan dung anh nhất.
Dù cho Tống Viễn Tuần xấu như thế, nhưng anh cũng là người duy nhất Phương Chiêu Mộ không đẩy ra.
Đèn trên trần nhà nhảy một cái, lại lần nữa sáng lên.
Trong phòng khôi phục ánh sáng, Phương Chiêu Mộ ngẩng đầu lên, theo bản năng mà nhìn Tống Viễn Tuần, Tống Viễn Tuần cũng nhìn cậu, sau đó dời môi đi, lui ra một bước.
Ánh đèn chiếu xuống sáng ngời, cả động tác và trạng thái của Tống Viễn Tuần đều không che giấu được.
Trong tay anh cầm đầy bao lớn bao nhỏ, có túi mua sắm của siêu thị, cũng có hành lý không nhiều của Phương Chiêu Mộ, Phương Chiêu Mộ hoài nghi Tống Viễn Tuần từ nhỏ đến lớn chưa từng cầm qua nhiều đồ như vậy. Trên mặt Tống Viễn Tuần đầy vẻ bối rối, đây là vẻ mặt Phương Chiêu Mộ gần như chưa từng thấy.
Có điện rồi, còn muốn đi hay không.
Phương Chiêu Mộ vẫn là người phục hồi tinh thần trước tiên.
Cậu thấy Tống Viễn Tuần còn đứng nơi đó, bởi vì chuyện lớn nào đó mà bối rối, người lãnh đạo phát biểu cũng là cái vẻ mặt này nhỉ, thế là cậu mở miệng nhắc nhở Tống Viễn Tuần: “Anh nghĩ cái gì vậy?”
Tống Viễn Tuần giật mình, bật thốt lên: “Nghĩ cách mang em về nhà.”
Lời vừa dứt, hai người liền trầm mặc.
Dù sao hôn cũng đã hôn rồi, lời nói thật đều đã nói, lá rách cũng chả sợ gió nữa, nhìn Phương Chiêu Mộ, chờ cậu đáp lại.
Làn da Phương Chiêu Mộ rất trắng. Tống Viễn Tuần cảm thấy Phương Chiêu Mộ đại khái không biết, mặt cậu nóng lên sẽ có rạng mây hồng, lỗ tai cũng vậy. Phương Chiêu Mộ ôm bánh ngọt, đứng ở cửa, suy tư.
Có lẽ bởi vì đột nhiên sáng trưng, nên cậu có vẻ bất an, còn có giật mình, ngượng ngùng, đều viết lên mặt.
Tống Viễn Tuần nhìn mặt Phương Chiêu Mộ, đột nhiên cảm thấy chính mình nghe được nhịp tim đập của cậu. Cùng nhịp tim của Tống Viễn Tuần không kém là bao.
Ít nhất vào lúc này, Tống Viễn Tuần từ thấp thỏm trở nên bình tĩnh, giám khảo của anh tiết lộ đáp án sớm rồi. Cuối cùng anh cũng xác định, đêm nay, Phương Chiêu Mộ chắc chắn sẽ ngủ ở nhà anh.
Trong phòng yên lặng, tiếng gió gào thét bên ngoài trở nên rất lớn, Tống Viễn Tuần kiên nhẫn chờ, được mấy phút thì Phương Chiêu Mộ mở miệng.
“Thế sao. ” Phương Chiêu Mộ nói “Vậy đi thôi.”
Danh sách chương