Sau khi cùng mọi người trong vòng bạn bè bàn chiến lược quảng cáo, Nhan Khê lấy máy tính bản ra, bắt đầu vẽ phát họa. Trước cùng biên tập nhà xuất bản thương lượng xuất bản tiếp một tập truyện, cô vẽ liên tục mấy bản vẽ, bởi vì công việc bận quá, vẫn chưa kịp giao bản thảo.

Ngay từ đầu cái này chỉ để vẽ cho vui, chỉ là vì muốn mẹ cô vui vẻ hơn khi bà đang bệnh, bây giờ đã trở thành niềm yêu thích của cô, không phải ai cũng thích mấy tập truyện tranh của cô, có thể vì nhân vật dưới ngòi bút của cô mà cảm thấy xúc động, trong lòng cô đã vui sướng lắm rồi.

Vẽ một hồi, cô dụi dụi mắt, đứng dậy xuống lầu rót cho mình ly nước, đi ngang qua thư phòng Tống Hải, phát hiện đèn thư phòng còn sáng, nên gõ gõ cửa: "Ba, ba chưa ngủ sao?"

"Nhan Nhan." Tống Hải quay đầu nhìn con gái ở cửa, tháo kính mắt xuống, "Ba xem xong mấy phần văn kiện này sẽ ngủ ngay."

Nhan Khê xuống lầu rót cho Tống Hải ly nước: "Ba đừng thức khuya quá, thân thể quan trọng hơn."

Tống Hải cười để bút trong tay xuống, xoay người nhìn Nhan Khê: "Hôm nay đi tham gia buổi ra mắt giới thiệu trò chơi của Nguyên Dịch hả?"

Nhan Khê gật đầu: "Dạ, đến hội trường xem một chút, trò chơi rất thú vị."

"Mấy người bạn già của ba, xế chiều hôm nay có hỏi ba, các con định khi nào kết hôn." Tống Hải bất đắc dĩ lắc đầu cười nói, "Những lão già này ở nhà thúc giục con gái bọn họ kết hôn thì thôi đi, lại còn thúc giục đến nhà chúng ta nữa, thật sự là xen vào việc của người khác mà."

"Mọi người bình thường không phải hay chơi chung với nhau sao, có lẽ mọi người cũng chỉ là có ý tốt quan tâm nhau thôi." Nhan Khê để ly nước bên tay trái Tống Hải, "Nhưng mà bây giờ con chưa có dự định kết hôn."

"Con chưa có niềm tin với Nguyên Dịch?" Tống Hải cười hỏi. Hôm nay ông đã xem qua video clip phỏng vấn, thằng nhóc Nguyên Dịch kia rõ ràng muốn kết hôn với con gái ông, lại lo lắng truyền thông nói con gái ông trèo cao ham giàu, cho nên tự mình nói ra trước, không cho truyền thông có cơ hội đoán bậy đoán bạ.

"Anh ấy rất tốt, cũng không phải không tin tưởng anh ấy, ở cùng anh ấy rất vui, con không cần giả làm thục nữ, anh ấy cũng sẽ không lấy bối cảnh gia đình để nói chuyện. Tuy ngoài miệng anh ấy thích nói đàn ông nên thế này thế kia, nhưng bình thường lúc ở cùng anh ấy, anh ấy sẽ luôn luôn chuẩn bị tốt mọi chuyện, không hề chạm đến điểm mẫn cảm của con." Nhan Khê nở nụ cười, "Gương mặt anh ấy có hơi hung ác một chút, nhưng trong tim lại là người đàn ông rất dịu dàng, dịu dàng đến đáng yêu."

"Không ngờ con lại đánh giá cao cậu ta như vậy." Trong lòng Tống Hải có chút tư vị không rõ, mắt thấy người đàn ông quan trọng trong lòng con gái đổi thành người khác, người làm ba như ông, muốn điều chỉnh tốt tâm tình thật không dễ dàng, "Nếu trong lòng con cậu ta tốt như vậy, sao lại không muốn kết hôn?"

"Con nghĩ đến sẽ phải chia sẻ giường của mình, không gian riêng tư của mình với người khác, có chút không biết làm thế nào." Nhan Khê ngồi xuống sofa, giọng nói có chút mơ hồ, "Ba, ba nói có phải con có vấn đề không?"

"Nhan Nhan, có phải vì ba và mẹ con ly hôn, làm cho con sợ hôn nhân không?" trong lòng Tống Hải có chút khổ sở, dù cho ông và Nhan Vận cố gắng đối xử tốt thế nào, nhưng hai người bọn họ ly hôn, vẫn có ảnh hưởng tới Nhan Nhan.

"Ba, ba nghĩ gì vậy chứ?" Nhan Khê dở khóc dở cười, "Tuy ba và mẹ ly hôn, nhưng hai người đối với con một chút gì cũng không thiếu, nên con làm sao mà sợ hôn nhân được chứ. Con chỉ là..." Nhan Khê bất đắc dĩ cười nói, "Chỉ là không có thói quen chia sẻ giường ngủ, chia sẻ cuộc sống với một người, con sợ mình không thể quen với sự thay đổi này."

"Thật là, nếu con sống với cậu ta không quen, có thể quay về ngôi nhà này với ba."

Nhan Khê: Ba, ba thật sự tốt vậy sao? Giống như có mùi châm ngòi ly gián ở đây.

Trong phút chốc, bỗng Nhan Khê cảm thấy, có lẽ ba cô cũng không phải muốn cô kết hôn đến vậy, chỉ là có ý hỏi vài câu.

"Ba đùa con thôi." Thấy vẻ mặt con gái biểu hiện hết cách, Tống Hải nhịn không được nở nụ cười, "Con cũng đã nghĩ đến việc khi cùng cậu ta sống với nhau, sẽ có những điều gì không quen, chứng tỏ con đã bắt đầu nghĩ đến vấn đề kết hôn với cậu ta rồi."

Nhan Khê nghe vậy thì ngây người.

"Nếu thật sự con chưa từng nghĩ sẽ trải qua cả đời với cậu ta, thì làm sao có thể suy xét đến mấy vấn đề này?" Tống Hải bật cười, "Bình thường là một đứa bé thông minh như vậy, sao đụng phải chuyện của bản thân, thì ngu ngốc rồi hả?"

"Đều do anh ấy không có việc gì thì nhắc đến chuyện kết hôn, con mới nghĩ đến mấy việc này." Nhan Khê thẹn quá thành giận nói, "Ba, con đi ngủ đây."

Khó mà thấy được dáng vẻ ngại ngùng của con gái bày ra trước mặt mình, Tống Hải vui tươi hớn hở nhìn con gái vội vàng rời khỏi thư phòng. Nhưng nghĩ đến con gái là vì thằng nhóc thúi khác mà ngại ngùng, Tống Hải lại cảm thấy không quá sảng khoái, hai cảm xúc đan xen giao đấu gay gắt trong lòng ông, sau cùng ông gấp tập tài liệu lại, tâm tình đêm nay phức tạp, không thích hợp làm việc.

Tục ngữ nói tình trường đắc ý, tất sẽ có phương diện thất ý, Nhan Khê và tổ chương trình hao phí không ít tinh lực mới hoàn thành xong chủ đề quan hệ gia đình này, bởi vì cấp trên cảm thấy chủ đề này quá mức nhạy cảm, nên kế hoạch phát sóng chương trình vào tối thứ tư bị hoãn lại.

Mấy ngày kế tiếp, Nhan Khê và tổ chương trình đều đang suy nghĩ biện pháp làm sao để cho chương trình được xét duyệt thông qua. Có đôi khi vội vàng đến mệt mỏi nên lên mạng, nhìn thấy rất nhiều quảng cáo về trò chơi của công ty Nguyên Dịch, trang đầu weibo của cô và vòng bạn bè, cũng có người bắt đầu chơi trò này, thậm chí còn thật tình tiến cử với người khác.

Nhan Khê... Nhan Khê không hiểu sao cảm thấy có chút kiêu ngạo, thiếu chút nữa nhịn không được lên vòng bạn bè thông báo, trò chơi mọi người đang chơi, là do công ty bạn trai tôi nghiên cứu phát triển đó. May mà lý trí của cô vẫn còn tỉnh táo, không làm ra chuyện khoe yêu đương đến náo loạn.

Không quá vài ngày, cũng có đồng nghiệp trong đài bắt đầu chơi trò này, có mấy đồng nghiệp quen thân với cô hỏi, có thể xem xét đến sự thân quen của mọi người, mà giúp bọn họ lấy mã bảo vật trong đó không.

Nhan Khê đương nhiên... Chỉ có thể mỉm cười đồng ý với họ.

Những món bảo vật này, vốn là là thủ đoạn tuyên truyền, tặng bảo vật để cho người chơi có ảo giác là đã chiếm được lợi, chờ bọn họ bắt đầu chìm đắm vào trò chơi, bóp tiền tất sẽ không còn nghe lời bọn họ nữa rồi.

Đang lúc nhóm đồng nghiệp vui vẻ, Nhan Khê phát hiện mấy người có quan hệ bạn bè với cô đang náo loạn cả lên.

Dùng bảo vật trò chơi để nghiệm chứng sự thân thiết, cái này thật sự là làm cho người ta dở khóc dở cười.

Ngay cả Tiểu Dương trầm mê tiến vào thế giới trò chơi, nếu không phải còn có công việc, không thì nhất định cô ấy sẽ cầm di động chơi cả ngày rồi.

Vì để đề tài quan hệ và giáo dục gia đình có thể được phát sóng, Trần Bội và Nhan Khê ở trước mặt lãnh đạo nói không ít lời hay, lại tìm kiếm đưa ra không ít chính sách tuyên truyền quốc gia, mới thuyết phục cấp trên, để kỳ chương trình này được phát sóng.

Sau khi chương trình được thông qua, ngày hôm sau tổ chương trình đã chuẩn bị nội dung phát sóng, đổi thành tập quan hệ và cách giáo dục gia đình.

Buổi chiều Nhan Khê đến studio chuẩn bị cùng Trầm Tinh Nhan dẫn chương trình, trên hành lang gặp Triệu Uyển Đồng. So với lần gặp mặt trước, Triệu Uyển Đồng dường như gầy hơn, nhưng ánh mắt xem ra rất có thần, đi đứng cũng có tinh thần hơn.

"Nhan, Nhan Khê." Triệu Uyển Đồng gọi cô lại, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, "Tôi nghe nói kỳ chương trình mới nhất của cô nói về đề tài nhạy cảm."

"Hả?" Nhan Khê không ngờ cô ta sẽ quan tâm tới nội dung chương trình của cô, sau một thoáng kinh ngạc mới nói, "Cũng được, không tính là nội dung nhạy cảm, chỉ là sau khi chương trình phát sóng, có khả năng sẽ dẫn đến một chút tranh luận."

"Thật sự là nghé con mới đẻ không sợ hổ, khi bị khán giả chửi, cũng đừng cảm thấy uất ức muốn khóc." Triệu Uyển Đồng không được tự nhiên quay đầu, không nhìn Nhan Khê, "Làm nghề của chúng ta, không cẩn thận sẽ bị người xem phê bình, cô cũng trải qua không ít rồi."

Nhan Khê thấy dáng vẻ cô ta không được tự nhiên, cười hỏi: "Cô đây là quan tâm tôi hả?"

"Tôi ăn no rửng mỡ mới quản cô, đừng có tự mình đa tình." Triệu Uyển Đồng hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Nhan Khê nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta một hồi, nhịn không được cười ra tiếng.

Từ việc hợp tác với Trầm Tinh Nhan, nhan Khê lại càng có thể biết được năng lực bản thân còn chưa đủ, vị trí đại tỷ MC đứng đầu của đài thủ đô, thực không phải tự nhiên mà có.

"Gần đây em tiến bộ rất nhanh." Trầm Tinh Nhan ngồi trước gương để thợ trang điểm tẩy trang cho mình, "Xử lý ngôn từ, thành thục hơn rất nhiều."

"Nếu không có chị Trầm dạy em, em cũng không thể học được nhiều điều như vậy." Nhan Khê thật tâm cảm ơn Trầm Tinh Nhan, "Thật sự rất cảm ơn chị."

"Không cần khách sáo, cũng vì em có năng lực tiếp thu tốt mới được, nếu không dù cho mỗi ngày chị kéo lỗ tai dạy dỗ em, em cũng sẽ không có tiến bộ gì." Gần đây truyền thông liên tiếp đưa tin hôn kỳ của Nhan Khê và Nguyên Dịch, cô cho rằng Nhan Khê sẽ không có tâm tình tốt dẫn chương trình, không ngờ cô đã nghĩ sai, Nhan Khê không chỉ làm việc nghiêm túc trong mỗi một kỳ chương trình, mà còn có thể dùng mắt thường mà thấy được tốc độ tiến bộ của cô.

Nếu là mười năm trước cô gặp được Nhan Khê, có lẽ tâm tình sẽ không bình hòa như vậy, bởi vì tài năng trời cho này thật sự làm cho người ta đố kỵ.

Hai người tẩy trang xong, Nhan Khê thấy điện thoại Trầm Tinh Nhan có cuộc gọi, có lẽ là ngón tay không cẩn thận chạm vào màn hình, nhấn nút loa ngoài. Nhan Khê nghe được đầu bên kia điện thoại có một giọng nam truyền ra, cô không hiểu sao cảm thấy giọng nam này có chút quen tai. Nhưng Trầm Tinh Nhan rất nhanh đã tắt loa ngoài, cho nên trong thời gian ngắn, cô cũng không nghe rõ cái gì. Quan trọng nhất là, cô cũng không thích nhòm ngó chuyện riêng của người khác, cho nên quay đầu đi đã quên việc này luôn.

Trở lại văn phòng của mình ở kênh tám, Nhan Khê nhìn mấy chậu cây trên bàn, nhìn sắc trời âm u bên ngoài, trên mạng nói mấy loại cây mọng nước khi bị rủ úa có thể phơi ngoài trời nắng, loại thời tiết này thì mặt trời ở đâu ra chứ, chuyển ra bên ngoài có thể bị đông chết không? Trong đầu nhớ lại mấy việc linh tinh, Nhan Khê lại nhìn mấy kỳ đề tài tiếp theo của <Những câu chuyện quanh ta>, chọn hai đề tài mình cảm thấy hứng thú chuẩn bị tự mình đi quay tư liệu sống.

Mới vừa làm xong sơ lược nội dung, cửa văn phòng bị gõ vang, là đồng nghiệp bộ phận quảng cáo.

Vừa thấy đồng nghiệp bộ phận quảng cáo, Nhan Khê đã cảm thấy có chút nhức đầu, cô nâng văn kiện che khuất mặt: "Chị xinh đẹp à, hôm nay em bề bộn nhiều việc lắm."

"Hôm nay không phải nhờ em giúp bọn chị." Đồng nghiệp bộ phận quảng cáo cười hì hì nói, "Đêm nay bộ phận bọn chị liên hoan, em coi như là tới viện trợ cho bộ phận của chị, cho nên chủ nhiệm của bọn chị cố ý để chị tới mời em."

"Người đẹp à, vậy cũng thật là không khéo rồi, hôm nay em có hẹn, chị biết mà." Nhan Khê ném cho đối phương một ánh mắt khoe yêu đương.

"Chị biết chị biết." Đồng nghiệp bộ phận quảng cáo cũng không ép buộc, "Vậy lần sau có cơ hội sẽ gọi em."

Tiễn đồng nghiệp bộ phận quảng cáo xong, Nhan Khê nhìn đồng hồ, chuẩn bị về nhà. Thực ra đêm nay cô và Nguyên Dịch không có hẹn, mấy ngày nay Nguyên Dịch bận rộn đến chân không chạm đất, thường quên ăn cơm, may mắn còn có cô nhớ nhắc anh, nếu không thì đã sớm tái phát bệnh bao tử rồi.

Nhưng Nhan Khê phát hiện, mỗi lần chỉ cần cô nói dối, lời nói dối sẽ trở thành sự thật. Nhìn Từ Nhã đứng ngoài cổng chính, Nhan Khê hối hận mình không biết lĩnh hội sự tinh túy của truyện.

Trước kia có đứa nhỏ thích nói dối, sau đó đã bị sói ăn mất.

Nhan Khê rất muốn vờ như cái gì cũng không nhìn thấy, đi lướt qua Từ Nhã. Nhưng Từ Nhã mở miệng gọi cô lại, hiển nhiên là cố ý tới gặp cô.

"Cô Nhan, chúng ta có thể tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện không?" Từ nhã một tay mang túi xách, một tay kia không ngừng gảy tóc mai nhỏ vụn, bà đang khẩn trương.

Nhan Khê gật gật đầu.

Từ Nhã thở mạnh ra một hơi, lúc xoay người lại, thậm chí thiếu chút nữa là bị vấp chân, nếu không phải đúng lúc Nhan Khê đỡ lấy bà, bà sẽ bị ngã xấp mặt xuống rồi.

"Cảm ơn." Từ Nhã xấu hổ nói cảm ơn với Nhan Khê, Nhan Khê cười cười không nói gì.

Nhan Khê không ngồi vào xe Từ Nhã, Từ Nhã cũng không kiên trì, bà đi theo ngồi vào xe Nhan Khê, để tài xế lái xe theo phía sau.

Xe chạy một đoạn dài, an tĩnh thật lâu, Từ Nhã vô vị nói ra một câu hơi: "Cô Nhan giỏi thật, vậy mà còn có thể tự mình lái xe."

"Hiện tại rất nhiều cô gái đều đã tự mình lái xe rồi ạ." Nhan Khê dừng lại ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, "Dì khen lầm rồi."

"Vậy sao." Từ Nhã cười gượng vài tiếng, bên trong xe lần thứ hai khôi phục bầu không khí ngượng ngập.

Sau cùng hai người tìm một quán trà có vẻ yên tĩnh đi vào, ngồi trên lầu có thể thấy được núi đá giả và ao cá chép dưới lầu, Từ Nhã tựa hồ cực kỳ thích hoàn cảnh như vậy, Nhan Khê cảm giác đối phương đã trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.

Cô cho là Từ Nhã sẽ lấy ra một khoản tiền để cô rời khỏi Nguyên Dịch, nhưng hai người ngồi một tiếng, Từ Nhã chỉ nói đến tình cảm của bà và chồng có bao nhiêu tốt, trước kia xem nhẹ con cái đã áy náy bao nhiêu, hiện tại thập phần hối hận.

Nhan Khê không hiểu dụng ý của bà, nếu ba mẹ cảm thấy hối hận, nên cố gắng bù lại sự thương tổn mà con cái đã chịu, nói với người ban gái như cô thì có ích lợi gì? Nhưng thấy hứng thú nói chuyện của đối phương không giảm, Nhan Khê yên lặng để đối phương tiếp tục.

"Hiện ở trong nhà hơi thanh lạnh vắng vẻ, lão Nhị chuyển ra ngoài, lão Đại cũng không thích trở về nhiều." Từ Nhã rũ mắt, thở dài nói, "Cô Nhan, tình cảm của cô và lão Nhị rất tốt, nó nhất định sẽ nghe lời cô nói. Cô... Có thể giúp tôi khuyên nhủ nó, đừng tức giận với chúng tôi nữa được không, những lời ba nó nói cũng không phải có ý gì. Ba nó sĩ diện, không muốn giải thích nhiều trước mặt con cái, nhưng tôi biết ông ấy đã hối hận rồi."

Từ Nhã cũng không nói rốt cuộc ba Nguyên Dịch đã nói gì, nhưng cô đoán, những lời này đại khái có dính dán đến cô, nếu không thì Từ Nhã sẽ nói ra, mà không phải nói không rõ ràng như bây giờ.

"Dì Từ, tuy con là vãn bối không hiểu chuyện lắm, nhưng con cảm thấy về việc này, phải do người buộc chuông đến gỡ chuông thôi. Nếu trong lúc đó hai người và Nguyên Tiểu Nhị có hiểu lầm hoặc là sai lầm gì, nên do mọi người tự mình giải quyết, con nghĩ... Con không thể khuyên anh ấy được."

"Vì sao?" Từ Nhã khó hiểu nhìn Nhan Khê, "Chẳng lẽ cô không muốn thấy gia đình Tiểu Nhị hòa thuận sao?"

"Mọi người đều có quan hệ thân thiết, nếu con thật sự tham gia vào chuyện này, con sẽ đứng về bên phía Nguyên Tiểu Nhị, mà không phải giúp đỡ hai người nói chuyện." Nhan Khê nâng ly trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm, "Thực ra, từ đầu tới đuôi con không hề tham dự vào chuyện này, là bởi vì gia giáo nhà con không cho phép con làm như vậy."

Nếu không thì lấy việc ba mẹ Nguyên gia thu hồi chức quản lý của Nguyên Tiểu Nhị ở Trường Phong, hại anh bị dân mạng chế giễu, cô đã sớm không cho vợ chồng Nguyên gia sắc mặt hòa nhã như vậy rồi, thậm chí sẽ làm ra chút chuyện châm ngòi ly gián, để cho Nguyên Tiểu Nhị triệt để gay gắt với ba mẹ mình.

Từ Nhã sửng sốt, bà ngơ ngẩn nhìn Nhan Khê một lúc lâu, vậy mà cũng không có tức giận, sau một lúc lâu gật đầu nói: "Cũng đúng, tất cả mọi người thích hướng về người một nhà, cô như vậy cũng không có gì sai."

"Ngại quá, hôm nay tôi quấy rầy cô Nhan rồi." Từ Nhã đứng lên, "Tuy lúc trước náo loạn không thoải mái với Tiểu Nhị, nhưng tôi và ba Tiểu Nhị ông ấy sẽ không nhúng tay vào chuyện của cô và Tiểu Nhị nữa, mong cô Nhan hãy yên tâm."

Lúc xuống thang lầu, Nhan Khê lại đỡ từ nhã.

"Cô Nhan, cô là một cô gái tốt." Từ Nhã đến trước cửa xe, xoay người hỏi Nhan Khê, "Nhưng cô không tính đổi công việc khác sao?"

"Con cảm thấy công việc hiện tại rất tốt, không cần đổi đâu ạ." Nhan Khê lễ phép mỉm cười.

Từ Nhã có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến những lời của ba mình, cuối cùng không nói gì thêm, trầm mặc ngồi vào xe rời khỏi.

Nhan Khê đứng tại chỗ vài phút, xoay người đi vào một nhà hàng cũng khá có tiếng gần đó, sau khi gọi đồ ăn mang về, lái xe tới công ty Hằng Thái.

Kiến trúc tổng công ty Hằng Thái xây dựng rất có phong cách, Nhan Khê đậu xe xong, mới đi đến cửa công ty, bảo vệ đã chào cô, cô chào lại một cái, mới tiến vào đại sảnh. Dieenddanleequuyddon.

Trước đại sảnh là hai cô gái trẻ xinh đẹp, thấy Nhan Khê xuất hiện, vốn ngẩn người, sau đó hai mắt phát sáng theo sát cô chào hỏi: "Cô Nhan, cô đến thăm Nguyên tổng sao?"

"Phải." Nhan Khê cười cười với hai cô gái, "Vất vả rồi."

Cô gái cười tít mắt nhìn theo Nhan Khê nói Nguyên Dịch hiện tại đang ở đâu, sau khi Nhan Khê đi vào thang máy, hai người còn đang vẫy tay với Nhan Khê.

Đến nơi cần tìm, Nhan Khê nhìn thấy nhân viên đi lại vội vàng, những người này mặc trang phục thẳng thớm, trước ngực mang thẻ nhân viên, cô mang theo hộp giữ nhiệt, đứng trước mặt những tinh anh trong đây, có vẻ có chút không hợp nhau.

Nhưng những tinh anh này nhìn cô với ánh mắt rất ôn hòa, tuy bầu không khí nghiêm túc nhưng làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Nhan Khê đi tới văn phòng Nguyên Dịch, cửa văn phòng hơi hé mở, cô đứng ở ngoài cửa, vừa hay nhìn thấy anh và một cô gái rất xinh đẹp đang đứng đối diện nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện