Nhan Khê ôm cổ Nguyên Dịch, nằm trong lòng anh, ngăn cách bởi áo khoác thật dày, nghe được tiếng tim đập thình thịch của anh.

"Nè." Nguyên Dịch vỗ vỗ mông cô, "Còn muốn anh ôm như vậy sao?"

"Vào lúc nguy cấp như thế này, không phải anh nên nói, em yêu không phải sợ, có anh ở đây sao?" Nhan Khê đứng xuống đất, bị gió lạnh bên ngoài thổi đến rung mình một cái, mới vừa rồi khi bị hai người vệ sĩ kéo đi, khăn quàng cổ của cô giống như bị rơi mất.

"Sớm nói với em, đừng xem mấy bộ phim truyền hình không đáng tin kia nữa rồi." Nguyên Dịch cởi áo bành tô trên người, quấn cả người Nhan Khê lai, "Sẽ làm đầu ốc em ngu muội hết."

Nhan Khê muốn cởi áo bành tô ra trả lại cho Nguyên Dịch, bị Nguyên Dịch đè lại: "Khoác vào, đàn ông khỏe mạnh hơn, loại thời tiết này anh không thấy lạnh."

Tống Từ được vệ sĩ đỡ lên đỡ thắt lưng nho nhỏ nói thầm: "Lửa giận quả thật rất mạnh."

Nguyên Dịch nghe được hắn oán giận, quay đầu liếc mắt nhìn chăm chú hắn. Bị dáng vẻ hung thần ác sát của Nguyên Dịch hù sợ, Tống Từ phản xạ có điều kiện lui về sau một bước, động đến vết thương sau lưng, đau đến hít hao ngụm khí, "Tôi, tôi cái gì cũng chưa nói."

Không để ý đến hắn, Nguyên Dịch cúi đầu nói với Nhan Khê: "Hắn có làm gì em không?"

"Cái gì tôi cũng chưa kịp làm!" Bị nguyên dịch đánh đến xuất hiện bóng ma tâm lý, Tống Từ vội vàng nói, "Cô Nhan, cô làm chứng cho tôi đi."

Nhan Khê có chút không biết nói gì, lần đầu tiên nhìn thấy kẻ bắt cóc để cho người bị hại đứng ra rửa sạch hiềm nghi cho hắn, Tống Từ này hẳn không phải là người đần độn nhỉ? "Ngươi là không kịp, hay là không muốn làm?" Nguyên Dịch che Nhan Khê ra phía sau mình, không cho Tống Từ nói chuyện với cô, "Tống Từ, hai người chúng ta cũng coi là nước giếng không phạm nước sông, làm chuyện gì đều phải nói quy củ, nói luật. Mày cho vệ sĩ kéo bạn gái tao đi, là có bất mãn gì với tao?"

"Nguyên Nhị thiếu, bên trong này có chút hiểu lầm, tôi thực không muốn làm ra chuyện trái pháp luật với cô Nhan." Trong lòng Tống Từ rất rõ, hắn ở Tống gia là lớn nhất trong số con cháu, nhưng những anh em họ trong nhà cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt. Không giống hai anh em Nguyên gia thân thiết với nhau, Nguyên Dịch làm chuyện gì, Nguyên Bác không chỉ không gây hại cho Nguyên Dịch, ngược lại sẽ giúp Nguyên Dịch làm chỗ dựa, hắn không hề dám thật sự trở thành cừu nhân với anh em Nguyên gia.

Hắn dùng ánh mắt cầu xin nhìn Nhan Khê đứng sau lưng Nguyên Dịch, hi vọng đối phương có thể đứng ra nói giúp hắn.

Đối mặt hai mắt tràn ngập khẩn cầu của Tống Từ, Nhan Khê cảm thấy không đành lòng, cho nên cô dứt khoát cúi đầu, lấy điện thoại di động ra chơi trò do công ty Nguyên Dịch phát hành.

Tống Từ: Dáng vẻ dịu dàng lương thiện, tâm địa lại cứng rắn như vậy?

"Tôi biết những việc trên mạng là do Tống Triều làm, cho nên muốn đến đề nói cho cô Nhan biết. Tôi là lo lắng cô Nhan không biết tôi, không muốn nói chuyện với tôi thôi, nên dùng đến cách không tốt này." Tống Từ cười khổ, "Không ngờ vậy mà lại làm cho hiểu lầm lớn như vậy."

Thật không nghĩ tới trên đời lại có chuyện khéo như vậy, hắn mới vừa dẫn người đi không lâu, đã bị Nguyên Dịch đuổi theo, lại còn bị đánh một trận không ngừng.

"Tống đại thiếu đã vậy còn rất hảo tâm, chẳng lẽ tôi hiểu lầm người tốt?" Nguyên Dịch hừ lạnh, "Anh chị em Tống gia các người có chuyện gì, người ngoài không có hứng thú, nhưng đừng duỗi tay đến trước mặt tôi."

"Không, người không biết không có tội mà." Tống Từ cười, từng bước một lui về sau, thấy Nguyên Dịch không có ý đuổi theo, đẩy ra hai vệ sĩ đang đỡ mình, giống như bay lên xa, lại còn chưa kịp đóng cửa xe, cửa xe đã bị bạn của Nguyên Dịch kéo lại.

Hắn biết người này, độc đinh của Chu gia, Chu Hàn.

"Tống đại thiếu." Chu Hàn ngồi vào xe, một tay khoát lên vai Tống Từ, "Anh có biết tính tình Nguyên Nhị, có vài thứ cậu ấy có thể không để ở trong lòng, nhưng có một số người không nên động, động đến cậu ấy sẽ liều mạng với anh."

Tống Từ rùng mình một cái, Nguyên Nhị thời niên thiếu tính tình không tốt, là có danh tính cách nóng nảy, mấy năm nay tuy trầm ổn không ít, nhưng rất nhiều người cùng tuổi vẫn không dám trêu chọc anh.

"Lần này thật sự là hiểu lầm, mọi người yên tâm, sau này tôi tuyệt đối không tìm đến cô Nhan gây phiền toái, tuyệt đối sẽ không." Tống Từ đã hối hận chuyện mình hôm nay tìm đến Nhan Khê rồi. Sớm biết Nguyên Dịch bảo hộ bạn gái đến từng gốc rễ như vậy, đánh chết hắn cũng sẽ không đi trêu chọc cô gái này.

"Là hiểu lầm thì tốt." Chu Hàn ở trong xe nhìn quét một hồi, xác định bên trong xe không có phát sinh dấu vết hành động kích liệt gì, đi xuống xe, "Tống đại thiếu đi thong thả."

Nội tâm Tống Từ: Không, tôi muốn đi nhanh một chút.

Nhìn xe Tống Từ hận không thể dùng tốc độ máy bay chạy đi, Nhan Khê hỏi Nguyên Dịch: "Sao các anh biết mà tới?"

"Anh vốn chuẩn bị tới Đài truyền hình chờ em, mới vừa xuống xe nhìn thấy một cô gái hốt ha hốt hoảng chạy tới nói, em bị người bắt cóc, cô ấy còn dùng di động chụp ảnh chiếc xe kia." Trên mặt Nguyên Dịch lộ ra vài phần may mắn, "May mà chỉ mới vừa đi không xa, đoạn đường này lối rẽ lại không nhiều lắm, bọn anh mới có thể đuổi theo."

Nhan Khê có chút kinh ngạc, là ai phát hiện cô bị người ta mang đi, lại còn chụp được ảnh? cô quay đầu nhìn hai người Trương Vọng và Chu Hàn, biết bọn họ là theo Nguyên Dịch mà tới, mở miệng nói: "Ngại quá, để mọi người lo lắng rồi."

"Cô không có việc gì thì tốt rồi, vừa rồi Nguyên Nhị nghe nói cô bị người kéo mạnh đi, mặt đều dọa cho trắng bệch." Trương Vọng trêu chọc nói, "Hôm nay có thể cô phải an ủi trái tim nhỏ của cậu ta một chút rồi."

Nhan Khê cười tít mắt quay đầu nhìn Nguyên Dịch.

"Đừng nghe cậu ta nói hưu nói vượn." Nguyên Dịch dắt tay Nhan Khê, "Ông cụ Tống bệnh nặng, ba anh em Tống gia vì gia sản tranh đến quấn vào nhau, anh lo người Tống gia sẽ nổi điên, thời gian gần đây, anh sẽ cố gắng tới đón em tan làm, nếu anh sắp xếp thời gian không được, sẽ cho tài xế và vệ sĩ qua, em đừng đi một mình."

"Bên trong Tống gia tranh gia sản, có quan hệ gì với em?" Nhan Khê hơi sửng sốt, "Không phải vì Tống Triều chứ?"

"Trong mắt những người Tống gia, toàn bộ đều có khả năng."

Nhan Khê: Cô quả nhiên là không hiểu gì về vấn đề trạch đấu này.

"Không đùa với em nữa, Tống gia ngoại trừ Tống Từ không có đầu óc, những người khác không có rảnh rỗi như thế, anh lo lắng chính là Tống Triều." Vẻ mặt Nguyên dịch nghiêm túc trước nay chưa có, "Tống gia quá phức tạp, anh lo Tống Triều nếu tranh đấu thất bại, sẽ nổi điên làm ra chuyện mất lý trí."

Nhan Khê trầm mặc.

Phong cách hành sự của Tống Triều, quả thật làm cho người ta có chút đoán không ra. Tựa như cô không hiểu, rõ ràng Tống Triều không thích cô, lại muốn kiên trì làm ra dáng vẻ yêu thích, cũng bởi vì thời niên thiếu không cam lòng và bướng bỉnh?

Cái này thật sự hoang đường đến buồn cười.

"Nguyên Nhị, Đại Hà, hai chúng tôi có hẹn, không đi với hai người nữa." ánh mắt Trương Vọng ở trên người hai người quét một lần, "Chúng tôi đi trước đây."

"Được, hôm nay thật sự cám ơn hai người." Nhan Khê lại nói lời cảm ơn.

Trương Vọng khoát tay, nửa thật nửa đùa nói: "Cô và Nguyên Nhị tốt đẹp, chúng tôi đã an tâm rồi."

Nhan Khê mím môi cười cười, nắm ngón trỏ Nguyên Dịch gật đầu một cái.

Hai người ngồi vào trong xe, Nhan Khê cởi áo khoác Nguyên Dịch, bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng Nguyên Dịch: "Nguyên Tiểu Nhị, hôm nay em thật sự rất sợ, may mà anh đã đến."

"Hừ." Nguyên Dịch hừ nhẹ một tiếng, "Anh biết em hoảng sợ không nhẹ, vừa rồi ở bên ngoài lại còn làm bộ làm tịch."

Ngoài miệng tuy nói lời ghét bỏ, anh lại nhẹ nhàng ôm lấy Nhan Khê, một chút lại một chút xoa lưng cô, trấn an cảm xúc của cô.

Nhan Khê ngửa mặt lên từ trong lòng Nguyên Dịch, nhìn cái cằm khiêu gợi của anh, tựa lỗ tai vào chỗ trái tim anh.

Tâm, từng chút an định lại. Dieenddanleequuydonn.

Trong căn nhà ngoài nội thành mấy kilomet, Tống Triều đặt điện thoại xuống, đứng dậy cởi áo khoác nhiều nếp nhăn trên người, mở tủ quần áo, từ bên trong chọn lựa một bộ tây trang.

Từ ngăn dưới lấy dao cạo râu, thay một lưỡi dao sắc bén, hắn đi đến phòng tắm, cạo chỗ râu dưới cằm.

Mang kính mắt lên, Tống Triều nhìn mình trong gương, chậm rãi lộ ra nụ cười mỉm.

Hằng Thái ra mắt trò chơi ngắn ngủn trong vòng nửa tháng, thu được lợi nhuận làm cho đối thủ phải đỏ mắt. Chuyên gia phân tích, trò chơi này có thể thành công như vậy, ngoại trừ nội dung trò chơi, tuyên truyền và phương diện tình cảm cũng chiếm một chút nhân tố, cũng có các game thủ trên thị trường phụ trợ. Thậm chí còn có người cảm thấy, ông chủ Hằng Thái và bạn gái trước đó tuôn ra "Sự kiện tiểu tam", cũng để cho rất nhiều bạn trên mạng đối với trò này có ấn tượng tốt, có thể là thủ đoạn tuyên truyền.

Thế nhân đối với thuần túy luyến ái, đối với chuyên tình yêu nam nữ thâm tình, luôn luôn tràn ngập chúc phúc, thậm chí là bọn họ đặc biệt khoan dung. Khi trò chơi được tung ra thị trường, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, tự nhiên nhận được sự hoan nghênh lớn.

Rất nhanh đã đến tết âm lịch, tổng lợi nhuận của trò chơi, đã để cho đối thủ hâm mộ đến không còn cách nào khác. Mây tạp chí lớn nhao nhao tăng bốc Nguyên Dịch là thế hệ trẻ tài năng của giới Game Online, không hổ là hậu nhân thế gia của danh môn, vân vân và mây mây.

Bây giờ truyền thông không còn gọi anh là Nguyên Nhị thiếu nữa, mà là cung kính gọi anh là ngài Nguyên Dịch, hoặc là Nguyên Tổng.

Còn có truyền thông xưng, Nguyên Dịch đại biểu cho thế gia trẻ tuổi quật khởi đại thành công, thời đại thế hệ trước đã dần dần qua đi.

Bên trong Đài truyền hình thủ đô có đặt một số báo và tập san, tuy nhiên thời đại tốc độ tin tức nhanh chóng như hiện nay, tốc độ báo chí đưa tin đã kém điện thoại di động, nhưng kiểu truyền bá tin tức truyền thống này, cũng không hoàn toàn bị thay thế.

Mỗi ngày sẽ có người đúng hạn đưa báo đến mỗi cửa, nhưng cơ hồ không có bao nhiêu người xem qua, phần lớn đều được người dọn vệ sinh nhặt lại sau khi bị vứt, sau đó bán cho trạm thu mua phế liệu.

"Cô Nhan, hôm nay báo chí tài chính và kinh tế lại đang nói về anh Nguyên rồi." Trợ lý hóa trang đặt tờ báo lên bàn trang điểm của Nhan Khê, Nhan Khê cúi đầu vừa thấy, trên mặt báo lại là bốn chữ doanh nghiệp mới nổi.

Ngay từ đầu khi báo chí xuất hiện tin tức Nguyên Dịch, Nhan Khê còn có thể giữ báo lại, hiện tại những tờ báo lớn lớn nhỏ nhỏ, thường xuyên sẽ xuất hiện tin tức về Nguyên Dịch, cô thu thập cũng quá nhiều rồi.

"Anh Nguyên thật sự là rất giỏi, mấy ngày hôm trước tôi xem tin tức, nghe nói trò chơi này đã Open Server ở nước ngoài rồi." Thợ trang điểm trang điểm xong cho nhan Khê, "Người có năng lực, lại si tình, cô Nhan thực là có phúc."

Nhan Khê cười cười, không nói gì.

Trầm Tinh Nhan ngồi bên cạnh ngẩng đầu lên nói: "Dáng vẻ của Tiểu Nhan chúng ta xinh đẹp, tâm địa thiện lương, còn có thể dẫn chương trình, người bạn gái tốt như vậy, cũng là phúc của anh ta."

"Cô Trầm nói rất đúng." Thợ trang điểm lập tức chữa lại, "Hai người bọn họ đều có phúc."

Hai người trang điểm xong, Trầm Tinh Nhan mang Nhan Khê đi phòng nghỉ: "Lần này đài tổ chức tiệc mừng cuối năm, chị nghĩ muốn tiến cử em, nhưng tư lịch của em quá thấp, trong đài lo lắng em bị người nói xấu, cho nên năm nay em tạm thời lên không được. Nhưng chỉ cần em có biểu hiện tốt, sang năm nhất định lại có cơ hội."

Nhan Khê cảm thấy đêm nay vẻ mặt Trầm Tinh Nhan có chút không được tự nhiên, thì ra là vì chuyện này. Cô hơi sửng sốt sau lại cười nói: "Chị Trầm, em biết trong đài cố kỵ. Nói thật, em cũng không muốn thời điểm giao thừa năm nay, để ba em ở nhà một mình."

"Tâm tính của em so với chị khi còn trẻ tốt hơn nhiều." Trầm Tinh Nhan thấy Nhan Khê nói nói thật, cười lắc đầu, "Nhưng có loại tâm tính này thì được, chỉ có kiên kiên định định rèn luyện bản lĩnh dẫn chương trình, mới có thể có cơ hội tốt chờ em."

"Cô Trầm, cô Nhan, chương trình đêm nay tạm dừng quay!" Biên đạo vẻ mặt quái dị đi vào phòng nghỉ, "Khách quý bên kia đã xảy ra chuyện."

"Gặp chuyện không may?" Trầm Tinh nhan nhíu mày, "Gây ra chuyện xấu rồi hả?"

Biên đạo lắc đầu, liếc mắt nhìn nhan Khê một cái: "So với cái này càng nghiêm trọng hơn, ông cụ Tống đã chết."

"Ông cụ Tống bệnh nặng, mất cũng không có gì lạ." vẻ mặt Trầm Tinh Nhan có chút ngưng trọng, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc, "Khách quý và Tống gia có chút quan hệ?"

"Vốn tưởng rằng ốm chết, nhưng vừa rồi Tống gia báo cảnh sát, hoài nghi là bị giết." Biên đạo tạm dừng một chút, "Nghe nói người cuối cùng ông cụ Tống nhìn thấy là cháu nội của ông ấy Tống Triều."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện