Một buổi sáng trong lành, những tia nắng ấm áp len lõi vào khung cửa sổ thủy tinh, phản chiếu qua mặt nữa óng ánh, tạo nên một bức tranh sinh động. Và bức tranh ấy càng trở nên có hồn hơn khi hoà cùng tiếng chim líu lo đón chào ngày mới. Trong một căn biệt thự xinh đẹp.

"Vy nhi"
Tiếng gọi trầm ấm của người con trai vang lên cùng lúc với tiếng gõ cửa "cốc, cốc"
"Anh hai vào được không?"

"Dạ, anh vào đi"
Tiếng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên

Dứt lời nó với tay tắt báo thức, haizzz, nó muốn ngủ thêm chút nữa nhưng nếu nó không dậy thì sẽ phải nghe những bài hát dỡ tệ hơn chuông báo thức ấy chứ.  Nó lười biếng, cứ lăn qua lăn lại trong tấm chăn ấm áp, mắt vẫn nhắm tịt. 1 phút..2 phút..3 phút...cho đến khi.....

"Vy nhi, em còn muốn ngủ tới khi nào hả?"
Tiếng quát lớn từ ngoài cửa phòng nó vọng vào. Vâng đó chính anh hai "đại nhân" của nó đấy. Nó ngồi bật dậy, lấy tay dụi dụi vào mắt, đầu tóc bòm xòm, chiếc váy ngủ màu trắng cũng nhăn nhúm hết cả lên. Nó tên Dương Vy, năm nay 19 tuổi, sở hữu một vóc người mơ ước, mái tóc dài đen nhánh, lang da trắng tựa ngọc, đôi mắt to tròn như lưu ly và nụ cười trong sáng tựa thiên thần.

"Anh không thể để em ngủ thêm chút à?"
Nó buồn bực nói
"Không, nhìn xem bây giờ là bao nhiêu giờ rồi hả cô nương?"
"Còn sớm mà"
.....................

30 phút sau

Dương Dương ngồi trên giường nó, khẽ mỉm cười nhìn cô gái đang soi gương, người xoay đi xoay lại bộ đồng phục trên người. Hai tay anh khoanh trước ngực
"Nè, em gái, định tạo dáng đến bao giờ hả?"

Nó thuận thế xà vào lòng anh, hai tay không an phận mà vòng qua cổ anh.
"Anh hai à, đến làm dáng mà cũng không cho là sao? Anh dạo này nhiều ý kiến quá đó!"
Dương Dương phì cười lấy tay béo má cô em gái nhỏ

"Mao, xuống ăn đi, ba mẹ đang đợi kìa!"
"Vâng"
Dương Vy đi theo anh trai xuống nhà


"Con chào ba mẹ"
Nó vui vẻ chạy đến ôm hôn ông bà Dương, rồi nhanh chóng bước vào bàn ăn.

"Ăn nhanh lên đi con gái, trể rồi"
Mẹ Dương mỉm cười ngọt ngào nói
"Ba ngày nữa có buổi tiệc bên nhà họ Hoàng đấy. Bà với hai đứa nhỏ chuẩn bị đi nhé!"
Ông Dương nghiêm nghị nói, tay vẫn tập trung vào món bò trên bàn
"Không đi được không?" Nó giương đôi mắt to tròn nhìn ông, vừa ăn vừa nói

"Ăn xong rồi nói "
Dương Dương nhắc nhở

Nó mặc kệ anh, quay sang nhìn ông Dương trân trân như muốn nói " Ba ơi, con không muốn đi"

"Không đi"
Ông quay sang nhìn nó
"Cắt viện trợ một tháng, đồng thời cắm túc hai tháng"
Nhấp ngụm cafe, ông quay lưng bước đi

"Ba......vậy con đi là được chứ gì"
Nó trả lời bằng giọng ỉu xìu, hề hề, bị giam và khoá thẻ một thắng chi bằng đem nó đi chôn sống thì hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện