Dương Dương đang trong cuộc họp, khi nghe tin nó xảy ra chuyện, anh giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại

"Duyên, em bình tĩnh, hít sâu vào, từ từ kể anh nghe"
Anh trấn an
"Hức, sáng nay, em, con Nhi thấy con Vy đứng trước cổng trường, em hỏi nó sao vậy nhưng nó không nói, thái độ của nó kì lắm"

Giọng nói cô bắt đầu rung lên

"Rồi, rồi em thấy nó khóc, tất cả là tại Thiên Vũ, nó nhìn thấy Thiên Vũ đi với Linh nên mới như vậy, giờ thì nó, nó chạy đi đâu rồi, em với con Nhi kiếm cả buổi rồi mà không thấy. Em lo lắm, em chưa bao giờ thấy nó khóc, em, em sợ quá anh Dương ơi"
Cô nghẹn ngào nấc lên từng tiếng

Theo lời kể của Duyên, sắc mặt Dương Dương ngày càng khó coi. Nhất là khi nghe nó khóc, tim anh đau lắm, đứa em gái bảo bối của anh, nó chưa từng khóc cơ mà. Hừ, anh sẽ không tha thứ cho kẻ nào dám làm tổn thương nó, kể cả chính bản thân mình.

Không chần chừ gì thêm, anh đưa tay mấy áo vest, rồi phi như bay ra ngoài trong ánh mắt nghiêm trọng cùng kinh ngạc của mọi người.
Chiếc Anventator trắng điên cuồng chạy với tốc độ kinh người như muốn xé toạt con đường, anh giờ này đang rất lo lắng cho đứa em gái bé bỏng của mình, không biết chuyện gì có thể làm nó khóc...

Còn nó, nó đang ngồi ở một góc khuất nơi sân thượng, ở đây rất yên tĩnh không có người cũng không có tiếng động. Ở lơp nó bây giờ là tiết 2 rồi, nó ngồi đây rất lâu, nó cứ như vậy mà khóc, những giọt nước mắt như pha lê lăn dài trên gương mặt nó, nước mắt của nó không có hạn chăng? Hay tại vì nó đã tích lũy rất lâu rồi...

Giờ tim nó đau lắm, vô cùng đau, mối tình đầu của nó, người đàn ông đầu tiên làm nó rung động trước những ánh mắt và nụ cười ngọt ngào. Hắn có biết nó đang khóc vì hắn không? Hay đang mỉm cười hạnh phúc trong vòng tay người con gái khác......

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện