"hiên ngang

" đi, dựng xe vào lán, nhanh chân đi về phía lớp học. Trong lớp, mấy đứa tiểu thư con nhà giàu xỉa xói đủ thứ, còn lườm nguýt nữa chứ. Tôi vừa ngồi vào bàn thì một đám con gái đã đến chỗ tôi. Một đứa

"mắt xanh mỏ đỏ

" ăn mặc sexy, mặt chát 5, 6 lớp phấn quắc mắt nhìn tôi, quát.

- Mày là Đinh Ngọc Thiên Hương? Tôi mở một mắt, bình thản trả lời.

- Đúng. Muốn gặp tôi có chuyện gì?

Bỗng nhiên, con nhỏ đó cười man rợ, nhìn tôi chằm chằm, nói.

- Kẻ quyến rũ Hoàng tử Thiên Ân và Thiếu gia Kin chính là mày, đúng không?

- Không.

- Câm miệng lại! Tao không hỏi mày. Thứ như mày sao có thể xứng với hai người đó cơ chứ?

- Vậy chẳng lẽ cô thì được chắc! Hừ. Hãy xem lại mình đi.

Tôi gắt, đôi mắt lạnh lùng lướt qua từng người một. Hình như bọn đó có chút sợ hãi, theo tôi thấy là vậy. Lấy lại được bình tình, nhỏ đầu đàn trừng mắt, tức giận quát nạt, chỉ thẳng vào mặt tôi.

- Con nhỏ này, mày muốn chết hả?

- Chắc vậy.

Tôi nhún vai, không thèm nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức của bọn đó. Và một bàn tay đang bay thẳng đến mặt, tôi giữ bàn tay đó lại, gắt + tức giận.

- Hãy biến ngay trước khi tôi nổi điên.

Nói xong, tôi thả bàn tay nhỏ đó ra. Nhỏ xoa xoa cổ tay đang tím dần, hất mặt, quay lưng bỏ đi nhưng không quên dọa nạt.

- Chờ đó. Tao sẽ ày sống không bằng chết.

- Tôi sẽ đợi.

Từ bên ngoài, Tiểu Ngọc vội vàng chạy vào, hốt hoảng nói.

- Tiểu Hương, không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?

- Không sao mà.

Tôi mỉm cười hiền với nhỏ. Tiểu Ngọc đặt một đống đồ xuống bàn, có 3 hộp bento nhỏ xinh. Tính tò mò trỗi dậy, tôi thắc mắc.

- Sao lại có tới 3 hộp bento cơ?

Tự dưng, mặt nhỏ đỏ chót như trái nhót, ấp úng.

- Tại Đăng bảo sẽ sang đây ăn trưa nên mình làm luôn cho anh ấy.

- Khiếp chưa? Gọi là

"anh

" cơ à?

Nháy mắt một cái, tôi cười gian ơi là gian, nhìn nhỏ như sinh vật lạ. Mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn, nhỏ lắp bắp như gà mắc tóc.

- Đừng có trêu mình nữa!

- Đùa chút thôi. Mà...

Chưa kịp nói xong, chuống vào lớp reng lên. Tiểu Ngọc chui tọt vào chỗ, chẳng để tôi nói tiếp. Nhìn nhỏ hạnh phúc thế này, tôi cũng mừng thầm. Thật là không sai khi giao nhỏ cho anh ta... Miệng tôi khẽ vẽ lên một đường cong hoàn hảo.

Thời gian trôi qua. Đến giờ nghỉ trưa, tôi bị Tiểu Ngọc lôi đến căng-tin. Nhỏ bày tất cả đồ ăn lên bàn, đôi mắt cứ hướng về phía cửa. Và khoảng một khoảng thời gian ngắn, ánh mắt nhỏ Ngọc sáng long lanh, đôi môi mỉm cười, vẫy tay.

- Hải Đăng, em ở đây!

Chàng trai cao 1m80, đôi mắt đen, khuôn mặt hoàn hảo, mặc đồng phục trường British, đi đến chỗ chúng tôi, ngồi cạnh Tiểu Ngọc, cất giọng trầm.

- Anh đã bảo không cần làm những cái này mà.

- Nhưng em muốn anh ăn đồ ăn do em làm – Nhỏ Ngọc chu môi cãi.

Đăng khẽ xoa đầu Ngọc, cười hiền.

- Ngốc! Hôm nào anh chẳng ăn đồ ăn do em nấu chứ. Chỉ sợ em sẽ bị ốm vì làm quá sức thôi.

- Hì.

Nhìn cả hai người cười nói vui vẻ như thế, tôi cũng chẳng muốn phá ngang. Đang định đứng lên thì Tiểu Ngọc giữ tay, đôi mắt cún nhìn tôi chằm chằm, giọng ngọt xớt.

- Tiểu Hương. Sao lại bỏ đi cơ chứ?

- Đây là… - Giờ Đăng mới để ý là tôi đứng ở đây.

- Chào. Tôi là Tiểu Hương – bạn thân của nhỏ ngố này.

- Ai ngố cơ chứ?

Tôi cứ tưởng Đăng sẽ giúp nhỏ “trả thù” tôi nhưng ai ngờ anh ta lại giúp tôi công kích lại, cười gian nanh.

- Bạn em nói đúng đấy. Nhìn ngố quá…

- Ứ chơi với anh nữa.

- Nhưng anh lại yêu mới chết chứ!

Woa… Anh chàng này đúng là biết cách giảng hòa. Nghe được câu đó, Ngọc cười toe toét, hai má đỏ hồng trông yêu cực. Tôi khẽ mỉm cười… Dòng thời gian vô tình trôi qua. Tiết năm kết thúc. Tôi uể oải cất sách vở sau đó bị Tiểu Ngọc lôi ra khỏi lớp mà chẳng biết lí do. Cứ tưởng là nhỏ rủ đi chơi ai ngờ, nhỏ bắt tôi lai đến nhà Hải Đăng. Vâng, vâng, từ khi có người yêu là nhỏ không còn coi tôi ra cái gì ạ. Ngày nào cũng kể về người yêu, một cũng Hải Đăng, hai cũng Hải Đăng, cái gì cũng phải liên quan đến anh ta hay sao? Tôi bực lắm rồi đó, nhưng mà khi tôi nói ra thì nhỏ lại càng có cơ hội lấn tới. Và tất nhiên, tôi phải cắn răng chịu đựng. Haizzzz... Sao cái số tôi lại phải chịu đựng con nhỏ này cơ chứ? Cuối cùng cũng đã đến nhà Hải Đăng. Woa... Ngôi nhà này cũng to thật, như nhà của Kin và Thiên Ân vậy. Nhưng kiến trúc thì khác hoàn toàn luôn. Tuy tôi không hiểu lắm về kiến trúc nhưng hình như ngôi nhà này thuộc kiểu kiến trúc cổ thì phải.

Nhỏ Ngọc hớn ha hớn hở, kéo tuột tôi vào trong. Bên trong cũng rộng quá trời luôn, còn có nhiều đồ cổ nữa chứ, toàn là thứ đắt tiền.

- Hai người đến lâu chưa?

Tiếng Hải Đăng từ trên cầu thang vọng xuống, cậu ta chầm chậm bước đi. Tiểu Ngọc nhanh nhảu trả lời.

- Vừa mới đến thôi!

- À, có mấy người muốn gặp cô đấy, Tiểu Hương.

- Ai cơ?

Gặp tôi? Tôi nheo mắt, nghiêng đầu hỏi. Và tôi phát hiện ra, Tiểu Ngọc và Hải Đăng vừa nháy mắt với nhau và bụp miệng cười. Không biết hai con người này đang bày trò gì nữa. Hải Đăng hắng giọng, nói.

- Ba người. Toàn là người cô quen cả. Họ đang ở ngoài vườn trà. Giờ cô đi theo tôi.

Tự dưng, tôi thấy lo lắng và hồi hộp vô cùng. Chân muốn bước đi nhưng lại nặng trịch. Thế rồi, tôi cũng bị Tiểu Ngọc kéo lết đi theo sau Hải Đăng. Hu...hu...hu...Vầy thì còn gì là người nữa. Ngọc, bà nhớ đó, tôi sẽ không tha cho bà đâu. Đúng là cái đồ có tình quên bạn.

Điều tôi lo lắng là không thừa. Vừa nhận diện được khuôn mặt ba con người đang ngồi uống trà, người tôi như bị điện giật, chỉ muốn biến đi đâu ngay lập tức. Hóa ra, Tiểu Ngọc mang tôi đến đây là có mục đích cả. Thế mà tôi cứ tưởng nhỏ muốn giúp tôi xả stress. Chứ nếu biết thế này thì tôi không đến cho xong. Hức...hức... Ông trời ơi, con đã làm gì sai mà ông lại trừng phạt con thế này? Giờ than trời kêu đất cũng chẳng thay đổi được gì. Không khí trở nên u ám hơn bao giờ hết. Rồi ba con người cũng đồng thanh như đã nói trước với nhau, gọi tên tôi.

- Tiểu Hương.

Éc... Tôi giật mình, nhìn Tiểu ngọc với ánh mắt hình viên kẹo ý nhầm hình viên đạn, sát khí tỏa ra.

- TIỂU NGỌC...

Nhỏ sợ hãi, núp sau Hải Đăng, run run nói.

- Hương...b..à...b..ình...t..ĩnh...l..ại...đ..i... Tôi bị ép mà.

- Vậy hả? Bà nhớ đó. Tôi sẽ xử bà sau.

Tôi giở giọng đe dọa, rồi quay lại đọ mắt với ba con người kia....

Kết quả cuối cùng là tôi thua. Ngồi phịch xuống ghế, tôi nói, giọng pha chút tức giận.

- Ba người muốn gặp tôi có chuyện gì không?

Người lên tiếng đầu tiên là Kin, hình như anh ấy hơi buồn thì phải.

- Nhóc, nếu anh muốn gặp em thì cũng phải có chuyện hay sao?

- Ơ...Không...Em đâu có ý đó.

- Vậy mới là nhóc ngoan chứ.

Nhưng mà tôi thấy hơi lạ. Sao mấy người này lại có thế ngồi chung với nhau mà không xảy ra chuyện gì nhỉ? Nhất là anh Kin và Thiên Ân. Sao hôm nay có vẻ hòa thuận ghê? Chắc chắn là có vấn đề gì đó trong chuyện này? Giọng nói trầm ấm của Triết Vũ khiến tôi thoát khỏi suy nghĩ.

- Thực ra, hôm nay tôi muốn mời em đi chơi.

Đi chơi? Yeah! Vui quá đi. Nhất đinh là tôi sẽ đi rồi.

- Thật hả? Ở đâu vậy?

- Công viên Clover.

- Hura, hura...Hay quá! Tôi đã muốn đến đó từ lâu rồi nhưng chưa thực hiện được. Không ngờ lại có ngày trở thành sự thật. Hì hì.

- Vậy thì mai tôi sẽ qua đón em. Đằng nào mai cũng được nghỉ.

- Ừ, ừ. Mai anh nhớ đến đấy nhé. Không được...

Chưa kịp nói hết, trán tôi toát mồ hôi hột, người run như cầy sấy. Có...có...có ánh mắt tức giận đang nhìn tôi chằm chằm như muốn nuốt chửng. Là ai? Thiên Ân? Người hắn tỏa ra toàn là sát khí. Hu...hu...Sao hắn lại nhìn tôi như thế? Tôi có làm gì đâu? May quá, Triết Vũ giải vây cho tôi.

- Ân, nếu cậu đồng ý thì mai cùng đi nha.

- Được, cậu đã nói vậy thì tôi đi.

Sặc...Đi chơi với hắn á? Không khéo tôi lại bị hắn giết trên đường thì sao? Tôi chưa mở lời thì Triết Vũ ôn nhu nhìn tôi nói.

- Không sao đâu. Tôi biết em đang lo lắng điều gì. Hãy nhớ, tôi sẽ luôn bảo vệ em.

Tất cả suy nghĩ trong đầu tiêu tan hết. Mặt tôi đã đỏ từ lúc nào không biết. Sao Triết Vũ lại nói ra điều này cơ chứ? Xấu hổ quá đi mất. Bỗng Kin lớn tiếng, mặt có chút tức giận.

- Đừng tưởng chỉ có mình cậu có thể ở bên Tiểu Hương. Tôi cũng sẽ luôn luôn chăm sóc và không bao giờ rời xa cô ấy.

Hu...hu...Kin à, anh đang nói gì thế? Mặt nhóc đang đỏ lựng rồi đây này. Tôi đang tìm xem có chỗ nào chui không nữa. Tiểu Ngọc và Hải Đăng vừa đứng vừa tủm tỉm cười như kiểu đang xem phim hài ấy. Nhưng đâu chỉ có như vậy, anh chàng Thiên Ân đáng ghét còn thêm vào nữa chứ.

- Con nhóc này không phải là của hai người đâu mà là của tôi.

Đột nhiên, Hải Đăng bật cười ha hả, chảy cả nước mắt, nặn mãi mới nói được.

- Chuyện tình tay tư. Ba người cẩn trọng lời nói đi. Không thấy mặt cô bé đang đỏ như trái cà chua rồi à?

Ặc...Cái tên Hải Đăng chết tiệt, sao lại lôi mình vào cơ chứ? Trời ạ, y như rằng, ba người quay sang nhìn tôi như sinh vật lạ. Không còn cách nào khác, tôi quát lớn.

- Mấy người nhìn gì hả? Còn nhìn nữa tôi...tôi...tôi móc mắt mấy người ra giờ?

Dù vậy, tên khốn Thiên Ân cười phá lên, xoa đầu tôi, nói.

- Em có thể móc được mắt tôi ư? Đúng là đồ ngốc.

- Cái gì hả? Anh bảo ai là đồ ngốc hả? Mà cứ cho tôi là đồ ngốc đi, vậy thì anh là đồ khùng.

- Phư...phư... Đồ khùng mới hợp với đồ ngốc. Ý em là như vậy hả?

- Anh...anh...Hứ. Tôi không thèm nói chuyện với anh.

- Tôi nói trúng tim đen của em rồi đúng không?

Á...Tôi tức đến đỏ mặt, chỉ muốn đạp cho tên khốn đó một phát. Thế mà hắn vẫn nhơn nhơn, cười thoải mái.

- Ân! Cậu đừng trêu Tiểu Hương nữa.

Yeah! Triết Vũ thể nào cũng trị được tên điên này cho coi. Hắn đáp trả, giáng ngay một trận mưa đá lên đầu tôi.

- Vui mà! Cậu cũng thử xem. Con nhóc này ngốc lắm! Không phân biệt được đâu là thật đâu là đùa đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện