- Nên chọn quà gì nhỉ? – Tôi hỏi thằng nhóc. – Này.
Nó vẫn im lặng, không nói gì, mắt đăm đăm vào tấm thiệp gì đó.
- Gì vậy? – Tôi nhìn tấm thiệp.
Nó đặt tấm thiệp lên bàn, trầm ngâm nói.
- Phan Thế Hải mà cô nói là công tử nhà Phan - một tập đoàn gần như ngang vế với chúng ta - họ vừa gửi thiệp mời tôi đi đây.
- Thế à? Vậy cậu có đi không? - Đi chứ! 25/5 vừa rồi họ đã tặng tôi một món quà lớn, không đi cũng kỳ. (25/5 là sinh nhật nó)
- Vậy có cần nói... – Tôi vội sửa lại. – Có cần ngồi xe chung với cậu không?
Nó lắc đầu.
- Đi xe cha cô là được rồi. Càng ít đối thủ biết cô càng tốt.
- Biết rồi. Đi chọn quà với tôi đi! – Tôi kéo nó ra khỏi cửa.
- Ê!
- ----***-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
Thật là, đúng là con gái, dạo cả cái shop mới chọn được món quà ưng ý. Làm tôi phát bực, cái dáng săm soi từng món quà, cái tắc lưỡi chê đủ thứ, cứ như là chọn quà cho người ấy vậy. Hình như biết ý tôi hay sao Mai quay lại, mỉm cười:
- Xin lỗi, cái tật của tôi là hễ mỗi lần chọn quà phải kỹ thế, 25/5 tôi sẽ chọn kỹ hơn nữa.
- Hiểu rồi. – Tôi quay qua chỗ khác, không thôi Mai thấy khuôn mặt khó chịu của tôi nữa.
Cũng may là Mai nhờ cô bán hàng gói giùm nếu cô ấy đích thân gói thì cái đầu tôi cũng đã nổ tung rồi.
- Dễ thương quá! – Mai nựng mặt tôi như một đứa trẻ.
- Ê! – Tôi hất tay cô ấy ra.
- Giỡn thôi! – Cô ấy chắp tay. – Xin lỗi.
Chọn quà thì lâu kinh khủng, còn chọn đồ thì nhanh kinh khủng. Mới mở tủ đồ ra là chọn bộ váy màu thiên thanh.
- Sao không mặc màu hồng hay vàng? Đẹp hơn mà.
- Không thích! – Mai nói gọn.
Sau một phút sửa soạn. Mai mang cho tôi chiếc lược, mỉm cười nói.
- Tóc tôi dài quá, chải không tới, chải hộ tôi cái nha.
Không chờ tôi trả lời, cô ấy đã ngồi trước gương, xoã mái tóc dài đen nhánh ra. Từ chối sao được.
- Khôn lỏi. – Tôi thở dài.
Tôi đưa chiếc lược chải đám tóc đen dày của Mai. Lạ thật đấy, hồi kia Mai cứ làm việc quần quật từ sáng đến tối đến nỗi không có thời gian tỉa tóc, (tóc dài qua thắt lưng) vậy mà tóc vẫn suôn mượt như được hấp dầu và lúc nào cũng toả ra một mùi hương lạ. Nãy giờ chải mãi mà vẫn không chán.
Tóc Mai thơm quá, cứ muốn ngửi mãi. Bất chợt tôi không kiềm được ôm chầm lấy cô ấy.
Chết rồi! Hành động bồng bột thế này thế nào Mai cũng giận mà cho tôi một tát cho mà xem. Tôi nhắm mắt chịu trận.
Ủa, không có động tĩnh gì cả. Tôi mở mắt ra. Mai đang đỏ mặt, hai tay cô ấy vẫn giữ nguyên, chẳng có một hành động xô tôi ra gì cả.
- Sao không đẩy tôi ra? – Tôi thì thầm.
- Kệ tôi.
Tôi mỉm cười, siết chặt hơn nữa. Hương tóc và hơi ấm của Mai cho tôi một cảm giác rất dễ chịu.
- Thiên ơi! Xe đến rồi... - Tiếng chị Trân.
- Con trai! - Mẹ tôi đến gọi cửa. - Thật là tuyệt! Không ngờ hai đứa tiến xa đến thế.
Tôi giật mình buông tay ra.
- Con đi đây! Cô chuẩn bị đi nhé! – Tôi đẩy mẹ ra, bước ra ngoài.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Trân đưa cho tôi một cái nhìn kinh khủng, nhỏ nặn ra một nụ cười và nói:
- Hai người... thân nhau ghê nhỉ?
Đã vậy phu nhân còn thêm dầu vào lửa.
- Thật là tuyệt! Con trai ta to gan thật đấy!
- Kiểu này chắc ta có rể sớm quá! – Cha tôi ở đâu chen vào.
Tôi ngượng ngùng cắp lấy hộp quà, ra ngoài xe với tốc độ nhanh nhất, không thì sẽ bị chọc quê nữa.
Hồi nãy đúng là bất ngờ thật, khi không nó ngưng chải mà ôm chầm lấy tôi. Đáng lý ra là tôi phải đẩy nó ra nhưng không hiểu sao lúc đó tay tôi mềm nhũn, không phản kháng được gì hết. Cứ nghĩ đến là mặt tôi lại nóng lên.
- Không ngờ cậu Thiên nhỏ mà có võ ghê nhỉ? – Cha tôi vào xe, đóng cửa.
- Đừng có nói nữa mà. – Tôi hét lên.
- ----***-----
Biệt thự dòng họ Phan cũng rất rộng lớn với kiến trúc đối xứng và kiểu cách vô cùng cầu kỳ. Nhưng biệt thự này thiên về điêu khắc hơn là cây cối, cổng biệt thự có hai con sư tử bằng đá oai nghiêm ngồi trên hai bệ đá như trong phim Lion King, dọc sân trước là những đài phun nước được chạm khắc vô cùng tinh xảo, mấy cái bàn tiệc tất cả đều làm bằng đá hoa cương.
Nhưng cũng may vì mỗi tượng một kiểu nên tôi không bị lạc như hồi ở vườn hoa dòng họ Dương lúc đầu tới.
- Lớp trưởng! Ở đây! - Một thành viên trong lớp ngoắt tôi tới.
- Tới ngay! – Tôi vội chạy đến.
- Mừng lớp trưởng tới! - Hải mỉm cười.
Hôm nay Hải dành cho lớp tôi một bàn dài thật là rộng, khoảng 40 chỗ ngồi, trên đó bày những loại đồ ngọt như bánh kem, kẹo và nước ngọt.
- Đây! Happy Birthday! – Tôi đưa hộp quà cho Hải.
- Cám ơn! - Hải đón lấy hộp quà.
- Ai đây? Bạn gái con hả? - Một ông khoảng 40 tuổi đến bên tôi.
Hải đỏ mặt, phân trần.
- Không phải! Đây là Mai, lớp trưởng lớp con.
- Ồ, cô gái đã từng đạt học bổng nhiều năm liền đây sao? – Ông đó nói.
- Giới thiệu với mấy bạn, đây là bố mình.
- Con chào bác! – Tôi cúi đầu.
Bố của Hải nhìn tôi chằm chằm, từ trên xuống dưới. Bất chợt ông nói:
- Sau khi ra trường con xin vào tập đoàn bác làm nhé! Bác sẽ cho con chiếc ghế trưởng phòng sau một năm làm việc ngay.
- Dạ! Từ từ con suy nghĩ đã. – Tôi thoái thác.
Tôi đâu có dại, lớn lên dù muốn dù không tôi cũng phải làm cho tập đoàn họ Dương thôi vì thứ nhất, cha tôi là một nhân viên lâu năm sẽ cất nhắc tôi nhanh hơn; thứ hai là tập đoàn họ Dương có vị trí cao hơn so với tập đoàn này; thứ ba là lớn lên thằng nhóc sẽ là chủ tịch, làm việc chung với nó sẽ thích hơn chứ.
- Bác định tiến cử con nhỏ nghèo rớt mồng tơi này vào tập đoàn mình à?
Nhỏ Hoàng Điệp hôm nay cũng đến.
- Cỡ nó nên để làm công nhân hãng dệt còn hơn. – Nói rồi nhỏ ôm bụng cười.
- Mày... – Vân định sấn tới.
Tôi ngăn Vân lại.
- Tốp, dù sao mình cũng là khách.
Vân nghe mới ngưng lại, bấm bụng ngồi vào bàn tiệc. Tôi cũng không chấp gì con nhỏ Lemond Question kia, chào nó lấy lệ rồi ngồi vào bàn tiệc.
- Hải, lên phát biểu đi kìa.
- Dạ! - Hải vội vàng lên sân khấu.
Nhìn kỹ lại thì cha Hải mời toàn những khách có đẳng cấp hạng cao trong thương trường về dự tiệc sinh nhật con trai, tôi biết được nhờ mấy bài báo và cách ăn mặc của họ.
Tôi cố gắng tìm kỹ trong đám đông coi thằng nhóc ngồi ở đâu. Kia rồi! Nó đang mặc một bộ vét màu trắng áo sơ mi xanh lam đi dự tiệc, coi cũng bảnh chứ nhỉ.
- Phần của các cô đây! - Người phục vụ định đưa bánh kem cho tôi thì bị Hoàng Điệp giật lại.
- Của mày đây!
Rồi ả ném thẳng vào một người trong lớp tôi.
- Tụi bay đâu! Quyết chiến!
Bọn chúng ào ạt ném bánh kem về phía tôi.May mà cả bọn đều có võ nên tránh được nhanh chóng.
Tôi liếc nhìn Hải mỉm cười cay đắng rồi đi qua chỗ thằng nhóc.
- ----***-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
Bọn chúng vẫn chưa thôi, vẫn lấy bánh kem ném vào mặt mọi người.
- Tôi nghe nói ông định giao tập đoàn cho con gái rượu của ông. – Tôi nhấp một ly nước.
- Đúng vậy, nó là người rất biết xử thời xử thế. – Ông ta tự hào.
Tôi quay qua nói với mấy chủ tịch gần đó.
- Mọi người thấy đấy, con gái chủ tịch Bạch là một người cực kỳ sành điệu. Lấy bánh kem loại đắt tiền để chơi nhau thôi. Một cái bánh kem trị giá trên dưới 1000 đô, một lần ném hơn mười cái là hơn 10.000 đô, lại cho thêm mười người ném là trên 100.000 đô, một năm có hơn mười buổi tiệc là một năm cho 1.000.000 đô, lại còn phải bồi thường quần áo cho người ta rẻ lắm là 900.000 đô nữa. Một bữa ăn chơi hơn 1.900.000, đủ tiền mua một căn biệt thự nhỉ. Kia kìa. – Tôi chỉ qua bàn của lớp Mai.
Mọi người nhìn qua bàn của con gái chủ tịch Bạch – Hoàng Điệp – đang ném những ổ bánh đắt tiền về phía mấy người bạn cùng trang lứa, ai cũng tặc lưỡi, lắc đầu.
Tôi nói tiếp.
- Bánh kem 1.000 đô không thèm ăn thì bữa ăn của tiểu thư phải mất 2.000 đô một ngày là ít, một năm 365 ngày là hơn 730.000 đô, chưa kể sinh nhật, giáng sinh hay tết, còn mua sắm thì một tháng chắc cũng hơn 2.000.000 đô. Cộng lại là ít nhất 5.000.000 đô cho mỗi năm, gần bằng 4 công ty tập đoàn tôi cộng lại rồi. Bái phục!
Mọi người quay qua nhau xì xầm.
- Thảo nào tập đoàn ông ta sa sút nhanh thế, thì ra là do nghiệt nữ này.
- Một người sành điệu nhỉ? – Tôi vỗ tay tán thưởng.
Chưa đầy một phút là chủ tịch Bạch đẩy ghế, tiến đến bên cô con gái rượu đang dùng bánh kem ném vào đám bạn. Sắp có trò vui rồi đây. Công nhận Mai hay thật, chỉ cho một cách nói một chút mà có thể trả được thù rồi. Tôi đưa dấu hiệu chiến thắng về phía cô ấy.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Trận chiến chưa kết thúc, ả cứ ném bánh kem liên tiếp về phía chúng tôi. Thiên ơi là Thiên! Nhanh lên! Tụi nó tăng thêm quân nữa kìa. Tôi không lo cho lớp vì đứa nào thân thủ cũng khá, chỉ đứt ruột vì mấy cái bánh kem đắt tiền càng lúc càng nhiều trên mặt đất.
Nó nháy mắt với tôi, được rồi!
- Điệp! - Một giọng đàn ông khô khốc vang lên sau lưng tướng giặc.
Ả quay lại và bị một cái tát nặng nề.
- Phá vừa phải thôi chứ, người ta cười vào mặt cha mày rồi thấy chưa?
Nhẹ cả dạ, nhìn giọt nước mắt cá sấu chảy dài trên má tướng giặc mà bọn tôi vô cùng hả hê.
Nhạc ở đâu vang lên, mọi người đều bước ra sân, một nam một nữ, khoác tay nhau khiêu vũ.
- Mai khiêu vũ với Hải chứ? - Hải đưa tay ra.
Tôi lắc đầu.
- Hải tìm bạn nhảy khác đi, hôm nay Mai hơi mệt. - Rồi tôi đi qua chỗ thằng nhóc, mặc cho sự sửng sốt của Hải.
Vân mỉm cười.
- Hải định có ý gì hả? Lớp trưởng có bến đậu rồi.
- ----***-----
- Sao không nhảy đi? Hắn hơi thấp thước nhưng trông cũng được lắm mà. - Thằng nhóc hỏi.
- Không thích. – Tôi đá chân vào nhau. - Mất cả hứng.
- Vậy về không? Tôi cho quá giang. – Nó mỉm cười tinh nghịch.
- Ừ. – Tôi theo nó ra ngoài xe, tránh xa cái buổi tiệc đáng ghét ấy.
Nó vẫn im lặng, không nói gì, mắt đăm đăm vào tấm thiệp gì đó.
- Gì vậy? – Tôi nhìn tấm thiệp.
Nó đặt tấm thiệp lên bàn, trầm ngâm nói.
- Phan Thế Hải mà cô nói là công tử nhà Phan - một tập đoàn gần như ngang vế với chúng ta - họ vừa gửi thiệp mời tôi đi đây.
- Thế à? Vậy cậu có đi không? - Đi chứ! 25/5 vừa rồi họ đã tặng tôi một món quà lớn, không đi cũng kỳ. (25/5 là sinh nhật nó)
- Vậy có cần nói... – Tôi vội sửa lại. – Có cần ngồi xe chung với cậu không?
Nó lắc đầu.
- Đi xe cha cô là được rồi. Càng ít đối thủ biết cô càng tốt.
- Biết rồi. Đi chọn quà với tôi đi! – Tôi kéo nó ra khỏi cửa.
- Ê!
- ----***-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
Thật là, đúng là con gái, dạo cả cái shop mới chọn được món quà ưng ý. Làm tôi phát bực, cái dáng săm soi từng món quà, cái tắc lưỡi chê đủ thứ, cứ như là chọn quà cho người ấy vậy. Hình như biết ý tôi hay sao Mai quay lại, mỉm cười:
- Xin lỗi, cái tật của tôi là hễ mỗi lần chọn quà phải kỹ thế, 25/5 tôi sẽ chọn kỹ hơn nữa.
- Hiểu rồi. – Tôi quay qua chỗ khác, không thôi Mai thấy khuôn mặt khó chịu của tôi nữa.
Cũng may là Mai nhờ cô bán hàng gói giùm nếu cô ấy đích thân gói thì cái đầu tôi cũng đã nổ tung rồi.
- Dễ thương quá! – Mai nựng mặt tôi như một đứa trẻ.
- Ê! – Tôi hất tay cô ấy ra.
- Giỡn thôi! – Cô ấy chắp tay. – Xin lỗi.
Chọn quà thì lâu kinh khủng, còn chọn đồ thì nhanh kinh khủng. Mới mở tủ đồ ra là chọn bộ váy màu thiên thanh.
- Sao không mặc màu hồng hay vàng? Đẹp hơn mà.
- Không thích! – Mai nói gọn.
Sau một phút sửa soạn. Mai mang cho tôi chiếc lược, mỉm cười nói.
- Tóc tôi dài quá, chải không tới, chải hộ tôi cái nha.
Không chờ tôi trả lời, cô ấy đã ngồi trước gương, xoã mái tóc dài đen nhánh ra. Từ chối sao được.
- Khôn lỏi. – Tôi thở dài.
Tôi đưa chiếc lược chải đám tóc đen dày của Mai. Lạ thật đấy, hồi kia Mai cứ làm việc quần quật từ sáng đến tối đến nỗi không có thời gian tỉa tóc, (tóc dài qua thắt lưng) vậy mà tóc vẫn suôn mượt như được hấp dầu và lúc nào cũng toả ra một mùi hương lạ. Nãy giờ chải mãi mà vẫn không chán.
Tóc Mai thơm quá, cứ muốn ngửi mãi. Bất chợt tôi không kiềm được ôm chầm lấy cô ấy.
Chết rồi! Hành động bồng bột thế này thế nào Mai cũng giận mà cho tôi một tát cho mà xem. Tôi nhắm mắt chịu trận.
Ủa, không có động tĩnh gì cả. Tôi mở mắt ra. Mai đang đỏ mặt, hai tay cô ấy vẫn giữ nguyên, chẳng có một hành động xô tôi ra gì cả.
- Sao không đẩy tôi ra? – Tôi thì thầm.
- Kệ tôi.
Tôi mỉm cười, siết chặt hơn nữa. Hương tóc và hơi ấm của Mai cho tôi một cảm giác rất dễ chịu.
- Thiên ơi! Xe đến rồi... - Tiếng chị Trân.
- Con trai! - Mẹ tôi đến gọi cửa. - Thật là tuyệt! Không ngờ hai đứa tiến xa đến thế.
Tôi giật mình buông tay ra.
- Con đi đây! Cô chuẩn bị đi nhé! – Tôi đẩy mẹ ra, bước ra ngoài.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Trân đưa cho tôi một cái nhìn kinh khủng, nhỏ nặn ra một nụ cười và nói:
- Hai người... thân nhau ghê nhỉ?
Đã vậy phu nhân còn thêm dầu vào lửa.
- Thật là tuyệt! Con trai ta to gan thật đấy!
- Kiểu này chắc ta có rể sớm quá! – Cha tôi ở đâu chen vào.
Tôi ngượng ngùng cắp lấy hộp quà, ra ngoài xe với tốc độ nhanh nhất, không thì sẽ bị chọc quê nữa.
Hồi nãy đúng là bất ngờ thật, khi không nó ngưng chải mà ôm chầm lấy tôi. Đáng lý ra là tôi phải đẩy nó ra nhưng không hiểu sao lúc đó tay tôi mềm nhũn, không phản kháng được gì hết. Cứ nghĩ đến là mặt tôi lại nóng lên.
- Không ngờ cậu Thiên nhỏ mà có võ ghê nhỉ? – Cha tôi vào xe, đóng cửa.
- Đừng có nói nữa mà. – Tôi hét lên.
- ----***-----
Biệt thự dòng họ Phan cũng rất rộng lớn với kiến trúc đối xứng và kiểu cách vô cùng cầu kỳ. Nhưng biệt thự này thiên về điêu khắc hơn là cây cối, cổng biệt thự có hai con sư tử bằng đá oai nghiêm ngồi trên hai bệ đá như trong phim Lion King, dọc sân trước là những đài phun nước được chạm khắc vô cùng tinh xảo, mấy cái bàn tiệc tất cả đều làm bằng đá hoa cương.
Nhưng cũng may vì mỗi tượng một kiểu nên tôi không bị lạc như hồi ở vườn hoa dòng họ Dương lúc đầu tới.
- Lớp trưởng! Ở đây! - Một thành viên trong lớp ngoắt tôi tới.
- Tới ngay! – Tôi vội chạy đến.
- Mừng lớp trưởng tới! - Hải mỉm cười.
Hôm nay Hải dành cho lớp tôi một bàn dài thật là rộng, khoảng 40 chỗ ngồi, trên đó bày những loại đồ ngọt như bánh kem, kẹo và nước ngọt.
- Đây! Happy Birthday! – Tôi đưa hộp quà cho Hải.
- Cám ơn! - Hải đón lấy hộp quà.
- Ai đây? Bạn gái con hả? - Một ông khoảng 40 tuổi đến bên tôi.
Hải đỏ mặt, phân trần.
- Không phải! Đây là Mai, lớp trưởng lớp con.
- Ồ, cô gái đã từng đạt học bổng nhiều năm liền đây sao? – Ông đó nói.
- Giới thiệu với mấy bạn, đây là bố mình.
- Con chào bác! – Tôi cúi đầu.
Bố của Hải nhìn tôi chằm chằm, từ trên xuống dưới. Bất chợt ông nói:
- Sau khi ra trường con xin vào tập đoàn bác làm nhé! Bác sẽ cho con chiếc ghế trưởng phòng sau một năm làm việc ngay.
- Dạ! Từ từ con suy nghĩ đã. – Tôi thoái thác.
Tôi đâu có dại, lớn lên dù muốn dù không tôi cũng phải làm cho tập đoàn họ Dương thôi vì thứ nhất, cha tôi là một nhân viên lâu năm sẽ cất nhắc tôi nhanh hơn; thứ hai là tập đoàn họ Dương có vị trí cao hơn so với tập đoàn này; thứ ba là lớn lên thằng nhóc sẽ là chủ tịch, làm việc chung với nó sẽ thích hơn chứ.
- Bác định tiến cử con nhỏ nghèo rớt mồng tơi này vào tập đoàn mình à?
Nhỏ Hoàng Điệp hôm nay cũng đến.
- Cỡ nó nên để làm công nhân hãng dệt còn hơn. – Nói rồi nhỏ ôm bụng cười.
- Mày... – Vân định sấn tới.
Tôi ngăn Vân lại.
- Tốp, dù sao mình cũng là khách.
Vân nghe mới ngưng lại, bấm bụng ngồi vào bàn tiệc. Tôi cũng không chấp gì con nhỏ Lemond Question kia, chào nó lấy lệ rồi ngồi vào bàn tiệc.
- Hải, lên phát biểu đi kìa.
- Dạ! - Hải vội vàng lên sân khấu.
Nhìn kỹ lại thì cha Hải mời toàn những khách có đẳng cấp hạng cao trong thương trường về dự tiệc sinh nhật con trai, tôi biết được nhờ mấy bài báo và cách ăn mặc của họ.
Tôi cố gắng tìm kỹ trong đám đông coi thằng nhóc ngồi ở đâu. Kia rồi! Nó đang mặc một bộ vét màu trắng áo sơ mi xanh lam đi dự tiệc, coi cũng bảnh chứ nhỉ.
- Phần của các cô đây! - Người phục vụ định đưa bánh kem cho tôi thì bị Hoàng Điệp giật lại.
- Của mày đây!
Rồi ả ném thẳng vào một người trong lớp tôi.
- Tụi bay đâu! Quyết chiến!
Bọn chúng ào ạt ném bánh kem về phía tôi.May mà cả bọn đều có võ nên tránh được nhanh chóng.
Tôi liếc nhìn Hải mỉm cười cay đắng rồi đi qua chỗ thằng nhóc.
- ----***-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
Bọn chúng vẫn chưa thôi, vẫn lấy bánh kem ném vào mặt mọi người.
- Tôi nghe nói ông định giao tập đoàn cho con gái rượu của ông. – Tôi nhấp một ly nước.
- Đúng vậy, nó là người rất biết xử thời xử thế. – Ông ta tự hào.
Tôi quay qua nói với mấy chủ tịch gần đó.
- Mọi người thấy đấy, con gái chủ tịch Bạch là một người cực kỳ sành điệu. Lấy bánh kem loại đắt tiền để chơi nhau thôi. Một cái bánh kem trị giá trên dưới 1000 đô, một lần ném hơn mười cái là hơn 10.000 đô, lại cho thêm mười người ném là trên 100.000 đô, một năm có hơn mười buổi tiệc là một năm cho 1.000.000 đô, lại còn phải bồi thường quần áo cho người ta rẻ lắm là 900.000 đô nữa. Một bữa ăn chơi hơn 1.900.000, đủ tiền mua một căn biệt thự nhỉ. Kia kìa. – Tôi chỉ qua bàn của lớp Mai.
Mọi người nhìn qua bàn của con gái chủ tịch Bạch – Hoàng Điệp – đang ném những ổ bánh đắt tiền về phía mấy người bạn cùng trang lứa, ai cũng tặc lưỡi, lắc đầu.
Tôi nói tiếp.
- Bánh kem 1.000 đô không thèm ăn thì bữa ăn của tiểu thư phải mất 2.000 đô một ngày là ít, một năm 365 ngày là hơn 730.000 đô, chưa kể sinh nhật, giáng sinh hay tết, còn mua sắm thì một tháng chắc cũng hơn 2.000.000 đô. Cộng lại là ít nhất 5.000.000 đô cho mỗi năm, gần bằng 4 công ty tập đoàn tôi cộng lại rồi. Bái phục!
Mọi người quay qua nhau xì xầm.
- Thảo nào tập đoàn ông ta sa sút nhanh thế, thì ra là do nghiệt nữ này.
- Một người sành điệu nhỉ? – Tôi vỗ tay tán thưởng.
Chưa đầy một phút là chủ tịch Bạch đẩy ghế, tiến đến bên cô con gái rượu đang dùng bánh kem ném vào đám bạn. Sắp có trò vui rồi đây. Công nhận Mai hay thật, chỉ cho một cách nói một chút mà có thể trả được thù rồi. Tôi đưa dấu hiệu chiến thắng về phía cô ấy.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Trận chiến chưa kết thúc, ả cứ ném bánh kem liên tiếp về phía chúng tôi. Thiên ơi là Thiên! Nhanh lên! Tụi nó tăng thêm quân nữa kìa. Tôi không lo cho lớp vì đứa nào thân thủ cũng khá, chỉ đứt ruột vì mấy cái bánh kem đắt tiền càng lúc càng nhiều trên mặt đất.
Nó nháy mắt với tôi, được rồi!
- Điệp! - Một giọng đàn ông khô khốc vang lên sau lưng tướng giặc.
Ả quay lại và bị một cái tát nặng nề.
- Phá vừa phải thôi chứ, người ta cười vào mặt cha mày rồi thấy chưa?
Nhẹ cả dạ, nhìn giọt nước mắt cá sấu chảy dài trên má tướng giặc mà bọn tôi vô cùng hả hê.
Nhạc ở đâu vang lên, mọi người đều bước ra sân, một nam một nữ, khoác tay nhau khiêu vũ.
- Mai khiêu vũ với Hải chứ? - Hải đưa tay ra.
Tôi lắc đầu.
- Hải tìm bạn nhảy khác đi, hôm nay Mai hơi mệt. - Rồi tôi đi qua chỗ thằng nhóc, mặc cho sự sửng sốt của Hải.
Vân mỉm cười.
- Hải định có ý gì hả? Lớp trưởng có bến đậu rồi.
- ----***-----
- Sao không nhảy đi? Hắn hơi thấp thước nhưng trông cũng được lắm mà. - Thằng nhóc hỏi.
- Không thích. – Tôi đá chân vào nhau. - Mất cả hứng.
- Vậy về không? Tôi cho quá giang. – Nó mỉm cười tinh nghịch.
- Ừ. – Tôi theo nó ra ngoài xe, tránh xa cái buổi tiệc đáng ghét ấy.
Danh sách chương