- Cô làm gì mà nghĩ ngợi ghê thế? – Thiên đánh gió trước mặt tôi. – Ăn nhanh rồi đi học!
Tôi và cơm. Lòng cứ suy nghĩ chuyện hôm qua. Cái con bé tên Ánh Tuyết đó, hình như tôi gặp nó ở đâu rồi. Ở đâu? Ở đâu? - Nhớ rồi!
Tôi đập bàn một cái rầm, chén bát thìa đũa gì cũng văng lên hết, may mà chưa rớt ra cái gì. Thiên hỏi:
- Cô nhớ gì mà dễ sợ thế?
Tôi ngồi xuống ghế, nói cho Thiên nghe:
- Nhỏ hôm qua đi với nhóc Phách đó, nhỏ đó là Trần Ánh Tuyết, quán quân kiếm đạo của thành phố. Tôi với nhỏ từng gặp nhau trong một buổi giao lưu võ thuật.
Thiên bật cười:
- Cô cứ đùa, từng gặp mà cô ta không động chạm gì tới cô à?
- Làm sao tôi nhớ sai được? Cũng lạ, nhỏ không đá động gì tới tôi.
- Ăn cơm nhanh rồi đi học! – Thiên phẩy tay.
Tôi đành ăn cho xong rồi nhanh chóng khoác cặp đến nhà xe, đạp chiếc xe mới đi học.
- ----***-----
- Giao lưu với các CLB khác? – Tôi ngạc nhiên. - Hồi nào tới giờ anh đâu có đề xuất kiểu này.
Anh Sơn gật đầu, nói:
- Đó là quy tắc của trường, năm ngoái anh cũng ngạc nhiên vậy đấy.
Vân tiếp lời:
- Theo quy tắc thì các CLB sẽ gặp nhau để trao đổi kinh nghiệm sau đó sẽ góp quỹ tạo thành một lễ hội đặc biệt.
- Lễ hội nữa hả? – Tôi nhăn mặt
Tôi thấy hơi khó chịu vì cái trường này, cứ lễ lễ mãi, phí tiền. Anh Sơn chỉ các nam sinh đang tập, nói:
- Thôi đi em, đây là cơ hội tốt để các nam sinh lấy lại mùa xuân của mình sau khi từ bỏ em đấy. Nghe nói các nữ thành viên của các CLB khác rất tức khi em xuất hiện trong trường này.
Ừ nhỉ. Anh Sơn nói cũng đúng.
- Cũng uổng, bồ sẽ không được hâm mộ, được tặng nhiều quà như trước nữa. – Vân tặc lưỡi. – Bao nhiêu là tiền.
Tôi nắm lấy cổ áo của nhỏ, gầm lên:
- Đừng có chọc vào nỗi đau của ta.
- Đại tỉ! – Vân cười hì hì.
- Vậy họ từ bỏ theo đuổi em thì chắc chắn người kia sẽ là tâm điểm. – Anh Sơn nói.
Tôi buông nhỏ Vân ra, quay qua nhìn anh Sơn. Anh Sơn hiểu ý là tôi muốn hỏi người đó là ai. Anh nói:
- Cô nữ sinh ấy vừa mới chuyển đến, học cách lớp em bảy phòng tính về phía trái. Nghe nói cô ấy rất xinh đẹp và tài năng, từng là vô địch kiếm đạo của thành phố.
Vân đứng phắt dậy, giọng gầm gừ, y như Atula thứ thiệt:
- Anh phải lòng cô ta rồi hay sao mà cho thăm dò kỹ thế?
Anh Sơn liền chối:
- Đâu có! Anh chỉ nghe nói… Vân!
Vân không nghe nói nữa, nhỏ tung cho anh Sơn một cước. Rầm! Anh Sơn bay thẳng vào vách tường đối diện. Nhỏ này ghê quá, hành hạ người ta không thương tiếc. Tôi chạy đến chỗ anh Sơn, gỡ ảnh xuống. Khiếp thật, quỹ CLB phải tốn tiền mua xi măng rồi, tường thủng một lỗ rõ to. Tôi hỏi thăm sức khoẻ anh Sơn:
- Anh có sao không?
- Anh ổn. – Anh Sơn nói thều thào. - Trời đất ạ, anh nghe sao nói vậy mà Vân cũng ghen nữa.
Tôi thuật lại nhỏ Vân nghe:
- Atula! Anh Sơn bảo nghe sao nói vậy! – Tôi chạy đến chỗ Atula. - Bồ đừng có ghen!
- Nhưng…
- Thật đấy! Bồ của bồ rất chung tình mà.
Tôi cố tìm những lời hoa mỹ nhất để tán dương ông Sơn cho nhỏ Vân nguôi giận bớt. Đang năn nỉ thì tôi có nghe Dung đang nói hành ai đó:
- Cái cục đá đó mà hâm mộ cái nỗi gì.
- ----***-----
Đúng như anh Sơn nói, hôm nay đúng là có một đám đông ra chặn ở đầu cổng nhưng mục tiêu không phải là tôi, mục tiêu là nhỏ tóc dài xoắn xoắn kia kìa. Vây như là cái gì vậy. Tội nghiệp nhỏ, cầm cái cây xua đám con trai mãi mà tụi nó có tránh ra đâu. Vân thấy vậy động lòng trắc ẩn, kéo áo tôi:
- Hoàn cảnh như bồ hồi đó, bồ giúp người ta đi!
- Bồ ra mà giúp! – Tôi thản nhiên dắt xe vào.
- Đây không có khinh công, bồ thì luyện từ nhỏ rồi. Giúp người ta đi mà. – Vân lay tôi. (Khinh công là cha tôi luyện cho tôi đi tôi đi học kịp giờ)
Tôi không đoái hoài gì tới lời cầu xin của Vân, vẫn bình chân như vại. Dắt xe qua cái mới lùng bùng mà mặt tôi vẫn lạnh tanh. Vân nói:
- Đúng là Sweet Ice Queen! - Rồi nhỏ chạy vào lớp.
Tôi không nói gì, dắt xe vào nhà xe của trường cái đã. Không thấy thầy giám thị. Tôi nhảy lên một cái cây xem tình hình. Xem nào! Trong nhóm phục binh này không có Tuấn, tức là quy mô không cao. Vậy thì…
Tôi nhảy qua ba cái cây, đạp trên vai ông anh đứng gần nhỏ đó nhất rồi cắp nhỏ đó đi, mặt kệ bao nhiêu cái mặt sững sờ của mấy ông nam sinh. Tôi lại phi thân lên mấy cành cây rồi hạ cánh trên lầu khối lớp 10 một cách an toàn. Tôi đặt lính mới xuống, nói:
- Nổi tiếng thì đừng có đi sớm, hậu quả đấy!
- Tiểu Mai… - Nhỏ lính mới thốt lên.
Ủa? Ê cái khuôn mặt trắng như trứng bóc này…
- Ánh Tuyết! – Tôi kêu lên. - Bạn là học sinh mới của lớp 10/1 hả?
- Ừ, vì cậu chủ chuyển tới đây rồi nên phải học ở đây. – Ánh Tuyết nói.
- Vậy bạn về lớp nhanh lên! Bọn phục binh sắp lên rồi đấy! – Tôi đẩy Ánh Tuyết về phía lớp 10/1.
Ánh Tuyết vội vàng chạy về phía phòng của lớp mình. Kỳ thật! Thông minh như Ánh Tuyết đáng lý ra phải vào một lớp ưu tú như lớp tôi chứ, đâu lại đẩy Ánh Tuyết ra tít chỗ kia. Lẽ nào thằng nhóc đó…
- Xích thố quen nhỏ đó hả? – Vân hỏi tôi.
- Ừ, trong một buổi giao lưu. - Rồi tôi vào lớp, bắt đầu một buổi học mới.
Ra chơi, khi bọn tôi đang trò chuyện về buổi học với nhau thì đám con trai trong lớp đột nhiên hét lên:
- Sweet Snow Queen!
Cả đám bay khỏi chỗ ngồi, tiến thẳng ra cửa, ai cũng hỏi thăm nhỏ Ánh Tuyết nhiệt tình hết:
- Sweet Snow Queen tới đây làm gì vậy?
- Mình muốn gặp bạn Tiểu Mai lớp này. - Giọng nhỏ rất dịu dàng.
- Dịu dàng quá! Chết tôi rồi! - Cả đám con trai hét lên rồi ngã xuống.
Tôi ra khỏi cửa, gặp Ánh Tuyết:
- Tuyết tìm Mai?
- Chúng mình đến căn tin nói chuyện chút nhé! - Tuyết mỉm cười.
- Ừ. Để Mai dẫn đường.
Tôi cùng Ánh Tuyết đến căn tin, ai cũng nhìn chúng tôi hết. Mà cũng kỳ cục, hễ là con trai nhìn xong là ngất xỉu ngay lập tức. Bọn tôi chọn một bàn ở góc khuất để dễ nói chuyện. Tôi hỏi:
- Tuyết ăn gì?
- Kem sôcôla.
Tôi liền đến quầy tự phục vụ, lấy hai ly kem sôcôla thì đột nhiên đám con trai chạy đến đưa cho tôi hai ly kem sôcôla, nói:
- Mời Sweet Ice Queen và Sweet Snow Queen!
- Cám ơn! – Tôi mỉm cười, nhận hai ly kem.
Tôi về chỗ, đặt hai ly kem xuống bàn. Tuyết mỉm cười, nói rất dịu dàng:
- Cám ơn Mai vì đã giúp Tuyết hôm nay.
- Không có vì cùng bệnh thương nhau thôi. Hồi đó Mai cũng vậy mà. Cũng nhờ vậy mà hai đứa mình mới được ngồi nói chuyện như thế này, hôm giao lưu võ thuật đâu có được nói chuyện đâu.
- Ừ nhỉ.
- Ăn kem đi!
Tuyết lấy một ly kem và ăn ngon lành. Tôi thấy vậy, hỏi:
- Tuyết thích ăn kem sôcôla lắm à?
Tuyết nói:
- Không, hồi trước Tuyết thích ăn kem bạc hà nhưng cậu chủ tập cho ăn mãi giờ ghiền luôn.
- Vậy là giống Mai rồi.
Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với nhau. Tôi nhận ra nhỏ này ăn nói rất dễ thương, dịu dàng không thể tưởng tượng được. Nhỏ tụ hội tất cả những yếu tố mà người con gái phương Đông cổ đại cần có. Thảo nào bọn con trai hâm mộ đến thế. Cả hai nói chuyện rất hợp, đến nỗi chuông reo hồi nào mà không hay. Tuyết đẩy ghế đứng dậy trước. Nhỏ mỉm cười, nói:
- Tuyết về lớp trước đây.
- Đi về cẩn thận. – Tôi cũng mỉm cười.
- Đây là lần nói chuyện cuối cùng của chúng ta. - Tuyết nói khẽ, chỉ mình tôi nghe.
Tôi hiểu. Một ngày nào đó chúng tôi sẽ đối địch với nhau. Tôi cũng nói:
- Hy vọng nó chỉ là kiếm tre.
- Không.
- ----***------
- Giấy mời đi lễ hội? – Thiên ngạc nhiên.
Tôi gật đầu:
- Vào ngày mai, lúc tám giờ. Cha tôi và phu nhân bận rồi, chỉ còn cậu thôi.
- Ừ, thì đi. Mai tôi cũng rảnh. (Thiên không đi học nhưng phải thọ giáo rất nhiều điều từ các ông chú)
- Tốt thật! Cám ơn! – Tôi mỉm cười.
(Lời kể của Ánh Tuyết)
- Giấy mời đi lễ hội? - Cậu chủ nhận tờ giấy mời. – Các CLB của trường cô giao lưu hả?
- Vâng! – Tôi gật đầu.
Cậu chủ ngắm tờ giấy mời một lúc rồi nói:
- Thôi được, mai tôi cũng rảnh.
- Tốt quá!
Tôi và cơm. Lòng cứ suy nghĩ chuyện hôm qua. Cái con bé tên Ánh Tuyết đó, hình như tôi gặp nó ở đâu rồi. Ở đâu? Ở đâu? - Nhớ rồi!
Tôi đập bàn một cái rầm, chén bát thìa đũa gì cũng văng lên hết, may mà chưa rớt ra cái gì. Thiên hỏi:
- Cô nhớ gì mà dễ sợ thế?
Tôi ngồi xuống ghế, nói cho Thiên nghe:
- Nhỏ hôm qua đi với nhóc Phách đó, nhỏ đó là Trần Ánh Tuyết, quán quân kiếm đạo của thành phố. Tôi với nhỏ từng gặp nhau trong một buổi giao lưu võ thuật.
Thiên bật cười:
- Cô cứ đùa, từng gặp mà cô ta không động chạm gì tới cô à?
- Làm sao tôi nhớ sai được? Cũng lạ, nhỏ không đá động gì tới tôi.
- Ăn cơm nhanh rồi đi học! – Thiên phẩy tay.
Tôi đành ăn cho xong rồi nhanh chóng khoác cặp đến nhà xe, đạp chiếc xe mới đi học.
- ----***-----
- Giao lưu với các CLB khác? – Tôi ngạc nhiên. - Hồi nào tới giờ anh đâu có đề xuất kiểu này.
Anh Sơn gật đầu, nói:
- Đó là quy tắc của trường, năm ngoái anh cũng ngạc nhiên vậy đấy.
Vân tiếp lời:
- Theo quy tắc thì các CLB sẽ gặp nhau để trao đổi kinh nghiệm sau đó sẽ góp quỹ tạo thành một lễ hội đặc biệt.
- Lễ hội nữa hả? – Tôi nhăn mặt
Tôi thấy hơi khó chịu vì cái trường này, cứ lễ lễ mãi, phí tiền. Anh Sơn chỉ các nam sinh đang tập, nói:
- Thôi đi em, đây là cơ hội tốt để các nam sinh lấy lại mùa xuân của mình sau khi từ bỏ em đấy. Nghe nói các nữ thành viên của các CLB khác rất tức khi em xuất hiện trong trường này.
Ừ nhỉ. Anh Sơn nói cũng đúng.
- Cũng uổng, bồ sẽ không được hâm mộ, được tặng nhiều quà như trước nữa. – Vân tặc lưỡi. – Bao nhiêu là tiền.
Tôi nắm lấy cổ áo của nhỏ, gầm lên:
- Đừng có chọc vào nỗi đau của ta.
- Đại tỉ! – Vân cười hì hì.
- Vậy họ từ bỏ theo đuổi em thì chắc chắn người kia sẽ là tâm điểm. – Anh Sơn nói.
Tôi buông nhỏ Vân ra, quay qua nhìn anh Sơn. Anh Sơn hiểu ý là tôi muốn hỏi người đó là ai. Anh nói:
- Cô nữ sinh ấy vừa mới chuyển đến, học cách lớp em bảy phòng tính về phía trái. Nghe nói cô ấy rất xinh đẹp và tài năng, từng là vô địch kiếm đạo của thành phố.
Vân đứng phắt dậy, giọng gầm gừ, y như Atula thứ thiệt:
- Anh phải lòng cô ta rồi hay sao mà cho thăm dò kỹ thế?
Anh Sơn liền chối:
- Đâu có! Anh chỉ nghe nói… Vân!
Vân không nghe nói nữa, nhỏ tung cho anh Sơn một cước. Rầm! Anh Sơn bay thẳng vào vách tường đối diện. Nhỏ này ghê quá, hành hạ người ta không thương tiếc. Tôi chạy đến chỗ anh Sơn, gỡ ảnh xuống. Khiếp thật, quỹ CLB phải tốn tiền mua xi măng rồi, tường thủng một lỗ rõ to. Tôi hỏi thăm sức khoẻ anh Sơn:
- Anh có sao không?
- Anh ổn. – Anh Sơn nói thều thào. - Trời đất ạ, anh nghe sao nói vậy mà Vân cũng ghen nữa.
Tôi thuật lại nhỏ Vân nghe:
- Atula! Anh Sơn bảo nghe sao nói vậy! – Tôi chạy đến chỗ Atula. - Bồ đừng có ghen!
- Nhưng…
- Thật đấy! Bồ của bồ rất chung tình mà.
Tôi cố tìm những lời hoa mỹ nhất để tán dương ông Sơn cho nhỏ Vân nguôi giận bớt. Đang năn nỉ thì tôi có nghe Dung đang nói hành ai đó:
- Cái cục đá đó mà hâm mộ cái nỗi gì.
- ----***-----
Đúng như anh Sơn nói, hôm nay đúng là có một đám đông ra chặn ở đầu cổng nhưng mục tiêu không phải là tôi, mục tiêu là nhỏ tóc dài xoắn xoắn kia kìa. Vây như là cái gì vậy. Tội nghiệp nhỏ, cầm cái cây xua đám con trai mãi mà tụi nó có tránh ra đâu. Vân thấy vậy động lòng trắc ẩn, kéo áo tôi:
- Hoàn cảnh như bồ hồi đó, bồ giúp người ta đi!
- Bồ ra mà giúp! – Tôi thản nhiên dắt xe vào.
- Đây không có khinh công, bồ thì luyện từ nhỏ rồi. Giúp người ta đi mà. – Vân lay tôi. (Khinh công là cha tôi luyện cho tôi đi tôi đi học kịp giờ)
Tôi không đoái hoài gì tới lời cầu xin của Vân, vẫn bình chân như vại. Dắt xe qua cái mới lùng bùng mà mặt tôi vẫn lạnh tanh. Vân nói:
- Đúng là Sweet Ice Queen! - Rồi nhỏ chạy vào lớp.
Tôi không nói gì, dắt xe vào nhà xe của trường cái đã. Không thấy thầy giám thị. Tôi nhảy lên một cái cây xem tình hình. Xem nào! Trong nhóm phục binh này không có Tuấn, tức là quy mô không cao. Vậy thì…
Tôi nhảy qua ba cái cây, đạp trên vai ông anh đứng gần nhỏ đó nhất rồi cắp nhỏ đó đi, mặt kệ bao nhiêu cái mặt sững sờ của mấy ông nam sinh. Tôi lại phi thân lên mấy cành cây rồi hạ cánh trên lầu khối lớp 10 một cách an toàn. Tôi đặt lính mới xuống, nói:
- Nổi tiếng thì đừng có đi sớm, hậu quả đấy!
- Tiểu Mai… - Nhỏ lính mới thốt lên.
Ủa? Ê cái khuôn mặt trắng như trứng bóc này…
- Ánh Tuyết! – Tôi kêu lên. - Bạn là học sinh mới của lớp 10/1 hả?
- Ừ, vì cậu chủ chuyển tới đây rồi nên phải học ở đây. – Ánh Tuyết nói.
- Vậy bạn về lớp nhanh lên! Bọn phục binh sắp lên rồi đấy! – Tôi đẩy Ánh Tuyết về phía lớp 10/1.
Ánh Tuyết vội vàng chạy về phía phòng của lớp mình. Kỳ thật! Thông minh như Ánh Tuyết đáng lý ra phải vào một lớp ưu tú như lớp tôi chứ, đâu lại đẩy Ánh Tuyết ra tít chỗ kia. Lẽ nào thằng nhóc đó…
- Xích thố quen nhỏ đó hả? – Vân hỏi tôi.
- Ừ, trong một buổi giao lưu. - Rồi tôi vào lớp, bắt đầu một buổi học mới.
Ra chơi, khi bọn tôi đang trò chuyện về buổi học với nhau thì đám con trai trong lớp đột nhiên hét lên:
- Sweet Snow Queen!
Cả đám bay khỏi chỗ ngồi, tiến thẳng ra cửa, ai cũng hỏi thăm nhỏ Ánh Tuyết nhiệt tình hết:
- Sweet Snow Queen tới đây làm gì vậy?
- Mình muốn gặp bạn Tiểu Mai lớp này. - Giọng nhỏ rất dịu dàng.
- Dịu dàng quá! Chết tôi rồi! - Cả đám con trai hét lên rồi ngã xuống.
Tôi ra khỏi cửa, gặp Ánh Tuyết:
- Tuyết tìm Mai?
- Chúng mình đến căn tin nói chuyện chút nhé! - Tuyết mỉm cười.
- Ừ. Để Mai dẫn đường.
Tôi cùng Ánh Tuyết đến căn tin, ai cũng nhìn chúng tôi hết. Mà cũng kỳ cục, hễ là con trai nhìn xong là ngất xỉu ngay lập tức. Bọn tôi chọn một bàn ở góc khuất để dễ nói chuyện. Tôi hỏi:
- Tuyết ăn gì?
- Kem sôcôla.
Tôi liền đến quầy tự phục vụ, lấy hai ly kem sôcôla thì đột nhiên đám con trai chạy đến đưa cho tôi hai ly kem sôcôla, nói:
- Mời Sweet Ice Queen và Sweet Snow Queen!
- Cám ơn! – Tôi mỉm cười, nhận hai ly kem.
Tôi về chỗ, đặt hai ly kem xuống bàn. Tuyết mỉm cười, nói rất dịu dàng:
- Cám ơn Mai vì đã giúp Tuyết hôm nay.
- Không có vì cùng bệnh thương nhau thôi. Hồi đó Mai cũng vậy mà. Cũng nhờ vậy mà hai đứa mình mới được ngồi nói chuyện như thế này, hôm giao lưu võ thuật đâu có được nói chuyện đâu.
- Ừ nhỉ.
- Ăn kem đi!
Tuyết lấy một ly kem và ăn ngon lành. Tôi thấy vậy, hỏi:
- Tuyết thích ăn kem sôcôla lắm à?
Tuyết nói:
- Không, hồi trước Tuyết thích ăn kem bạc hà nhưng cậu chủ tập cho ăn mãi giờ ghiền luôn.
- Vậy là giống Mai rồi.
Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với nhau. Tôi nhận ra nhỏ này ăn nói rất dễ thương, dịu dàng không thể tưởng tượng được. Nhỏ tụ hội tất cả những yếu tố mà người con gái phương Đông cổ đại cần có. Thảo nào bọn con trai hâm mộ đến thế. Cả hai nói chuyện rất hợp, đến nỗi chuông reo hồi nào mà không hay. Tuyết đẩy ghế đứng dậy trước. Nhỏ mỉm cười, nói:
- Tuyết về lớp trước đây.
- Đi về cẩn thận. – Tôi cũng mỉm cười.
- Đây là lần nói chuyện cuối cùng của chúng ta. - Tuyết nói khẽ, chỉ mình tôi nghe.
Tôi hiểu. Một ngày nào đó chúng tôi sẽ đối địch với nhau. Tôi cũng nói:
- Hy vọng nó chỉ là kiếm tre.
- Không.
- ----***------
- Giấy mời đi lễ hội? – Thiên ngạc nhiên.
Tôi gật đầu:
- Vào ngày mai, lúc tám giờ. Cha tôi và phu nhân bận rồi, chỉ còn cậu thôi.
- Ừ, thì đi. Mai tôi cũng rảnh. (Thiên không đi học nhưng phải thọ giáo rất nhiều điều từ các ông chú)
- Tốt thật! Cám ơn! – Tôi mỉm cười.
(Lời kể của Ánh Tuyết)
- Giấy mời đi lễ hội? - Cậu chủ nhận tờ giấy mời. – Các CLB của trường cô giao lưu hả?
- Vâng! – Tôi gật đầu.
Cậu chủ ngắm tờ giấy mời một lúc rồi nói:
- Thôi được, mai tôi cũng rảnh.
- Tốt quá!
Danh sách chương