Đầu óc cứ quay cuồng, miếng vải bịt thuốc mê hồi nãy vẫn còn công dụng lắm. Phải gắng gượng lắm tôi mới mở mắt ra được. Hình ảnh đập vào mắt tôi đầu tiên là một thằng nhóc đang ngồi chễm chệ trên ghế, giương đôi mắt ngạo nghễ về phía tôi.Thấy là tôi muốn xông ra đánh một trận nhưng cái chân đã biểu tình. Cũng chẳng sao, tôi cầm chiếc đồng hồ gần đó sẵn sàng ném vào mặt nó cho bõ ghét.
- Khoan khoan, tôi không muốn đả thương cô. - Thằng nhóc ấy xua tay.
- Không muốn đả thương mà tại sao lại làm cho cái chân của ta nặng hơn hả thằng nhóc chết tiệt?
- Vì dòng họ Dương có chiêu mở trói rất hữu dụng nên đành “trói” cô bằng cách này vậy.
- Thằng nhóc dễ ghét! – Tôi nghiến răng. – Tông xe vào ta rồi còn làm cho nó nặng hơn chứ.
Nó tỏ vẻ hơi ngạc nhiên:
- Xem ra cô đã phục hồi trí nhớ.
- Thì sao? Nhờ vậy mới biết chiếc xe tải lúc đó là của cái tập đoàn họ Đặng chứ.
- Xem ra tôi đã hiểu tại sao tên đó lại chọn cô.
Tôi không định tấn công thằng nhóc Phách này nữa, tôi đặt chiếc đồng hồ lên bàn, dựa người vào chiếc gối ở trên giường. Tôi khoanh hai tay lại, nghiêm mặt hỏi:
- Mi bắt ta về đây để làm gì?
- Cô là vé mời cho tên hôn phu của cô tới tham gia trận đấu giữa các dòng họ nhằm tranh đội mật thám.
- Mi định dùng trận đấu đó để kết thúc mọi chuyện? – Tôi hỏi.
- Cô rất thông minh.
Tôi liền ngã người xuống chiếc giường. Thằng nhóc Phách ngạc nhiên đến nỗi đứng dậy:
- Cô sao thế?
- Ta không phải lo gì hết, Thiên thế nào cũng tới đây đón ta về. – Tôi thản nhiên nói.
- Cô lạc quan quá đấy!
- Đúng! Đó là thứ mà mi không có. – Tôi nhìn nó với chỉ nửa con mắt. - Tên làm nô lệ cho hận thù.
Thằng nhóc lững thững đi ra ngoài. Trước khi đi hẳn tôi có nghe nó nói:
- Ánh Tuyết! Vào trông chăm nom cô ta cho tôi!
(Lời kể của Nhất Thiên)
- Xin lỗi cậu, nếu tôi chịu khó trông nom con bé cẩn thận thì đã không ra nông nỗi. - Chú Hoàng cúi đầu tới mức thấp nhất.
- Thôi đi, chú nói câu này được 30 lần rồi đấy! Làm ơn nín giùm con! Không khéo màn nhĩ con mà bị thủng là con sẽ bị thua, thua là chú mất con gái đấy! – Tôi hét lên.
Chú Hoàng liền cắt hai miếng băng dán dán lên miệng mình ngay lập tức. Ông cha này thương con ghê nhỉ. Tội nghiệp!
Còn ba ngày nữa là tới ngày thi đấu, tôi phải đến thư viện để nghiên cứu một chút (có thi lý thuyết nữa), cũng để dưỡng cái tai của tôi. Đến nơi, tôi thấy thư viện thành một đống bề bộn. Thủ phạm là cô nàng chứ không ai khác. Đã bảo là đừng đi lung tung, cái chân đau, đứng không vững nên mới làm đổ sách chứ gì?
Tôi đành phải dọn dẹp lại từng quyển một. Cái gì kia? Đây là… Tôi nhặt nó lên.
- Mai…
- Sao cậu Thiên?
Chú Hoàng ở đâu chạy xộc vào. Tôi nói:
- Chắc Mai đã phục hồi trí nhớ.
- Sao cậu biết?
Tôi đưa cái thứ mình đã nhặt dưới sàn lên cho chú Hoàng xem.
- Tờ hôn ước à? – Chú Hoàng nói.
Xem được cái này mà chạy đi ngay lập tức thì cô nàng đã phục hồi trí nhớ chứ không còn gì khác. Nhớ rồi thì tốt. Tôi chỉ e Mai tỉnh lại mà chẳng hiểu gì thì sẽ bị bọn họ Đặng bắt nạt. Với bản lĩnh khi phục hồi trí nhớ thì không sao.
- Tôi sẽ đón cô về! Nhất định!
(Lời kể của Tiểu Mai)
“Tôi sẽ đón cô về! Nhất định!” Tiếng nói quen thuộc đánh thức tôi dậy trong giấc ngủ thiu thiu giết thời gian. Thiên… Không biết bao giờ tôi mới gặp lại cha, phu nhân, bạn bè (thi xong nên thằng nhóc này bắt cóc không ảnh hưởng tới tôi) và cả Thiên nữa. Nếu có một điều ước, tôi xin cho cái chân của tôi lành sớm để đạp tung mấy cánh cửa mà về.
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên Tuyết lên tiếng:
- Mai cứ việc nằm xuống mà ngủ, có ai hại Mai đâu mà sợ.
- Không có… gì.
Đã dậy rồi nên tôi đành ngồi dậy. Tôi hỏi Tuyết:
- Nè, thằng nhóc ấy nói sắp sửa đi thi đấu, vậy luật thi đấu ra sao vậy? Hôm bữa mình không tham gia cuộc họp gia đình nên không biết.
Tuyết im lặng, hai tay nắm chặt chiếc váy, mặt buồn rười rượi.
- Sao vậy?
- Mình… mình không phải là người trong dòng họ Đặng, chỉ là một người giúp việc thôi.
Chuyện này tôi không hề biết đấy. Thấy hai người cứ đi với nhau tôi cứ tưởng…
- Cha mẹ mình mất từ sớm, mình được dòng họ Đặng cưu mang mang về đây. Để trả ơn, mình vừa đi học vừa giúp việc cho nhà này cụ thể hơn là chăm sóc cho cậu chủ. Những chuyện trong nhà mình không hề biết.
- Thế à? Thằng nhóc quái quỷ ấy không nói cho Tuyết chuyện gì sao?
Đột nhiên Tuyết tức giận:
- Cậu ấy không phải là “thằng nhóc quái quỷ”, cậu ấy là Đặng Giang Phách!
- Làm bị thương chân người ta không phải là thằng nhóc quái quỷ sao?
- Đó là bất đắc dĩ.
Nhỏ tuông ra một tràng dài để bênh vực cho thằng quỷ nhỏ đó. Nhỏ cũng giỏi văn lắm, biện hộ chặt chẽ không bắt lỗi được. Chỉ có một cách:
- Tuyết “thương” nhóc đó ghê nhỉ?
Đỏ mặt rồi. Trúng huyệt! Tôi tấn công tiếp:
- Bênh ghê quá! Vậy là “thương thật” rồi!
- Mai!
- Sao không nói ra luôn đi? Mai thấy thằng nhóc cũng có ý đấy!
Tuyết lắc đầu lia lịa:
- Không! Cậu chủ chỉ xem Tuyết như chị thôi, tại vì mọi người nói mình giống mẹ cậu Phách.
- Ồ… Thế hả? – Tôi làm bộ ngạc nhiên.
Tôi cứ tấn công liên tiếp. Mặt nhỏ đỏ như trái cà chua. Thôi, có lẽ đủ rồi. Tuyết ngồi xuống ghế, nói chậm rãi:
- Thật ra… Tuyết rất thích cậu chủ… như một người con gái thích một người con trai… và Tuyết có cảm giác rằng cậu chủ cũng vậy.
Nhỏ này? Biết mà vẫn bình chân như vại? Nhỏ là loại con gái nhút nhát nhất mà tôi từng biết, còn hơn tôi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện