Nhất Thiên nói:

- Cô bị nạn để cứu bạn, đó là cô ấy tự nguyện, bạn không liên can gì cả.Tôi rất tự hào khi có một người vợ anh hùng như thế. Chẳng có lý do nào khiến tôi phải đánh bạn cả.

- Bạn…

- Tôi sẽ phục hồi sớm thôi, trận đấu đó hẹn năm năm nữa. – Thiên phẩy tay. – Theo đường cửa sổ ra ngoài.

Tôi đành ra ngoài, đóng cửa lại. Không yên tâm lắm, tôi nhìn qua khe cửa. Nhất Thiên đang đưa dải lụa vàng lại gần mũi mình, chắc là tóc của Tiểu Mai rất thơm, cậu ta cứ ngửi mãi không chán. Đúng là thừa. Tôi quay lưng lại, định đi về.

- Mai ơi… - Tiếng Nhất Thiên khẽ kêu nhưng rất não nề. – Giá như lúc đó tôi đến kịp thì Mai đâu đến nỗi…

Tiếp đó là tiếng nấc, nó nghẹn lại như không muốn cho ai nghe cả nhưng dễ dàng cứa vào tim tôi những nhát sâu nhất. Bây giờ, Nhất Thiên còn đau khổ hơn lúc tôi mất Tiểu Huệ gấp trăm lần. Bề ngoài làm vẻ cứng rắn còn khi ngồi một mình thì Nhất Thiên mới bộc lộ cảm xúc thật của mình. Tôi chợt nhận ra, ngày Tiểu Huệ mất, Nhất Thiên đã vô cùng đau khổ nhưng cố gắng kìm lại để tôi đánh cho hả giận đấy thôi.

Trời ơi!

- Trời ơi!

Rầm! Ai? Ai đẩy cửa mà rầm rầm thế? Tôi mở cửa xem. Cửa sổ phòng Nhất Thiên mở toang ra, hai tấm rèm cứ bay phấp phới, che giấu cái gì đó. Tôi đến cửa sổ, vén rèm ra xem thử. Nhất Thiên nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Sao mà lành nhanh thế nhỉ? Nhảy từ lầu hai xuống đây mà chạy như không.

Tôi chạy theo thử xem sao. Đích đến của cậu ta là một bến tàu? Chẳng lẽ… Nhất Thiên đáp trên cây cột ở một góc khuất của bến tàu, miệng cậu ta rì rầm khấn nguyện chuyện gì đó. Ê!

- Biển ơi, xin hãy đưa tôi đi!

Rồi cậu ta gieo mình xuống biển. Tôi kéo lại không kịp.

- Nhất Thiên! – Tôi hét lên.

- ----***-----

Sau một giờ điều tra ở các bến tàu, tôi quay trở về. Hoàn toàn không có một chút tin tức nào. Rốt cuộc, cậu ta…

- Lẽ nào nhóc ấy định đi tự tử? - Vợ chết rồi mà, chắc là đi tự tử.

Qua cửa sổ, tôi thấy mấy người đi phúng viếng bàn tán xôn xao, đa số ý kiến là Nhất Thiên đi tự tử. Mẹ của Nhất Thiên mới tỉnh dậy, nghe tin đó lại ngất đi một lần nữa. Cậu ta không thể buông xuôi cuộc đời như vậy được.

(Lời kể của Tuấn)

Khi tỉnh lại, phu nhân đã vào phòng lục lọi thứ gì đó. Khoảng mười phút sau bà đem ra: tấm hình của trưởng tộc. Vậy… ai cũng tin trưởng tộc đã chết? Phu nhân đặt tấm hình của con trai lên linh đường. Bà chắp tay khấn nguyện rồi khóc nức nở.

- Bác!

Đám con trai trường tôi, nhất là tên Hải vốn không ưa gì trưởng tộc nhưng khi nghe trưởng tộc đã trầm mình tự vẫn thì nước mắt tuôn ra như suối, có tên vật vã trước cả bàn thờ. Sao lại mất nhiều thế này. Trưởng tộc đã thương tình bỏ qua mọi chuyện, cho tôi về lại tộc, sao lại có thể hành động dại dột thế kia?

Chúng tôi đang mặt niệm cho hai người thì…

- Có ai ở nhà không? - Tiếng ấn chuông cửa.

Chú Hoàng, cha vợ của trưởng tộc mở cửa đón tiếp:

- Xin hỏi, ông là ai?

- Chủ canô, quý tử nhà này vừa hất tôi xuống để cướp lấy chiếc canô rồi lái một cái vèo ra biển.

- Làm sao khẳng định là người nhà này? – Chú Hoàng hỏi.

- Đồ trắng, khắp phố chỉ có nhà này có tang thôi phải không?

Ông Hoàng bèn tặc lưỡi, bồi thường chiếc ca nô đã bị cướp của người kia. Ông kia giật phắt mớ tiền, lững thững đi ra khỏi biệt thự.

(Lời kể của Giang Phách)

Ủa, vậy là sao? Rõ ràng tôi thấy Nhất Thiên nhảy xuống biển mà. Không, Nhất Thiên cũng biết bơi, có thể nhảy từ lầu hai xuống thì nhảy xuống nước sẽ không hề gì. Vậy… cậu ta cướp ca nô của người kia làm gì?

- ----***-----

Giờ tôi có thể đứng viếng như không có gì. Mọi người chỉ lo than khóc, chẳng còn tâm trí để màng tới tôi nữa. Còn tôi, tôi không còn tâm trạng để khóc nữa. Tôi cứ mải suy nghĩ, theo lời ông kia nói thì Nhất Thiên đã cướp ca nô của ông ta. Vậy thì…

- Sao lại bắt chúng tôi chịu trong một ngày? Hả, hai người? – Cô Trân ôm chặt người bạn trai của mình.

- Sweet Ice Queen!

- Cùng một ngày mà hai người bắt tôi chịu biết bao nhiêu nỗi đau. – Cô gì đó tên Vân than thở. - Đồ độc ác! Đồ Xích Thố! Đồ quỷ dạ xoa! Đồ quỷ thần!

- Đồ mọt sách! Đồ vô tình! Đồ loveless!

- Đồ chết tiệt!

Một đống gạch ở đâu rơi xối xả như mưa, nhắm thẳng đỉnh đầu của mấy học sinh. Từ trên mái nhà? Ơ… Nước mắt của tôi bây giờ mới trào ra, tôi mỉm cười:

- Nhất Thiên và vợ cậu ta về kìa!

- Ồ!

Tất cả đều không tin vào mắt mình. Nhất Thiên và Tiểu Mai đang đứng trên mái nhà, mỉm cười với mọi người:

- Xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng.

Cái cách đó. Đúng là Nhất Thiên rồi. Vậy người kia chắc chắn là Tiểu Mai. Không còn gì để lo lắng nữa. Tôi gạt nước mắt, bình tâm nhìn họ lại cho kỹ.

- Hai người hơi xanh đấy! Nhưng trông vẫn giống lễ cưới.

Phải. Y chang! Chân của Tiểu Mai đang bị thương, Nhất Thiên phải giúp cô ta đi lại nhưng không phải là dìu hay cõng mà là… bế. Chẳng biết sức ở đâu nhưng quả thật là Nhất Thiên đang bế Tiểu Mai kiểu như bế cô dâu.

- Thế à? - Nhất Thiên nhảy xuống mặt đất.

- Con gái của ta!

(Lời kể của Tiểu Mai)

Cha tôi lao tới ôm tôi. Chặt đến nỗi muốn ngạt thở luôn.

- Cha tưởng con đi luôn rồi. – Có cái gì đó làm cho áo tôi bị ướt.

- Làm sao mà con đi luôn được. – Tôi vỗ lưng cha.

- Cho cha nhìn con một chút nào.

Cha tôi vuốt tóc con gái mình, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng.

- Sweet Ice Queen!

- Xích Thố!

- Mọt sách!

Hai đứa bạn chí cốt chạy tới ôm tôi. Tôi cũng ôm đáp trả.

- Nín đi mà.

- Tưởng Xích Thố đi luôn nên đây đem phần thưởng để trên linh đường kìa. Xích Thố đứng nhất đó.

- Ve chai xin lỗi.

Tha thiết một lúc rồi hai người cũng buông tôi ra. Tội nghiệp, hai cái mặt nước mắt nước mũi tèm lem.

- Tiểu Mai!

- Phu nhân.

Phu nhân mỉm cười:

- Con về là tốt rồi.

- Một phen ú tim nhưng bạn đã tạo được kỳ tích đấy Nhất Thiên! – Giang Phách vỗ tay.

- Chắc vậy.

Dáng Thiên lảo đảo.

- Thiên!

Đôi chân trụ vững giờ đang run. Đôi mắt của Thiên khép lại dần. Thiên gục xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện