Type: bjh

Bữa cơm kết thúc trong những lời giáo huấn, Tần Vũ Phi tự an ủi mình, Cừu tổng đại nhân thấy cô yêu đương làm ảnh hưởng đến công việc miễn cưỡng cũng có thể xem là một chuyện tốt, vậy thì anh ta sẽ có lý do để tìm bố cô nói chuyện, để bố cô chú ý một chút đến cuộc sống tình cảm của cô.

Sau khi trở lai phòng làm việc, Tần Vũ Phi báo cáo lại chyện cô và Cừu Chính Khanh cùng ăn cơm với Cố Anh Kiệt, cô nói với anh, bây giờ chỉ cần đợi bố cô truyền cô lên tầng để mở cuộc họp tình cảm cha con là được rồi. Việc cô cần làm chính là sảng khoái thừa nhận cô đang yêu là xong, bớt biết bao nhiêu chuyện. 

Cố Anh Kiệt thở một hơi thật dài.

“Sao thế?” Tần Vũ Phi không vui, cô cố gắng như thế mà anh lại dám thở dài.

“Nữ vương ơi, gan em nhỏ cũng qua nhỏ quá rồi đó.” Lại đi làm chuyện vòng vo ngốc nghếch kiểu này, không phục cô cũng không được.

“Đâu có!” Tần Vũ Phi không thừa nhận. “Rõ ràng em đã sớm xác định là sẽ thắn thắn thừa nhận mà, tại họ không cho cơ hội thôi. Có những chuyện bỏ lỡ rồi thì không còn khí thế được như cũ nữa.”

“Đúng, đúng, em nói đều đúng cả.” Cố Anh Kiệt hùa theo cô.

Anh không phản bác, cô lại càng chụt chí hơn. Thật ra nếu nghĩ kỹ lại thì làm vậy đúng là rất ngốc, nếu không gọi là ngốc thì cũng gọi là làm chuyện thừa thãi. Thế là Tần Vũ Phi cũng thở dài: “Cố Anh Kiệt, sao anh không mắng em, anh phải lệnh cho em lập tức gọi điện cho mẹ, hoặc lệnh cho em lập tức chạy lên tầng báo cáo với bố em”.

Cố Anh Kiệt bật cười, “Nói cứ như anh bảo em làm gì thì em làm nấy vậy”.

Tần Vũ Phi bĩu môi, “Tuy chưa chắc em đã nghe theo nhưng anh cũng nên tỏ chút ý kiến chứ, nói không chừng làm theo lời anh thật thì sao”.

Cố Anh Kiệt lại cười, cười rất dịu dàng, “Cho dù bây giờ em lập tức thừa nhận với người trong nhà, vậy thì có làm sao. Cũng đâu phải không làm ngay thì sẽ chết đâu. Trước đây anh cũng có chút nôn nóng, bây giờ lại thấy không có gì ghê gớm cả. Em thích thế nào thì cứ làm thế ấy, em muốn đợi đến khi họ hỏi rồi mới đáp ‘ phải đó’, vậy cũng không tệ mà. Em thấy làm vậy dễ chịu hơn thì em cứ thế mà làm. Vì sao anh lại phải phản đối chứ? Trước đây anh nôn nóng, có lẽ là do không đủ lòng tin thôi”.

“Vậy giờ anh thấy rất có lòng tin hả?”.

“Phải đó, anh cảm thấy em đã một lòng một dạ với anh rồi.” Anh mặt dày nói.

“Hứ!” Tần Vũ Phi đỏ mặt. Đúng là anh đối với cô rất tốt, cô ngày càng thích anh, nhưng bị vạch trần như thế cô không thích, “Em không thèm.” Cô cứng miệng.

Cố Anh Kiệt thấp giọng cười, khóe miệng bất giác cong lên, “Anh thật đáng ghét”. Uống nhầm thuốc sến súa hả? Nói mấy lời buồn nôn chết đi được.

“Không phải em cũng ngày càng có lòng tin ở anh sao? Trước đây em nói không dám cho người khác biết, sợ chúng ta chia tay rồi em sẽ bị mất mặt, bây giờ thì em đồng ý để lộ với bên ngoài rồi, tuy vẫn còn lén la lén lút, qua nhát gan, nhưng cũng xem như một bước tiến lớn.” 

“Nhưng có phải tiến bộ hơi chậm rồi không?” Hiếm khi Tần Vũ Phi kiểm điểm lại mình, “Yêu cầu của anh hơi thấp đó.”

“Không thấp.” Cố Anh Kiệt nói: “Đột nhiên anh nhớ ra, cái hôm em ở quán bar đập bàn đạp ghế đó, bạn bè xung quanh anh đang bàn luận về em, có người nói em quá kiêu căng, lúc đó anh nghe thấy rất khó chịu, đã nói với cậu ta, em có kiêu căng thế nào đi chăng nữa thì có người chịu nuông chiều em là được, mắc mớ gì đến họ. Lúc nói những lời này, anh không nghĩ đến ngày người đó lại là anh. Nếu đã là anh thì anh cứ nuông chiều em vậy. Em cũng đừng nói nhiều quá, cứ làm theo ý muốn của mình là được”.

Tần Vũ Phi cầm điện thoại nói không nên lời, bây giờ khả năng nói chuyện tên đào hoa đa tình này ngày càng giỏi, làm cô cảm động đến hồ đồ mất rồi. Muốn chê anh mồm mép tép nhảy, nhưng cô thật sự rất cảm động.

“Nhưng, nếu em chịu tiếp thu sự phê bình thì anh cũng nói vài câu nhỉ.” Cố Anh Kiệt đột nhiên đổi đề tài, lại còn giở giọng bề trên.

“Thế nào?” Tần Vũ Phi hậm hực.

“En đúng là ngốc. Em trông cậy Cừu Chính Khanh giúp em truyền tin, chi bằng trông cậy ở anh. Anh đến gặp bố em, nói cho ông biết chúng ta đang yêu nhau là được rồi.”

“Vậy được sao? Anh dám?”

“Em tưởng anh là em chắc?”

“Ờ.” Cô đúng là đặt mình vào vị trí của anh mà suy nghĩ, cô không dám đánh thẳng đến nhà anh nên nghĩ chắc anh cũng không dám. Nghĩ rằng hai bên chia nhau ra hành sự, nếu tình huống không tốt có thể nghĩ cách khác, không cần phải trực tiếp đối mặt, khó xử như thế. Nhưng giờ anh lại nói mình dám.

“Sáng nay anh vẫn còn do dự mà.” Cô nói.

“Đó là đang suy nghĩ.”

“Được. Nếu anh đã nói vậy, em nhất định phải cho anh cơ hội thôi. Chỗ Cừu tổng em đã tiết lộ rồi, không thu lại được, cho nên đến khi bố tìm em nói chuyện, em sẽ nói với bố anh, anh đã nói với em muốn đến gặp bố lâu rồi, sẵn tiện hẹn giúp anh luôn, anh thấy thế nào?”

“Được!” Cố Anh Kiệt nhận lời rất nhanh. Anh hít sâu một hơi, bắt đầu căng thẳng, nhưng kệ, cứ liều thôi.

Thế nên bước tiếp theo hai người là lẳng lặng đợi Cừu Chính Khanh hành động. Đến chiều, Cừu Chính Khanh đi lên tầng, Tần Vũ Phi quan sát chặt chẽ động tĩnh của anh ta, từ sau khi biết tin anh ta lên tầng tìm Tần tổng để họp thì cô vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác căng thẳng, vừa đọi vừa tuỏng tượng các tình huống có thể xảy ra khi Tần Văn Dịch tìm cô nói chuyện, chuẩn bị trước đối sách. 

Cảm giác như đã qua rất lâu, thư ký của Cừu Chính Khanh mới đến báo cáo cho cô biết rằng Cừu tổng đã trở lại, bây giờ cô có thể qua đó rồi. Tần Vũ Phi cảm ơn, nhưng không qua. Nói có công việc cần bàn hiển nhiên chỉ là cái cớ, bây giờ cô đâu có tâm trạng mà đi bàn chuyện công việc với Cừu Chính Khanh, cô phải tập trung tinh thần ứng phó với bố cô.

Nhưng cô cứ đợi mãi, đợi đến khi tan sở cũng không thấy Tần Văn Dịch triệu kiến. Trong khoảng thời gian đó Cố Anh Kiệt vẫn thi thoảng hỏi cô qua mạng xem tình hình thế nào, càng khiến cô căng thẳng hơn. Cuối cùng cô không nhịn được nữa, nói với Cố Anh Kiệt, “Chẳng phải anh không thấy căng thẳng sao? Chăm hỏi thế làm gì? Có tiến triển gì em sẽ bảo anh mà”.

Cố Anh Kiệt sau khi bị mắng liền ngoan ngoãn, không hỏi nữa.

Nhưng mãi đến khi tan sở Tần Vũ Phi cũng không báo cho anh biết tiến triển gì, Cố Anh Kiệt thật sự không nhịn được nữa mà hỏi thêm một lần.

“Bố em vẫn chưa tìm em, chắc là trong giờ làm bận quá, không có thời gian lo chuyện này. Có thể tối đến về nhà mới tìm em nói.”

“Vậy cũng được, tối nay chũng ta nói chuyện.” Cố Anh Kiệt cũng không biết nên thấy nhẹ nhõm hay càng nên cảnh giác hơn. Thời gia kéo cũng qua dài rồi, trong đầu bố vợ không biết đang nghĩ gì? Có lẽ tốc chiến tốc thắng tốt hơn? Hay cho ông thêm chút thời gian để tiêu hóa tin tức này hơn? Đêm hôm đó với Cố Anh Kiệt mà nói là một ngày rất quan trọng. Nhưng Tần Văn Dịch vẫn không tìm con gái để nói chuyện, bà Tần cũng không. Có thể Tần Văn Dịch không hề nói chuyện này với vợ. Tần Vũ Phi lo lắng không yên, cô chủ động rót trà đưa đến phòng sách cho bố, kết quả Tần Văn Dịch chỉ nói vài chuyện lặt vặt với cô, không hề nhắc đến chuyện khác.

Tần Vũ Phi trở về phòng ngủ liền vội vàng gọi điện thoại cho Cố Anh Kiệt, hai người thảo luận xem bố cô như vậy rốt cuộc là có ý gì.

“Cố Anh Kiệt, nhà anh không có thù với nhà em chứ hả?”

“Đương nhiên không thể có rồi.”

“Vậy anh không làm chuyện gì xấu để bố em biết được chứ?”

“Tuyệt đối không có.”

“Chẳng lẽ bố em không hài lòng về anh?”

“Anh có chỗ nào để bố em không hài lòng chứ?” Cố Anh Kiệt sốt ruột, rõ ràng điểm số của anh mặt nào mặt ấy rất cao mà, sao có thể khiến Tần Văn Dịch không hài lòng được. Ừ thì con người không ai hoàn hảo, nhưng cho dù có chỗ nào không hài lòng cũng chỉ là vấn đề nhỏ nhặt, đâu đáng để suy nghĩ lâu đến thế chứ!

Cố Anh Kiệt nói suy nghĩ của mình ra, Tần Vũ Phi nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên nghĩ ra. “A, Cố Anh Kiệt, nếu bố em muốn anh ở rể, anh có chịu không?” 

“Sao anh phải đi ở rể chứ?” Cố Anh Kiệt la lên, “Đợi đã, ở rể là ý gì? Anh phải đi tra lại cho chắc đã”.

“Em cũng đi tra thử.” Cô nghĩ đó là đến nhà cô ở, vào công ty nhà cô làm.

Một phút sau, hai người lại gọi điện cho nhau.

“Thì ra ở rể là muốn sau khi em cưới anh vào nhà thì sinh con ra sẽ theo họ em.” Tần Vũ Phi rất ngạc nhiên, “Vậy là em hiểu sai rồi”.

Cố Anh Kiệt sầm mặt, dọa chết anh rồi.

“Nhưng nói thật thì, chuyện em cưới anh nghe cũng vui lắm.”

“Tần Vũ Phi!”

“Được, được, nói chuyện chính. Lúc nãy ý em là bố em vẫn luôn buồn rầu vì chuyện người thừa kế công ty của bố, lúc đầu bố nhìn trúng Cừu Chính Khanh cũng vì thấy anh ta là người bố có thể giao phó công ty. Trước kia bố vẫn hay nói, hy vọng em có thể gả cho một “thanh niên tài giỏi” có thể giúp ông chăm lo cho công ty.”

“Ừ.” Cái này hình như anh có nghe qua, chẳng qua là “xem công việc như vợ, xem phụ nữ như tình nhân” sao.

“Vậy anh nói xem, có khi nào bố em thấy anh đã có Hoa Đức, không thể hiến thân cho Vĩnh Khải nên bố đang suy nghĩ xem làm sao bàn điều kiện với anh hoặc người nhà anh hay không?”

Cố Anh Kiệt im lặng, thật sự anh không có hứng thú lắm với Vĩnh Khải, tuy bây giờ anh đang quản lý Minh Đức, tham gia vào vài một bộ phận nhỏ trong việc sản xuất sản phẩm của Vĩnh Khải, nhưng xét về ngành nghề kinhh doanh chính thì Vĩnh Khải và Hoa Đức chẳng có chút xíu liên hệ nào với nhau. Anh quen thuộc và nắm rõ công việc của Hoa Đức hơn.

Tần Vũ Phi mãi không thấy Cố Anh Kiệt trả lời, cẩn thận dò hỏi: “Có phải anh thấy chuyện này không thể bàn bạc được không?”

“Cũng không hẳn.” Nếu vì chuyện này mà bị bố vợ tương lai phủ quyết, vậy anh oan ức đến nhường nào.

“Thật ra thì… ừm… thật ra cũng không sao đâu.” Tần Vũ Phi gợi ý cho anh, “Nếu bố em đưa ra điều kiện như thế thật, anh không cần phải nhận lời. Bố sẽ không buộc em và công ty chung với nhau đâu, em đâu phải hàng hóa.Việc quan trọng nhất của anh là làm chuyện mà mình thích làm. Em cho anh biết, bố em gian xảo lắm, bố sẽ nhìn sắc mặt của anh mà yêu cầu, nếu anh tỏ ra nình nọt lấy lòng, chắc chắn bố sẽ đòi hỏi nhiều hơn. Nếu lúc nói chuyện bố hơi cứng rắn một chút thì anh nhớ đừng có sợ, có thể bố đang thử anh thôi, chưa chắc nhất định phải làm theo. Anh nhất định phải giữ vững lập trường của mình, nếu không anh lùi một bước bố sẽ tiến ba bước đó. Em đối phó với bố nhiều rồi, có kinh nghiệm lắm.” Tần Vũ Phi tự vạch áo cho người xem lưng nhưng không thấy ngại chút nào. 

“Anh phải nịnh nọt lấy lòng chứ, hẳn là không thể cứng nhắc hoàn toàn được.”

“Anh là người khôn khéo thế mà, đương nhiên sẽ không từ chối một cách cứng nhắc rồi. Lấy thủ đoạn đối phó bạn gái cũ của anh ra không phải được rồi sao?”

Cố Anh Kiệt sầm mặt, “Em chắc là đang khen anh đấy chứ hả?”

“Giọng điệu em chua thế mà, anh nói xem?”

Cố Anh Kiệt đưa tay đỡ trán: “Đang nói chuyện bố em, sao lại lái qua bạn gái cũ rồi.”

“Thì em chợt nhớ ra, nhân tiện nói với anh luôn, không nói thì không vui.”

“Được, vậy giờ em vui chưa?”

“Một chút.” Tần Vũ Phi đang nói đột nhiên “a” lên một tiếng.

“Sao thế?” Cố Anh Kiệt giật mình.

“Em nghĩ ra rồi.”

“Nghĩ ra gì?”

“Chúng ta đâu cần phải sợ, bây giờ đâu phải bàn chuyện kết hôn, chỉ là nói cho bố em biết chúng ta đang yêu nhau thôi mà, chỉ đang yêu thôi, ai quan tâm chuyện công ty chứ, đúng không?”

“…”

“Sao không lên tiếng?”

“Tần Vũ Phi tiểu thư.” Cố Anh Kiệt bực thật rồi.

“Gì?”

“Trí thông minh của em không thê ứng phó được với đề bài vừa sâu vừa rộng chứa đủ các lĩnh vực tình yêu học, quan hệ giao tiếp học, hôn nhân học… như gặp phụ huynh này đâu.”

“…”

“Cho nên…”

“Tạm biệt!” Tần Vũ Phi nổi giận vì bị chê cười, hắt lời anh.

“Đợi chút, anh nói nốt câu cuối đã.” Cố Anh Kiệt vừa cười vừa nói.

“Tạm biệt!” Lần này Tần Vũ Phi rất dứt khoát, nói xong liền cúp máy.

Cố Anh Kiệt lập tức gọi lại. Tần Vũ Phi bắt máy.

“Cậu ba Cố học sâu hiểu rộng, còn việc gì nữa sao?”

Cố Anh Kiệt cười lớn, “Anh định nói là chuyện này cứ giao cho anh đi, em đừng lo nữa. Bố em có hỏi đến thì em cứ hẹn thời gian để gặp mặt là được.”

“Hứ, không thèm hẹn. Anh chê em, em không vui.”

“Vậy càng phải hẹn chứ, hẹn ra để bố em xử lý anh, trút giận thay em.” 

Tần Vũ Phi tưởng tượng tình cảnh đó, “phụt” một tiếng bật cười, “Được, trông anh cũng giạn xảo lắm, miễn cưỡng tin tưởng anh một chút xíu vậy.”

Cố Anh Kiệt sầm mặt xuống: “Gian xảo là từ dùng để khen hả?”.

“Tất nhiên là không rồi, sao em lại khen anh chứ.” Tần Vũ Phi không chút nể tình đáp. Cố Anh Kiệt bật cười.

Hai người cứ quyết định như thế rồi cúp máy điện thoại.

Tần Vũ Phi thấy yên lòng hơn rất nhiều, còn Cố Anh Kiệt lại thấp thỏm hơn. Xem ra chuyện gặp phụ huynh này khó khăn hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Lúc đầu anh chỉ tập trung vào mẹ mình, bây giờ e là cửa ải Tần Văn Dịch cũng không dễ qua chút nào.

Cố Anh Kiệt suy nghĩ một lúc, chạy ra phòng khách ngồi, dành thêm thời giạn ở bên mẹ, dỗ cho bà vui, vậy thì giải quyết xong ải của bố mẹ vợ rồi sẽ giải quyết luôn cửa ải của mẹ chồng.

Bà Cố đang xem ti vi, thấy con trai ra thì rất vui. Hai mẹ con vừa xem vừa nói chuyện. Ti vi đang chiếu một bộ phận về đề tài gia đình, bà Cố xem rất thích thú, còn nhân cơ hội nói mình vẫn thích cái cô Đình Đình kia. Cố Anh Kiệt giả điếc không nghe thấy, bà Cố thấy vậy liền mất hứng, không nói chuyện này nữa.

Một lúc sau, bà chợt nhớ ra cái gì đó, đột nhiên lại nhắc đến Tần Vũ Phi. Cố Anh Kiệt giật thót, tưởng rằng anh mình lỡ miệng, nhưng bà  Cố không hề biết quan hệ của con trai và Tần Vũ Phi. Bà nói trước đây từng nghe người khác kể về Tần Vũ Phi, nói tính khí tiểu thư của cô quá xấu.

Cố Anh Kiệt yên lặng không lên tiếng.

“Con bé cũng lạ, mấy năm nay cũng không có lấy một người bạn trai, toàn thấy nó đi chơi với đám chị em thôi.”

Cố Anh Kiệt nói thầm mấy chị em lớn tuổi các người tụ tập lại cũng lắm chuyện thật.

“Không phải mẹ nói xấu sau lưng người khác, nhưng cứ thấy con bé này quả thật không hợp làm vợ con cho lắm, ham chơi quá. Nghe nói lúc nó du học bên Mỹ có quen một người bạn trai, kết quả chẳng hay ho gì. Con trai dì Phấn của con học cùng trường với nó, nói là có tin đồn nó ở bên đó sinh con rồi. Không biết là thật hay giả nữa. Nhưng nói thật thì danh tiếng của nó không tốt lắm, mẹ muốn khuyên bà Tần vài câu nhưng lại không biết nói thế nào. Hai bên thân thiết là thế, bình thường cũng hay đánh bài cùng, nhưng bà ấy rất ít khi nhắc đến con gái mình. Kỳ thật con gái mà, nên điềm tĩnh một chút, giống chị dâu con vậy, tri thư đạt lễ, biết tiến biết lùi. Bà Tần chiều con bé Vũ quá rồi. Làm vậy không tốt với con bé đâu. Tin đồn bên ngoài khó nghe, người chịu thiệt vẫn là con gái thôi.”

Bà Cố gật đầu, “Con bé chắc chũng không xấu lắm, nhìn sạch sẽ, ánh mắt có thần, ngoại hình cũng không tệ.”

“Nói cô ấy sinh con ở Mỹ, là tin đồn nhảm.” 

“Ồ, con biết chuyện này à. Tốt nhất là không có, nếu không sau này lấy chồng, bên nhà trai chắc chắn sẽ để ý chuyện này. Tuy nhà họ Tần giàu có, nhưng đàn ông thì làm gì có ai không để ý chuyện này cơ chứ. Hôm nào mẹ phải nói lại với dì Phấn mới được, chuyện này là giả thôi.”

“Đúng đó, mẹ nói lại với dì Phấn đi, dì ấy đã nói với những ai rồi thì tốt nhất nói cho rõ lại với từng người một. Vũ Phi rất tốt, đúng là có chút tính tiểu thư, nhưng có ai được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn không có tính khí đó, nhà khác không nói, cứ nói chị con kia, cũng khó tính lắm. So với mấy cô trong lòng không vui mà ngoài mặt vẫn giả vờ dịu dàng thì kiểu người thẳng thắn đơn thuần như Vũ Phi đáng yêu hơn rất nhiều.”

Lúc này bà Cố mới phát hiện có chỗ không đúng, bà ngẩn người nhìn con trai.

“Có hợp với gia đình hay không chẳng liên quan gì đến chuyện thích ra ngoài chơi cả. Lúc ra ngoài chơi thì cứ chơi hết mình, không ra ngoài thì cứ làm việc mình nên làm, hiểu đạo lý biết chừng mực là được. Tình cảm tốt, tôn trọng yêu thương lẫn nhau, cuộc sống vui vẻ hạnh phúc chẳng phải là vợ chồng hòa hợp rồi sao. Cái quan điểm cổ hủ của mẹ cũng nên thay đổi đi. Đừng thấy mấy cô ngoan ngoãn điềm đạm thì cảm thấy rất tốt, phải tiếp xúc rồi mới biết được tốt hay không, gặp vài lần, nghe người ta nói vài câu vốn không thể nào chính xác được.”

Bà Cố ngây người, phản ứng của con trai có phải hơi quá rồi không. “A Kiệt, con làm sao vậy?”

“Mẹ, Vũ Phi là bạn gái con.”

“…” Bà Cố cứ nghĩ mình nghe lầm.

“Con và cô ấy đang yêu nhau, con rất yêu cô ấy.”

“…” Bà Cố sững người.

“Con rất hiểu cô ấy. Cô ấy không giống mọi người nghĩ đâu, cô ấy rất đáng yêu. Con vốn định nói cho mẹ biết sớm hơn, nhưng vì biết mẹ không thích kiểu người như cô ấy nên con muốn tìm cơ hội tốt hơn rồi mới nói. Nhưng thân là bạn trai cô ấy, nếu có người ở trước mặt con nói cố ấy không tốt chỗ này chỗ kia, thậm chí còn có tin đồn thất thiệt, con không lên tiếng thay cô ấy thì người làm bạn trai như con quá thất bại rồi.” Cố Anh Kiệt nhìn mẹ, dùng thái độ nghiêm túc trước giờ chưa từng có: “Mẹ, Vũ Phi là bạn gái con, con rất nghiêm túc với cô ấy, chúng con đã đến giai đoạn ra mắt phụ huynh rồi. Nếu có thể, con nói là nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, thì con muốn kết hôn với cô ấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện