Gia Bảo vốn không phải là người giỏi uống rượu. Vì tính chất nghề nghiệp nên anh thường không thích đụng vào cồn, sợ sẽ ảnh hưởng tới thần kinh, sử dụng nhiều còn khiến tay bị run, đối với bác sĩ phẫu thuật chính không phải là chuyện tốt.
Nhưng hôm nay anh lại phá lệ uống rất nhiều, nốc từ cốc này sang cốc khác, tự rót tự uống chẳng hề quan tâm tới người trước mặt.
Ban đầu Đình Phong còn rót cho anh, ra vẻ khuyên nhủ anh hãy cứ uống thỏa thích đi, uống để vơi đi nỗi sầu, nhưng đến khi anh liều mạng đổ vào miệng như uống nước lã, còn chẳng chịu ăn uống gì, cái vẻ bán mạng kia khiến anh hoảng hồn, vội vã giật lấy chai rượu từ tay Gia Bảo, nhíu mày.
- Đừng uống nữa, cậu không muốn sống nữa à? Lúc này Gia Bảo gần như không còn tỉnh táo. Khuôn mặt anh đỏ bừng, ánh mắt lờ đờ, bị cướp mất đồ trên tay thì ngẩn ra giống như chưa hiểu tình huống hiện tại là như thế nào. Đình Phong không nhịn nổi nữa lấy một bát cháo ấm đặt trước mặt anh, nhắc nhở.
- Ăn chút gì đi, nếu không ngày mai sẽ chịu khổ đấy.
Gia Bảo nâng đôi mắt lờ đờ của mình lên nhìn Đình Phong, sau đó anh “ồ” một tiếng như vỡ lẽ, cười hềnh hệch.
- Ai đây? Là anh vợ mà. Chào anh vợ! - Gia Bảo lắc lư người, nói chuyện có chút chậm chạp. Đình Phong nghe hai chữ “anh vợ” mà khóe môi giật giật, cố gắng kìm chế không nhấc tay đánh đối phương. Anh lầm bầm. - Giỏi đấy, mượn cơn say rồi thích nói gì thì nói à?
Đang lúc nhăn nhó khó chịu, Gia Bảo lắc lư một lúc thì đổ rầm xuống, cái trán đụng vào mặt bàn vang lên một âm thanh chói tay. Đình Phong giật mình vội vã đứng bật dậy nâng Gia Bảo lên kiểm tra, quả nhiên ngay giữa trán nổi lên một mảng đỏ, có khả năng ngày mai sẽ trở nên xanh tím. Anh không nhìn nổi nữa tát lên mặt đối phương mấy cái.
- Tỉnh lại! Này, cậu mà không tỉnh thì tôi tạt nước đấy nhé? Sao không có phản ứng gì thế này? Không lẽ uống nhiều quá bị ngộ độc rồi?
- Anh... - Chợt, Gia Bảo thì thào, thành công thu hút sự chú ý của Đình Phong. Anh tạm gác lại sự thù hận của mình, chỉ lo đối phương chết thì mang vạ nên vội vã đáp lời ngay. - Đây, anh mày đây. Sao nào? Tỉnh chưa?
- Sao anh lại có thể chiều cô ấy như vậy? - Gia Bảo nấc một cái, hé đôi mắt ra nhìn lên trần nhà, miệng vẫn không ngừng lải nhải. - Cô ấy không chịu để ý đến sức khỏe của mình, ngã bệnh cũng muốn trốn về chỉ vì công việc, ngày ngày còn dí đầu vào máy tính không chịu ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ. Tất cả là tại anh chiều cô ấy. Tại sao anh có thể để mặc cô ấy sống như vậy chứ? Cô ấy cứ như vậy suốt mấy năm qua sao?
Đình Phong ban đầu còn chuyên chú lắng nghe, nhưng càng nghe ánh mắt càng lạnh đi, càng nghe mặt càng tối sầm. Không vì gì khác, anh chợt nghi ngờ thằng nhóc này cố tình giả say để có thể nói mấy lời mà lúc bình thường chắc chắn sẽ không nói, dùng rượu để làm kim bài miễn tử cho mình.
Tuy nhiên, anh nghe xong cũng chỉ có thể thở dài bất lực, không biết nên cự cãi thế nào. Mặc kệ đối phương có nghe anh nói gì hay không, anh vẫn lẳng lặng rót một ly cho mình, chậm rãi uống từ ngụm nhỏ.
- Đó là báu vật của tôi. Tôi cứ thích chiều em gái của tôi như thế đấy. - Đình Phong khẽ nói. - Ngày bố mẹ mất, em ấy là người đã nắm tay tôi, cho tôi điểm tựa, cũng là liều thuốc giúp tôi có thể vực dậy được trong khoảng thời gian ấy. Ai cũng nghĩ tôi bao bọc em ấy, nghĩ rằng em ấy có tôi mới sống được. Thực chất, tôi mới là người không thể sống nổi nếu không có em ấy.
Đoạn, anh đặt ly rượu xuống, mỉm cười vuốt nhẹ lên miệng ly.
- Cho nên, em ấy muốn làm gì, tôi đều sẽ ủng hộ em ấy vô điều kiện. Nếu em ấy không để ý tới bản thân, vậy thì tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả làm hậu phương cho em ấy, làm bước đệm cho em ấy. Miễn là em ấy vui vẻ. - Đình Phong quay sang nhìn Gia Bảo đang ngồi ngẩn người bên cạnh một cái rồi quay mặt đi, nói tiếp. - Nếu cậu cảm thấy không thể chịu nổi cũng không sao...
- Không thể đâu! - Đột nhiên, Gia Bảo ngẩng phắt đầu lên nhìn Đình Phong, hai mắt hằn lên tia hung dữ. - Cô ấy không phải báu vật của anh, mà là của em. Em không cần anh chăm sóc cô ấy, vì chính em sẽ làm điều đó. Anh đừng mơ cướp được cô ấy từ tay em!
- Có thật là cậu đang say không thế? - Đình Phong khẽ bật cười. - Tư duy minh mẫn như vậy thì chắc vẫn chưa say đâu nhỉ? Không muốn giả vờ lấy lòng tôi nữa à?
- Từ trước đến giờ em chưa hề giả vờ lấy lòng anh. - Gia Bảo gục gục đầu, rõ ràng giọng vẫn lè nhè nhưng hỏi gì đáp nấy rất rõ ràng. - Trước đây em ghét anh vì nghĩ anh là đối thủ của em, em khó chịu khi anh cứ tỏ ra thân thiết với cô ấy. Vì em ghen. Cả đời này, em chưa từng nghĩ sẽ gặp gỡ một ai khác không phải cô ấy.
Gia Bảo ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt đỏ hoe, không biết là vì rượu hay vì điều gì khác.
- Mười năm nay, em cứ nghĩ là do bản thân không cam lòng vì bị cô ấy đơn phương vứt bỏ, không cam lòng vì năm đó cô ấy không cho em cơ hội được bộc bạch tình cảm của mình. Em luôn nghĩ vì thế nên mới canh cánh với sự tồn tại của cô ấy, nên mới kiên trì theo đuổi cô ấy trong âm thầm. Nhưng mà anh à.
Gia Bảo chợt cười một cái.
- Đến khi em có được cô ấy rồi, em càng không muốn buông cô ấy ra, em càng cảm thấy si mê cô ấy hơn, yêu cô ấy hơn cả những gì em đã tưởng. Nhưng anh à, em là bạn trai của cô ấy, nhìn cô ấy vì công việc mà không thiết ăn uống, chẳng lẽ em không được phép nổi giận sao? Em là bạn trai của cô ấy cơ mà! Vậy mà cô ấy lại nói em đừng quản cô ấy. Em biết EQ của cô ấy rất thấp, nhưng em cũng là con người, em cũng biết tổn thương, em cũng có cảm xúc. Em nổi giận thì làm sao chứ? Em thừa biết miệng lưỡi cô ấy có gai, nhưng em chưa từng nghĩ ngay cả em cô ấy cũng có thể nói ra mấy lời tàn nhẫn như vậy. Cô ấy nói rằng cô ấy yêu em cơ mà?
Nói đến đây, Gia Bảo khịt mũi, tự giận dỗi lau nước mắt vừa chảy ra. Đình Phong trố mắt nhìn, không nghĩ rằng Gia Bảo nói một lúc lại khóc thành như vậy. Anh nâng tay muốn vỗ vai đối phương an ủi, nhưng nghĩ lại vẫn thu tay về. Gia Bảo ấm ức khịt mũi.
- Nhưng mà em nhớ cô ấy. Hai tuần nay em không được nói chuyện với cô ấy rồi, em thật sự rất nhớ cô ấy. Em không chịu nổi nữa rồi. Anh à, em thật sự rất khó chịu.
Nói đến đây, Gia Bảo đổ gục xuống bàn, lần này không có phản ứng gì nữa. Đình Phong lật người anh sang một bên mới biết anh đã ngủ say, mặt vẫn đang trong tình trạng đẫm nước mắt.
Đình Phong khẽ thở dài một tiếng, lật điện thoại mình lên, bên trên hiển thị cuộc gọi từ mấy phút trước. Anh đưa máy áp lên tai, hỏi.
- Nghe rõ chưa?
Đối phương không lên tiếng, anh cũng không hề để tâm, tự rót cho mình một ly rồi uống cạn.
- Đó cũng là tâm trạng của anh, nhưng anh là anh trai của em, anh chịu thua em, và anh mãi mãi sẽ không rời bỏ em. Nhưng mà Ly Ly à, trong tình yêu, em không thể để đối phương luôn phải hi sinh mãi cho mình, còn mình thì cứ thụ động nhận lấy như vậy được. Ai rồi cũng sẽ mệt mỏi nếu sự cho đi chỉ xuất phát từ một phía. Hôm nay Gia Bảo vẫn có thể nói yêu em, nhưng nếu một ngày nào đó thằng bé thật sự hết kiên nhẫn rồi, nếu một ngày tình yêu của nó cạn kiệt, em vẫn sẽ cảm thấy không có chuyện gì sao? Em có thể chịu được khi không còn thằng bé ở bên không?
- Ly Ly à, em cũng yêu nó suốt mười năm nay cơ mà?
- Anh. - Lúc này, Tuyết Ly mới lên tiếng, giọng có chút khàn và mang theo âm mũi. - Hôm nay... em có thể không về nhà không?
Giọng cô có chút ngập ngừng.
- Em muốn ở bên anh ấy.
- Anh sẽ cho qua lần này thôi đấy. - Đình Phong khẽ thở dài, chẹp miệng không vui. - Nhưng nhớ dùng biện pháp an toàn đấy. Ai mà biết thằng nhóc này hưởng phúc xong có đá em hay không? Phải biết chừa đường lui cho mình, chứ anh là anh vẫn chưa tin nó hoàn toàn đâu...
Nghe thấy Đình Phong lải nhải không ngừng, Tuyết Ly bật cười thành tiếng. Cô vừa mặc áo khoác vừa lên tiếng cắt ngang lời anh.
- Em không còn là trẻ con nữa, anh à, em biết nên làm gì mà. - Cô mím môi, hít mũi một cái rồi nhỏ giọng thì thầm. - Cảm ơn anh.
Nếu anh không tin tưởng Gia Bảo như những gì anh nói, anh đã không cho phép cô ở riêng và qua đêm cùng anh ấy, càng không căn dặn cô mấy thứ như vậy rồi. EQ cô thấp không có nghĩa là cô không biết anh luôn bao bọc cô rất kĩ, thậm chí không cho phép bất cứ thứ gì làm tổn thương đến cô. Cho nên, bây giờ cô đang cảm thấy rất vui, vì cuối cùng anh cũng chấp nhận Gia Bảo rồi.
Và nếu Gia Bảo thật sự phản bội lòng tin và tình yêu của cô, có khi anh sẽ là người đầu tiên không tha cho anh ấy. Biết làm sao được, anh trai cô là điển hình của mẫu người nói một đằng, nghĩ một nẻo mà.
Nhưng hôm nay anh lại phá lệ uống rất nhiều, nốc từ cốc này sang cốc khác, tự rót tự uống chẳng hề quan tâm tới người trước mặt.
Ban đầu Đình Phong còn rót cho anh, ra vẻ khuyên nhủ anh hãy cứ uống thỏa thích đi, uống để vơi đi nỗi sầu, nhưng đến khi anh liều mạng đổ vào miệng như uống nước lã, còn chẳng chịu ăn uống gì, cái vẻ bán mạng kia khiến anh hoảng hồn, vội vã giật lấy chai rượu từ tay Gia Bảo, nhíu mày.
- Đừng uống nữa, cậu không muốn sống nữa à? Lúc này Gia Bảo gần như không còn tỉnh táo. Khuôn mặt anh đỏ bừng, ánh mắt lờ đờ, bị cướp mất đồ trên tay thì ngẩn ra giống như chưa hiểu tình huống hiện tại là như thế nào. Đình Phong không nhịn nổi nữa lấy một bát cháo ấm đặt trước mặt anh, nhắc nhở.
- Ăn chút gì đi, nếu không ngày mai sẽ chịu khổ đấy.
Gia Bảo nâng đôi mắt lờ đờ của mình lên nhìn Đình Phong, sau đó anh “ồ” một tiếng như vỡ lẽ, cười hềnh hệch.
- Ai đây? Là anh vợ mà. Chào anh vợ! - Gia Bảo lắc lư người, nói chuyện có chút chậm chạp. Đình Phong nghe hai chữ “anh vợ” mà khóe môi giật giật, cố gắng kìm chế không nhấc tay đánh đối phương. Anh lầm bầm. - Giỏi đấy, mượn cơn say rồi thích nói gì thì nói à?
Đang lúc nhăn nhó khó chịu, Gia Bảo lắc lư một lúc thì đổ rầm xuống, cái trán đụng vào mặt bàn vang lên một âm thanh chói tay. Đình Phong giật mình vội vã đứng bật dậy nâng Gia Bảo lên kiểm tra, quả nhiên ngay giữa trán nổi lên một mảng đỏ, có khả năng ngày mai sẽ trở nên xanh tím. Anh không nhìn nổi nữa tát lên mặt đối phương mấy cái.
- Tỉnh lại! Này, cậu mà không tỉnh thì tôi tạt nước đấy nhé? Sao không có phản ứng gì thế này? Không lẽ uống nhiều quá bị ngộ độc rồi?
- Anh... - Chợt, Gia Bảo thì thào, thành công thu hút sự chú ý của Đình Phong. Anh tạm gác lại sự thù hận của mình, chỉ lo đối phương chết thì mang vạ nên vội vã đáp lời ngay. - Đây, anh mày đây. Sao nào? Tỉnh chưa?
- Sao anh lại có thể chiều cô ấy như vậy? - Gia Bảo nấc một cái, hé đôi mắt ra nhìn lên trần nhà, miệng vẫn không ngừng lải nhải. - Cô ấy không chịu để ý đến sức khỏe của mình, ngã bệnh cũng muốn trốn về chỉ vì công việc, ngày ngày còn dí đầu vào máy tính không chịu ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ. Tất cả là tại anh chiều cô ấy. Tại sao anh có thể để mặc cô ấy sống như vậy chứ? Cô ấy cứ như vậy suốt mấy năm qua sao?
Đình Phong ban đầu còn chuyên chú lắng nghe, nhưng càng nghe ánh mắt càng lạnh đi, càng nghe mặt càng tối sầm. Không vì gì khác, anh chợt nghi ngờ thằng nhóc này cố tình giả say để có thể nói mấy lời mà lúc bình thường chắc chắn sẽ không nói, dùng rượu để làm kim bài miễn tử cho mình.
Tuy nhiên, anh nghe xong cũng chỉ có thể thở dài bất lực, không biết nên cự cãi thế nào. Mặc kệ đối phương có nghe anh nói gì hay không, anh vẫn lẳng lặng rót một ly cho mình, chậm rãi uống từ ngụm nhỏ.
- Đó là báu vật của tôi. Tôi cứ thích chiều em gái của tôi như thế đấy. - Đình Phong khẽ nói. - Ngày bố mẹ mất, em ấy là người đã nắm tay tôi, cho tôi điểm tựa, cũng là liều thuốc giúp tôi có thể vực dậy được trong khoảng thời gian ấy. Ai cũng nghĩ tôi bao bọc em ấy, nghĩ rằng em ấy có tôi mới sống được. Thực chất, tôi mới là người không thể sống nổi nếu không có em ấy.
Đoạn, anh đặt ly rượu xuống, mỉm cười vuốt nhẹ lên miệng ly.
- Cho nên, em ấy muốn làm gì, tôi đều sẽ ủng hộ em ấy vô điều kiện. Nếu em ấy không để ý tới bản thân, vậy thì tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả làm hậu phương cho em ấy, làm bước đệm cho em ấy. Miễn là em ấy vui vẻ. - Đình Phong quay sang nhìn Gia Bảo đang ngồi ngẩn người bên cạnh một cái rồi quay mặt đi, nói tiếp. - Nếu cậu cảm thấy không thể chịu nổi cũng không sao...
- Không thể đâu! - Đột nhiên, Gia Bảo ngẩng phắt đầu lên nhìn Đình Phong, hai mắt hằn lên tia hung dữ. - Cô ấy không phải báu vật của anh, mà là của em. Em không cần anh chăm sóc cô ấy, vì chính em sẽ làm điều đó. Anh đừng mơ cướp được cô ấy từ tay em!
- Có thật là cậu đang say không thế? - Đình Phong khẽ bật cười. - Tư duy minh mẫn như vậy thì chắc vẫn chưa say đâu nhỉ? Không muốn giả vờ lấy lòng tôi nữa à?
- Từ trước đến giờ em chưa hề giả vờ lấy lòng anh. - Gia Bảo gục gục đầu, rõ ràng giọng vẫn lè nhè nhưng hỏi gì đáp nấy rất rõ ràng. - Trước đây em ghét anh vì nghĩ anh là đối thủ của em, em khó chịu khi anh cứ tỏ ra thân thiết với cô ấy. Vì em ghen. Cả đời này, em chưa từng nghĩ sẽ gặp gỡ một ai khác không phải cô ấy.
Gia Bảo ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt đỏ hoe, không biết là vì rượu hay vì điều gì khác.
- Mười năm nay, em cứ nghĩ là do bản thân không cam lòng vì bị cô ấy đơn phương vứt bỏ, không cam lòng vì năm đó cô ấy không cho em cơ hội được bộc bạch tình cảm của mình. Em luôn nghĩ vì thế nên mới canh cánh với sự tồn tại của cô ấy, nên mới kiên trì theo đuổi cô ấy trong âm thầm. Nhưng mà anh à.
Gia Bảo chợt cười một cái.
- Đến khi em có được cô ấy rồi, em càng không muốn buông cô ấy ra, em càng cảm thấy si mê cô ấy hơn, yêu cô ấy hơn cả những gì em đã tưởng. Nhưng anh à, em là bạn trai của cô ấy, nhìn cô ấy vì công việc mà không thiết ăn uống, chẳng lẽ em không được phép nổi giận sao? Em là bạn trai của cô ấy cơ mà! Vậy mà cô ấy lại nói em đừng quản cô ấy. Em biết EQ của cô ấy rất thấp, nhưng em cũng là con người, em cũng biết tổn thương, em cũng có cảm xúc. Em nổi giận thì làm sao chứ? Em thừa biết miệng lưỡi cô ấy có gai, nhưng em chưa từng nghĩ ngay cả em cô ấy cũng có thể nói ra mấy lời tàn nhẫn như vậy. Cô ấy nói rằng cô ấy yêu em cơ mà?
Nói đến đây, Gia Bảo khịt mũi, tự giận dỗi lau nước mắt vừa chảy ra. Đình Phong trố mắt nhìn, không nghĩ rằng Gia Bảo nói một lúc lại khóc thành như vậy. Anh nâng tay muốn vỗ vai đối phương an ủi, nhưng nghĩ lại vẫn thu tay về. Gia Bảo ấm ức khịt mũi.
- Nhưng mà em nhớ cô ấy. Hai tuần nay em không được nói chuyện với cô ấy rồi, em thật sự rất nhớ cô ấy. Em không chịu nổi nữa rồi. Anh à, em thật sự rất khó chịu.
Nói đến đây, Gia Bảo đổ gục xuống bàn, lần này không có phản ứng gì nữa. Đình Phong lật người anh sang một bên mới biết anh đã ngủ say, mặt vẫn đang trong tình trạng đẫm nước mắt.
Đình Phong khẽ thở dài một tiếng, lật điện thoại mình lên, bên trên hiển thị cuộc gọi từ mấy phút trước. Anh đưa máy áp lên tai, hỏi.
- Nghe rõ chưa?
Đối phương không lên tiếng, anh cũng không hề để tâm, tự rót cho mình một ly rồi uống cạn.
- Đó cũng là tâm trạng của anh, nhưng anh là anh trai của em, anh chịu thua em, và anh mãi mãi sẽ không rời bỏ em. Nhưng mà Ly Ly à, trong tình yêu, em không thể để đối phương luôn phải hi sinh mãi cho mình, còn mình thì cứ thụ động nhận lấy như vậy được. Ai rồi cũng sẽ mệt mỏi nếu sự cho đi chỉ xuất phát từ một phía. Hôm nay Gia Bảo vẫn có thể nói yêu em, nhưng nếu một ngày nào đó thằng bé thật sự hết kiên nhẫn rồi, nếu một ngày tình yêu của nó cạn kiệt, em vẫn sẽ cảm thấy không có chuyện gì sao? Em có thể chịu được khi không còn thằng bé ở bên không?
- Ly Ly à, em cũng yêu nó suốt mười năm nay cơ mà?
- Anh. - Lúc này, Tuyết Ly mới lên tiếng, giọng có chút khàn và mang theo âm mũi. - Hôm nay... em có thể không về nhà không?
Giọng cô có chút ngập ngừng.
- Em muốn ở bên anh ấy.
- Anh sẽ cho qua lần này thôi đấy. - Đình Phong khẽ thở dài, chẹp miệng không vui. - Nhưng nhớ dùng biện pháp an toàn đấy. Ai mà biết thằng nhóc này hưởng phúc xong có đá em hay không? Phải biết chừa đường lui cho mình, chứ anh là anh vẫn chưa tin nó hoàn toàn đâu...
Nghe thấy Đình Phong lải nhải không ngừng, Tuyết Ly bật cười thành tiếng. Cô vừa mặc áo khoác vừa lên tiếng cắt ngang lời anh.
- Em không còn là trẻ con nữa, anh à, em biết nên làm gì mà. - Cô mím môi, hít mũi một cái rồi nhỏ giọng thì thầm. - Cảm ơn anh.
Nếu anh không tin tưởng Gia Bảo như những gì anh nói, anh đã không cho phép cô ở riêng và qua đêm cùng anh ấy, càng không căn dặn cô mấy thứ như vậy rồi. EQ cô thấp không có nghĩa là cô không biết anh luôn bao bọc cô rất kĩ, thậm chí không cho phép bất cứ thứ gì làm tổn thương đến cô. Cho nên, bây giờ cô đang cảm thấy rất vui, vì cuối cùng anh cũng chấp nhận Gia Bảo rồi.
Và nếu Gia Bảo thật sự phản bội lòng tin và tình yêu của cô, có khi anh sẽ là người đầu tiên không tha cho anh ấy. Biết làm sao được, anh trai cô là điển hình của mẫu người nói một đằng, nghĩ một nẻo mà.
Danh sách chương