Đêm hôm ấy, Hứa Nhất mơ một giấc mơ. Cậu mơ thấy một cậu con trai cầm trong tay một cây côn gỗ, khắp toàn thân bẩn thỉu tiêu sái đi trên đường, hai bên là đồng ruộng xanh mượt, cậu bé nói với người thiếu niên ở trước mặt: “Em cho anh biết, anh phải dẫn em lên trên trấn, em sẽ kêu ba cho anh thật nhiều tiền, nếu anh không chịu dẫn em đi, em sẽ về nhà tìm đám anh em đánh anh.”

Thiếu niên kia có chiều cao rất tốt, khẽ cười xoay người lại đùa cậu: “Vậy làm sao bây giờ? Anh bị lạc đường.” Tiện đà lui về phía sau hai bước, kéo cây côn trên tay cậu: “Em muốn đánh anh sao?”

Cậu trai vóc dáng thấp hơn trên mặt còn dính chút bùn đất, mở to hai mắt hốt hoảng lùi lại mấy bước: “Em cho anh biết, anh đừng tới đây, em đánh nhau rất lợi hại, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, nếu anh muốn cụt tay thiếu chân, thì lại đây.”

Thiếu niên kia nở nụ cười, nói tên của mình. Hứa Nhất ở trong mơ không nghe rõ anh ta nói tên gì, chỉ nghe thấy cậu trai có vóc dáng thấp tự lẩm bẩm: “Mặt thật lớn, còn gọi là Nguyệt nữa chứ, nội tâm nhỏ như vậy, em thấy gọi là Tinh còn tạm được.”

Lúc cậu tỉnh lại bên ngoài trời đã sáng choang, Tần Việt ngồi ở bên giường không chớp mắt nhìn cậu, không biết đang suy nghĩ gì, thấy cậu tỉnh lại hơi ngẩn ra: “Cậu nằm mộng nói mớ cả buổi tối, mơ thấy cái gì?”

Ánh mắt của cậu nhìn mông lung rất lâu, cuối cùng mới rơi xuống mặt Tần Việt. Đầu Hứa Nhất rất đau, cậu suy đoán là do không có uống thuốc, nhưng vẫn nhìn Tần Việt cười cười: “Mơ thấy rất nhiều, nhưng tỉnh lại thì không nhớ gì cả, có lẽ là kiếp trước của tôi cũng không chừng.”

Bởi vì thân thể không khỏe, Hứa Nhất mở nút áo tay cũng run. Tần Việt biết đây là phản ứng giai đoạn đầu khi ngưng thuốc, không đành lòng nhìn, cau mày rất kiên nhẫn mở từng nút áo cho cậu. Hứa Nhất nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Hứa Nhất bủn rủn tiến vào buồng tắm, Tần Việt thần sắc tê dại đứng ở cửa sổ nhìn hoa viên đài phun nước của khách sạn.

Trong phòng tắm truyền đến “Ầm” một tiếng. Tần Việt không hề nghĩ ngợi liền vọt vào. Trong phòng tắm hơi nước tràn ngập, Hứa Nhất ở bên trong trượt chân, đầu đụng phải mép bồn tắm, phản ứng của cậu chậm chạp, nước ở vòi hoa sen không có đóng, dòng nước vuông góc rơi vào mặt Hứa Nhất, vô cùng chật vật.

Tần Việt tắt nước, cầm khăn tắm bao bọc thân thể trần truồng của Hứa Nhất, đợi đến khi cậu bình tĩnh lại mới hậu tri hậu giác mà đùa giỡn: “Tôi đều bị anh nhìn thấy hết, nếu ở thời cổ đại, anh phải cưới tôi.”

Hơi nước mịt mờ, quần áo của Tần Việt cũng bị làm ướt, nhưng anh không thèm để ý, cũng không có tâm tư kiều diễm, ôm Hứa Nhất bỏ trên ghế salông, lau tóc cho cậu.

Tần Việt không nói một lời, đến nửa ngày mới khó khăn mở miệng.

“Rất khó vượt qua sao?”

“Cái gì rất khó vượt qua?”

“Không uống thuốc sẽ rất khó vượt qua sao?”

Tần Việt tay rất lớn, xoa xoa tóc của cậu, rất thoải mái.

Hứa Nhất gật gật đầu, buồn buồn nói: “Là rất không thoải mái, đầu rất đau, khắp toàn thân vừa mỏi vừa đau.” Cậu nghiêng đầu, nháy mắt với Tần Việt: “Đều tại anh.” Rồi lại cảm khái: “Thật sự rất muốn uống hai viên thuốc, như vậy tôi có thể nhảy nhót tưng bừng.”

“Thuốc kia đừng uống nữa.” Tần Việt mạnh tay một chút: “Cậu đừng nghĩ đến thuốc kia nữa, Hứa Nhất, cậu là người rất khỏe mạnh, nhịn một chút là qua.”

Hứa Nhất uống thuốc lâu như vậy, đã sớm biết thuốc có tác dụng phụ là gây nghiện, cậu không biết kết quả xấu nhất là cái gì, cũng không biết cai thuốc hoặc không cai thuốc khác nhau ở chỗ nào, không uống thì khó chịu, cậu không muốn khó chịu, nên vẫn uống.

“Tại sao phải cai thuốc?” Hứa Nhất nháy mắt hỏi Tần Việt.

Tần Việt ngừng tay lại, anh không thể nói thuốc uống lâu dài sẽ bị lệ thuộc đến nghiện, cũng không thể nói sẽ dẫn đến tình trạng gan suy kiệt, càng không thể nói thuốc này mình bảo Lâm Nhuệ đưa cho cậu uống, hiện giờ anh hối hận rồi.

Anh cũng ngồi xuống ghế salông, tay đặt ở trên đầu Hứa Nhất. Tần Việt dùng cái trán của mình dán vào trán Hứa Nhất: “Không tại sao, cậu coi như vì tôi đi, đừng uống thuốc đó nữa.”

“Được.” Hứa Nhất cong đôi mắt: “Vậy tôi không uống.”

Tắt máy sấy tóc, trong phòng trong yên tĩnh lại, Hứa Nhất mang theo nghi hoặc hỏi: “Nhưng nếu như tôi đau đầu thì làm sao bây giờ?”

Tần Việt đi tới bên giường, mở hòm thuốc, lấy hai viên thuốc giảm đau, mở nắp một bình nước đưa cho Hứa Nhất: “Nếu như khó chịu, cậu nói, Tần Việt đầu tôi đau, tôi sẽ đem thuốc giảm đau đưa cho cậu.”

“Được.”

Hứa Nhất uống thuốc giảm đau, cả người mệt mỏi.

Tần Việt dìu cậu lên giường, Hứa Nhất còn nhớ chuyện muốn đi trấn nhỏ, mơ mơ màng màng nói: “Tần Việt, khi xuất phát nhớ tới gọi tôi rời giường.”

“Ừ.” Tần Việt bình tĩnh nhìn Hứa Nhất đi vào giấc ngủ.

Trong lòng anh mang theo cảm xúc không nói rõ được. Anh hỏi qua Lâm Nhuệ, ngừng dùng thuốc không chỉ đau đầu cả người bủn rủn, sau này thân thể như bị vạn con kiến cắn, người cũng sẽ trở nên thần trí không rõ, không lý trí, sẽ biến thành một người trong mắt chỉ có thuốc mà thôi.

Cuối cùng Tần Việt vẫn gọi điện thoại cho Lâm Nhuệ, nói tình huống của Hứa Nhất, hỏi cách có thể làm cho cậu khỏe mạnh để có hai ngày đi đến thị trấn kia. Anh biết rõ, anh không muốn để cho Hứa Nhất biến thành người như Lâm Nhuệ nói, cho dù anh đã từng muốn cậu trở thành người như vậy.

Nếu quả thật là vì A Yến, Hứa Nhất đã đồng ý làm cấy ghép, nên trả ơn cho cậu, cũng coi như là bồi thường đi.

Tính cả đêm hôm qua, Hứa Nhất ngủ hơn mười ba giờ. Thế nhưng cậu ngủ không phải rất tốt, ban đêm vẫn nằm mộng, đầu cũng đau, thân thể cũng mệt mỏi, tinh thần rất kém cỏi, buổi sáng bởi vì có thuốc giảm đau nên buồn ngủ, nhưng khi hoàn toàn tỉnh lại, đầu nặng gốc nhẹ, trong khoảng thời gian ngắn không biết mình nằm ở nơi nào.

Tần Việt đứng ở ban công, nghe thấy trong phòng có động tĩnh, dụi tắt thuốc, đi vào.

Hứa Nhất còn ở trên giường ngẩn người, Tần Việt bưng cà phê trên bàn đến, ngồi phía sau Hứa Nhất, một tay để ở sau lưng Hứa Nhất, để đầu cậu đặt ở trên vai của mình, một cái tay khác đưa ly cà phê cho Hứa Nhất uống.

Cà phê quá đắng, Hứa Nhất nhíu lông mày, người cũng triệt để tỉnh táo lại.

“Cậu không tỉnh táo, ngày mai chúng ta không đến được thị trấn, không phải cậu nói muốn mang tôi đi chơi à.” Tần Việt mặc chỉnh tề, một thân nhẹ nhàng khoan khoái, gương mặt ấm áp mà Hứa Nhất chưa từng thấy: “Cậu bị bệnh, làm sao mang tôi chơi?”

“Anh trước hết cứ để cho tôi một mình.” Hứa Nhất buồn buồn nói: “Tôi ngủ nhiều một chút là ổn.”

Hứa Nhất người này thật sự là không tim không phổi, lúc khó chịu tự mình cuộn thành một đoàn, yên tĩnh liếm láp vết thương của mình, cũng không giận chó đánh mèo với những người khác, còn nhìn Tần Việt cười một cái. Không khó chịu, thì sẽ dương quang xán lạn, sinh long hoạt hổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện