Khi Tần Việt tìm tới chỗ Giang Yến quả thực bị cảnh tượng trước mắt kích thích đến mù quáng.

A Văn trước khi Tần Việt ra cửa đã đem vị trí của Giang Yến gửi cho Tần Việt. Trên đường từ công ty đến quán bar anh vượt qua ba chốt đèn đỏ. Xe vừa dừng lại anh chạy thẳng lên lầu, nhưng không tìm được Giang Yến, chỉ có thấy Tần Sở.

Quán bar ánh đèn khá tối, Tần Sở ôm trong lồng ngực một cậu nhóc khoảng 20 tuổi, cánh tay người đó trắng như tuyết vòng qua cổ Tần Sở, hôn Tần Sở cho hắn uống rượu. Bởi vì ánh sáng không đủ, bóng lưng cậu trai kia khá giống Giang Yến nên Tần Việt bị kích thích mù mắt bước nhanh tới.

Chắc do khí tràng quanh thân Tần Việt quá mức mạnh mẽ, mấy người đang ngồi xung quanh cũng không dám nói chuyện. Lông mày Tần Việt nhíu chặt, nắm cổ áo đứa nhóc trong lồng ngực Tần Sở lôi ra, khi nhìn rõ mặt người trong tay mới thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn may không phải là A Yến.

Tần Sở uống rượu quá nhiều, nói chuyện không lưu loát, mở miệng: “Tìm anh dâu của mày đúng không, anh dâu mày mới vừa cùng một người con trai xuống lầu.” Hắn ợ rượu: “Đi đâu… Anh không biết… Thế nhưng cậu ta có uống thuốc… Ở chỗ nào nuốt mây nhả khói, ngất ngất ngây ngây làm một pháo, phỏng chừng sẽ rất sảng khoái.”

Tần Sở nói xong ôm bình rượu, chỉ vào Tần Việt nói với những người bên cạnh: “Xem, em trai của tôi rất trâu bò người nào đụng cũng bị té nhào, tài cũng không nhỏ đâu.”

Tần Việt trừng mắt nhìn Tần Sở, lười biếng cùng con ma men tính toán, lập tức đi xuống lầu. Anh như một con ruồi không đầu ở trong quán bar tìm khắp nơi, phàm là nhìn thấy ai tương tự như Giang Yến sẽ đi lên trước nhìn kỹ xem có phải không.

Anh vẫn không tìm được Giang Yến, cuối cùng ngơ ngơ ngác ngác tiêu sái đến hẻm sau quán bar hút thuốc. Trong ngõ hẻm truyền đến âm thanh hai người đàn ông trêu đùa. Giọng nói kia anh rất là quen thuộc, mỗi một trận cười như đang đạp ở trong lòng anh, làm cho anh sợ sệt.

Ánh đèn trong ngõ hẻm rất mờ, mọi vật đều như được bịt kín bởi mùi vị hormone dụ người, có người trêu đùa, có người kêu rên, ở trong bóng tối tùy ý làm chuyện cực lạc.

Tần Việt giống như một con sư tử lạnh lùng tức giận, từng bước từng bước đi sâu vào trong ngõ tối. Rốt cục nhìn thấy Giang Yến. Cậu dựa lưng vào tường, đôi mắt híp lại, ngẩng gương mặt sáng như ngọc thạch nhìn lên trời, ngón tay dài nhỏ luồn vào tóc người đang ôm eo cậu quỳ ở dưới đất, không ngừng thở gấp.

Tần Việt giận điên lên, đi tới bên cạnh hai người, lôi đầu người đang quỳ dưới đất vứt qua một bên. Người kia không phục, còn muốn nói chuyện, Tần Việt ở phía sau hẻm điên cuồng đánh hắn một trận, trong lòng anh khó chịu, không biết nên làm sao phát tiết, lửa giận như trút vào nắm đấm làm người ở dưới đất phải liên tục cầu xin.

Người bị đánh không chịu nổi, thừa dịp Tần Việt không chú ý, nhanh chóng tháo chạy.

Cái hẻm nhỏ liền khôi phục yên tĩnh, Giang Yến dựa vào tường, thắt lưng không buộc lại, vẫn hút thuốc, không đếm xỉa đến trò khôi hài trước mắt, như không liên quan đến mình.

Tần Việt lấy thuốc trong miệng Giang Yến quẳng xuống đất rồi lấy chân phải đẫm mạnh. Lúc đó anh tức giận đến không nói nên lời, cả người run rẩy không ngừng, anh cưỡng bách mình bình tĩnh lại, ngồi xổm xuống tay run run cài nút cho Giang Yến, công việc tưởng chừng như đơn giản nhưng Tần Việt phải dùng năm phút đồng hồ mới làm xong.

Giang Yến bật cười không thèm để ý: “Anh đuổi người đi hết vậy tối nay làm sao bây giờ? Anh tới a?”

Nửa người Tần Việt biến mất trong ngõ hẻm tối tăm, không nói gì. Giang Yến bước chân loạng choạng dự định rời khỏi.

Tức giận không thể dẹp được, Tần Việt lôi Giang Yến kiên định đi ra ngõ hẻm, nỗ lực kéo Giang Yến vào xe của mình. Giang Yến lảo đảo giãy dụa không chịu lên xe, Tần Việt muốn cho cậu một bạt tai, bàn tay sắp rơi xuống mặt Giang Yến anh lại không nỡ, một quyền đánh vào ghế ngồi.

Tần Việt không tiếp tục nói nữa, đem dây an toàn buộc cho Giang Yến, nổ máy xe nhưng tay anh vẫn run, nhìn về phía trước với ánh mắt dị thường nham hiểm, chạy về hướng biệt thự nhà Giang Yến. Ảnh hưởng của men rượu và thuốc giảm dần làm Giang Yến uể oải như con mèo làm ổ nơi ghế dựa, nhìn cảnh vật ngoài cửa xe.

Mãi đến khi Tần Việt lái xe đến nhà cậu, cả người bị ném lên chiếc giường mà cậu đã ngủ từ nhỏ đến lớn Giang Yến mới bắt đầu liều mạng giãy dụa.

Tần Việt đè cả người cậu lên giường, cuồng loạn hỏi: “Giang Yến, em còn nhớ em là ai không? Em không phải muốn trả thù anh sao? Em xem em bây giờ có giống như đống bùn nhão không làm gì được không!”

Giang Yến rống lên: “Không muốn ở nhà của tôi! Anh dựa vào cái gì mang tôi về nhà!! Anh buông tôi ra!! Là anh trước tiên có lỗi với tôi!! Anh dựa vào cái gì giáo huấn tôi!”

Buổi tối hôm ấy, Tần Việt cảm thấy Giang Yến rất là mâu thuẫn, vừa đẩy anh ra muốn anh cút đi vừa khát vọng muốn anh ôm mình. Bọn họ ở trên giường dây dưa, Giang Yến ôm cổ anh nhỏ giọng nghẹn ngào gọi, lúc chìm đắm nước mắt giống như những hạt châu đứt đoạn hung hăng chảy xuống. Tần Việt nói, A Yến, nếu em khó chịu, em có thể đánh anh, mắng anh, đừng giận bản thân mình. Sau đó Giang Yến không khóc nữa, tròng mắt của cậu ẩm ướt, giống như trước, vô cùng sạch sẽ thuần túy.

Tần Việt không kìm lòng được dùng ngón tay cái vuốt ve đôi môi đỏ sẫm của Giang Yến. Giang Yến nhắm mắt, hé miệng ngậm ngón tay của anh, mở mắt nhìn Tần Việt bỗng nhiên lại hạ quyết tâm, cắn ngón tay của anh.

Ngón tay bị cắn chảy máu, Giang Yến lại cảm thấy đau lòng, lè lưỡi liếm máu chảy ra. Bọn họ ở trong căn phòng Giang Yến ngủ từ nhỏ đến lớn như hai con thú hoang phát tình giao phối. Giang Yến vừa yêu anh vừa hận anh, cậu muốn để cho anh chết, lại muốn cho anh thương cậu, cậu đắm chìm trong ái tình không có cách nào chống lại, không biết làm sao, chỉ có thể liều mạng cắn anh, dùng móng tay mạnh mẽ cào cấu sau lưng Tần Việt lưu lại những vết xước nhuốm máu.


“Chuyện này coi như không có gì.” Sáng sớm hôm sau Giang Yến ở trong phòng vệ sinh cài nút áo, nhìn vào gương chỉnh sửa lại bản thân, thấy Tần Việt hoang mang tìm người, mở miệng cười: “Đều là người trưởng thành rồi, say rượu ngủ một lần không tính là cái gì.”

Nói xong cũng không quản Tần Việt, bước ra khỏi phòng vệ sinh, rời nhà đi đến công ty.

Tần Việt cảm thấy hoảng hốt, rõ ràng tối hôm qua bọn họ còn làm chuyện thân mật, Giang Yến còn nhỏ giọng kêu tên của anh, sáng sớm hôm sau lại nói với anh không tính cái gì. Bọn họ ở gần như vậy, Tần Việt lại không bắt được, thật giống như bay ở giữa không trung, không lên cũng không xuống được làm người ta hoảng hốt sợ sệt.

Công ty gần đây lời đồn đãi nổi lên bốn phía, chung quanh có người nghị luận tổng giám mới nhậm chức là một người có bản lĩnh, dựa vào gương mặt của mình nam nữ đều ăn hết, trong âm thầm tác phong đặc biệt hào phóng, ở bề ngoài là bạn trai của Tần Sở nhưng lại cùng em trai Tần Sở là Tần Việt có quan hệ mờ ám không rõ, đùa thật đủ lớn.

Ở trung tâm của những lời đồn đãi Giang Yến không hề để ý tới lời nói bóng nói gió, vẫn bình tĩnh như không, để lại một bầu không khí yên tĩnh chết chóc xung quanh mình.

Lời đồn đãi cũng không kéo dài quá lâu, ngày thứ hai buổi chiều không ai dám tiếp tục phân tán những lời liên quan đến Giang Yến nữa. Nguyên nhân là tổng giám bộ phận nhân sự bị Tần Việt tự mình bãi miễn giải trừ hợp đồng lao động. Từ đây sự tồn tại của Giang Yến ở văn phòng như không khí, đồng nghiệp không dám ở trong thời gian làm việc bàn tán những tin tức liên quan đến Giang Yến.

Mặc dù không có bạn nói chuyện Giang Yến có chút cô độc, nhưng cậu cũng không thèm để ý. Cậu chỉ muốn nhanh chóng lấy lại Yến Hoa đi gặp ba ba mà thôi.

Buổi chiều năm giờ, Tần Sở đến văn phòng đón cậu cùng đi ra ngoài ăn cơm.

Giang Yến gần đây tinh thần không quá tốt, chỉ ngẫu nhiên tỉnh táo, phần lớn thời gian đều rất uể oải. Tần Sở đem xe dừng ở cửa nhà hàng, không chớp mắt nhìn chằm chằm Giang Yến ngủ ở ghế phó lái. Tóc của cậu rất đen, da mặt trắng như tuyết, tuy rằng mặt mày diễm lệ nhưng mang một chút hồ đồ ngây thơ, đẹp đẽ quá phận, một người tốt như vậy nhưng hắn không dám đụng vào. Cậu bướng bỉnh quá phận, một khi quyết định muốn làm chuyện gì ngay cả bản thân mình cũng không để ý cứ như người điên.

Tần Sở thở dài một hơi, cởi áo khoác âu phục ra, đắp cho Giang Yến, không có gọi cậu thức dậy.

Giang Yến nguyên lành ngủ nửa giờ, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn thấy những cảnh vật mờ ảo ngoài xe mới nhận ra mình ngủ quên, cậu lấy áo trên người mình xuống đưa cho Tần Sở: “Xin lỗi, tôi ngủ quên.”

Tần Sở tiếp nhận áo khoác mặc vào, sau đó mới nói: “Không có chuyện gì, tôi đói, chúng ta trước tiên đi ăn cơm đi.”

Hai người một trước một sau xuống xe, đi vào nhà hàng chọn vị trí gần cửa sổ, tùy tiện gọi vài món ăn, câu được câu không tán gẫu.

Tần Sở do dự mãi vẫn mở miệng: “Giang Yến, có một số việc đừng ép mình, thả lỏng một chút.”

“Anh Sở, anh không hiểu.” Giang Yến uống một hớp rượu nho trắng: “Có một số việc tôi nhất định phải đi làm, không quản tôi có nguyện ý hay không, tôi cũng phải làm, đây là trách nhiệm của tôi. Tôi chỉ có thể cố gắng nên anh đừng khuyên, hiện giờ tôi đang căng thẳng như dây đàn, nhưng chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này, chuyện của chúng ta thành, tôi có thể đi gặp ba ba.”

“Nếu như bỗng nhiên thả lỏng ra, chắc cả người tội sẽ hỏng mất.” Giang Yến không hề chú ý đến Tần Sở đang ngồi đối diện, từ trong lọ đổ ra hai viên thuốc: “Anh Sở, tiến độ nhanh chút nữa đi, có thể tôi chống chọi không được, tôi thật sự muốn chống chọi không được.”

“Cậu muốn nhanh làm sao?”

Giang Yến dại ra, sau đó lấy ra một ổ cứng đẩy đến trước mặt Tần Sở: “Cho dù có chút bỉ ổi, nhưng tôi không nghĩ ra biện pháp nào nhanh hơn biện pháp này.”

Tần Sở cầm lấy ổ cứng, nhìn chung quanh, biểu thị không rõ.

“Đây là tôi cùng Tần Việt tối hôm qua… ” Giang Yến cảm thấy khó có thể mở miệng, điều chỉnh một phút, mới mở miệng.

“Ban giám đốc và cả cha mẹ anh đều biết tôi là bạn trai của anh.” Giang Yến chỉ vào ổ cứng trên tay Tần Sở: “Cái kia là đoạn phim tối hôm qua tôi và Tần Việt quan hệ. Tần Việt là em trai anh, một khi video này truyền đi, đối với tập đoàn ảnh hưởng khẳng định không tốt, ít nhất đối với hình tượng xí nghiệp có sự đả kích không nhỏ.”

Tần Sở người này đầu óc nhất thời không xoay chuyển được, lại hỏi Giang Yến cụ thể muốn làm sao thực thi.

“Trước hết anh để cho ông nội và người nhà biết có sự tồn tại của video này, dễ thực hiện nhất là cứ công khai trước mặt người nhà của anh.” Giang Yến ngáp một cái, hỏi nhân viên phục vụ muốn một ly cà phê: “Không phải mẹ anh rất hận mẹ Tần Việt sao, mẹ anh ta nhìn thấy loại video này, sợ là phải vĩnh viễn ở trước mặt mẹ anh thấp hơn một cái đầu.”

“Sau khi xem, Tần Sở anh liền nói với ông nội yêu cầu của mình, anh muốn Tần Việt tự động từ bỏ vị trí người thừa kế. Ông nội và cha của anh đều là người rất sĩ diện, xuất phát từ hình tượng xí nghiệp và địa vị trong giới, nhất định sẽ đồng ý bãi miễn vị trí của Tần Việt.”

“Nếu như Tần Việt không đồng ý bãi miễn thì sao.”

“Vậy thì tổ chức họp ban giám đốc, cho hết thảy cổ đông xem, công ty là tâm huyết của mọi người, không người nào muốn vì một đoạn video bê bối bị tung ra ngoài làm cho giá cổ phiếu đi xuống, hình tượng công ty hoàn toàn mất hết, vì lợi ích trước mắt, vị trí Tần Việt chắc chắn sẽ ngồi không vững.”

Giang Yến cúi thấp đầu, không thấy rõ biểu tình còn nói: “Anh không cần phải để ý đến tôi, tôi có gì cũng không đáng kể, chỉ cần cho tôi Yến Hoa là được, bị người mắng cũng được, mất mặt cũng được, bỉ ổi cũng được, chỉ cần những gì Tần Việt phấn đấu bị tôi tự tay phá hủy, tôi sẽ vui vẻ muốn chết.”

Tần Sở cảm thấy dường như không quen biết với Giang Yến ở trước mặt mình, cậu quá độc ác, tàn nhẫn đến phá huỷ mình cũng không chịu buông tha Tần Việt.

“Tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”

Giang Yến ngẩng mặt lên đau thương nhìn về phía Tần Sở nở nụ cười: “Một trăm phần trăm.”

Cậu uống hết ly rượu nho trắng để ly lên bàn: “Anh Sở, chờ anh đem Yến Hoa cho tôi, tôi sẽ đem phần bản vẽ còn lại cho anh.”

“Được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện