Lục Yên Đinh trong buổi tối hôm đó, đã xem hết toàn bộ bài phỏng vấn kia của Khúc Như Bình.
Ở đoạn sau MC còn hỏi anh: “Vì vậy đó là cách nhìn của anh đối với những bộ phim rác đó, đúng không?”
Khúc Như Bình gật đầu một cái, nói: “Tôi cũng đã từng quay rất nhiều bộ phim rác, nhưng những bộ phim đó quả thật có ý nghĩa rất lớn với tôi, từ trong những bộ phim đó tôi cũng đã tiến bộ không ít, dẫu cho những tiến bộ đó không thể thể hiện trên màn ảnh lớn vì vậy khán giả không có cách nào nhìn thấy, nhưng những điều đó vẫn có giá trị tồn tại của mình, tôi vẫn như trước cảm kích những điều này.”
Lục Yên Đinh đem đoạn đối thoại này liên tục xem đi xem lại nhiều lần, trong màn đêm, giọng nói của Khúc Như Bình xuyên thấu qua màng nhĩ của cậu, chảy vào trong máu cậu, Lục Yên Đinh đặt điện thoại lên lồng ngực mình, gương mặt Khúc Như Bình kề sát vào ngực cậu “thình thịch, thình thịch, thình thịch”.
Sáng ngày hôm sau, cậu dậy sớm đến chỗ đóng phim, ở trên đường, Lục Yên Đinh rảnh rỗi mở weibo ra xem.
Cậu dùng nick phụ theo dõi Khúc Như Bình, sau đó lướt một lượt. Nội dung weibo của anh rất ít, phần lớn chỉ có ảnh, không có những dòng chia sẻ trạng thái.
Lục Yên Đinh suy nghĩ một chút, mở wechat ra, gửi tin nhắn cho Lâm Khách, cậu viết đi viết lại tin nhắn, cuối cùng nội dung được gửi đi là:
“Chào anh Lâm! Em có việc muốn tìm anh Khúc, anh có thể giới thiệu số của anh ấy cho em không?”
Điều khiến Lục Yên Đinh bất ngờ là, Lâm Khách rất nhanh đã trả lời: “Được chứ.”
Sau đó anh ấy lại gửi lại một tin nhắn: “Đợi anh một chút.”
Lâm Khách gửi đến một số điện thoại với cái tên “Dư Nát”.
Sau khi Lục Yên Đinh nói lời cảm ơn, liền thêm người kia thành bạn bè, còn gửi đi tin nhắn đề nghị kết bạn với nội dung: “Xin chào, anh Khúc, em là Lục Yên Đinh.”
Cậu lại đợi thêm một lát, đối phương vẫn chưa chấp nhận. Ngẩn ngơ lướt điện thoại một lúc rất lâu, cuối cùng cậu vẫn cất điện thoại đi.
Tiểu Triệu vẫn luôn đang nhìn cậu, lúc này mới nói: “Anh Lục, anh đừng để ở trong lòng, tôi cảm thấy vì chuyện như thế mà mắng anh đúng thật là chẳng hiểu vì sao, hơn nữa cũng không phải tất cả đều đang mắng anh, anh còn có rất nhiều fans vì anh mà nói đó.”
Lục Yên Đinh ngơ ra một lúc, cười nói: “Không phải đâu, tôi mới vừa rồi là đang cùng người khác nói chuyện thôi, không lên weibo.”
Cậu nói xong, lại đưa điện thoại cho cho Tiểu Triệu: “Cô cầm đi, tôi ngủ một lát.”
Tiểu Triệu gật đầu, nhận lấy điện thoại.
Ngay lúc Lục Yên Đinh đến chỗ quay phim, liền nghe thấy có người gọi tên của cậu, Lục Yên Đinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy ven đường có mấy cô bé bị nhân viên công tác ngăn lại, đang liều mạng hướng cậu vẫy tay.
Tiểu Triệu ở bên cạnh nói: “Anh Lục, hình như là fans của anh.”
Vì vậy Lục Yên Đinh liền hướng các cô bé ấy đi tới, cậu nói với các nhân viên công tác: “Là bạn bè của tôi.”
Nhân viên công tác đã biết là có chuyện gì, bèn gật đầu, đứng sang bên cạnh.
Mấy cô bé kia hốc mắt long lanh nhìn Lục Yên Đinh, trong đó có hai người che miệng lại nhỏ giọng hét lên. Lục Yên Đinh có chút ngượng ngùng, cậu chào hỏi các cô ấy: “Hi.”
Các cô bé tặng quà cho cậu, Lục Yên Đinh lắc đầu, ngại ngùng cười nói: “Không, không được nhận quà đâu.”
Cho dù có tiếc nuối, các cô bé cũng không nói gì nữa, mấy cô bé liền lấy quyển sổ ra muốn Lục Yên Đinh ký tên.
Cô bé có mái tóc nhuộm xanh, to gan kích động nói: “Yên Đinh ca ca, em thích anh lắm!”
Lục Yên Đinh cúi đầu ký tên, lòng bàn tay đều toát mồ hôi, cậu bị câu nói này kích thích đến tai cũng đỏ bừng, mấy cô bé còn lại cũng nhao nhao cả lên, Tiểu Triệu có chút không nhìn nổi, nói rằng: “Đợi lát nữa còn phải đóng phim, không thể bị chậm trễ quá lâu được.”
Sau khi ký xong, một cô bé liền hỏi: “Ca ca có thể chụp chung một bức ảnh không ạ?”
Lục Yên Đinh vừa mới muốn đáp, Tiểu Triệu liền ngăn lại, nói: “Không được đâu, không thể chụp ảnh được.”
Cô bé kia có hơi thất vọng, cô bé tóc xanh lúc này lại hỏi: “Vậy có thể ôm một cái không ạ?”
Tiểu Triệu vừa muốn cự tuyệt, Lục Yên Đinh bèn kéo cô ấy lại một chút, ho khan một tiếng, đối cô bé tóc xanh giang hai cánh tay ra, các cô bé bên cạnh đều kích động muốn chết, cậu lần lượt ôm các cô bé một hồi, chính mình cũng cực kỳ ngượng ngùng, cười nói: “Các bạn về cẩn thận nhé!”
Cô bé tóc xanh đang khóc, che miệng lại rơi nước mắt: “Yên Đinh ca ca, em có chết cũng không tiếc!”
Các cô bé khác cũng rất kích động: “Ôi mẹ mới, tôi mới được Lục Yên Đinh ôm này!”
Mãi cho đến khi rời đi, Lục Yên Đinh còn quay đầu lại mấy lần, mấy cô bé kia vẫn rất kích động cùng cậu vẫy tay tạm biệt.
Tiểu Triệu lo lắng nói: “Như vậy không hay lắm đâu, mấy cô bé ấy mà ra ngoài nói lung tung rồi fans của anh đến đông hơn thì phải làm sao?”
“Không sao đâu, ” Lục Yên Đinh trấn an cô ấy, bộ dáng tâm tình rất không tệ, nói, “Các bạn ấy rất đáng yêu mà.”
Cảm giác được người khác yêu quý thật quá tuyệt vời! Việc quay phim cả buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc, Lục Yên Đinh cũng không cảm thấy uể oải lắm, cậu ngày hôm nay cười đến rất vui vẻ, Việt Nguyệt cũng không nhịn được hỏi cậu: “Sao hôm nay cậu có vẻ vui vậy?”
Lục Yên Đinh nói với cô ấy: “Fans của tôi hôm nay đến thăm tôi.”
Việt Nguyệt: “Này có là gì, cậu vui vẻ đến vậy sao.”
Lục Yên Đinh chỉ cười.
Đến trưa lúc ăn cơm, Lục Yên Đinh dường như nghĩ ra điều gì, đối Tiểu Triệu nói: “Điện thoại của tôi đâu? Đưa cho tôi một chút.”
Tiểu Triệu đem điện thoại đưa cho cậu.
Lục Yên Đinh mở wechat ra, phát hiện Khúc Như Bình đã thông qua đề nghị kết bạn của cậu.
Cậu có chút kích động, đặt đũa xuống, chà sát hai tay với nhau, nghĩ tới nghĩ lui, bèn gửi cho Khúc Như Bình một cái tin: “Chào anh Khúc, em là Lục Yên Đinh.”
Trong khung chat liền hiện ra dòng chữ “Đối phương đang nhập tin nhắn...”
Lục Yên Đinh nhìn vào điện thoại của mình một cách chăm chú, chẳng hề nhúc nhích. Mãi đến tận khi Khúc Như Bình đáp lại: “Ừ, tôi biết.”
Lục Yên Đinh không biết tại sao, liền thở phào nhẹ nhõm, cậu rất sợ Khúc Như Bình đối với cậu nói “Xin chào” hoặc những lời khách sáo như thế.
Lục Yên Đinh sắp xếp lại ngôn ngữ: “Nên sớm add wechat của anh mới phải, mà em vẫn luôn quên mất.”
Cậu còn gửi kèm một cái emo.
Khúc Như Bình trả lời: “Không sao, tôi cũng không hay dùng wechat lắm.”
Như vậy à, Lục Yên Đinh cắn đầu ngón tay, Tiểu Triệu vội vã vỗ vỗ cậu, ra hiệu cho cậu hay ở đây nhiều người đừng làm thế.
Cậu buông ngón tay ra, trả lời: “Tên wechat của thầy Khúc có ý là gì vậy ạ?”
Cậu hỏi xong, không biết tại sao, lại cảm thấy cái vấn đề này rất cá nhân, vì thế cậu thu tin nhắn về, thay đổi đề tài: “Em mới vừa quay xong, đang nghỉ ngơi.”
Cậu tiếp tục viết: “Ngày hôm qua xem được một phỏng vấn lúc trước của thầy Khúc, tự nhiên cảm thấy được cổ vũ.”
Gõ chữ xong, cậu lại cười rộ lên: “Quyết định muốn làm một hậu bối phi thường nỗ lực.”
Gửi đi thêm một cái emo “cố gắng” nữa, cậu viết tiếp: “Vì vậy mới muốn add wechat của thầy Khúc, muốn được thầy cổ vũ.”
Cậu có chút không khống chế được tâm tình của mình, gõ chữ rất nhanh, điều này dẫn đến khi cậu tỉnh táo lại, nhìn tin nhắn mình gửi đi liền rơi vào trầm mặc.
Bỗng nhiên chính là, rất muốn thu hồi lại tin nhắn.
Thời điểm cậu dự định thu hồi tin nhắn về, liền nghĩ, thu hồi về nhiều như vậy có phải là không hay lắm không.
Vì vậy không thể làm gì khác hơn là giả vờ trấn định, chờ Khúc Như Bình trả lời cậu.
Rốt cuộc, giống như ngọn lửa hy vọng bùng cháy lên vậy, cậu cũng nhìn thấy dòng chữ trạng thái “Đối phương đang nhập tin nhắn...”
Cậu không nhịn được khòng lưng xuống, khép hai chân lại, ngón chân sốt sắng mà cuộn lên, mím môi chờ đợi Khúc Như Bình trả lời.
Khúc Như Bình gửi tới hai cái emo ngón tay cái bật lên, trong bộ emo của wechat biểu thị cho like.
Ok, đây là phương thức trả lời tiêu chuẩn của người trung niên.
Lục Yên Đinh nhìn chằm chằm hai cái ngón tay cái này, trong đầu hiện ra vẻ mặt bình thản của Khúc Như Bình, nhịn không được bật cười.
Nói thật, cậu cảm thấy Khúc Như Bình thật đáng yêu.
Tiểu Triệu ở bên cạnh nói: “Ôi chao, anh Lục, anh xem này, mấy cô bé fans hôm nay tới tìm anh đăng ưeibo lên rồi này, lộ vài bức ảnh nhưng xem không rõ lắm, là bóng lưng của anh.”
Lục Yên Đinh đi qua, liếc một cái: “Ừ, rất tốt.”
Tiểu Triệu đưa điện thoại cho cậu xem, cô bé kia viết:
“A a a ngày hôm nay đã được ôm Yên Đinh ca ca! Anh ấy so với trên TV đẹp hơn rất nhiều! Người thật còn gầy hơn nữa! Da trắng lắm luôn, trên người còn thơm thơm nữa chứ! Còn cực kỳ tốt yêu cầu nào cũng được thỏa mãn! Hơn nữa còn cùng nhân viên công tác nói bọn tôi là bạn bè của anh! Tôi nói với anh ấy là tôi thích anh lắm, thế là tai anh ấy đều đỏ lên, cực kỳ đáng yêu! Tôi chết đứ đừ luôn tại chỗ! Ngày hôm nay quá tuyệt vời a a a a!”
Lục Yên Đinh bật cười, lộ ra hàm rằng chỉnh tề trắng bóc, cậu cười đến vui vẻ, đôi mắt đều híp lại: “Cô bé ấy viết rất tốt.”
Tiểu Triệu ngẩn ra nhìn: “Anh Lục…”
Lục Yên Đinh: “Làm sao vậy?”
Tiểu Triệu sờ mặt mình một cái: “Không có, anh hôm nay có lẽ tâm tình rất tốt.”
Lục Yên Đinh cười, tiếp tục cúi đầu lướt điện thoại: “Ừ, đây không phải là rất tốt sao?”
Ở đoạn sau MC còn hỏi anh: “Vì vậy đó là cách nhìn của anh đối với những bộ phim rác đó, đúng không?”
Khúc Như Bình gật đầu một cái, nói: “Tôi cũng đã từng quay rất nhiều bộ phim rác, nhưng những bộ phim đó quả thật có ý nghĩa rất lớn với tôi, từ trong những bộ phim đó tôi cũng đã tiến bộ không ít, dẫu cho những tiến bộ đó không thể thể hiện trên màn ảnh lớn vì vậy khán giả không có cách nào nhìn thấy, nhưng những điều đó vẫn có giá trị tồn tại của mình, tôi vẫn như trước cảm kích những điều này.”
Lục Yên Đinh đem đoạn đối thoại này liên tục xem đi xem lại nhiều lần, trong màn đêm, giọng nói của Khúc Như Bình xuyên thấu qua màng nhĩ của cậu, chảy vào trong máu cậu, Lục Yên Đinh đặt điện thoại lên lồng ngực mình, gương mặt Khúc Như Bình kề sát vào ngực cậu “thình thịch, thình thịch, thình thịch”.
Sáng ngày hôm sau, cậu dậy sớm đến chỗ đóng phim, ở trên đường, Lục Yên Đinh rảnh rỗi mở weibo ra xem.
Cậu dùng nick phụ theo dõi Khúc Như Bình, sau đó lướt một lượt. Nội dung weibo của anh rất ít, phần lớn chỉ có ảnh, không có những dòng chia sẻ trạng thái.
Lục Yên Đinh suy nghĩ một chút, mở wechat ra, gửi tin nhắn cho Lâm Khách, cậu viết đi viết lại tin nhắn, cuối cùng nội dung được gửi đi là:
“Chào anh Lâm! Em có việc muốn tìm anh Khúc, anh có thể giới thiệu số của anh ấy cho em không?”
Điều khiến Lục Yên Đinh bất ngờ là, Lâm Khách rất nhanh đã trả lời: “Được chứ.”
Sau đó anh ấy lại gửi lại một tin nhắn: “Đợi anh một chút.”
Lâm Khách gửi đến một số điện thoại với cái tên “Dư Nát”.
Sau khi Lục Yên Đinh nói lời cảm ơn, liền thêm người kia thành bạn bè, còn gửi đi tin nhắn đề nghị kết bạn với nội dung: “Xin chào, anh Khúc, em là Lục Yên Đinh.”
Cậu lại đợi thêm một lát, đối phương vẫn chưa chấp nhận. Ngẩn ngơ lướt điện thoại một lúc rất lâu, cuối cùng cậu vẫn cất điện thoại đi.
Tiểu Triệu vẫn luôn đang nhìn cậu, lúc này mới nói: “Anh Lục, anh đừng để ở trong lòng, tôi cảm thấy vì chuyện như thế mà mắng anh đúng thật là chẳng hiểu vì sao, hơn nữa cũng không phải tất cả đều đang mắng anh, anh còn có rất nhiều fans vì anh mà nói đó.”
Lục Yên Đinh ngơ ra một lúc, cười nói: “Không phải đâu, tôi mới vừa rồi là đang cùng người khác nói chuyện thôi, không lên weibo.”
Cậu nói xong, lại đưa điện thoại cho cho Tiểu Triệu: “Cô cầm đi, tôi ngủ một lát.”
Tiểu Triệu gật đầu, nhận lấy điện thoại.
Ngay lúc Lục Yên Đinh đến chỗ quay phim, liền nghe thấy có người gọi tên của cậu, Lục Yên Đinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy ven đường có mấy cô bé bị nhân viên công tác ngăn lại, đang liều mạng hướng cậu vẫy tay.
Tiểu Triệu ở bên cạnh nói: “Anh Lục, hình như là fans của anh.”
Vì vậy Lục Yên Đinh liền hướng các cô bé ấy đi tới, cậu nói với các nhân viên công tác: “Là bạn bè của tôi.”
Nhân viên công tác đã biết là có chuyện gì, bèn gật đầu, đứng sang bên cạnh.
Mấy cô bé kia hốc mắt long lanh nhìn Lục Yên Đinh, trong đó có hai người che miệng lại nhỏ giọng hét lên. Lục Yên Đinh có chút ngượng ngùng, cậu chào hỏi các cô ấy: “Hi.”
Các cô bé tặng quà cho cậu, Lục Yên Đinh lắc đầu, ngại ngùng cười nói: “Không, không được nhận quà đâu.”
Cho dù có tiếc nuối, các cô bé cũng không nói gì nữa, mấy cô bé liền lấy quyển sổ ra muốn Lục Yên Đinh ký tên.
Cô bé có mái tóc nhuộm xanh, to gan kích động nói: “Yên Đinh ca ca, em thích anh lắm!”
Lục Yên Đinh cúi đầu ký tên, lòng bàn tay đều toát mồ hôi, cậu bị câu nói này kích thích đến tai cũng đỏ bừng, mấy cô bé còn lại cũng nhao nhao cả lên, Tiểu Triệu có chút không nhìn nổi, nói rằng: “Đợi lát nữa còn phải đóng phim, không thể bị chậm trễ quá lâu được.”
Sau khi ký xong, một cô bé liền hỏi: “Ca ca có thể chụp chung một bức ảnh không ạ?”
Lục Yên Đinh vừa mới muốn đáp, Tiểu Triệu liền ngăn lại, nói: “Không được đâu, không thể chụp ảnh được.”
Cô bé kia có hơi thất vọng, cô bé tóc xanh lúc này lại hỏi: “Vậy có thể ôm một cái không ạ?”
Tiểu Triệu vừa muốn cự tuyệt, Lục Yên Đinh bèn kéo cô ấy lại một chút, ho khan một tiếng, đối cô bé tóc xanh giang hai cánh tay ra, các cô bé bên cạnh đều kích động muốn chết, cậu lần lượt ôm các cô bé một hồi, chính mình cũng cực kỳ ngượng ngùng, cười nói: “Các bạn về cẩn thận nhé!”
Cô bé tóc xanh đang khóc, che miệng lại rơi nước mắt: “Yên Đinh ca ca, em có chết cũng không tiếc!”
Các cô bé khác cũng rất kích động: “Ôi mẹ mới, tôi mới được Lục Yên Đinh ôm này!”
Mãi cho đến khi rời đi, Lục Yên Đinh còn quay đầu lại mấy lần, mấy cô bé kia vẫn rất kích động cùng cậu vẫy tay tạm biệt.
Tiểu Triệu lo lắng nói: “Như vậy không hay lắm đâu, mấy cô bé ấy mà ra ngoài nói lung tung rồi fans của anh đến đông hơn thì phải làm sao?”
“Không sao đâu, ” Lục Yên Đinh trấn an cô ấy, bộ dáng tâm tình rất không tệ, nói, “Các bạn ấy rất đáng yêu mà.”
Cảm giác được người khác yêu quý thật quá tuyệt vời! Việc quay phim cả buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc, Lục Yên Đinh cũng không cảm thấy uể oải lắm, cậu ngày hôm nay cười đến rất vui vẻ, Việt Nguyệt cũng không nhịn được hỏi cậu: “Sao hôm nay cậu có vẻ vui vậy?”
Lục Yên Đinh nói với cô ấy: “Fans của tôi hôm nay đến thăm tôi.”
Việt Nguyệt: “Này có là gì, cậu vui vẻ đến vậy sao.”
Lục Yên Đinh chỉ cười.
Đến trưa lúc ăn cơm, Lục Yên Đinh dường như nghĩ ra điều gì, đối Tiểu Triệu nói: “Điện thoại của tôi đâu? Đưa cho tôi một chút.”
Tiểu Triệu đem điện thoại đưa cho cậu.
Lục Yên Đinh mở wechat ra, phát hiện Khúc Như Bình đã thông qua đề nghị kết bạn của cậu.
Cậu có chút kích động, đặt đũa xuống, chà sát hai tay với nhau, nghĩ tới nghĩ lui, bèn gửi cho Khúc Như Bình một cái tin: “Chào anh Khúc, em là Lục Yên Đinh.”
Trong khung chat liền hiện ra dòng chữ “Đối phương đang nhập tin nhắn...”
Lục Yên Đinh nhìn vào điện thoại của mình một cách chăm chú, chẳng hề nhúc nhích. Mãi đến tận khi Khúc Như Bình đáp lại: “Ừ, tôi biết.”
Lục Yên Đinh không biết tại sao, liền thở phào nhẹ nhõm, cậu rất sợ Khúc Như Bình đối với cậu nói “Xin chào” hoặc những lời khách sáo như thế.
Lục Yên Đinh sắp xếp lại ngôn ngữ: “Nên sớm add wechat của anh mới phải, mà em vẫn luôn quên mất.”
Cậu còn gửi kèm một cái emo.
Khúc Như Bình trả lời: “Không sao, tôi cũng không hay dùng wechat lắm.”
Như vậy à, Lục Yên Đinh cắn đầu ngón tay, Tiểu Triệu vội vã vỗ vỗ cậu, ra hiệu cho cậu hay ở đây nhiều người đừng làm thế.
Cậu buông ngón tay ra, trả lời: “Tên wechat của thầy Khúc có ý là gì vậy ạ?”
Cậu hỏi xong, không biết tại sao, lại cảm thấy cái vấn đề này rất cá nhân, vì thế cậu thu tin nhắn về, thay đổi đề tài: “Em mới vừa quay xong, đang nghỉ ngơi.”
Cậu tiếp tục viết: “Ngày hôm qua xem được một phỏng vấn lúc trước của thầy Khúc, tự nhiên cảm thấy được cổ vũ.”
Gõ chữ xong, cậu lại cười rộ lên: “Quyết định muốn làm một hậu bối phi thường nỗ lực.”
Gửi đi thêm một cái emo “cố gắng” nữa, cậu viết tiếp: “Vì vậy mới muốn add wechat của thầy Khúc, muốn được thầy cổ vũ.”
Cậu có chút không khống chế được tâm tình của mình, gõ chữ rất nhanh, điều này dẫn đến khi cậu tỉnh táo lại, nhìn tin nhắn mình gửi đi liền rơi vào trầm mặc.
Bỗng nhiên chính là, rất muốn thu hồi lại tin nhắn.
Thời điểm cậu dự định thu hồi tin nhắn về, liền nghĩ, thu hồi về nhiều như vậy có phải là không hay lắm không.
Vì vậy không thể làm gì khác hơn là giả vờ trấn định, chờ Khúc Như Bình trả lời cậu.
Rốt cuộc, giống như ngọn lửa hy vọng bùng cháy lên vậy, cậu cũng nhìn thấy dòng chữ trạng thái “Đối phương đang nhập tin nhắn...”
Cậu không nhịn được khòng lưng xuống, khép hai chân lại, ngón chân sốt sắng mà cuộn lên, mím môi chờ đợi Khúc Như Bình trả lời.
Khúc Như Bình gửi tới hai cái emo ngón tay cái bật lên, trong bộ emo của wechat biểu thị cho like.
Ok, đây là phương thức trả lời tiêu chuẩn của người trung niên.
Lục Yên Đinh nhìn chằm chằm hai cái ngón tay cái này, trong đầu hiện ra vẻ mặt bình thản của Khúc Như Bình, nhịn không được bật cười.
Nói thật, cậu cảm thấy Khúc Như Bình thật đáng yêu.
Tiểu Triệu ở bên cạnh nói: “Ôi chao, anh Lục, anh xem này, mấy cô bé fans hôm nay tới tìm anh đăng ưeibo lên rồi này, lộ vài bức ảnh nhưng xem không rõ lắm, là bóng lưng của anh.”
Lục Yên Đinh đi qua, liếc một cái: “Ừ, rất tốt.”
Tiểu Triệu đưa điện thoại cho cậu xem, cô bé kia viết:
“A a a ngày hôm nay đã được ôm Yên Đinh ca ca! Anh ấy so với trên TV đẹp hơn rất nhiều! Người thật còn gầy hơn nữa! Da trắng lắm luôn, trên người còn thơm thơm nữa chứ! Còn cực kỳ tốt yêu cầu nào cũng được thỏa mãn! Hơn nữa còn cùng nhân viên công tác nói bọn tôi là bạn bè của anh! Tôi nói với anh ấy là tôi thích anh lắm, thế là tai anh ấy đều đỏ lên, cực kỳ đáng yêu! Tôi chết đứ đừ luôn tại chỗ! Ngày hôm nay quá tuyệt vời a a a a!”
Lục Yên Đinh bật cười, lộ ra hàm rằng chỉnh tề trắng bóc, cậu cười đến vui vẻ, đôi mắt đều híp lại: “Cô bé ấy viết rất tốt.”
Tiểu Triệu ngẩn ra nhìn: “Anh Lục…”
Lục Yên Đinh: “Làm sao vậy?”
Tiểu Triệu sờ mặt mình một cái: “Không có, anh hôm nay có lẽ tâm tình rất tốt.”
Lục Yên Đinh cười, tiếp tục cúi đầu lướt điện thoại: “Ừ, đây không phải là rất tốt sao?”
Danh sách chương