Cao Thế Vinh hoàn toàn không ngờ rằng nàng sẽ cầu cứu Nhu Phúc, nghe vậy thoáng đờ ra, nhất thời tay buông lỏng. Ngưng Quang lập tức giãy ra bò dậy, vội vã lao ra khỏi cửa, nhấc váy chạy như bay về phía chỗ ở của Nhu Phúc, dọc đường kinh hãi liên tiếp hô: "Công chúa! Công chúa!..."



Sau đó Cao Thế Vinh cũng không nghĩ nhiều, vô thức ra khỏi cửa đuổi theo nàng. Ngưng Quang thấy y quả nhiên đã đuổi theo bèn kinh hoàng hét lớn chạy nhanh hơn. Cuối cùng cũng chạy tới ngoài cửa phòng Nhu Phúc, nàng giơ tay lên đập cửa khóc kêu: "Công chúa mở cửa, cứu nô tỳ với..."



Cửa vẫn đóng chặt, mà Cao Thế Vinh lúc này đã đuổi tới. Thân mình Ngưng Quang co rúm trượt xuống, ra sức lùi về phía sau, lắc đầu đau khổ van xin Cao Thế Vinh, mắt rưng rưng lệ: "Phò mã gia, cầu xin ngài hãy tha cho nô tỳ đi mà..."



Cao Thế Vinh vươn tay ra toan kéo nàng đứng lên thì cánh cửa sau lưng Ngưng Quang đột ngột mở ra. Ngưng Quang ngã về phía sau, thế nhưng trên khuôn mặt xẹt qua nét vui mừng, bò dậy chạy tới trước mặt Nhu Phúc đang ngồi ngay ngắn trong sảnh, quỳ xuống dập đầu: "Công chúa..."



Nhu Phúc nhướng mày nhìn Cao Thế Vinh, ung dung hỏi: "Phò mã gia sao không vào ngồi một lát?"



Cao Thế Vinh trầm mặc tiến vào, lạnh lùng liếc nhìn Ngưng Quang, không nói lời nào.



"Ngưng Quang," Nhu Phúc nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt, hỏi nàng: "Ngươi lại chọc giận phò mã gì rồi, nửa đêm nửa hôm còn bị chàng đuổi theo đánh?"



Ngưng Quang chần chừ lắc đầu, cúi đầu không dám đáp.



Nhu Phúc thản nhiên săm soi Cao Thế Vinh, lại nói với Ngưng Quang: "Ngưng Quang, ắt hẳn ngươi hầu hạ phò mã gia chưa được tận tâm, ngay tới y phục cũng không chuẩn bị chu đáo, hại chàng chưa tìm được chiếc áo ngoài nào đã chạy ra bên ngoài rồi. Ban đêm gió lớn, nếu bị cảm lạnh thì biết làm sao?"



Nghe nàng nói vậy, mấy thị nữ đứng bên đều chú ý thấy Cao Thế Vinh chỉ đang mặc một bộ quần áo ngủ, thấy vậy bèn lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, vừa buồn cười lại vừa có chút xấu hổ, đều kéo tay áo che mặt khúc khích cười.



Ngưng Quang nghe vậy lập tức bò lại gần Nhu Phúc, kéo gấu váy của nàng khẩn cầu: "Vâng, là nô tỳ ngu dốt vụng về, không biết hầu hạ phò mã cho tốt, xin công chúa hãy cho nô tỳ qua hầu hạ người, chỉ cần là những việc công chúa yêu cầu, dù có cực khổ vất vả đến mấy nô tỳ cũng bằng lòng làm!"



"Vậy sao được?" Nhu Phúc đáp: "Ngươi là người quan gia đặc biệt ban cho phò mã, ta không quyết định nổi vấn đề này."



Ngưng Quang khóc lóc tiếp tục khổ sở van nài, Nhu Phúc mới mở miệng nói với nàng: "Vậy ngươi hỏi phò mã, xem chàng có đồng ý thỉnh cầu này của ngươi hay không."



Ngưng Quang có chút do dự, thế nhưng cuối cùng vẫn xoay người về phía Cao Thế Vinh, dập đầu một cái, còn chưa kịp lên tiếng đã bị Cao Thế Vinh phất tay ngăn lại: "Không cần nói gì nữa, về sau ngươi ở lại bên cạnh công chúa đi."



Ngưng Quang mừng rỡ liên tiếp bái tạ. Nhu Phúc khép hờ mắt, lấy quạt che mặt ho nhẹ một cái, nói: "Được rồi, ta phải đi nghỉ đây, các ngươi đều lui xuống hết đi."



"Công chúa," Cao Thế Vinh bước lên một bước: "Có mấy lời ta muốn nói với nàng."



Nhu Phúc nghiêng đầu hỏi: "Cái gì? Nói đi."



Thị nữ nhất thời không dám nhúc nhích, đều đưa mắt nhìn Nhu Phúc. Ánh mắt Nhu Phúc hững hờ rơi trên khuôn mặt tối sầm của Cao Thế Vinh, một khắc sau liền nói với đám thị nữ: "Lui xuống đi."



Thị nữ lui khỏi sảnh, nhẹ nhàng khép cửa lại. Nhu Phúc quay sang đặt quạt xuống mặt bàn, một tay chống cằm, tay kia cầm chiếc trâm bạc nhàn nhã nghịch bấc nến đỏ đang cháy, nói: "Ngươi thấy rồi đấy, ta chưa làm gì hết, là nàng ta tự mình không muốn hầu hạ ngươi."



"Nếu như có thể, ta hi vọng mình có thể hận nàng ít hơn một chút." Sự tình đi tới bước này, khi thốt ra chữ "hận" kia, Cao Thế Vinh vẫn cảm thấy đau đớn.



Ngọn nến bị nàng đùa nghịch lúc mờ lúc tỏ. Sắc mặt nàng yên ả, chỉ có đôi mắt phản chiếu bóng hình ánh nến đang nhảy nhót. Dưới ánh sáng chập chờn, dung nhan nàng xinh đẹp nhu thuận, khác hẳn dáng vẻ ngày thường trông thấy.



"Yêu và hận của ngươi đối với ta đều không quan trọng." Đôi môi đẹp của nàng nhẹ nhàng mấp máy: "Ta chỉ cần những thứ mà ngươi đã hứa với ta."



"Lời hứa của ta chỉ dành cho thê tử của ta."



Nàng hơi hếch mặt rũ mắt nhìn y: "Ngươi cưới công chúa, không phải cưới thê tử thông thường. Xem hôn nhân như một giao dịch không phải càng tốt hơn hay sao? Đáng tiếc từ đầu chí cuối ngươi đều không hiểu."



Y đi tới kéo mạnh nàng lên, ghì chặt lấy vòng eo nàng, ép nàng nhìn vào mắt mình: "Ta vẫn luôn rất muốn nói với nàng, ta ghét thái độ nhìn người khác bằng ánh mắt coi thường của nàng. Liệu có cách nào có thể hủy diệt sự kiêu ngạo đó của nàng hay không?"



"Buông đôi tay bẩn thỉu của ngươi ra." Nhu Phúc lạnh lùng nói: "Ra ngoài."



Cao Thế Vinh chậm rãi lắc đầu, nói: "Ta còn rất muốn nói với nàng, ta là phu quân của nàng, không phải người hầu của nàng. Nếu như nàng thường xuyên quên mất điều này, có lẽ ta nên nhắc nhở nàng."



"Ngươi muốn làm gì?" Nhu Phúc hỏi.



Y không đáp, bế thốc nàng lên vai, mặc kệ nàng giãy dụa sải bước tiến vào phòng ngủ, ném nàng lên giường.



"Ngươi muốn chết!" Nhu Phúc ngồi dậy, nhìn y chằm chằm mím môi nói.



"Có phải nàng đang nghĩ ngày mai sẽ vào cung khóc lóc với cửu ca của nàng không?" Y sáp lại gần, ghé vào tai nàng khẽ nói: "Còn có một câu ta rất muốn nói với nàng: Người có quyền thân cận với nàng là ta, xin đừng gọi cửu ca của nàng vào những lúc không thích hợp."



Y bắt đầu xé y phục của nàng, nàng tức giận phản kháng kịch liệt, thế nhưng do sức lực quá chênh lệch, chẳng bao lâu sau đã bị y ấn xuống giường, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, lộ ra làn da trắng nõn như tuyết.



Y cúi người xuống hôn lên đôi môi nàng, nàng quyết liệt quay đầu đi né tránh, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ phẫn nộ.



"Bẩn thỉu!" Y nghe thấy nàng nghiến răng nói, sau đó thấy lồng ngực nàng phập phồng, một ngụm nước miếng từ miệng nàng trào ra.



Biến cố đột ngột này khiến y sững sờ dừng tay. Nhu Phúc bèn xoay người bám vào mép giường nôn ọe. Y quỳ bên cạnh nàng, nhất thời không biết phải làm gì.



Hồi lâu sau, Nhu Phúc chẳng dễ dàng gì mới bình tĩnh lại được. Nàng kéo ống tay áo lau miệng, nhìn y, lạnh lẽo cười: "Đây chính là thứ mà ngươi muốn sao? Vậy thì có gì khác với lũ giặc Kim, thổ phỉ? Được, ta không phản kháng nữa, thế nhưng ta khinh bỉ ngươi, Cao Thế Vinh."



Dứt lời nàng liền nằm xuống, nhắm mắt, sắc mặt bình thản như ban đầu, không còn dấu vết của bất kỳ cảm xúc lên xuống nào nữa, không tức giận, cũng không đau thương.



Trầm mặc hồi lâu, Cao Thế Vinh buồn bã đứng lên, kéo chăn đắp kín cho nàng, đứng bên giường nói: "Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, ta sẽ không lựa chọn gặp gỡ nàng."



Tinh thần rã rời, mà y vẫn kiên trì chờ đợi, muốn đợi nàng lên tiếng nói gì đó. Thế nhưng nàng vẫn một mực im lặng, Cao Thế Vinh cảm thấy thất vọng, lúc này mới nhớ ra từ ngày kết hôn nàng vẫn luôn từ chối cho y hi vọng. Chế giễu sự ngu ngốc của chính mình, y chậm rãi cất bước quay trở về phòng.



Ngày hôm sau, Cao Thế Vinh dâng sớ lên Triệu Cấu, xin y điều mình tới sinh sống dài hạn ở Vĩnh Châu. Triệu Cấu thoạt tiên không đồng ý, song Cao Thế Vinh thỉnh cầu mãi, Triệu Cấu khuyên can không tác dụng, cuối cùng liền phê chuẩn.



Ngày khởi hành hôm ấy, Cao Thế Vinh đã cố tình dậy thật sớm để tránh phải tới cáo biệt Nhu Phúc. Thế nhưng khi thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên ngựa, y vẫn không nén được ngoái đầu nhìn về phía nơi ở của Nhu Phúc. Khiến y kinh ngạc chính là chẳng ngờ lại trông thấy Nhu Phúc đang thong thả tiến lại gần, bước qua cánh cửa, men theo hành lang đi về phía y.



Nàng vẫn chưa chải chuốt kỹ càng, chỉ mặc một chiếc váy lụa trắng, mái tóc buông dài sau lưng, giống như thác đổ xuống đất. Mấy lọn tóc con hai bên thái dương giống nhưng mắt mày của nàng, đều nhiễm sắc hồng của ánh nắng ban mai. Dường như không thích ứng với ánh sáng đột ngột, nàng khép hờ đôi mắt, nhàn tản dựa cột, ánh mắt mơ màng.



Thế nhưng gạt đi sự che phủ của nắng mai, y biết nước da nàng vẫn nhợt nhạt như thế, giống sắc màu của y phục trên thân thể và thái độ lạnh nhạt từ trước tới nay của nàng, cảm giác giống như sương trắng lạnh lẽo ngày Thu.



Khó khăn thu lại ánh mắt, y nhanh chóng lên ngựa khởi hành. Vung roi quất ngựa, ngựa liền tung vó phi đi như bay.



Mỗi lần ngựa chồm lên lại kéo dài khoảng cách giữa y và nàng thêm một trượng. Y nghĩ thầm. Chợt nhận ra, hóa ra mỗi lần gặp được nàng, y đều vô thức đo lường khoảng cách giữa hai người. Có khi y ngỡ rằng mình đã cách nàng rất gần rồi, phảng phất như vươn tay ra là có thể chạm vào, thế nhưng vẫn hóa hư không, tựa hồ một bóng hình mờ ảo dưới làn nước.



"Lau lách xanh tươi và rậm rạp,



Móc làm sương phủ khắp mọi nơi.



Người mà đang nói hiện thời,



Ở vùng nước biếc cách vời một phương.



Ví ngược dòng tìm đường theo mãi,



Đường càng thêm trở ngại xa xôi.



Thuận dòng theo đến tận nơi,



Giữa vùng nước biếc, thấy người ở trong."*



Cách nàng càng lúc càng xa, cuối cùng không còn trông thấy nữa. Cao Thế Vinh dừng ngựa, ngẩng đầu nhìn trời xanh, một tiếng hét thê lương vang dội vòm trời, hai hàng lệ chảy ngược vào tim.



(* Đây là bài Kiêm gia kì 1 (Lau lách kì 1), trích trong Kinh Thi - Khổng Tử. Bản dịch của Tạ Quang Phát, nguồn: thivien.net.) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện