Đêm kế tiếp, Nhu Phúc vẫn lấy lý do tương tự giữ Hỉ Nhi lại phòng, đuổi Cao Thế Vinh đi nơi khác ngủ. Cao Thế Vinh vẫn im lặng chấp nhận sự sắp đặt của nàng, không lộ ra chút bất bình nào. Thế nhưng Hỉ Nhi lại cảm thấy tội lỗi vô cùng, ngày hôm sau liền lén lút tới tìm y, nói: "Phò mã gia, không phải Hỉ Nhi cố tình quấn lấy công chúa nói chuyện, khiến phò mã gia không tiện ở lại..."


Cao Thế Vinh ngắt lời nàng: "Ta hiểu. Không liên quan tới cô."


"Thực ra..." Hỉ Nhi ngập ngừng nói: "Hai đêm nay công chúa đều đợi phò mã gia vừa khuất bóng đã lệnh cho nô tỳ ra ngoài ngủ..."


Cao Thế Vinh im lặng hồi lâu, một lát sau mới nhàn nhạt nở nụ cười: "Ừm, hẳn là như vậy."


Hỉ Nhi than thở nhìn y: "Lẽ nào cứ tiếp tục như vậy mãi ư? Ngài không nghĩ cách gì sao?"


"Ta nghĩ, nàng vẫn cần thời gian." Cao Thế Vinh đáp: "Đối với nàng mà nói, ta vẫn là một người xa lạ."


Buổi tối hôm nay, y vẫn nói chuyện phiếm với Nhu Phúc như cũ, sau đó không đợi nàng mở miệng đã chủ động cáo từ, về Tây sương phòng nghỉ ngơi từ rất sớm. Y cho rằng nếu đã đồng ý sẽ tôn trọng ý nguyện của nàng thì nên nói được làm được. Y sẽ không cho phép bản thân vì nhất thời nóng vội mà khiến nàng cảm thấy mình đã mất đi phong độ của người quân tử. Bọn họ vẫn còn cả phần đời còn lại để chậm rãi tìm hiểu nhau, tất thảy chắc hẳn sẽ dần dần tốt lên.


Buổi sáng ngày thứ ba sau khi thành hôn, công chúa và phò mã theo nghi lễ vào cung tạ ơn. Triệu Cấu gặp được Nhu Phúc, câu đầu tiên y hỏi là: "Muội... vẫn ổn chứ?"


Nhu Phúc không đáp lời, chỉ quay sang nhìn Cao Thế Vinh bên cạnh, đôi mắt long lanh như nước hồ mùa Thu lưu luyến quét qua sườn mặt y, sau đó mỉm cười cúi đầu im lặng.


Khoảnh khắc ấy khiến Cao Thế Vinh ngây ngẩn cả người. Thấy nàng liếc mắt đưa tình với mình, dáng vẻ như đang nhìn người mình thương, Nhu Phúc lúc này và nàng công chúa lạnh lùng mấy ngày gần đây tựa như hai con người không có chút liên hệ gì với nhau. Mặc dù nhất thời không hiểu được lí do nàng thay đổi đột ngột như vậy, thế nhưng trong lòng vẫn hoan hỉ vô cùng. Bởi thế y cũng quay sang nhìn nàng, vui sướng mỉm cười.


Triệu Cấu nhìn rõ hết thảy, cũng nhếch khóe môi, nhàn nhạt mỉm cười: "Vậy thì tốt rồi."


Sau đó Triệu Cấu ban lễ vật cho Nhu Phúc và Cao Thế Vinh, tể tướng, tông thất, thị tùng, nữ quan, cấm quân và gia quyến của phò mã theo vào chúc mừng cũng đều được ban thưởng theo cấp bậc. Triều thần cũng dâng sớ chúc tụng.


Nghi lễ xong xuôi, Triệu Cấu thiết yến trong cung. Giữa buổi tiệc, y không ngừng nâng chén uống với Cao Thế Vinh, hiếm khi liếc nhìn Nhu Phúc.


Thế nhưng ánh mắt không chiếu thẳng không đồng nghĩa với việc y đang không quan sát nàng.


Nàng cũng biết rất rõ điều này. Khi Cao Thế Vinh đang nhiệt tình trả lời một câu Triệu Cấu thuận miệng hỏi, Nhu Phúc bèn đích thân gắp một miếng thịt hà bao cho y, mỉm cười nói: "Phò mã nếm thử xem, thịt hà bao trong cung nấu ngon hơn những nơi khác."


Nguyên liệu chính của món thịt hà bao là thịt heo, trộn với nấm đông cô, lá mộc lan, giăm bông, lại tráng trứng thành một lớp vỏ mỏng, cuốn lấy thịt bên trong thành một miếng nhỏ xinh, bởi hình dáng nhìn giống chiếc túi đựng tiền nên được gọi là thịt hà bao, là một món nổi tiếng trong cung đình thời Tống.


Thấy Nhu Phúc đích thân gắp thức ăn cho mình, Cao Thế Vinh vui sướng vô cùng, sau khi cảm ơn liền cúi đầu cắn một miếng, tức thì mùi vị lan tràn trong khoang miệng, thơm ngon vô cùng, thầm cảm thấy kinh ngạc: Trước đây không phải chưa từng ăn thịt hà bao, vậy mà vẫn chưa từng phát hiện hương vị lại tuyệt vời đến thế này.


Ăn xong quay sang nhìn Nhu Phúc, thấy trong bát của nàng trống không, giống như chưa ăn uống chút nào, Cao Thế Vinh bèn quan tâm hỏi: "Khẩu vị công chúa không được tốt ư? Có phải khó chịu chỗ nào chăng?"


Nhu Phúc mỉm cười lắc đầu, đáp: "Ta muốn ăn hàu hấp."


Hàu hấp được bày ở chỗ cách nàng khá xa, Cao Thế Vinh liền lập tức vươn tay gắp cho nàng một miếng bỏ vào bát, lại hỏi: "Còn muốn ăn gì nữa không?"


Nhu Phúc gắp hàu lên nếm thử, vẫn mỉm cười nói: "Dĩ nhiên là còn, đợi ta suy nghĩ rồi lại nói cho ngươi."


Trương Tiệp dư thấy vậy bèn cười nói: "Đôi vợ chồng trẻ tân hôn quấn quít, quả là ân ái vô cùng. Cao Phò mã dịu dàng chu đáo hết sức với công chúa, công chúa quả thực đã gả đúng người."


Phan Hiền phi và Ngô Tài nhân cũng vui vẻ góp lời.


Nhu Phúc thản nhiên nói: "Việc này hẳn phải cảm ơn cửu ca, là cửu ca giúp ta tìm được một phò mã tốt."


Triệu Cấu ngẩng đầu dốc cạn nửa chén rượu còn lại trong tay, luồng sáng phản chiếu từ chiếc ly pha lê hắt lên khuôn mặt che giấu tia sáng lạnh lẽo toát ra từ đáy mắt y.


"Viện Viện là em gái của trẫm," y nói: "Trẫm đương nhiên phải giúp muội ấy đưa ra sự lựa chọn đúng đắn nhất."


Cao Thế Vinh vốn tưởng thái độ ngày hôm nay của Nhu Phúc đã nói lên sự đón nhận và công nhận của nàng đối với y, nào ngờ vừa về tới phủ, y đã phát hiện ra tình hình thay đổi hoàn toàn.


Y dìu Nhu Phúc xuống xe. Sau khi đứng vững, Nhu Phúc nhẹ nhàng rút cánh tay ra khỏi vòng ôm của y, xoay người đi thẳng về phòng của mình.


Y theo quán tính đi theo nàng. Nàng cảm nhận được, bèn quay người lại, ánh mắt chiếu thẳng vào y lạnh lẽo như gió Thu: "Ta có chút mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút. Phò mã về phòng đi, không cần đích thân tiễn."


Y sững sờ dừng lại, nhìn theo bóng nàng dần xa, nghĩ nát óc không ra vì sao thái độ của nàng đối với mình khi chỉ có hai người và trước mặt chúng nhân lại khác nhau một trời một vực như thế. Tia hy vọng vừa nhen nhóm lóe lên đã bị nàng dập tắt không chút thương tiếc, nàng đem đến cho y thứ cảm giác thất bại mạnh mẽ chưa từng có trên chiến trường.


Chia phòng ngủ đã trở thành thỏa thuận ngầm của bọn họ. Nhu Phúc không buồn kiếm cớ nữa, hễ tới buổi tối liền mệnh người tới Tây sương phòng trải chăn nệm cho y, còn nàng cũng đã quen với việc đóng cửa đi nghỉ từ sớm. Mà Cao Thế Vinh cũng không cưỡng cầu, để tránh khiến nàng hiểu lầm mình cố ý dây dưa, sau khi dùng xong bữa tối không còn tới phòng của nàng nữa, có việc gì toàn đợi tới ban ngày nói cho nàng.


Ngày thường đôi bên gặp mặt nói chuyện cũng rất khách sáo, Cao Thế Vinh ủ dột nghĩ, đích thực là "kính nhau như khách".


Triệu Cấu lại giống như rất thích cậu em rể này, thường xuyên triệu y tới cùng săn bắn hay nói chuyện. Triệu Cấu cũng thành lập một đội kích cúc cố định, lệnh cho Cao Thế Vinh phụ trách huấn luyện quản giáo, thường thường kèm cặp đã mất nguyên ngày, bởi thế lần nào về tới phủ cũng là lúc sắc trời tối đen, hơn nữa mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi, không còn sức lực nghĩ tới chuyện của Nhu Phúc nữa.


Sập tối ngày nọ, Triệu Cấu lại triệu Cao Thế Vinh vào cung, nói muốn chơi cờ với y. Sau khi Cao Thế Vinh nhập cung, nội thị lại nói với y có tướng lĩnh mới từ tiền tuyến quay về, quan gia đang phải nghị sự cùng bọn họ, xin Phò mã chờ một lát. Loáng cái đã chờ mấy canh giờ. Đợi Triệu Cấu xuất hiện đã là quá canh ba, thế nhưng Triệu Cấu vẫn hưng trí bừng bừng, cùng y đánh một ván cờ mới chịu cho y quay về.


Khiến y cảm thấy kinh ngạc tột độ là về tới phủ phát hiện ra Nhu Phúc vẫn chưa đi ngủ, đang ngồi trong sảnh chính đèn đuốc sáng trưng nhìn y tiến vào, chăm chú quan sát y, nói: "Ngươi trở về rồi."

"Ừm." Y vội vã gật gật đầu, có chút vui mừng hỏi: "Công chúa đang đợi ta?"


"Không," nàng như có điều nghĩ ngợi: "Ta chỉ muốn xem huynh ấy sẽ giữ ngươi tới lúc nào."


Y thất vọng cúi đầu, gắng sức nặn ra một nụ cười: "Có lẽ Hoàng thượng yêu ai yêu cả đường đi, bởi thế mới thường xuyên triệu ta vào cung diện thánh, muốn thể hiện ân sủng và sự xem trọng đối với công chúa."


"Huynh ấy triệu là ngươi đi luôn sao?" Nhu Phúc lạnh lùng nói: "Huynh ấy chẳng qua chỉ đòi ngươi cùng chơi đùa, bảo ngươi dạy đội mã cầu của huynh ấy chơi bóng, nào có thể xem như ân sủng xem trọng? Đang yên đang lành, làm phò mã không biết hỏi han chính sự, lại biến thành một kẻ dạy đánh cầu."


"Công chúa," Cao Thế Vinh trợn trừng mắt, ngữ khí thoáng chút phẫn nộ: "Nàng cho rằng ta không muốn hỏi han chính sự sao? Là Hoàng thượng đã tước đi hết toàn bộ thực quyền của ta, nay cái chức Phòng ngự sứ này chỉ còn là vật trang trí, ta căn bản không có tư cách hỏi quá bổn phận."


Nhu Phúc nở nụ cười: "Dĩ nhiên rồi, huynh ấy đương nhiên sẽ làm như vậy. Ta đã nói với ngươi từ trước. Ngươi hối hận rồi sao?"


Cao Thế Vinh thở dài, đáp: "Không, cho tới ngày hôm nay, ta vẫn không hối hận."


"Tốt." Nhu Phúc đáp: "Về sau nếu cửu ca còn triệu ngươi đi làm mấy việc đó, ngươi có thể uyển chuyển từ chối. Cứ nói là ý của ta, ta không muốn thấy ngươi về phủ muộn như vậy. Còn về chính sự, ngươi không được phép hỏi han quá nhiều, thế nhưng phải biết cách quan sát, cách hiểu thấu. Lúc giao thiệp với đồng liêu phải thận trọng, đừng thường xuyên qua lại với quyền thần hay võ tướng, đặc biệt là Tần Cối, cách ông ta xa một chút."


Cao Thế Vinh nghe vậy liền đáp: "Công chúa vẫn chưa biết sao? Hôm qua Hoàng thượng đã bãi chức Thượng thư hữu xạ bộc, Đồng trung thư môn hạ bình chương sự kiêm Tri xu mật viện sứ của Tần Cối rồi. Giáng làm Quan văn điện học sĩ, đề cử Giang Châu thái bình quan."


Đôi mắt Nhu Phúc lên, thoáng chút vui vẻ: "Cuối cùng huynh ấy cũng làm vậy rồi!"


Sau khi lên làm Tể tướng từ năm ngoái, vì muốn ganh đua với Tả xạ bộc Lữ Di Khiết mà Tần Cối đã tìm cơ hội lôi kéo nhân sỹ, gây dựng phe cánh cho riêng mình. Lữ Di Khiết cũng nhận ra Tần Cối đang bài xích mình, bèn vội vã tiến cử Tể tướng tiền nhiệm Chu Thắng Phi làm Đồng đô đốc, ý đồ liên thủ đối phó với Tần Cối. Triệu Cấu cũng biết thừa việc Tần Cối chia bè kết đảng, vô cùng bất mãn với luận điệu "người Nam về Nam, người Bắc về Bắc" của hắn, sớm đã có ý phế bỏ. Sau khi nghe kiến nghị của Lữ Di Khiết bèn triệu Chu Thắng Phi về vào triều tham gia bàn luận chính sự.


"Điện trung thị ngự sứ Hoàng Quy Niên mấy ngày trước đã luận tội Tần Cối chuyên chủ hòa nghị, hủy hoại kế hoạch khôi phục quốc gia dài hạn, đồng thời chia bè kết phái, mưu đồ nhiễu nhương triều chính. Tần Cối trong lúc hoảng sợ đã dâng tấu từ chức, thế nhưng lúc ấy Hoàng thượng vẫn chưa đồng ý." Cao Thế Vinh tiếp tục nói với Nhu Phúc: "Nghe nói sau đó Lữ Di Khiết và Tham tri chính sự Quyền Bang Ngạn bí mật can gián Hoàng thượng, liệt ra đủ loại tội lỗi của Tần Cối từ khi nhậm chức tới nay. Hoàng thượng nghe xong liền triệu Binh bộ thị lang kiêm Trực học sỹ viện Kỳ Sùng Lễ vào hỏi chuyện, nói với y hai sách lược mà Tấn Cối dâng lên, đại ý muốn trả lại vùng Hà Bắc cho Kim, Trung Nguyên cho Lưu Dự, là vậy mà thôi. Lại nói: 'Khi ấy Tần Cối nói sau vài ngày làm tướng sẽ khiến thiên hạ thay da đổi thịt, nay hoàn toàn không thấy tác dụng gì cả.' Sau đó liền lệnh cho Kỳ Sùng Lễ theo đó mà thảo chiếu phế tướng vị của Tần Cối. Kỳ Sùng Lễ vâng mệnh viết thành chiếu thư, ngày hôm sau tuyên đọc trên triều đường, đồng thời tuyên bố triều đình sẽ không bao giờ sử dụng lại Tần Cối nữa."


Cao Thế Vinh nói tới đây ngẫm nghĩ rồi lại tiếp: "Công chúa không thích người này sao? Xem ra công chúa rất biết cách nhìn người, sớm đã nhận ra Tần Cối chắc chắn sẽ thất thế, bởi vậy mới dặn dò Thế Vinh không nên qua lại nhiều với hắn."


Nhu Phúc chậm rãi đứng lên, quay đầu rời đi, để lại cho y một câu: "Không chỉ Tần Cối. Nếu ngươi muốn yên ổn sống qua ngày thì đừng kết giao với bất cứ quyền thần hay võ tướng nào, bao gồm cả Lữ Di Khiết, Chu Thắng Phi, thậm chí Trương Tuấn..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện