Marcus Holroyd luôn luôn cô độc.

Mẹ của cậu chết khi cậu bốn tuổi, nhưng điều đó đã gây ra một tác động nho nhỏ đáng kinh ngạc đến cuộc đời cậu. Nữ bá tước Chatteris đã nuôi dạy con trai bà theo cách mẹ bà đã nuôi dạy các con của mình—nuôi dạy từ xa. Bà không vô trách nhiệm; bà có sự quan tâm và niềm tự hào to lớn trong việc tìm người bảo mẫu tốt nhất cho người thừa kế mới của chồng bà. Cô Pimm đã bước sang tuổi 50 và đã từng chăm sóc cho hai người thừa kế công tước và một tử tước. Quý bà Chatteris đặt con của bà vào vòng tay của Pimm, nhắc nhở người bảo mẫu rằng bá tước không thể chịu được dâu tây và do đó rất có khả năng là con bà cũng vậy, sau đó bà rời đi để thưởng thức vũ hội ở London.

Tại thời điểm lúc bà chết, Marcus chỉ gặp mẹ cậu đúng bảy lần.

Đức ngài Chatteris thì thích thú với cuộc sống thôn quê của ngài còn nhiều hơn cả vợ ngài và ngài thường xuyên cư ngụ tại Fensmore, căn nhà theo kiểu Tudor rộng rãi to lớn ở bắc Cambridgeshire, đã là chỗ ở của dòng họ Holroys trong nhiều thế hệ. Ngài nuôi dạy con trai ngài theo cách cha ngài nuôi dạy ngài. Cái kiểu mà phải nói là ngoài việc đảm bảo đứa trẻ được bê lên ngồi trên lưng ngựa lúc ba tuổi, thì ngài chẳng thấy có bất cứ lý do nào trên đời để chuốc phiền cho ngài cho đến khi thằng bé đủ lớn để mà nói năng nghe cho thông minh hợp tình hợp lý.

Bá tước không muốn tái hôn. Dù là ngài đã tự nhắc nhở rằng ngài phải để bản thân dành thời gian để đi cùng với người thừa kế của. Ngài ngắm nhìn Marcus và thấy một cậu bé có trí thông minh tuyệt vời, cực kì lực lưỡng, và một vẻ ngoài ưa nhìn. Quan trọng nhất, cậu bé khỏe mạnh như một con ngựa. Không có tác nhân nào cho thấy Marcus có thể bị bệnh và chết sớm, bá tước không thấy có bất kì lí do nào thuyết phục ngài làm một cuộc săn-tìm-vợ khác nữa, hoặc thậm chí tệ hơn, một người vợ khác. Thay vào đó ngài đã chọn đầu tư vào con trai của ngài.

Marcus có những người gia sư giỏi nhất. Cậu được theo học trong mọi nơi có thể có sự giáo dục của một quí ông. Cậu có thể gọi tên tất cả các loài động vật và thực vật. Cậu có thể cưỡi ngựa giống như cậu được sinh ra trên lưng ngựa, và nếu như tài đánh kiếm và bắn súng của cậu không thể thắng trong mọi cuộc thi đấu, thì cậu vẫn làm tốt hơn mức bình thường. Cậu có thể làm những bài thơ buồn chán và làm toán mà thậm chí không cần tới một giọt mực. Cậu có thể đọc tiếng Latin và tiếng Hy lạp.

Khi cậu mười hai tuổi.

Cái mà, có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên, là cái tuổi cha cậu quyết định cậu có thể thực hiện một cuộc nói chuyện hợp với khuôn phép.

Nó cũng là tuổi mà cha cậu quyết định rằng Marcus phải thực hiện nấc tiếp theo trong sự nghiệp giáo dục của cậu, cậu phải rời khỏi Fensmore và đến học tại đại học Eton, nơi mà toàn bộ con trai nhà Holroyd bắt đầu nền giáo dục chính thức của họ. Điều này hóa ra lại là một tình huống tình cờ và vui vẻ nhất trong cuộc sống của một cậu trai trẻ. Bởi vì những gì Marcus Holroyd, người thừa kế địa vị bá tước của Chatteris, không có đó chính là những người bạn.

Không một người luôn.

Trong bắc Cambridgeshire, không có chàng trai nào thích hợp với người mà Marcus có thể chơi cùng. Gia đình quí tộc gần nhất là nhà Crowland, và họ thì chỉ có con gái. Gia đình tuyệt nhất tiếp theo thì thuộc tầng lớp trung lưu, có thể được chấp nhận dưới hoàn cảnh này, nhưng những người con trai của họ thì hoàn toàn lệch tuổi với cậu. Đức ngài Chatteris không muốn con trai ngài kết thân với những tá điền, vì vậy ngài chỉ đơn giản thuê thêm nhiều gia sư hơn nữa. Một cậu trai bận rộn không thể là một cậu trai cô độc, và bên cạnh đó, không người con trai nào của ngài có thể chạy rông ngang qua những cánh đồng với đám con ầm ĩ của người làm bánh mì.

Nếu bá tước hỏi con trai ngài về ý kiến của mình, ngài có thể có câu trả lời khác. Nhưng bá tước gặp con trai ngài một lần trên một ngày, chỉ ngay trước buổi ăn tối. Họ trò chuyện với nhau trong khoảng mười phút, sau đó Marcus sẽ đi lên phòng dành cho trẻ con và bá tước đi vào phòng ăn trịnh trọng của ngài, và tất cả chỉ có vậy.

Trong dòng hồi tưởng, không có một mẩu nhỏ khác thường nào cho thấy Marcus sẽ cực kì khốn khổ ở Eton. Dĩ nhiên cậu không có bất kì ý tưởng nào để giao tiếp với các bạn cùng trang lứa với cậu. Vào ngày đầu tiên, khi tất cả các chàng trai khác đang chạy xung quanh giống như một bầy người hoang dã ( trong cách nói của người hầu phòng của cha cậu, người đã thả cậu xuống ), Marcus đứng ở một bên, cố gắng không nhìn chòng chọc, cố gắng để trông như thể cậu có ý muốn đứng một bên, nhìn ra một hướng khác.

Cậu không biết làm thế nào để thể hiện. Cậu không biết cái gì để nói.

Nhưng Daniel Smythe – Smith thì biết.

Daniel Smythe –Smith, bên cạnh là người thừa kế địa vị bá tước Winstead, có năm anh chị em ruột và ba mươi hai anh chị em họ. Nếu có một chàng trai biết làm thế nào để sống hòa thuận với những người khác, thì đó là cậu. Trong vòng vài giờ, cậu là một vị vua không thể chối được giữa những cậu trai trẻ tại Eton. Cậu có cách của riêng mình – một nụ cười dễ dàng, một sự tự tin thích hợp, một sự kiên quyết không e thẹn.Cậu được sinh ra để làm người lãnh đạo – để đưa ra những quyết định nhanh chóng như cậu làm những trò đùa.

Và cậu lập tức được chỉ định là bạn cùng phòng với Marcus.

Họ trở thành bạn tốt của nhau, và khi Daniel mời Marcus về nhà trong kì nghỉ đầu tiên của họ, cậu đã đi. Gia đình của Daniel sống tại Whipple Hill, nơi mà không xa lắm so với Windsor, vì vậy thật dễ dàng cho cậu để thường xuyên thực hiện những chuyến về thăm nhà. Marcus, mặt khác…Chà, không như thể cậu sống tại Scotland, nhưng mất tới hơn một ngày để quay về miền bắc Cambridgeshire. Thêm nữa, cha cậu không bao giờ về nhà vào những kì nghỉ không quan trọng và thấy không có bất kì lí do gì để cho con trai ông cũng phải làm vậy.

Vì vậy khi kì nghỉ thứ hai đến, và Daniel mời Marcus một lần nữa, cậu đi.

Và sau đó lần nữa.

Và lần nữa.

Và lần nữa cho đến khi Marcus trải qua nhiều thời gian với gia đình Smythe – Smith hơn cậu đã từng với gia đình của chính cậu. Dĩ nhiên, gia đình của cậu chính xác chỉ có một người, nhưng mặc dù vậy, nếu Marcus dừng lại để nghĩ về chuyện đó ( cậu làm rất thường xuyên ) thì cậu thấy cậu dành nhiều thời gian với mỗi thành viên của nhà Smythe – Smith nhiều hơn cậu dành thời gian cho cha mình.

Thậm chí là với Honoria.

Honoria là cô em gái út của Daniel. Không giống như những người khác trong nhà Smythe – Smith, cô không có anh chị em nào gần với tuổi của cô. Cô là người con cuối cùng của gia đình bởi một kế hoạch năm năm tốt đẹp, một sự tình cờ vui vẻ có lẽ là để kết thúc công việc sinh nở phi thường của quí bà Winstead.

Nhưng năm năm là một hố sâu ngăn cách rộng lớn, nhất là nếu một người chỉ mới sáu tuổi, đó là tuổi của Honoria khi Marcus lần đầu tiên gặp cô. Ba người chị gái lớn nhất của cô đã kết hôn hoặc được hứa hôn, và Charlotte, mới mười một tuổi, không muốn làm gì với cô hết. Daniel cũng không, nhưng sự vắng mặt của cậu chắc hẳn đã khiến trái tim của Honoria phát triển một tình cảm trìu mến buồn cười, bởi vì mỗi khi cậu về nhà từ trường học, cô đi theo cậu ở khắp mọi nơi như một chú chó con.

“Đừng nhìn vào mắt con bé,” một lần Daniel bảo với Marcus khi họ đang cố gắng tránh cô trong cuộc đi bộ xuống hồ. “Nếu cậu lưu tâm tới con bé, mọi chuyện sẽ kết thúc đấy.”

Họ bước đi có chủ đích, hướng về phía trước. Họ định đi câu cá, và lần cuối cùng Honoria tham gia cùng họ cô đã làm đổ hết mấy con giun ra ngoài.

“Daniel!” cô la lên.

“Mặc kệ nó đi,” Daniel lầm bầm.

“Daniel!!!!!!!” cô chuyển từ la làng sang hét lên đinh tai nhức óc.

Daniel chùng bước. “Nhanh lên,” cậu nói. “Nếu chúng ta trốn vào rừng, con bé sẽ không tìm thấy chúng ta.”

“Cô bé biết cái hồ ở đâu mà,” Marcus cảm thấy bắt buộc phải chỉ ra.

“Ừ, nhưng---“

“Daniel!!!!!!!”

“----con bé biết Mẹ sẽ lấy đầu nó nếu nó dám vào rừng một mình. Thậm chí con bé cũng không đủ ngốc để thúc giục Mẹ làm điều đó.”

“Dan---“ nhưng cô đột ngột ngưng lại. Và sau đó, trong cái giọng lâm li thống thiết không thể chịu được ngoại trừ quay lại, cô nói, “Marcus?”

Cậu quay lại.

“Khôngggggggggggg!” Daniel rên rỉ.

“Marcus!” Honoria gọi to một cách hạnh phúc. Cô nhảy chân sáo về phía trước, cố nhảy bật lên nhưng dừng lại ở trước họ. “Các anh đang làm gì vậy?”

“Bọn anh định đi câu cá,” Daniel càu nhàu, “và em thì không được đi.”

“Nhưng em thích đi câu cá.”

“Anh cũng vậy. Mà không có em.”

Mặt cô nhăn nhó.

“Đừng khóc,” Marcus nhanh chóng nói.

Daniel không mảy may xúc động. “Con bé giả vờ đó.”

“Em không giả vờ!”

“Chỉ là đừng khóc mà,” Marcus lặp lại, bởi vì sự chân thành, đó là điều quan trọng bậc nhất.

“Em sẽ không khóc,” cô nói, nhấp nháy lông mi của cô, “nếu anh để cho em đi với anh.”

Làm sao mà một cô bé sáu tuổi lại biết làm thế nào để chớp chớp lông mi của mình vậy? Hoặc có lẽ là cô bé không có làm, bởi vì một lát sau cô bé đang lúng túng và chà xát mắt mình.

“Bây giờ thì có gì không ổn à?” Daniel hỏi.

“Có thứ gì đó vướng vào mắt em.”

“Có thể đó là một con ruồi,” Daniel nói ranh mãnh.

Honoria hét lên.

“Đó có thể không phải là điều tốt đẹp gì để nói ra đâu,” Marcus chỉ ra.

“Lấy nó ra đi! Lấy nó ra đi!,” cô rít lên.

“Oh, yên đi nào,” Daniel nói. “Em sẽ hoàn toàn không sao đâu mà.”

Nhưng cô vẫn tiếp tục hét lên, đập liên hồi vào mặt mình với đôi bàn tay. Cuối cùng Marcus tóm lấy tay cô bằng tay cậu và giữ đầu cô hoàn toàn đứng yên, tay cô đặt tại thái dương, hai tay cậu ở trên người cô. “Honoria,” cậu nói dịu dàng, “Honoria!”

Cô chớp mắt, thở hổn hển, và cuối cùng đứng yên.

“Không có con ruồi nào hết,” cậu nói với cô.

“Nhưng---“

“Nó chắc chắn chỉ là một cái lông mi thôi.”

Miệng cô thành hình chữ O.

“Anh có thể thả em ra được chưa?”

Cô gật đầu.

“Em sẽ không bắt đầu la hét chứ?”

Cô lắc đầu.

Chậm rãi, Marcus thả cô ra và lùi lại.

“Em có thể đi với anh được không?” cô hỏi.

“Không!” Daniel gần như rít lên.

Và sự thật là, Marcus cũng thật sự không muốn có sự đồng hành của cô. Cô chỉ mới sáu tuổi. Và là một bé gái. “Bọn anh sắp sửa rất bận rộn,” cậu nói, nhưng cậu thiếu sự phẫn nộ của Daniel.

“Được không?”

Marcus rên rỉ. Cô trông quá tuyệt vọng, đứng đó với đôi má đẫm nước mắt. Mái tóc màu nâu sáng của cô, chia thành hai phần và được kéo lên với một vài cái kẹp tóc, phần nào rũ xuống thẳng tắp và mềm mại, kết thúc trong sự lộn xộn ngay dưới vai của cô. Và mắt cô – hầu như có chính xác sắc thái của mắt Daniel, một màu xanh sáng pha sắc đỏ tía lôi cuốn một cách khác thường; chúng thật to, và ướt át, và---“

“Tớ bảo cậu không được nhìn vào mắt con bé mà,” Daniel nói.

Marcus rên lên. “Có lẽ chỉ một lần này thôi.”

“Oh, vui quá!” Cô nhảy cẫng lên trong không trung, làm cho người ta nghĩ đến một con mèo bị ngạc nhiên, sau đó đưa cho Marcus một cái ôm bốc đồng ( nhưng là cái ôm nhanh chóng một cách biết ơn ). “Oh, cảm ơn, Marcus! Cảm ơn! Anh thật sự là tuyệt nhất! Là đỉnh của đỉnh!” Cô nheo mắt lại và bắn một cái nhìn già dặn khủng khiếp qua Daniel. “Không như anh.”

Biểu cảm của cậu cũng ác ý tương tự. “Anh tự hào là mình xấu tính thế đấy!”

“Em không quan tâm,” cô thông báo. Cô tóm lấy đôi tay của Marcus. “Chúng ta đi chứ?”

Cậu nhìn xuống bàn tay cô trong tay cậu. Nó là một cảm giác hoàn toàn xa lạ, một cảm giác lạ lùng và có phần không dễ chịu bắt đầu lan tỏa trong ngực cậu mà cậu muộn màng nhận ra đó là hốt hoảng. Cậu không thể nhớ ra lần cuối cùng có người nào đó đã nắm lấy tay cậu. Bảo mẫu của cậu, có phải vậy không? Không, bà ấy giống như là chộp lấy cổ tay cậu thì có. Bà ấy sẽ nắm chặt cậu tốt hơn theo cách đó, một lần cậu nghe bà ấy nói với người quản gia.

Cha cậu có từng nắm tay cậu không? Mẹ cậu có thỉnh thoảng làm vậy trước khi bà chết không? Tim cậu đập thình thịch, và cậu cảm thấy bàn tay nhỏ xíu của Honoria dần dần trơn trượt trong tay cậu. Cậu ắt hẳn đang đổ mồ hôi, hoặc là cô, mặc dù cậu khá chắc chắn đó là cậu.

Cậu nhìn xuống cô. Cô đang tươi cười rạng rỡ với cậu.

Cậu thả tay cô ra. “Er, chúng ta phải đi thôi,” cậu nói ngượng nghịu, “trong khi ánh nắng còn tốt.”

Cả hai Smythe – Smith nhìn cậu kì lạ. “Trời vừa giữa trưa mà,” Daniel nói. “Cậu muốn câu cá trong bao lâu thế?”

“Tớ không biết,” Marcus nói một cách đề phòng. “Nó có thể mất một lúc lâu.”

Daniel lắc đầu. “Cha vừa thả thêm cá vào hồ. Cậu có thể hầu như chắc chắn nhún một đôi bốt vào trong nước và bắt một con cá.”

Honoria thở hổn hển với niềm vui sướng.

Daniel quay sang cô ngay lập tức. “Đừng bao giờ nghĩ đến điều đó.”

“Nhưng---“

“Nếu đôi bốt của anh kết thúc ở bất kì đâu gần nước thì anh thề anh sẽ xé xác và phanh thây em ra.”

Cô bĩu môi và nhìn xuống, nói lẩm bẩm, “Em đang nghĩ đến đôi bốt của em cơ.”

Marcus cảm thấy một tiếng cười nhỏ đang chực trào ra trên môi cậu. Honoria tức thì ngó về phía sau, nhìn chăm chú vào cậu với một biểu cảm của sự phản bội hoàn toàn.

“Nó sẽ là một con cá rất nhỏ,” cậu nói nhanh.

Nó có vẻ không làm hài lòng cô.

“Em không thể ăn chúng khi chúng quá nhỏ,” cậu cố gắng nói. “Chúng hầu như toàn là xương thôi.”

“Đi thôi nào,” Daniel càu nhàu. Và họ đi, cuốc bộ xuyên qua khu rừng. Đôi chân nhỏ của Honoria phải đi nhanh gấp hai lần, chỉ để theo kịp.

“Thật ra em không thích cá,” cô nói, giữ cho cuộc trò chuyện được đều đặn. “Chúng có mùi kinh khủng. Và chúng có vị cá…”

Và sau đó, trên đường trở về --

“…Em vẫn nghĩ những con cá màu hồng đó trông đủ lớn để ăn. Nếu anh thích cá, còn em thì không. Nhưng nếu anh từng thích cá…”

“Đừng bao giờ rủ con bé đi với chúng ta lần nữa,” Daniel nói với Marcus.

“…cái mà em không thích. Nhưng em nghĩ Mẹ thích cá. Và em chắc rằng bà sẽ thích một con cá màu hồng.”

“Tớ sẽ không,” Marcus cam đoan với cậu. Nó có vẻ là đỉnh cao của sự khiếm nhã để phê bình một cô bé con, nhưng cô bé đã làm cậu kiệt sức rồi.

“…mặc dù Charlotte sẽ không thích. Chị ấy ghét màu hồng. Chị ấy không mặc đồ màu đó. Chị ấy nói nó khiến chị ấy trông rất hốc hác. Em không biết hốc hác có nghĩa là gì, nhưng nó nghe có vẻ không dễ chịu. Riêng em thì em thích màu hoa oải hương.”

Cả hai cậu chàng đều đồng loạt thở dài và sẽ tiếp tục bước đi ngoại trừ việc Honoria nhảy ra trước mặt họ và cười toe toét. “Nó có màu giống mắt em,” cô nói.

“Con cá à?” Marcus hỏi, liếc nhìn xuống cái xô trong tay cậu. Có ba con cá hồi cỡ vừa đang va đụng lung tung vào mọi phía. Có thể sẽ có nhiều hơn, ngoại trừ việc Honoria đã vô tình đá cái xô, gởi đi hai chiến lợi phẩm đầu tiên của Marcus về lại trong hồ.

“Không. Anh không nghe em nói gì à?”

Marcus sẽ luôn luôn ghi nhớ khoảnh khắc đó. Đó là lần đầu tiên cậu từng đối mặt với cái thói quen quấy rầy của phái nữ: các câu hỏi không có gì hết ngoài những câu trả lời sai trái.

“Hoa oải hương có màu giống mắt em,” Honorita nói với uy quyền tuyệt vời. “Mẹ em nói thế.”

“Vậy nó chắc hẳn phải đúng rồi,” Marcus nói với sự khuây khỏa.

Cô cuộn tóc mình vòng quanh ngón tay, nhưng lọn tóc quăn ngay lập tức rơi xuống khi cô thả chúng ra. “Màu nâu thì giống với tóc em, nhưng em thích màu hoa oải hương.”

Cuối cùng Marcus bỏ cái xô xuống. Nó đang dần dần nặng hơn,và cái tay cầm thì đang ấn sâu vào lòng bàn tay cậu.

“Ôi, không,” Daniel nói, chộp lấy cái xô của Marcus với cánh tay rảnh rỗi của cậu và đưa nó lại cho Marcus. “Bọn anh đang về nhà.” Anh nhìn trừng trừng vào Honoria. “Tránh ra khỏi đường đi của bọn anh ngay.”

“Tại sao anh luôn tử tế với mọi người ngoại trừ em vậy?” cô hỏi.

“Bởi vì em là một kẻ quấy rầy!” cậu hét lên.

Điều đó đúng, nhưng Marcus vẫn cảm thấy tiếc cho cô. Thỉnh thoảng thôi. Thực tế thì cô chỉ là một đứa trẻ, và cậu biết chính xác cảm giác đó như thế nào. Tất cả những gì cô muốn là trở thành một phần của mọi thứ, được tham gia vào những trò chơi và những bữa tiệc và tất cả những hoạt động đó gia đình cô liên tục nói với cô rằng cô quá trẻ để tham gia.

Honoria tuôn ra một tràng lời nói mà không hề nao núng. Cô đứng yên, nhìn chằm chằm một cách chua cay vào anh trai của cô. Sau đó cô hít vào một hơi thở dài và lớn qua mũi mình.

Marcus ước gì anh có một cái khăn mùi soa.

“Marcus,” cô nói. Cô quay qua đối mặt với cậu, mặc dù nó thực sự không nhiều lắm khi cô quay lưng lại với anh trai mình. “Anh có muốn có một bữa tiệc trà với em không?”

Daniel cười thầm.

“Em sẽ mang theo những con búp bê tuyệt nhất của em,” cô nói với vẻ hoàn toàn nghiêm trang.

Lạy Chúa, bất kì thứ gì ngoại trừ điều này.

“Và sẽ có bánh ngọt,” cô thêm vào, trong cái giọng có một ít sự nghiêm trang trong đó làm cậu sợ đến phát khiếp.

Marcus bắn một cái nhìn sợ hãi về phía Daniel, nhưng cậu không giúp vì bất cứ thứ gì.

“Nào?” Honoria hỏi gặng.

“Không,” Marcus thốt ra.

“Không à?” Cô nhìn chằm chằm vào cậu một cách nghiêm nghị.

“Anh không thể. Anh bận.”

“Làm gì?”

Marcus nuốt xuống. Hai lần. “Nhiều việc lắm.”

“Dạng việc gì nào?”

“Mọi việc.” Và sau đó cậu cảm thấy thật khủng khiếp, bởi vì cậu không có ý định trở nên đanh thép như thế. “Daniel và anh có những kế hoạch.”

Cô trông bị sốc. Môi dưới của cô bắt đầu rung rung, và lần này Marcus không nghĩ rằng cô đang giả vờ.

“Anh xin lỗi,” cậu thêm vào, bởi vì cậu không muốn làm tổn thương đến cảm giác của cô. Nhưng vì lợi ích của thiên đường, nó là một bữa tiệc trà! Không có một cậu trai 12 tuổi nào còn sống mà muốn tham gia vào một buổi tiệc trà hết.

Với mấy con búp bê.

Marcus rùng mình.

Mặt của Honoria đỏ lên với cơn giận dữ khi cô xoay một vòng lại đối mặt với anh mình. “Anh bắt anh ấy nói như thế.”

“Anh không có nói một lời nào hết,” Daniel trả lời.

“Em ghét anh,” cô nói với một giọng thấp. “Em ghét cả hai anh.” Và sau đó cô hét lên. “Em ghét anh! Đặc biệt là anh, Marcus! Em thật sự rất ghét anh!”

Và sau đó cô chạy về nhà nhanh như đôi chân nhỏ mảnh khảnh của cô có thể làm được, mà thật sự không được nhanh cho lắm. Marcus và Daniel chỉ đứng đó, im lặng nhìn cô chạy đi.

Khi cô gần đến ngôi nhà, Daniel gật đầu và nói, “con bé ghét cậu. Cậu chính thức là thành viên của gia đình rồi đấy.”

Và cậu như vậy. Từ giây phút đó trở đi, cậu đã như vậy.

Cho đến mùa xuân năm 1821, khi Daniel bỏ đi và phá hủy mọi thứ.

Tháng ba năm 1824

Cambridge, Anh quốc

Quý cô Honoria Smythe – Smith đang khao khát.

Khao khát một ngày đầy nắng, khao khát một người chồng, khao khát một đôi giày mới – cô nghĩ với một tiếng thở dài kiệt sức khi cô nhìn xuống đôi dép lê màu xanh đã bị hủy hoại của mình.

Cô ngồi một cách nặng nề xuống cái ghế đá bên ngoài cửa hiệu bán xì gà dành cho những Quý ông Sáng suốt của ông Hilleford và dựa người vào bức tường đằng sau cô, khao khát ( lại là có từ khủng khiếp đó nữa ) cố gắng để chèn toàn bộ cơ thể cô dưới mái hiên. Trời đang mưa như trút nước. Mưa như trút nước. Không phải là mưa phùn, không đơn thuần là mưa thôi, mà là mưa như thác đổ.

Trời mưa tới mức này, cô sẽ không ngạc nhiên chút nào nếu có một con voi từ trên trời rơi xuống.

Có mùi khó chịu. Honoria đã nghĩ rằng xì gà là mùi ít được ưa thích nhất của cô, nhưng không, mùi đất còn tệ hơn, và cửa hiệu xì gà của ông Hillford dành cho Quý ông không bận tâm răng của họ sẽ trở nên vàng ố có một chất đen khả nghi đang từ từ trườn lên bức tường ở phía ngoài và nó có mùi giống như xác chết.

Thật là, cô có thể rơi vào hoàn cảnh tệ hơn được nữa không?

Tại sao, vâng. Vâng, cô có thể. Bởi vì cô (dĩ nhiên ) hoàn toàn có một mình, cơn mưa chỉ mất ba mươi giây để từ nhỏ giọt chuyển sang như thác đổ. Những người đi cùng trong buổi mua sắm của cô đã băng qua đường, đang xem lướt qua một cách hạnh phúc trong không khí ấm áp và thoải mái của cửa hàng bán ruy băng và đồ nữ trang của cô Pilaster, nơi mà, ngoài ra còn có các loại hàng hóa kiểu cách và ngộ nghĩnh, có mùi dễ chịu hơn nhiều so với cửa hàng của ông Hillford.

Cô Pilaster bán hương thơm. Cô Pilaster bán những cánh hoa hồng khô và những cây nến nhỏ có mùi vani.

Ông Hillford đang dần dần mốc meo.

Honoria thở dài. Cuộc sống của cô thật là.

Cô đã nán lại quá lâu ở cửa sổ của cửa hàng bán sách, cam đoan với bạn của cô rằng cô sẽ gặp họ tại cửa hàng của cô Pilaster trong một hay hai phút nữa. Hai phút đã trở thành năm phút, và sau đó, chỉ khi cô chuẩn bị băng qua đường, thiên đường đã mở ra và Honoria không có lựa chọn nào khác ngoại trừ tìm một nơi trú ẩn dưới một mái hiên duy nhất được mở ở phía nam của đường Cambridge High.

Cô nhìn chằm chằm một cách thê lương vào trong màn mưa, nhìn nó quất thùm thụp xuống con đường. Những giọt mưa trút xuống những viên đá lót đường với một sức mạnh dữ dội, bắn tung tóe vào trong không khí giống như những cơn bùng nổ nho nhỏ. Bầu trời đã đen kịt chỉ trong một giây, và nếu như Honoria có bất kì sự xét đoán nào với thời tiết của nước Anh, cơn gió cũng đã mang nó đi mất chỉ trong một khoảnh khắc, khiến cô ngồi đây lâm li thống thiết dưới mái hiên của ông Hillford một cách hoàn toàn vô dụng.

Miệng cô mím lại thành một đường thẳng thất vọng, và cô liếc nhìn lên bầu trời.

Cô cảm thấy ướt át.

Cô thấy lạnh.

Và cô chưa bao giờ dù chỉ một lần, không trong toàn bộ cuộc đời cô, ra khỏi biên giới của nước Anh, điều đó có nghĩa cô còn hơn là một người phán xét giỏi đối với thời tiết của nước Anh, và trong khoảng ba phút cô thậm chí có nhiều rắc rối hơn cô có ngay bây giờ.

Cái rắc rối mà cô nghĩ là thật sự không thể xảy ra.

“Honoria?”

Cô chớp mắt, chuyển cái nhìn chằm chằm từ bầu trời xuống cái xe ngựa đang lăn bánh đến trước mặt cô.

“Honoria?”

Cô biết giọng nói đó. “Marcus?”

Ồ, thiên đường là đây, rắc rối của cô chỉ cần thêm điều này vô nữa thôi. Marcus Holroyd, bá tước Chatteris, hạnh phúc và khô ráo trong cái xe ngựa lộng lẫy của anh ta. Honoria cảm thấy quai hàm của cô ê ẩm, mặc dù thật ra thì, cô không biết tại sao cô lại bị ngạc nhiên. Marcus sống ở Cambridgeshire, không xa lắm so với thành phố. Còn một điểm nữa, nếu bất kì ai nhìn thấy cô trong khi cô nhìn giống như một con chuột bị ướt,bẩn thỉu, thì sẽ là anh ta.

“Chúa lòng lành, Honoria,” anh nói, quác mắt nhìn xuống cô trong cái cách khinh khỉnh của riêng anh, “em chắc phải lạnh cóng rồi.”

Cô xoay xở để nhún vai. “Chỉ là một ít không khí mát mẻ thôi mà.”

“Em đang làm gì ở đây?”

“Làm hư đôi giày.”

“Cái gì?”

“Mua sắm,” cô nói, cử động về phía bên kia con đường, “với bạn. Và chị em họ.” Điều đó không có nghĩa là chị em họ của cô cũng không phải là bạn bè. Nhưng cô có quá nhiều chị em họ, họ dường như là một loại đối với chính họ.

Cánh cửa mở rộng. “Vào trong,” anh nói. Không phải là em sẽ vui lòng vào trong chứ hoặc là Làm ơn, em nên giữ mình khô ráo. Chỉ là: “Vào trong.”

Một cô gái khác có thể phải hất tóc và nói, Anh không thể ra lệnh cho em! Một cô gái khác có ít sự kiêu hãnh hơn có thể phải nghĩ như vậy, dù là cô ấy không có dũng khí để nói nó ra. Nhưng Honoria đang lạnh, và cô coi trọng sự thoải mái hơn là niềm kiêu hãnh của mình, và một điều nữa, đây là Marcus Holroyd, và cô đã biết anh từ khi cô còn mặc váy yếm.

Kể từ khi sáu tuổi, rõ ràng là vậy.

Đó hầu như cũng là lần cuối cùng cô xoay xở để cho thấy bản thân cô có ích, cô nghĩ với một biểu hiện nhăn nhó. Vào lúc bảy tuổi cô đã làm cho bản thân mình biến thành một kẻ gây rắc rối đến nỗi anh và anh trai cô Daniel đã phải gọi cô là con muỗi. Khi cô yêu cầu một lời khen ngợi, rằng cô đáng yêu kì lạ làm sao và nó nghe có vẻ hơi nguy hiểm, họ đã cười tự mãn và đổi nó thành con rệp.

Cô đã là con rệp, kể từ ngày đó.

Anh cũng đã từng nhìn thấy cô ướt đẫm hơn cả bây giờ. Anh đã từng nhìn thấy cô hoàn toàn sũng nước, quay lại lúc cô tám tuổi, cô nghĩ rằng cô đã trốn kĩ trong mấy nhánh cây của cây sồi già ở Whippen Hill. Marcus và Daniel xây một pháo đài ở dưới gốc cây, không cho con gái tham gia. Họ đã ném sỏi túi bụi vào cô cho đến khi cô không bám vào cây sồi được nữa và ngã xuống.

Hồi tưởng lại lúc đó, cô thật sự không nên chọn nhánh cây treo lơ lửng trên cái hồ.

Marcus đã kéo cô ra khỏi hồ, mặc dù, điều đó nhiều hơn cô có thể nói cho chính anh trai của mình.

Marcus Holroyd, cô nghĩ một cách buồn rầu. Anh hầu như có mặt trong cuộc đời cô lâu như cô có thể nhớ. Trước cả khi anh là Đức ngài Chatteris, trước cả khi Daniel là Đức ngài Winstead. Trước cả khi Charlotte, người chị gần tuổi nhất của cô, kết hôn và rời khỏi nhà.

Trước cả khi Daniel cũng bỏ đi.

“Honoria.”

Cô nhìn lên. Giọng của Marcus đang thiếu kiên nhẫn. Nhưng mặt anh thể hiện sự lo âu. “Vào trong,” anh lặp lại.

Cô gật đầu và làm như anh bảo, nắm lấy bàn tay to lớn của anh trong tay cô và cho phép anh đỡ cô vào trong cỗ xe ngựa. “Marcus,” cô nói, cố gắng để ổn định chỗ ngồi với tất cả sự duyên dáng và hờ hững mà cô phải phô ra trong một căn phòng đầy khách, không để tâm đến những vệt bùn trong bàn chân cô. “Thật ngạc nhiên làm sao khi gặp anh.”

Anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô, cặp lông mày đen của anh hơi nhíu lại một chút. Anh đang cố gắng quyết định cách thức hiệu quả nhất để trách mắng cô, cô chắc chắn luôn.

“Em đang ở trong thành phố. Với nhà Royle,” cô nói với anh, mặc dù anh chưa hề hỏi gì cả. “Bọn em ở đây trong năm ngày – Cecily Royle, chị em họ của em Sarah và Iris, và em.” Cô chờ trong một lúc, chờ một tia sáng của nhận thức trong mắt anh, sau đó nói, “Anh không nhớ họ là ai đúng không?”

“Em có quá nhiều chị em họ,” anh chỉ ra.

“Sarah là người có mái tóc dày, đôi mắt đen.”

“Mắt to à?” anh thì thầm, mỉm cười.

“Marcus.”

Anh cười thầm. “Rất tốt. Tóc dày. Mắt đen.”

“Iris thì rất là nhợt nhạt. Mái tóc màu vàng sậm phải không nhỉ?” cô gợi ý. “Anh vẫn chưa nhớ lại sao.”

“Cô ấy đến từ gia đình đầy những bông hoa.”

Honoria cau mày. Đúng là dượng William và dì Maria đã chọn đặt tên các cô con gái của họ là Rose, Marigold, Lavender, Iris, và Daisy, nhưng mà quả là như vậy thật.

“Anh biết quý cô Royle là ai,” Marcus nói.

“Cô ấy là hàng xóm của anh. Anh phải biết cô ấy là ai.”

Anh chỉ nhún vai.

“Dù sao đi nữa, bọn em ở Cambridge bởi vì mẹ của Cecily nghĩ là tất cả bọn em có thể mở mang kiến thức một chút.”

Miệng anh cong thành một nụ cười hơi chế giễu. “Mở mang kiến thức?”

Honoria tự hỏi tại sao phái nữ luôn luôn cần mở mang kiến thức, trong khi đàn ông thì được đi đến trường. “Bà ấy mua chuộc hai vị giáo sư để bọn em được nghe bài giảng của bọn họ.”

“Thật à?” Giọng anh nghe tò mò. Và hồ nghi.

“Cuộc đời của nữ hoàng Elizabeth,” Honoria kể lại một cách nghiêm túc. “Và sau đó, là một ít tiếng Hi lạp.”

“Em nói tiếng Hi lạp à?”

“Không ai trong bọn em cả,” cô thừa nhận. “Nhưng giáo sư là người duy nhất sẵn lòng nói chuyện với phái nữ.” Cô đảo mắt. “Ông ta định sẽ giảng bài hai liên tục hai lần. Bọn em phải chờ trong văn phòng cho đến khi những sinh viên rời khỏi giảng đường, sợ rằng họ mà thấy bọn em, họ sẽ mất hết lí trí.”

Marcus gật đầu suy tư. “Thật là vô vọng cho một quí ông để tập trung vào việc học tập khi có sự hiện diện của những quí cô hết sức đáng yêu.”

Trong khoảng hai giây Honoria nghĩ rằng anh nghiêm túc. Cô liếc nhìn về hướng của anh trước khi cô bật một tràng cười. “Ôi, làm ơn đi,” cô nói, đánh nhẹ một phát vào tay anh. Loại thân mật như thế chưa từng có ở London, nhưng ở đây, với Marcus…

Sau tất cả thì anh gần như là anh trai của cô.

“Mẹ em có khỏe không?” anh hỏi.

“Bà khỏe,” Honoria trả lời, mặc dù bà không khỏe lắm. Không thật sự khỏe. Quí bà Winstead chưa hoàn toàn hồi phục từ vụ bê bối đã buộc Daniel phải rời khỏi đất nước. Bà xen lẫn giữa việc quá chú ý đến nhiệm vụ tỏ ra khinh thường và giả vờ đứa con trai duy nhất của bà không tồn tại.

Nó thật…khó khăn.

“Bà mong muốn lui về sống ở Bath,” Honoria thêm vào. “Chị của bà sống ở đó, và em nghĩ cả hai người họ sẽ sống với nhau tốt thôi. Bà không thật sự thích London cho lắm.”

“Mẹ của em sao?” Marcus hỏi, với chút ít ngạc nhiên.

“Không thích như bà đã từng,” Honoria làm rõ. “Không phải kể từ khi Daniel…Chà. Anh biết đấy.”

Đôi môi của Marcus mím chặt. Anh biết.

“Bà nghĩ mọi người vẫn đang nói về nó,” Honoria nói.

“Họ có không?”

Honoria nhún vai một cách bất lực. “Em không có ý kiến. Em không nghĩ vậy. Không ai nói trực tiếp với em cả. Bên cạnh đó, cũng gần ba năm về trước rồi. Anh không nghĩ mọi người đã có chuyện gì khác để nói sao?”

“Anh sẽ nghĩ mọi người sẽ có chuyện khác để nói khi nó xảy ra,” anh nói ảm đạm.

Honoria nhướng lông mày khi quan sát vẻ mặt cáu kỉnh của anh.Đó là lí do anh làm những quí cô mới lớn sợ hãi. Những người bạn của cô khiếp sợ anh.

Chà, điều đó không hẳn là sự thật. Họ chỉ sợ khi có sự hiện diện của anh thôi. Những lúc khác họ ngồi ở bàn viết của mình, viết tên họ lồng vào tên của anh – tất cả được viết thành chữ cái in hoa móc vào nhau một cách lố bịch, được tô điểm bằng những trái tim và các tiểu thiên thần.

Anh hoàn toàn là một mối hôn nhân béo bở, Marcus Holroyd.

Không phải là anh đẹp trai, bởi vì anh không chính xác là đẹp trai. Tóc anh là một màu đen sẫm; mắt anh cũng vậy, nhưng có thứ gì đó về mặt anh mà Honoria nhận thấy nó xù xì. Lông mày anh quá dày, quá thẳng, mắt anh thật sâu thẳm.

Nhưng vẫn còn có thứ gì đó ở anh thu hút ánh nhìn. Sự xa cách, dáng vẻ khinh khỉnh, như thể anh chỉ là không có sự kiên nhẫn cho những lời nói vô nghĩa.

Nó khiến những cô gái phát điên lên vì anh, mặc dù hầu hết họ là hiện thân của những lời nói vô nghĩa.

Họ thì thầm về anh như thể anh làvị anh hùng bí ẩn trong những quyển truyện đen tối nào đó, hoặc nếu không phải thế, thì là một kẻ bất lương, thuộc trường phái gô tích và sự bí ẩn, chỉ cần được cứu rỗi.

Trong khi đối với Honoria anh chỉ là Marcus, không phải bất cứ điều gì đơn giản trong tất cả. Cô ghét cái cách anh đối xử với cô, dõi theo cô với cái nhìn chằm chằm chê bai. Anh khiến cô cảm thấy như cô nhiều năm về trước, như một đứa trẻ phiền toái, hoặc một cô gái mới lớn vụng về.

Tuy nhiên cùng một lúc, có thứ gì đó rất thoải mái trong khi có anh bên cạnh. Họ không gặp nhau thường xuyên như trước đây— bây giờ mọi thứ đã khác đi từ khi Daniel bỏ đi – nhưng khi cô bước vào một căn phòng, và anh ở đó…

Cô biết.

Và thật kì quặc, đó là một điều thật tuyệt.

“Anh có kế hoạch để đến London cho mùa lễ hội không?” cô hỏi lịch sự.

“Vì một vài thứ,” anh trả lời, khuôn mặt anh khó dò. “Anh có lí do để có mặt ở đó.”

“Dĩ nhiên.”

“Còn em?” anh hỏi.

Cô chớp mắt.

“Em có kế hoạch để đến London cho mùa lễ hội không?”

Môi cô hé mở. Chắc anh không thể nào nghiêm túc. Còn nơi nào khác cô có thể đi để giải quyết tình trạng độc thân của cô chứ? Không thể là –

“Anh đang cười phải không?” cô hỏi một cách nghi ngờ.

“Dĩ nhiên không.” Nhưng anh đang mỉm cười.

“Không có gì đáng cười hết,” cô bảo anh. “Không có vẻ như em có sự lựa chọn. Em phải tham gia mùa vũ hội. Em đang tuyệt vọng đây.”

“Tuyệt vọng,” anh lặp lại, vẫn còn nghi ngờ. Thật là một biểu cảm thường xuyên trên khuôn mặt anh.

“Em phải tìm một người chồng vào năm nay.” Cô lắc đầu quầy quậy, mặc dù cô không chắc cô đang phủ nhận cái gì. Hoàn cảnh của cô không khác nhiều lắm so với hầu hết bạn bè của cô. Cô không phải là quí cô duy nhất mong muốn kết hôn. Nhưng cô không tìm kiếm một ông chồng để cô có thể say mê ngắm nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay hoặc để đắm mình trong ánh hào quang trong địa vị của mình như một quí bà trẻ trung chưng diện. Cô muốn một ngôi nhà của chính cô. Một gia đình – một gia đình lớn ồn ào không lúc nào để tâm đến cách cư xử của họ.

Cô chỉ là đã phát bệnh lên với sự im lặng bao trùm căn nhà của cô. Cô ghét tiếng bước chân của mình vang vọng qua sàn nhà, ghét cái âm thanh đó vì nó thường xuyên là tiếng động duy nhất cô nghe được trong mọi buổi trưa hè.

Cô cần một người chồng. Đó là cách duy nhất.

“Ôi, thôi nào, Honoria,” Marcus nói, và cô không cần nhìn mặt anh cũng biết chính xác nét mặt của anh – ra vẻ ta đây và hay ngờ vực, với một chút chán nản. “Cuộc đời em không thể nào kinh khủng như vậy đâu.”

Cô nghiến chặt răng. Cô khinh thường cái âm thanh đó. “Quên hết những gì em nói đi,” cô lẩm bẩm, bởi vì thật sự không đáng bỏ công để giải thích cho anh hiểu.

Anh thở dài, và thậm chí là xoay xở để hạ mình. “Em không có khả năng tìm được một ông chồng ở đây,” anh nói.

Cô bậm môi lại, hối hận vì đã đề cập đến chủ đề này.

“Những nam sinh ở đây quá trẻ,” anh bình luận.

“Họ bằng tuổi em,” cô nói, rơi thẳng vào cái bẫy của anh.

Nhưng Marcus không hả hê; anh không phải hạng người đó. “Đó là lí do vì sao em ở Cambridge, phải không? Để xem xét những nam sinh chưa từng đi đến London?”

Cô nhìn thẳng về trước một cách kiên quyết khi cô nói, “Em đã bảo anh rồi, bọn em ở đây để nghe bài giảng.”

Anh gật đầu. “Bằng tiếng Hi Lạp.”

“Marcus.”

Lúc đó anh cười toe toét. Thật ra nó không thật sự là một nụ cười toe toét. Marcus luôn quá nghiêm túc, quá cứng nhắc, nụ cười toe toét đối với anh là một nụ cười nửa miệng khô khốc đối với người khác. Honoria tự hỏi bao nhiêu lần anh mỉm cười mà mọi người không nhận ra. Anh thật may mắn vì cô hiểu anh rất rõ. Những người khác chắc sẽ nghĩ anh hoàn toàn không có sự hài hước.

“Cái đó là ý gì?” anh hỏi.

Cô giật mình và nhìn qua anh. “Ý gì là ý gì?”

“Em đảo mắt.”

“Em có làm sao?” Thành thật mà nói, cô không có ý kiến về việc cô có làm hay không. Nhưng hơn cả điều đó, tại sao anh lại nhìn cô một cách thân mật như vậy? Đây là Marcus, vì chúa trên cao. Cô nhìn ra cửa sổ. “Anh có nghĩ mưa đã tạnh rồi không?”

“Không,” anh trả lời, không nhúc nhích đầu anh lấy một inch. Honoria cho rằng anh không cần làm vậy. Đó là một câu hỏi ngu ngốc, không có nghĩa gì hết ngoài việc để đổi chủ đề. Cơn mưa vẫn đang đập từng hồi vào cỗ xe ngựa một cách không thương tiếc.

“Anh sẽ chở em đến nhà Royle nhé?” anh hỏi lịch sự.

“Không, cảm ơn.” Honoria rướn cổ lên một chút, cố gắng nhìn xuyên qua những tấm kiếng và cơn bão để nhìn vào trong cửa hàng của cô Pilaster. Cô không thể thấy thứ gì hết, nhưng nó là một lí do tuyệt hảo để khỏi nhìn vào anh, vì vậy cô cứ giả vờ thật tốt. “Em sẽ tham gia với các bạn của em trong ít phút nữa.”

“Em có đói không?” anh hỏi dò. “Anh có ghé cửa hàng của Flindle lúc sớm và mua một vài cái bánh ngọt để mang về nhà.”

Mắt cô sáng lên. “Bánh ngọt?”

Cô nói từ đó không hơn một tiếng thở dài. Hoặc có thể là rền rĩ. Nhưng cô không quan tâm. Anh biết đồ ngọt là điểm yếu của cô; và anh cũng giống vậy. Daniel chưa bao giờ đặc biệt thích món tráng miệng, và hơn một lần, khi còn nhỏ cô và Marcus đã cùng nhau giải quyết vội vàng một dĩa bánh ngọt và những cái bánh quy.

Daniel đã từng nói họ trông giống như một bầy người nguyên thủy, điều đó làm Marcus bật cười khanh khách. Honoria chưa bao giờ hiểu được tại sao.

Anh cúi xuống và lôi một thứ gì đó ra khỏi cái giỏ dưới chân anh. “Em vẫn còn thích sô cô la chứ?”

“Luôn luôn.” Cô cảm thấy mình mỉm cười một cách thân tình. Và cũng có thể là đề phòng.

Anh bắt đầu cười. “Em có nhớ cái bánh phủ sô cô là mà đầu bếp làm –“

“Cái bánh bị con chó ăn hả?”

“Anh hầu như đã phát khóc.”

Cô nhăn nhó. “Em nghĩ em đã khóc.”

“Anh cắn được một miếng.”

“Em không được miếng nào hết,” cô nói tha thiết. “Nhưng nó có vị thật tuyệt.”

“Ồ, nó rất ngon.” Anh trông như thể kí ức đó có thể làm anh mê mẩn. “Rất ngon.”

“Anh biết không, em luôn nghĩ Daniel đã làm cái trò gì đó với cây mao lương trong nhà.”

“Anh chắc cậu ấy đã làm,” Marcus đồng ý. “Cái vẻ mặt của cậu ấy…”

“Em hi vọng anh đập anh ấy một trận.”

“Trong toàn bộ cuộc đời anh,” anh đoan chắc với cô.

Cô chớp mắt, sau đó hỏi, “Nhưng không đánh thật chứ?”

Anh lại mỉm cười. “Không thật sự.” Anh cười thầm với kí ức đó và bày ra một miếng nhỏ bánh sô cô la,với một miếng giấy cứng đáng yêu màu trắng và phần trên có màu nâu. Nó có mùi như thiên đường. Honoria hít một hơi thở sâu, hạnh phúc và mỉm cười.

Sau đó cô nhìn qua Marcus và lại mỉm cười. Bởi vì trong một lúc cô cảm thấy được là chính mình một lần nữa, giống như cô gái mà cô đã từng nhiều năm trước đây, khi cả thế giới trải ra phía trước cô, một buổi khiêu vũ sáng chói rực rỡ lấp lánh với sự hứa hẹn. Nó là cảm giác mà cô chưa bao giờ nhận ra là cô đã để lỡ mất – sự thuộc về, địa vị, được ở cùng với ai đó cực kì hiểu bạn và vẫn nghĩ bạn là người đáng để cười đùa.

Điều kì lạ là Marcus nên là người khiến cô cảm thấy như thế.

Và dù thế nào, nó không có gì là lạ hết.

Cô lấy cái bánh từ tay anh và nhìn xuống nó một cách dò hỏi.

“Anh sợ rằng anh không có bất kì đồ đựng nào hết,” anh nói vẻ có lỗi.

“Nó có thể làm nên một đống lộn xộn khủng khiếp,” cô nói, hi vọng anh nhận ra những gì cô thật sự muốn nói là Làm ơn nói với em rằng anh không phiền nếu em làm rơi vụn bánh ra khắp xe ngựa của anh.

“Anh cũng sẽ ăn một cái,” anh nói với cô. “Vì vậy em không cảm thấy đơn độc đâu.”

Cô cố gắng không mỉm cười. “Anh thật là hào phóng.”

“Anh hầu như chắc chắn đó là bổn phận lịch sự của anh.”

“Để ăn bánh?”

“Nó là một trong những sự hấp dẫn trong những bổn phận lịch sự của anh,” anh thừa nhận.

Honoria cười khúc khích, sau đó cắn một cái. “Ôi, Chúa ơi.”

“Ngon không?”

“Thiên đường.” Cô cắn một miếng khác. “Và với miếng này, ý em là hơn cả thiên đường.”

Anh cười toe toét và ăn miếng bánh của anh, ngấu nghiến hết phân nửa cái bánh trong một cái cắn. Sau đó, trong khi Honoria nhìn anh ngạc nhiên, anh chộp hết miếng bánh còn vào miệng và kết thúc nó.

Miếng bánh không lớn lắm. Cô nhắm nháp miếng bánh của mình, cố gắng để ăn thật lâu.

“Em luôn làm vậy,” anh nói.

Cô nhìn lên. “Gì cơ?”

“Ăn món tráng miệng của em thật chậm, chỉ để tra tấn tất cả bọn anh.”

“Em thích ăn thật chậm.” Cô nhìn anh tinh quái, thêm vào đó một cái nhún vai hờ hững. “Nếu như anh cảm thấy bị tra tấn, thì đó ắt hẳn là vấn đề của anh.”

“Tàn nhẫn,” anh lẩm bẩm.”

“Với anh, luôn luôn vậy thôi.”

Anh lặng lẽ cười lần nữa, và Honoria bị giật mình vì lúc chỉ có riêng họ anh thật khác làm sao. Nó như thể cô có lại được Marcus ngày xưa, người mà thực tế đã sống ở Whipple Hill. Anh thật sự là một thành viên của gia đình, thậm chí là tham gia vào buổi kịch câm khủng khiếp của họ. Anh lúc nào cũng đóng vai cái cây, vì một vài lí do điều đó luôn làm cô thích thú.

Cô thích Marcus đó. Cô yêu mến Marcus đó.

Nhưng anh đã đi mất nhiều năm về trước rồi, thay thế vào bằng người đàn ông cáu kỉnh và im lặng biết hết phần còn lại của thế giới với tư cách là Đức ngài Chatteris. Điều đó thật sự rất buồn. Đối với cô, nhưng có lẽ hầu hết là, đối với anh.

Cô kết thúc cái bánh của mình, cố gắng để phớt lờ vẻ mặt thích thú của anh, sau đó chấp nhận cái khăn mùi soa của anh để phủi hết vụn bánh trên tay cô. “Cảm ơn,” cô nói, trả lại cái khăn cho anh.

Anh gật đầu, sau đó nói, “Khi nào em—“

Nhưng anh đã bị cắt ngang bởi một cái gõ vào cửa sổ.

Honoria nhìn chăm chú qua người anh để nhìn xem ai đang gõ.

“Xin lỗi, thưa ngài,” một người hầu trong bộ chế phục quen thuộc nói. “Có phải đó là quý cô Honoria?”

“Đúng vậy.”

Honoria nghiêng người về trước. “Đó là…er…” Rất tốt, cô không có ý niệm gì về tên của anh ta, nhưng anh ta đã hộ tống các cô gái đi mua sắm. “Anh ta đến từ nhà Royle.” Cô trao cho Marcus một nụ cười ngắn, ngượng nghịu trước khi đứng dậy, sau đó cúi mình để ra khỏi cỗ xe ngựa. “Em phải đi. Bạn em đang chờ.”

“Anh sẽ đến nói chuyện với em vào ngày mai.”

“Gì cơ?” cô đông cứng, khuỵu xuống như một bà già.

Một bên lông mày anh nhướng lên trong một cái chào chế giễu. “Anh chắc chủ nhà của em không phiền đâu.”

Bà Royle, có thấy phiền không khi một bá tước còn độc thân đến nhà bà ấy? Honoria sẽ làm hết mọi thứ để ngăn bà ấy tổ chức một cuộc diễu hành.

“Em chắc điều đó sẽ rất thú vị,” cô xoay xở để nói.

“Tốt.” Anh nuốt xuống. “Đã quá lâu rồi.”

Cô nhìn anh một cách ngạc nhiên. Chắc chắn anh đã không quan tâm đến cô khi cả hai người họ ở London, lượn lờ cho mùa vũ hội.

“Anh mừng vì em khỏe,” anh đột ngột nói.

Một câu nói mới gây sửng sốt làm sao. Honoria không thể mở miệng để nói. Nhưng nó thật đáng kinh ngạc.

Thật sự rất kinh ngạc.

Marcus dõi theo khi người hầu của nhà Royle hộ tống Honoria vào trong cửa hàng bên kia con đường. Sau đó, ngay khi Marcus chắc chắn cô an toàn, anh gõ ba lần vào tấm vách, ra hiệu cho người đánh xe ngựa đi tiếp.

Anh đã bị ngạc nhiên khi thấy cô ở Cambridge. Anh đã không kiểm tra cô khi anh không ở London, thế nhưng, anh nghĩ bằng cách nào đó anh sẽ biết nếu cô sẽ sống ở gần nhà anh.

Anh cho rằng anh phải thực hiện vài kế hoạch để đi đến thành phố cho mùa vũ hội. Anh đã không nói dối khi anh nói với cô anh có công việc để có mặt ở đây, mặc dù chắc chắn phải nói chính xác hơn là anh hoàn toàn thích ở lại vùng nông thôn. Không có cái gì đòi hỏi đến sự hiện diện của anh ở Cambridgeshire cả, chỉ là sẽ dễ dàng hơn bằng cách nói như thế thôi.

Khỏi cần phải nói là anh ghét mùa vũ hội. Ghét cay ghét đắng. Nhưng nếu Honoria cứ khăng khăng kiếm cho bản thân một ông chồng, thì anh sẽ đến London để chắc chắn cô không phạm sai lầm chết người.

Sau tất cả thì anh đã có một lời thề.

Daniel Smythe – Smith là người bạn thân của anh. Không, cậu ấy là người bạn duy nhất, người bạn đích thực của anh.

Một ngàn người quen biết và một người bạn thật sự.

Cuộc đời anh là như vậy đấy.

Nhưng Daniel đã bỏ đi rồi, đâu đó ở Ý nếu như bức thư gần đây vẫn còn chính xác. Và cậu ấy không có vẻ gì là sẽ trở lại, không khi mà hầu tước Ramsgate vẫn còn sống, vẫn một mực đòi trả thù.

Thật là một bãi chiến trường đẫm máu cho tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Marcus đã nói với Daniel là đừng có bài bạc với Hugh Prentice. Nhưng không, Daniel chỉ cười hô hố, quyết tâm thử vận may của cậu ấy. Prentice luôn chiến thắng. Luôn luôn. Hắn ta thông minh như quỉ, ai cũng biết chuyện đó hết. Toán học, hóa học, lịch sử -- hắn ta đã kết thúc công việc giảng dạy cho giới quý tộc ở trường đại học. Hugh Prentice không gian lận bài bạc, hắn ta luôn chiến thắng mọi lúc bởi vì hắn ta có một trí nhớ sắc sảo kì cục và một trí tuệ luôn xem xét thế giới bằng những khuôn mẫu và những phương trình.

Hoặc vì cậu ấy đã từng nói với Marcus khi họ cùng là học sinh ở Eton. Sự thật là, Marcus vẫn hoàn toàn không hiểu những gì cậu ấy nói. Và cậu ấy là học sinh xuất sắc thứ hai ở môn toán. Nhưng bên cạnh Hugh…Chà, có thể không có sự so sánh nào hết.

Không ai còn suy nghĩ đúng đắn lại bài bạc với Hugh Prentice, nhưng Daniel đã không còn suy nghĩ đúng đắn được nữa. Cậu ấy đã uống một ít rượu, và một ít choáng váng từ cô gái mà cậu ấy vừa mới ngủ cùng, và vì vậy cậu ấy đã ngồi xuống đối diện với Hugh và chơi.

Và chiến thắng.

Marcus thậm chí còn không thể tin được.

Không phải là anh nghĩ Daniel gian lận. Không ai nghĩ Daniel gian lận cả. Mọi người thích cậu ấy. Mọi người tin cậu ấy. Nhưng sự thật là, không ai từng đánh bại Hugh.

Nhưng Hugh Prentice đã uống rượu. Và Daniel cũng vậy. Cả hai người họ đều uống rượu, và khi Hugh Prentice đập mạnh cái bàn và quả quyết là Daniel đã gian lận, căn phòng đã trở nên hỗn loạn.

Cho đến ngày hôm nay Marcus không chắc chính xác họ nói những gì, nhưng trong vòng một phút mọi chuyện đã được giàn xếp --- Daniel Smythe – Smith sẽ gặp Hugh Prentice lúc bình minh. Với những khẩu súng lục.

Và với bất kì sự may mắn nào, họ sẽ đủ tỉnh táo để sau đó nhận ra sự ngu ngốc của chính họ.

Hugh bắn phát đầu tiên, viên đạn của hắn ta sượt qua vai trái của Daniel. Và trong khi mọi người thở hổn hển vì phát đạn đó -- một phát đạn mở đầu thì phải được bắn lên trời --- Daniel giơ tay lên và bắn trả lại.

Và Daniel -- quỷ tha ma bắt nhưng Daniel luôn có những đích nhắm tồi tệ -- Daniel đã bắn trúng ngay phần trên bắp đùi của hắn ta. Hắn ta bị chảy rất nhiều máu đến nỗi Marcus vẫn cảm thấy buồn nôn mỗi khi nhớ lại cảnh đó. Vị bác sĩ phẫu thuật đã hét toáng lên. Viên đạn đã găm vào động mạch chính; không gì khác có thể làm máu chảy xối xả như thế. Trong ba ngày mọi người đều lo lắng liệu Hugh sẽ chết hay sống; không ai nghĩ nhiều đến cái chân, với xương đùi bị phá hủy hoàn toàn.

Hugh sống sót, nhưng hắn ta không đi được, không nếu không có cây ba toong. Và cha của hắn ta – hầu tước Ramsgate tràn đầy sức mạnh và cực kì giận dữ -- thề rằng Daniel phải trả lại sự công bằng.

Kể từ đó Daniel lần trốn ở Ý.

Kể từ đó với từng hơi thở của Daniel, từng giây phút cuối cùng, lời yêu cầu bây-giờ-hãy-hứa-với-tớ-bởi-vì-chúng-ta-đang-đứng-ở-bến-tàu-và-con-tàu-thì-sắp-rời-đi:

“Chăm sóc Honoria, được chứ? Trông chừng để con bé không cưới phải một thằng ngốc.”

Dĩ nhiên Marcus đã nói Ừ. Anh còn có thể nói gì khác được cơ chứ? Nhưng anh chưa bao giờ nói với Honoria lời hứa anh đã hứa với anh trai của cô. Ơn Chúa, đó sẽ là một thảm họa. Đã đủ khó khăn để theo kịp cô mà không có sự thấu hiểu của cô rồi. Nếu cô biết anh đang trông nom cô, cô sẽ điên tiết lên cho mà xem. Điều cuối cùng anh cần là cô cố gắng cản trở anh.

Điều mà cô sẽ làm. Anh chắc như ăn bắp luôn.

Điều đó không có nghĩa là cô có chủ tâm phá hoại. Cô là, một phần nào đó, là một cô gái biết lí lẽ tuyệt vời. Nhưng thậm chí một người phụ nữ có lí lẽ nhất cũng sẽ cảm thấy bị coi thường khi họ nghĩ họ đang bị điều khiển.

Vì vậy anh đã trông chừng từ xa, và anh đã xua đuổi một người cầu hôn hoặc hai người.

Hoặc ba.

Hoặc có lẽ là bốn.

Anh đã hứa với Daniel.

Và Marcus Holroyd không phá vỡ lời hứa của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện